Trọng Sinh Chi Phế Tài Phấn Đấu

Chương 70


Đọc truyện Trọng Sinh Chi Phế Tài Phấn Đấu – Chương 70

Một tháng sau, Tưởng Mộc Mộc, Tưởng Mộc Cận, Faulk cùng hai anh em Tô Vĩ Tô Thắng sẽ phải đến cấm địa.

Trước lúc đó, Tưởng Mộc Mộc thấy được Hắc Mập Mạp đã lâu không gặp.

Hắc Mập Mạp một thân khí phách, vẫn cà lơ phất phơ như cũ, chẳng qua là bộ dáng kia dường như càng thêm thành thục chút, còn tìm một bà xã, trải qua những ngày hạnh phúc vui vẻ.

Ngày đó, Tưởng Mộc Mộc gặp được vợ Hắc Mập Mạp, không thể nói là xinh đẹp, những cũng dễ nhìn, ít nhất so với mấy đại tiểu thư kia đã khá hơn nhiều, hắn rất thưởng thức loại tính tình chân thành chất phác như cô, nghe nói còn đến từ nông thôn.

Người này vốn là chuẩn bị nghỉ phép, kết quả đi nhầm chỗ, đến một thôn trang nghèo khổ, thiếu chút nữa chết đói.

Cũng may mắn là người vợ này cứu hắn, hai người cứ như vậy chậm rãi sinh ra tình cảm, cũng không biết hắn làm thế nào đem người ta lừa gạt tới nơi này, nếu để cho người ta biết hắn là lão đại hắc đạo, cha mẹ người ta còn để cho hắn cưới cô gái này à?

Có điều, bây giờ cho dù muốn đổi ý cũng không kịp nữa, bởi vì cô gái kia đã lớn bụng rồi, nhìn động tác giữa hai người, Tưởng Mộc Mộc cũng biết bọn họ rất hạnh phúc.

Con? Hắn có thể cùng một chỗ với Tưởng Mộc Cận đã là rất tốt, con cái gì đó đều là vọng tưởng!

Trừ khi giống như giáo sư Lưu thị nói, thể thực nghiệm mang thai hộ mà bọn họ đang nghiên cứu có thể thành công.

Thật ra thì, hắn vẫn rất hy vọng có thể nghiên cứu thành công, bởi vì hắn muốn cùng Tưởng Mộc Cận có một đời sau, tuy nói đã có đứa con trai Tưởng Sâm này, nhưng mà nhìn mẹ yêu thương nó như vậy, sẽ không đành lòng để cho Tưởng Sâm đi theo bọn họ.

Chỉ là, nếu là hôn nhân cận huyết, đứa trẻ có thể xảy ra vấn đề hay không?

Cơ mà, hiện giờ khoa học kỹ thuật phát triển như vậy, đương nhiên là có biện pháp giữ lại tinh túy, bỏ đi không tốt, cho nên Tưởng Mộc Mộc sẽ không lo lắng!

Nếu Tưởng Mộc Cận biết được suy nghĩ của Tưởng Mộc Mộc, khẳng định là sét đánh giữa trời quang, cả đời cậu cũng không muốn có con cái, ai muốn một đứa con tới ảnh hưởng cuộc sống giữa cậu và ca ca chứ?

Ba người đang ở một tiệm đồ ngọt, bởi vì bà xã Hắc Mập Mạp thích ăn đồ ngọt, liền mang theo cô đến tiệm đồ ngọt.

Có điều, tiệm đồ ngọt này rất khác biệt, thiết kế phong cách cũng không giống như bên ngoài, ngược lại tuân theo kiến trúc Trung hoa, sau đó mới biết, nơi này bán phần lớn là điểm tâm Trung hoa.


Tưởng Mộc Mộc muốn một ít hoa quế cao cùng bánh đậu xanh trong lời đồn, ăn vào quả thật có một phen hương vị khác biệt, mới vừa ra lò, nóng hổi, thơm ngào ngạt, cũng không cảm thấy quá ngọt, rất hợp khẩu vị, phối với hồng trà nóng, đột nhiên cảm giác mình đặc biệt cao quý.

Hơn nữa, còn có đồ ngọt đặc biệt cho phụ nữ có thai ăn, ô mai cao, vị kia của Hắc Mập Mạp rất thích ăn.

“Mộc Mộc, cậu nói, cậu muốn đi xa, đến tột cùng muốn đi đâu? Thế nào vừa mới trở về lại phải đi xa nữa, anh em cũng mới thấy mặt được mấy lần!?” Hắc Mập Mạp bất mãn nói, kể từ khi Tưởng Mộc Mộc lên đại học, hắn không có học tiếp, mà là đi theo cha học tập xử lý chuyện hắc đạo, cơ hội gặp mặt Tưởng Mộc Mộc càng ngày càng ít.

“Không có biện pháp, đầu năm nay việc thật đúng là nhiều!”

“Biến đi, đừng giả bộ cao thâm với anh em, mới mấy năm không thấy, cậu nha nói chuyện đều giống như đệ đệ kia của cậu rồi!” Hắc Mập Mạp nói.

“Cậu cũng không giống, cũng thành ông chủ lớn rồi!” Mặc dù Hắc Mập Mạp là lão đại hắc đạo, nhưng mà hắn cũng đề cập đến phương diện buôn bán, chủ yếu nhất là Tưởng gia ủng hộ hắn, cho nên bây giờ hắn đang tẩy trắng, sợ rằng rất nhanh là có thể từ bên trong thoát ly ra.

Tưởng Mộc Mộc cảm thấy như vậy rất tốt, làm chút việc làm ăn đứng đắn không phải là mong muốn của Hắc Mập Mạp sao?

Mặc dù không quá giống như tưởng tượng trước kia, nhưng mà kết quả cũng đang phát triển theo phương diện kia.

Đột nhiên Hắc Mập Mạp phát hiện tầm mắt Tưởng Mộc Mộc thỉnh thoảng nhìn chằm chằm bụng bà xã hắn, nhất thời đem bà xã ôm vào trong ngực: “Cậu nhìn cái gì, đừng đánh chủ ý lên bà xã tớ, nói cho cậu biết, bà xã này là của tớ, cho dù cậu là anh em của tớ thì tớ cũng sẽ không nhường cho cậu!”

Bà xã hắn lại là ngọt ngào cười một tiếng, cô cũng cảm thấy mình bị sủng lên trời rồi!

Tưởng Mộc Mộc sửng sốt, lúc này mới phát hiện mình muốn con muốn đến điên rồi, hắn lắc đầu than thở: “Có con, thật là tốt!”

“Vậy cậu cũng cưới một bà vợ đi….”

“Tớ…..” Tưởng Mộc Mộc không nói, rất thành thực nói ra tính hướng của mình: “Tớ thích nam nhân! Hơn nữa, bây giờ tớ cùng một chỗ với Mộc Cận!”

Mặc dù Hắc Mập Mạp đã đoán được, cơ mà nghe Tưởng Mộc Mộc nói ra lại là một chuyện khác, hắn không nghĩ tới Tưởng Mộc Mộc lại thành thật như vậy trực tiếp sảng khoái nói cho hắn biết, nhất thời cũng không biết nên làm cái gì bây giờ?

“Ai nha……” Phụ nữ có thai ngồi ở bên cạnh đột nhiên kêu một tiếng.


“Sao vậy, bà xã!” Hắc Mập Mạp lo lắng hỏi.

Phụ nữ có thai nói: “Con đá em….. anh xem, em đã nói phải đi lại nhiều, không đi nó sẽ không chịu……”

“Đã mang thai, còn đi loạn, em thật là, luôn làm cho anh nhọc lòng……” Nói xong quay đầu nhìn về phía Tưởng Mộc Mộc: “Đúng rồi Mộc Mộc, nếu cậu không ngại, đứa nhỏ của người anh em này nhận cậu làm cha nuôi, thế nào?”

“Được nha……” Tưởng Mộc Mộc cũng không sầu não nữa.

Ba người lại khôi phục không khí, bắt đầu suy nghĩ đặt tên gì cho đứa nhỏ.

Đợi sau khi ba người kết thúc, Hắc Mập Mạp đỡ bà xã của hắn cao hứng rời đi, Tưởng Mộc Mộc vừa muốn đứng dậy, liền thấy một bóng người quen thuộc: Trần Á Lâm, cậu ba của hắn!

Trần Á Lâm đi tới, chững chạc hơn trước kia rất nhiều, hắn mỉm cười nhìn Tưởng Mộc Mộc nói: “Mộc Mộc, sao con chạy đến tiệm của cậu, cũng không nói một tiếng!”

“Cái này…… đây là tiệm của cậu?” Tưởng Mộc Mộc kinh ngạc nhìn hắn, cậu ba thế mà lại mở tiệm đồ ngọt?

“Phải, cậu và…..Vương Trữ cùng nhau mở!” Hai người bọn họ cùng nhau kinh doanh, làm ăn ngược lại không tệ.

Chuyện liên quan tới cậu ba, Tưởng Mộc Mộc cũng có nghe nói, nhưng mà hắn cũng không biết Vương Trữ lại cũng ở đây?

Bất kể là trên web hay trên tạp chí, đều có rất nhiều tin tức liên quan tới việc tìm kiếm Vương Trữ, Tưởng Mộc Mộc cho tới bây giờ cũng không biết, Vương Trữ lại cùng cậu ba kinh doanh làm ăn.

Hắn nhìn cậu ba, bộ dạng ngược lại không có thay đổi gì, chỉ là trưởng thành hơn so với trước kia, ngược lại còn có mị lực.

Chuyện của hắn ta và Ôn Văn, cũng có nghe nói…… Chẳng qua là, làm sao cũng không nghĩ tới, lần đầu tiên cậu ba bỏ ra tình cảm thật liền đổi lấy kết quả như vậy!

Ai…… mình đang suy nghĩ gì vậy? Tưởng Mộc Mộc cười nhạo mình, chính hắn không phải cũng giống vậy, không hiểu rõ người ta sao? Nếu không đời trước cũng sẽ không ngốc nghếch bỏ trốn với Đàm Thu Minh, hắn nhìn bộ dạng cậu ba tựa như không có chuyện gì, còn cùng hắn ngồi xuống, trò chuyện một hồi.


Rất nhiều chuyện thực bất đắc dĩ, nhưng mà từ trong miệng cậu ba biết được, lựa chọn của Ôn Văn là: báo thù!

Hắn vẫn không biết Ôn Văn là con riêng của hiệu trưởng Vương, lý do Ôn Văn ở bên hắn lại là lợi dụng hắn làm quen với các nhân vật cấp cao.

Điều này làm cho nghi hoặc của Tưởng Mộc Mộc dần dần được giải đáp, trước đó luôn cảm thấy Ôn Văn có vấn đề, nhưng nhìn bộ dạng Trần Á Lâm hạnh phúc như vậy, hắn lại không tiện suy đoán, chỉ có thể nói đó là ảo giác.

Có lúc, trực giác của con người rất chính xác, nhưng lại có rất nhiều thời điểm bỏ quên.

Cơ mà, lúc sinh nhật ông ngoại, rõ ràng Vương Trữ hỏi thăm hắn làm thế nào chung sống với đệ đệ, nhìn dáng vẻ của Vương Trữ cũng không giống như là người không đối tốt với đệ đệ mà?

Trần Á Lâm nói: “Có phải con cảm thấy cậu rất ngu không? Thật ra thì đã loáng thoáng đoán được một chút, nhưng chính là không muốn tin tưởng, còn ngu ngốc mang hắn đi quen biết những người đó! Kết quả, bị hắn một cước đá văng ra!”

Tưởng Mộc Mộc cũng không tiện nói gì, chính hắn còn ngu hơn, đần hơn…… Hắn không có tư cách nói người khác, chỉ nói: “Có thể sớm nhìn rõ hắn, là tốt rồi!”

“Nói con đần con thật đúng là đần? Con thật sự cho rằng cậu đang vì hắn mà thương tâm à? Cậu thương tâm, chẳng qua là vì mình lại lãng phí nhiều thời gian như vậy ở trên người hắn! Có điều, con tốt hơn cậu, thật may là thằng cháu kia của cậu không phải người như thế! Ha ha…….” Trần Á Lâm cười nói, đột nhiên khôi phục bộ dạng trước đây, nhưng trong nụ cười kia mang theo cảm giác tang thương không lừa được người ta.

Có lẽ mệt mỏi đi…… Tưởng Mộc Mộc suy nghĩ, nhưng rất nhanh hắn liền nghĩ đến một vấn đề: “Cậu…… làm sao cậu biết con…… con và Mộc Cận?”

“Chỉ cần không phải kẻ ngu đều nhìn ra có được không, con cái đồ ngốc này! Thằng nhóc Mộc Cận kia chỉ có khi ở trước mặt con mới có thể cười ngu như vậy, đối với chúng ta, hay là đối với những người khác, bộ dạng tựa như người khác thiếu nó tám trăm vạn vậy, quan trọng nhất là bộ dạng của nó thật đúng là sẽ cho người ta cảm giác mình thiếu nó tám trăm vạn, mỗi lần thấy nó, đều chột dạ muốn chết, rõ ràng cái gì cũng không làm……” Trần Á Lâm nói rất tức giận, quan hệ của hắn và Tưởng Mộc Mộc đã khá hơn nhiều, trò chuyện với nhau, một chút dáng vẻ thân là trưởng bối cũng không có.

Bất quá, đây cũng chính là Trần Á Lâm, Tưởng Mộc Mộc yên tâm! Hắn rất cảm tạ hôm nay hẹn Hắc Mập Mạp tới nơi này, ngược lại giải được không ít tâm sự, như vậy hắn đi cấm địa cũng không có nhiều phiền não như vậy.

Chờ đến lúc trò chuyện với Trần Á Lâm cả ngày xong, hắn có chuyện phải rời đi xử lý, Tưởng Mộc Mộc cũng chuẩn bị rời đi.

Đi ra cửa tiệm, Tưởng Mộc Cận liền từ bên cạnh đi tới nói: “Ca ca, đi về?”

“Mộc Cận? Tại sao em cũng tới? Chờ đã lâu rồi sao?” Tưởng Mộc Mộc kinh ngạc nói, động tác tự nhiên tựa vào trên người cậu, cậu ba nói không sai, Tưởng Mộc Cận là lễ vật mà trời cao ban cho hắn, chỉ có cậu mới có thể tỉ mỉ làm nhiều chuyện vì hắn như vậy, là người hắn nên quý trọng.

“Không có, mới chờ một lát!” Tưởng Mộc Cận sờ sờ mũi, đột nhiên Tưởng Mộc Mộc cảm thấy như bọn họ trở lại khi còn bé, thời điểm Tưởng Mộc Cận đối mặt thẳng với hắn, nói chuyện luôn sờ sờ mũi!

Đúng vậy, chỉ có khi đối mặt hắn Tưởng Mộc Cận mới có thể hiện ra đủ loại biểu tình, ít nhất ở trước mặt hắn Tưởng Mộc Cận vĩnh viễn là Tưởng Mộc Cận chân thật, chỉ cần như vậy là đủ rồi.

“Chúng ta đi thôi!” Tưởng Mộc Mộc kéo tay cậu, đi ở trên đường.


Cái này đã từng là nguyện vọng của hắn, khi đó hắn rất hy vọng mình có thể cùng Đàm Thu Minh quang minh chính đại mà đi như vậy, nhưng bây giờ thì khác, chỉ cần có Tưởng Mộc Cận ở đây, những thứ khác đều không quan trọng.

Tưởng Mộc Cận phát hiện gần đây ca ca đối với cậu càng ngày càng chủ động, chẳng lẽ là ở viện nghiên cứu kìm nén quá lâu, đây là đang dùng hành động nói cho cậu biết buổi tối không đủ cố gắng? Vậy thì cậu phải cố gắng thật tốt một phen! Thật là, ca ca cậu từ lúc nào học được cách dùng phương thức ám chỉ như thế để biểu đạt vậy? Nếu sớm biết, cậu cũng không cần cố kỵ như vậy nữa.

Tưởng Mộc Cận trở tay kéo Tưởng Mộc Mộc vào lòng, lên xe dị năng, đi tới khách sạn cao cấp tốt nhất ở gần đó.

Tưởng Mộc Mộc cảm thấy thực không giải thích được, không hiểu tại sao Tưởng Mộc Cận đột nhiên hưng phấn như thế? Sau khi tới tới lui lui ép buộc hắn, lại vào phòng tắm tiếp tục giằng co, trong trong ngoài ngoài đều chơi đùa một lần, cũng không thấy cậu có ý muốn dừng lại, Tưởng Mộc Mộc cầu xin tha thứ, Tưởng Mộc Cận càng ra sức hơn, sau đó ngày hôm sau, chân Tưởng Mộc Mộc nhũn đến không đứng dậy nổi, thiếu chút nữa quên mất thời gian đi cấm địa, thấy hắn cố chấp muốn ra khỏi cửa, Tưởng Mộc Cận không thể làm gì khác hơn là ôm ngang eo hắn, đặt ở trên xe dị năng lên đường.

Địa phương bọn họ đến vẫn như cũ là rừng Hắc Thạc, Sở Lẫm đã lâu không ra ngoài đột nhiên hưng phấn đi ra khống chế thân thể Tưởng Mộc Mộc, một ánh mắt của Tưởng Mộc Cận ném qua, lập tức yên lặng trở về.

Đến rừng Hắc Thạc, hai anh em Tô Vĩ Tô Thắng, Faulk đã đợi ở đó, dẫn đường cho bọn họ chính là một vị thiếu niên mười ba mười bốn tuổi sang sảng, quan sát rất lâu, Tưởng Mộc Mộc mới phát hiện, cậu là Đại Lang! Lập tức bật thốt lên, nói: “Đại Lang!”

Đại Lang quay đầu lại, cặp mắt non nớt kia liếc Tưởng Mộc Mộc một cái, thấy hắn dáng dấp đẹp mắt, cũng lung lay, vốn muốn nói mấy câu, nhưng nhìn Tưởng Mộc Cận bên cạnh hắn, chỉ đành phải nói: “Anh biết tôi?”

Lúc nói những lời này vô tình hay cố ý nhìn Tưởng Mộc Cận một cái, ánh mắt như đang khiêu khích giống như nói: anh xem, người ta còn chưa gặp tôi đã biết tôi rồi!

Tưởng Mộc Cận liếc cậu ta một cái, ôm ngang Tưởng Mộc Mộc lên: “Ca ca ngày hôm qua mệt mỏi, em ôm anh đi!”

“A…… không, không cần, tự anh có thể đi! Anh…… ha, được rồi!” Đây là đệ đệ hắn, đây là Tưởng Mộc Cận, không phải là đã qua năm năm sao? Sao lại còn cái tính trẻ con như vậy?

Tưởng Mộc Mộc cũng không để ý tới, đưa tay đặt lên cổ cậu, đỏ mặt vùi đầu vào ***g ngực cậu.

Tưởng Mộc Cận nhìn Đại Lang, cười đắc ý.

Đại Lang bi phẫn nhìn Tưởng Mộc Cận một cái: chờ xem!

“Đi theo tôi!” Đại Lang hô to một tiếng, năm người lập tức đi theo.

Đại Lang mang theo đoàn người bọn họ đến bên một dòng suối nhỏ, dọc theo dòng suối nhỏ đi đến một cửa vào ở chỗ tối, phía trên là vách đá, phía dưới là suối nước, trên đó có một cái thuyền, sáu người ngồi ở phía trên, theo dòng suối trôi đi.

Tưởng Mộc Cận sống chết không buông Tưởng Mộc Mộc ra, Tưởng Mộc Mộc cũng không giãy giụa nữa, tựa vào trong ngực Tưởng Mộc Cận, có chút kích động, sắp đi đến cấm địa, mặc dù từ trong miệng cha nghe nói cấm địa không phải là địa phương tốt gì, nhưng mà vẫn không nhịn được kích động.

END 70


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.