Đọc truyện Trọng Sinh Chi Phỉ Quân – Chương 23: Tới tinh cầu thủ đô 2
Không gian một trận dao động, một cơ giáp hình người cao cỡ ba mét xuất hiện trước mặt Phỉ Vô Thuật.
Đây là cơ giáp cận chiến, toàn thân đen kịt, phía trên được phủ chất liệu đặc thù, không phản quang, đủ để dung nhập hoàn toàn vào bóng đêm. Đường nét toàn thân lưu sướng, thân máy thon dài nhưng không khiến người ta cảm thấy mảnh mai yếu ớt, ngược lại tạo cảm giác linh hoạt không vụng về. Trong cảm giác cứng lạnh của kim loại còn có đường nét mỹ cảm phù hợp cơ thể người, hoàn toàn kết hợp của lực và mỹ. Sau vai, cùi chỏ, đầu gối và gót chân, có gai ngược dữ tợn sắc bén lồi ra ngoài, tiện cho khi tựa lưng, dùng cùi chỏ và đầu gối công kích sẽ cho kẻ địch một kích sắc bén, mỹ học bạo lực trần trụi nghênh ngang bày ra, tàn ngược lại phóng túng.
Vũ khí trang bị trên thân máy cũng không nhiều, trên hai bên đùi là hai thanh đao ngắn, Phỉ Vô Thuật vừa nhìn đã nhận ra, đó là lưỡi năng lượng dao động điện từ Phỉ gia mới khai phá gần đây, cắt hợp kim như cắt đậu hủ, hoàn toàn không gặp chút cản trở nào. Càng đáng chú ý chính là, phía sau lưng cơ giáp là thanh kiếm lớn dài gần như bằng thân cơ giáp. Kiếm không có vỏ, thân kiếm như một dòng suối sâu, sắc màu nội liễm xanh thẩm là màu duy nhất ngoài màu đen trên cơ giáp, thần bí mỹ lệ, thu hút hồn người.
Trừ hai chỗ vũ khí này, nhìn từ bên ngoài, Phỉ Vô Thuật không còn tìm được trang bị vũ khí nào khác nữa.
Nhưng bản thân cơ giáp thì không thể chỉ có hai chỗ vũ khí. Phỉ Vô Thuật cười vô cùng thổ phỉ, dựa vào sự hiểu biết của y đối với các nhân viên kỹ thuật của Phỉ gia, cái đám hèn hạ đó nhất định sẽ phủ kín sát khí trên toàn thân cơ giáp… nhìn không ra, tìm không thấy mới tốt chứ, khi chiến đấu mới có thể xuất ra công kích không thể ngờ được, cái đám đó rất thích nhìn người Phỉ gia dùng vũ khí họ thiết kế đi ám toán người khác.
Cơ giáp này, ngay cả Phỉ Vô Thuật cũng không thể nhìn rõ đến cuối, càng đừng nói người ngoài. Nếu bọn họ thật cho rằng cơ giáp này chỉ giống như vỏ ngoài, vậy thì sẽ chịu thiệt lớn.
Phỉ Vô Thuật cười hì hì mở khoang điều khiển, leo lên cơ giáp chui vào, y phải nhìn thử xem những lưỡi dao lạnh được giấu ở chỗ nào. Nếu y không đoán sai, thanh kiếm lớn nhìn rất ngưu bức rất thần bí đó mới là thứ phế nhất trong tất cả vũ khí, kỳ thật là chuyên dùng để đánh lừa lực chú ý của đối thủ đúng không? Ai nếu thật sự cho rằng thanh kiếm đó là sát khí cuối cùng luôn cẩn thận đề phòng, vậy tên đó cũng cách cái chết không còn xa ╮(╯▽╰)╭.
Mấy tên trong bộ kỹ thuật của Phỉ gia, chính là một đám bỉ ổi vô sỉ lưu manh cực điểm, cho dù có thực lực một tát đánh chết người cái đám bẩn thỉu đó cũng sẽ trốn vào bóng tối từng chút âm mưu ngầm hại chết đối phương.
Phỉ Vô Thuật rất tán thưởng cái đám lưu manh già lưu manh trẻ đó, càng thêm tán thưởng tác phẩm của họ. Mình đi ám toán người khác, luôn tốt hơn để người khác ám toán mình chứ?
Đội mũ kết nối tinh thần lên, Phỉ Vô Thuật nhắm mắt lại, y đợi thời khắc này đợi đã rất lâu, quá trình đã được diễn luyện vô số lần trong lòng, hiện tại tuy lần đầu làm, nhưng một chút cũng không nhìn ra là người mới.
“Tích… khởi động Tiểu Dực Dực… xác nhận thân phận chủ nhân… thân phận được xác nhận…”
Cùng với âm thanh cứng nhắc khiến Phỉ Vô Thuật suýt nữa lại bật cười, là tầm nhìn với góc độ ba trăm sáu mươi độ mà cơ giáp ở trung tâm liền xuất hiện trong đầu Phỉ Vô Thuật, cảm giác rất giống tình cảnh lúc y dùng trạng thái tinh thần thể ở trong đầu Tần Dực. Chỉ cần muốn, thì có thể điều chỉnh tầm nhìn.
Y ngay lập tức hạ lệnh: Mở ra hệ thống vũ khí.
Một màn hình màu xanh xuất hiện trước mắt y__ tuy hiện tại y đang nhắm mắt__ nhưng màn sáng đó cứ như trực tiếp hiện lên trên võng mạc của y, phía trên liệt kê một chuỗi dài tên vũ khí.
Lưỡi năng lượng dao động điện từ là xác định rồi. Còn thanh kiếm lớn sau lưng được cái đám nhị hóa của bộ kỹ thuật sở nghiên cứu đặt tên là Kinh Thiên kiếm, sau cái tên này còn đi theo một hàng chữ nhỏ như hạt mè, tin là tên ngốc, bị lừa là tên ngốc =v= ~
Phỉ Vô Thuật bình tĩnh lượt bỏ nó, ông không có tin nha đám khốn~
Tiếp theo, mới là sát khí chân chính của cơ giáp.
Đầu tiên là đĩa cắt giấu trong lòng bàn tay cơ giáp, là sử dụng kết tinh khoáng thạch mặc hách cứng rắn nhất vũ trụ nung luyện thành, tạo hình bánh răng mỏng, dưới tốc độ xoay cao, có thể cắt vỏ ngoài của bất cứ cơ giáp nào.
Nghĩ thử xem, khi đang chiến đấu, chỉ cần đối phương bị lòng bàn tay chạm đến, cơ giáp của đối phương sẽ bị cắt ra một cái lỗ. Nếu cái lỗ này mở ra ngay chỗ mấu chốt như ống truyền nhập năng lượng, cơ giáp đó sẽ lập tức bị phế. Ngoài ra, nếu dùng tay không ngăn cản vũ khí lạnh của đối phương, chỉ cần nhẹ chạm, vũ khí có tốt thế nào cũng sẽ bị lưu lại tì vết.
Mà chỗ hèn hạ nhất, là khi đối phương đối mặt với một đối thủ hai tay trống không, khó tránh sẽ trở nên lơ là, hoàn toàn không biết vũ khí ở lòng bàn tay đối thủ mới là một trong những vũ khí chủ chiến, tuyệt đối sẽ chịu thiệt lớn.
Lưỡi cắt trừ ở lòng bàn tay, phía ngoài lòng bàn chân cũng có giấu, chỉ riêng lượng kết tinh mặc hách tiêu hao để làm bốn cái lưỡi cắt này đã là giá trên trời, Phỉ Đồ đối với con trai của mình không có gì là không nỡ.
Trên hai vai cơ giáp, được trang bị lưới cá lôi điện dùng một lần nhưng có thể thu hồi, tên như ý nghĩa, là nhanh chóng bắn ra lưới điện áp cực cao tạo kích tất sát bắt giữ cơ giáp đối phương, dưới tác dụng của dòng điện mạnh, cơ giáp có tốt thế nào cũng sẽ trở thành một đống sắt vụn dưới tác dụng của từ trường điện.
Ngoài ra, hai chân còn tăng thêm động cơ cỡ nhỏ, khiến tốc độ cơ giáp được nâng cao tới mức khó thể tin, với thể thuật của Phỉ Vô Thuật hiện tại, vẫn chưa thể hoàn toàn phát huy tốc độ này, tốc độ quá nhanh sẽ khiến thân thể không gánh nổi mà sụp đổ.
Hệ thống ẩn mình mai phục, hệ thống cảm ứng mạng sống, hệ thống phòng ngự, thậm chí là hệ thống chạy trốn, cơ giáp này được trang bị đầy đủ đặc biệt hoàn mỹ, Phỉ Vô Thuật nghĩ, đại khái tất cả các kỹ thuật mới nhất của sở nghiên cứu Phỉ gia đều được dùng trên cơ giáp này nhỉ?
Ông già, đặc biệt chế tạo cơ giáp cận chiến cho riêng y, tuyệt đối không phải là chuyện ngày một ngày hai.
Y nghĩ, có lẽ kiếp trước, bộ cơ giáp này vẫn luôn phủ một lớp bụi ở nơi nào đó mà y không biết, lặng lẽ chờ đợi, cùng với sự kỳ vọng sâu sắc của một người cha đối với con mình.
Kiếp trước vô tình thế nào đã bỏ lỡ, đời này y lấy được vào tay, thì phải để nó được nở rộ tia sáng lóa mắt__ dù sao thứ này tên là Tiểu Dực Dực không phải sao? Không thể hạ thấp uy danh của cái tên này được ~
Không ở trong cơ giáp quá lâu, sau khi thử dùng tinh thần lực làm vài động tác đơn giản, cảm nhận sự nhẹ nhàng như đang dùng tay mình, y liền thỏa mãn xuống khỏi cơ giáp, thu hồi nó về nút không gian.
Ngày mai phải xuất phát sớm, cần bảo đảm tinh thần no đủ. Còn về cơ giáp, y vẫn muốn tìm đối thủ đến luyện tập, ví dụ Lallot hoặc Ngô Khởi đại ca?
Trở về phòng, gửi một tin nhắn khoe khoang cơ giáp của mình với Mạc Sinh Lallot xong, Phỉ Vô Thuật liền ngoan ngoãn lên giường ngủ. Chỉ là trước khi nhắm mắt lại, có chút không nỡ liếc nhìn máy dẫn tinh thần một cái, a a, thật muốn đăng nhập…
Cũng không biết tên Viên Mãnh đó có gây phiền phức cho Tiểu Dực Dực không… hy vọng Tiểu Dực Dực đừng sơ ý bị ám toán, cái tên kiêu ngạo trong mắt không có hạt cát đó dễ bị tiểu nhân ám toán nhất… lúc trước y có thể thuận lợi đoạt thân thể Tiểu Dực Dực, không phải cũng do tên đó trúng thâu thiên hoán nhật của đối phương sao? Điều đó gián tiếp chỉ ra, Tiểu Dực Dực vẫn là bại trong tay đám tiểu nhân vật mà hắn khinh thường.
Ôi ôi, đúng là cái tên khiến người lo lắng…
Phỉ Vô Thuật oán trách chìm vào giấc ngủ, nhưng đại khái giấc ngủ này chẳng thể ngon được.
Mà trong trò chơi, Tần Dực trên tinh cầu Tamal, lúc này cũng trong giấc ngủ, hắn vào một căn nhà gần đó tắm rửa, ăn cơm, lại ra ngoài đi dạo một vòng, hái thực vật đơn giản phối một liều thuốc, bôi thuốc lên người, sau đó yên tâm đi ngủ. Giường nệm dưới thân cực kỳ mềm mại, đại khái là vì nguyên nhân này, hắn ngủ rất say… say đến mức hầu như không phát hiện, xung quanh căn nhà đá đó, các giác đấu gia còn đang rèn luyện đã sớm bị dọn sạch, mấy trăm người từ bốn phương tám hướng lặng lẽ bao vây.
Mà bên ngoài căn nhà, một người đàn ông trung niên cao lớn dùng ánh mắt nóng hổi đầy lệ kích động thâm tình nhìn căn nhà, đợi đã lâu như thế, đại thiếu cậu cuối cùng cũng đến. Tay ông ta cũng có chút run rẩy, lấy ra một bình thuốc, màu tím nhạt, giống như ánh mắt ác ma trong truyền thuyết, thần bí mê người
… Đây chính là thuốc mê trong truyền thuyết, thâu thiên hoán nhật