Đọc truyện Trọng Sinh Chi Tái Giá Mạt Lộ Thượng Tướng – Chương 25: Trở Lại Công Tác
Edit: Lạc Yên
Hai giờ sau, Lăng Sầm tắt hệ thống mô phỏng trọng lực, đẩy Lục Kiêu ra khỏi phòng luyện tập.
Cửa cảm ứng phòng mô phỏng trọng lực chậm rãi khép lại phía sau lưng hai người.
Sau khi tắm rửa thay quần áo xong, từ trong tòa nhà bước ra ngoài thì Lăng Sầm bắt đầu lải nhải trách móc Lục Kiêu:
“Anh đâu cần nóng vội như vậy, người Hoa tụi em có một câu là ‘dục tốc bất đạt’, anh gấp như vậy để làm gì? Em cùng anh luyện tập từ từ mỗi ngày, được không anh?”
Thấy Lục Kiêu im lặng không nói lời nào, Lăng Sầm bất mãn nói thêm: “Sao anh không thèm để ý tới em? Em thật hông có hiểu sao anh lại vội vàng tập nặng như vậy.
Nếu lỡ làm cơ thể tổn thương thì phải làm sao đây?”
Lục Kiêu nhẹ giọng nói: “Em lại đây!”
Lăng Sầm dừng đẩy xe, đi đến trước mặt anh, quỳ một gối xuống nghi hoặc mà nhìn anh.
Lục Kiêu cũng không nói gì, chỉ áp một tay lên sườn mặt mỹ lệ của Lăng Sầm, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve má cậu, cưng nựng.
“Đi thôi.”
Lăng Sầm cảm thấy thật khó hiểu, nhưng cuối cùng cũng không hỏi gì, chỉ thuận theo lời anh, đẩy xe lăn về phòng của họ ở lầu hai.
Khi tiến vào sân nhà chính, ngang qua bức tượng Apollo ở suối phun đột nhiên Lục Kiêu lại nói: “Ta biết rồi, sau này sẽ từ từ luyện tập.”
“Đúng vậy nha, chúng ta đâu có gì phải gấp đâu.” Lăng Sầm vừa lòng mà phụ họa.
Lục Kiêu trong lòng cảm thấy buồn cười, bạn lữ của anh đúng là gì cũng không gấp.
Khi hai người đã vào phòng, Lăng Sầm nhớ ra một việc nên quay sang nói với Lục Kiêu:
“Honey à, em có một việc muốn thương lượng với anh.”
Lục Kiêu nghe vậy thì hơi bất đắc dĩ, đè đè lại trán mà nói: “Em không cần kêu ta như vậy.”
“Cũng được, vậy… chồng à!” Lăng Sầm bật cười, biết tích cách anh nội liễm liền muốn dài giọng trêu chọc anh một chút.
“Em kêu tên ta là được rồi.”
Lăng Sầm trề trề môi dưới tỏ vẻ không cam lòng, đi rót cho anh một ly nước rồi mới nói:
“Em có một bộ phim tên ‘Thiên lý chi ngoại’ sắp sửa khai máy, bên phía công ty hồi thúc em quay lại công tác.
Em với bên công ty còn 3 năm hợp đồng, nên em muốn thương lượng với anh, hay là em trực tiếp giải ước ở nhà chăm sóc cho anh nhé?”
Trạng thái của Lục Kiêu, kiếp trước cậu chưa bao giờ để tâm, mỗi ngày chỉ nghĩ cách làm sao để nhanh chóng được giải thoát.
Còn hiện tại, mọi tâm tư của cậu đều đặt trên người anh nên mới hiểu rõ có bao nan kham (khó khăn, khổ sở).
Làm người yêu, cậu hẳn nên ở bên cạnh anh, cùng anh vượt qua giai đoạn khó khăn này.
Cậu từng bỏ rất nhiều tâm huyết vào sự nghiệp.
Khi đó, được rời khỏi Lăng gia là vạn hạnh nhưng cũng vì vậy cậu không có đường lui, cũng không có bất kỳ trợ lực nào.
Sự nghiệp của cậu không chỉ dựa vào nhan sắc, mỗi bước đi cậu đều phải tính toán rõ ràng, cố gắng hợp lý, từng bước từng bước để nổi tiếng như ngày hôm nay là biết bao nỗ lực cùng hy sinh.
Bây giờ nói từ bỏ, cậu cũng có một chút không cam lòng.
Giới giải trí thay đổi rất nhanh, rời khỏi 1, 2 năm cậu sẽ hoàn toàn mất đi vị trí hiện tại.
Nhiều năm tâm huyết sớm trở thành một hồi hư ảo.
Nhưng, vì Lục Kiêu cậu nghĩ cậu có thể chấp nhận.
Kiếp trước…Lục Kiêu đã vì cậu thoái nhượng đủ nhiều, giờ đến phiên cậu, cậu cũng phải vì anh mà làm chút gì đó.
Lăng Sầm vẫn như cũ ngồi bên cạnh anh mỉm cười hiền hòa nhưng cậu nghĩ cậu đã biết đáp án, cậu cũng đã suy nghĩ rất lâu mới quyết tâm từ bỏ sự nghiệp mà bao nhiêu người mơ ước.
Liên Bang đối với sự quản lý hoạt động của Omega ngày càng tăng, các điều luật hoàn thiện, Hiệp hội bảo hộ Omega ngày càng lui bước, hạn chế quyền hạn của Omega.
Sau hôm nay, cậu có lẽ cũng như những Omega khác, sau khi kết hôn sẽ chỉ quanh quẩn ở nhà, chăm sóc trượng phu, sinh con đẻ cái vì Lục Kiêu sẽ yêu cầu cậu ở nhà.
Nhưng lúc này đây, dù rằng Alpha của cậu xây một chiếc lồng son, thậm chí một nhà giam nhốt cậu vào, cậu cũng không muốn nhảy ra, cậu nguyện ý ở lại bất cứ đâu, chỉ cần ở bên anh là tốt rồi.
Lăng Sầm nghiêng đầu ngắm nhìn chồng cậu, anh ngồi dưới ánh mặt trời khiến cho mặt nạ bạc lấp lánh ánh sáng.
Đáy lòng cậu bất tri bất giác mà cảm thấy vừa mềm, vừa ấm, hóa ra, khi đủ yêu một người, sẽ thật sự có thể vì người đó từ bỏ có nguyên tắc của bản thân.
Cậu mỉm cười nhẹ nhàng chờ đợi câu trả lời của anh.
“Không cần, khi nào khai máy, khi nào em đi?” Lục Kiêu không chút do dự đưa ra quyết định.
“Được,…” Lăng Sầm mỉm cười gật đầu, cậu sẽ luôn ở cùng một chỗ với anh.
Sau vài giây lạc trôi cậu mới đột nhiên cảm thấy sai sai, nghĩ lại câu trả lời của Lục Kiêu mới nhận ra:
“Cái gì? Anh đồng ý cho em quay lại công việc?” Lăng Sầm chấn động.
Kiếp trước cậu dùng mọi cách, cơ hồ thiếu điều muốn quỳ xuống cầu xin anh, đảm bảo ba lần bốn lượt sẽ không xuất quỹ, cam kết mỗi tháng sẽ có bao nhiêu ngày nhất định sẽ quay về nhà gặp anh, mới làm cho Lục Kiêu miễn cưỡng gật đầu.
Hơn nữa, anh còn bắt cậu phải công bố tin đã kết hôn, điều này làm cậu vô cùng bất mãn.
Fan của cậu chủ yếu là Alpha, mà làm sao các Alpha lại đi yêu thích một Omega đã vĩnh viễn thuộc về người khác.
Nhưng cậu lúc ấy trong đầu chỉ có một suy nghĩ duy nhất là thoát khỏi Lục Kiêu, thoát khỏi cái người khiến cậu sợ hãi hàng đêm mơ thấy ác mộng, nên điều kiện gì cũng đáp ứng.
Và quả nhiên, sau khi công bố tin kết hôn, danh khí của cậu rớt thê thảm, số lượng fan giảm mạnh.
Lúc đó cậu cảm thấy vô cùng phẫn uất, mà mình khó chịu sao để người khác thoải mái, cậu muốn Lục gia cũng phải chịu nhục nên bôi đen Lục Kiêu, đồng thời chuyển sang con đường gợi cảm, thậm chí tham gia các phim điện ảnh phải lộ thân thể.
Quả thật cuối cùng cậu cũng vãn hồi được địa vị trong giới giải trí nhưng cũng không có gì tốt đẹp, không phải sao?
Những việc này như những thước phim thoáng lướt qua tâm trí khiến cho Lăng Sầm có chút hoảng hốt.
“Anh không muốn em ở nhà với anh sao?” Lăng Sầm đứng khỏi ghế, quỳ trước mặt anh, tựa đầu vào chân anh hỏi.
Lục Kiêu trầm ngâm suy nghĩ một lúc: “Ta quả thật không muốn.
Sự nghiệp của em đang ở đỉnh cao.
Tuy ta không quá chú ý các hoạt động của vòng giải trí nhưng ta có thể hiểu, để có được địa vị như hiện nay em đã phải nỗ lực rất nhiều.
Ta không muốn em vì ta mà từ bỏ tất thảy…” Gả cho ta đã đủ bi thảm cho em rồi.
Lăng Sầm nhíu mày: “Em hiện tại là bạn lữ của anh, hơn nữa chúng ta cũng không có dấu hiệu vĩnh viễn, vòng giải trí hỗn loạn không phải anh không biết, vậy mà anh cho em tiếp tục công việc, anh không sợ em sẽ tìm người khác sao?”
“Lăng Sầm, ta không phải là loại Alpha, phải đem Omega của mình giữ trong lòng bàn tay, ta hy vọng Omega của ta cũng có sự nghiệp của riêng mình, sống vui vẻ khoái hoạt…Nếu.., em lo lắng việc kết hôn ảnh hưởng đến danh tiếng của em, ta sẽ để Lục gia kiểm soát không để việc này lộ ra, đảm bảo trên Tinh võng một chút tiếng gió cũng không có.”
Lục Kiêu chân thành tha thiết nói với cậu.
Gả cho anh là kết cục đã định, nên anh hy vọng cậu có thể làm công việc cậu yêu thích, không cần phải trói buộc, đem bản thân nhốt lại với anh một chỗ.
Công việc của cậu cũng đang rất tốt.
Hơn nữa, dù cậu luôn thể hiện ra sự bình thản với bộ dáng của anh khi tháo mặt nạ ra, thậm chí không ngại thân thể tàn phế của anh nhưng đêm khuya tỉnh mộng làm sao có thể không sợ hãi.
Để cậu đi ra ngoài làm việc cũng tốt, không phải ngày ngày đều đối mặt với anh.
“Anh còn không có trả lời câu hỏi của em mà.” Lăng Sầm càng thêm bất an, âm thanh cũng tăng một tông.
Cậu không nghĩ Lục Kiêu sẽ đuổi cậu đi.
Rõ ràng là không giống kiếp trước, một chút cũng không giống làm cậu có cảm giác anh đã không còn yêu cậu như kiếp trước.
“Ta tin tưởng em.” Lục Kiêu khàn giọng nói.
Anh trầm mặt nhìn cậu thật lâu, rồi do dự nói tiếp:
“Đương nhiên, nếu em gặp được một người tốt hơn, ta cũng sẽ tôn trọng lựa chọn của em… Như lần đầu gặp em ta đã nói, ta sẽ cho em một khoản lớn để bồi thường cho em.” Cũng là để cảm ơn em đã nguyện ý lưu lại bên ta một khoảng thời gian.
Lăng Sầm ở nhà thì chỉ có thể nhìn thấy mỗi mình anh… Ngay từ ban đầu đây đã là một đoạn tình cảm không bình đẳng, huống chi bọn họ cũng không có tình yêu, là gen xứng đôi đem họ lại một chỗ, năm dài tháng rộng anh sợ Lăng Sầm rồi sẽ hối hận.
Thay vì như vậy, anh đem lựa chọn giao vào tay cậu.
Anh hiểu rõ, trong nghề này, tại Liên Bang rộng lớn, Lăng Sầm sẽ gặp được rất nhiều Alpha ưu tú, những người mà với tình huống hiện tại anh không có một chút giá trị cạnh tranh nào.
Anh tất nhiên có thể dùng hôn ước trói buộc Lăng Sầm, ép cậu từ bỏ công việc.
Nhưng anh không muốn làm vậy, anh muốn cho Lăng Sầm một năm tự do bên ngoài, nếu cậu vẫn tự nguyện họ sẽ làm dấu hiệu vĩnh viễn, để rồi vĩnh viễn có thể ở bên nhau.
Lăng Sầm vòng tay ôm lấy hai chân anh, gác đầu lên đùi anh: “Em thật không hiểu được anh nghĩ cái gì nữa…”
Tay Lục Kiêu nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm mại của cậu, rũ mắt không nói gì.
Là Lăng Sầm giúp anh khôi phục tự tin, nên tôn nghiêm của một Alpha khiến anh có lòng tin để cho cậu một không gian.
Chỉ có người nhu nhược mới sợ hãi bạn lữ ưu tú.
Anh tin tưởng một năm sau, người Lăng Sầm chọn vẫn sẽ là anh.
Loại tự tin kỳ quái này là do chính cậu tiêm nhiễm vào lòng anh.
Lăng Sầm nhắm mắt, cảm nhận vuốt ve an ủi của anh.
Cũng không nóng nảy mà nói thêm điều gì nữa.
Quả nhiên một lúc sau, cậu nghe được âm thanh trầm khàn của anh:
“Ta cho em đi, vì ta tin tưởng, dù đi đâu em cũng sẽ trở về bên ta.”
Lăng Sầm sửng sốt, Lục Kiêu ở kiếp trước cũng quyết định thả cậu đi, nhưng tình huống của họ lúc đó chắc chắn không bằng hiện tại.
Vậy lúc đó anh nghĩ gì? Cũng là tin tưởng cậu sẽ trở về bên anh sao…?
“Làm sao vậy?” Lục Kiêu thấy Lăng Sầm không đáp lời nên dò hỏi.
Lăng Sầm thu hồi những suy nghĩ mông lung, ôn nhu mà nói: “Nhưng em không quá muốn rời xa anh, để em ở nhà với anh được không? Chờ tới khi thuốc ức chế hết hiệu lực, chúng ta liền thành lập dấu hiệu vĩnh viễn.”
Lục Kiêu bị giọng điệu làm nũng của cậu chọc cho bật cười.
Lăng Sầm tiến vào giới giải trí mới mấy năm lại đạt được thành tựu mà có người vài chục năm cũng không có được.
Trả giá, nỗ lực, may mắn cái gì cũng không thể thiếu.
Giờ tùy hứng nói từ bỏ nhẹ nhàng vậy, chả lẽ không có chút không cam tâm nào, sao mà tin được.
“Được rồi, đừng nói bậy, hai ngày nữa em trở về đóng phim, ta tiếp tục đi luyện tập phục hồi chức năng.” Lục Kiêu dùng hai tay nâng mặt cậu lên, ôn nhu nhìn vào mắt cậu nói, “Chờ khi em quay phim xong trở về, chắc là thân thể ta cũng đã khôi phục phần nào, ít nhất cũng không để em thấy bộ dạng ốm yếu hiện tại.”
Anh nói rồi gõ gõ cẳng chân đã có chút héo rút của mình.
Lăng Sầm hiểu rõ ý của anh, đau lòng dùng tay vuốt ve hai chân anh, “Sẽ tốt lên thôi.”
“Đúng vậy, chắc chắn sẽ tốt lên thôi.” Lục Kiêu khẳng định,
Lăng Sầm rạng rỡ cười với anh.
Một tay nhanh chóng tháo mặt nạ của anh, quăng lên bàn rồi chồm lên nồng nhiệt mà hôn môi anh.
Kết thúc nụ hôn này tâm trạng của cậu đã đầy máu sống lại.
“Em chưa từng nghĩ tới việc tìm một Alpha khác, nên anh sau này không được nói mấy lời này, cả đời này em sẽ quấn lấy anh, anh đừng mong thoát khỏi em, đừng nói cửa không có, cửa sổ cũng không có đâu.”
“Chồng em chỉ có thể là anh.” Lăng Sầm vươn một ngón tay chọt chọt vào ngực anh khẳng định chủ quyền.
Lục Kiêu nhìn thấy cậu hoạt bát vậy cũng theo cậu mà nở nụ cười, dịu dàng mà nắm lấy ngón tay của cậu.
Anh tất nhiên là tin tưởng cậu.
Đêm nay, Lục Kiêu trở về bản thể của mình là một cự lang, đem Lăng Sầm ôm vào ngực, chóp mũi của anh cạ cạ lên người cậu.
Dưới ánh trăng nhu hòa chiếu sáng, nhìn như cự lang đang bảo hộ trân bảo.
Lăng Sầm nhắm hai mắt, thở chậm lại.
Cậu chỉ thấy chồng mình ở hình thái hóa thú mới hai lần.
Một lần là bây giờ, lần kia là kiếp trước khi anh vì bảo hộ cậu mà mất mạng.
Khóe mắt cậu không tự chủ được mà ướt át.
Lục Kiêu là người yêu của cậu, cậu đã có thể trở về bên cạnh anh, cậu quý trọng anh một phần vì báo ân, một phần vì áy náy.
Nhưng giờ phút này cậu mới nhận ra báo ân hay áy náy chỉ là cậu tưởng vậy thôi, thật ra cậu đã sớm yêu anh rồi.
Bàn tay của Lăng Sầm đưa lên cổ cự lang, bên dưới da lông ấm áp là từng nhịp đập hữu lực, hô hấp phập phồng, cậu lại có chút hoảng hốt.
Cậu yêu anh từ bao giờ? Là đêm tân hôn anh không chịu đánh dấu cậu, là trên thuyền nhỏ bên hồ khi cậu không chịu mang dung mạo giả lập khiến anh phải ôm cậu, vì cậu mà chú ý xung quanh, hay là khi cảm xúc của Lục Kiêu trở nên tích cực hơn, lại chịu luyện tập phục hồi.
Cậu không tìm thấy đáp án nhưng này thì có gì mà quan trọng, cậu yêu anh là được rồi.
“Em đi làm trở lại, anh ở nhà phải chăm chỉ rèn luyện, khi em về phải thấy anh tăng lên ít nhất 2kg đó, biết chưa?” Cậu nghiêng đầu nằm lên sườn của cự lang, xoa xoa một cái.
Nhìn thấy cự lang ngẩng đầu, lỗ tai run run khẽ cười với anh một cái.
“Em là vợ anh nha…này có gì lạ đâu?” Nói rồi Lăng Sầm chuyển lên, duỗi tay xoa xoa lỗ tai anh, cảm xúc đầy lông xù mềm mềm làm cậu yêu thích vô cùng.
Lăng Sầm trên người cự lang dài 3m lăn qua lăn lại vui vui vẻ vẻ.
Tuy Lục Kiêu đã ốm đi rất nhiều nhưng hình thú của anh vẫn rất uy mãnh, đủ sức ngạo thị đa số Alpha, chỉ tiếc chi sau không thể cử động.
Lăng Sầm nằm nghiêng trên bụng mềm mại của cự lang, có chút chờ mong được thấy hình dáng của anh sau khi luyện tập xong phục hồi chức năng.
Hai ngày sau Lăng Sầm đi đến Tinh Đạo số 2 để quay ‘Thiên lý chi ngoại”, trước khi đi cậu bật chế độ lải nhải dặn dò Lục Kiêu không ngừng.
“Anh phải mỗi ngày ăn cơm đầy đủ biết không? Nhớ xuống lầu đó, phải xuống lầu ăn! Không được một mình ở trong phòng buồn bã cả ngày.
Luyện tập chức năng mỗi chiều không được tập nặng quá, tuần tự mà tập.
Em đem thực đơn nấu canh bổ giao cho dì Trần, mỗi ngày anh đều phải uống, biết không?”
Lục Kiêu cười gật đầu với cậu, cái gì cũng buồn cười mà đồng ý.
Hai người đang đứng ở bên cạnh suối phun trong sân.
Lăng Sầm lúc này bận một một chiếc áo sơ mi màu xám bạc ôm người, tôn lên đường cong eo thon, phối với măng set hắc diệu thạch quả thật là tuyệt mĩ.
“Anh lặp lại một lần cho em.”
“Ăn cơm đầy đủ, luyện tập đầy đủ, mỗi ngày uống canh, đúng không?”
“Đúng.” Lăng Sầm cũng cười với anh, hơi không an tâm mà dịu giọng nói: “Em sẽ sớm trở về.”
“Lăng Sầm, con cứ yên tâm đóng phim, bên này còn có ta mà.”
Lục lão phu nhân vừa nói vừa bước đến, ôm Lăng Sầm một cái từ biệt làm cậu có chút đơ người, sau lại vội vã thả lỏng mà ôm lại nàng một chút.
Thật đáng sợ, hai đời cậu chưa bao giờ thân mật với nàng như vậy.
Khi buông tay, Lục lão phu nhân đưa cho cậu một hộp trang sức: “Hôm trước ta có đi dạo với phu nhân Anna, nhìn thấy cái này cảm thấy rất hợp với con.”
“Cảm ơn mẹ.” Lăng Sầm nhận lấy nhanh nhảu mà nói lời cảm ơn.
“Mở ra xem đi.” Lục lão phu nhân thấy cậu chỉ cầm mà không có ý định mở ra nên lên tiếng nhắc nhở.
Bên trong hộp là một đôi măng set khảm tinh thể thâm không.
Tinh thể thâm không có sản lượng rất thấp do không có mỏ quặng, chúng thường bám vào đuôi sao chổi, rơi rớt trong vũ trụ, nên chỉ ngẫu nhiên mà khai thác được.
Vì vậy rất khó mua được, cũng rất quý giá.
Đôi măng set khảm tinh thể thâm không nằm trên lớp nhung trắng như lông thiên nga nổi bật, thông thấu, oánh nhuận, bên trong ánh xanh lập lòe như ánh lửa, phẩm chất thượng thừa.
“Cái này quá quý trọng rồi, con sao có thể nhận….” Lăng Sầm vừa nói, vừa khép lại hộp trang sức đưa lại cho Lục lão phu nhân.
Nhẫn gia truyền nàng đưa, tuy vô cùng quý giá nhưng nó cũng đại biểu cho việc nàng thừa nhận cậu, nên cậu nguyện ý nhận lấy.
Còn cái này, chỉ một cặp măng set mà ít nhất cũng phải khoảng 200 vạn tinh tế, quá sang quý rồi, cậu làm sao mà dám nhận.
“Ai nha, nói con cầm thì con cầm đi, con là phu nhân của Lục gia, lại còn đem Lục Kiêu chiếu cố không chỗ nào chê được, chúng ta còn không thể đưa cho con một lễ vật nhỏ sao?”
Lăng Sầm há hốc miệng, lễ vật nhỏ cái quỷ.
“Em cầm đi.” Lục Kiêu nhàn nhạt mở miệng, anh cũng không có rõ lắm bên trong là cái gì, nhưng dù có quý giá đến đâu thì anh cũng thấy Lăng Sầm đều đáng nhận được.
Lăng Sầm nghe vậy thì ngậm miệng lại, cũng không từ chối nữa, chỉ có thể cảm tạ rồi nhanh chân chạy đi thôi.
“Cảm ơn mẹ, con đi đây.”
Xe huyền phù đã chờ trước cổng Lục trạch.
Lục lão phu nhân vẫy vẫy tay tạm biệt cậu.
Lăng Sầm lưu luyến quay lại nhìn Lục Kiêu một cái rồi mới không cam lòng lắm mà kéo vali hành lý nhỏ của cậu rời đi.
Nếu không có Lục lão phu nhân ở bên chắc chắn cậu phải thân thân thân thân Lục Kiêu một hồi, có nàng thì cậu chịu thôi, ngại lắm, không dám làm gì cả.
Thôi không nghĩ nữa, càng nghĩ càng không muốn đi.
Thôi thì tranh thủ tập trung một chút, sớm quay xong phim lại trở về.
Sau bộ phim này cậu có thể yêu cầu công ty nhận ít phim lại, tranh thủ thời gian ở bên cạnh Lục Kiêu lâu lâu chút.
Trạng thái của anh đã tốt lên một chút nhưng cũng còn xa mới bình thường.
Kiếp trước cậu là vui mừng rời đi, còn lần này rời đi là đầy lòng lo lắng cho anh.
Lục lão phu nhân nhìn Lăng Sầm bước lên xe, đợi đến khi xe chạy khuất, mới quay sang định đẩy xe cho Lục Kiêu nhưng anh lại cự tuyệt, tự mình đẩy xe trở về.
“Con có biết ta đưa cho Lăng Sầm cái gì không?” Nàng bước song song cùng Lục Kiêu trở vào nhà vừa đắc ý nói.
“Là một đôi măng set khảm tinh thể thâm không, Lăng Sầm nhất định thích.” Đây là nàng dụng tâm mà lựa chọn, rất phù hợp với cậu.
Thấy Lục Kiêu cũng không thèm để ý tới nàng thì bất mãn nói: “Thế nào, người vừa đi, con lại bắt đầu suy nghĩ linh tinh nữa rồi phải không? Được rồi, mẹ cũng rất là thích con dâu của mẹ, măng set đó trị giá tới 300 vạn đó.”
Lục Kiêu đành dừng lại, quay sang nhìn mẹ mình, trong mắt lộ ra biểu tình phức tạp.
“Làm sao vây?”
“Mẹ…Lăng Sầm trước khi đi đã đem toàn bộ tài sản, bao gồm tiền bạc và bất động sản đưa cho con quản lý, em ấy nói nếu có cần thì sẽ từ con mà lấy…”
“….”Lục lão phu nhân xấu hổ trầm mặc.
Trong khi nàng còn đang suy nghĩ lễ vật thì con dâu đã giao hết gia sản cho con nàng quản lý rồi.
“Tài sản có bao nhiêu?”
“Tổng số sao? Đại khái chắc khoảng hơn 2000 vạn tinh tệ đi.”
Lục lão phu nhân tự nhiên thấy chuyện nàng làm thiệt là khó coi quá đi, Lăng Sầm đem hết tài sản giao cho con nàng quản lý, việc này nàng không biết.
Nhưng có thể Lăng Sầm lại có khả năng cho rằng Lục Kiêu đã nói với nàng, nên nàng mới mua một lễ vật 300 vạn để đổi lấy tài sản 2000 vạn sao…Nàng thiệt hối hận đã đưa cái lễ vật này ghê, nàng chỉ muốn ở chung thật tốt với con dâu của mình thôi mà sao cứ có cảm giác đã bước chân lên con đường của ác bà bà không lối về vậy nè.
Lục Kiêu lại bồi thêm cho nàng một phát nữa: “Mẫu thân em ấy còn để lại cho em ấy một quặng tinh, Lăng Sầm đã thu hồi từ Lăng gia, cũng đã đưa cho con nhờ con quản lý.
Hôm qua đã đưa hết hồ sơ chứng từ.”
Lục Kiêu nhìn biểu cảm của mẫu thân thì có cảm giác hơi áy náy, anh không định nói mấy chuyện này cho mẹ, không ngờ lại để mẹ tự làm ra chuyện rồi tự cảm thấy mất mặt.
“Mẹ à, Lăng Sầm thật sự không để ý mấy việc này đâu.” Lục Kiêu nhẹ giọng an ủi.
Lục lão phu nhân vỗ vỗ trán, ôi con trai ngốc của nàng, sao có thể không để ý chứ, con dâu nàng mà có gì oán hận nàng, công lao con nàng là to nhất, nàng thiệt là khổ quá đi mà.
“Tình huống quặng tinh thế nào?”
“Tính toán đánh giá dựa trên sản lượng khai thác thì đại khái còn khoảng 50 năm, nhưng theo hồ sơ con thấy vẫn có nhiều điểm không rõ ràng, một số báo cáo có vấn đề, còn cần xem xét lại.”
“Chuyện này con không cần quản, để ta phái mấy người chuyên nghiệp sang giám sát cùng kiểm tra lại.
Tài sản Lăng Sầm đưa con, ngàn vạn lần đừng đụng đến, giữ lại cho cậu ấy đi.
Dù Lăng Sầm là con dâu nhà ta cũng không cần gộp chung vào tài sản gia tộc làm gì, cứ để khi nào cậu ấy cần thì sử dụng.”
“Con đã biết, mẹ cử sang mấy người giúp con.” Con cũng sẽ giám sát kỹ những chuyên gia này.
Nói chuyện với mẹ mình xong Lục Kiêu trở lại phòng ở trên lầu.
Tuy với gia tộc của anh, tài sản của Lăng Sầm cũng không là gì, nhưng việc Lăng Sầm giao toàn bộ cho anh hỗ trợ xử lý vẫn khiến anh rất vui, cậu đã tin tưởng anh thì anh sẽ tận lực quản lý tốt.
Liên Bang đối với Omega quản lý khá là nghiêm khắc, pháp luật cũng có xu hướng thiên vị Alpha, nếu giải trừ quan hệ hôn nhân, nếu Alpha không cố ý chiếu cố, thì tài sản Omega được phân chia sẽ rất ít ỏi.
Nếu tài sản trên danh nghĩa là của Alpha, khi ly hôn, nếu Alpha muốn có thể khiến cho Omega tay trắng rời nhà.
Lăng Sầm đem toàn bộ tài sản của cậu đặt dưới danh nghĩa của anh chính là biểu thị cho hứa hẹn cậu sẽ không bao giờ rời xa anh.
Tuy rằng anh hy vọng Lăng Sầm sẽ được tự do xây dựng sự nghiệp của cậu nhưng bản năng của Alpha cũng vẫn muốn đem Omega của mình đặt trong tầm mắt.
Hiện tại anh chỉ có thể ở nhà tĩnh dưỡng, bản năng của anh mãnh liệt muốn giữ lấy Lăng Sầm, lại càng sợ hãi bị vứt bỏ.
Cách làm này của Lăng Sầm chính là muốn trấn an anh.
Cậu quan tâm tâm tình anh như vậy, anh cũng rất hạnh phúc.
Bất quá…sự thật thì không phải như Lục Kiêu nghĩ, Lăng Sầm giao cho anh một là vì cậu thật cũng không rành quản lý mấy cái này, hai là chủ ý giao thêm việc cho anh có chuyện để làm, bớt rảnh lại đi suy nghĩ lung tung mà thôi.
Tất nhiên cậu cũng biết, các sự việc này ở Lục gia sẽ giao cho người chuyên nghiệp làm, không cần tự mình nhúng tay, nhưng cũng cần giao tiếp.
Việc giao tiếp này sẽ phần nào giúp Lục Kiêu cùng người ngoài tiếp xúc, không còn quá phong bế bản thân.
Dần dần có thể giúp anh hòa nhập lại với xã hội.
‘Thiên lý chi ngoại’ là một bộ phim lấy bối cảnh trung cổ, nhân vật chính là một vương tử Omega.
Bởi vì quốc gia của cậu bần cùng, nhỏ yếu nên phải nương nhờ một cường quốc khác.
Vị vương tử này dùng thân phận của mình, làm con tin ở nước người để đổi lấy quyền lợi cho tầng lớp trung tâm.
Với thân phận con tin, vương tử Omega này phải sinh hoạt trong hoàn cảnh khá khó khăn, bị các vương tôn, quý tộc khác khi dễ.
Đây là cảnh về một mùa đông khắc nghiệt, cậu bị một đám Beta và Omega quý tộc đẩy vào trong một hồ nước đóng băng để mua vui.
Alpha của cậu xuất hiện chính là lúc này, hắn là một hoàng tử của cường quốc nọ, cậu được hắn cứu.
Sau đó, được hắn bảo hộ, cùng hắn ngày ngày dính vào một chỗ với nhau, thân mật khắng khít.
Alpha này còn hứa sẽ cưới cậu nên khi cậu rơi vào kỳ phát tình thì hắn thuận lý thành chương mà dấu hiệu cậu.
Sau đó tất nhiên là vương tử Omega có thai, mọi chuyện đều vô cùng tốt đẹp, cậu cùng trượng phu ngày ngày sinh hoạt bên nhau, êm đềm hạnh phúc, rảnh rỗi thì cùng ngồi tưởng tượng bộ dáng hài tử khi sinh ra sẽ thế nào.
Một lần, khi họ dẫn theo vài hộ vệ đến một cung điện nhỏ nghỉ dưỡng thì biến cố phát sinh.
Một đám cường đạo xâm nhập.
Hoàng tử Alpha dù năng lực không cao vẫn bảo hộ cậu sau lưng.
Vương tử Omega thật sự rất cảm động vì hành động của trượng phu.
Nhưng bọn cướp lấy ưu thế số lượng giết sạch thị vệ.
Đến cuối cùng chỉ còn hai người sống sót, bọn cướp đưa cho hắn một lựa chọn, hoặc là bị giết chết, hoặc là giao ra Omega thì bọn chúng sẽ tha cho hắn.
Lúc này, cậu chưa kịp nói gì thì hắn đã không chút do dự vứt bỏ cậu lại, vội vã trốn chạy khỏi lâu đài.
Vương tử Omega trợn mắt há hốc mồm không thể tin được, tay cậu nắm góc áo của trượng phu còn chưa buông xuống đâu, mà bóng trượng phu đã không còn thấy luôn rồi.
Bọn cường đạo bắt vương tử Omega về.
Sau đó cũng cho cậu lựa chọn, hoặc là dùng thân thể phục vục chúng đổi lấy cuộc sống thoải mái, hoặc là đi lao dịch kiếm miếng cơm.
Cậu chọn con đường thứ hai vì cậu đã mang thai, cậu muốn bảo hộ con của mình.
Cho dù cậu có thể chấp nhận khuất nhục nhưng chỉ cần bị dấu hiệu lần hai, con cậu sẽ mất đi.
Từ đó, vương tử Omega phải dựa vào lao dịch, dùng thể lực của mình đổi lấy sinh hoạt qua ngày, nhưng cuối cùng, vào tháng thứ 5 thì hài tử của cậu cũng không còn.
Bởi vì trường kỳ vất vả và thiếu thốn đã khiến cơ thể cậu hư nhược quá độ.
Sau đó, đất nước nổ ra chiến sự, trong loạn lạc cậu đã trốn về lại được đất nước của cậu.
Lấy lại thân phận, bằng thủ đoạn lãnh khốc tàn nhẫn, cậu từng bước giành được quyền lực, rồi trở thành một vị hoàng đế Omega đầu tiên trong lịch sử.
Cậu không ngừng phát động chiến tranh.
Sử dụng thủ đoạn lợi dụng, lừa gạt gây chia rẽ các quốc gia lân cận.
Lại dùng mưu lược và chiến thuật quân sự đánh chiếm thành lũy, mở rộng từng tất đất.
Kết thúc chuyện xưa, quốc gia của cậu trở thành quốc gia cường đại nhất trên đại lục, các quốc gia còn lại sợ hãi quy phục trở thành nước phụ thuộc.
Hoàng tử Alpha của cậu nay đã là quốc vương, tuy sau nhiều năm chinh chiến, quốc thổ của hắn đã bị cậu chiếm hơn phân nửa, trở thành một trong các quốc gia nhỏ yếu quy thuận.
Cảnh kết là các quốc vương của các quốc gia phụ thuộc phải đến tham gia tiệc mừng để thể hiện sự quy thuận.
Cậu mặc một bộ hồng y lộng lẫy, từng bước bước lên đài cao.
Người đã từng là trượng phu của cậu cũng chỉ như quốc vương các quốc gia phụ thuộc, cúi đầu trước cậu xưng thần.
Cậu đứng trên đài cao, uy phong lộng lẫy, khẽ xoay người lộ ra nửa gương mặt kiều diễm, nhận sự triều bái của quần thần.
Kiếp trước Lăng Sầm cũng diễn bộ phim này.
Cốt truyện nghịch tập, phấn đấu khiến vô luận người nào của Liên Bang cũng tìm được điểm đồng cảm nên bộ phim này bạo hỏa một thời gian, hấp dẫn rất nhiều người xem.
Nhưng có một điều đáng tiếc, khi đó Lăng Sầm thập phần tiều tụy, nên cảnh cuối, khi cần phô bày vẻ khí phách mỹ diễm, cậu lại bạc nhước, không một chút khí thế, phong thái.
Tất cả các đánh giá đều nhận xét nam chính là nét bút hỏng duy nhất của cả bộ phim.
Hiện tại, Lăng Sầm quyết tâm trau dồi diễn xuất để tranh ảnh đế, tâm trạng lại không ức chế, nên kỹ thuật diễn được đề cao rất nhiều.
Khi đoàn phim chính thức khởi động máy, diễn xuất của cậu đã khiến đạo diễn vô cùng hài lòng.
Khi kết hôn cậu xin nghỉ nửa tháng, tin tức cũng được Lục gia bảo mật tuyệt đối nên người ngoài chỉ cho rằng cậu mệt nhọc mà nghỉ phép.
Trước khi quay lại đoàn phim, Lục Kiêu lại tìm Lục lão phu nhân lấy cho cậu một loại bình phun, mỗi ngày chỉ cần phun một ít lên tuyến thể, thì hương vị tản mát ra từ cơ thể cậu sẽ như một Omega chưa từng bị đánh dấu qua.
Nên người xung quanh cũng không nhận ra được bất cứ khác biệt nào.
Việc Lăng Sầm kết hôn, chắc chắn không thể giấu được công ty của cậu, nhưng lúc này công ty vẫn chưa tìm đến cậu hẳn là cao tầng còn đang xem xét phương hướng xử lý, đem ảnh hưởng lợi ích giảm đến mức thấp nhất.
Về phía Lục gia…Lục Kiêu cũng đã đứng giữa hòa giải hết thảy.
Điều cậu còn cần lo lắng duy nhất là mong muốn thời gian trôi nhanh nhanh nhanh nhanh một chút, sớm đến thời hạn một năm để cậu được thực sự kết hợp với anh.
Chuyện này hiện tại hai người vẫn giấu được công công bà bà.
Nhưng cậu thật không muốn đem dấu diếm này kéo dài, tốt nhất là thuốc ức chế của cậu thật mau hết tác dụng, thuận thuận lợi lợi mà đánh dấu vĩnh cửu đi thôi.
Thiệt là rầu.
“Bảo bối, nào, a.., ăn một quả anh đào nào!”
Lăng Sầm mê luyến nhìn Alpha của mình, môi mỏng khẽ hé đón lấy, nhấm nháp rồi cười rộ lên: “Thực ngọt, anh có muốn nếm thử một chút không?”
Alpha của cậu cũng nở nụ cười: “Anh chỉ cần nhìn thấy em là thấy ngọt đến tận trong lòng rồi.”
Lăng Sầm ngượng ngùng cúi đầu, mân mê mấy ngón tay, khuôn mặt khẽ ửng hồng.
Từ góc độ quay chụp, sau lưng cậu là hoàng cung xa hoa, lửa trong lò sưởi bập bùng, gợi cảm giác ấm áp như mùa xuân.
Lăng Sầm khẽ tựa vào bạn lữ, Alpha của cậu ôm lấy bờ vai cậu, bên ngoài từng tầng lụa mỏng buông xuống.
“Qua”
“OK, cảnh này qua.
Hôm nay đến đây thôi, cảm ơn mọi người đã phối hợp.” Âm thanh của đạo diễn vang lên trên loa phát thanh.
Ngay từ tiếng hô đầu tiên của đạo diễn, Lăng Sầm đã nhanh chóng rời khỏi vòng tay của bạn diễn.
Diễn viên Alpha đóng vai trượng phu của cậu tên là Corleone, là một Alpha có dung mạo rất tuấn tú, nghe nói vì tinh thần lực cùng thể lực đều không đủ cao nên lựa chọn tiến vào giới giải trí.
Tổng hợp của anh chỉ khoảng C-, đúng là không đủ cạnh tranh với các Alpha khác ở những cương vị yêu cầu năng lực.
Kiếp trước, anh nhờ bộ phim “Thiên lý chi ngoại” này mà bạo hồng.
Nhân vật anh diễn có sự chuyển đổi hình tượng rất lớn, khắc họa rõ nét diễn biến nội tâm nhân vật, thể hiện được cả mị lực của nhân vật phản diện, có sức hấp dẫn vượt xa những vai người tốt chỉ biết cam chịu số phận.
Corleone nhờ vai diễn này mà từ một diễn viên vô danh đã có được địa vị ngang hàng Lăng Sầm.
Sau đó, so với Lăng Sầm anh làm việc lại càng nghiêm túc, cần cù nên danh tiếng vượt trên cả cậu.
Lăng Sầm ngừng hồi tưởng của bản thân, đứng lên đi đến bên đạo diễn xem thử tình hình quay phim.
Hiện tại hầu hết phim điện ảnh đều áp dụng kỹ thuật quay thực tế ảo, cho nên ngoài diễn viên, thì toàn bộ quang cảnh xung quanh như gia cụ, bài trí, cảnh sắc đều giả lập mô phỏng trên màn ảnh, tiết kiệm được rất nhiều chi phí.
Nhưng bộ phim này có tài lực hùng hậu, lại là bối cảnh trung cổ, công ty cũng rất xem trọng kịch bản “Thiên lý chi ngoại”, cho rằng sẽ tạo ra một tác phẩm kinh điển nên rất nhiều bối cảnh được dựng thực tế.
Loại thu hình này 200 năm trước đã không còn sử dụng, đây cũng là một chiêu trò tạo nên khác biệt để tuyên truyền cho bộ phim.
Nhưng nói đi cũng nói lại, kiểu thu hình này tạo ra các thước phim mỹ cảm chân thật hơn.
Cái giá đầu tư cũng rất chân thật ‘chỉ’ 4000 vạn tinh tệ, đúng là đại tài khí thô.
“A, Lăng Sầm, cậu đến xem à?”
“Vâng, Aron tiên sinh, tôi muốn xem thử một chút, xem có chỗ nào tôi diễn chưa tốt hay không.” Lăng Sầm nói với đạo diễn.
Đạo diễn là một nam beta tóc quăn, dáng người tròn tròn, tuổi trung niên, rất hòa ái.
Tuy khi đóng phim hơi nghiêm khắc nhưng thái độ đối đãi bình thường với các diễn viên cũng rất thân thiện.
“Sầm, cậu gọi ta là Caleb đi, cậu không có chỗ nào chưa tốt cả, toàn bộ biểu hiện rất hoàn mỹ.” Đạo diễn vừa lòng mà nói, đồng thời chuyển màn hình qua cho Lăng Sầm xem.
Trên màn ảnh, rất nhiều góc độ được quay lại, lại thông qua máy tính điều chỉnh lựa chọn, phát họa nên một khung cảnh duy mĩ tràn ngập ấm áp.
Lăng Sầm cẩn thận xem kỹ những cảnh cậu diễn, xác định đúng là không có vấn đề gì.
“Vâng, cảm ơn ngài! Nếu tôi có chỗ nào diễn chưa tốt, hoặc có bất cứ vấn đề gì cần điều chỉnh ngài nhớ nói với tôi.”
“Được, Sầm, cậu quả thật là một diễn viên ưu tú.” Đạo diễn đứng dậy vươn tay định thân mật ôm cậu một cái.
Lăng Sầm nhanh tay lẹ mắt tránh đi, lại mỉm cười mà bắt tay ông.
“Vậy tôi đi trước, Caleb, hẹn ngày mai gặp.”
“Tạm biệt, Sầm.”
Đạo diễn bị cậu tránh đi cũng không tức giận.
Trong giới số đông là Beta, Lăng Sầm lại đóng phim rất nghiêm túc không nề hà cực khổ khiến ông quên mất cậu là một Omega đích thật.
Lăng Sầm thấy đạo diễn không có gì bất mãn khi cậu thất lễ cũng thở phào nhẹ nhõm.
Cũng may đạo diễn này phong thái khá tốt, không có ý muốn chiếm tiện nghi của diễn viên.
Bằng không cậu cũng không biết phải cự tuyệt thế nào để không gây mất lòng.
Hiện tại, cậu đã có Lục Kiêu rồi nên vẫn phải để ý một chút.
Đến xe huyền phù, trợ lý của cậu, một tiểu cô nương Beta, mở cửa xe cười tươi rói chào đón cậu: “Lăng ca, chúng ta về khách sạn đúng không?”
“Ừ, về khách sạn đi.” Lăng Sầm cười gật đầu.
Trở về phòng là cậu có thể cùng Lục Kiêu video call rồi.
Mấy ngày nay, ở đoàn phim, chỉ cần công việc kết thúc, thời gian chưa quá muộn thì cậu đều phải gọi video với Lục Kiêu một lúc mới đi ngủ.
Phòng ở của cậu ở tầng 61.
Rất nhanh thang máy đã đưa họ lên tới.
Tại cửa phòng, tiểu trợ lý Hailey đưa cho Lăng Sầm một túi:
“Lăng ca, đây là một số kịch bản được gửi đến cho anh chọn, em đã giúp anh phân tích nhân vật, anh xem thử.
Mấy ngày sau chúng ta có một vài quảng cáo, cùng với chụp ảnh bìa cho tạp chí, em đã gửi lịch trình tới đầu cuối cá nhân của anh rồi.”
“Được, cám ơn em, em cũng sớm trở về nghỉ ngơi đi, ngày hôm nay thật quá dài rồi.” Lăng Sầm cũng ôn nhu đáp lời cô.
“Vâng, Lăng ca, tạm biệt anh, ngủ ngon.”
“Ừ, ngủ ngon!”
Hailey chậm rãi rời đi, lại nhịn không được mà bưng kín mặt.
A a a! Lăng ca thật là quá đẹp trai, lại còn siêu cấp ôn nhu!!
Lăng Sầm nhìn hành động kỳ quái của cô cũng hơi sửng sốt, cười cười lắc đầu, quả thật vẫn còn là một tiểu cô nương…
Kiếp trước cậu ghét bỏ cô tuổi còn quá nhỏ, sợ nàng không thể hoàn thành công tác, gây ảnh hưởng đến cậu, nên đã trả cô lại công ty.
Hiện tại, sống lại một đời, mọi thứ danh vọng với cậu đều phai nhạt, chỉ có Lục Kiêu là quan trọng nhất.
Nên đương nhiên, cậu cũng không chối 3 chọn 4, vẫn giữ tiểu cô nương này lại.
Lăng Sầm quét tròng mắt mở khóa bước vào phòng.
Trước tắm rửa một chút, rồi mới khoác áo tắm nằm dài trên giường đánh đầu cuối cho Lục Kiêu.
Rất nhanh, thân hình Lục Kiêu đã xuất hiện trên màn hình thực tế ảo.
“Honey, anh nhớ em không?”
Lục Kiêu nhìn thấy cậu ngả ngớn trên giường, áo tắm hơi trượt xuống lộ ra một mảng lồng ngực đầy xuân sắc…Cảm thấy máu mũi muốn trào ra.
“Em đem áo quần chỉnh lại đã!” Lục Kiêu trầm giọng nói.
“A!” Cậu cúi đầu nhìn xuống ngực mình, cười cười đem áo kéo lại ngay ngắn.
Chồng cậu thiệt là cổ hủ nha.
“Anh sợ cái gì chứ? Em gọi video với anh có lộ một chút cũng có sao đâu? Cũng chỉ có anh nhìn thấy.”
Lục Kiêu thầm nghĩ, thế lỡ có người khác bước vào phòng anh thì sao, không phải vợ anh sẽ bị người khác nhìn thấy sao, như thế đâu có được.
Hừ.
“Công việc hôm nay thế nào? Mọi việc thuận lợi không?”
“Vâng, khá tốt, em có nhờ đạo diễn đẩy nhanh tiến độ, hai ngày tới sẽ bận rộn hơn nên nếu em về muộn sẽ không gọi video với anh nhé.
Em cũng sẽ cố gắng tranh thủ về sớm.”
“Ta biết rồi.”
“Gần đây anh có cùng mẹ ăn cơm không? Mẹ vẫn luôn lo lắng cho anh.”
“Ừm, mỗi ngày ta đều xuống nhà ăn..”
“Vậy là tốt rồi… Lục Kiêu, em nhớ anh ghê, thật muốn sớm sớm được nhìn thấy anh.” Lăng Sầm thủ thỉ, có chút ngượng ngùng mà biểu lộ tâm tình của mình.
Thấy vậy, Lục Kiêu cũng bối rối, không biết nên đáp lại thế nào, một hồi mới ậm ừ phun ra một câu:
“Ừm, ta biết rồi.” Ta cũng nhớ em lắm.
Lăng Sầm thấy vậy bật cười: “Anh trả lời em vậy đó hả?” Xí, đồ muộn tao.
“Mỗi ngày anh có uống canh dì Trần hầm không?”
“Có, anh uống rồi.”
Lăng Sầm nheo nheo mắt nhìn chồng mình không chớp mắt, bộ dáng đứng đắn nghiêm chỉnh mà nói dối.
“Vậy… hôm nay anh uống canh gì?” Cậu kéo dài giọng đầy nguy hiểm.
Lục Kiêu hơi sửng sốt một chút nhưng vẫn làm như không có việc gì mà đáp: “Canh gà hầm cẩu kỷ.” Đoán đại một cái vậy.
“Em biết ngay là anh không uống mà! Nghe canh gà cẩu kỷ là biết nói xạo rồi.
Rõ ràng thực đơn em đưa cho dì Trần hôm nay là canh bồ câu hầm hoàng cầm.
Anh chỉ biết gạt em thôi!
Đoán sai mất rồi…
“Được rồi mà, hôm nay ta đúng là không có uống, ngày mai, ngày mai ta nhất định uống.” Lần sau em hỏi ta nhất định đáp đúng.
Lăng Sầm trừng anh một cái.
“Nhớ là không có lần sau đó.”
Lục Kiêu gật gật đầu.
Sau đó hai người lại không biết nói gì, không khí có chút tẻ nhạt.
Lục Kiêu không khỏi cảm thấy thất bại.
Lần nào cũng vậy, nếu Lăng Sầm không chủ động gợi chuyện, anh cũng không biết phải nói gì, cũng không biết phải quan tâm cậu thế nào.
Như vậy không tốt chút nào!!!
Lục Kiêu cố gắng chủ động hỏi: “Hôm nay em quay cảnh nào?”
“Hôm nay hả? Có một cảnh là ‘trượng phu’ của em đút em ăn quả anh đào, thế mà hắn phải quay mấy lần mới qua, làm em phải ăn anh đào đến no luôn.”
“Ừm!!” Lục Kiêu đáp.
Hừ!! Đút Lăng Sầm ăn anh đào.
“Ể, anh đừng giận, em không có để hắn đút, là em nhận lấy rồi tự ăn.
Vị Alpha này cũng không tồi, hôm nay có mấy cảnh diễn thân mật, như là ôm em, hôn em, hắn đều tận lực lợi dụng góc quay, cũng rất thân sĩ.” Lăng Sầm một bên dỗ anh, một bên lại châm ngòi thổi gió.
“Ừ, ta đi nghỉ ngơi trước.” Lục Kiêu đáp một tiếng trầm thấp, không nghe ra hỉ nộ.
“Ấy, đừng mà! Lục Kiêu, em chỉ gạt anh thôi.
Chỉ có một cảnh ôm eo một chút thôi, cũng lợi dụng góc quay rồi.” Lăng Sầm không dám tiếp tục đùa nữa.
Tâm tình Lục Kiêu tốt hơn chút, khẩu thị tâm phi mà nói: “Ừ, ta cũng không e ngại mấy chuyện này.”
“Vâng vâng, ngày mai em liền nói với đạo diễn, cho em diễn thêm một cảnh hôn, em thấy tình tiết phim chưa đủ tình cảm, người xem sẽ không hứng thú.
Anh không ngại là tốt rồi, hì hì!!”
Lục Kiêu nhịn không được mà nắm chặt tay vịn.
“Em là cố ý…”
Anh là chân bị phế chứ đầu óc đâu có phế, Lăng Sầm nói vậy là cố ý khích tướng anh, anh tất nhiên là có thể nhìn ra.
Lăng Sầm trở nằm nghiêng cười tà mị với anh:
“Em chính là không thích anh nói cho phép em diễn cảnh thân mật với người khác, em thừa nhận nếu anh không đồng ý em sẽ không thoải mái, nhưng mà anh đáp ứng nhanh chóng như vậy em càng thấy tức giận.” Em muốn đối với em anh phải hẹp hòi một chút.
Lục Kiêu “……” Cho nên đâu có câu trả lời chính xác cho cái vấn đề này đúng không? Trách không được trước kia ở quân bộ, mỗi lần anh gọi video họp cùng tướng quân của Quân Đoàn Đệ Tứ đều thấy mặt mũi ông bầm dập.
Có lần hội nghị, khó có dịp gặp mặt trực tiếp mà không thông qua thực tế ảo.
Lão tướng quân nhận một cuộc gọi, mà giọng điệu ăn nói khép nép.
Anh còn thắc mắc không biết đầu bên kia là ai có thể khiến cho một vị lão tướng nổi danh thiết huyết phải chịu uất ức như vậy.
Thế là anh nhìn nhiều thêm 2 lần.
Kết thúc cuộc gọi, thấy ánh mắt anh, lão tướng liền phun tào:
“Tiểu tử Lục gia! Sau này ngươi có vợ sẽ biết, cho dù ngươi nói thế nào, vợ ngươi cũng sẽ có cách phản bác ngươi.
Đáp án của ngươi vĩnh viễn đều sai…”
Năm đó anh tất nhiên là không tin, giờ anh cảm thấy mắt mình đã sáng ra rồi.
Tâm Omega sâu tựa biển.
Khi nào gặp lão tướng quân của Quân Đoàn Đệ Tứ anh nhất định phải cùng ông uống một chén, cảm thán nhân sinh, người đồng cảnh ngộ sẽ thông cảm cho nhau.
Anh còn định sẽ hỏi kinh nghiệm đối phó với bạn lữ của ông nhưng mà chợt nhớ lại khuôn mặt bầm dập kia, hay là thôi đi.
-_-#
Tiểu kịch trường:
Lục Kiêu: Tâm Omega sâu tựa biển…
Lạc Yên: Tâm tác giả cũng sâu tựa biển.
Không biết tác giả cắn cái gì mà chương này đột nhiên dài gấp 4 – 5 lần chương bình thường, thiệt là khổ.
Nên không phải mình lười đâu, mà là chương dài quá, với lại dạo này dịch bệnh nên công việc ở bệnh viện nhiều quá, cái gì cũng phải kỹ, quá đáng sợ.
.