Đọc truyện Trọng Sinh Chi Tái Giá Mạt Lộ Thượng Tướng – Chương 118: Tham Ban
Edit: Lạc Yên
“Hôm nay, anh cũng về nhà lúc 6g30 đúng không?” Lăng Sầm vừa giúp Lục Kiêu chỉnh cổ áo, thắt cavat vừa hỏi.
“Đúng rồi.” Lục Kiêu đáp.
Biểu tình của anh vẫn nghiêm túc nhưng ánh mắt lại đầy sự ôn nhu.
Anh thật thích, thật thích cảm giác được bạn đời quan tâm săn sóc từng ly từng tí, cảm giác được trân trọng, rất ấm áp, rất hạnh phúc.
Nếu anh là một chiếc phi thuyền thì Lăng Sầm như trạm không gian, sau thời gian chinh chiến trôi nổi trong vũ trụ, Lăng Sầm sẽ là nơi anh neo đậu, là nơi tiếp thêm nhiên liệu, thêm năng lượng, thay linh kiện, để ngày hôm sau anh lại mang theo một tinh thần phấn chấn phóng vút ra vũ trụ bao la.
Lăng Sầm không biết trong đầu Lục Kiêu đang có suy nghĩ lãng mạn, cậu chỉ đang suy tính, nói như anh thì hôm nay anh sẽ ở quân bộ xử lý công văn cả ngày, vậy nếu cậu liên hệ Holland nhờ hắn xin giấy thông hành và dẫn cậu vào quân bộ tham ban Lục Kiêu thì khá là ổn áp.
Chỉ là… cậu với Holland cũng không quá quen thuộc, thậm chí cậu chỉ nhớ đó hình như là một Alpha cao to, tóc vàng hoe, điệu bộ có hơi ngả ngớn, không có nghiêm túc, đáng tin cậy được như chồng cậu.
Để tránh phát sinh những nghi ngờ không đáng có, tuy biết đó là bạn thân của Lục Kiêu cậu cũng chưa bao giờ tiếp xúc, khi Lục Kiêu và Holland nói chuyện, cậu thường cũng tránh mặt.
Từ khi trở thành bạn đời của Lục Kiêu, Alpha nào có thể không cần tiếp xúc cậu đều hạn chế tiếp xúc.
Nhưng việc này cũng có mặt không tốt, như lần này, muốn nhờ vả Holland cũng không biết nên làm sao.
Thiệt là sầu đông.
Lăng Sầm vừa sầu đông trong lòng vừa theo thói quen đến tủ giày lấy giày, tự nhiên như không muốn quỳ xuống muốn giúp Lục Kiêu mang…
“Được rồi, để ta tự mang.” Lục Kiêu vội kéo cậu lại.
Thật là muốn mạng, bụng Lăng Sầm cũng đã nhô ra rồi mà còn muốn cúi xuống giúp anh mang giày, anh biết Lăng Sầm rất yêu anh nhưng chăm bẵm đến mức này thật không đáng.
Chả lẽ qua thêm mấy tháng, bụng Lăng Sầm to đùng ra vẫn cứ muốn mang giày cho anh? Lục Kiêu lấy giày khỏi tay Lăng Sầm, tự mình nâng chân xỏ vào.
Mang xong mới gõ nhẹ vào trán Lăng Sầm, mắng yêu:
“Em chiều chuộng ta quá không sợ ta hư sao? Em phải chú ý tư thế chứ?”
Lục Kiêu không tin được một ngày mình sẽ có cảm giác được chiều chuộng, lại còn yêu cầu Omega của mình đừng chiều chuộng mình nữa, phải ‘hung’ hơn chút.
Phải biết rằng tướng quân quân đoàn Đệ Tứ, bao năm qua hay ca thán với anh, ông chỉ có hai tâm nguyên, một là Omega của ông sẽ chiều chuộng ông một chút, đừng đánh ông nữa, tâm nguyện thứ hai là nếu mà có đánh thì đừng đánh vào mặt.
Ông ấy mà biết anh được Omega nhà mình chiều còn đòi người ta hung, không biết vẻ mặt sẽ thế nào? Lại nói, nhà người khác anh thấy Alpha đi làm về phải nộp hết tiền cho Omega nhà mình, mỗi tháng phát cho một ít tiêu vặt, có cần đi xã giao cũng phải về báo cáo mới lấy thêm, hình như cha mẹ anh cũng vậy.
Còn anh thì trước tự quản hết tiền trong nhà, tiền riêng của Lăng Sầm cũng giao cho anh quản, sau này Lăng Sầm học quản lý tài vụ anh mới có cớ giao lại cho cậu, mới được tận hưởng cảm giác một Alpha đã kết hôn, bị bạn đời quản lý.
Ai mà ngờ, Lăng Sầm quản chính nhưng mỗi tháng đưa cho anh 20 vạn tinh tệ là tiền tiêu vặt, tài khoản chung thì thiết lập quyền hạn anh cần cứ lấy, chả cần cậu đồng ý.
Ước mơ bị vợ quản thúc của anh tan vỡ, nếu anh nói ra không khéo lại bị Alpha khác vừa ghen tị vừa phỉ nhổ, tưởng anh cố ý để khoe khoang, không khéo lại lôi anh ra đánh hội đồng.
Lăng Sầm nghe thế hơi trề môi, dỗi: “Em phải chú ý tư thế gì? Em hiện tại vẫn hoạt động bình thường…” Chờ tới lúc bụng to thì cậu không làm nữa, cậu lớn thế này chả lẽ còn không biết nặng nhẹ, hừ.
Lục Kiêu cưng nựng chọt chọt má cậu: “Ta đi đây, chiều nay em có muốn ta mua gì mang về cho em không?”
Nếu Lăng Sầm yêu cầu một ít đồ ăn vặt, chỉ cần hợp vệ sinh, không quá nhiều dầu, không quá nhiều đường, buổi chiều khi tan làm anh đều dừng xe mua về cho cậu.
“Không có, hôm nay em không muốn ăn gì… À, buổi tối có thể xem phim điện ảnh cùng em không?” Cậu đến giờ vẫn chưa xem [Thiên lý chi ngoại], không biết bản hoàn chỉnh sau hậu kỳ ra sao.
“Được, tối về xem cùng em.” Lục Kiêu gật đầu cười, anh cũng muốn xem.
Lăng Sầm cúi người hôn tạm biệt mới nhìn anh rời đi.
Chân trước Lục Kiêu vừa đi khỏi, chân sau Lăng Sầm liền bối rối liên hệ Holland, vừa nhấn liên hệ vừa tự nhủ thôi thì cứ mặt dày lên đi, chứ ngoài Holland thật sự cậu chả biết ai khác trong quân bộ.
“…Lăng Sầm?” Holland nhìn video thấy Lăng Sầm thì giật mình, không biết nên nói gì.
Hắn không có số của Lăng Sầm, thấy số lạ liên hệ hắn còn đang lười nghe máy định từ chối, nhưng Lăng Sầm đã đoán trước lập tức gửi xác nhận thân phận.
Lúc này Holland mới nửa tin nửa ngờ nhận cuộc gọi.
“Chào ngài, trung tướng Elman.” Lăng Sầm câu nệ chào hỏi, bắt đầu hỏi thăm dăm câu làm quen chứ chưa gì mà nhờ vả liền thì cậu cũng hơi ngại.
Trước lúc Lăng Sầm gọi Holland đang ở nhà chơi game.
Hắn về báo cáo công tác cũng coi như tranh thủ nghỉ phép, khi có việc mới cần qua quân bộ, chưa có lệnh điều động thì thường tầm buổi chiều hắn mới ghé qua điểm danh.
Hắn thật sự không biết giữa hắn và Lăng Sầm thì có gì để mà nói chuyện với nhau.
Lăng Sầm càng ân cần thì trong lòng Holland càng thấy khẩn trương, bắt đầu nghĩ lung tung, cuối cùng nhịn không không được ấp úng:
“Cái kia, à, Lăng Sầm… Lục Kiêu rất tốt… là huynh đệ thân thiết của tôi… nếu hắn có gì không tốt, cậu có thể nói với tôi, tôi giúp cậu nói với hắn.
Nhưng… tôi là một Alpha…” Còn chưa có đối tượng, không muốn đội nón xanh cho anh em của mình, nếu không có việc gì cậu không cần đột nhiên hỏi thăm ân cần như vậy.
Lăng Sầm chưa nghe hết câu cũng đã hiểu ý của Holland, trong lòng tức đến chửi bậy, Alpha này có suy nghĩ lạ lùng gì vậy chứ, lập tức sắc mặt lạnh tanh, mệt cậu còn cố tỏ ra thân thiện, may mà còn phải nhờ vả nên cậu nhịn, cố kìm lòng không chửi ra miệng.
Lăng Sầm quyết định nói thẳng, giúp thì giúp không giúp thì thôi:
“Tôi chỉ định nhờ anh giúp xin một tờ giấy thông hành, giờ nghỉ trưa tôi muốn đi thăm Lục Kiêu, nhưng quân bộ tôi không vào được, anh giúp tôi được không?” Cậu đã từng hỏi Lục Kiêu, chỉ cần không phải khu vực trung tâm và khu vực cơ mật thì giờ nghỉ trưa có thể ghé thăm, chỉ cần có giấy thông hành, nhưng cậu muốn cho Lục Kiêu một điều bất ngờ nên không muốn nói anh xin giấy, chủ yếu là muốn cho nhóm ‘Lục phu nhân’ ở quân bộ một chút kinh hỉ, hừ hừ.
Nghĩ tới nghĩ lui mới định nhờ vả Holland, ai mà ngờ mới hỏi hai câu người ta đã nghĩ cậu muốn câu dẫn, ngoại tình, MO.E!!!, Lăng Sầm nghĩ mà tức cái lồng ngực, ôm bụng nhỏ nghiến răng.
Bộ nhìn cậu là người cơ khát đến mức độ đã mang thai còn đi câu dẫn bạn chồng sao, hừ hừ hừ, Holland cũng quá đề cao bản thân, nghĩ mình tốt hơn chồng cậu hay sao, cậu thèm vào.
MO.E!!!!
“….À, à, có thể.” Holland xấu hổ muốn chết, hắn nhìn sắc mặt Lăng Sầm không tốt cũng nghĩ hình như hơi xúc phạm cậu rồi, may mà khi nãy chưa nói thẳng ra, nên giờ cũng không tiện xin lỗi, mà ai kêu Lăng Sầm nhờ vả thì nhờ vả đại đi, còn lịch sự hỏi han làm gì, mấy quân nhân cục súc như họ sợ nhất là mấy nghi lễ xã giao, chả biết đâu mà lần.
Xấu hổ xong lại có chút ghen tị, nghe Lục Kiêu nói Lăng Sầm đã mang thai hơn 3 tháng, nhìn qua video vẫn đẹp 360 độ không góc chết.
“Vậy 11g30 tôi sang đón cậu, đưa cậu đến quân bộ, được không?”
“Vậy làm phiền anh, cảm ơn nhiều.” Lăng Sầm đặt được mục đích, nghĩ đến trưa nay được gặp Lục Kiêu tâm tình tốt hơn, cảm kích nhoẻn miệng cười, vừa dịu dàng vừa mỹ lệ.
Holland dùng hết sức bình sinh dời mắt, nhấn kết thúc cuộc gọi.
Khốn kiếp thật! Lục Kiêu thật sự quá sướng, Omega có thể đẹp đến vậy, lần trước chỉ nhìn thoáng qua, Lăng Sầm đã rời đi nên trong ấn tượng của hắn cũng chỉ là dễ nhìn, giờ nhìn trực diện, lại còn cười, đúng là không thể đùa được.
Mà đẹp thôi chưa tính, nói tới Lục Kiêu trong mắt toàn là tình yêu, còn dịu dàng dính người, Lục Kiêu đi làm chiều cũng về nhà thế mà trưa còn muốn đi thăm.
Holland buồn bực, cẩu độc thân đúng là không có nhân quyền, yên phận ngồi nhà cũng bị cẩu lương rớt trúng đầu, quá buồn!!! Quyết định hóa đau thương thành động lực, vô game tàn sát tứ phương.
Lăng Sầm tâm tình tốt, đi qua đi lại trong phòng hừ hừ một bài hát, đến trưa thì thay áo quần cậu đã chọn hôm qua.
“Mẹ ơi, giữa trưa con ra ngoài một chút nha.” Lăng Sầm xuống xin phép Lục lão phu nhân.
“Con đi đâu vậy?” Lục lão phu nhân đang xem sổ sách nghe vậy ngẩng đầu.
“Con… muốn đi quân bộ, coi điều kiện là việc của Lục Kiêu, trung tướng Elman sẽ đón con, đưa con đến đó…” Lục lão phu nhân luôn muốn cậu ở trong nhà, không biết lần này có chịu cho cậu đi không.
“Ừ, vậy còn đi đi, nhớ cẩn thận, đi sớm về sớm.” Lục lão phu nhân thản nhiên đồng ý.
Lăng Sầm hơi bất ngờ nhưng cũng không hỏi thêm.
Lục lão phu nhân có vẻ như biết hết mọi thứ, nhờ có Lăng Sầm cố ý giữ gìn mà danh dự Lục Kiêu được khôi phục, nàng vẫn luôn chú ý theo dõi tin tức của hai con trên Tinh Võng, tất nhiên cũng đã xem thấy hội ‘Lục phu nhân’, khó trách Lăng Sầm sẽ tức giận muốn ‘soát’ độ tồn tại.
Holland là bạn của Lục Kiêu từ bé, nàng cũng rất quen thuộc đứa bé này, là người thẳng thắn, ngô nghê không tâm kế.
Có Holland đưa Lăng Sầm đi nàng cũng yên tâm.
Đúng 11g30 xe của Holland lái vào Lục trạch.
“Chào dì, đã lâu không gặp dì khỏe không?” Holland nhiệt tình ôm Lục lão phu nhân.
“Dì khỏe, thật lâu không gặp con.” Holland cùng Lục Kiêu học cùng trường quân đội, cùng ra chiến trường, sau Lục Kiêu bị thương trở về, Holland vẫn đóng ở tiền tuyến đã rất lâu mới trở về Đế Tinh.
Lục lão phu nhân cùng Holland hàn huyên vài câu mới đem Lăng Sầm giao cho hắn: “Nhờ con chăm sóc Lăng Sầm nhé…”
“Vâng.” Holland nghiêm túc nhận lời, đưa Lăng Sầm ra xe.
Lăng Sầm tự mở cửa khom người bước lên xe.
Xe huyền phù thể thao mới toanh, có hơi thấp.
Hai người ngoại trừ chào hỏi khi Holland vào nhà lúc nãy thì không nói gì thêm.
Trên xe Holland mở nhạc nho nhỏ.
Holland thì vẫn còn xấu hổ vì đã hiểu lầm Lăng Sầm.
Lăng Sầm thì quá phục độ bổ não của Holland, không dám nói chuyện sợ hắn lại nghĩ ra thứ vớ vẩn gì mắc công cậu lại phải tức cái lồng ngực.
Xe huyền phù một đường thuận lợi qua các cửa kiểm soát điện tử vào tận bên trong quân bộ, cửa cuối cùng mới có cảnh vệ bước ra.
“Chào trung tướng!” Cảnh vệ nghiêm túc giơ tay chào.
“Vị này là…”
Holland đưa giấy thông hành đã được duyệt trên đầu cuối cho cảnh vệ kiểm tra.
“Là khách của tôi, đây là giấy thông hành, đã được duyệt.”
“Mời đi.” Đối phương kiểm tra cẩn thận, không có vấn đề gì mới nhấn mở cửa điện tử.
Holland lái xe xuống gara.
Hắn mở cửa, thân sĩ muốn đỡ Lăng Sầm, cậu vội né ra.
“Cảm ơn, nhưng không cần.” Lăng Sầm mỉm cười khách sáo từ chối.
Holland cũng cười đáp lại.
Thật không nghĩ Lục Kiêu lại là người đầu tiên có con, cũng không ngờ Lăng Sầm lại là người dịu dàng như vậy.
Holland đưa Lăng Sầm tới cửa tòa nhà hành chính thì dừng lại, gửi đi một tin nhắn.
“Làm sao vậy?” Lăng Sầm nghi hoặc.
“Không có gì, tôi gọi người ra đón chúng ta.” Nói rồi bước vào thang máy, nhấn tầng 17.
Cửa thang máy đóng lại, Lăng Sầm lợi dụng phản chiếu kim loại trong thang máy sửa sang lại quần áo.
“Tôi hỏi cậu cái này, sao tự nhiên cậu lại muốn đến tham ban Lục Kiêu?” Holland tò mò hỏi một câu.
Lăng Sầm nghe hỏi quay sang nhìn Holland, nhếch môi mắt sắc cười lạnh đáp: “Biểu thị chủ quyền…”
“……” Holland á khẩu, gì gì gì, tự nhiên đổi sắc mặt nhìn thật lạnh người, không còn chút dịu dàng nào luôn, cứ như đổi thành một người khác.
“Ting!” Thang máy đúng tầng mở ra.
Lăng Sầm thong thả bước ra.
“Lăng… Lăng Sầm!!” Một nam nhân đứng chờ sẵn ở cửa thảng thốt.
“Ellen… Cậu không thấy tin nhắn của tôi à?” Holland không biết nên nói gì, anh rõ ràng nhắn là bạn đời của Lục Kiêu đến thăm, cả Liên Bang có ai không biết bạn đời Lục Kiêu là Lăng Sầm, có gì mà Ellen ngạc nhiên chứ.
Holland quay sang Lăng Sầm giới thiệu: “Đây là phó quan của Lục Kiêu, mấy năm trước đã đi theo Lục Kiêu, sau này khi Lục Kiêu trở về đã đề cử cậu ấy cho tôi.
Hiện tại đã là thượng úy.
Khi Lục Kiêu lần nữa trở về quân bộ, Ellen đã xin được điều trở về tiếp tục làm phó quan cho Lục Kiêu.”
Xét theo tình hình này, Lục Kiêu từ nay về sau chỉ có thể làm văn chức, làm phó quan của anh sẽ không có quân công, rất khó thăng tiến quân hàm nhưng Ellen vẫn từ bỏ quan lộ Lục Kiêu chuẩn bị cho hắn, trở về làm trợ thủ cho Lục Kiêu.
Lăng Sầm hiểu ý Holland, tươi cười cảm kích, chủ động chào Ellen: “Chào cậu.”
“Chào anh!” Ellen là một fan boy lâu năm của Lăng Sầm, lần đầu đối diện thần tượng thiệt là ‘run động’ cả con tym.
Khoan đã, sao bụng nam thần của hắn có vẻ… to? Tầm mắt Ellen dừng ở bụng Lăng Sầm, sau đó nhìn trân trối không dời đi, Lăng Sầm hơi ngại vội lấy tay che đi.
“Tiểu tử, nhìn gì đó?” Holland dùng tay vỗ gáy Ellen một phát, “Còn không kiểm tra giấy thông hành? Định đứng đây tới chiều à?”
“Vâng, vâng…” Ellen vội che gáy, trong lòng chảy dài hai hàng nước mắt.
Hu hu hu, hắn thất tình rồi, nam thần thật sự của người khác, lại còn mang thai, bé con không phải của hắn, mà là của boss.
Ellen ôm trái tim thiếu nam rách bươm dẫn đường cho Holland và Lăng Sầm đi vào văn phòng.
Hắn làm fan của Lăng Sầm đã 4 năm, lần đầu tiên được tiếp xúc khoảng cách gần với thần tượng, trực tiếp nhìn thấy thịnh thế mỹ nhan, ngay sau đó phát hiện được chuyện làm hắn tan nát cõi lòng.
Nghe tin Lăng Sầm là Omega của Lục thượng tướng là một chuyện, tận mắt thấy cậu mang thai con của boss lại là chuyện khác.
Nam thần… sao có thể mang thai? Loại chuyện này với nam thần của anh sao có thể ghép chung một chỗ, Lăng Sầm trong lòng anh như một vị thần tiên, sao chuyện của nhân loại thấp hèn lại xảy ra trên người nam thần của anh được.
HU HU HU…
Xem ra Hailey phỏng đoán tâm tình các fan boy của Lăng Sầm hoàn toàn chính xác.
Nếu Lăng Sầm mà biết Ellen nghĩ gì chắc cũng hạn hán lời, cậu là Omega có chồng thì có thai mới là chuyện ‘kinh thiên địa nghĩa’ chứ.
(Kinh thiên địa nghĩa: chuyện đương nhiên, chuyện dĩ nhiên)
“Lục Kiêu vẫn đang ở văn phòng?” Holland nhỏ giọng hỏi.
Thường giờ này mọi người hẳn nên đến nhà ăn.
“Vâng, thượng tướng vẫn còn một ít văn kiện chưa xử lý xong.” Ellen trong lòng chảy nước mắt nhưng bên ngoài vẫn nghiêm túc theo tác phong quân nhân.
Lăng Sầm nghe vậy thì đau lòng nhíu mày, sao Lục Kiêu lại không biết tự chăm sóc bản thân như vậy chứ?
“Phía trước chính là khu hành chính trung tâm, đi vào phòng gần cuối là văn phòng của Lục Kiêu.” Holland nhỏ giọng giới thiệu.
“Vâng.” Lăng Sầm gật đầu.
Đầu Lăng Sầm hơi ngẩng lên, điều chỉnh tư thế bước để phô bày phong thái đẹp đẽ nhất của bản thân.
Hôm nay cậu không mang diện mạo giả lập, chuyện kết hôn đã công bố, cậu chả có gì để che giấu nữa.
Giờ cậu hận không thể cho mọi người nhớ cậu là Omega của Lục Kiêu.
Những người đang ở khu làm việc thấy có người đi qua theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn lập tức nhìn thấy một khuôn mặt mỹ diễm 360 độ không góc chết, ngạc nhiên, ngỡ ngàng đủ cả, sao đột nhiên có một minh tinh lưu lượng lớn nhất Liên Bang xuất hiện ở quân bộ??? Số lượng đông nhất ở đây là Alpha, nên fan của Lăng Sầm cũng kha khá, cậu vừa đi qua mọi người đã sôi nổi chụm đầu lại thảo luận.
Hướng nam thần đi chính là văn phòng của Lục thượng tướng.
Cả tầng 17 bao phủ bởi bánh GATO.
Nam thân chủ động đi tham ban, cùng ăn bữa trưa tình yêu gì đó với boss, không biết có làm chuyện này nọ không, thiệt là đáng ganh tị.
[Mina san… có phải bụng của Lăng Sầm hơi nhô lên đúng không? Không phải mắt tôi có vấn đề đúng không?]
Một tin nhắn thả vào group chat lập tức cả group muốn nổ tung, mấy trăm tin nhắn reply, mọi người hông dám nói chuyện sợ Lục thượng tướng tinh thần lực cao có thể nghe được, chỉ có thể vào đây.
[Hình như… đúng đóa, trời!!!]
[Có phải do vấn đề góc nhìn không?]
[Tui khẳng định không phải, tui cũng thấy mà, không thì truy xuất video xem? Tổ kỹ thuật đâu?]
Lập tức có người truy xuất video giám sát, cắt cảnh từ khi Lăng Sầm bước vào.
Tất cả các góc độ đều có, bên kỹ thuật còn đưa vào phần mềm sức khỏe phân tích.
[Thật sự có thai ni…]
[Tui theo Lăng Sầm từ khi cậu ấy xuất đạo, dáng chuẩn khỏi phải bàn, chưa bao giờ có bụng bia, nên không sai đâu]
Cả group vắng lặng, kết quả phân tích kỹ thuật từ AI đưa ra, xác nhận.
[Nam thần chẳng những đã kết hôn, còn mang thai, mà nhóm fan chúng ta…]
Thần tượng mấy tháng trước có tin kết hôn, thêm mấy tháng nữa sẽ có bé con, mà bọn họ vẫn còn là cẩu độc thân.
Mọi người bị đả kích, sôi nổi giả bộ quên, thôi tới giờ, đi ăn cơm, ngủ nghỉ, mơ mộng.
Chiều lại tiếp tục cày cuốc.
Cuộc đời thật hứ dô.
“Lăng Sầm, sao em lại đến đây?” Lục Kiêu thấy Lăng Sầm bước vào, giật mình đến rớt văn kiện trên tay.
“Tới thăm anh nè.” Lăng Sầm cười đáp.
“Lại đây.” Lục Kiêu cũng cười, ôn hòa vẫy tay.
“Trong mắt cậu chỉ có Omega của cậu thôi hả…” Holland đứng sau định càm ràm thì thấy ánh mắt Lục Kiêu bắn về phía hắn, đầy ý trách móc ‘sao lại đưa Lăng Sầm đến đây?’, sau đó là ‘chốc nữa xử cậu sau’.
Lăng Sầm đang lúc cần nghỉ ngơi, Holland lại mang Lăng Sầm đi lung tung, thật là không biết nặng nhẹ.
Holland cạn lời, hắn đây là người tốt làm việc tốt, thế mà bạn thân còn trách móc, quá buồn, quay sang vỗ vai Ellen: “Chúng ta đi thôi.” Dù gì cũng tới giờ ăn, ăn cơm còn hơn ăn cẩu lương và bánh GATO.
Cửa đóng lại, giờ trong phòng chỉ còn hai người, Lăng Sầm mới bỏ xuống dáng vẻ làm màu, tò mò nhìn quanh đánh giá văn phòng của Lục Kiêu.
Căn phòng cũng khá rộng, tầm 40 mét vuông, một mặt tường là kính, hướng bắt sáng cũng khá tốt, thông thoáng, sáng sủa, ấm áp, có bàn làm việc, có một bộ sopha, thật không tệ, Lăng Sầm khá là hài lòng.
“Sao tời giờ này mà anh còn chưa đi ăn cơm?” Lăng Sầm bước đến bên cạnh Lục Kiêu, cúi người quan tâm hỏi.
“Ellen nói cho em?” Lục Kiêu nắm tay Lăng Sầm kéo cậu ngồi lên đùi mình, vùi đầu vào cổ cậu, hôn nhẹ.
“Đừng phá…!” Lăng Sầm bị anh làm cho nhột chết đi được, bật cười đẩy đầu anh ra một chút, cũng vòng tay ôm lấy anh.
“Ta còn mấy văn kiện, định duyệt cho xong luôn… hôm nay có hơi nhiều.” Gần đây trùng tộc lại rục rịch ngóc đầu trở lại, tình hình không quá yên ổn, Lục Kiêu thở dài.
Khi không có chiến sự, chính phủ Liên Bang sẽ cắt giảm chi phí quân sự, địa vị của quân nhân cũng sẽ mất dần vì không có quân công.
Nhưng khi có chiến sự, vị trí của quân nhân được đề cao, Liên Bang sẽ ca tụng họ là anh hùng nhưng họ lại càng không vui vẻ vì tính mạng họ cũng sẽ mất đi bất cứ lúc nào, thậm chí nếu chiến tranh lan rộng sẽ rất nhiều nhân dân Liên Bang cũng sẽ mất đi tính mạng.
Khi còn là thiếu niên Alpha, ai cũng khát vọng chứng minh bản lĩnh, nhưng một khi chân chính bước lên chiến trường chém giết sẽ chỉ còn hy vọng một ngày chiến tranh chấm dứt, vũ khí về kho.
Mấy chuyện này, anh và quân nhân khác phải suy xét, vấn đề biên phòng cần quan sát thêm, cũng không cần nói rõ khiến Lăng Sầm lo lắng.
“Anh bận rộn thì cũng phải ăn cơm đúng giờ nha.” Lăng Sầm thấy Lục Kiêu hơi thở dài cũng không để ý, chỉ quan tâm càm ràm.
“Được rồi, lần sau ta sẽ chú ý.” Lục Kiêu đáy lòng ấm áp.
Anh nhấn nút thông báo, nhờ Ellen lấy hai phần cơm về.
“Em thật sự chỉ đến thăm ta?” Lục Kiêu nhìn Lăng Sầm cầm mấy đồ vật trang trí trên bàn lên xem, văn kiện đều không đụng đến.
Động tác của Lăng Sầm hơi dừng lại, hừ hừ mấy tiếng, thẳng thắn: “Không phải là có Omega nói làm chung với anh ở quân bộ, thuộc ban nghiên cứu, còn mong đợi ngẫu nhiên gặp được anh sao? Em sẵn tới xem thử luôn.” Xem thử mấy người tự nhận là Lục phu nhân là ai.
“Xem ra cuối cùng ta cũng biết em lấy thông tin đầu cuối của Holland làm gì.” Lục Kiêu cười cười, “Holland đang trong kỳ tạm nghỉ, thường ở nhà chơi game đến trưa mới qua đây, chắc cậu ấy đang chơi game bị em gọi đến.”
Lăng Sầm cũng không quan tâm Holland đang làm gì, chơi game gì mà bổ não thấy ghê, dám hiểu lầm cậu.
Hừ.
“Vậy, có Omega nào ở đây tìm đến anh không?”
“…Không có.” Lục Kiêu nghiêm túc đảm bảo.
Có thể tin đó thật là do người bên ban nghiên cứu, bên đó cũng thật có Omega nhưng chắc họ chỉ là nói đùa chứ không ai thật sự muốn chen chân vào hôn nhân của anh đâu.
“Thật hông?” Lăng Sầm cũng nhỏ giọng hỏi lại.
“Thật không có mà!!” Lục Kiêu nhấn mạnh đảm bảo.
“Hừ, không có thì tốt!” Mà dù là ai đang có tâm tư vậy, hôm nay cậu đã đến đây cũng đủ để mí người đó chết tâm đi.
Lục Kiêu bật cười, bạn đời ghen cũng đáng yêu quá đỗi, càng ghen càng giống con nít.
“Còn có, em muốn khoe bé con, xem ai dám nói chúng ta kết hôn giả.” Lăng Sầm vừa nói vừa ưỡn ưỡn bụng nhỏ.
Ngoài đòi làm Omega của Lục Kiêu thì cũng rất nhiều người không tin hai người đã kết hôn, thậm chí còn nói dù kết hôn cũng chỉ là hôn nhân trên danh nghĩa, hai người chả có tình cảm gì.
Thật ra cái nhìn của người ngoài Lăng Sầm cũng không quan tâm nhưng ở đây toàn là đồng nghiệp của Lục Kiêu, cậu không muốn có ai hiểu lầm cho rằng hôn nhân của hai người cũng không hòa hợp, lại tới thương hại hoặc đồng tình anh.
Cậu tới chính là khoe ân ái, khoe bé con, chặn miệng không cho ai nói gì đó.
Cho mấy người đó GATO với Lục Kiêu chết luôn.
Lục Kiêu tâm tình cũng theo đó phơi phới, phiền muộn lo lắng chiến sự cũng tan biến, yên lặng ôm Lăng Sầm, nhìn cậu hoạt bát nói này nói kia.
Một lát sau, Ellen trở lại, mang lên hai phần cơm cho hai người.
Holland cũng ăn xong, tự về văn phòng của mình tiếp tục… chơi game.
“Cảm ơn.” Lăng Sầm đứng lên mở cửa nhận cơm, mỉm cười cảm ơn.
“Không… không có chi.” Ellen bị ‘miểu sát’, đỏ bừng mặt, đưa cơm lập tức chạy trối chết.
“Hắn… làm sao vậy anh?” Lăng Sầm ngơ ngác hỏi Lục Kiêu.
Lục Kiêu cũng hơi ngạc nhiên, ngẫm nghĩ mới buồn cười nói: “Em có biết ta thấy em lần đầu tiên là khi nào không?”
Lăng Sầm đặt cơm lên bàn sô pha.
“Thấy em khi nào? Không phải anh gặp em hôm tân hôn, sau đó là nhất kiến chung tình sao?” Lăng Sầm đùa, vừa bước qua mở xe lăn để Lục Kiêu dịch người sang, đẩy anh sang sô pha.
“Không phải… Ta lần đầu tiên thấy em là thấy ảnh chụp của em, được bày trên bàn của cấp dưới, người đó chính là Ellen.” Năm đó anh còn sợ Ellen theo đuổi thần tượng, ảnh hưởng công việc liền bắt cất đi.
Ai mà ngờ đối tượng làm ‘ảnh hưởng công việc’ lại trở thành bạn đời của anh, thậm chí vừa rồi còn ngồi lên đùi anh, thật đúng là ảnh hưởng công việc luôn.
“……” Ủa, gì kỳ vậy, cấp dưới của anh thích cậu mà anh còn cười được, bộ không phải nên ghen một chút sao?
Lục Kiêu không nhìn thấy mặt Lăng Sầm nhưng vẫn hiểu tính cách, cười cười giải thích: “Ellen là theo đuổi thần tượng… Còn em lại là Omega của mình ta.” Dù ai thích cậu thì Lăng Sầm cũng chỉ thích mình anh, vậy là đủ rồi.
Người tuyệt vời như Lăng Sầm anh cũng không thể cấm người khác thích, anh mà ghen chắc phải ghen với cả Liên Bang mất thôi.
Tới sô pha Lục Kiêu lại dịch người sang sô pha.
Lăng Sầm ngồi xổm trước mặt anh, ngẩng đầu nhìn anh: “Chồng ơi, em chỉ thích anh thôi, chúng ta đã có Hoa Hồng Nhỏ, em sẽ thật ngoan.”
Lục Kiêu mỉm cười vươn tay kéo cậu đứng lên, xoa bụng nhỏ hai cái, ôn nhu đáp: “Ta biết, ăn cơm đi em.”
Nếu không ăn nữa thì đồ ăn cũng nguội mất, còn tin tưởng Lăng Sầm là điều anh không cần phải bàn cãi.
“Dạ.” Lăng Sầm yên lòng, ngoan ngoãn dọn cơm, chồng cậu tin cậu là điều quan trọng nhất, khiến cậu càng có cảm giác an tâm.
Lạc Yên: Ồ! Chương này có số chữ gấp đôi bình thường này, lâu rồi mới thấy một chương dài.
Coi như để mừng năm mới nha.
Happy new year!!!
.