Đọc truyện Trọng Sinh Chi Oan Gia Ngõ Hẹp – Chương 142: Đợi gả
“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: Niệm tam vương gia Phụng Thiên Vũ có tình cảm sâu đậm với bổ đầu Thẩm Lăng Vân của Phụng Túc sơn trang, trẫm đặc biệt tứ hôn, cho phép Thẩm Lăng Vân dùng thân nam nhi gả vào tam vương gia phủ, tứ phong tam vương phi. Chọn ngày thành hôn__”
“Thần… Thẩm Lăng Vân, tuân chỉ tạ ơn. Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”
Quá trình lĩnh chỉ ngàn lần như một, Thẩm Lăng Vân quỳ ở đó, sắc mặt tái nhợt biểu hiện ra đương nhiên là diễn trò, mỹ nhân hiện tại đang suy nghĩ làm sao lừa chứng cớ từ tay tam vương gia.
Chẳng qua… ngay cả quan truyền lệnh cũng không khỏi thầm chửi, hoàng thượng này mỗi ngày không làm chính sự, ngày ngày muốn lừa mỹ nhân trong Phụng Túc sơn trang ra, lần trước là Nhiên Thiên, lần này lại là Thẩm Lăng Vân… đây là lam nhan họa thủy a, nam nhân tướng mạo đẹp cũng xui xẻo!
Đưa truyền lệnh quan đi, Thẩm Lăng Vân vẻ mặt sầu khổ về phòng, thật ra là tìm Nhiên Thiên làm trợ thủ, phối dược trong phòng… Lạc Dực và Minh Liệt trước đó đã được Nhiên Thiên thông báo đầu cua tai nheo, nhưng dù là vậy, Lạc Dực vẫn cảm thấy cách làm này không thỏa đáng, tam vương gia đó thần thông quảng đại, vạn nhất mà sơ xuất…
Minh Liệt giống như vợ nhỏ đi theo sau hắn, cùng hắn lo nghĩ… tam vương gia đó tại Đào Nguyên trấn xém chút hại Lạc Dực chết vì nhiệm vụ, khi đấu võ đài, dược đó cũng là thủ hạ của tam vương gia hạ… loại người này sớm nên gặp báo ứng đi! Chẳng qua hai người lo ngại không bao lâu, đã có chuyện làm__
Phụng Thiên Vũ đích thân tới cửa!
“Lăng Vân…”
Vừa vào cửa đã vui vẻ ra mặt, điệu bộ vương gia cũng bỏ, hành lễ cũng miễn, mang đội ngũ thật dài tới đề thân, đi theo sau hắn toàn là người nâng sính lễ, đủ loại trân châu mã não phỉ thúy quý giá, linh chi thiên sơn tuyết liên gì đó, từng rương tơ lụa thượng hảo có thể trải kín đất… Lạc Dực và Minh Liệt đen mặt, chỉ đành tiến lên làm nương gia giúp kiểm kê… sính lễ khoa trương như thế, không phải đều là mồ hôi nước mắt của dân sao?
Phụng Thiên Vũ bỏ lại một đám người, gọi tên Lăng Vân rồi bước nhanh như sao băng tới phòng ngủ của Thẩm Lăng Vân… hiện tại bọn họ là danh chính ngôn thuận, có thánh chỉ ở đó, Lăng Vân không phải luôn trung thành sao, xem lần này còn cự tuyệt hắn được không!
Thẩm Lăng Vân và Nhiên Thiên vừa mới phối dược xong, luống cuống tay chân cất đi, nam nhân đúng lúc đẩy cửa vào.
“Lăng Vân, nhận được thánh chỉ chưa? Ta rất cao hứng!”
Dù người có nhiều toan tính, cũng có lúc cảm thấy vui vẻ thật sự… chẳng hạn như Phụng Thiên Vũ hiện tại, đây là mơ ước nhiều năm của hắn.
“Ừ, nhận được rồi…”
Thẩm Lăng Vân cúi đầu, giống như cô vợ chịu ủy khuất lại không dám phản kháng, nhẹ giọng đáp, hai tay không tự giác xoắn y phục… theo y nghĩ, bộ dáng này của mình rất là khó chịu, cũng không hoàn toàn là do diễn trò, y quả thật muốn đập chết tên mặt người dạ thú này. Nhưng người tình trong mắt hóa Tây Thi, Phụng Thiên Vũ không nghĩ vậy, trong mắt nam nhân, người yêu cuối cùng cũng nhận mệnh, lộ ra vẻ yếu ớt xấu hổ trước mặt mình, hắn càng nhìn càng thích.
Nhiên Thiên tựa hồ ý thức được mình cản trở, vẻ mặt không tình nguyện hành lễ, mang theo túi nhỏ ra ngoài.
“Lăng Vân, trước kia sao không biết ngươi và Nhiên Thiên quan hệ tốt như thế?”
Nam nhân hàm ý xâu xa đảo mắt nhìn bóng lưng của đối phương, hắn dự định tính nợ với Nhiên Thiên về chuyện Chân Hổ, nhưng nếu Lăng Vân thật sự để ý bằng hữu Nhiên Thiên này, hiện tại tâm tình Phụng Thiên Vũ quả thật có thể dùng vui như hoa nở để hình dung, cho nên có thể thương lượng.
“Quan hệ của chúng ta luôn rất tốt, chẳng qua tính cách Nhiên Thiên vẫn luôn thanh lãnh mà thôi… cho nên người ngoài không biết.”
Thẩm Lăng Vân rất rõ ràng, có lẽ một câu nói của y đã có thể cứu Nhiên Thiên.
Nhưng lời của y, lại khiến Phụng Thiên Vũ nhíu mày, đột nhiên đưa tay ôm lấy vòng eo mảnh mai của mỹ nhân, kéo vào lòng, tay kia nhẹ nâng cằm y lên, bức y nhìn thẳng vào mình__ “Lăng Vân, bắt đầu từ bây giờ, ta là phu tế của ngươi… ta không phải người ngoài! Những chuyện trước kia của ngươi ta có thể không tính toán, Triển Phi Dương gì đó, ngươi đừng cho rằng ta thật ngốc, nhận không ra, ta vẫn luôn lưu đường lui cho ngươi! Loại người đó sớm muộn cũng bị triều đình tiêu diệt, Ma Long giáo nói tới cùng là một đám ô hợp giang hồ tà đạo, võ công có cao thì lại thế nào? Lần trước triều đình chẳng qua là khinh địch, phái mấy đội quân nhỏ tới ra vẻ hợp tác với người giang hồ mà thôi, lần sau, trọng giáp vó thiết, đợi ta dẫn từ biên quan tới… ngươi cho rằng bọn họ còn có thể may mắn như thế sao? Cho nên, quên Triển Phi Dương đi, theo ta, ta hứa sẽ cho ngươi cả đời hưởng không hết vinh quang phú quý, không để ngươi chịu chút ủy khuất nào, cả đời chuyên sủng.”
Nam nhân thâm tình cuồn cuộn, thề sắt thề son… Thẩm Lăng Vân biết đây là thật, nghĩ tới mình lợi dụng tình cảm chân thật của người khác, trong lòng cũng có chút hổ thẹn, nhưng nghĩ tới những hành động tàn ác của kẻ trước mắt, nghĩ tới cách duy nhất thoát khỏi cục diện trước mắt…
“Bất kể ta có nguyện ý hay không, thánh chỉ đã ở đó, ta không có chọn lựa nào nữa, vương gia, hôn kỳ là khi nào?”
Vẻ mặt cười khổ, nhưng trong lòng lại đang tính toán… nếu Phi Dương thấy bọn họ thân mật như thế, nhất định trừng phạt y tới không xuống giường được.
Nhưng chính thái độ ủy khuất này, lại dẫn lên thương tiếc của nam nhân, cánh tay đặc biệt mịn màng vì hưởng đủ thứ tốt nhẹ vuốt qua gương mặt hao gầy, tràn đầy sủng ái__
“Ba ngày sau, là ngày tốt! Lăng Vân, ta bảo đảm sẽ cho ngươi hạnh phúc, đừng để ta thấy vẻ mặt buồn bã thế này nữa được không… ta muốn có được ngươi, ta nằm mơ cũng muốn, cho nên chuyện này ta tuyệt đối sẽ không thỏa hiệp, ngươi nhất định phải gả cho ta!”
Người cổ đại chú trọng lễ nghĩa, cho nên dù tam vương gia có gấp rút, hận không thể lập tức mang mỹ nhân đi động phòng… nhưng vẫn cắn răng, chọn ngày hoàng đạo, dù sao thánh chỉ đã hạ rồi, cũng không thể làm quá gấp…
Thẩm Lăng Vân một trận rùng mình… thật ra tên này cùng Phi Dương có mấy phần tương tự, chẳng hạn như bá đạo, không từ thủ đoạn như nhau, có điều Phi Dương là ngang ngược, mà Phụng Thiên Vũ là gian manh! Phụng Thiên Vũ không có giới hạn, vì đạt mục đích mà thủ đoạn bỉ ổi nào cũng sử dụng…. đây là chỗ khiến y ghét nhất.
“Lăng Vân, không bằng thế này… hôm nay ngươi dọn tới vương phủ đi? Thích ứng trước một chút, chúng ta sẽ dễ gia tăng tình cảm…. ta đã nói với hoàng huynh rồi, ngừng tất cả nhiệm vụ của ngươi gần đây, để ngươi chuyên tâm đại hôn! Dù sao ba ngày sau, ngươi đã là vương phi rồi, cũng không cần phải ở lại Phụng Túc sơn trang làm bổ đầu nữa…”
Mỗi người đều có khi bị vui sướng hun mờ đầu, Phụng Thiên Vũ cũng không ngoại lệ, nam nhân này đã gấp không thể đợi rồi.
Phụng Thiên Vũ muốn xem người yêu như chim hoàng yến mà nuôi, chỉ đáng tiếc, Thẩm Lăng Vân là một con chim ưng xinh đẹp.
Nhưng đề nghị này cũng đúng ý Thẩm Lăng Vân__
“Lăng Vân nghe vương gia phân phó vậy, nhưng… Lăng Vân thỉnh cầu vương gia, trước khi đại hôn, Lăng Vân có thể ở riêng không, Lăng Vân cần thời gian thích ứng… vẫn không muốn quá sớm…”
Nếu có thể vào ở trong vương phủ, mỗi ngày cùng ra cùng vào với Phụng Thiên Vũ, lại có thể né tránh đụng chạm da thịt, đó là nhất cử lưỡng tiện, rất tốt.
“Được, ta đáp ứng ngươi… trước khi đại hôn, ta sẽ không cưỡng ép ngươi làm gì cả, cho ngươi thời gian___”
Phụng Thiên Vũ đáp coi như sảng khoái, dù sao đã đợi lâu như thế rồi, cũng không ngại đợi thêm ba ngày, nóng ruột không ăn được đậu hủ nóng, mấy hôm nay cứ đón Lăng Vân về phủ trước, thương yêu chiều chuộng, dù sao Lăng Vân đối mặt với thánh chỉ, xem ra đã nhận mệnh, lại cho y biết thêm mình tốt bao nhiêu, đến lúc đó nước chảy đá mòn không còn là chuyện khó.
Sau khi đạt thành hiệp nghị, nam nhân buông y ra, Thẩm Lăng Vân rời khỏi phòng ngủ, đi tạm biệt những người khác, quá trình không phức tạp, dù sao không phải là hoàng hoa đại khuê nữ được gả đi, hơn nữa bọn họ là người hành tẩu giang hồ, không có nhiều quy củ, rất nhanh Thẩm Lăng Vân đã mang túi đồ nhỏ về, nói có thể xuất phát.
“Vương gia, có thể đi rồi__”
“Ngốc nghếch, sao còn gọi là vương gia? Nên sửa miệng, gọi ‘phu quân’…”
“…”
Thẩm Lăng Vân mặt đen thui… có vài thứ, cho dù là diễn kịch, nếu không phải người đã chọn, y cũng không kêu được… quả nhiên không phải nằm vùng tốt sao?
“Ha ha, nếu thấy khó xử, thì lại sửa miệng khi đại hôn vậy, hiện tại gọi tên ta đi.”
Phụng Thiên Vũ thấy y khó xử, chọn nhượng bộ.
“Phụng Thiên Vũ…. Thiên vũ…”
Cái này, Thẩm Lăng Vân còn có thể miễn cưỡng tiếp nhận, lộ ra vẻ thanh thuần nửa thật nửa giả.
“Ngoan, ngươi đó, đến vương phủ ở, còn mang đồ làm gì, ở đó cái gì cũng có…”
“Một vài đồ vật tùy thân mà thôi, đều đã quen dùng, rời khỏi cũng cảm thấy không thích ứng.”
… Nhà ngươi có ‘vũ khí’ đối phó ngươi sao? Lăng Vân cuối cùng nhận mệnh, có thể thử sống chung tốt đẹp với hắn như thế, coi như mở đầu không tồi.
Bước lên xe ngựa dừng trước cửa, nhìn người trong lòng thật sự ngồi bên cạnh, gương mặt yêu kiều viết đầy xấu hổ, Phụng Thiên Vũ hôm nay thật sự say mê, giống như tên nhóc mới lớn, thậm chí có thể nghe được tiếng tim đập thình thịch.
Mà mọi người trong Phụng Túc sơn trang, nhìn chiếc xe ngựa cuốn bụi mà đi, ai nấy đều vẻ mặt ngưng trọng__
Say rồi thì tốt, say rồi mới có sơ hở mà bắt lấy!