Đọc truyện Trọng Sinh Chi Oan Gia Ngõ Hẹp – Chương 119: Xem kịch
Chỉ thấy mắt thiếu phụ lóe tia lạnh, ôm Đồng Đồng trong lòng nhảy vụt lên cành cây cạnh họ… xem ra nữ nhân này công phu cũng không tồi! Nhưng cách làm thì người khác thực sự không dám kính nể… đây là con của nàng, ôm lên một cành cây lắc lư xong, rồi lại tự thi triển khinh công chạy mất…
Thẩm Lăng Vân nhìn Đồng Đồng trên cành cây lắc lư đó, không khỏi đổ mồ hôi lạnh, muốn đi ôm hài tử xuống, lại bị Triển Phi Dương cản lại__ “Xuỵt, yên lặng mà xem…”
Đó dù sao cũng là người mẹ, cũng không thể hại con của mình!
Nhưng chuyện này cũng thật khó nói, Lam Cô của nhà Liễu đà chủ không lâu trước chính là tiền lệ tốt nhất!
Không lâu sau, Phụng Thiên Lam hoảng loạn xuất hiện.
“Đồng Đồng… đệ đang ở đâu… Đồng Đồng… đệ đừng dọa ca ca, Đồng Đồng…”
Phụng Thiên Lam đầu đầy mồ hôi nhìn trái nhìn phải, hắn cùng Đồng Đồng ra ngoài chơi như bình thường, nhưng hài tử này chạy quá nhanh, mới chớp mắt, người đã mất tiêu? Hài tử này nếu mất thì phải làm sao…
Thẩm Lăng Vân và Triển Phi Dương nhìn nhau… mới chia tay không lâu thôi, tên Ngạo Thiên Di này không phải đã thề thốt nói thích Thiên Lam, mới ngàn phương vạn kế mang người đi sao? Sao mới không có bao nhiêu ngày, đường đường cửu vương gia, tâm can bảo bối của thái hậu… đã sắp biến thành bảo mẫu rồi! Không có một thân kiều ngạo khí như trước, gương mặt cũng gầy đi một vòng lớn… rốt cuộc là bị tàn phá thế nào a?
Đồng Đồng trên cành cây vẫn còn đang do dự… nhưng cành cây này đã phát ra tiếng cọt kẹt, tiểu hài tử sợ hãi lập tức kêu lên__ “Thiên Lam ca ca, Thiên Lam ca ca! Đệ ở đây…”
Phụng Thiên Lam nương theo tiếng chạy tới dưới cây, lập tức hoảng lên__ “Sao đệ lại leo cao như thế… đệ chờ chút, ca ca nghĩ cách leo lên! Đệ đừng động… ta ôm đệ xuống…”
Phụng Thiên Lam căn bản không biết khinh công, cây này cao như thế, hắn lại lo lắng hài tử sẽ té xuống, chỉ đành căng da đầu leo lên… Thẩm Lăng Vân nhìn mà chịu không nổi, nếu không phải Triển Phi Dương cản lại, muốn nhìn xem chiêu trò của Ngạo phu nhân…. Thì y đã sớm đi giúp đỡ!
Hai người nhìn chằm chằm cành cây dưới người hài tử, và Phụng Thiên Lam đang leo lên… nếu có người sắp té xuống, thì sẽ lập tức phi thân qua giúp đỡ!
Nhưng ai ngờ, Phụng Thiên Lam mệt sống một chết leo được một nửa, đột nhiên sau cành cây bay tới một mũi phi tiêu, nhanh như chớp điện… đó chính là hướng mẹ Đồng Đồng biến mất, nhưng phi tiêu này lại đánh gãy cành cây nơi nương tựa duy nhất của Đồng Đồng!
Bất ngờ tới quá đột ngột, chớp mắt trước thấy cành cây vẫn còn chống đỡ được, chớp mắt sau đã ‘rắc’ cùng hài tử rớt xuống… Thẩm Lăng Vân căn bản không nghĩ sẽ lại có ngoại lực can dự vào, thế nên ngạc nhiên một chút, rồi muốn đưa tay đón Đồng Đồng, nhưng đã không kịp!
“A…”
Tiếng kêu thảm vang lên, tiếp theo là hài tử khóc cha gọi mẹ… Phụng Thiên Lam tay chân luống cuống trèo được một nửa cũng té xuống, ngồi ở đó nửa ngày không dậy nổi, còn phải vừa dỗ tiểu hài tử__ “Đồng Đồng ngoan, đừng khóc… ca ca ôm đệ về trang, để mọi người xem thử có nghiêm trọng không…”
Thẩm Lăng Vân ngồi trên cây nghe mà xót lòng… cửu vương gia có khi nào chịu tội như thế?!
Nhưng còn chưa đợi hai người tên cây tới giúp đỡ, từ xa đã có tạp âm truyền tới__
“Đồng Đồng…”
“Tiểu thiếu gia…”
Xem ra, chắc là người của Ngạo Thiên sơn trang tới tìm tiểu hài tử, Phụng Thiên Lam vội vẫy tay__ “Ở đây! Ở đây nè…”
Nhưng hắn làm sao cũng không nghĩ tới__
“Tiểu thiếu gia bị sao vậy?”
“Ngã từ trên cây xuống!”
“Nó còn nhỏ như thế, sao có thể leo cao như vậy được?”
“Nè! Chắc không phải do ngươi cố ý ôm tiểu thiếu gia lên đó rồi đẩy xuống cho tàn phế không!”
“Quả thật là quá ác độc! Loại người này sao có thể lưu lại sơn trang? Đuổi hắn đi!”
“Đuổi hắn đi!”
“Đuổi hắn đi!”
Một đám người bao vây Phụng Thiên Lam, khí thế bức người.
Trên cây, không chỉ Triển Phi Dương, ngay cả Thẩm Lăng Vân đều nhìn ra… những người này đều là người của Ngạo Thiên sơn trang, nhưng bọn họ vừa tới đã chỉa mũi dùi vào Phụng Thiên Lam, nếu bảo là bị kế hoạch của Ngạo phu nhân lừa gạt, không bằng nói những người này đã thương lượng tốt với Ngạo phu nhân, cố ý bày kế ra như vậy, cũng nhau hãm hại Phụng Thiên Lam, muốn đuổi hắn đi, nếu nhìn kỹ, dưới thân cây có một đệm đất khá dày, chắc là chuẩn bị để bảo vệ Đồng Đồng!
“Ta không có… không phải ta…” Phụng Thiên Lam bị dọa ngốc lăng, vừa rồi ở đây chỉ có hắn và Đồng Đồng, lúc này thật sự không thể nói rõ, chỉ đành quay đầu đặt hết toàn bộ hy vọng lên người hài tử. “Đồng Đồng, đệ nói… vừa rồi là chuyện gì vậy!”
Không ngờ Đồng Đồng lại vẻ mặt hổ thẹn, hơi quay mặt đi__
“Vừa rồi, vừa rồi là Thiên Lam ca ca nói muốn mang ta ra ngoài chơi, sau đó dẫn ta tới khu rừng này, còn đặt ta lên cây không lo… ta cầu hắn nửa ngày, hắn mới nói hắn đứng bên dưới, bảo ta nhảy xuống, hắn sẽ đón ta, nhưng khi ta nhảy xuống, Thiên Lam ca ca lại không đón ta… oa oa oa…”
Tiểu hài tử khóc lau nước mắt nước mũi, Thẩm Lăng Vân nhìn mà hỏa thăng ba trượng__ Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, ai sẽ tin hài tử nhỏ như thế sẽ nói dối?
Nhưng nháo tới mức độ này còn ngại chưa đủ__
“Đồng Đồng! Đồng Đồng của mẹ… nếu con có bất trắc gì, con bảo mẹ sống làm sao!”
Người vừa nhào lên đòi sống đòi chết không phải chính là Ngạo phu nhân vừa rồi đã bỏ hài tử trên cành cây sao? Nữ nhân này ôm hài tử giả vờ giả vịt khóc một hồi, rồi ngẩng đầu lên, tràn đầy phẫn nộ lao lên vung tay đánh__ “Đồ tiện nhân ngươi, muốn hại chết Đồng Đồng, sao ngươi lại nhẫn tâm như vậy chứ! Ngươi cút cho ta, Ngạo Thiên sơn trang chúng ta không chào đón ngươi!”
Khi bạt tai này sắp đánh lên mặt Phụng Thiên Lam đã đơ như khúc gỗ, chỉ nghe một tiếng ‘vù’, thiếu phụ bay ra, còn Phụng Thiên Lam ủy khuất bị mọi người vây công đã được ôm vào lòng ngực tuy không tráng kiện, nhưng lại khiến hắn an tâm.
Mọi người nhìn kỹ, lúc này mới nhìn rõ hai người từ trời giáng xuống, khí thế như thần linh hạ phàm, một nam tử bạch y cẩm bào trong đó bảo vệ người bọn họ đang muốn đuổi đi, người còn lại trong anh tuấn còn mang theo nét tà mị, an tĩnh đứng bên cạnh đồng bạn, đã khiến người ta cảm thấy cảm giác áp bách không thể nói rõ… vừa rồi dùng chưởng phong đánh phu nhân đi chính là người này.
“Các ngươi là ai?”
“Đây là chuyện của Ngạo Thiên sơn trang chúng ta, có chỗ cho các ngươi chen vào sao?”
Đám người mồm năm miệng mười, muốn chế ngự người trước, nhưng đột nhiên lại nghe thấy trưởng lão thân phận cao nhất trong đám người kinh hô__ “Đây không phải Thẩm Lăng Vân, Thẩm đại hiệp sao? Thật là rồng tới nhà tôm… xin hỏi ngài đây là__”
Thẩm Lăng Vân trước kia, vốn là hảo hữu chí giao với Ngạo trang chủ, bái làm huynh đệ, chuyện này Thẩm Lăng Vân quả thật đã nghe từ chỗ Ngạo Thiên Di rồi.
Mọi người nghe thế, lập tức lộ ra mấy phần sợ hãi, không dám lại nói bậy bạ nữa… dù sao Thẩm Lăng Vân không chỉ là một trong tứ đại danh bộ của Phụng Túc sơn trang, hơn nữa còn là đệ tử đích truyền của Thanh Tùng lão nhân, địa vị trong võ lâm đủ nặng, không thua gì trang chủ của họ…
“Nhiều người như thế hãm hại một hài tử… đây chính là tác phong của Ngạo Thiên sơn trang?! Ngạo Thiên Di đó thật sự là càng sống càng thụt lùi!”
Triển Phi Dương dùng âm mũi tràn đầy khinh bỉ.
Hắn ngứa mắt những kẻ đạo mạo giả tạo này, hư tình giả ý muốn kéo quan hệ với Lăng Vân, làm bẩn tên Lăng Vân!
“Vị thiếu hiệp này, không thể nói bậy như thế! Ngài không thể thấy chúng tôi nhiều người vây quanh hắn thì là ức hiếp hắn… chúng tôi là danh môn chính phái! Tiểu tiện nhân này cũng không biết từ đâu chui ra, ăn vạ ở sơn trang không chịu đi, còn lừa tiểu thiếu gia của chúng tôi ra ngoài, muốn hại nó ngã từ trên cây xuống… hạng ác độc thế này, chúng tôi không đuổi đi mà được sao?”
Ngạo phu nhân bị ném ra có lẽ do thấy Triển Phi Dương sắc mặt bất thiện, nên không dám đắc tội, lại thêm Thẩm Lăng Vân đang đứng về phía này, chỉ đành nuốt cơn giận xuống, còn giả vờ lý lẽ chính đáng nói.
“Nếu ta nói, vừa rồi trước khi ngươi và nhi tử của ngươi vào khu rừng này, chúng ta đang ở trên cành cây hóng mát, sau đó cái gì cũng thấy hết… ngươi còn nói như vậy không?”
Triển Phi Dương khinh bỉ đảo mắt nhìn mọi người vừa hít một hơi lạnh, hừ, quả nhiên là một bọn!
“Các ngươi không phải không biết hắn từ đâu tới sao? Ta có thể cho các ngươi biết__”
Thẩm Lăng Vân thở dài một hơi, có lẽ Phụng Thiên Lam thật sự không muốn trở về hoàng cung tử khí trầm trầm kia, mới thà thu liễm nhuệ khí, ở lại nơi này che giấu thân phận bị ức hiếp… nhưng nhìn hắn như thế, Thẩm Lăng Vân đột nhiên cảm thấy, cái tên Ngạo Thiên Di kia, một chút cũng không đáng phó thác!
“Bổ đầu Thẩm Lăng Vân của Phụng Túc sơn trang, tham kiến cửu vương gia thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế__”
Hành lễ chính thức vang vọng, khi Thẩm Lăng Vân quỳ một gối, chim trong rừng cũng bị dọa bay lên xào xạc.