Bạn đang đọc Trọng Sinh Chi Sủng Tra Nam Hóa Thê Nô – Chương 32: Đừng Buông Tay Em Ấy
Tống Cảnh Nghi là một người đàn ông trưởng thành cũng từng có thời gian nổi loạn lúc đi du học ở nước ngoài.
Vì thường xuyên không hợp ý với cha nuôi mà cáu giận, tính tình nóng nảy.
Lần đó cứu Hạ Thanh Dương cũng là một mình hắn cân cả đám người.
Lúc này đây đánh Triệu Mẫn, có cố ý dùng sức hay không thì không biết, chỉ biết cả nửa bên mặt của cô ta đều in đậm năm ngón tay.
Tống Cảnh Nghi giống như chẳng sợ người ta chê cười mình đánh phụ nữ, bình thản rút một tấm thẻ ra gõ gõ lên nửa bên mặt của Triệu Mẫn.
“Tiền bồi thường thuốc men nửa bên mặt.
Còn thừa thì cầm đi mua chai súc miệng hàng hiệu về, loại nào thơm một chút.
Đừng có dùng hàng chợ, miệng thối không nhả được ngà voi.”
Các bạn học viên xung quanh đều hít một ngụm khí lạnh.
Bá đạo quá! Cool quá! Miệng em tuy không thối, nhưng em cũng không ngại có người cầm thẻ đập vào mình.
Tống Cảnh Nghi đặt tấm thẻ lên bàn rồi xoay người đi đến bên cạnh Tiêu Dạ Nguyệt, vòng tay ôm vài cậu vào lòng.
“Bé con, hôm nay chúng ta ra ngoài ăn có được không?”
Tiêu Dạ Nguyệt liếc mắt nhìn Triệu Mẫn vẫn còn đứng ngây người đằng kia, câu mím môi gật đầu.
Tống Cảnh Nghi quay người thu dọn đồ ở trên bàn của cậu vào túi, dọn xong thì ôm eo cậu rời đi.
Tống Cảnh Nghi chọn một khách sạn ở gần đó vừa để ăn vừa để nghỉ lại.
Đến hai giờ chiều thì đưa Tiêu Dạ Nguyệt về lại trường.
Thời tiết mùa hè đúng thật là chẳng dễ chịu.
Từ trên xe bước xuống mà muốn đổ một tầng mồ hôi.
Tống Cảnh Nghi bật dù lên đi qua che nắng cho Tiêu Dạ Nguyệt, hai người sóng vai đi vào trong trường.
Buổi sáng đi bốn người, cả bốn đều là người có giá trị nhan sắc sao, số người khoảnh đầu lại chiêm ngưỡng vẻ đẹp có rất nhiều.
Buổi chiều đi chỉ còn hai người, nhưng số người quay đầu nhìn lại lại không phải vì vẻ đẹp của họ nữa.
Chuyện Tống Cảnh Nghi tát Triệu Mẫn ở phòng ăn ba đã có người quay lại đăng lên diễn đàn trường.
Như thường lệ mà chia hai phe đồng tình với không đồng tình.
Người đồng tình đi qua Tống Cảnh Nghi đều cười ủng hộ, ngược lại thì đi qua Tống Cảnh Nghi sẽ bắt đầu chụm đầu chỉ trỏ.
Tống Cảnh Nghi cũng không còn là đứa trẻ con, sẽ chẳng vì lời bàn tán xung quanh mà xúc động.
Hắn vẫn bình thản nói chuyện với bé con, hỏi cậu tối muốn ăn gì.
Nhưng Tiêu Dạ Nguyệt lại để ý những lời xung quanh mà mọi người nói.
Họ đều đang chửi tiên sinh của cậu là đồ vũ phu ra tay đánh phụ nữ, chửi tiên sinh cậy quyền mà ức hiếp kẻ nghèo.
Tiêu Dạ Nguyệt muốn đáp lại họ, tiên sinh của cậu rất tốt, không vũ phu cũng không cậy quyền, đều là Triệu Mẫn ăn nói bậy bạ.
Nhưng cậu biết, cậu lại không thể nói được, dùng thủ ngữ nói chuyện với họ họ còn chẳng hiểu, ngược lại sẽ còn nói mấy lời khó nghe hơn.
Nhìn thấy bé con không tập trung nghe mình hỏi, Tống Cảnh Nghi bóp nhẹ hai má phúng phính của cậu quay mặt cậu về phía hắn.
“Bé con sao vậy? Không vui sao?”
Tiêu Dạ Nguyệt thở dài một tiêng dùng thủ ngữ đáp lại.
“Tiên sinh không nên ra tay đánh cô ấy.
Danh dự của tiên sinh đều bị hủy rồi.
Bọn họ đều đang chửi tiên sinh.”
Tiêu Dạ Nguyệt tức giận phồng má giậm chân.
Rõ ràng là Triệu Mẫn đáng bị đánh.
Tống Cảnh Nghi mỉm cười chọc chọc bên má phồng lên của cậu.
“Bé con lo lắng cho tiên sinh sao? Tiên sinh lại không để ý nha.”
Nói đến đây Tống Cảnh Nghi liền ôm cậu vào lòng, thì thầm bên tai cậu.
“Chỉ cần là người làm tổn thương đến em anh đều sẽ không tha thứ.
Anh không ngại trở thành kẻ xấu, không ngại trở thành chủ đề bàn tán của mọi người.
Chỉ cần bé con của anh có thể không chịu bất kì tổn thương nào là được.”
Tiêu Dạ Nguyệt nghĩ, miệng đời cậu không cấm được, cậu sao lại phải phiền lòng? Chín người mười ý, cậu với tiên sinh cũng không thể đánh từng người chửi đồng tính luyến ái là kinh tởm được.
Buổi chiều Tiêu Dạ Nguyệt luyện đàn xong ra khỏi lớp học đã là sáu giờ chiều.
Trời mùa hè sáu giờ vẫn còn rất sáng, về đến nhà cũng tầm gần tám giờ, cũng không tính là quá muộn.
Tống Cảnh Nghi mở điện thoại ra xem thấy tin nhắn Lâm Nghị gửi đến.
“Bé con, Lâm lão sư nói chúng ta đến phòng của ông ấy.”
Tiêu Dạ Nguyệt hoảng hốt, thủ ngữ cũng hơi loạn lên, “Không phải lão sư biết chuyện lúc trưa rồi đó chứ?”
Tống Cảnh Nghi trở tay nắm tay cậu, “Em đừng lo lắng.
Lão sư đã bao tuổi rồi, ông ấy không để ý đến mấy việc này.
Chắc là có chuyện cần nhắc nhở.”
Lâm Nghị quả thực đã biết chuyện lúc trưa thông qua diễn đàn trường.
Buổi chiều Triệu Mẫn không còn ở lớp luyện đàn lý do là bị Lâm Nghị gọi lên phê bình.
Mỗi một học viên của học viện đều là những người thật sự có tài, và không thiếu sự cố gắng.
Nhưng có tài là một chuyện, tâm tư không tốt cũng là một vấn đề.
Học viên sau này ra trường, có người không tiếp tục đi nữa, nhưng phần lớn đều trở thành người nổi tiếng.
Tống Cảnh Nghi gõ cửa ba tiếng thì được cho vào.
Lâm Nghị trước đưa cho Tiêu Dạ Nguyệt hai tờ giấy đã kẻ sẵn những dòng nhạc nhưng lại chưa viết nốt nhạc lên.
“Em có biết viết nhạc không?”
Tiêu Dạ Nguyệt gật đầu, gõ vào ipad.
[“Em không thạo viết nhạc, nhưng có thể viết.
Chỉ là viết được những lời nhạc đơn giản, còn khó hơn thì không.
Em trước giờ chưa học qua viết nhạc, thiên phú cũng không giỏi, chỉ ở mức độ biết viết.”]
“Vậy em cầm hai tờ này về viết thử hai bản nhạc khác nhau, lúc nào xong thì đưa cho tôi.
Tôi muốn hỏi lại em.
Em muốn trở thành một nghệ sĩ dương cầm chuyên nghiệp hay chỉ đơn giản là một nghệ sĩ dương cầm biểu diễn.
Nếu em đi theo con đường chuyên nghiệp, em phải thành thạo cả tự viết nhạc.”
Tiêu Dạ Nguyệt từ nhỏ đã bộc lộ thiên phú.
Mẹ cậu thích chơi đàn, cậu sẽ thường ngồi trong lòng mẹ tập chơi, lại không ngờ bộc lộ ra tài năng.
Năm tuổi bắt đầu đến trung tâm học đánh đàn, đến khi sáu tuổi mẹ cậu qua đời, cậu lại bỏ mất mấy năm không học nữa.
Nhưng cho dù bỏ mấy năm không học, những lúc ở nhà ngồi nhớ mẹ, cậu sẽ bất giác ngồi đến trước cây đàn mẹ hay chơi, đánh bản nhạc mà lúc trước mẹ hay chơi cho cậu nghe.
Đến sinh nhật năm mười tuổi, cha cậu tặng cậu một chiếc đàn làm hoàn toàn bằng pha lê, nói với cậu rằng, đây là món quà mà mẹ cùng với cha đã chọn sẵn cho sinh nhật mười tuổi của cậu.
Lúc đó mẹ đã nói với cha, hy vọng cậu có thể làm những điều mình thích, sống bình an vui vẻ.
Và điều cậu vẫn luôn thích đó là đánh đàn.
Cậu thích cảm giác ngồi đắm mình trong giai điệu, nhắm mắt lại liền giống như đi vào thế giới nhỏ, trong thể giới nhỏ có nốt nhạc nhảy múa, có đĩa nhạc và phím đàn tự động chạy.
Tiêu Dạ Nguyệt gật đầu đồng ý, lúc cậu cầm theo hai bản nhạc định rời đi, Lâm Nghị lại gọi một tiếng.
“Tiêu Dạ Nguyệt, hãy cứ làm theo điều mình muốn, đừng vì ánh mắt và lời nói của những người xung quanh mà từ bỏ.
Cuộc đời là của em, tình yêu cũng là của em.”
Tiêu Dạ Nguyệt mỉm cười gật đầu cúi chào ông.
Tống Cảnh Nghi đi sau cảm nhận được ánh mắt giáo sư vẫn nhìn mình, hắn quay lại liền bắt gặp ánh mắt xúc động của ông ấy.
“Đừng buông tay em ấy.” Trong giọng nói của ông cũng nghe được sự run rẩy và bất lực.
Tống Cảnh Nghi đứng thẳng người xoay người lại nhìn ông, ánh mắt kiên định.
“Sẽ không!”
Sẽ không, có chết cũng không.
Sau khi cánh cửa đóng lại, Lâm Nghị gục xuống bàn một lúc lâu, đến khi ông ngẩng mặt lên, bên dưới là một tấm ảnh đã bạc màu theo thời gian, tuy vậy vẫn có thể nhìn thấy rõ gương mặt của người trong ảnh, đó là một chàng trai trẻ mặc bộ vest đen đang cười rất tươi, bên cạnh là một cây đàn dương cầm.
Ở góc dưới tấm ảnh vẫn còn hai hàng chữ không phai, “Tô Kiều Đông, 11–11–19xx/ 25–12–19xx, Hưởng dương 23 tuổi”.
Giáng sinh năm ấy có một chàng trai thất hứa với người thương vì bị lừa đi xem mắt với một cô gái.
Cũng là giáng sinh năm ấy có một nghệ sĩ dương cầm trẻ gieo mình tự vẫn từ tầng mười một của một khách sạn..