Đọc truyện Trọng Sinh Chi Phu Lang Nghĩ Ta Là Tra Nam – Chương 41
Edit: Arisassan
Tống Ngôn Khê cảm thấy toàn thân mình như đang bị đặt trên lò nướng.
“Tống Ngôn Khê, Tống Ngôn Khê.”
Mí mắt của Tống Ngôn Khê vô cùng nặng nề, bên trong cơ thể như có một lực kéo nào đó ngăn không cho y mở mắt ra, y chợt muốn cứ như thế mà ngủ thiếp đi, thế nhưng thanh âm đang gọi tên y kia lại xen lẫn tiếng nghẹn ngào, tựa như sắp khóc.
Tống Ngôn Khê dùng hết khí lực mà mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhất thời cảm thấy vô cùng mờ mịt, không biết mình đang ở ngoài hiện thực hay vẫn còn trong mộng nữa.
“Tống Ngôn Khê, cuối cùng ngươi cũng tỉnh rồi, thân thể ngươi rất nóng đó, có cảm thấy khó chịu gì không?”
Sau khi Ninh Vũ bị người trong ngực hun nóng đến tỉnh, làm cách nào cũng không đánh thức được Tống Ngôn Khê, cho nên đành phải hoang mang gọi tiểu tư bên ngoài đi mời đại phu.
Ninh Vũ lấy khăn đắp trên đầu Tống Ngôn Khê xuống, một lần nữa thay thêm một cái: “Ngươi đột nhiên phát sốt ngay giữa đêm, đại phu đã đến xem rồi.”
“Phu quân?” Tống Ngôn Khê vừa lên tiếng mới phát hiện ra cổ họng mình khô sáp khàn khàn.
Ninh Vũ rót nước ấm trên bàn bên cạnh ra đút cho Tống Ngôn Khê uống: “Một hồi nữa là thuốc nấu xong rồi, ngươi phải ngoan ngoãn uống thuốc đó.”
Đôi môi Tống Ngôn Khê vô cùng tái nhợt, sắc mặt suy yếu dựa vào người Ninh Vũ, trong lòng Ninh Vũ khỏi nói cũng biết đang đau lòng biết bao: “Đại phu nói là ngươi vì thất tình* nội thương, khí thế hỗn loạn, phủ tạng tổn thương, âm dương mất cân đối nên mới sinh bệnh.” Ninh Vũ mím môi một cái rồi nói: “Ngươi không thích ở bên cạnh ta đúng không?” Cho nên mới có thể vì thất tình nội thương mà sinh bệnh.
[*thất tình là bao gồm 7 loại cảm xúc hỉ, nộ, ái, ố, ai, lạc, dục (mừng, giận, thương, ghét, buồn, vui, muốn), không phải thất tình kia đâu nha =)) ]
Tống Ngôn Khê nắm chặt tay Ninh Vũ: “Không phải thế.”
Trên cửa sổ có treo chuông gió do Tống Ngôn Khê tự tay làm, phía dưới rũ xuống hai cái mộc bài nho nhỏ, trên mộc bài là chữ Tống Ngôn Khê và Ninh Vũ cùng viết, gió thổi qua một cái, chuông gió phát ra âm thanh nhẹ nhàng, xen lẫn vào trong lời nói của Tống Ngôn Khê: “Ta rất vui.”
Ninh Vũ đút cháo cho Tống Ngôn Khê, tay chân vụng về, Tống Ngôn Khê cũng không ghét bỏ: “Tay ta đâu có bị gì đâu, tự mình ăn cũng được.”
Ninh Vũ bưng chén lên: “Ta muốn đút cho ngươi ăn.”
Ninh Vũ học rất nhanh, qua vài lần liền làm vô cùng ra dáng, Ninh Vũ cũng không ngốc, lúc uống thuốc không đút từng muỗng từng muỗng như vậy, mà để cho Tống Ngôn Khê ngước cổ uống một hơi hết luôn.
Tống Ngôn Khê uống xong hết một chén thuốc đen thùi lùi, Ninh Vũ liền đút cho y một viên mứt: “Có đắng lắm không?”
“Không, nó rất ngọt.”
??
“Phu quân, có phải ngươi luôn ở bên cạnh ta không?”
Tống Ngôn Khê hỏi không đầu không đuôi, Ninh Vũ không hiểu Tống Ngôn Khê đang muốn hỏi gì, thế nhưng hắn không ở bên cạnh Tống Ngôn Khê thì còn ở bên cạnh ai nữa chứ: “Ừ.”
Tống Ngôn Khê cười tươi như hoa, trong nụ cười còn mang theo vẻ thoải mái như vừa được giải thoát.
Hai người không đi ăn điểm tâm, Ninh cha nhận được tin cũng chạy tới: “Ngôn Khê này, đã cảm thấy tốt hơn chưa? Có phải gần đây mệt nhọc quá không? Mấy cửa hàng kia đều có chưởng quỹ quản lý, trong phủ cũng có quản gia, ngươi không cần cái gì cũng tự làm cả. Vũ như cũng thế, ngươi không nên chiều hắn thành quen, trong phủ có người chuyên may quần áo cho hắn rồi, vậy mà còn đòi ngươi may cho hắn nữa.”
“Cha, ta không sao. Phu quân hắn rất tốt.”
“Được rồi được rồi, ta không trách hắn nữa là được chứ gì. Ngươi cứ che chở như thế thì hắn sẽ vênh váo đến phổng cả mũi luôn mất.”
Đầu của Tống Ngôn Khê vẫn còn mơ mơ màng màng, sau khi uống thuốc xong thì càng buồn ngủ thêm, Ninh cha giúp y đắp chăn gọn lại: “Mấy ngày nay ngươi cứ nghỉ ngơi cho thật tốt đi, có chuyện gì thì cứ bảo Vũ nhi làm giùm.”
Tống Ngôn Khê cười híp mắt: “Cha yên tâm đi, ta sẽ nhanh chóng khoẻ lại.”
Ninh Vũ tiễn cha ra cửa, Ninh cha chỉ kém không nhéo lỗ tai hắn thôi: “Buổi tối không được phá Ngôn Khê nữa biết chưa? Nhớ chăm sóc y cho thật tốt đấy, khuôn mặt nhỏ kia đã trắng tái như thế rồi, vậy mà còn không cho ta mắng ngươi nữa.”
Sau khi Ninh Vũ luôn miệng bảo đảm xong, Ninh cha mới chịu rời khỏi, lúc đi còn quay đầu nhìn Ninh Vũ vài lần, thầm nói: “Không biết đây là cái vận may gì nữa. Đúng là kẻ ngốc có phúc của kẻ ngốc mà.”
Tống Ngôn Khê cố gắng chống lại cơn buồn ngủ, thấy Ninh Vũ trở về mới sáng mắt lên, trong mắt tràn đầy ý cười. Do giấc mộng tối hôm qua, y theo bản năng mà luôn tìm nơi Ninh Vũ đang ở.
Ninh Vũ ngồi xuống bên cạnh Tống Ngôn Khê: “Ngươi ngủ đi, ta sẽ ở đây không đi đâu đâu, ta canh cho ngươi ngủ, đừng sợ.”
Thanh âm của Tống Ngôn Khê có xen kẽ giọng mũi, mềm nhũn cả ra: “Ừ, ta biết.”
Tống Ngôn Khê ngủ vô cùng an ổn, Ninh Vũ rất chịu khó mà đổi khăn ướt cho Tống Ngôn Khê, thời gian còn lại thì ngồi đọc sách, nếu như có thể, ba năm sau hắn muốn tham gia thi Hương, làm tú tài. Kiếm về một chút mặt mũi cho cha và phụ thân hắn. Cũng để cho Tống Ngôn Khê cao hứng hơn.
Sau khi Tống Ngôn Khê tỉnh lại, tuy trên người ê ẩm yếu ớt, nhưng tầng sương mù mịt trong lòng lại như bị xua tan, hoàn toàn thông suốt.
Tống Ngôn Khê vừa có động tĩnh liền bị Ninh Vũ phát hiện: “Đói bụng chưa?”
“Đói rồi.” Tống Ngôn Khê ngồi dậy, khăn đắp trên đầu cũng rớt xuống, y đưa tay ra xoa xoa thắt lưng, cảm thấy thân thể thả lỏng hơn rất nhiều. Ninh Vũ ngồi bên mép giường, Tống Ngôn Khê cũng rất tự giác dựa vào người hắn.
Ninh Vũ sờ sờ trán Tống Ngôn Khê, yên tâm lại, cuối cùng cơn sốt cũng lui rồi.
“Tống Ngôn Khê ngốc nghếch này, ngươi vốn đã ngốc như vậy, bị nóng đầu thành kẻ ngốc luôn thì phải làm sao đây?”
Hai mắt Tống Ngôn Khê lấp lánh sáng rỡ, đến gần hôn hôn cằm Ninh Vũ một cái: “Ngươi nuôi ta là được.”
Ninh Vũ không yên lòng sờ sờ trán Tống Ngôn Khê: “Tống Ngôn Khê, có phải ngươi bị sốt đến váng đầu rồi không? Sao tự nhiên lại kỳ cục thế này?” Trước đây mỗi lần hắn bảo Tống Ngôn Khê ngốc, Tống Ngôn Khê sẽ ngay lập tức trừng hắn lại.
Tống Ngôn Khê tỏ ra vô cùng thần bí: “Bởi vì ta phát hiện một bí mật cực kỳ lớn.”
“Bí mật gì vậy?”
“Ở trong mộng ngươi cũng luôn luôn bảo vệ ta.”
Hai tai của Ninh Vũ ửng đỏ cả lên, ho khan vài tiếng: “Cái gì mà bảo vệ với không bảo vệ cơ chứ. Tỉnh ngủ rồi thì mau rời giường đi, sắp tới giờ cơm trưa rồi.”
Tống Ngôn Khê nhìn Ninh Vũ đỏ cả hai tai, biểu tình biệt nữu, trong lòng chợt cảm thấy vô cùng mềm mại, đúng là đáng yêu mà, y đưa hai tay lên sờ lỗ tai của Ninh Vũ, hôn hôn chóp mũi của hắn một cái.
“Ngươi, ngươi làm gì vậy?”
“Cắn một cái hôn mười lần, ta làm theo lời ngươi thôi.”
Lúc thường Ninh Vũ hôn Tống Ngôn Khê vô cùng tự nhiên, trông Tống Ngôn Khê bị hắn hôn tới thở hổn hển thì rất đắc ý, thế nhưng khi tới lượt Tống Ngôn Khê đụng một chút là hôn hắn thì lại thấy vô cùng xấu hổ.
Tống Ngôn Khê rửa mặt sửa sang quần áo lại xong, rũ bỏ mệt mỏi, cả người dường như đang toả ra một vầng hào quang nhẹ nhàng, trong miệng còn ngâm nga vài giai điệu dân ca vui vẻ, khiến cho Ninh Vũ phải liên tục nhìn về hướng Tống Ngôn Khê.
Tống Ngôn Khê cầm bình nước lên tưới cho bồn hoa trên bệ cửa sổ, khoé miệng nhướng lên thành một độ cong vô cùng vui vẻ, Ninh Vũ không tự chủ mà bị thu hút, lò dò đi theo phía sau Tống Ngôn Khê.
Tống Ngôn Khê đột ngột dừng lại, Ninh Vũ không kịp phản ứng, va vào lưng Tống Ngôn Khê, làm y lảo đảo chúi đầu về phía trước.
Ninh Vũ đã chuẩn bị tinh thần bị Tống Ngôn Khê nhéo nhéo vài cái hoặc đánh đánh vài cái, thế nhưng Tống Ngôn Khê chỉ đặt bình nước xuống, xoay người nhón chân lên hôn một cái lên môi hắn, còn, còn liếm liếm nữa.
Ninh Vũ thụ sủng nhược kinh nhìn Tống Ngôn Khê: “Tống Ngôn Khê, rốt cuộc ngươi đã gặp được chuyện vui gì vậy?”
Tống Ngôn Khê nghiêm túc nhìn Ninh Vũ một chút, cong miệng cười lên, ánh mắt lại vô cùng nghiêm túc: “Nhìn thấy ngươi liền vui thôi.”
!!
Ninh Vũ che lại trái tim đang nhảy thình thịch trong ngực, cau mày nói: “Ngươi, ngươi không được câu dẫn ta, ta không ban ngày tuyên dâm với ngươi đâu đó.”
Tống Ngôn Khê trừng Ninh Vũ một cái, ánh trừng vô cùng mềm mại đáng yêu, sóng nước dập dờn: “Tiểu phúc bảo, trưa nay ngươi muốn ăn món gì? Để ta làm cho ngươi.”
“Món gì cũng được à?”
“Ta đều làm được hết. A, hay là làm mấy món ngươi thích đi.”
Ninh Vũ ôm lấy Tống Ngôn Khê đang định rời đi: “Nhà bếp có người làm rồi, ngươi đừng tự làm mình mệt mỏi.”
“Ta khỏi bệnh rồi.”
“Vẫn không được, trong nhà bếp vừa có lửa vừa có khói, sẽ hun nóng ngươi.”
Tống Ngôn Khê quay người ôm trở về, chôn đầu trong lồng ngực Ninh Vũ mà lầm bầm: “Thế cũng tốt. Mặc dù không có chứng cứ xác thực nào, nhưng ta vẫn khẳng định được, trước đây vốn đã cảm thấy khác, nhưng mọi chuyện cũng thật khó tin.”
Tống Ngôn Khê lại nói mấy lời khó hiểu rồi.
Ninh Vũ chợt cảm thấy Tống Ngôn Khê sau khi khỏi bệnh xong thì vô cùng kỳ lạ, trên người tựa như trút bỏ được thứ gì đó, không còn muốn nơi nơi gây bất lợi cho hắn nữa. Cả người như một quả mặt trời nhỏ phát ra ánh sáng ấm áp, thu hút Ninh Vũ tới gần.
Hiện tại Ninh Vũ đang cực kỳ xoắn xuýt, chỉ cần hắn dựa gần Tống Ngôn Khê một chút, Tống Ngôn Khê sẽ ôm ôm hôn hôn hắn, làm tim hắn đập vô cùng nhanh. Miệng nói muốn giữ khoảng cách với Tống Ngôn Khê, nhưng lại không nhịn được mà bị vẻ tươi sáng của Tống Ngôn Khê thu hút, không cẩn thận thì sẽ ngây ngốc đi theo sau Tống Ngôn Khê cả ngày.
Tống Ngôn Khê ngồi trên nhuyễn tháp trong thư phòng, trước mặt bày ra đủ loại kim chỉ vải vóc, Ninh Vũ thấy thế liền tới gần dọn kim chỉ sang một bên: “Ta có nhiều y phục lắm rồi, ngươi không cần làm nữa.”
“Ta không làm cho ngươi.”
Tống Ngôn Khê thấy Ninh Vũ không cao hứng, đành giơ tấm vải trong tay lên: “Ngươi thấy cái này đẹp không?”
Chỉ có chút xíu, còn không đủ để bọc lấy cánh tay của Ninh Vũ, tuy nhiên, vừa nhìn thấy bộ quần áo nhỏ như vậy, linh quang trong đầu Ninh Vũ đột nhiên loé lên: “Cái này là cho tiểu bảo bảo mặc à?” Nói xong liền lén lút nhìn về phía phần bụng bằng phẳng của Tống Ngôn Khê.
“Ừa, hài tử nhà đại ca ta sắp ra đời rồi, ta định làm một ít quần áo cho nó, da của tiểu bảo bảo vô cùng mềm mại, cho nên đường may phải thật tỉ mỉ.”
“Ồ.”
Tống Ngôn Khê buồn cười sờ sờ đầu Ninh Vũ: “Tiểu phúc bảo nhà chúng ta đã làm rất tốt rồi.”
Ninh Vũ lùi về sau một bước, thẹn quá thành giận nói: “Nếu ngươi còn như vậy thì ta sẽ ban ngày tuyên dâm với ngươi mất. Ngươi, ngươi không được động thủ động cước nữa.”
“Vậy ngươi động ta đi.”
Ninh Vũ suýt chút nữa đã không cưỡng lại được tiểu yêu tinh Tống Ngôn Khê, lập tức hừ một tiếng, quay đầu phất tay áo ngồi về bàn của mình, nếu như sau lưng hắn có đuôi thì chắc chắn sẽ đang vui mừng lay động kịch liệt, hắn nghiêm túc ngồi trên ghế, sau đó cách một quyển sách mà lén lút quan sát Tống Ngôn Khê.
Tầm mắt Tống Ngôn Khê vừa quét tới, Ninh Vũ liền giả vờ giả vịt nghiêm túc đọc sách.
Tống Ngôn Khê cư nhiên còn nở nụ cười với hắn nữa, không gian xung quanh y như đang nở đầy hoa, suýt nữa khiến cho đầu óc hắn choáng váng, Ninh Vũ lắc lắc đầu, bi phẫn tự nhủ, hắn không thể bị Tống Ngôn Khê cám dỗ được, thế thì mất mặt lắm, phải là Tống Ngôn Khê bị hắn mê hoặc đến choáng váng cả đầu, sau đó xấu hổ cúi mặt bám theo sau hắn mới đúng. Qủa thật là kỳ lạ! Hắn mới là phu quân.
Tuy cuộc sống của hai người càng ngày càng ngọt ngào đến chán ngán, thế nhưng chuyện khiến Tống Ngôn Khê sốt ruột là mỗi lần đại phu đến bắt mạch đều bảo y chưa mang thai, y còn cố ý tìm danh y về phương diện này để khám, kết quả là thân thể y không hề có bệnh tật gì, vô cùng khoẻ mạnh. Ninh Vũ cũng long tinh hổ mãnh, rất khoẻ mạnh, số lần hai người đồng phòng cũng không ít, tại sao y vẫn chưa có hài tử?
Những người thành thân muộn hơn họ đều liên tục truyền ra tin vui, có người cả chính quân và thị lang cùng mang thai nữa.
Nếu như không có gì ngoài ý muốn, người bình thường trong vòng nửa năm đều sẽ có tiểu bảo bảo, còn y cùng Ninh Vũ, đã gần một năm rồi mà một chút động tĩnh cũng không có.
Y rất muốn có hài tử, rất muốn sinh tiểu bảo bảo cho Ninh Vũ, như vậy Ninh Vũ chắc chắn sẽ vô cùng vui.