Bạn đang đọc Trọng Sinh Chi Phúc – Chương 77: CHÍNH MIỆNG THÚ NHẬN
CHƯƠNG 76: CHÍNH MIỆNG THÚ NHẬN
Tác giả: Luna Huang
Chỉ là đến tối Niên Khai Điềm căn bản cũng không có thời gian xem lễ vật kia đến cùng là thứ gì, bởi Khúc thị mang không ít bức họa đến cho nàng xem, còn nói rõ ngày mai phải đi xem mắt nữa. Nàng cũng không có phản đối, bởi nàng biết lúc này Niên Tuệ Nhàn là đang tức đến điên.
Sáng sớm, nàng thức dậy Niên Nhạn Thanh đã hỏi ‘đường muội không phải với Hy ca sao?’, nàng chỉ mỉm cười không đáp. Đây là kế hoãn binh, cùng gây loạn đầu trận tuyến cho Hứa Bộ Nam cùng Niên Tuệ Nhàn, càng ít người biết càng tốt.
“Ta đi xem mắt, mọi chuyện có Thước nhi ở bên cạnh đường tỷ.” Nói xong nàng bước ra khỏi viện. Có Thước nhi ở, nàng không sợ Niên Tuệ Nhàn đến phá như hôm qua.
Chỉ là nàng vừa bước qua viện môn đã thấy Lương Tuấn Hy đứng đó. Bởi viện hiện tại có thêm Niên Nhạn Thanh, hắn cũng sẽ không tiện bước vào. Nàng nhếch môi hỏi: “Đến đây sớm như vậy, có chuyện a?”
“Muốn đi cùng nàng.” Lương Tuấn Hy bước bên cạnh nàng, đôi môi hàm tiếu tuyệt không thể nhìn nhầm được.
“Ta đi xem mắt ngươi đi theo làm gì, có đi cũng không cho được ý kiến cơ mà.” Tuy nói thế nhưng Niên Khai Điềm cũng không có ngăn hắn.
“Nghe âm thanh có thể cũng tốt hơn nàng nhìn bằng mắt a.” Hắn há để nàng riêng tư gặp nam nhân khác. Hứa Bộ Nam chỉ là bất đắc dĩ mà thôi, từ giờ trở đi sẽ không cho hắn có cơ hội đó nữa.
Đương nhiên chỉ sau một ngày, toàn bộ mọi người ở Lan Châu đều biết Niên Khai Điềm đi xem mắt còn mang theo nam nhân, theo giải thích của nàng đó làm giúp nàng làm quân sư. Không chỉ có những nam nhân xem mắt nàng hoang mang mà đến đám bà mối cũng run theo, biết cửa hôn sự này khi nào mới thành. Bất quá người người đều dóm ngó sự xa hoa của tiêu cục đương nhiên cũng không ai bỏ cuộc.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Qua một đoạn thời gian, đám người Niên Sở Hoằng cũng trở về, đương nhiên những chuyện trong thành cũng sẽ truyền vào trong tai của bọn họ rồi. Mọi người không hẹn cùng nhìn Hứa Bộ Nam, mà hắn như đang ngồi trên đá nóng, muốn lập tức trở về gặp Niên Tuệ Nhàn hỏi cho rõ.
Đương nhiên trong khoảng thời gian này, Niên Khai Điềm tìm không ít cơ hội để Niên Nhạn Thanh cùng Bá Cao Minh cùng nhau xuất hiện. Chỉ là hai người như không thấy đối phương vậy, đến cuối cùng Khúc thị thay hai đường tỷ muội chọn đối tượng.
Niên Khai Điềm vừa luyện võ xong, ngồi ở tiền thính ăn điểm tâm, dáng vẻ không chút liên quan đến mình. Hứa Bộ Nam muốn kéo nàng ra ngoài nói chuyện nhưng lại bị Khúc thị gọi đi.
Niên Khai Điềm cùng Khúc thị ra khỏi thành đi bái mộ phần tổ tiên vài ngày. Đến tối mấy ngày sau hồi phủ mới biết Thước nhi mất tích cả ngày, mọi người trong phủ đều tứ tán đi tìm. Nàng nhớ lại thảm trạng của đời trước, vội leo lên ngựa chạy đến khu rừng. Lương Tuấn Hy nào chịu để nàng đi một mình vì vậy cũng theo nàng.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Trong một cái hang cụt của đời trước, Thước nhị bị trói chặt, miệng cũng bị nhét vải chặn kín, mắt nàng mở to không tin tưởng nhìn người trước mặt.
Tối qua, nàng đang ngủ thì nghe âm thanh của một con mèo lọt vào trong viện, sợ nó tìm được đám bồ câu ngoài hoa viên nên nàng thức dậy bắt. Mọi người trong phủ không ai không biết, tiểu thư rất yêu thích đám bồ câu đó, mất một con cũng sẽ không được.
Ai ngờ, khi nàng đi theo con mèo, vô tình bước đến một góc không đèn trong hoa viện biết được một chuyện. Đó là Niên Tuệ Nhàn cùng Hứa Bộ Nam một chỗ, mà bọn họ là đang nói cái gì đó.
Ban đầu nàng rất ngạc nhiên, sau lại tò mò, Hứa Bộ Nam chẳng phải mỗi ngày đều như Hy ca lúc trước bám theo tiểu thư sao? Mà Niên Tuệ Nhàn cũng là mỗi ngày đến tác hợp hai người bọn họ, làm sao sẽ ban đêm khuya khoắt như vậy ở cùng một chỗ.
Thượng thiên để nàng biết được một chuyện kinh thiên động địa, Niên Tuệ Nhàn hoài thai, mà cái thai kia không phải của ai khác, mà là của Hứa Bộ Nam. Bọn họ sớm đã tư thông với nhau còn hùa lại lừa gạt tiểu thư, nàng nào để bọn họ toại nguyện. Cũng may hiện tại tiểu thư là cùng Hy ca, nếu không thực sự đau lòng chết mất.
Nhưng không phải chuyện gì cũng nằm trong dự liệu của nàng, con mèo kia tự nhiên lại từ đâu nhảy lên đầu nàng khiến nàng đứng không vững mà ngã xuống, để bị bọn họ phát hiện, đánh ngất bắt đến nơi này. Nàng ngồi ngây ngốc cả một ngày, không có cơm không có nước, cổ họng khô rang rồi. Đến khi trời tối Hứa Bộ Nam mới đến, hiện tại đứng ở trước mặt nàng.
Hứa Bộ Nam nhếch môi từng bước bước đến chỗ của nàng, hắn thô lỗ bóp cằm của nàng kéo lên, gằng giọng nói: “Suy nghĩ cả một ngày rồi, đã biết bản thân vì sao chịu tội chưa?”
Thước nhi trừng mắt nhìn hắn, muốn mắng lại không mắng được, chỉ có thể âm thầm phỉ nhổ mà thôi. Vốn nghĩ hắn là quân tử, không ngờ lại là ngụy quân tử, cả Niên Tuệ Nhàn nữa, toàn bộ đều là giả tạo, chỉ có một túi da tốt mà thôi.
Hứa Bộ Nam ngửa đầu cười to, “Chủ tớ của các ngươi đều là một dạng, ngu ngốc, trước khi ta lừa được con ngốc kia, ta sẽ thanh lý ngươi trước.” Hắn đứng thẳng người khinh bỉ nhìn nàng, “Ngươi nói xem, con ngốc kia sẽ tìm được đến đây rồi cứu ngươi không?”
Thấy được Thước nhi liều mạng vùng vẫy, hắn càng cao hứng hơn, cười to hơn, “Ta nói cho ngươi biết, quan phủ sớm bị ta thu mua rồi, sẽ không người tìm được nơi này đâu.”
“Bất quá. . .” Hắn tặc lưỡi nheo mắt, bày vẻ rất đáng tiếc lắc đầu nhìn Thước nhi, “Thật đáng tiếc cho một cô nương xinh đẹp như ngươi lại phải chết sớm như vậy. Không sao, trước khi chết ta để ngươi khoái lạc một chút.”
Niên Khai Điềm cùng Lương Tuấn Hy vốn đến từ sớm rồi, chỉ là muốn nghe hết lời của Hứa Bộ Nam tự thú mà thôi. Đời trước sợ là cũng vì vậy mà Thước nhi mất mạng đi, ghê tởm, hắn làm ra loại chuyện ác tâm này còn có thể an tâm trở về thành thân với nàng. Vậy chuyện nàng cùng tiểu đệ đệ chết sợ cùng hắn thoát không khỏi liên quan.
Nhịu không được nữa, nàng dùng nhuyễn tiên mạnh quật vào vách đá của cửa hang, khiến đá vụn liên tục rơi xuống tạo ra một mảnh bụi, “Ta tự hỏi phụ mẫu ta đối xử với ngươi không tệ, ngươi lại dám làm ra bực chuyện này? Ngươi còn lương tâm hay không?”
Hứa Bộ Nam cũng rất kinh ngạc, chỉ là nhanh chóng thu lại, xoay người nhìn Niên Khai Điềm. Hắn lại cuồng tiếu một trận, bóp chặt cằm của Thước nhi không để nàng cựa quậy, “Nghĩ không ra ngươi thông minh hơn ta tưởng a, có thể nhanh như vậy tìm ra chỗ này.” Hắn đã sớm tính toán thời gian rồi, Niên Khai Điềm hồi phủ cũng sẽ không nhanh như vậy tìm được tới đây.
Niên Khai Điềm mím chặt môi nhìn Thước nhi đang cố sức liều mạng lắc đầu, có lẽ là bảo nàng mau chạy. Nàng hại nàng ta một đời rồi, không lý nào đời này cũng như vậy.
Lương Tuấn Hy im lặng nghe động tĩnh một lát sau mới lên tiếng, “Là bản thân ngươi tự cao tự đại, cho rằng mình thông minh mà thôi, nên nhớ thiên ngoại hữu thiên nhân ngoại hữu nhân. Ngươi lấy oán báo ân, đã từng hỏi qua lão thiên gia đáp ứng thành toàn ngươi hay chưa?”
“Câm miệng.” Hứa Bộ Nam hung thần ác sát quát, “Hạt tử, là ngươi phá hoại chuyện của ta. Nếu ngươi không nói nàng nghe, thì nàng làm sao sẽ không trúng kế của ta.” Nếu không phải là Niên Nhạn Thanh phát hiện Thước nhi mất tích quá sớm, nếu không phải hắn bị Niên Khánh Tụ giữ lại hỏi chuyện lâu trong thư phòng, làm sao giờ này mới đến, làm sao sẽ bị đám người này phát hiện.
“Cũng không phải hắn nói, mà là ta chính mắt thấy được.” Niên Khai Điềm trầm giọng, đôi mắt cũng phát sáng bất thường, “Ngươi cùng đường muội lưỡng tình tương duyệt, ta im lặng thành toàn, ngươi còn có cái gì không hài lòng? Thế mà ngươi không biết đủ, dám đánh tâm tư đến tài sản của Niên gia, hiện còn làm ra chuyện tán tận lương tâm này.”
Hứa Bộ Nam mạnh thả cằm Thước nhi ra, cao ngạo đứng đó. Nguyên lai là nàng sớm đã biết nên mới thay đổi tính tình như vậy, chẳng trách lúc trước nghe nói nàng cùng Lương Tuấn Hy không gặp mặt rất lâu đột nhiên lại thân trở lại.
“Ngươi đang nói đến Niên Tuệ Nhàn sao? Nàng ta là quá thông minh thành ra ngu ngốc để ta lợi dụng. Nói đến thích, vậy liền là có, Niên Nhạn Thanh mới xứng đáng là chủ mẫu.” Hắn từ đầu chí cuối đều chỉ lưu ý mỗi mình Niên Nhạn Thanh, có lẽ Niên Tuệ Nhàn phát hiện rồi nên mới dâng hiến bản thân cho hắn, hắn đoán là vậy.
Niên Khai Điềm giấu không được vẻ kinh ngạc trong mắt, nguyên lai là như vậy. Hứa Bộ Nam căn bản không muốn thú Niên Tuệ Nhàn, mà muốn thú Niên Nhạn Thanh, thế nên đây mới là nguyên nhân chân chính cho cái chết của nàng ta ở đời trước. Nói ra đời trước sợ là Niên Tuệ Nhàn cũng không thể sống tốt đi.
“Sư muội.” Hứa Bộ Nam khinh bỉ gọi nàng một tiếng rồi lại nói, “Một người luôn sống trong nhung lụa như ngươi làm sao biết được nỗi khổ của những người như chúng ta.” Nhớ lại lúc trước hắn thường xuyên cùng đám người đánh nhau dành một miếng ăn, cuối cùng được Niên Sở Hoằng mang về tiêu cục cuộc sống mới tốt hơn.
“Ta vốn nghĩ, ta có thể thú ngươi, chăm sóc ngươi một đời để báo ân, không ngờ để ta thấy được nàng. Ta lại muốn thú nàng làm thiếp, nhưng ngươi lại chanh chua hẹp hòi, thế nên bước đường này cũng là ngươi bức ta.”
“Nói như vậy, những chuyện ngươi làm đều là do ta? Là ta hại ngươi sao?” Niên Khai Điềm nhếch môi xem thường, bản thân làm sai còn đổ lỗi cho nàng? Nếu giết người không cần đền mạng, nàng thực sự muốn một đao giết chết hắn, thù mới hận cũ đòi một lượt.
“Đúng, hoàn toàn là do ngươi.” Hứa Bộ Nam trừng mắt nhìn Niên Khai Điềm sau đó lại chuyển qua trên người Lương Tuấn Hy, “Kể ra ngươi cũng rất tốt số, có tên hạt tử này luôn luôn bảo vệ quan tâm ngươi.”
“Hôm đó ta thấy hắn chướng mắt, luôn chỉ biết làm cản trở ta. Nếu hắn không xuất hiện bên cạnh ngươi ta lại làm sao có thể cho người giết hắn?” Hứa Bộ Nam nhớ đến ngày hôm đó, càng giận hơn một phần, nắm tay của hắn siết chặt, lộ rõ bạch sắc, “Nếu không phải hôm đó ngươi không chịu hồi phủ hắn làm sao tỉnh lại mà chạy trở về?”
Hôm đó là hắn đưa bạc cho tiểu hài tử dụ Lương Tuấn Hy ra ngoài, sau đó cho người đập ngất đi. Hắn không trực tiếp giết chết, mà muốn Lương Tuấn Hy lạnh chết. Hắn sợ Lương Tuấn Hy sớm tỉnh lại nên muốn đến xem nhân tiện lấy lại chiếc ngoa tử, nếu thực sự tỉnh lại thì đánh ngất lần nữa, vậy cho dù quan phủ muốn truy tra cũng sẽ không tra ra thứ gì.
“Đây cũng là do ngươi, nếu ngươi không thân cận hắn, không tiếp nhận hắn, ta cũng sẽ không ra tay với hắn nặng như vậy.”
Niên Khai Điềm lập tức hút một ngụm khí lạnh ẩm của nơi này, tay nàng nắm thật chặt nhuyễn tiên cố kiềm chế xung động muốn đánh người. Hiện nàng chưa thể đánh hắn, vì nàng có chuyện mình muốn biết, cần phải hỏi rõ ràng.