Đọc truyện Trọng Sinh Chi Phế Tài Phấn Đấu – Chương 7: Trần gia
Hai vị lão nhân Trần gia đã hơn tám mươi tuổi, nhưng thoạt nhìn không hề già chút nào.
Nơi này, tuổi thọ của nhân loại gần như trên hai trăm tuổi, ngay cả khi đã bảy tám chục tuổi, thoạt nhìn vẫn còn rất trẻ, tựa như thanh niên chỉ mới hai mươi mấy.
Hơn nữa, vì hai người thường xuyên tu luyện, thân thể rất khỏe mạnh, không nghe nói qua có bệnh đau gì, Tưởng Mộc Mộc cũng rất kinh ngạc! Hai người họ một chút cũng không giống người đã già!
Hai người đứng chung một chỗ, nhìn tựa như vợ chồng mới cưới, ân ái khiến người bên ngoài buồn nôn muốn chết.
Tưởng Mộc Mộc vẫn luôn biết, ông bà ngoại rất ân ái, lúc trước hai người có thể đến với nhau, cũng đã phải trải qua sóng gió.
Chuyện trước kia của ông ngoại cùng bà ngoại tạm thời không nói đến, bọn họ cũng sẽ không nhắc tới, bởi vì sau khi cưới họ vẫn luôn rất hạnh phúc.
Ông ngoại đã sớm không còn là lão tổng công ty, sớm đem hết thảy giao cho con cả Trần Tường Hòa, còn mình thì làm chủ tịch trên danh nghĩa, không có chuyện cực kỳ quan trọng cần ông ra mặt, ông tuyệt đối sẽ không ra mặt. Mang theo vợ lên núi hưởng thụ cuộc sống, vô cùng tự tại.
Ông và bà ngoại tổng cộng sinh ba đứa con, con cả Trần Tường Hòa, mẫu thân Trần Tú Nhã đứng hàng thứ hai, thứ ba chính là con út Trần Á Lâm.
Trần Tường Hòa sau khi ông ngoại lui về phía sau đã lên làm lão tổng công ty, Trần Tú Nhã làm một quý phu nhân, mà Trần Á Lâm thì cả ngày không có chuyện gì làm, gã xem như là lão lai đắc tử, năm nay hình như còn chưa tới ba mươi tuổi.
*Lão lai đắc tử: già rồi mới có con, ý nói là ông bà ngoại sinh Trần Á Lâm lúc đã lớn tuổi
Trần Á Lâm hiện tại mỗi ngày chỉ biết ở bên ngoài ăn chơi đàng ***, cũng không kết hôn, ông ngoại đã sớm buông tay mặc kệ.
Hai vị lão nhân mấy ngày trước cũng đã nghe Trần Tú Nhã nhắc qua việc Tưởng Mộc Mộc cùng Tưởng Mộc Cận muốn tới thăm bọn họ, cho nên đã ở trong phòng khách chờ từ sớm.
Ngay lúc Tưởng Mộc Cận ấn vang chuông cửa bà ngoại liền tự mình ra đón bọn họ.
Tưởng Mộc Mộc vốn là có chút khẩn trương, trong trí nhớ hình như hắn cũng không có nói chuyện nhiều với ông bà ngoại, trước mắt cũng không biết nên làm cái gì mới phải, nếu gặp mặt thì phải chào hỏi như thế nào?
“Đừng sợ, ông ngoại bà ngoại thật ra rất dễ gần.” Tưởng Mộc Cận ngựa quen đường cũ dẫn dắt Tưởng Mộc Mộc, nhìn qua cứ như cậu mới là ca ca, Tưởng Mộc Mộc là đệ đệ.
Nhìn chiều cao cùng thể lực, năng lực của hai người mà nói, Tưởng Mộc Mộc đúng là không bì nổi Tưởng Mộc Cận.
Tưởng Mộc Mộc cũng sẽ không vì vậy mà cảm thấy mất thể diện, dù sao từ rất lâu trước đây đã là cái dạng này rồi.
Khi còn bé sau lưng luôn có một đệ đệ đáng yêu ở bên người xoay tới xoay lui, còn không ngừng mở cái miệng nhỏ nhắn phấn nộn kêu lên “ca ca, ca ca”, Tưởng Mộc Mộc cảm thấy tốt vô cùng, hận không thể đem tất cả tình yêu đều cho cậu, chỉ để nghe cậu kêu một tiếng “ca ca!”
Theo tuổi tác ngày càng tăng lên của hai người, chênh lệch giữa Tưởng Mộc Mộc cùng Tưởng Mộc Cận càng lúc càng lớn, dần dần, Tưởng Mộc Cận đã không còn cần sự nâng niu của Tưởng Mộc Mộc nữa, chậm rãi trưởng thành thành một người thừa kế xuất sắc.
Gia tộc chú ý tới cậu ngày càng nhiều, Tưởng Mộc Mộc liền bị mọi người ném ở một bên, nhưng chỉ cần nghe được đệ đệ gọi một tiếng “ca ca”, tựa hồ hết thảy đều trở nên không quan trọng nữa.
Huấn luyện của Tưởng Mộc Cận bắt đầu từ năm tám tuổi, lúc mới bắt đầu, Mộc Cận về đến nhà thường xuyên đã mệt đến nằm sấp, lại phải giữ dáng vẻ trấn định trước mặt cha, Tưởng Mộc Mộc không thể làm gì khác hơn là ở nơi mọi người nhìn không thấy giúp đỡ Mộc Cận; có khi, Mộc Cận phải ở trong mật thất hai ba ngày không được đi ra, thậm chí không có đồ ăn, đói đến không còn hình dáng, Tưởng Mộc Mộc đành phải tự mình đưa cơm cho cậu, hắn thật sự không đành lòng nhìn đệ đệ khó chịu.
Lại nói dù thế nào đi nữa, thì đệ đệ còn nhỏ lại phải nhận huấn luyện như vậy, quá tàn khốc!
Dần dần, tình cảnh của đệ đệ càng ngày càng tốt, thậm chí trở thành người có tiếng nói nhất trong nhà, trong lúc lơ đãng, Tưởng Mộc Cận liền biến thành một sự tồn tại giống như “ca ca”, còn ca ca chân chính thì vẫn là bộ dạng u mê ngu ngốc như cũ.
Những chuyện Tưởng Mộc Mộc không thể giải quyết, vào tay Tưởng Mộc Cận đều trở nên vô cùng đơn giản, cho nên lời nói của Tưởng Mộc Cận hiện tại giống như thánh chỉ, Tưởng Mộc Mộc tin tưởng không chút nghi ngờ.
Tưởng Mộc Mộc gật đầu một cái, cửa chậm rãi mở ra, hai người “trung niên” được giáo dưỡng vô cùng tốt từ bên trong đi ra! Một là bà ngoại hắn, một người còn lại là người giúp việc của bọn họ dì Các.
“Bà ngoại!” Tưởng Mộc Cận lễ phép kêu một tiếng.
Dì Các đứng một bên dáng vẻ trấn định, còn bà ngoại thì vẻ mặt tươi cười hòa ái kéo tay Tưởng Mộc Cận, bà ngoại mặc quần áo ở nhà, một chút cũng không thấy già: “Mộc Cận à, Mộc Mộc cũng tới, nhanh vào đi!”
Tưởng Mộc Mộc vẫn là rất khẩn trương, cố gắng nặn ra tiếng: “…….Chào bà ngoại!”
Hắn cũng không biết mình trước kia rốt cuộc là tại sao, bất kỳ lúc nào đối mặt với hai vị lão nhân, cũng sẽ nói không ra lời, cơ mà bây giờ đã nói ra được, cảm giác giống như cũng không có gì khó khăn lắm: “Bà ngoại, đây là…..quà con cùng Mộc Cận tặng bà ngoại với ông ngoại!”
Ngô Mẫn nhìn nhìn Tưởng Mộc Mộc, phát hiện ánh mắt hắn giống như có gì đó thay đổi, bà thấp giọng cười cười: “Vào đi!”
Tưởng Mộc Mộc đem quà giao cho dì Các ở bên cạnh, đi theo sau vào nhà, ông ngoại Trần Cốc Bằng đã ngồi trên ghế sa lon uống trà.
Bọn họ còn chưa nói được gì chưa uống được miếng nước trà, đã nghe tiếng xe thắng gấp ở ngoài cửa, sau đó có người la lớn: “Ông già, cho tôi mượn tiền!”
Tưởng Mộc Mộc vừa nghe giọng nói có từ tính rất êm tai lại phát ra ngữ khí tục tằng cực kỳ không hòa hợp này, lập tức đoán được người nọ có lẽ là cậu ba Trần Á Lâm của hắn.
Trong mắt cha mẹ thì Trần Á Lâm đã là phế vật gần giống như Tưởng Mộc Mộc, nhưng Tưởng Mộc Mộc vẫn tốt hơn gã nhiều, hắn phế vật là bởi vì gien không tốt, trời sinh tư chất kém, nhưng hắn vẫn rất cố gắng tiến lên, mặc dù không có thành tích gì, nhưng chung quy cũng tốt hơn Trần Á Lâm nhiều.
Trần Cốc Bằng cùng Ngô Mẫn cũng không phải là ghét cháu trai lớn Tưởng Mộc Mộc, chẳng qua là Tưởng Mộc Mộc từ trước đến giờ trầm mặc ít nói, bộ dạng yếu đuối, bọn họ cũng không biết phải trò chuyện với hắn như thế nào, rất sợ không cẩn thận liền tổn thương hắn.
Nhưng mà, bọn họ lại thật sự thống hận thằng con trai không nên thân, Trần Á Lâm tư chất ưu tú, gien dị năng cũng xem như tương đối xuất sắc, nhưng cả ngày gã chỉ biết có ăn uống vui đùa, đối với hết thảy ở nhà đều mặc kệ không để ý, không có tiền liền về nhà đòi, có tiền thì lại tùy ý tiêu xài, hai lão trên cơ bản không ôm bất kỳ tin tưởng gì với gã.
Trần Á Lâm đi vào, kinh ngạc nói: “Ai nha, hiếm khi có khách nha …… ha ha ……”
“Mày tới làm cái gì?!” Trần Cốc Bằng tức giận nói, ông biết con trai mình không nên thân, vốn là cố ý dời đến nơi này cách bọn nó xa xa, kết quả ông ở nơi này rồi mà còn tới tìm ông đòi tiền, không phải là đã nói nếu muốn tiền, trực tiếp tìm anh cả sao?
Lại nói, nó cũng đã lớn như vậy, còn suốt ngày đòi tiền ở nhà, cũng không xấu hổ! Con lớn của họ từ lúc mười lăm tuổi đã tự ra ngoài kiếm tiền rồi.
Trần Á Lâm cũng không để ý, nói thẳng: “Anh cả không cho tôi tiền xài, tôi cũng chỉ có thể tìm cha mẹ …… hắc hắc, nếu Mộc Mộc cùng Mộc Cận đều ở đây, Mộc Mộc à….. cho cậu mượn một ít tiền xài đi…..”
Trần Á Lâm rất nhanh ngồi bên cạnh Tưởng Mộc Mộc, gã vô cùng hiểu rõ cháu mình, Tưởng Mộc Cận không thể đùa giỡn được, nếu như mình đùa giỡn nó, kết quả rất có thể còn bị nó đùa ngược lại, vậy nên dứt khoát liền đùa giỡn đùa giỡn cái phế vật này đi.
Tưởng Mộc Mộc kinh ngạc nhìn gã, trên người hắn cũng không có mang tiền gì nhiều, trước đó bởi vì mua quà tương đối quý trọng nên đã dùng hết bảy tám phần: “Vậy cậu muốn bao nhiêu?”
Lúc Tưởng Mộc Mộc nói ra những lời này thật muốn cho mình một cái tát, như thế nào trong lúc lơ đãng lại nói như vậy? Lập tức sửa lời: “Thật ra thì, trên người con cũng không có nhiều tiền, chỉ còn lại có mấy trăm đồng!”
Hắn nói là sự thật, cũng là uyển chuyển từ chối.
Trần Á Lâm vốn là rất kinh ngạc Tưởng Mộc Mộc lại nói chuyện với gã như vậy, nhưng câu phía sau kia làm gã mất hứng, khinh thường khoát tay một cái nói: “Hừ …… phế vật quả nhiên không có tiền ……”
Trần Cốc Bằng mất hứng, thật vất vả Mộc Mộc mới đến thăm bọn họ, còn nói chuyện với họ, Trần Á Lâm vừa tới cư nhiên liền nói như vậy, đây không phải rõ ràng là khiến bọn họ khó xử sao? Ngay cả tiền cho con trai cũng không có: “Á Lâm, mày câm miệng cho tao!”
Trần Á Lâm bĩu môi, tìm một chỗ trống ngồi xuống, hai chân bắt chéo gác trên bàn, một thân tư thế “ta rất phóng đãng”.
Tưởng Mộc Cận ở một bên lẳng lặng nhìn, cũng không nói chuyện, chỉ cần ca ca nhà mình không có chuyện gì thì cậu sẽ không định nhúng tay vào chuyện của ông ngoại.
Trần Cốc Bằng liếc Trần Á Lâm một cái, giận mà không chỗ phát tiết, đứng lên nói: “Á Lâm, vào thư phòng với tao!”
Trần Á Lâm lé mắt nhìn Trần Cốc Bằng một chút, chống lại ánh mắt tức giận của ông, chính là vô vị nhún nhún vai: “Đi thì đi chứ, ai sợ ai! Hừ…..”
END 7
P/s: cứ tưởng tượng ông bà ngoại Mộc Mộc mang “cái mặt của học sinh, mà cái tuổi của phụ huynh”, thiệt là chịu hông nổi ( ̄△ ̄;)