Đọc truyện Trọng Sinh Chi Sủng Nịch Thành Nghiện – Chương 9: Rời nhà trốn đi
Ảnh chụp cảnh biển rộng lớn đẹp đến mức khó tin, màu lam trong suốt giống như mảng kí ức mơ hồ trong mơ, tiếng gió thoảng qua khiêu vũ nhịp nhàng với sóng biển……….
Không hiểu sao khi nhìn ảnh chụp, trong lòng bánh bao nhỏ lại sinh ra chấp niệm kỳ quái, hệt như con nhện giăng tơ, chậm rãi từng bước một, quấy nhiễu trái tim.
Thật tuyệt, khiến người ta đắm say, rất…..muốn xem.
Cậu chớp chớp đôi mắt to ngập nước, con ngươi đen lúng liếng nho nhỏ như quả nho đảo qua đảo lại, cầm ảnh chụp từ tay cô giáo, bánh bao nhỏ cẩn thận nhét vào túi, cái miệng nhỏ nhắn cong lên thành một nụ cười xinh đẹp.
“Em cũng muốn cô ơi, em cũng muốn có một tấm!” Bé gái đầu thắt nơ bướm màu tím dễ thương nhào tới đòi.
“Em cũng muốn, em cũng muốn cô ơi!” Bé béo tròn cũng chạy vô giúp vui.
“Hừ!” Bé con kiêu ngạo bực bội không phục.
…
Trẻ nhỏ là vậy ah, quả nhiên chẳng khác nào mấy bé động vật nhỏ. ╮(╯▽╰)╭
Bánh bao nhỏ cảm khái thầm nghĩ.
Buổi tối, sau khi về nhà, bị anh trai nhà mình chà chà xát xát tẩy tẩy rửa rửa xong bánh bao nhỏ mới được chui lên giường. Mãi đến lúc này cậu vẫn còn quên bức ảnh để trong túi, tận đến khi giặt quần áo Phúc quản gia mới phát hiện ra trong túi áo khoác của nhị thiếu gia có một bức ảnh, ông lập tức nộp tới tay đại thiếu gia.
Diệp Cảnh ngây người ngắm nhìn tấm ảnh, là cảnh biển ở Maldives! Đại não anh không thể khống chế được, nháy mắt hình ảnh bức phù điêu nhỏ kia hiện lên________ Đó chính là quà sinh nhật mà Tiểu Phong tặng anh, cũng là nguyên nhân khiến cậu gặp tai nạn.
Tại sao lại là Maldives, bức ảnh này sao có thể xuất hiện trong túi Tiểu Phong? Đây rốt cuộc là có ý gì, ám chỉ điều gì?
Tương lai không thay đổi, Tiểu Phong chẳng lẽ vẫn phải chết?! Không ____ không thể được! Anh tuyệt đối sẽ không để chuyện đó xảy ra một lần nữa! Tuyệt đối không!
Sợ hãi qua đi, ánh mắt Diệp Cảnh lập tức tìm kiếm thân ảnh Tiểu Phong trong phòng. Nhưng lúc này anh mới chú ý tới, bánh bao nhỏ của anh trước giờ vẫn luôn ngoan ngoãn chơi đùa trên giường đã biến mất, biến mất ngay lúc anh ngẩn người nhìn bức ảnh.
“Tiểu Phong? Tiểu Phong! Tiểu Phong………..” Diệp Cảnh kích động đứng bật dậy. “Tiểu Phong, em ở đâu, mau ra đây! Đừng dọa anh nữa, mau ra đây…….”
“Anh trai, anh sao vậy?” Tiếng trẻ con trong trẻo vang lên, nhẹ nhàng truyền tới từ phía sau. Diệp Cảnh quay người lại, quả nhiên thấy cái đầu nhỏ xoăn tóc của Tiểu Phong đang lúc la lúc lắc, đầy khó hiểu nhìn anh. Sợi tóc quăn trên đầu vì bị tiếng gọi của anh dọa sợ mà hơi dựng đứng.
Diệp Cảnh bước tới hai bước, ôm bé con vào trong ngực, vùi đầu vào giữa cổ bé, tinh tế cảm thụ hơi thở ấm áp.
“Tiểu Phong đột nhiên biến mất như thế, sao không nói với anh một tiếng ~”
Bánh bao nhỏ chớp chớp mắt nghe giọng nói đều đều của anh trai nhà mình, dáng vẻ có chút tủi thân, theo bản năng vươn tay ra đằng sau gãi gãi ót.
“Anh à, em thấy hơi mệt!” Nói xong, bánh bao nhỏ cố gắng điều chỉnh tư thế thoải mái hơn, hai tay dang ra xoa xoa mắt anh trai.
“……….” Diệp Cảnh thầm thở phào nhẹ nhõm, liếc mắt nhìn tấm ảnh chụp đang cầm trên tay, bỗng dưng cảm thấy bản thân vừa nãy có chút kỳ quái, chỉ là một bức ảnh mà thôi, căn bản không nói lên được điều gì.
“Tấm ảnh này do cô giáo tặng em đó, rất đẹp đúng không anh?” Bánh bao nhỏ nhìn tấm ảnh trên tay anh trai, đôi mắt to tròn chớp chớp hỏi.
“Ừ, rất đẹp!” Diệp Cảnh theo thói quen thuận theo ý của Tiểu Phong mà trả lời, ánh mắt có chút tránh né.
“Anh, cô giáo nói, Maldives còn có rất nhiều quần đảo san hô, sau này chúng ta cũng tới xem được không?”
Kiếp trước Tiểu Phong cũng tràn đầy hy vọng hỏi anh như thế, thật ra không chỉ đơn giản là đi chơi, mà quan trọng hơn là cả hai người cùng đi! Thế nhưng, khi đó anh lại trả lời thế nào?
Dù sao thì khẳng định cũng đã khiến Tiểu Phong thất vọng rồi, nếu không, lần cuối cùng kia Tiểu Phong cũng sẽ không tặng cho anh món quà khắc cốt ghi tâm như thế.
Diệp Cảnh cười khổ trong lòng, có lẽ trên thế giới này đúng là có nhân quả luân hồi. Maldives chính là ác mộng của anh, cũng là chấp niệm cả kiếp trước của Tiểu Phong, chấp niệm này thậm chí…….. thậm chí ảnh hưởng tới cả kiếp này sao?
Trên mặt Diệp Cảnh vẫn là nụ cười thản nhiên không đổi, nhưng ngón tay đã vô ý thức siết chặt, khiến cho ảnh chụp nhăn nhúm.
“Ừm, chờ đến khi Tiểu Phong lớn lên, anh sẽ đi cùng với em!” Diệp Cảnh cúi đầu, nhét ảnh chụp vào trong túi áo.
.
.
.
Xuân đi thu đến, nháy mắt năm mới đã tới rồi. Thời điểm này cũng là lúc mà các đại gia tộc đối địch quay sang ngọt nhạt với nhau, những nhân vật nổi tiếng phải nhận thiệp mời tới các bữa tiệc đếm không xuể, cha Diệp cùng Diệp phu nhân tất nhiên cũng sẽ thỉnh thoảng dẫn hai đứa con nhà mình tới tham dự các buổi tiệc lớn. Ngay từ lần gặp đầu tiên, Diệp Cảnh đã dùng đôi mắt lạnh lẽo đông chết mấy đám nhóc cùng tuổi xung quanh.
“Anh hai ~” Bánh bao nhỏ bất mãn bĩu môi, cậu vất vả lắm mới làm quen được với bạn mới, đang định chạy tới gọi thằng bé kia đi chơi thì đã bị anh trai nhà mình túm vào trong lồng ngực.
“Đây là em trai cậu hả, lớn lên thật đáng yêu!” Mấy thằng nhóc cùng tuổi Diệp Cảnh cười hì hì nói.
Diệp Cảnh kiêu ngạo liếc mắt nhịn bọn họ một cái, tất nhiên, đó là em trai của ai gia mà!
Mấy đứa nhóc kia khóe miệng méo xẹo, bọn nó chỉ nói mấy lời khen kiểu khách khí thôi á, tuy rằng đứa nhỏ này rất đáng yêu nhưng………… Thôi kệ, cùng sinh vật như Diệp Cảnh trao đổi đề tài về em trai thật đúng là hành vi không sáng suốt. ╮(╯_╰)╭
“Tiểu Phong chờ một lát nhé, rồi anh sẽ cùng đi với em, ngoan ~”
“Em có thể tự đi được!”
Đề nghị của bánh bao nhỏ ngay lập tức bị anh trai nhà mình vô tình phủ quyết! Diệp Cảnh kiên trì cho rằng em trai nhà anh cực kì đáng yêu, tùy thời đều có thể bị bắt cóc, gặp nguy hiểm!
Bánh bao nhỏ yên lặng không thèm nói gì nữa, mấy đứa nhóc đứng xung quanh cũng khó hiểu quay sang nhìn nhau, trong mắt đều hiện lên dòng chữ “Hết nói nổi luôn!”
Sau mấy ngày bận rộn, dựa theo thông lệ hàng năm, cả nhà Diệp gia sẽ chuẩn bị quà tới thăm nhà mẹ đẻ của Diệp phu nhân_______ Lưu gia. Tất nhiên trong đó không có suất của Diệp Cảnh, Lưu gia chẳng có chút quan hệ gì với anh hết, thậm chí có thể nói là thù địch.
Xét kĩ ra thì Diệp Cảnh vẫn thấy có gì đó quái lạ, đám người Lưu gia chẳng phải hạng người lương thiện gì, cứ nhìn Lưu Tố Vân hai ba ngày lại tới Diệp gia nghĩ cách châm ngòi ly gián tình cảm hai anh em họ thì biết. Kiếp trước, sau khi anh tiếp quản Diệp thị, Lưu gia đã ngấm ngầm ngáng chân anh không ít lần! Nhưng Lưu Tố Nguyệt là mẹ đẻ của Tiểu Phong, cũng là nữ chủ nhân danh chính ngôn thuận của Diệp gia lại chưa từng…….. gây phiền toái gì cho Diệp Cảnh hết.
Người phụ nữ này giống như một bức chân dung vậy, luôn đứng từ xa nhìn đám người tranh quyền đoạt lợi bằng ánh mắt thờ ơ, Diệp thị thì sao, Lưu gia thì sao, mà Tiểu Phong thì sao, hình như chẳng có gì có thể dung nhập vào mắt cô, mãi cho đến khi tai nạn máy bay xảy ra, Diệp Cảnh vẫn chẳng thể hiểu nổi cô nghĩ cái gì.
Hiện giờ anh mới cẩn thận nghĩ lại, nếu người phụ nữ này có lòng đối nghịch với anh, tuy không phải anh không đấu lại được, nhưng nhất định có thể gây thêm cho anh phiền toái không nhỏ.
Diệp phu nhân______ Lưu Tố Nguyệt, trong cái nhà này rốt cuộc là đang sắm vai diễn gì?
“Anh hai, em sẽ sớm trở về!” Bánh bao nhỏ trước khi lên xe liền ôm chặt Diệp Cảnh một cái, cái đầu nhỏ rầu rĩ cọ cọ trong lồng ngực anh trai nhà mình.
Diệp Cảnh vuốt ve đám tóc quăn của Tiểu Phong, khóe môi nhếch lên, rốt cuộc tâm tình cũng được buông lỏng.
“Được, anh hai ở nhà chờ, Tiểu Phong nhất định phải về sớm nhé”.
“Vâng!” Cái đầu ngốc cọ qua cọ lại, bánh bao nhỏ lưu luyến không muốn buông, bị Phúc quản gia nhét vào chiếc xe màu đen có rèm che.
Nhìn chiếc xe càng ngày càng xa, tận đến khi nó biến khỏi tầm mắt, con ngươi Diệp Cảnh tối sầm lại, nhưng rất nhanh đã tan biến, anh ngẩng đầu lên, trong con người đen láy lấp lánh ánh sáng sắc lạnh.
.
Đây là lần đầu tiên sau khi sống lại Tiểu Phong tới nhà bà ngoại trong truyền thuyết. Nhớ tới mấy người bên nhà mẹ đẻ, cái đầu nhỏ của cậu thoáng hiện lên hình ảnh giơ nanh múa vuốt của Lưu Tố Vân, trong lòng vô lực thở dài.
Đây có đúng là cuộc gặp mặt giữa những người thân trong gia đình không vậy ╮(╯_╰)╭
Trong đại sảnh có rất nhiều người, ngoại trừ ông bà ngoại ra, còn có cậu mợ và bạn bè của họ, bánh bao nhỏ bị tha đi một vòng đã sớm mệt tới mức hôn mê, cái miệng nhỏ không ngừng phải chào chú chú dì dì. Cha Diệp hơi lãnh đạm, nhưng mọi người hình như đã sớm quen với thái độ đó của ông rồi.
Một đám anh em họ hàng tụ lại với nhau, ở chính giữa, cao nhất nhô lên cái đầu đen của một tên béo, hùng hồn bô bô cả đống thứ như diễn thuyết, chốc lát sau đã thấy nó kéo theo mấy đứa nhỏ khác chạy đi chơi.
Một người phụ nữ trung niên vẻ ngoài phúc hậu đi tới, nhẹ nhàng xoa xoa cái đầu nhỏ của Tiểu Phong, dịu dàng cười nói: “Tiểu Phong có phải rất chán đúng không, chạy ra ngoài cùng chơi với các anh chị đi!”
Nói xong, người phụ nữ còn tự tiện bế bánh bao nhỏ lên đi ra ngoài.
“Quốc Hiên, để ý tới em họ nhé!”
“Hừ, cháu biết rồi!” Bị quấy rầy, tên béo khó chịu quay đầu lại, bọn nhỏ phía sau cũng hùa vào che miệng cười hì hì.
Quốc Hiên, Lưu Quốc Hiên? Bánh bao nhỏ sờ mũi, không phải chứ, còn có sự trùng hợp như vậy à?
Tên béo năm nay đã sáu tuổi, có thể nói là lớn nhất trong đám nhóc ở đây, nó cũng sớm biết thân phận của Tiểu Phong rồi. Nghe mama nhà nó nói gì mà trước đây hai người chơi với nhau thân lắm thì phải! Tiểu béo không nhớ rõ lắm, vẻ ngoài của trẻ con thay đổi rất nhanh, bệnh hay quên cũng thế, chuyện trước kia nó đã sớm quên từ lâu rồi.
Thế nhưng lần trước nó cùng mama tới biệt thự của Diệp gia lại bị quản gia vô tình đuổi về, thằng nhóc này cũng chả thèm xuống tiếp nó, khiến tiểu béo ghi hận cho tới giờ, vì vậy, tiểu béo lập tức tuyên bố một trò chơi mới, tên là________ truy bắt Diệp Phong.
Trẻ nhỏ sẽ chẳng chơi trò gì quá phức tạp đâu, mà loại trò chơi truy đuổi này cũng là trò bọn chúng thích nhất.
Mấy đứa nhóc kia lập tức đuổi bắt, bánh bao nhỏ hoảng sợ, theo bản năng quay đầu bỏ chạy, chỉ chốc lát sau đã chạy vào đại sảnh, bọn nhóc kia cũng vội vàng ngừng lại.
“Nhát gan, lại chạy tới chỗ người lớn đứng!”
“Thật cụt hứng!”
…
Nhìn bánh bao nhỏ hoang mang rối loạn chạy vào trong, mấy người lớn trong phòng đều bật cười.
“Ai nha, xem này, Tiểu Phong chơi đùa thật vui vẻ đúng không ~”
“Có lẽ nào Tiểu Phong nghe thấy tin gì vui mới cao hứng chạy về đây!”
“Đúng rồi, bọn nhỏ cũng khó được mấy lần gặp mặt nhau, không bằng để Tiểu Phong ở lại vài ngày đi!”
…
Bánh bao nhỏ nghe những thanh âm nghị luận ồn ào, mờ mịt ngẩng đầu lên nhìn về phía cha Diệp.
“Con ở lại nhà bà ngoại chơi vài ngày đi.” Cha Diệp bình thản nói.
Bánh bao nhỏ trợn tròn mắt: “Con muốn về nhà ~”
Bà ngoại xoa xoa đầu cậu, dịu dàng khuyên nhủ: “Mama của Tiểu Phong cũng sẽ ở lại mà, không cần phải sợ!”
“Về nhà rất chán, ở đây có anh em họ hàng sẽ chơi đùa cùng Tiểu Phong ha ~” W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
“Đứa nhỏ này ngoan thật, tôi vừa nhìn đã thấy thích!”
“Thật hâm mộ Tố Nguyệt á, được gả cho một ông chồng tốt, còn sinh ra được đứa nhỏ đáng yêu thế này!”
…
Bánh bao nhỏ không nói được gì nữa, chỉ chăm chăm nhìn cha Diệp. Từ lần đầu tiên nhìn thấy mama, Diệp Phong biết người phụ nữ này chẳng hề để ý đến cậu, hơn nữa cô ở lại cũng phải để chăm sóc cậu mà tám chính phần là tham gia tiệc tùng toàn người nổi tiếng ở Lưu gia thôi. Cậu muốn về nhà, cậu biết cha Diệp sẽ không qua đêm ở Lưu gia, cho nên hiện giờ cậu chỉ có thể dựa vào cha Diệp mà thôi.
Cha Diệp lại giống như không nhìn thấy ánh mắt tha thiết của cậu, lãnh đạm uống trà.
Quả nhiên, sau khi ăn xong cơm trưa cha Diệp liền trở về, không lâu sau Diệp phu nhân cũng cười nói đi theo mấy người phụ nữ khác ra khỏi cửa.
Còn bánh bao nhỏ thì sao? Sau khi ăn cơm xong, cậu rất thông minh tự giấu mình trong vườn hoa, Lưu Quốc Hiên có mang theo bang phái của nó đi tìm cậu, kiên trì muốn hoàn thành nốt trò chơi “Truy bắt Diệp Phong”.
Cuối cùng, Diệp Phong thừa lúc người giúp việc không để ý mà trộm đi ra ngoài. Bánh bao nhỏ nghĩ muốn về nhà, cậu không thích nơi này, không thích đám họ hàng thân thích kia, cũng không thích mấy đứa nhóc bắt nạt cậu. Huống chi, cậu đã đồng ý với anh trai, hôm nay nhất định về nhà.
Nếu cha không mang cậu theo thì cậu sẽ tự về, bánh bao nhỏ thầm nghĩ.
Nhưng hiển nhiên cậu đã xem nhẹ một sự thật, đó là, cậu không biết nhà mình ở đâu ah, thật phiền╮(╯▽╰)╭