Đọc truyện Trọng Sinh Chi Ôn Uyển – Chương 1348: Phiên ngoại: Minh Duệ (4)
Hắn vẫn cho là từ nhỏ mẹ được coi như châu bảo, lớn lên dưới sự che chở của mọi người. Vì trong ấn tượng của hắn, chỉ có một người chưa trải qua cực khổ mới có thể mỗi ngày vui vẻ không tim không phổi như vậy.
Nhưng rất nhanh hắn biết mình sai rồi.Hắn ở trong chùa nghe mẹ nói những lời này thì vạn phần chấn động.Không ngờ mẹ lại bị phụ thân và gia tộc từ bỏ.Mẫu thân hắn phải đạp một đường đầy chông gai đi lên.
Nhìn mẹ rơi vào phẫn hận, hắn nhanh chóng kéo mẹ.Mong mẹ không rơi vào loại thù hận này.Mẹ hắn phải thật vui vui vẻ vẻ.
Mẹ rất nhanh khôi phục bình thường, kỳ thực hắn nghĩ rất nhiều nhưng không dám hỏi, sợ hỏi sẽ gợi những chuyện chua xót.Chỉ là trong lòng vạn phần nghi hoặc. Mẹ là con gái của công chúa, sao lại bị đưa về thôn trang. Hơn nữa tại sao mẹ nói trước đây mẹ bị câm?
Hắn rốt cuộc không nhịn được hỏi Hạ Dao.Hắn lại một lần nữa bị chấn động.Mẹ hắn không chỉ là thiên hạ đệ nhất tài nữ, hơn nữa mười tuổi đã dương danh thiên hạ.Đại ca hắn tuy từ nhỏ thông tuệ, có danh thiên tài nhưng mười tuổi danh khí cũng chỉ trong vòng Giang thành.Mà mẹ hắn mười tuổi đã dương danh thiên hạ.Đồng thời sư công vẫn thích cạ râu lên mặt hắn lại là học giả đệ nhất thiên hạ.
Hắn xốc xếch trong gió.Hắn rốt cuộc đi tới thế giới thế nào vậy?Không đúng, hắn rốt cuộc có mẹ ruột thế nào vậy? Khiến hắn im lặng là mẹ lại xem thường những chuyện này. Chuyện người trong thiên hạ tha thiết ước mong mẹ hắn căn bản không để vào mắt. Còn nói chỉ là hư danh.Mẹ có biết bao người hết nhân sinh cũng không đạt được cái mà mẹ gọi là hư danh không.
Mẹ ra sách kết quả trong nhà lại có không ít khách.Mỗi lần còn muốn bọn hắn qua gặp.Đặc biệt là người nghe nói là nhạc phụ đại nhân tương lai, lại còn muốn kiểm tra bài học, trên đầu hắn có một đàn quạ đen bay qua. Có lầm không, hắn mới hai tuổi có được không?
Mỗi tháng hai huynh đệ đều được mẹ đưa vào hoàng cung, hai huynh đệ hắn đều tập mãi thành thói quen.Hắn nhìn Minh Cẩn mỗi lần khoe mẽ với hoàng đế, trong lòng đều cười thầm.Nhưng lần này lúc về sắc mặt mẹ ngưng trọng.Hắn nghĩ có chuyện không tốt xảy ra.Vừa hỏi mới biết hoàng đế lại muốn mẹ dạy long tử hoàng tôn.
Hắn chỉ thở dài. Mẹ ra hai quyển sách kỳ thực chỉ là ngụy trang, nguyên nhân thực sự là mẹ hắn thật có tài.Hoàng đế khẳng định cũng muốn mẹ có thể dạy ra một người như mẹ vậy, như vậy hoàng đế liền có người kế tục rồi.Hiển nhiên mẹ cũng biết,chỉ là không muốn nói nhiều với hắn.
Hắn lo lắng về con đường phía trước của gia đình. Cha mẹ quá xuất sắc, xuất sắc quá sẽ gặp nguy hiểm. Mỗi lần hắn lo lắng mẹ liền ôm hắn cười ha ha không ngừng: “Nếu mẹ sinh con ra được thì sẽ cho các con bình an lớn lên. Điều này không khó, còn không cần con lo lắng.”
Hắn tin mẹ nói nhưng hắn cũng biết mẹ và cha rồi sẽ có ngày già đi, hắn là đích trưởng tử, đến lúc đó phải chống đỡ cái nhà này.
Hoàng đế vừa đưa ra ý kiến thì trong nhà đến một đám trẻ con. Hắn nhìn mấy đứa bé, kỳ thực không cần suy nghĩ, với sự hiểu biết của hắn về mẹ sợ là sẽ chọn Linh Đông. Hắn ở phía sau có một loại cảm giác, sợ là mẹ hắn sớm đã có chuẩn bị. Bằng không tại sao những năm gần đây lại thân thiết với Linh Đông như vậy? Kết quả giống hắn dự liệu mẹ quả nhiên chọn Linh Đông.
Hắn có thể đoán nhưng vẫn tò mò, nhịn không được hỏi nguyên nhân. Kết quả đáp án lại ngoài dự liệu của hắn. Nói có vẻ bất hiếu nhưng mẹ hắn thật yêu nghiệt nha! Hắn sống hai đời cũng không đạt tiêu chuẩn của mẹ.
Mẹ bận rộn làm việc, hắn vội học chữ và luyện công.Cuối cùng kéo tiểu bất điểm lười biếng cùng hắn luyện công. Không nghe lời ban đầu còn nói hai câu. Phát hiện khuyên bảo mà nói không có mấy tác dụng, hắn trực tiếp dùng nắm đấm. Tiểu bất điểm là người điển hình chỉ bắt nạt kẻ yếu. Vì vậy hắn quyết định sau này tiểu bất điểm không nghe lời thì cứ dùng nắm đấm giải quyết, hiệu quả rất tốt.
Tiểu bất điểm cáo trạng cũng nằm trong dự liệu của hắn, không ngờ mẹ không hề răn dạy một câu chỉ bảo hắn hạ thủ nhẹ một chút. Được rồi, lần sau hắn sẽ nhẹ chút.
Mẹ nhận Linh Đông làm học trò. Tuy nữ nhân thu học trò có điểm kỳ quái, nhưng với học thức, địa vị của mẹ hắn nguyện ý thu Linh Đông là phúc khí của nó. Mẹ hắn rất biết cách dạy dỗ, tin rằng dù Linh Đông tư chất bình thường mẹ cũng dạy thành xuất chúng.
Hắn cho rằng sẽ tiếp tục như vậy lại không ngờ mẹ muốn mời tiên sinh.Hắn biểu thị phản đối, một năm nay hắn đại khái biết bối cảnh của triều đại này, trừ người mẹ tài ba này của hắn, thì không khác triều đại kiếp trước của hắn lắm. Sau này hắn đi con đường của cha, không cần học tập. Hắn bây giờ hận không thể trừ ngủ đều luyện công.Đáng tiếc nguyện vọng tốt đẹp này bị mẹ phản đối.Mỗi ngày chỉ được luyện công nửa ngày, nếu lén luyện mẹ sẽ nói Hạ Dao cô cô không dạy nữa.
Hắn có chút không hiểu. Mẹ gõ trán hắn cười nói: “Ngốc, tốt quá hóa dở. Từ từ sẽ đến, sau này con còn có thời gian.”
Được rồi từ từ sẽ đến, xoay tay rồi đến chân. Ai bảo Hạ Dao cô cô chỉ nghe mẹ đây! Không đúng, là người bên cạnh đều nghe mẹ.
Linh Đông đến, cũng không xung đột vì với bọn hắn.Chỉ khiến tiểu bất điểm ghen tỵ, thường thường trêu cợt hắn một chút.Nhưng thời gian dài, hắn phát hiện tính Linh Đông rất khoan hậu, lúc này hắn hiểu tại sao mẹ muốn chọn một người như vậy để dạy.Tâm tính khoan hậu, có nghĩ có thể dung được người khác, tình huống nhà hắn đặc thù, cần một hoàng đế khoan hậu có thể dung người.
Cũng về sau hắn thực sự buông bỏ cố kỵ.Mẹ đều tính toán trước, hắn hoàn toàn buồn lo vô cớ.Hiện tại hắn cần là học bản lãnh thật tốt.
Ngày tháng trôi qua rất nhanh, đảo mắt đã sáu tuổi.Hắn từ hai tuổi bắt đầu luyện công, đến giờ sư phụ nói có chút đạt.Đương nhiên Hạ Dao nói không cho gọi là sư phụ, chỉ có thể gọi cô cô.
Vốn cho là ngày tháng cứ vậy không gợn sóng, giống như trước đây.Nhưng mẹ thấy Minh Cẩn quá kén ăn, để tôi luyện Minh Cẩn, liền dẫn bọn hắn về nông thôn.Trước đây hắn vẫn lo mẹ sẽ cưng chiều Minh Cẩn, cuối cùng nuôi thành tính tình như Lý Triệu.Nhưng năm tháng qua hắn vô cùng tin tưởng mẹ yêu thương Minh Cẩn không sai nhưng cũng không cưng chiều.Tật xấu trên người Minh Cẩn rất nhiều nhưng phương hướng không sai.
Hắn mỏi mắt chờ mong lần này mẹ làm sao bỏ thói hư tật xấu này của Minh Cẩn. Mấy năm nay hắn phát hiện mẹ dạy con rất có phương pháp. Không nói ai khác, chỉ nói Linh Đông càng ngày càng trầm ổn có thể thấy đủ rồi.Minh Cẩn vì thế thường ghen tỵ.Hắn cũng hiểu rõ, đâu có biểu hiện nào là mẹ trút tâm huyết lên Linh Đông nhiều hơn huynh đệ hắn. Trừ ba bữa và buổi tối hai huynh đệ hắn không có thời gian ở chung với mẹ. Nhưng trong lòng hắn lại biết mẹ cực khổ như vậy cũng là vì lót đường cho huynh đệ hắn. Có hắn khuyên, hơn nữa Linh Đông là người phúc hậu, cho nên mấy năm qua ở chung với Minh Cẩn coi như hòa hợp.
Mẹ dẫn ba người hắn đi nông thôn. Nhìn căn phòng thấp bé, mẹ thích giải thích tác dụng của nhà với bọn hắn.
Hắn hiểu mẫu thân muốn làm gì. Quả nhiên bọn họ không chỉ ở tại nơi đầy muỗi mà đến đồ ăn cũng thay đổi. Những đồ ăn đối với bách tính mà nói đã là mĩ vị rồi nhưng với Minh Cẩn từ nhỏ đã được ăn sơn hào hải vị mà nói thì đúng là đồ cho heo ăn. Hắn kiên trì, bưng bát lên ăn, ăn thứ khó ăn đó một bát nhỏ.
Mẹ cùng bọn họ ăn. Hắn nghĩ những năm gần đây mẹ sống an nhàn sung sướng, nếu không phải vì Minh Cẩn mẹ đâu cần ăn uống kham khổ như vậy. Vì thế tiếp tục bưng bát ăn, ăn xong, Linh Đông biểu hiện không tệ, rất đáng khen. Minh Cẩn lại không được.
Buổi chiều, mẹ dẫn ba người họ đi nghe những lão nông lâu năm giới thiệu các loại rau. Hắn ban đầu ôm thái độ sao cũng được. Nhưng nghe lão nông giải thích hắn cảm thấy rất thú vị.Tuy bình thường hắn ăn nhưng không có tiếp xúc với những thứ này.
Bữa tối vẫn là đồ cho heo ăn, hắn và Linh Đông đều ăn lấp đầy bao tử, còn thành thật cùng ăn với mẹ. Nhưng Minh Cẩn kén ăn thì không ăn.
Đến nửa đêm đói đến độ Minh Cẩn kéo tay mẹ nói muốn ăn, mẹ trực tiếp tránh ra. Tiểu tử kia đói nhưng chỉ biết ở trong phòng khóc.
Hắn nghe mà giận, nhưng trong lòng lại nghĩ đến mẹ, vạn nhất thực đói quá mức thì làm thế nào cho phải. Nhìn Minh Cẩn đói muốn ngất chỉ có thể ra ngoài tìm đồ ăn.
Được rồi trong bếp cái gì cũng không có, chỉ có thể tìm hai cô cô. Nhìn một củ khoai lang nhỏ trong tay khóe miệng hắn giật giật. Nhưng Hạ Ảnh nói đây là khoai lang cô cô lén lấy tới. Được rồi, có còn hơn không.Tiểu tử thối đói đến nỗi không cần biết là gì đều cầm lấy ăn.
Không chỉ ăn mà quần áo cũng thay đổi. Thói quen mặc tơ lụa tốt lại mặc vải thô như vậy rất khó chịu.Vô cùng khó chịu.Nhưng khó chịu xong lại thấy vô cùng bội phục mẹ. Nếu mẫu thân kiếp trước không chiều chuộng Lý Triệu, nói vậy Lý gia có thể tái hiện phong quang tổ tiên. Đáng tiếc trên đời này không có chữ nếu như. Không phải bà mẹ nào cũng như mẹ có thể hạ quyết tâm như vậy.
Minh Cẩn không chịu nổi khóc nói muốn về kinh thành.Đối với mẹ đã hạ quyết tâm Minh Cẩn khóc cũng vô dụng.Kết quả Minh Cẩn muốn tự về.Tên tiểu tử thúi này thực không biết trời cao đất rộng, vậy mà muốn tự về, nó không biết thế giới bên ngoài rất phức tạp sao?
Sau đó hắn nghĩ hẳn là để Minh Cẩn biết thế giới bên ngoài hắc ám thế nào.Đừng nghĩ bên ngoài cũng như ở nhà.Lý Triệu cũng vì ở nhà quá hài lòng đến nỗi khi gặp chuyện không như ý là không có phương hướng. Hắn không cho Minh Cẩn đi trên con đường đó, dù một phần vạn cũng không thể. Cho nên hắn đứng ra nói chuyện này với mẹ.
Mẹ nghĩ hồi lâu cuối cùng vẫn do dự. Hắn nói với mẹ, mẹ nghĩ một chút rồi gật đầu đồng ý. Đương nhiên hắn không cho là mẹ không thương bọn hắn. Hắn biết rõ mẹ đáp ứng không có nghĩa là không cho người theo hắn. Hắn và Minh Cẩn rời nhà, sẽ có cao thủ âm thầm bảo hộ.
Minh Cẩn còn muốn thuyết phục Linh Đông cùng trốn nhà đi.Đáng tiếc Linh Đông cự tuyệt.Đối với việc này hắn rất thưởng thức.Làm một đế vương, nhất định phải có ý chí kiên định, nhưng lại phải có phẩm chất tốt đẹp, đó chính là không được cáo trạng.
Hắn dẫn Minh Cẩn rời nhà đi ra ngoài. Mệt mẹ còn chuẩn bị xe ngựa cho huynh đệ hắn đi đến trấn trên. Lúc này đã trưa.Minh Cẩn vừa đến trấn nhìn nhiều đồ vật, ngửi hương, dạ dày thầm kêu.
Hắn không biết nói gì với Minh Cẩn kêu đói muốn mua đồ ăn, tiểu tử này rốt cuộc có biết rằng rời nhà trốn đi còn phải mang tiền không? Không có cách nào hắn cũng không mang tiền, hai người gặm một củ khoai lang. Nhưng ăn trưa xong bữa tối phải làm thế nào.
Minh Cẩn nhìn một đứa bé ăn mặc rách rưới xin ăn người qua đường, mắt lóe lóe. Nhưng rất nhanh liền lắc đầu. Hắn ở trong lòng thầm gật đầu, còn may là không muốn làm ăn mày. Bằng không trở về hắn sẽ thao luyện tiểu gia hỏa này thật tốt.
Bữa tối không có gì, không biện pháp hắn đem áo đi cầm.Được ba mươi đồng, hắn cho Minh Cẩn để nhóc đi mua đồ ăn.Rèn năng lục sinh tồn của tiểu tử này. Kết quả gia hỏa kia mua hai chuỗi đường phèn và hai cái đùi gà.
Hắn không nói nhìn Minh Cẩn, được rồi chờ đến lúc đói bụng nhóc sẽ biết mình đã mua những thứ ngớ ngẩn thế nào.Quả nhiên, nửa đêm sau khi đói tỉnh, nghe Minh Cẩn nói hối hận.
Ngày hôm sau Minh Cẩn đem áo của mình đi cầm, vẫn vậy ba mươi đồng.Lần này Minh Cẩn đàng hoàng mua màn thầu và bánh nướng lớn.Sau đó cùng hắn lên đường.
Đi nhiều chân bị ma sát đến chảy máu. Minh Cẩn ngồi ven đường, nhìn xe ngựa qua lại, nước mắt lã chã: “Ca, đệ nhớ mẹ.”
Trong lòng hắn thầm ói, lúc này mới hai ngày đã nhớ mẹ. Vị đắng còn ở đằng sau này: “Nhớ mẹ cũng không có biện pháp. Chúng ta còn lâu mới đến kinh thành.”
Minh Cẩn vốn nói có thể về tìm mẹ kết quả bị Minh Duệ nói vậy lời gì cũng không thốt ra được.Trốn nhà là hắn nói, bây giờ lại nói muốn về thật quá mất mặt.
Đêm đến họ ngủ ở ngoài.Trong màn đêm đen đặc, hai huynh đệ nằm trong trong bụi cỏ đếm sao, cũng rất thú vị.Đáng tiếc, ở đây không phải nhà.Không chỉ có muỗi mà còn có chuột. Minh Cẩn lập tức bị một con chuột dọa kêu to.
Hắn thử đao, giết một con chuột.Lột da nướng thịt ăn. Minh Cẩn nhìn con chuột trong tay hắn vô cùng ghét bỏ đáng tiếc cuối cùng không chống được bị mê hoặc, vẫn ăn. Hắn nhìn mà thầm lắc đầu, với tình huống nhà hắn, tính Minh Cẩn như vậy thật không được.Xem ra cần phải tôi luyện thật tốt.
Ngày thứ ba, tiếp tục đi.Tới buổi chiều thì tới thành trấn.Minh Cẩn vẫn kêu đói, hắn cũng không có biện pháp giải quyết bữa tối. Ngay vào lúc này một người ăn mặc ngay ngắn đi tới. Hỏi hai huynh đệ hắn có đói không, gả có thể mời bọn hắn đến tửu lâu ăn một bữa.
Hắn nhìn Minh Cẩn vui sướng đi theo, lập tức không còn gì để nói mà nhìn trời. Tiểu tử thúi này chẳng lẽ không biết trên trời không có bánh nướng tự nhiên rơi xuống. Người này trăm phần trăm không có ý tốt. Nhưng vì để Minh Cẩn biết chịu không nổi mê hoặc phải trả giá đắt thế nào, hắn cũng giả bộ không biết.
Quả nhiên người này không phải người tốt, là một kẻ buôn người. Chờ huynh đệ hắn đi theo đến chỗ hẻo lánh không người liền muốn dẫn bọn hắn đi. Minh Cẩn rốt cuộc ý thức được không thích hợp, bắt đầu giãy dụa.Kết quả bị những người này trói lại.Sau đó hai huynh đệ bị giam trong một tiểu viện.
Minh Cẩn không ngốc, chỉ là không biết thế giới bên ngoài. Hắn thấy Minh Cẩn còn muốn kêu lập tức nói: “Nếu đệ không muốn bị đám người này giết người diệt khẩu đừng nói chuyện ông cậu hoàng đế và mẹ. Bọn họ hỏi gì cũng không được nói.”Hắn phòng bị những người này chó cùng dứt giậu. Một ngày biết thân phận của bọn hắn, trăm phần trăm sẽ giết người diệt khẩu. Hắn hi vọng có thể khiến Minh Cẩn nhận thức được lòng người hiểm ác.
Hai ngày qua quả thực khiến Minh Cẩn thấy được lòng người hiểm ác.Ăn không lo nhưng phải ăn đồ giống như cho heo. Về phần những cái khác, không chỉ phải làm nhiều việc mà còn làm họ không hài lòng sẽ bị tát.Đêm trước Minh Cẩn bị đánh, chỉ là hạ thủ tương đối nhẹ.Ngay hôm sau Minh Cẩn ôm hắn khóc, tiểu tử này không chịu nổi.Vì lúc khóc bị bọn buôn người thấy, bọn buôn người đương nhiên tát một cái khiến Minh Cẩn thiếu chút ngất xỉu.Còn nói sẽ bán Minh Cẩn cho hồng quán.Hắn lập tức nhịn lửa giận xuống, đến tối mò trong phòng, hắn muốn làm thịt tên này.
Đáng tiếc trong phòng không chỉ có đám buôn người này mà còn một hán tử trung niên cao lớn.Nếu không phải hắn có chỗ dựa, biết có người âm thầm bảo hộ sợ là sẽ bị lật thuyền trong mương.Dưới sự trợ giúp của hộ vệ, giết đám buôn người này. Mặt khác nam nhân kia để hộ vệ giết.
Minh Cẩn tiến lên nhìn trong phòng đầy máu, thiết chút nữa bị dọa ngất.Hắn cũng nhân cơ hội mang Minh Cẩn đi trốn, hai người trốn trong một ngôi miếu đổ nát. Đến ngôi miếu đổ nát, Minh Cẩn cầm tay hắn khóc lên: “Ca, đệ nhớ mẹ. Ca, đệ muốn về nha, ca, đệ phải về nhà.”
Hắn vốn còn muốn tôi luyện thêm nhưng Võ Tinh xuất hiện, nói Minh Cẩn đã đến cực hạn, không thể tiếp tục nữa.Nếu không sẽ hoàn toàn phản tác dụng.Hắn nhìn Minh Cẩn cuộn thành một đoàn, cuối cùng gật đầu một cái, không phản đối.
Trở về thôn trang, sau khi Minh Cẩn nhìn thấy mẹ, liền ôm mẹ khóc kinh thiên động địa. Ở bên ngoài nhận hết đau khổ tiểu tử rốt cuộc biết bên ngoài đen tối, ở nhà thật tốt.
Minh Cẩn bị lần giáo huấn này không chỉ đàng hoàng hơn mà còn chăm chỉ.Bởi vậy hắn cũng biết một chuyện, lúc nhỏ mẹ cũng phải chịu đói, chịu lạnh, không chỉ vậy cuối cùng còn bị buôn người mua làm nha hoàn.
Lúc đó hắn nghe xong đều có chút không tin. Mẹ hắn là nữ nhi của công chúa, là hậu duệ quý tộc chân chính. Không ngờ lại không có cơm ăn, không được mặc ấm.Nếu không phải mẹ tự nói hắn thực sự rất khó tin. Tuyệt đối sẽ cho rằng đây là tin vịt.
Hắn nhìn mẹ vân đạm phong khinh nói đến những cực khổ đã trải qua, không hiểu sao khi còn nhỏ mẹ phải chịu nhiều đau khổ mà bây giờ còn có thể sống vui vẻ, hài lòng như vậy.Hắn thực có chút không hiểu nổi.Mẹ hắn lòng dạ rất rộng.
Minh Cẩn từ từ thay đổi, loại thay đổi này rất khó nhận ra nhưng kỳ thực có ích cho bản thân.Không nói Minh Cẩn, chính hắn cũng được ít nhiều lợi ích.Thái độ mẹ xử sự khiến hắn được dẫn dắt.Nếu hắn có thể học được một nửa bản lĩnh của mẹ cũng có thể xuất sư.
Vốn tưởng rằng mẹ cố ý tôi luyện bọn họ cho đến khi hồi kinh.Không ngờ bây giờ có thể học cưỡi ngựa.Chờ đến mã tràng hắn mới biết thì ra kỹ thuật cưỡi ngựa của mẹ không tồi.Hắn hiện tại không lạ với việc mẹ biết làm gì mà thấy lạ là việc gì mẹ không biết làm.
Hắn bốn tuổi bắt đầu viết thư qua lại với cha, hỏi thăm rất nhiều chuyện ở biên thành. Hắn cho rằng sau này hắn có thể nhận vị trí của cha, thay cha thủ hộ biên thành. Cho nên trong thư cũng là các loại vấn đề này. May cha vì sự ưu tú của mẹ không hoài nghi về sự trưởng thành sớm của hắn, trái lại rất vui vì kế thừa y bát của cha.Có hỏi tất đáp hơn nữa trả lời rất tường tận.
Nhưng dù vậy hắn nghe cha đưa vũ sư về thì có chút kỳ quái.Luận võ công Hạ Dao cô cô được xưng là thiên hạ trước mười, người bên cha có người lợi hại hơn Hạ Dao cô cô?Kỵ xạ sư mẹ tìm về dạy là nhất đẳng. Nếu kém mẹ cũng không tìm về.
Chờ hắn nghe mẹ giải thích không khỏi nhìn mẹ.Ánh mắt mẹ rất xa, không có cực hạn trước mắt, mà là đặt ở tương lại.Nghe mẹ giải thích xong hắn xấu hổ. Đạo lý đơn giản như vậy hắn lại không hiểu.
Mẹ cười hôn mắt hắn.Tuy hắn có chút thẹn thùng nhưng mẹ nói cái này là biểu hiện thân thiết, mắn miễn cưỡng tiếp nhận.
Mẹ nói: “Trong sách có hoàng kim, học nhiều hiểu nhiều thì nhìn vấn đề cũng thấu triệt hơn, còn có thể thả ánh mắt xa hơn. Sống đến già, học đến già, không thể có dù chỉ một chút kiêu ngạo tự mãn. Thiên tài 99% là mồ hôi và nước mắt và 1% là thiên tư.”
Hắn nghe xong gật đầu liên tiếp, hắn biết thứ muốn học còn rất nhiều.Cũng vì vậy đối với bài giảng của Phương tiên sinh, hắn bắt đầu dụng tâm hơn.Trước đây hắn đều học qua loa cho xong.
Sau chuyện này hắn bắt đầu luyện nội công.Trước đây hắn nghe nói nội công luyện càng sớm càng tốt.Hạ Dao cô cô nói sáu tuổi bắt đầu luyện nội công là tốt nhất. Mà hắn căn cơ tốt mỗi tháng cũng phải ngâm thuốc tắm để làm ít công to. Cho nên khởi điểm của hắn rất cao.
Nhà hắn một mực bị vây trong đầu sóng ngọn gió cho nên hắn xuất môn vẫn bảo trì cảnh giác cao.Âm mưu không chỗ nào không có, cho dù có mẹ phòng bị cũng không thể không cẩn thận.Nhưng cẩn thận hơn nữa vẫn trúng chiêu.Minh Cẩn trúng độc, trúng độc trong hậu cung.
Nhìn Minh Cẩn bị rót thứ thuốc vô cùng tanh hôi này hắn áy náy vạn phần. Mẹ đã cảnh cáo không biết bao nhiêu lần rồi không được ăn đồ trong cung. Sao hắn lại nhẹ dạ đồng ý với Minh Cẩn? Nếu thái độ của hắn cứng rắn hơn, Minh Cẩn cũng sẽ không trúng độc. Nếu Minh Cẩn có chuyện gì, hắn nghĩ đến khả năng này, tâm tự sát hắn cũng có.
Hắn nhìn mẹ thiếu chút nữa ngất xỉu, càng cảm thấy tội lỗi. Hắn nắm chặt tay tự nói với mình, đây là lần cuối cùng, sẽ không, sẽ không có lần sau nữa. Cũng may Minh Cẩn rất nhanh đã tỉnh lại. Nhưng tiểu tử thúi này tỉnh lại chuyện đầu tiên muốn làm là nghe chuyện ‘Trư Bát Giới cõng vợ’.
Hắn nghe yêu cầu của tiểu tử này mà muốn ói. Tiểu tử này có bao nhiêu muốn cưới vợ hả? Vậy mà nghe hoài không chán.Nói đệ không phiền nhưng ta đã ghét, vì tiểu tử thối trúng độc đành nhịn vậy.
Nhưng nghe xong chuyện này hắn rất muốn biết lúc ở Bình gia mẹ làm thế nào trải qua mấy năm đó.Trong hoàng cung lục đục với nhau ngươi lừa ta gạt không phải ngươi chết chính là ta sống.Mẹ hắn làm thế nào từng bước đi tới vị trí quận chúa tôn quý. Ở triều đại kiếp trước đừng nói là cháu gái khác họ, dù là nữ nhi hoàng thất cũng không ai có thể đi tới bước này.
Nếu như hắn đoán không sai, mỗi bước mẹ thượng vị đều mạo hiểm.Nhưng mẹ nói rất nhẹ nhàng.Nhưng phần thoải mái này lại không đáng tin khi Minh Cẩn gặp chuyện, sắc mặt mẹ đột nhiên trở nên ngưng trọng.
Hắn biết mẹ có bao nhiêu nhớ cha, cũng biết mẹ đối với cha kỳ thực cũng có oán hận.Nhưng trước mặt hắn và Minh Cẩn lại luôn nói cha tốt như thế nào, cũng không nói nửa chữ không tốt.Mẹ muốn huynh đệ hắn chỉ nhớ điểm tốt của cha.Phụ tử mới không xa cách.
Minh Cẩn trúng độc khiến mẹ đại khai sát giới. Kỳ thực hắn biết rõ mẹ có địa vị cao như vậy tuyệt đối không phải người nhân từ nương tay. Nhưng nghe tin này, nhìn lại người mẹ luôn vĩnh viễn mang theo nụ cười lại cảm thấy là hai người.
Mẹ hình như cảm thụ được nghi ngờ của hắn, cười nói mỗi người đều có hai mặt.Bên ngoài một mặt, ở nhà một mặt.Mà ở nhà là bộ mặt chân thật.
Hắn và tiểu bất điểm ở nhà sẽ không có chuyện gì, người trong nội viện đều do hai cô cô tuyển chọn kỹ càng.Có thể nói nhà hắn là tường đồng vách sắt.Minh Cẩn khiến người khác lo lắng từ bài học lần trước sẽ không nghĩ đến chuyện trốn nhà đi nữa.Nhưng đáng tiếc không phải nhà nào cũng như nhà họ.Linh Đông ở nhà xảy ra chuyện. Lời đồn nói Linh Đông giết muội, thật mệt nữ nhân kia nghĩ ra.
Haizz, lúc này hắn chỉ có thể thấy may mắn vì không đầu thai vào hoàng gia. Bằng không hắn thật muốn khóc rồi.Là người hoàng gia, đặc biệt là hoàng tử thật là chuyện rất gò bó.
Hắn nhìn sắc mặt Linh Đông khô vàng, cả người như héo rũ thì có chút ngoài ý muốn, bộ dạng này còn tới nhà hắn. Thái tử và thái tử phi không nói gì, thấy mẹ bận trước bận sau trong mắt hắn lóe lên ánh sáng lạnh. Thái tử phi, nữ nhân này, thật đúng là lợi dụng mọi thứ!
Chuyện này hai cô cô Hạ Dao và Hạ Ảnh đều nhìn không vừa mắt.Cố ý nói tính toán của thái tử phi cho Linh Đông nghe. Linh Đông phát sốt, mẹ liền giận dữ.Hắn lại nghĩ hai cô cô làm rất đúng.Có đối lập mới có thể làm cho Linh Đông nhớ mẹ đối với hắn tốt thế nào.Sau này thượng vị cũng đổi được lợi ích lớn nhất cho nên hắn tìm cơ hội châm ngòi chia rẽ quan hệ giữa Linh Đông với Đông Cung.Lại nói hắn chướng mắt thái tử phi này. Tính toán rõ ràng như thế tuyệt đối không coi Linh Đông như con trai, mà chỉ vì giữ lợi ích của mình. Nữ nhân như vậy đâu xứng làm mẫu thân! Cho nên hắn chia rẽ mà không có áp lực.
Hổ Uy quân xảy ra chuyện, Hổ Uy quân gặp chuyện không may không quan hệ gì đến nhà hắn. Đáng tiếc là có quan hệ.Khi biết mẹ là thống soái tối cao của Hổ Uy quân, hắn có chút muốn ngất.
Quân quyền và tài chính từ trước đến nay phải ở xa nhau, hiện hai thứ tối trọng yếu này đều tập trung trong nhà hắn.Hoàng đế không sợ cha hắn và mẹ tạo phản mưu đoạt thiên hạ sao.
Được rồi, hắn nghĩ nhiều, ông cậu còn là một hoàng đế rất anh minh, chỉ là hoàng đế và mẹ rốt cuộc sao lại có tín nhiệm bực này.
Hắn hỏi mẹ kết quả mẹ trả lời khiến hắn buồn bực.Mấy ngày này hắn đã sớm nhìn ra mẹ không để bụng đến quân sự. Chưởng quản mấy ngàn người trong quân đội, mẹ hắn lại nghĩ cách làm sao để có thể làm chưởng quầy vung tay(chỉ ngồi đó không làm gì). Hắn trừ thở dài ra trong lòng cũng không biết nên làm gì.Chuyện này hắn chỉ có thể cảm thán ông cậu hoàng đế cường hãn.Cư nhiên để cháu gái làm quân sự.
Được rồi, hắn còn không cảm thán hết, mẹ lại bảo hắn chứng kiến tất cả quá trình để hiểu rõ còn đường mình muốn đi.Sau này hắn làm tướng quân, có thể tránh những chuyện này.Hắn nghe xong vô cùng kinh ngạc, nói trở lại hắn hiện tại mới sáu tuổi đã để hắn tiếp xúc với những thứ này có sớm quá không? Đương nhiên sớm là sớm về thời điểm nhưng hắn rất vui mừng tiếp nhận.
Hắn vốn cho là mẹ sẽ thay Hổ Uy quân lật lại bản án, nhưng mẹ lại không quản cái gì.Mặc người của Đại Lý tự và hoàng đế phái đến thẩm tra.Đến cuối cùng còn để hắn dự thính. Hắn biết ý của mẹ khi để hắn đi nghe, hắn giống cha như vậy Hổ Uy quân là cha thành lập, hắn đi dự thínhkhông chỉ đại biểu cho mẹ mà còn đại biểu cho cha.
Hắn dự thínhxong trở về, mẹ đưa quyển danh sách cho hắn xem, những người trong này đều là người lập công lao to lớn cho Đại Tề. chỉ là đi lầm trên con đường không thể quay về.
Hắn vốn tưởng dự thính, không ngờ còn có quan sát hành hình.Đời trước hắn đã trải qua chiến trường đáng tiếc đều ở hậu phương, không chân chính thấy cảnh máu tươi đầm đìa.Hình phạt này cũng dọa hắn.Những hình phạt này quá độc ác.
Nghe mẹ hắn nhân cơ hội này giáo dục huynh đệ hắn thuật bình hành (cân đối các thể lực) không chỉ đế vương dùng, bọn họ khống chế người phía dưới cũng dùng được.
Mẹ dạy hắn rất nhiều.Khiến hắn giật mình là mẹ vậy cũng biết binh pháp. Hắn vẫn cho là mẹ không hiểu binh pháp không thích quân chính! Nhưng bây giờ lại một lần nữa phá vỡ suy đoán này.
Hắn đi trong ngục quan sát những người đã trải qua sóng gió kia. Ngồi xuống, tâm bình khí hòa nói chuyện.Kỳ thực hắn không muốn nói với những người này, nói chuyện với tù nhân rất mất mặt, chỉ vì hoàn thành nhiệm vụ mẹ giao nên phải chịu.
Hắn cho rằng Vu Hằng sẽ nói với hắn là mình bất đắc dĩ ra sao, kết quả Vu Hằng không hề nói đến chuyện này, chỉ nói tình huống Hổ Uy quân cho hắn biết, còn có thế cùng vùng duyên hải và lo lắng của ông ta. Cuối cùng còn nói không ít kiến nghị.
Nghe xong, hắn tự mình cảnh tỉnh.
Mẹ rất nhanh biết hắn tạo mâu thuẫn giữa Linh Đông và Đông Cung.Mẹ chưa nói gì, chỉ bảo hắn không nên làm tiếp. Còn nói mẫu thân cuối cùng vẫn là mẫu thân, ngàn sai vạn sai cũng không cho phép người khác tính kế, khi dễ.
Hắn nghe mà buồn.Mẹ nói đúng, mẹ đẻ có công ơn sinh thành, có sai thì cũng dễ dàng tha thứ.Là tốt hơn dời trước của hắn, hắn ngoại trừ dễ dàng tha thứ và xa cách ra thì cái gì cũng không làm được.
Được rồi, chuyện này xong lại thêm một người khách, cậu họ Kỳ Triết.Minh Cẩn rất phản cảm với Kỳ Triết.Tiểu tử này cho rằng đến thêm một người là có thêm một người tranh mẹ với hắn.Nhưng không biết nhiều người thì sau này nhiều thêm trợ lực cho huynh đệ hắn.
Mỗi lần đến tết, cả nhà ba người đều đến Ôn Tuyền thôn trang nghỉ phép.Lần này cũng không ngoại lệ, mẹ dẫn bốn người bọn hắn đi nhưng lần này có một yêu cầu đặc biệt, mẹ yêu cầu bọn hắn học bơi.Hắn cho rằng bơi không dùng được nên không muốn học.
Hắn không hỏi nguyên nhân vì sao, Minh Cẩn đáp ứng rất có thứ tự.Được rồi, mẹ bảo học thì học.Hắn rất nhanh đã học được, Minh Cẩn sợ uống nước, sợ bị sặc nên mấy ngày cũng không có tiến triển. Cũng may dưới sự giám sát của hắn, cuối cùng cũng học xong. Nói ra hắn thật có chút lo lắng, tiểu tử này sợ chịu khổ, sau này thật không biết có thể làm gì đây!
Hồi kinh, hắn theo mẹ đi gặp phó thống lĩnh Hổ Uy quân. Sau đó hắn mới chân chính thấy được bản lĩnh của mẹ. Mẹ hỏi đến phó thống lĩnh này chảy mồ hôi đầy trán.Đối với những vấn đề của mẹ, kỳ thực trong lòng hắn cũng có nhiều nghi vấn.Bởi vì rất nhiều vấn đề đừng nói hiểu, nghe cũng chưa nghe qua.Vẫn biết mẹ bác học nhưng không ngờ lại bác học như vậy.
Hắn đi biên thành ngây người ba năm, ba năm đó trên căn bản chỉ bày mưu tính kế cho Chu Ngọc. Coi như hắn chỉ đi xa nhà một chuyến. Nhưng lần này nghe mẹ và Quan Nhị Lang này đàm luận, hắn rất muốn đi hải khẩu quan sát.
Hắn nghĩ vậy, cũng nói đề nghị này với mẹ, không có gì bất ngờ, mẹ cự tuyệt. Nhưng hắn không giận, nói lý do của hắn cho mẹ nghe, mẹ quả nhiên không cự tuyệt.
Hắn vì diễn giống thật đã tuyệt thực kháng nghị. Không ngờ lúc đói hắn thực sự rất muốn ăn, thực sự, vốn đói lại ngửi thấy mùi hương lại càng đói hơn. Hắn chống cự, tiểu bất điểm đáng thương nhìn bàn thức ăn kia, tình nguyện bị dày vò mà không đụng đến.
Hắn rất cảm động tiểu bất điểm làm vì hắn.Nhưng đối mặt với câu hỏi của Minh Cẩn, hắn lại không thể nói thật.Chuyện này ẩn giấu nhiều thứ, hắn sợ Minh Cẩn không giấu được.Phải biết rằng bây giờ còn có hai người ngoài ở đây.Để chặn miệng Minh Cẩn không tốn sức chỉ có thể nói cho Minh Cẩn biết hắn muốn đi biên thành tìm cha.Minh Cẩn không nhắc đến cha trước mặt mẹ vì hắn từng nói mẹ sẽ khổ sở.Nhưng trong lòng Minh Cẩn vẫn rất nhớ cha, cũng hi vọng có thể thấy.
Minh Cẩn đói đến không còn sức, lẩm bẩm nhóc có thể nhìn di dời lực chú ý! Hắn khuyên Minh Cẩn cũng vô dụng, lúc này hắn thực sự biết cái gì là huynh đệ ruột thịt.Huynh đệ ruột có phúc cùng hưởng.
Trong vòng ba ngày liền theo Quan Nhị Lang đi hải khẩu. Đáy lòng hắn có điểm luyến tiếc, nhưng nghĩ đến con đường tương lai, luyến tiếc cũng buông xuống được.Đây chỉ là bắt đầu.
Hắn nhìn đáy mắt mẹ có những giọt nước, không nhịn được nói: “Mẹ, chờ con trở về sau này sẽ không đi đâu. Luôn ở bên cạnh mẹ.”
Mẹ cười lắc đầu nói ưng non trưởng thành muốn học bay rồi. Bay được bao xa, bao cao phải xem bản lãnh của mình. Nhưng mẹ nói yêu cầu, khi mẹ sáu mươi phải ở bên mẹ.Hắn định mười tuổi tòng quân, ba mươi năm cũng đủ công thành danh toại, cho nên hắn đáp ứng.
Mẹ còn để Võ Tinh và Hạ Dao cô cô đi cùng hắn.Hắn vốn không muốn, hắn biết Võ Tinh và Hạ Dao cô cô là trợ thủ đắc lực nhất bên cạnh mẹ. Nhưng mẹ có lý do của mẹ, người khác nói gì cũng chỉ có thể nghe theo.
Đêm trước khi đi, mẹ ôm hắn nói cả đêm.Trong lời nói đều là không muốn.Trước đây hắn đã cảm thấy mẹ nói nhiều hiện tại vẫn nghĩ là nói nhiều.Chỉ là có người lảm nhảm nói dài nói ngắn với mình kỳ thực cũng là một loại hạnh phúc.
Ngày hôm sau, trời vừa sáng đã thuận lợi rời kinh. Lúc lên ngựa, nhìn bộ dáng há hốc miệng của Quan Nhị Lang hắn rất tự đắc.Học cưỡi ngựa, bắn cung lâu như vậy, sư phụ dạy cưỡi ngựa bắn cung đều là cao thủ số một số hai, mấy người bọn hắn đều học rất tốt.
Hắn biết hoàng đế muốn thân chinh, nếu hoàng đế thân chinh, biên thành ít nhất trong vòng ba năm, mười năm không chiến tranh.Lần này mẹ để hắn đi hải khẩu, ở sơn trang lại để huynh đệ hắn học bơi.Quan Nhị Lang nhiều lần bái kiến mẹ lại để hắn và Minh Cẩn ở bên nghe. Trước đây mẹ không cho bọn hắn biết gì lần này lại phá lệ cho hắn ở bên nghe quân chính đại sự. Mẹ không bao giờ làm chuyện vô ích.Hắn mơ hồ đoán được ý của mẹ.Mặc dù có chút không nhất quán nhưng so với biên thành, hải khẩu đúng là một lối ra tốt hơn, hơn nữa không có binh chủng càng có tính khiêu chiến.
Đến trạm dịch, buổi tối Quan Nhị Lang cố ý dẫn hắn đi du ngoạn, để hắn kiến thức thế giới bên ngoài.Hắn rất muốn trợn mắt, mấy thứ này đừng nói hắn, ngay cả Minh Cẩn cũng không hứng thú.Nhưng không thể không nói mẹ giáo dục quá tốt.Chí ít mẹ dạy những cái mà hắn và Minh Cẩn thiếu, đó chính là không cho Minh Cẩn trở thành kẻ không hiểu chuyện đời.
Ngồi thuyền đi hải khẩu, đây là lần đầu tiên hắn ngồi thuyền! Lên thuyền một hai ngày, Hạ Dao và Võ Tinh đều ói, nhưng hai người họ còn đỡ, những người khác đều ói đến mềm người. Quái dị là hắn không chút phản ứng nào.Dường như ở đất bằng.
Quan Nhị Lang nói hổ phụ vô khuyển tử, hắn rất muốn ngất.Hắn không ói thì liên quan gì đến cha hắn.Được rồi, tất cả mọi người nói có vậy thì có đi.
Hắn ở trên thuyền cũng không trễ nải việc luyện công. Chỉ là lúc không làm gì hắn vẫn rất nhớ mẹ và Minh Cẩn. Đã quen người một nhà ở cùng chỗ, hôm nay chỉ một mình thật đúng là cô đơn. Nghĩ đến sự không nỡ của mẹ khi chia ly đáy lòng hắn thoáng áy náy. Mẹ vẫn nói đời này mẹ chỉ cầu một nhà bình an, thật vui vẻ cùng nhau.Nhưng hắn nhất định khiến nguyện vọng này của mẹ không thành.
Đến hải khẩu, hắn nhìn hải khẩu phồn vinh, lập tức rung động.Nơi này phồn hoa không kém kinh thành, thậm chí còn náo nhiệt hơn kinh thành.Hơn nữa ở đây còn có nhiều người ngoại quốc.
Hạ Dao cô cô cười nói hải khẩu phồn vinh công lao của mẹ không ít. Năm đó là mẹ chủ trương mở cảng, phát triển mậu dịch.Lúc này mới hơn mười năm đã phát triển phồn vinh như vậy.Không chỉ thế, lợi nhuận hàng năm cũng rất kinh người.
Hắn chỉ có thể im lặng.Mẹ phát triển hải khẩu phồn vinh như bây giờ, kiếm tiền cơ bản đều rơi vào quốc khố.Mặc dù mẹ có tiếng là tài thần nhưng kỳ thực trên người cũng không có bao tiền. Đây cũng là lý do hoàng đế có thể yên tâm về mẹ như vậy.
Đến nơi, việc trước nhất phải làm là đi gặp Đông Thanh – người phụ trách công tác tình báo ở hải khẩu.Có người nói người này cũng là tâm phúc của mẹ.Lại nói tất cả tâm phúc của mẹ đều là nữ nhân. Đời trước, tuy hắn không đến mức coi thường nữ nhân nhưng cũng không nghĩ nữ nhân có thể làm tốt chuyện bên ngoài. Mẹ hắn lật đổ mọi nhận thức của hắn.Còn có Hạ Dao và Hạ Ảnh, cho hắn biết nữ nhân không thua gì nam nhân.
Đông Thanh làm việc rất lưu loát, điều này khiến hắn rất hài lòng. So ra thì hắn không quá hài lòng với người tai to mặt lớn Khương Lâm kia. Béo như heo vậy, vừa nhìn đã muốn luộc ăn.
Hạ Dao cô cô là sư phụ hắn, vừa là người nhìn hắn lớn lên từ nhỏ.Lập tức liền phát hiện hắn không thích hợp. Biết cách nhận thức của hắn với Khương Lâm, cười giải thích: “Nhìn người không nên nhìn bề ngoài. Ở hải khẩu Khương Lâm và Đông Thanh như nhau, trung thành và tận tâm với quận chúa, không có hai lòng.”Thấy hắn có điểm không tin, cười nói nguồn gốc của Khương Lâm cho hắn.
Hắn nghe xong nhíu mày. Không ngờ lại thu địch nhân về dưới trướng làm việc, tim của mẹ cũng quá rộng. Mẹ hắn trừ thỉnh thoảng nhân từ nương tay ánh mắt nhìn người vẫn không sai. Nếu Hạ Dao cô cô cũng nói người này có thể tin vậy thì tin.Cho dù người này có thực tồn tâm tư không sạch sẽ hắn cũng không lo. Giết ông ta so với bóp chết một con kiến cũng đơn giản như nhau.
Đến hải khẩu, những người khác là không cần tiếp. Nhưng tri phủ đại nhân hải khẩu là biểu cô phụ, hơn nữa biểu cô đã ở đây, theo lễ tiết vẫn phải đi một chuyến.
Trước đây hắn đã mơ hồ nghe nói, ngày xưa biểu cô phụ hình như muốn cưới mẹ, nhưng cuối cùng bị mẹ cự tuyệt. Lần này nhìn thấy biểu cô phụ, tướng mạo không nói, cặp mắt kia sắc bén vô cùng, người này cũng không phải kẻ đơn giản.
Đương nhiên có không đơn giản thế nào thì hắn cũng không thích. Người này thâm trầm như biển, người như vậy đều có chuyện xưa, hơn nữa còn là người có rất nhiều chuyện xưa.
Hải khẩu phồn hoa như vậy nếu không đi dạo ngắm kiệt tác của mẹ một chút thì quá đáng tiếc. Ở trên đường đụng phải một đứa bé trai, cũng không biết tại sao bảo thị vệ cho hắn hai mươi lượng bạc. Rất nhiều chuyện cứ như trong tối tăm đã được định trước. Tựa như hành động làm việc thiện này khiến hắn có được một cánh tay trung thành.
Đến hải khẩu được ba ngày liền khởi hành đến đảo nhỏ.Lần này ý mẹ là để hắn đến đảo tránh mưa gió ở kinh thành.Không lâu sao Minh Cẩn sẽ đến. Hắn biết nếu thầm bảo vệ an toàn cho bọn hắn thì với bản lĩnh của mẹ dù ở kinh thành cũng có thể khiến người khác không tổn thương bọn hắn được. Nhưng mẹ muốn để bọn họ kiến thức thế giới bên ngoài nhiều thêm.
Đến đảo nhở, nhìn nông trại điền viên, gà gáy chó sủa dọc đường đi, hắn có ảo giác nơi này là thế ngoại đào viên mẹ muốn kiến tạo. Yên tĩnh, an tường xa rời phân tranh.
Nhưng vào trong rồi lại có khác biệt trời đất. Trên đảo nhỏ hắn không quên học tập, luyện công với điều kiện tiên quyết là phải theo Đông Thanh cho quen thuộc đảo. Mẹ nói nơi này là đại bản doanh nhà hắn, sau này trọng tâm của nhà hắn sẽ ở chỗ này, đây là đường lui mà nhà hắn ứng phó vạn nhất.
Kỳ thực hắn có chút không hiểu, một đảo nhỏ như vậy lại thiết kế tinh xảo, hoàng đế thật có lòng muốn diệt bọn hắn thì sao có thể ngăn được nghìn vạn đại quân triều đình.Chuyện không hiểu nhiều lắm, tạm thời hắn cũng không tốn công nghĩ.
Sinh hoạt trên đảo kỳ thực rất khô khan. Cũng may hắn vốn không có quá nhiều yêu cầu. Mỗi lần đều giống như ở kinh thành chỉ là hắn học xong hắn tự mình thả lỏng.Làm xong chuyện cần làm, hắn sẽ xách cần câu ra biển câu cá.Cũng có thể không làm gì, chỉ nhìn sóng biển vỗ núi đá, đánh ra một lớp lại một lớp sóng biển.
Dần dần hắn phát hiện trái tim hắn càng ngày càng yên bình, bóng ma kia dường như đã dần dần rời đi. Hắn nghĩ bất tri bất giác hắn cũng bị mẹ ảnh hưởng.
Ngày tháng trôi qua rất chậm, thời gian dài, hắn bắt đầu nằm mơ, mơ thấy mẹ, thấy đệ đệ. Mỗi lần tỉnh mộng hắn bắt đầu viết thư nói cho mẹ và Minh Cẩn hắn rất nhớ hai người. Đồng thời cũng nói hắn ở trên đảo rất tốt.
Nhận được hồi âm của mẹ và Minh Cẩn, trong thư mẹ cằn nhằn nói rất nhiều, đơn giản là tự mình bảo trọng, đừng khiến mẹ lo lắng. Minh Cẩn viết coi như nhiều, nói tất cả mọi chuyện xảy ra lớn nhở trong khoảng thời gian này.Còn nói rất nhớ hắn, phải đến thăm hắn.
Không cần đến mấy tháng Minh Cẩn nên đi.Đến lúc đó chỉ còn mẹ một mình ở kinh thành.Hắn lo, nhưng có lo thì cũng chỉ có thể nén ở đáy lòng.Bởi vì hắn hiện tại không thể giúp gì, điều duy nhất là không nên thành vật cản.