Trọng Sinh Chi Oan Gia Ngõ Hẹp

Chương 149: Động phòng của ai, ai là tân lang…


Đọc truyện Trọng Sinh Chi Oan Gia Ngõ Hẹp – Chương 149: Động phòng của ai, ai là tân lang…

“Bảo bối… ngươi, đợi ta một chút… ta rất nhanh, rất nhanh sẽ trở lại…”

Vuốt ve gương mặt đỏ rực của người trong lòng, Phụng Thiên Vũ dù sao cũng đã uống thôi tình dược, tuy số lượng ít, nhưng trộn lẫn với dục vọng cường liệt của hắn với Lăng Vân, lúc này bảo ngừng, hắn rất khó chịu, ngay cả nói chuyện cũng ngắt ngứ.

Thẩm Lăng Vân lúc này chỉ còn biết rên rỉ, ngay cả thân thể ma sát với sàng đan cũng tràn đầy khoái cảm, huống hồ là bị hắn chạm vào mặt như thế… trong mê loạn khó chịu rên rỉ không ngừng, làm gì còn quan tâm hắn nói cái gì?

Khổ bức nhất chính là Phụng Thiên Vũ… đêm tân hôn, không hiểu sao không được, khó khăn lắm mới không từ thủ đoạn đạt được người mình thích, nhưng lại không thể chân chính có được y? Không có gì đả kích hơn việc này với nam nhân! Mà cái lão thái bà sống dai kia, lại bệnh nguy vào lúc này!

Hắn vốn không định để lão thái bà đó sống sót, mẹ ruột thì thế nào? Lão thái bà đó trước giờ chỉ thiên vị Phụng Thiên Lạc, bề ngoài thì trăm ngàn vinh sủng, nhưng chưa từng dùng thái độ mẫu thân thương yêu hắn! Chẳng qua là vì nếu như chết đột ngột thì quá rõ ràng, dễ khiến người ta nói ra nói vào, hắn không muốn để lại tiếng xấu ngàn năm! Cho nên mới cố ý hạ loại chung đó, khiến Phụng Thiên Lạc không thể làm gì khác là tuyên bố thái hậu thân thể không khỏe, dần không gặp khách, giải dược mà hắn từng cung cấp, chẳng qua là tạm thời làm tê liệt chung đó, cũng tranh thủ thời gian cho hắn, vốn muốn dùng binh mã của mình, kết quả Hoắc gia trang bị Thẩm Lăng Vân phá ngang, nên phải liên hệ với Lâu tướng quân vốn luôn là thân tín của hắn! Thái hậu rất có thủ đoạn, một tay phò trợ hoàng thượng đăng cơ, chỉ cần đợi thái hậu chết rồi, trong triều đình tất nhiên sẽ xuất hiện nhân tâm khủng hoảng, đến lúc đó Lâu tướng quân dẫn binh tới, tên bị thịt Phụng Thiên Lạc căn bản không thể làm gì, đến lúc đó chỉ cần hắn ra mặt, diễn một trò thu phục Lâu tướng quân.. tiền đề là phải thầm hiệp nghị với Phụng Thiên Lạc, đến lúc đó thuận lý thành chương, thoái vị nhượng hiền… cho dù những đại thần kia nhìn ra dấu vết bên trong, thì ai dám lên tiếng? Như vậy hắn ít nhất sẽ không bị chửi rủa ngàn năm…

Đúng a, lão thái bà kia vốn nên chết đi!

Chẳng qua… chết cũng không đúng lúc quá đi!

Sớm không chết, muộn không chết, lại chọn đêm động phòng hoa chúc của hắn!

Nhưng vì không muốn để lại sơ hở trên sử sách… chuyến này, cho dù chỉ đi mèo khóc chuột, hắn cũng phải làm trò, khi trở về thuận tiện thông báo Lâu tướng quân, đã nên chuẩn bị động thủ rồi!

Phụng Thiên Vũ buồn bực cảm thấy may vì mình không uống nhiều dược, dùng khí công miễn cưỡng có thể đè nén, ngồi thiền đề khí vài phút… cũng bất kể thân thể không thích ứng, cuối cùng vẫn đứng lên, đổi một thân y phục thanh đạm, dù sao chuyến này đi có thể lão thái bà sẽ dứt hơi, mặc đồ đỏ đi không hay lắm.


“Truyền lệnh của ta, bất cứ ai cũng không được phép tiếp cận tẩm cung của ta, bất kể nghe thấy động tĩnh gì, trái lệnh, trảm!”

Trước khi đi, Phụng Thiên Vũ còn luyến tiếc không nỡ hôn lên mặt Thẩm Lăng Vân, khi quay đi ra cửa, đã hoàn toàn bình tĩnh, hạ lệnh lạnh lẽo!

Đây cũng là đương nhiên, Lăng Vân hiện tại mơ mơ hồ hồ, hoàn toàn không có năng lực tự bảo vệ… tuy mỗi người ở đây đều biết đây là vương phi của hắn, người dám chạm vào y sẽ phải trả giá bằng máu! Nhưng vừa nghĩ tới bộ dáng liêu nhân vạn chủng của Lăng Vân trên giường… vạn nhất gặp kẻ không sợ chết, vạn nhất có người vô tình thấy Lăng Vân mê người như vậy, chịu không nổi…

Cho nên mệnh lệnh này của Phụng Thiên Vũ là tuyệt đối chính xác!

Chẳng qua, tiền đề là phải không có Triển Phi Dương.

Giống như câu nói ‘nếu đã sinh Du sao còn sinh Lượng’ của Chu Du được lưu truyền bao nhiêu năm… nam nhân này đã định chính là khắc tinh của hắn, chuyện mỗi lần đều bị phá trên tay hắn, ngay cả động phòng cũng….

Phụng Thiên Vũ vừa đi, Triển Phi Dương đã tới… Lăng Vân bảo hắn đi tìm Phụng Thiên Lạc, truyền thánh chỉ lừa Phụng Thiên Vũ đi, như vậy tên đó sẽ không có cơ hội che giấu long ỷ và long bào, hơn nữa động thủ trong cung, bọn họ có ưu thế về số người, nếu như ở vương phủ, không biết trong nhà hắn có nuôi dưỡng bao nhiêu sát thủ như ở Đào Nguyên trấn, lại thêm Phụng Thiên Vũ võ công cái thế, sẽ càng thêm hóc búa… hơn nữa, thánh chỉ truyền đi rồi, Nhiên Thiên, Lạc Dực, Minh Liệt đều ở cung phục mệnh, và cả bọn Ngạo Thiên Di… tuy Phụng Thiên Lạc cũng hy vọng ‘người yêu của Lăng Vân’ hắn có thể ở lại giúp đỡ, nhưng Triển Phi Dương mới không thèm làm!

Vợ mình đang ở trong động phòng của người khác.. cho dù kế hoạch có chu toàn cỡ nào, hắn sao có thể yên tâm cho được!

Dù sao bên này có nhiều người rồi, ‘thiên lan’ của Nhiên Thiên cũng phong tỏa mọi nơi, lại thêm mai hoa tiêu của Minh Liệt tấn công, cận chiến còn có hai cao thủ tấn công cận chiến là Ngạo Thiên Di và Lạc Dực… nghĩ sao cũng không tới mức bốn người mà vẫn không bắt dược một. Thế là tên quá yêu vợ nào đó không chịu trách nhiệm chuồn về vương phủ!

Vừa vào cửa Triển Phi Dương đã thấy tình hình trên giường, tim xém chút nhảy ra ngoài, lao tới trước giường, Thẩm Lăng Vân đã mất ý thức lập tức rên rỉ quấn lấy… phải nói mất ý thức cũng phân người, vừa rồi khi Phụng Thiên Vũ ở đây, y không có dán lên như con bạch tuột như thế…


Từ trên xuống dưới từ trong ra ngoài kiểm tra một lượt, phát hiện tâm can bảo bối của mình vẫn hoàn hảo không tổn hại, Triển Phi Dương cuối cùng cũng có thể thở phào, nhưng lại tức méo mũi__ đây chính là ‘không để tên khốn Phụng Thiên Vũ ăn đậu hũ’ sao?! Nếu không phải truyền lệnh quan của Phụng Thiên Lạc tới nhanh, Lăng Vân còn không phải đã bị làm gì rồi sao!

Cơn giận trong lòng nam nhân nổi lên… tiểu ngốc nghếch này, quả nhiên là nên đến lúc thực hiện gia pháp rồi!

Lột Thẩm Lăng Vân đu trên người như bạch tuộc không ngừng cọ tới cọ lui xuống, ấn lên giường… Triển Phi Dương hít sâu một hơi, nam nhân vốn là tức giận, nhưng nhìn mỹ vị hợp miệng trước mắt này, nửa thân dưới lại không tự quản được mình, nhiệt lưu nóng chảy trào lên!

“Ngu ngốc… đây là giáo huấn cậu nên có…” Trừng mắt nhìn giá y rơi đầy đất, nam nhân tức phì phò cởi ngoại bào, vừa xé y phục trên người, vừa cấp bách ấn lên, hung hăng hôn lấy đôi môi không ngừng phát ra tiếng rên dụ người đó, “Hôm nay không phải là động phòng của cậu sao? Tôi tuyệt đối sẽ cho cậu một đêm động phòng cả đời khó quên, cứ từ từ trông đợi đi…”

“Ưm a a… a… Phi Dương… Phi Dương…”

Cho dù đã mê ly không tỉnh, trong đầu Thẩm Lăng Vân, cũng chỉ có thể nghĩ tới cái tên này, không ngừng kêu gọi, hình ảnh bảy năm không rời, bảo hộ chuyên tâm, quan hệ bất tri bất giác nảy sinh trong bảy năm… mà từng tiếng kêu này, lại đổi lấy sự tấn công như bão táp của nam nhân…

Động phòng hoa chúc, đương nhiên phải trải qua cùng người mình yêu… Phụng Thiên Vũ tạo ra đủ khó khăn là kiếp nạn của họ, nhưng cũng là cơ hội để khảo nghiệm chân tâm, khảo nghiệm nắm tay đồng sinh cộng tử!

Mà hôm nay, bất luận là Triển Phi Dương hay Thẩm Lăng Vân, đều rất thỏa mãn!

Sáng hôm sau…

Nói ra cũng phải cảm tạ Phụng Thiên Vũ, trước khi đi hắn đã hạ lệnh nói bất cứ ai cũng không được lại gần tẩm cung của mình, bất luận nghe thấy âm thanh gì, nghịch lệnh thì trảm.


Phải nói trong vương phủ cũng coi như ngọa hổ tàng long, Triển Phi Dương dựa vào khinh công vượt bậc có thể an toàn lọt vào, lại nói hôm qua là hôn yến, càng dễ hơn… nhưng cả đêm mây mưa vần vũ, bên ngoài nến còn không nghe thấy bất cứ động tĩnh gì, thì những kẻ này chỉ là nuôi tốn cơm… nhưng nghe thấy thì lại thế nào? Vương gia có lệnh, không cho phép lại gần!

Cho nên Thẩm Lăng Vân mệt tới eo mỏi lưng đau, giống như bị xe cán qua, còn bị tháo xương… làm sao cũng không mở mắt ra dược, bị nam nhân giày vò tới hơn nửa đêm, dược lực mới tan hết, mơ hồ ngay cả sức lực nói chuyện cũng không có, chỉ dưới cơn mệt mỏi cùng cực nhìn rõ người đang rong ruổi trên người mình là Phi Dương, nụ cười an tâm vụt qua khóe miệng, rồi ngủ một giấc tới sáng… hoàn toàn không có ai dám tới làm phiền.

Sau khi trời sáng, Thẩm Lăng Vân rốt cuộc cũng tỉnh táo lại__

“A__”

Giật bắn khỏi giường, tiêu rồi, hôm qua bị rót dược… sau đó, sau đó thì… thoáng chốc này, tâm muốn chết cũng có… nhưng ngặt nỗi thân thể không còn sức, mới nhảy bắn lên đã ngã bịch trở lại giường…

Với một thân tuyệt thế võ học này, mà còn đau tới mức ngồi dậy cũng khó khăn… liền biết tối qua y bị ức hiếp thảm cỡ nào!

Vùi đầu vào ***g ngực ấm áp của nam nhân, Thẩm Lăng Vân mơ mơ hồ hồ chảy nước mắt… đau đớn như bị lửa thiêu đốt lục phủ ngũ tạng… thoáng chốc này, y liền hiểu rõ, y bị hạ dược, sau đó bị…

Ai biết, âm thanh của nam nhân vẫn luôn ôm y lại nhàn nhã vang lên__

“Hiện tại biết sợ rồi sao? Biết sợ, lần sau không được phép lỗ mãng như thế nữa!”

Có thể không tức giận sao? Hôm qua tuy hắn ăn no uống đủ, khi Lăng Vân tỉnh táo chưa từng nhiệt tình như thế, tư vị quả thật mỹ diệu không thể diễn tả… nhưng nếu hôm qua không phải là hắn, nếu là tên khốn Phụng Thiên Vũ đó, hoặc người khác nhân cơ hội… tình huống này, chỉ nghĩ thôi cũng khiến hắn chịu không nổi rồi!

“Hả? Phi Dương… tối qua… tối, tối qua…”


Đột ngột phát hiện người bên cạnh, đang ôm mình là Triển Phi Dương, Thẩm Lăng Vân trợn to đôi mắt mờ nước, lập tức không tìm thấy đầu lưỡi của mình đâu!

“Thế nào? Nếu không cậu cho là ai?! Hôm qua là đêm tân hôn của cậu, tôi là tân lang chân chính biểu hiện thế nào?”

Nam nhân xấu xa nói… không phải hắn làm khó Lăng Vân, lần này nói thế nào, đều là Thẩm Lăng Vân không đúng, án tình dù có gấp, cũng không nên lấy y ra mạo hiểm, không cứng mặt giáo huấn, vạn nhất lại có lần sau thì sao?

Không ngờ, Thẩm Lăng Vân vẫn luôn chiếm thượng phong, lần này lại không nói một chữ, chỉ ôm chặt lấy nam nhân, thật lâu… trong căn phòng trầm mặc, chỉ còn lại tiếng thở không quy luật…

“Phi Dương… vừa rồi tôi rất sợ…”

Thẩm Lăng Vân hễ án tới là hấp tấp, không sợ trời không sợ đất… chữ ‘sợ’ này, cuối cùng cũng nói ra, thì ra người yêu không phải dùng thể khoe sức…

Một ngày một đêm này, đã khiến y lĩnh hội được tư vị sợ hãi đánh mất… trong vòng tay quen thuộc của nam nhân, ủy khuất dần chảy thành sông…

“Được rồi, đừng ủy khuất nữa, đã qua rồi! Có muốn vào cung xem thử không, dáng vẻ thê thảm khi bị bắt của Phụng Thiên Vũ. Trước khi đi, hoàng đế đó cho tôi lệnh bài, có thể tự do ra vào!”

Người yêu chính là người yêu, đạo lý trân trọng hắn rất hiểu… sao nỡ thật sự khiến y thương tâm rơi lệ.

Triển Phi Dương ôm bảo bối hiếm khi yếu ớt ủy khuất khóc thút thít này, giống như dỗ hài tử, vội dời chủ đề.

Nói tới tên khốn Phụng Thiên Vũ đáng hận liền muốn đem chém ngàn đao! Hiện tại trong cung có nhiều cao thủ cùng đối địch như thế, chắc cũng sớm hoàn tất rồi đi?

Hừ, lần này xem ai thu thập ai…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.