Trọng Sinh Chi Phế Tài Đột Kích

Chương 240: Công pháp hoàn chỉnh


Đọc truyện Trọng Sinh Chi Phế Tài Đột Kích – Chương 240: Công pháp hoàn chỉnh

TSCPTĐK – Chương 240

Chương 240: Công pháp hoàn chỉnh

“Lôi Mông, Tây Tát đi Sơn Ưng Lĩnh.” Tân Nhai nói.

Fred cau mày lại: “Sao lại thế này? Bọn họ đi Sơn Ưng Lĩnh làm gì?”

“Hai người bọn họ đi tìm kiếm dược thảo mà hiến tế muốn, tuy rằng đã tìm được rồi, nhưng dược thảo kia lại được sơn ưng bảo hộ, bọn họ trốn vào trong sơn động, bởi vì cửa hang nhỏ hẹp, sơn ưng không thể vào, cho nên bọn họ tạm thời không có việc gì, nhưng thời gian dài thì không chắc.”

Nghe thấy Lôi Mông cũng hãm ở Sơn Ưng Lĩnh, sắc mặt Fred đổi đổi.

Sau khi Fred sinh bệnh, xem hết thói đời nóng lạnh, Lôi Mông là người duy nhất tỏ vẻ thiện ý với hai huynh đệ bọn họ, Fred vẫn rất cảm kích Lôi Mông.

“Hiến tế vì sao muốn người đi Sơn Ưng Lĩnh tìm dược thảo, chỗ kia nguy hiểm như vậy.” Fred không vui hỏi.

Tân Nhai nhíu mày lại: “Hiến tế đại nhân làm việc luôn có lý do của hắn.”

Tân Nhai cúi đầu, thầm thở dài một tiếng.

Phương thuốc chữa khỏi bệnh trong bộ lạc lại đến từ du y bên ngoài, uy tín của hiến tế đại thất, bộ lạc chỉ có ba dũng sĩ đồ đằng, Fred rời đi khiến lực lượng mũi nhọn trong bộ lạc suy yếu không ít, hiến tế bức thiết muốn thay đổi hiện trạng.

Fred cắn chặt răng: “Đi thôi, trước cứu người ra lại nói.”

Tân Nhai tràn đầy cảm kích: “Đa tạ.”

Fred nhìn cung trong tay Jesse một cái, nghi hoặc hỏi: “Trọng cung của Già Đạt?”

Tân Nhai gật đầu: “Đúng vậy, Già Đạt không cần, cho nên chúng ta liền mượn tới, trước cửa động có tới hai con sơn ưng, nếu một con bị thương, một con khác nhất định sẽ phát cuồng, đến lúc đó liền phải làm phiền ngươi cùng Jesse.”

Khoảng thời gian này Fred sắt giết không ít phi ưng, nghe vậy chỉ nhàn nhạt gật đầu: “Được.”

Tân Nhai nhìn Jesse một cái, đảo đảo mắt, Fred cùng Jesse nguyên bản là bạn tốt, nhưng Tân Nhai thấy không khí giữa hai người lại cổ quái lợi hại.


“Đi thôi.” Tân Nhai nói.

Mấy người vừa đi, Trang Hạo từ trong rừng chui ra, “Ca ngươi đi theo người trong bộ lạc rồi!”

Tân Đa Lôi bất mãn: “Mấy người này thật phiền chán, ca ta đã rời khỏi bộ lạc, bọn họ gặp phiền toái lại vẫn chạy tới tìm ca ta, cho rằng ca ta là cái gì chứ!”

Trang Hạo cau mày nói: “Ca ngươi không phải là sẽ quay về bộ lạc chứ.” Bộ lạc Phi Hổ có tổng cộng ba dũng sĩ đồ đằng, một là tộc trưởng, một là một vị tộc lão, Fred là người trẻ tuổi nhất, cũng có thể nói là tiền đồ vô lượng.

Tân Đa Lôi nhíu mày lại: “Hẳn sẽ không.”

Tân Đa Lôi nhấp môi, hắn rất vừa lòng với sinh hoạt trước mắt, thực tế, Tân Đa Lôi không quá thích bộ lạc, phụ thân hắn cùng ca ca cũng từng là người xuất sắc trong bộ lạc, nguyên bản có khả năng sẽ trở thành tộc trưởng, nhưng trong một lần thú tập bị trọng thương.

Tân Đa Lôi vẫn luôn rất nghi ngờ về vết thương của phụ thân, bởi vì lúc ấy phụ thân chỉ là bị thương nhẹ, nhưng sau khi hiến tế đến xem liền cấp tốc chuyển biến xấu.

Nhiều năm như vậy, ca ca cống hiến không ít cho bộ lạc, nhưng lại không được đáp trả bao nhiêu.

Trang Hạo híp mắt: “Ca ngươi đi rồi, chúng ta cũng trở về sớm đi.”

Tân Đa Lôi gật đầu: “Được.”

“Sao lại trở về sớm như vậy?” Kỳ Thiếu Vinh nhìn đám người Trang Hạo hỏi.

Trang Hạo giải thích: “Fred bị người bắt cóc, ta liền về trước.” Hiểu biết của đám người Trang Hạo về thế giới này có hạn, Fred đi rồi, Trang Hạo cũng không dám xông loạn.

Kỳ Thiếu Vinh nhìn về phía Tân Đa Lôi: “Ca ngươi bị bắt cóc, ai bắt ca ngươi vậy?”

“Mấy người Jesse.”

Kỳ Thiếu Vinh khó hiểu: “Jesse? Ta còn tưởng rằng bộ lạc xuất động giống cái xinh đẹp dụ dỗ ca ngươi cơ.”

Tân Đa Lôi xấu hổ cười cười: “Đại nhân, không phải như ngươi nghĩ.”


Kỳ Thiếu Vinh vẫy vẫy tay: “Được rồi, ngươi không cần phải nói, ta minh bạch.”

……

Đám người Fred đi đến biên huyền nhai Sơn Ưng Lĩnh liền nhìn thấy hai đầu đại hắc ưng đang không ngừng gào thét đe dọa, móng vuốt vừa nhìn qua đã biết rất sắc bén.

Fred nhìn thấy trên chân một đầu sơn ưng có xà, ném vào trong sơn động.

Thấy một màn như vậy, Fred không khỏi trừng lớn mắt, Tân Nhai nhíu mày lại: “Chúng ta phải nhanh ra tay, không nghĩ tới súc sinh này lại xảo trá như thế, cư nhiên biết ném xà vào trong sơn động.”

Fred giương cung lên, mũi tên dài như lưu quang bắn trúng một đầu sơn ưng.

Jesse tuy rằng không phải dũng sĩ đồ đằng, nhưng vẫn tồn tại ý niệm muốn tranh cao thấp với Fred, nhìn thấy Fred giương cung cài tên, Jesse cũng đồng thời kéo đầy cung.

Hai mũi tên cơ hồ đồng thời bắn ra, mũi tên của Fred bắn trúng yết hầu một đầu sơn ưng, mũi tên của Jesse lại bị sơn ưng tránh đi.

Hai người vừa ra tay, cao thấp lập phán, xem mũi tên thất bại, Jesse lại lần nữa giương cung, như cũ thất bại.

Fred nguyên bản không muốn bắn chết đầu sơn ưng thứ hai, sợ Jesse cảm thấy hắn đang đoạt, nhưng thấy đầu sơn ưng còn lại có dấu hiệu phát cuồng, lại lần nữa giương cung, một tên bắn trúng nửa cánh trái của sơn ưng, một mũi tên bắn thủng lồng ngực sơn ưng.

Jesse cắn chặt răng, sắc mặt đen càng thêm lợi hại, mũi tên hắn bắn thất bại, tên của Fred lại chưa bao giờ rơi không.

Tân Nhai nhìn Fred, nhịn không được lại nói: “Fred, cung của ngươi thật không tồi!”

Jesse nghe thấy lời Tân Nhai nói, tâm tình bình phục một ít, nhận định là cung khác biệt mới tạo thành kết quả liên tục thất bại của hắn.

Fred gật đầu: “Đúng vậy.”

“Cung của ngươi là từ đâu tới?” Jesse nhịn không được hỏi.


“Du y đại nhân đưa.” Fred tràn đầy tôn sùng đáp.

Jesse hoài nghi: “Ngươi cùng du y kia không thân chẳng quen, hắn trị hết cho ngươi, còn tặng ngươi một cây cung, vì sao?”

Fred nhíu mày, hơi bất mãn với thái độ chất vấn của Jesse, “Tân Đa Lôi giúp hắn ít chuyện.”

Jesse vội vàng hỏi: “Giúp cái gì?”

Fred không vui nhìn Jesse: “Không liên quan đến ngươi, ngươi hỏi nhiều như vậy làm gì?”

Jesse bị Fred dỗi một câu, không khỏi có chút xấu hổ, “Ta chỉ là tùy tiện hỏi một chút, ngươi nhỏ mọn như vậy làm cái gì?”

Fred khẽ hừ một tiếng, không để ý đến Jesse, “Sơn ưng đã chết, các ngươi mau đi cứu người đi.”

Fred đi qua, đào gan của hai đầu sơn ưng, lại lấy bình đựng máu đầu tâm.

Jesse nhìn Fred đi thu thập chiến lợi phẩm, nhíu mày lại: “Sơn ưng này, ngươi lấy gan đi rồi……”

Gan cùng máu đầu tâm là thứ quan trọng nhất trên người sơn ưng.

Dựa theo quy củ của bộ lạc, cùng ra ngoài săn thú liền phải phân phối đồng đều, tuy rằng có hơi không công bằng với dũng sĩ, nhưng truyền thống trước nay đều thế, thời điểm Fred ở trong bộ lạc vẫn luôn tuân thủ.

“Đây là con mồi của ta, ta muốn lấy cái gì liền lấy cái đó, ngươi muốn thì có thể tự mình đi săn!” Fred lạnh lùng nói.

“Fred, quy củ bộ lạc……”

Fred cười nhạo một tiếng: “Đừng nói cho ta quy củ bộ lạc cái gì, ta đã không phải là người của bộ lạc.”

Jesse không cam lòng: “Fred, ngươi chẳng lẽ không muốn quay về bộ lạc sao, ngươi chẳng lẽ muốn làm du tộc?”

Người bị bộ lạc đuổi ra ngoài liền trở thành du dân, du dân độc thân bên ngoài, thông thường rất khó sinh tồn, cũng rất khó tìm bạn lữ.

Fred không thèm để ý cười nói: “Làm du tộc cũng không có gì không tốt, ít nhất con mồi là của chính ta, không cần phải phân cho một đám người ăn không ngồi rồi.”

Ở trong bộ lạc, hắn vẫn luôn xuất lực nhiều lấy thiếu, nhưng đi săn cùng đám người Trang Hạo lại không như vậy, mấy người kia tuy rằng là từ bên ngoài đến nhưng lại rất dễ nói chuyện, thể lực không kém, hơn nữa, tính cảnh giác cao, sẽ không kéo chân sau của hắn.


……

“Trở lại rồi?” Kỳ Thiếu Vinh nhìn Fred chào hỏi một tiếng.

Fred gật đầu: “Đúng vậy, ta mang theo gan ưng cùng máu đầu tâm trở về, hẳn là sẽ rất có tác dụng với y sư đại nhân.”

Kỳ Thiếu Vinh gật đầu: “Đa tạ ngươi, bất quá, không nói cái này, ngươi tới đây xem công pháp ta sửa.”

Fred khó hiểu nhíu mày lại: “Sửa chữa công pháp?”

Kỳ Thiếu Vinh gật đầu: “Đúng vậy!”

Fred ngốc ngốc nhìn Kỳ Thiếu Vinh, trong mắt không dám tin tưởng.

Fred nhận lấy công pháp trong tay Kỳ Thiếu Vinh, trừng lớn mắt: “Y sư đại nhân, công pháp này……”

Công pháp của người bên trong bộ lạc kỳ thật không giống nhau, hắn lấy được là công pháp đã đơn giản hóa, công pháp của tộc trưởng mới càng thêm hoàn thiện.

Vốn dĩ hắn trở thành dũng sĩ đồ đằng, tộc trưởng nên đưa công pháp hoàn thiện cho hắn xem, chỉ là tộc trưởng hình như đã quên đi chuyện này, vẫn luôn không có nói, tộc trưởng không đề cập tới, Fred cũng không mở miệng.

Fred nhìn Kỳ Thiếu Vinh: “Y sư đại nhân, công pháp này, ngươi làm sao biết được?”

“Có vấn đề gì sao?” Kỳ Thiếu Vinh hỏi.

“Không thành vấn đề, chỉ là, ngươi từng nhìn thấy công pháp hoàn chỉnh của bộ lạc Phi Hổ chúng ta……” Fred nói, cho dù là công pháp của tộc trưởng thì cũng không phải là bản hoàn chỉnh, bản hoàn chỉnh đã sớm thất lạc.

“Ta không có! Bất quá, ta phát hiện công pháp của bộ lạc các ngươi đại khái chính là hấp thu lực lượng của máu động vật, giải khai kinh mạch, huyệt đạo, chỉ là công pháp của các ngươi không hoàn thiện, giải khai huyệt đạo, kinh mạch không hoàn toàn……”

Fred khó hiểu nhìn Kỳ Thiếu Vinh: “Kinh mạch, huyệt đạo? Đó là cái gì?”

Kỳ Thiếu Vinh cười cười: “Cái này có hơi phức tạp, ngươi cũng không cần biết, ngươi chỉ cần nói cho ta, công pháp này có vấn đề hay không là được ròi.”

“Công pháp, hoàn toàn không thành vấn đề.” Fred nói.

“Vậy thì tốt.” Kỳ Thiếu Vinh duỗi cái eo lười, đánh ngáp: “Ta đi ngủ trước.”

Fred nhìn Kỳ Thiếu Vinh rời đi, ngón tay khẽ run, cười một tiếng, thầm nghĩ: Kỳ Thiếu Vinh rốt cuộc có biết hắn đã lấy ra cái gì hay không, cho dù là đại bộ lạc truyền thừa công pháp phần lớn cũng không hoàn chỉnh, công pháp này nếu truyền ra, nhất định sẽ dẫn tới sóng gió động trời.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.