Trọng Sinh Chi Quý Nữ Vương Phi

Chương 27: Trộm gà không thành còn mất nắm gạo


Đọc truyện Trọng Sinh Chi Quý Nữ Vương Phi – Chương 27: Trộm gà không thành còn mất nắm gạo

Editor: Tiểu Nhã

“A……… Người đâu, không tốt, Đại tiểu thư xảy ra chuyện……”

Một thanh âm rống to vang vọng toàn bộ Thượng Thư phủ, dù là thư phòng nơi Chu Thái cùng triều thần nghị sự, hay Dư thị đang ở trong phòng, còn có các di nương đều nghe được.

Nhược Thủy đã xảy ra chuyện! Tâm tư xem sổ sách không còn, Dư thị nhanh chóng đứng dậy, vội vàng hướng nơi truyền đến thanh âm chạy đi.

Chu Thái nghe thế tiếng kêu cũng bất chấp mọi chuyện, sắc mặt âm trầm nhanh chóng chạy về phía nội viện. Các đại thần trong tình huống bình thường cũng sẽ không đi nội viện, nhưng hiện tại nghe tiếng thét chói tai, nhìn Hiền Vương nhướng mày, cũng bất chấp mặt mũi, theo sát ở sau Chu Thái chạy tới.

Dư thị cùng Chu Thái ở hoa viên ngoại gặp nhau, nhìn Hiền Vương cùng các đại thần đầu tiên là sửng sốt.

“Thiếp thân bái kiến Hiền Vương!”

“Phu nhân miễn lễ, bổn vương cùng các vị đại nhân nghe Đại tiểu thư xảy ra chuyện, xem có cần trợ giúp, không mời mà tự đến thỉnh phu nhân thứ lỗi…”

Hiền Vương ôn hòa nói. Dư thị lúc này vô tâm ứng phó Hiền Vương, chỉ miễn cưỡng cười.

“Phu nhân, Nhược Thủy xảy ra chuyện gì?” Ngữ khí Chu Thái vội vàng, giống như quan tâm nữ nhi.

“Thiếp thân cũng không rõ, nghe được tiếng kêu mới vội vàng chạy tới.”

Dư thị mày nhăn lại, cùng Chu Thái rảo bước tiến đến hoa viên. Mà lúc này, các di nương đều tới, cầm đầu đúng là Lý di nương và Chu Dung. Mà Lữ thị và Lý Dao cũng mang theo tâm tình hưng phấn chạy lại đây, Lữ thị và Lý di nương liếc nhau, lộ ra đắc ý.

“Nương, phụ thân, xảy ra chuyện gì?” Đang lúc mọi người đi đến núi giả, Chu Nhược Thủy cũng chậm rãi bước tới.

Đây là thanh âm của Nhược Thủy! Dư thị bỗng nhiên xoay người, chỉ thấy một thiếu nữ mỹ lệ đi đến, chậm rãi hướng tới, đáy mắt lóe lên sự nghi hoặc.


“Nhược Thủy.”

“Nương, đã xảy ra chuyện gì? Nữ nhi nghe kêu chính là nữ nhi đã xảy ra chuyện?”

Theo chân Chu Nhược Thủy đi vào, tâm tình Dư thị treo cao liền thả xuống, Nhược Thủy không xảy ra việc gì, cám ơn trời đất.

Lý di nương lại kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, tiện đà phẫn nộ, hỏi:

“Đại tiểu thư…… Không phải Đại tiểu thư đã xảy ra chuyện sao?”

Kỳ thật Lý di nương càng muốn hỏi ngươi sao lại xuất hiện ở chỗ này, không phải hôn mê sao?

Làm lơ đáy mắt Lý di nương cùng Lữ thị khiếp sợ cùng phẫn nộ, Chu Nhược Thủy xoay người từ tiếp nhận hoa mai từ tay Mặc Mai, nhàn nhạt nói:

” Ta cùng Lý tiểu thư tách ra rồi trở về phòng nghỉ ngơi một hồi, liền đi hoa viên chiết mấy cành hoa mai. Mới vừa chiết xong liền nghe được tiếng la… Nương, rốt cuộc có chuyện gì?”

Chu Nhược Thủy giải thích xong, sắc mặt Dư thị trầm xuống. Dư thị ở hậu trạch nhiều năm, làm sao không biết sự tình bên trong, Chu Nhược Thủy vừa nói Dư thị liền minh bạch, hôm nay việc này hẳn nhắm Chu Nhược Thủy.

Chu Nhược Thủy thông tuệ tránh một kiếp, nhưng mới vừa rồi tiếng kêu……

Ánh mắt Dư thị sắc bén quét về phía các di nương, híp mắt, đi vào núi giả. Nha hoàn nghe theo Lý di nương phân phó nhìn thấy Chu Nhược Thủy một khắc đã dọa nói không ra lời, trơ mắt nhìn Dư thị mang theo mọi người đi vào.

“Đây là……”

Dư thị bình tĩnh, nàng nhìn vào trong núi giả một nam ngân cùng hai nữ nhân không mặc gì, hình ảnh dây dưa ở bên nhau cũng sợ ngây người, vội vàng nghiêng đầu tránh đi hai mắt.


“A………”

Các di nương, tiểu thư theo sau nhìn đến hình ảnh này đều hét lên. Sắc mặt Lữ thị và Lý Dao trắng bệch.

Nhiều người tới, động tĩnh rốt cuộc kinh động ba người, Lý Tông Ngũ từ từ hoàn hồn, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy nhiều người đang nhìn chăm chú vào mình, kinh hô một tiếng sau một phen đẩy hai nữ tử, cầm lấy quần áo che khuất thân thể của mình.

“A……” Hai nha hoàn sau khi tỉnh lại lạnh giọng thét chói tai, thân thể run rẩy, khuôn mặt nhỏ thanh tú kèm nước mắt, các nha hoàn khác giúp các nàng phủ thêm quần áo, quỳ trên mặt đất run bần bật, đáy mắt là sợ hãi cùng khuất nhục.

Lúc này, Lý Tông Ngũ phản ứng lại, trên người có hai người, mà Chu Nhược Thủy……

Lý Tông Ngũ ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy Chu Nhược Thủy đứng cạnh Dư thị, tóc một tia không loạn, váy áo tinh tế, nếp uốn đều không có.

“Đây không phải Lý công tử sao? Sao lại ở chỗ này…… Lại còn có………”

Chờ người trên mặt đất người đều che đậy thân mình, Chu Nhược Thủy mới quay đầu, mang theo kinh ngạc hỏi.

“Ta………” Lý Tông Ngũ phát hiện mình không lời nào để nói, mắt nhìn bên người hai nữ tử đang run bần bật, đáy mắt nói không nên lời.

“Ta rõ ràng cùng Nhược Thủy ở chỗ này, vì sao tỉnh lại lại thành các nàng, ta không biết…… Nhược Thủy, vì sao?”

“Làm càn! Nữ nhi ta há do ngươi có thể bố trí! Lý Tông Ngũ, Thượng Thư phủ cho ngươi ăn cho ngươi ở ngươi thế nhưng bôi nhọ Đại tiểu thư, thật quá đáng!” Dư thị nghe Lý Tông Ngũ nói trong mắt lộ ra một tia tàn nhẫn, lạnh giọng quát lớn.

Mọi người vừa nghe lời này ánh mắt đều có chút không đúng, đại thần đi sau Chu Thái – thế tử Hạ Kế Chi lúc này mang theo trào phúng mở miệng:


“Vị Lý công tử nói thực sự có ý tứ, Chu Đại tiểu thư đứng ở chỗ này, Lý công tử cũng không nên vì muốn thoát khỏi trách phạt tùy ý đỗ lỗi. Ngươi cho rằng ngươi mê sảng chúng ta nghe xong là có thể cho ngươi cưới Chu Đại tiểu thư. Cóc ghẻ còn muốn ăn thịt thiên nga…… Chậc chậc chậc……”

Hạ Kế Chi nói xong, Lữ thị mặt trắng bệch. Nhiều quý nhân trước mặt, nàng không có địa vị, căn bản chen vào không lọt.

Mà Chu Thái nhăn chặt mày, Hạ Kế Chi nói quá mức lộ liễu, nhưng Chu Thái lại biết Hạ Kế Chi là thư đồng của Hiền Vương, hiện giờ là phụ tá đắc lực, căn bản không thể đắc tội, trong lúc nhất thời nghĩ không ra có gì lý do thoái thác.

“Chu Đại tiểu thư, vị này… Ách…… Lý công tử là thân thích quý phủ? Thật phiền toái, Thượng Thư phủ lòi ra thân thích liên lụy thanh danh ……”

Hạ Kế Chi không sợ chết tiếp tục mở miệng, vẻ mặt xem kịch vui. Chu Nhược Thủy nghe được Hạ Kế Chi hỏi chuyện, liếc liếc mắt Lý di nương cùng Lữ thị, nói:

“Bẩm thế tử, vị này Lý công tử, là cháu trai Lý di nương, bởi vì lên kinh đi thi nên ở nhờ Thượng Thư phủ…”

“Nga? Thì ra là thế, thân thích của di nương a…… Chu đại nhân thật hiếu khách……… Bất quá, Lý công tử, ha hả……”

Hạ Kế Chi cười như không cười nói.

“Bất quá Lý công tử bôi nhọ thần nữ, còn thỉnh Vương gia chủ trì công đạo. Thần nữ giờ Tỵ cùng Nhị muội muội và Lý tiểu thư tách ra, liền trở về phòng, lúc sau đi hoa viên chiết hoa mai, trong lúc đó không ít nha hoàn thấy… Nga đúng rồi, thần nữ còn gặp Vân di nương, vân di nương mang theo Tam đệ đệ cũng ở hoa viên, còn nói chuyện một hồi lâu đâu.”Chu Nhược Thủy thấy Lý Tông Ngũ không chịu hết hy vọng, khinh thường cười, hướng Hiền Vương hành lễ, nhẹ giọng nói.

Chu Nhược Thủy vừa nói xong, Vân di nương bước ra khỏi hàng, thừa nhận lời Chu Nhược Thủy nói.

“Đúng vậy, Tam thiếu gia lúc ấy té ngã, vẫn là Đại tiểu thư đỡ, tính theo thời gian, làm sao cùng Lý công tử có cái gì…… Lý công tử sợ là si ngốc, lời này đều có thể nói ra.”

Vân di nương nói xong, trong tai Lý di nương giống như tiếng sấm, nhân chứng có, hơn nữa hôm nay còn bị Hiền Vương nhìn đến Lý Tông Ngũ cùng hai nữ tử quay cuồng một chỗ, về sau có vết nhơ, sao có thể làm quan?

“Chu Đại tiểu thư băng thanh ngọc khiết, tự nhiên sẽ không làm ra việc này. Nhưng Chu Đại tiểu thư tài mạo song toàn, khó tránh khỏi một ít bọn tầm thường mơ ước, về sau ngàn vạn lần phải cẩn thận……”

Hạ Kế Chi muốn làm tức chết người, ý tứ trào phúng hướng Lý Tông Ngũ nói.

“Kế Chi……” Hạ Kế Chi nói xong, Hiền Vương rốt cuộc nâng mắt, ý bảo Hạ Kế Chi câm miệng.


Hạ Kế Chi không hề mở miệng. Chu Nhược Thủy nhìn thoáng qua Hiền Vương, nhẹ nhàng cười. Nói phương diện này, không có Hiền Vương bảo, Hạ Kế Chi sẽ không xen vào việc người khác. Hiền Vương……

“Chu phu nhân, Chu Đại tiểu thư, mẫu phi hai ngày trước mới nói lâu không gặp các ngươi, đã nhiều ngày thỉnh Chu phu nhân cùng Chu Đại tiểu thư đến Thừa Càn Cung.” Hiền Vương đạm đạm cười.

Chu Nhược Thủy nghi hoặc nhìn thoáng qua Hiền Vương, thực sự vì mình chống lưng?

“Đa tạ nương nương hậu ái, thỉnh Vương gia chuyển lời đến nương nương, thần phụ mấy ngày nữa sẽ mang thẻ bài tiến cung.” Dư thị vừa nghe Hiền Vương nói, lập tức đáp.

“Lý thị, còn không đưa bọn họ đi, đừng làm bẩn mắt Vương gia!”

Chu Thái giận dữ, Hiền Vương đem Diệp Quý Phi dọn ra tới, trung cung vô chủ, Diệp Quý Phi chấp chưởng lục cung hơn mười năm, ở trước mặt hoàng thượng xưa nay có thể diện.

Nếu Diệp Quý Phi đem việc này bẩm Hoàng Thượng, tháng trước chuyện sủng thiếp diệt thê phong ba mới đi xuống, nếu bởi vì chuyện hậu trạch…… Chu Thái cũng không dám nghĩ, có phải chức vụ thượng thư không giữ được?

Chu Thái quát lớn, Lý di nương cùng Lữ thị mang theo Lý Tông Ngữ mặt xám mày tro chuẩn bị rời đi. Mà Hiền Vương lúc này còn nói thêm: “Với hai cô nương này, thân là nam tử nên phụ trách, Lý công tử, hai người kia ngươi xử trí như thế nào?”

Hiền Vương lời này vừa nói, Lý Tông Ngũ mặt càng đen. Ý Hiền Vương trong lời nói hắn nghe minh bạch, nếu hắn không thu hai nha hoàn, Hiền Vương nhất định sẽ mượn việc này khiến con đường làm quan trở nên vô vọng.

Lý Tông Ngũ khẽ cắn môi, không cam lòng nói: “Khởi bẩm Vương gia, thảo dân sẽ thu các nàng làm thiếp thất.”

Hiền Vương không tỏ ý kiến gật gật đầu, phất phất tay cho đi.

“Vương gia, chúng ta tiếp đi thư phòng nghị sự đi?”

Chu Thái thấy thế, nhân cơ hội đem đề tài khác dẫn dắt rời đi. Náo nhiệt xem xong rồi, các đại thần cũng không còn dị nghị, Hiền Vương theo Chu Thái lại đi thư phòng.

Mọi người rời đi, Lý Tông Ngũ hung hăng nhìn chằm chằm Chu Nhược Thủy, hôm nay bị nàng thiết kế, còn bị bắt nhận lấy hai nha hoàn!

Lý Tông Ngũ hận không được, thề nhất định phải đem Chu Nhược Thủy hung hăng đè ở dưới thân, khiến nàng nhận hết sỉ nhục, để giải hận trong lòng…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.