Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Chương 1313: Người một nhà (hạ)


Đọc truyện Trọng Sinh Chi Ôn Uyển – Chương 1313: Người một nhà (hạ)

Đây cũng là điều Ôn Uyển ngày ngày trông mong, hiện tại nhìn thấy cũng là nhất thời cảm khái: “Ừ, sau này một nhà bốn người chúng ta sẽ luôn ở bên nhau.” Sẽ không chia ly nữa, lời này không nên nói, chỉ cần đủ lông cánh Minh Duệ sẽ rời đi.

Bạch Thế Niên thấy ở trước mặt hai con vợ hoàn toàn khác. Ôn Uyển ở trước mặt mình không vừa ý là mắng khốn kiếp (Ôn Uyển ói: Nào có không vừa ý là mắng, rõ ràng chỉ trong trường hợp cá biệt có được không). Nhưng ở trước mặt con cái mười phần là một mẫu thân ôn nhu hiền lành, giọng nói vô cùng ôn nhu không một tia hỏa khí, nụ cười trên mặt cũng không dứt.

Bạch Thế Niên không nhịn được có chút ghen tỵ. Vợ rõ ràng là đối xử với con trai tốt hơn với mình. Khụ, sau này phải khiến thái độ của vợ đối với mình tốt như với con trai mới được.

Hạ Dao đi tới, nói thầm bên tai Ôn Uyển hai câu. Ôn Uyển vỗ vỗ vai Minh Duệ: “Minh Duệ, Minh Cẩn mẹ phải đi hoàng cung rồi. Các con ở nhà phải ngoan, phải nghe lời cha nhé.” Bình thường buổi chiều Minh Cẩn đi học, Minh Duệ luyện võ, nhưng chiều nay rốt cuộc như thế nào còn phải xem Bạch Thế Niên an bài ra sao.

Sau khi Ôn Uyển dặn dò mấy câu, đi thay một bộ quần áo khác rồi tiến cung.

Bạch Thế Niên chờ sau khi Ôn Uyển đi, cũng thay một bộ quần áo, nói với hai đứa bé: “Cha còn muốn về phủ tướng quân một chuyến. Các con cùng ta qua phủ tướng quân đi.” Thái độ này của Bạch Thế Niên là ra lệnh chứ không phải thương lượng.

Bạch Thế Niên nói vậy là để gia tướng đều nhận biết hai đứa bé, đặc biệt là Minh Duệ, nếu sau này Minh Duệ đi trên con đường của hắn, sau này đều cần dùng đến những người này. Quen biết sớm một chút cũng là tốt cho Minh Duệ. Về phần Minh Cẩn, cho dù sau này không đi trên con đường này mở mang kiến thức một chút cũng tốt. Bé trai vẫn nên ra ngoài nhiều một chút, không thể luôn bị nhốt trong viện.

Minh Cẩn nhìn Bạch Thế Niên ra lệnh, lẩm nhẩm một chút cũng không đáp lời, Minh Duệ lại tươi cười đầy mặt: “Được, cha.” Nói hai huynh đệ mặc dù biết cha có một phủ tướng quân nhưng cả hai đều chưa từng tới. Lần này đi xem cũng rất tốt.

Thu Hàn vội cho người đi báo với Phương tiên sinh. Nếu không cứ để Phương tiên sinh chờ thì không tốt.

Sau khi Minh Cẩn suy nghĩ, có chút chần chờ nói: “Cha, buổi tối còn rất nhiều bài tập?” Hắn cũng chẳng luyến tiếc gì một buổi học, mà là hôm nay không hoàn thành bài tập ngày mai Phương tiên sinh sẽ cho nhiều thêm mà không giảm bớt nửa phần.

Bạch Thế Niên nhìn lướt qua Minh Cẩn một cái. Trước mặt hắn không có đường cò kè mặc cả gì hết. Minh Cẩn bị dọa sợ không dám nói gì nữa. Mỗi ngày đều mong đợi cha trở về, cha trở về lại có bộ dáng này.

Bạch Thế Niên mang theo hai đứa con về phủ tướng quân. Phủ tướng quân đều đã thu thập thỏa đáng. Đại quản gia cũng thu xếp ổn thỏa thị vệ tùy tùng của Bạch Thế Niên. Bạch Thế Niên dẫn hai con đi gặp những người này.

Mọi người thấy Minh Duệ diện mạo bất phàm vô cùng giống Bạch Thế Niên, còn có Minh Cẩn nghe nói vô cùng giống quận chúa, mọi người tất nhiên đều khen ngợi không cần tiền.

Bạch Thế Niên cũng lần lượt giới thiệu hai đứa bé cho những người này.

Đây cũng là thiếu sót khi Ôn Uyển dạy hai đứa bé. Với tính tình Ôn Uyển nhất định sẽ không giao tiếp với nhiều người.

Cho nên phương diện xã giao, gặp gỡ mọi người của hai đứa bé rất thiếu sót, điểm này Minh Duệ đã rất lo lắng chỉ là mẹ còn chưa lên tiếng, hơn nữa biết rõ tính tình mẹ hắn, cho nên cứ chờ xem. Hiện tại cha trở về đã có thể bổ khuyết phương diện này.

Bạch Thế Niên không thể nào thực sự đi xử lý những chuyện lặt vặt trong phủ, chẳng qua chỉ gặp gỡ, hỏi thăm một chút, sự tình cụ thể đều do đại quản gia làm. Hắn chủ yếu vẫn là xử lý tốt quan hệ với đồng liêu. Về phần qua lại với thân thích hôm nay chắc chắn không được.

Hạ nhân đi tới bẩm báo: “Tướng quân, đại lão gia và đại phu nhân đến.” Bạch Thế Hoa và Thanh Hà đã tới. Hai người tới đây cũng là xem một chút coi có gì cần hỗ trợ không.

Bạch Thế Niên còn tính thu xếp ổn thỏa mọi chuyện trong phủ rồi mới mời đại phu nhân đến đây hỗ trợ! Không ngờ bọn họ lại chủ động mở miệng.

Thanh Hà thấy vẻ mặt cảm kích của Bạch Thế Niên, cười nói: “Những năm này Ôn Uyển chiếu cố chúng ta rất nhiều. Làm những việc nhỏ nhặt này cũng là nên thôi.” Những thứ khác không nói, hiện tại Minh Chí đã là quan lục phẩm rồi, từ một kẻ không phải từ khoa cử nhập sĩ, ba năm thăng một cấp đều đạt được, thật sự cần quan hệ vững chắc. Không có Ôn Uyển ở phía trên chiếu cố, thì chắc chắn không thể nào có được tình trạng như ngày hôm nay.

Bạch Thế Niên tất nhiên không thể nói đây là đương nhiên. Tính tình Ôn Uyển Bạch Thế Niên hiểu rất rõ, công tư phân minh, nếu không phải nể mặt hắn thì chắc chắn sẽ không chiếu cố Minh Chí như vậy. Phần ân tình này hắn cũng nhận được.

Trong lúc hai huynh đệ đang nói chuyện, bên ngoài có người truyền lời, nói người của Dương gia đến, hơn nữa còn là Dương thái thái tự mình tới. Dương gia thấy Bạch Thế Niên hôm nay công thành danh toại, sắp tới còn được phong hầu. Cửa quý thân (thân thích cao quý) này không thể đoạn. Cho nên dù là mặt dày đi nữa cũng phải cải thiện mối quan hệ.

Bạch Thế Hoa nghe là Dương gia, sắc mặt có chút không ngờ. Năm đó Dương gia làm ra chuyện kia, khiến Bạch Thế Hoa ngậm một bụng hỏa, từ đó về sau hắn cũng cùng nhà cậu phai nhạt: “Muốn cũng chỉ cần phái người qua đây là được rồi, việc gì phải khổ sở, tự mình đến.”


Thanh Hà khẽ cười một tiếng, lời này của trượng phu, mình cũng không tiện mở miệng nói gì. Dù sao đây cũng là nhà cậu, hơn nữa cậu vẫn còn sống.

Minh Duệ và Minh Cẩn đều chưa từng nghe đến Dương gia. Lập tức Minh Duệ kinh ngạc hỏi: “Cha, Dương gia là nhà ai?” Không chỉ Dương gia, hai đứa bé còn không quen những nhà gửi thiệp đến phủ tướng quân. Hai huynh đệ cũng không biết có quan hệ gì với họ.

Bạch Thế Niên nghe vậy thì cười khổ, sao đến cái này Ôn Uyển cũng không dạy các con. Những người lui tới đều không biết, sau này làm thế nào giao thiệp với những người bên ngoài. Suy nghĩ rồi lắc đầu, có thể trong mắt Ôn Uyển những người này đều không được coi là thân thích.

Bạch Thế Niên nghĩ đúng rồi. Ôn Uyển không đặt những thân thích cô bảy bà tám này của Bạch Thế Niên này ở trong lòng. Không nói tộc nhân trong Bạch gia, đến những huynh đệ khác mẹ của Bạch Thế Niên, cho đến bây giờ Ôn Uyển cũng chưa từng cho họ vào cửa. Đến mấy thúc bá Minh Duệ, Minh Cẩn cũng không nhận ra chớ đừng nói chi là những tộc nhân khác. Nhưng Ôn Uyển không đặt vào mắt không có nghĩa là hai đứa bé có thể không nhận những người này, không qua lại với những người nhà này.

Bạch Thế Niên cũng biết điều này không thể trách Ôn Uyển được. Địa vị quyết định hết thảy, Ôn Uyển chênh lệch quá lớn với những người này, bảo Ôn Uyển như những người vợ khác để ý những chuyện nhỏ nhặt này là không có khả năng.

Bạch Thế Niên nghĩ tới con dâu tương lai cũng có thể như vậy. Cửa quan hệ thông gia này trợ lực là được rồi, ừ, nhân tuyển cho vị trí con dâu cần lựa chọn cẩn thận. Cần phải nói với Ôn Uyển một chút. Nếu kết thân với phủ Thuần vương, Bạch Thế Niên chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy chán ghét rồi.

Bạch Thế Hoa tương đối dứt khoát hơn: “Minh Duệ, Dương gia là nhà mẹ đẻ tổ mẫu các cháu. Đợi gặp mặt thì gọi là ông cậu.”

Minh Cẩn không hài lòng: “Ông cậu hoàng đế mới là ông cậu của bọn cháu, ở đâu lại nhô ra thêm một ông cậu nữa rồi. Trước kia cũng chưa từng nghe qua.” Nếu là xưng hô khác thì cũng thôi, hết lần này đến lần khác lại là ông cậu, trong lòng Minh Cẩn làm sao thấy thoải mái được!

Bạch Thế Hoa lập tức cứng họng, so với người khác thì cũng thôi đi, đằng này lại so với hoàng đế, cái này có thể được sao? Nhất định là không còn lời nào để nói rồi.

Bạch Thế Niên lườm Minh Cẩn một cái: “Hoàng thượng là cậu của mẹ con, Dương gia lão thái gia lại là cậu của cha, đều là ông cậu.” Đứa bé này, nhỏ vậy đã biết ỷ thế hiếp người rồi. Đến thân thích cũng không nhận. Bạch Thế Niên không đồng ý với cách làm của Dương gia lão thái gia là một chuyện, Minh Cẩn nói lời như vậy lại là chuyện khác, chuyện của trưởng bối nào có chuyện vãn bối xen vào như vậy.

Minh Duệ rất nhạy cảm, nghe Bạch Thế Niên nói gọi là Dương gia lão thái gia lập tức biết quan hệ giữa cha và Dương gia này đoán chừng cũng không tốt. Minh Duệ biết đây là vô sự bất đăng tam bảo điện (không có chuyện sẽ không đến tìm). Kéo kéo Minh Cẩn đang mất hứng lẩm bẩm.

Minh Cẩn không cao hứng nhưng cũng không dám nói thêm gì nữa. Cha hắn rõ ràng là không vui rồi, hắn cũng sẽ không lửa cháy thêm dầu, nhưng cha động cái là trách móc khiến Minh Cẩn rất không vui.

Thanh Hà cảm thấy cái này cũng không thể trách Minh Duệ và Minh Cẩn. Từ khi ra đời đến nay, hai đứa bé gặp không phải là hoàng đế thì cũng là vương công quý tộc. Đừng nói Dương gia, đến hai đứa bé trực hệ Bạch gia cũng không nhận thức hoàn toàn. Hiện tại lục đệ trở về, sau này từ từ để hai đứa bé quen thuộc người của Bạch gia là được rồi. Không cần gấp như vậy.

Bạch Thế Niên dẫn Minh Duệ và Minh Cẩn đi gặp Dương lão gia tử. Do là trưởng bổi nên dù có thế nào đi nữa cũng phải kính.

Sau khi Bạch Thế Niên và Bạch Thế Hoa ra mắt Dương lão gia tử, Minh Duệ và Minh Cẩn cũng đi tới hành lễ. Vốn cũng chẳng có việc gì nhưng Dương lão gia tử lại tỏ vẻ thân mật, muốn lôi kéo hai đứa bé nói chuyện.

Dương lão thái gia hiện đã ngoài 70, trên người có vị người già.

Tính Minh Cẩn có chút kêu ngạo, nếu là người quen thì cũng thôi đằng này lại là một người chưa bao giờ quen biết mà cười giả dối với hắn. Minh Cẩn lùi về phía sau hai bước, hiển nhiên không muốn Dương lão thái gia chạm vào hắn. Tay Dương lão thái gia dừng ở giữa không trung.

Minh Duệ thấy thế vốn định nói lời hòa hoãn nhưng đột nhiên nhớ đến lời Ôn Uyển từng nói, thay đổi chủ ý, cũng lùi về phía sau hai bước, đứng song song với Minh Cẩn.

Như vậy lại càng thêm nổi bật rồi.

Bạch Thế Hoa thấy vậy cũng không muốn vãn hồi.

Thanh Hà đứng ra cười nói: “Lão gia, lục đệ, ta dẫn hai đứa bé về hậu viện.” Nam nhân có việc, nữ nhân sẽ không ở bên cạnh nghe, vừa lúc mang hai đứa bé ra ngoài.

Bạch Thế Niên nhíu chặt mày nhưng vẫn gật đầu: “Được, làm phiền đại tẩu vậy.”

Thật ra Minh Cẩn cũng ý thức được khi nãy mình quá mẫn cảm, thật ra đây cũng là hành động theo bản năng của Minh Cẩn. Vốn tưởng rằng sẽ bị mắng cơ, không ngờ cha lại không mắng hắn, thật kỳ quái. Minh Cẩn nhỏ giọng hỏi Minh Duệ: “Ca, có phải ca cũng chán ghét người kia không?” Người kia thật quá đáng ghét, đã không quen biết lại còn muốn chạm vào hắn.


Cũng không phải Minh Cẩn di truyền tính cách kỳ cục của Ôn Uyển mà là không quen bị người xa lạ đụng chạm, mặc dù người này trên danh nghĩa là ông cậu của mình nhưng với Minh Cẩn mà nói đây vẫn là người xa lạ. Nhưng mà biểu hiện hôm nay của ca khiến Minh Cẩn rất hài lòng. Huynh đệ cùng tiến cùng lùi.

Minh Duệ cười gật đầu: “Đệ biết rõ còn cố hỏi.” Hắn khẳng định sẽ không thích bị một lão nhân gia xa lạ đụng chạm. Nhưng nếu không phải là Minh Cẩn ,Minh Duệ cũng sẽ không làm chuyện này. Dù sao đây là chuyện cực kỳ thất lễ.

Minh Duệ đoán quan hệ giữa cha và ông cậu kia rất không tốt. Nếu không Minh Cẩn làm chuyện thất lễ như vậy cha đã không để bọn đi xuống mà sẽ trách phạt hai người.

Ôn Uyển đến hoàng cung, ở ngoài cửa ngự thư phòng nghe thấy giọng của Mễ tướng ở bên trong. Cười, không có nàng còn có Mễ tướng, có Mễ tướng cũng vậy. Nhưng mà Ôn Uyển rất bội phục hoàng đế, tinh lực thật dư thừa mà! Bôn ba đường dài, đảo mắt đã lại bận rộn chính vụ rồi. Không phải người bình thường có thể làm được!

Lúc Ôn Uyển đi vào thấy hoàng đế mặc một thân long bào, rất có tinh thần. Trừ vấn đề hải khẩu những cái khác đều giải quyết hết, có thể không thư thái sao!

Ôn Uyển và Mễ tướng cùng nhau trả lời các vấn đề của hoàng đế. Từ sáng sớm Mễ tướng đã tới đây rồi, hôm qua hoàng đế cũng hỏi không ít chuyện, cộng thêm buổi sáng hôm nay về căn bản đã hiểu rõ toàn bộ chính vụ.

Ôn Uyển nói đến chuyện Kỳ Cừu. Việc của Kỳ Cừu cũng không tính là một chuyện: “Cậu hoàng đế, Kỳ Cừu nói không muốn ở lại kinh thành, muốn mai danh ẩn tính, sống cuộc sống bá tính bình thường. Cậu hoàng đế, cháu đã đáp ứng Kỳ Cừu. Cậu xem có thể đáp ứng Kỳ Cừu không.?” Cũng đã kéo dài tới hiện tại, Kỳ Cừu còn ở lại kinh, không biết hoàng đế định ra chiêu bí hiểm gì.

Hoàng đế gật đầu: “Chuyện này cậu sẽ giải quyết. Đúng rồi sổ sách còn bao nhiêu tiền?” Hoàng đế hỏi chính là tiền riêng.

Ôn Uyển cũng đoán được hoàng đế sẽ hỏi cái này, cũng may nàng đã sớm chuẩn bị: “Cháu vẫn luôn rất bận, không có thời gian xử lý. Chia lợi nhuận năm nay có khi phải chậm hai tháng mới có. Sổ sách cho đến giờ chỉ còn hơn trăm vạn lượng bạc.” Lợi nhuận được chia năm trước hoàng đế đều dùng rất nhiều nhưng kiểu gì cũng còn chút ít. Lần này không chỉ vốn mà nó ngay cả vốn căn bản đều dùng hết. Năm nay hai chiến trường Nam Bắc, tiền ra ào ào như nước mà.

Ôn Uyển thấy hoàng đế cau mày cũng không lập tức cúi đầu giả ngu như mọi ngày, lúc trước, chuyện này là do nàng xử lý, chiêu giả ngu này quá kém: “Cụ thể tiền lời bao nhiêu cháu không rõ, nhưng so với năm ngoái cũng không kém là bao.”

Hoàng đế gật đầu một cái. Đánh giặc, đánh giặc, đã đánh rỗng cả quốc khố rồi: “Cháu nói phải mở rộng hải quân, hiện tại thì không được rồi. Ít nhất cũng phải năm năm sau.” Mở rộng một quân chủng tiêu tốn rất nhiều. Lần này đã khiến quốc khố trống rỗng, nếu muốn xây dựng hải quân không có ba đến năm năm chuẩn bị là tuyệt đối không được.

Ôn Uyển gật đầu, suy nghĩ sau đó nói: “Cháu muốn để Minh Duệ vào hải quân.” Lục quân tạm thời không có gì để đánh. Hải quân nha, vẫn chưa xây dựng, chờ sau này từ từ xây dựng, còn có tính khiêu chiến. Ôn Uyển cũng coi như lót đường cho Minh Duệ.

Hoàng đế nhìn Ôn Uyển cười một tiếng: “Chỉ cần Minh Duệ có bản lãnh này, mở rộng hải quân, đến lúc đó liền giao cho Minh Duệ.” Hoàng đế cũng muốn xem Minh Duệ có bản lãnh này không.

Ánh mắt Ôn Uyển sáng lên. Nàng chỉ muốn Minh Duệ tham dự, đến lúc đó sẽ được phân một phần quân công. Không ngờ hoàng đế lại trực tiếp cho một tin tức tốt như vậy. Nếu để Minh Duệ ngồi lên thượng tọa, tất nhiên có thể lưu danh sử sách. Cá tính của đứa bé kia rất mạnh, cũng rất muốn thể hiện bản thân, chuyện này thật là một thiên đại kỳ ngộ của thằng bé: “Vâng, đến lúc đó để thằng bé thử một chút.” Xem ra thiết yếu phải bổ sung kiến thức về phương diện hải chiến cho Minh Duệ rồi.

Ôn Uyển nhớ tới việc Bạch Thế Niên đã trở về, liền thở phào một hơi. Bạch Thế Niên đã từng đánh thủy chiến, ở phương diện này cũng có đủ kinh nghiệm. Minh Duệ có năng lực hơn người khác, lại có mình nhắc nhở làm tốt, đường đi sau này của con trai sẽ rất thuận, có điều Ôn Uyển tạm thời sẽ không tiết lộ tin tức này cho Minh Duệ, ưhm, cũng không nói cho Bạch Thế Niên. Dù sao chuyện cũng chưa đâu vào đâu.

Hoàng đế hỏi Ôn Uyển cái nhìn của nàng về chuyện biên thành. Lần này người Mãn Thanh đã bị thương gân động cốt, trốn sâu vào trong thảo nguyên, nhưng vấn đề là qua ba, năm mươi năm nữa sẽ lại tro tàn lại cháy, hoàng đế muốn diệt sạch cũng không diệt được.

Ôn Uyển lắc đầu: “Cháu chưa tưng nghĩ đến việc này. Cậu hoàng đế, để qua khoảng thời gian bận rộn này cháu sẽ cẩn thận suy nghĩ.” Gần đây nàng nào có thời gian nghĩ những chuyện xa xôi như vậy. Có thể xử lý xong những chuyện trước mắt là tốt rồi.

Hoàng đế cũng không cưỡng cầu.

Lần bàn chuyện này bàn đến tối. Ôn Uyển chuẩn bị về nhà với chồng và hai con ăn tối, nói đã hứa thì phải làm, nhưng lần này không thể giữ lời rồi.

Hoàng đế nhìn trời, quả thật đã muộn: “Cháu về đi! Ngày mai lâm triều đừng có trễ.” Hôm nay coi như thôi, ngày mai Ôn Uyển phải đến sớm một chút. Mặc dù có rất nhiều chuyện hỏi Mễ thừa tướng, Mễ thừa tướng cũng có thể nói rõ ràng mạch lạc nhưng Ôn Uyển giải thích tương đối độc đáo, ông vẫn thích hỏi một số đề xuất của Ôn Uyển. Cho nên cần Ôn Uyển ở một bên hiệp trợ. Như vậy ông sẽ thoải mái hơn một chút.

Ôn Uyển nhìn hoàng đế một cái: “Cậu hoàng đế, lâm triều hay là thôi đi. Ngày mai cháu sẽ tiến cung sớm một chút.” Nàng mới không cần đi lâm triều đâu! Sáu giờ phải có mặt ở hoàng cung cũng có nghĩa là năm giờ phải từ nhà đi, tính ra chẳng phải bốn giờ đã phải dậy sao, còn để người ta ngủ không đây. Vất vả một năm coi như thôi đi, chẳng nhẽ còn muốn tiếp tục hành hạ nàng.

Hoàng đế lườm Ôn Uyển một cái.


Ôn Uyển vội nói: “Cậu hoàng đế, giấc ngủ của nữ nhân không đủ sẽ dễ bị lão hóa. Cháu không muốn sớm trở thành thiếu phụ luống tuổi có chồng đâu. Cậu hoàng đế, hôm qua quả thực quá mệt, ngày mai sẽ tiến cung sớm một chút. Cậu hoàng đế…….” Nói xong câu cuối, Ôn Uyển tội nghiệp nhìn hoàng đế.

Hoàng đế đã thật lâu không thấy bộ dáng giả bộ đáng thương của Ôn Uyển, lần này thấy không nhịn được cười mắng: “Ngày ngày nói thiếu phụ luống tuổi có chồng không rời miệng, soi gương đi, chỗ nào là thiếu phụ luống tuổi có chồng hả?”

Ôn Uyển cười hì hì nói: “Cháu đề phòng vậy thôi, vẫn là không làm thiếu phụ luống tuổi có chồng là tốt. Cậu hoàng đế, khoảng thời gian này rất mệt mỏi, sớm như vậy làm sao dậy được. Lại nói lâm triều là chuyện của cậu và triều thần, không có chuyện của cháu nha!”

Hoàng đế lườm Ôn Uyển một cái, ông biết Ôn Uyển vẫn muốn hủy tảo triều. Mấy tháng này bắt nàng tảo triều chẳng khác gì một loại khổ sở.

Cuối cùng miễn cưỡng đáp ứng.

Ôn Uyển ngồi trong xe ngựa, hôm nay ban ngày thì mệt mỏi, trưa còn không được ngủ, Hạ Ảnh nhìn bộ dáng mệt mỏi không thôi của Ôn Uyển: “Quận chúa cần nghỉ ngơi.”

Ôn Uyển ừ một tiếng, sau khi nằm một lát thì ngủ.

Hạ Ảnh ra ngoài, thêm hai cục than vào chậu, ngồi ở phía trước, không làm phiền Ôn Uyển. Qua một lát, nhìn qua bình phong chỉ thấy Ôn Uyển sắp đá rơi chăn, vội tiến lại đắp lại chăn cho Ôn Uyển. Tư thế ngủ của quận chúa hai mươi năm chưa từng thay đổi, mỗi tối nha hoàn gác đêm đều phải đứng lên kiểm tra xem Ôn Uyển có đá rơi chăn không.

Ôn Uyển về phủ, Hạ Ảnh đánh thức Ôn Uyển: “Quận chúa, đến nơi rồi.” Lúc này cũng không có Bạch Thế Niên ôm nàng về phòng ngủ bởi vì Bạch Thế Niên còn chưa về nhà.

Ôn Uyển thấy Bạch Thế Niên và hai con còn chưa về: “Tướng quân dẫn hai đứa bé đi phủ tướng quân rồi?” Con không ở nhà, nhất định là Bạch Thế Niên dẫn đi.

Thu Vân gật đầu: “Sau khi quận chúa tiến cung, tướng quân liền dẫn hai công tử đến phủ tướng quân. Thị vệ Võ Tinh cũng đi theo, Hạ Dao tỷ tỷ không đi cùng, ở lại phủ.”

Khi Ôn Uyển nghe chuyện này thì một ý niệm trong đầu nhảy ra, Bạch Thế Niên trở về nàng liền thoải mái hơn rất nhiều rồi. Sau này con hoàn toàn do Bạch Thế Niên dạy, lại giao cho tiên sinh, về sau thấy không đúng nàng sẽ sửa lại.

Trên đường về ngủ một giấc Ôn Uyển cũng lên tinh thần không ít, vừa lúc Hạ Dao ở đây, Ôn Uyển nghĩ đến vấn đề vừa rồi, để Thu Vân gọi Hạ Dao đến. Nói ý nghĩ của mình, Ôn Uyển thấy giữ hoàng hậu chính là một mối họa.

Hạ Dao suy nghĩ rồi nói: “Để Hạ Ảnh cùng tới đi. Nàng ấy hiểu rõ hoàng thượng hơn ta.” Trước kia Hạ Ảnh là ám vệ của hoàng đế, hiểu rõ bản tính của hoàng đế hơn.

Theo ý Hạ Ảnh, chuyện này Ôn Uyển không nên nói ra. Mặc dù trước mặt Ôn Uyển Hạ Ảnh luôn nói phải trừ Hải Như Vũ, nhưng chỉ là trước mặt Ôn Uyển thôi.

Hạ Ảnh nói: “Quận chúa, ta cũng hi vọng hoàng hậu chết, giữ lại bà ta chính là một tai họa. Nhưng tai họa này không thể do quận chúa trừ. Quận chúa yên tâm, hoàng hậu làm nhiều chuyện như vậy, hoàng thượng không dung được. Chờ mọi chuyện trong tay hoàng thương xử lý xong, hoàng thượng nhất định sẽ xử lý hoàng hậu. Quận chúa đừng làm bẩn tay mình.” Hoàng hậu có đáng chết đi nữa cũng không nên dính đến quận chúa. Nếu không sau này bị hoàng đế nghi kỵ sẽ thành việc vô cùng phiền toái.

Ôn Uyển cũng không nói muốn tự mình diệt trừ hoàng hậu. Nếu nàng muốn trừ hoàng hậu đã không cần chờ đến hiện tại. Chẳng qua nàng muốn để hoàng hậu sớm chầu trời một chút, tránh giữ lại khiến người ta ngứa mắt. Nữ nhân này, Ôn Uyển đã mất hết tính kiên nhẫn với bà ta.

Hạ Dao gật đầu đồng ý với quan điểm của Hạ Ảnh: “Quận chúa, hoàng thượng sẽ xử lý ổn thỏa đám người kia. Ngài lại bận rộn mấy ngày, nên nghỉ ngơi, điều dưỡng thân thể cho tốt.”

Hạ Dao nhìn Ôn Uyển hiện tại gầy như vậy, mỗi lần nhìn là một lần đau lòng. Quận chúa vẫn là tròn tròn múp múp thì đẹp hơn. Gầy như vậy rất dễ tổn thương thân thể.

Ôn Uyển rất hài lòng về dáng người hiện tại: “Cứ như vậy không mập không gầy, rất tốt.” Dáng người hiện tại của nàng có lồi có lõm, dáng người hình chữ S tiêu chuẩn. Sau này cứ giữ dáng như vậy là được. Không giảm, không tăng cứ vậy là tốt.

Hạ Dao khẽ cười một tiếng: “Quận chúa, nhân lúc tướng quân và hai vị thiếu gia chưa trở lại, ngài nghỉ ngơi một chút, buổi tối còn theo cạnh ba người họ.” Ngày hôm qua biểu hiện của Ôn Uyển có chút không tốt, hôm nay không thể lại như vậy.

Ôn Uyển khoát tay: “Không cần, trên đường đã nghỉ ngơi rồi. Chờ ba cha con họ trở về nói cho ta một tiếng là được.” Ôn Uyển nói xong thì về thư phòng.

Đại sự đã xong nhưng những chuyện vụn vặt còn rất nhiều. Khụ, một đống chuyện. Còn có, mấy ngày nữa là sang năm mới rồi, đoán chừng năm nay cũng là một năm bận rộn.

Ôn Uyển ở trong thư phòng xử lý công việc, Hạ Dao và Hạ Ảnh nói chuyện. Vẻ mặt Hạ Dao có chút uể oải. Hạ Ảnh không gạt Hạ Dao, ngày thứ hai sau khi Hạ Dao trở về đã kể với Hạ Dao chuyện phát sinh khi đó.

Khi đó Hạ Dao cũng trầm mặc. Chuyện trước kia Hạ Dao còn có thể huấn xích (răn dạy, trách móc) Hạ Ảnh một trận, nhưng chuyện lần này Hạ Dao cũng không tiện huấn xích Hạ Ảnh. Bởi vì xuất phát điểm của chuyện này là Hạ Ảnh muốn tốt cho bọn họ, hơn nữa với tính tình quận chúa lúc ấy thật sự có thể liều mạng. Chuyện này nếu đổi thành nàng, nàng cũng sẽ khó xử, không biết lựa chọn thế nào. Nói hay không đều không đúng.

Hạ Dao không thể nói Ôn Uyển bất cận nhân tình, quận chúa để ý cũng bình thường, tất cả người bên cạnh đều gạt nàng, không tức giận mới là kỳ lạ đó.


Sắc mặt Hạ Ảnh có chút ảm đạm: “Hạ Dao, quận chúa nói muốn một lần nữa chọn người trong ám vệ. Ta nghĩ ta sớm phải rời khỏi quận chúa rồi. Đến lúc đó ngươi hãy chiếu cố quận chúa cho tốt.”

Hạ Dao kinh hãi: “Sao có thể? Lẽ nào hoàng thượng muốn triệu ngươi đi sao?” Không thể nào, hiện tại hoàng thượng không thể nào triệu Hạ Ảnh đi.

Lúc trước Hạ Dao đã đàm luận chuyện này với Ôn Uyển. Hạ Dao biết quận chúa do dự, thật ra thì Hạ Dao biết mình nói với quận chúa những lý do này đều là thứ yếu. Quận chúa do dự nhất vẫn là phần tình cảm hơn hai mươi năm, là Hạ Ảnh đã ba lần bốn lượt cứu nàng, thậm chí cả người còn bị thương.

Đã đi theo nhiều năm như vậy, Hạ Dao há lại không biết tâm tư của Ôn Uyển sao. Quận chúa có lẽ không hài lòng Hạ Ảnh ở nhiều điểm, nhưng nhiều năm như vậy cũng có tình cảm rất thâm hậu, quận chúa sẽ không nỡ để Hạ Ảnh đi. Lại nói Hạ Ảnh không có người nhà, một thân một mình có thể đi đâu. Thả ra ngoài khẳng định ăn mặc không lo nhưng vẫn không tốt. Cũng vì những nguyên nhân này mới khiến quận chúa do dự. Nếu không Hạ Nhàn, Hạ Hương cũng đã bị đuổi ra ngoài rồi.

Hạ Ảnh lắc đầu cười khổ, cuối cùng nói: “Ta nghĩ sẽ đi hải khẩu. Sau này sẽ luôn ở trên đảo. Cũng có thể an hưởng tuổi già nhưng quận chúa không cho phép, bảo ta đi thôn trang dưỡng thương cho tốt. Hạ Dao, nếu có lòng hãy giúp ta một chút, nhất định phải xử lý những chuyện cần thiết cho tốt.”

Hạ Dao dừng lại một chút: “Ngươi thực sự nỡ rời xa quận chúa?”

Hạ Ảnh lắc đầu: “Không nỡ cũng phải nỡ.” Thật ra nàng không muốn rời đi. Nàng cũng không phải động vật máu lạnh, nhiều năm qua quận chúa đối xử với nàng thế nào nàng há lại không biết. Chỉ là có một số chuyện không phải nàng có thể khống chế, có thể quyết định. Nếu có thể nàng cũng muốn như Hạ Dao, nhưng ở vị trí này nàng rất bất đắc dĩ, chỉ có thể tiếp nhận mọi hậu quả mang lại.

Một lúc lâu Hạ Dao cũng không có lên tiếng nhưng cuối cùng vẫn nói: “Ngươi đã chạm vào ranh giới cuối cùng của quận chúa, vượt quá sự nhẫn nại của quận chúa. Sau này trăm triệu lần không thể phạm sai lầm kiểu này nữa.” Đừng nói sai lầm lớn, lỗi nhỏ cũng không được.

Rốt cuộc Hạ Dao cũng không đành lòng, hai người chung đụng đã hai mươi năm rồi, hai mươi năm ngày đêm chung đụng, tình cảm còn thân thiết hơn tỷ muội ruột thịt. Thật không đành lòng nhìn Hạ Ảnh cứ vậy bị đưa ra ngoài. Đuổi ra ngoài Hạ Ảnh cơm áo không lo nhưng lại mất đi trọng tâm. Sau này sống như thế nào, đối với những người như nàng ấy, một khi đã mất đi điểm chống đỡ liền sống như kẻ không hồn.

Hạ Ảnh cười khổ: “Mỗi lần ta đều tự nói với mình điều này nhưng thực sự đến giây phút đó ta lại không khống chế được.” Rất nhiều chuyện nàng cũng không muốn nhưng không muốn cũng không thể không làm.

Hạ Dao lập tức dời đề tài, chuyện này cũng không thể ngày một ngày hai là xong: “Lại nói, quận chúa sao lại kiêng kỵ hoàng hậu như vậy?” Trước kia Ôn Uyển coi hoàng hậu như không khí, lần này dường như khẩn cấp muốn trừ khử hoàng hậu. Chẳng lẽ hoàng hậu cũng chọc phải quận chúa rồi.

Hạ Ảnh nói ra chuyện hoàng hậu làm. Sau đó nói: “Cũng không cần lo lắng về hoàng hậu, hoàng thượng khẳng định sẽ không để hoàng hậu sống lâu, thái tử phi cũng chỉ là kéo dài hơi.” Hoàng hậu không sống được bao lâu đây là điều không thể nghi ngờ. Về phần thái tử phi, thái tử phi dùng thuốc, nàng đã hỏi thái y, dài thì được ba, năm năm, ngắn thì một năm, nửa năm. Dù sao nhất định không sống đến lúc Linh Đồng đắc thế. Bọn họ cũng không cần tìm cách trừ thái tử phi.

Hạ Dao rất hoài nghi bộ dáng hiện tại của thái tử phi là do Hạ Ảnh động thủ. Hạ Ảnh không phủ nhận mình có tâm tư này: “Ta còn muốn chờ ngươi trở lại, chúng ta tìm cơ hội thích hợp, không ngờ Hà thị lại giúp động thủ. Những cái này hoàn toàn giải quyết hậu hoạn.” Hạ Ảnh đảm bảo mình hạ thủ sẽ không lưu lại dấu vết, nhưng nếu bị quận chúa biết được thì hậu hoạn vô cùng. Hiện tại nha, vừa trừ được cái tai họa này lại không cần mình nhúng tay vào, tốt vô cùng.

Hạ Dao nghe vậy yên tâm: “Như vậy vừa lúc.”

Hạ Dao vẫn luôn không có cảm giác với thái tử phi. Tính kế là không sai, nhưng tính kế, lợi dụng mọi người bên cạnh sẽ khiến người ta chán ghét. Quận chúa đối tốt với nàng ta như vậy nhưng nàng ta lại ba lần bốn lượt lợi dụng quận chúa, tính kế quận chúa. Quận chúa bị nàng ta tính kế nhiều năm như vậy, giúp nàng ta nhiều như vậy nhưng một khi được thế nàng ta lại trở mặt, Hạ Dao rất chán ghét thái tử phi.

Hạ Ảnh gật đầu.

Bình phủ, Bình Thượng Đường vấn an Bình Hướng Hi, sau khi trở về sắc mặt không được tốt. Tô Chân Chân cũng học được kinh nghiệm, hắn ta không nói thì nàng không hỏi.

Bình Thượng Đường tự mở miệng: “Cha nói rất muốn gặp Ôn Uyển.” Chính hắn cũng muốn gặp Ôn Uyển đây này! Nhưng có thể gặp được sao? Không được.

Tô Chân Chân sợ hết hồn: “Làm sao được, cha lại náo muốn gặp Ôn Uyển. Bọn họ không khuyên nhủ sao?” Ôn Uyển và Bình gia đã không còn bất cứ liên hệ gì nữa. Theo Tô Chân Chân biết Ôn Uyển nhập vào gia phả Bạch gia, dòng họ dùng là Ôn chứ không phải Bình. Ôn Uyển không muốn có bất cứ dính líu, liên quan gì đến Bình gia.

Bình Thượng Đường lắc đầu: “Cha nói trước khi chết muốn gặp mặt Ôn Uyển một lần, còn muốn gặp tướng quân và huynh đệ Minh Duệ một lần. Như vậy cũng có thể bàn giao với công chúa.” Lời này cũng có mấy phần đạo lý. Nhưng vấn đề ở chỗ Ôn Uyển sẽ không gặp ông ta.

Chân Chân không còn gì để nói, hiện tại hối hận muộn rồi. Nàng không tiếp lời Bình Thượng Đường. Nói cái gì được, chính nàng cũng không gặp được Ôn Uyển.

Bình Thượng Đường nặng nề thở dài, ngàn vàng khó mua sớm biết, sớm biết là kết quả này ngày đó dù thế nào cũng sẽ không xa cách với Ôn Uyển.

Đúng lúc này thì người bên ngoài thông báo tướng quân và công tử trở về. Hạ Dao bảo Hạ Ảnh gọi Ôn Uyển ra, còn nàng đi đón hai đứa bé.

Bạch Thế Niên dẫn hai đứa bé về nhà. Mặt Bạch Thế Niên bình tĩnh, mặt Minh Cẩn nhăn nhó như trái mướp đắng. Người duy nhất bình thường trong ba cha con là Minh Duệ.

Minh Cẩn đầu tiên là bị loại khí thế này của Bạch Thế Niên dọa sợ, tiếp đó cũng là do Bạch Thế Niên vô ý khiển trách hắn hai câu. Trong lòng Minh Cẩn khó chịu.

Minh Duệ cũng đoán được đại khái tức giận của Bạch Thế Niên là từ đâu tới, sợ là ông cậu này chọc cha rồi. Hắn đã nói rồi, người này tìm đến tận cửa nhất định là có việc. Chỉ có vãn bối vấn an trưởng bối nào có chuyện trưởng bối tự động đến cửa. Hơn nữa cha hắn trở về ngày đầu tiên đã đến nhà nhất định là có chuyện tìm cha.

Minh Duệ cũng đã hiểu tại sao mẹ họ lại không nói nhiều về thân thích bên này, xem ra cũng chẳng phải người tốt lành gì! Bọn họ quen biết một nhà đại bá cũng là bình thường, càng đừng nói đến những quan hệ xa xôi kia.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.