Đọc truyện Trọng Sinh Chi Nịch Sát – Chương 77
Tuy rằng không có bao nhiêu tin tưởng với một biên kịch mới ra trường lại vô danh tiểu tốt như Lưu Diệp, nhưng nể ánh mắt xảo quyệt và những lời khen ngợi của Tưởng Trạch Thần cùng bảng vàng của đạo diễn Lưu, Tống Nhạc cũng không nói thêm gì, hắn đáp ứng tắp lự. Sau khi báo cáo với công ty, Tống Nhạc bắt đầu an bài hành trình cho [ Trầm Phù ].
Thân phận cháu nội đạo diễn Lưu của Lưu Diệp khiến không ít người nghi ngờ chất lượng bộ phim này, cho rằng đạo diễn Lưu chỉ đơn thuần muốn dùng danh vọng của mình để trải đường cho cháu trai. Đối với đủ loại nghi ngờ, đạo diễn Lưu chỉ để lại một câu: Ông trước nay chỉ nhận tài không nhận người, tất cả nghi vấn sẽ được trả lời khi [ Trầm Phù ] công chiếu, là vàng thì sẽ có một ngày phát sáng.
—— Những lời này cũng coi như là khiêu khích ngạo mạn, nhưng cũng khó nói có phải là một thủ đoạn tuyên truyền hay không, ít nhất đến ngay cả những người đang nghi ngờ cũng quyết định sẽ chờ xem bộ phim này, dù sao chỉ có xem xong phim họ mới có lí do để tiếp tục công kích.
Có thể nói, lực kêu gọi của đạo diễn Lưu là không để cho khinh thường, hơn nữa bởi vì tự tin cùng địa vị trong giới giải trí nên ông không thèm để ý đồn thổi, [ Trầm Phù ] vẫn tìm được nhà đầu tư và diễn viên rồi lên lịch quay phim.
Nhân vật của Lê Chu là nhân tài mới xuất hiện trên thương trường, ban đầu bị nhân vật chính hãm hại lại hãm hại, lợi dụng lại lợi dụng, cuối cùng từ từ lớn dần lên, bắt đầu cùng nhân vật chính đối chọi gay gắt, cũng coi như là một vai phụ quan trọng. Để cho người bất ngờ đó là mẹ của Lê Chu cũng được mời vào đoàn phim, bà vào vai người mẹ của hai anh em. Đối với huynh trưởng đại nhân cùng mẫu thượng đại nhân xa lạ, Tưởng Trạch Thần vô cùng rối rắm trong tận sâu nội tâm.
Cái gọi là đồng hành là oan gia, đối với Diệp Thành Sâm vào vai anh hai Tưởng Trạch Thần, Lê Chu cũng lén lút oán giận bất mãn nhiều lần, nhưng đến phiên mẹ của mình thì cậu ta lại bắt đầu vui sướng khi người gặp họa.
“Cũng có ngày cậu gọi mẹ tớ là ‘mẹ’ nha. Còn nhớ khi còn bé tớ hay quấn cậu đòi cậu làm em trai tớ không? Lần này chúng ta cũng coi như là anh em theo một cách nào đó rồi ý.” Lê Chu khoác lên vai Tưởng Trạch Thần, cười nhạo.
“… Tớ nhớ rất rõ, nhưng tớ kinh ngạc là cậu cũng còn nhớ đấy…” Tưởng Trạch Thần che mặt, “Sao cậu luôn nhớ những chuyện vớ vẩn như thế!”
“Bởi vì ấn tượng khắc sâu quá đó mà, cậu không biết lúc ấy tớ muốn dụ dỗ cậu làm em trai của tớ như thế nào đâu…” Lê Chu có chút ai oán mà thở dài.
Tưởng Trạch Thần không biết nói gì —— chẳng lẽ cậu là mẫu em trai lí tưởng ư?
Đối với vai diễn của mình, Tưởng Trạch Thần đương nhiên là cưỡi xe nhẹ đi đường quen, ngay cả nghiền ngẫm nhân vật cũng không cần —— cậu mới là hàng thật đó nha! Còn lại đều là hàng nhái! Duy nhất khiến cậu có chút đau đầu đó là phần diễn của cậu cùng Diệp Thành Sâm nhiều hơn so với [Tiên nghịch]. Cậu vẫn phải diễn tiết mục ngoài thì dịu dàng thắm thiết trong thì sấm chớp ầm ầm, khiến cho Tưởng Trạch Thần đành phải không ngừng mà thôi miên chính mình, “Anh ta chính là Tưởng Trạch Hàm, anh ta chính là Tưởng Trạch Hàm” hoặc là làm cho mình thanh tỉnh, ” Đây là quay phim thôi, đây là quay phim thôi.”. Như thế cậu mới miễn cưỡng làm cho mình bảo trì hành vi của một diễn viên tốt. Mà mỗi lần trở về nhìn thấy Tưởng Trạch Hàm chân chính, Tưởng Trạch Thần luôn có cảm giác được chữa lành đến nỗi cậu muốn lệ rơi đầy mặt.
—— Tưởng Trạch Hàm vui vẻ phát hiện em trai nhà mình gần đây bắt đầu càng thích dính anh hơn, hơn nữa ánh mắt chuyên chú mà cảm động kia khiến anh có cảm giác mình rất quan trọng với Tưởng Trạch Thần —— đương nhiên, càng nhiều thời điểm, anh luôn cảm thấy em trai của mình hình như bị chịu đả kích, không quá bình thường…
May mà, Diệp Thành Sâm cũng không có làm ra hành động thân mật quá đáng với Tưởng Trạch Thần như trước kia, cũng không có nói những lời ly gián quan hệ, thái độ hòa ái thân thiết trước sau như một. Đại khái anh ta biết rằng hình tượng tồi tệ của mình đã ăn sâu bén rễ trong lòng Tưởng Trạch Thần, cho nên chỉ có thể lấy lui để tiến. Mà Lê Chu cũng phòng Diệp Thành Sâm như phòng giặc, sợ anh ta làm chuyện táng tận lương tâm với anh em tốt của mình, khiến Diệp Thành Sâm nhất thời cảm thấy mình thành công địch của toàn thể nhân dân.
Đội ngũ diễn viên mà đạo diễn Lưu quen dùng đều là những diễn viên có thực lực, không kéo dài thời gian quay, hiệu suất cao nổi tiếng. Hơn nữa bởi vì là phim về thương trường cho nên các địa điểm quay phim có thể đặt ở B thị, không cần đi ra ngoài quay ngoại cảnh làm gì. Cho nên đoàn phim bắt đầu khởi công từ tháng sáu sau khi Lưu Diệp bảo vệ xong luận án. Thẳng đến khi trung tuần tháng chín, thiệp mời của giải thưởng Kim Hoa đến tay Tưởng Trạch Thần, [ Trầm Phù ] cũng quay gần xong.
Làm một vai phụ quan trọng chết trước khi phim kết thúc, Tưởng Trạch Thần đã diễn xong hết những phần diễn thuộc về mình, mà màn cuối cùng chính là cảnh em trai nhân vật chính vì chạy nhanh nên gây ra tại nạn xe cộ.
Sau khi xác nhận được rằng Tưởng Trạch Thần sẽ lái xe, không cần dùng thế thân, đạo diễn Lưu liền xoay người đi bố trí vị trí máy quay, mà Tưởng Trạch Thần cũng hoạt động thân thể một chút, chuẩn bị bắt đầu quay phim.
“Nè, thực sự thì cậu không có vấn đề gì chứ? Với trình độ lái xe của cậu…” Lê Chu đứng ở bên người Tưởng Trạch Thần, có chút lo lắng mà dò hỏi.
—— Bởi vì có bóng ma đời trước, hiện tại Tưởng Trạch Thần lái xe không quá nhanh, không cầu mau chỉ cầu ổn. Ngay cả Lý Thiệu Minh cùng Lê Chu khi ngồi lên xe cậu lái đều chê cậu lái xe như ông già tám mươi, chậm muốn chết.
“Có gì không ổn nè? Nói cho cậu biết nha, anh đây cũng từng đua xe đó nha!” Tưởng Trạch Thần đảo mắt xem thường, tâm nói lúc anh đây đua xe cậu còn đang chơi bùn đó! Đừng có mà tỏ ra nếu tớ lái xe nhanh thì sẽ xảy ra tai nạn chết người có được không hả?
Nói đến chết người… Tưởng Trạch Thần lắc đầu, đem loại suy nghĩ không may mắn này vứt ra khỏi đầu, tuy rằng từ trước đến nay cậu không phải là người mê tín, nhưng mà không biết vì sao, sáng sớm hôm nay cậu cảm thấy có chút không đúng lắm, trong lòng có chút không thoải mái.
—— Có lẽ là do cậu phải diễn lại cảnh tai nạn đời trước, cho nên tạo thành tâm lý khó chịu chăng? Tưởng Trạch Thần không biết, lại không thể thoát khỏi cảm giác kỳ quái, chỉ có thể tự nói mình quá mẫn cảm rồi.
—— Dù sao, đó cũng là chuyện chẳng ai muốn lặp lại đi?
“Hôm nay là mùng chín tháng chín, mười ngày sau chính là tiệc tối của giải thưởng Kim Hoa, lần này tớ không có tác phẩm được đề cử, nhưng mà mẹ tớ có, tớ đang chuẩn bị đi thảm đỏ cùng bà. Cậu quyết định đi như thế nào chưa? Là một người hay là cùng diễn viên nào đó trong đoàn? Nếu Diệp Thành Sâm không đi cùng nữ diễn viên chính hoặc là đạo diễn thì cậu đi cùng anh ta cũng được đó. Ít nhất có thể lợi dụng anh ta để xuất hiện trước màn ảnh nhiều hơn, tuy rằng tớ cũng không thích nổi anh ta…” Lê Chu nói lảm nhảm một hồi, “Lần này cơ hội cậu được thưởng nhiều lắm đó, cho nên cho dù không có Diệp Thành Sâm thì cũng sẽ không bị phóng viên xem nhẹ đâu.”
“Tớ còn chưa quyết định định, chờ Tống Nhạc cùng công ty và nhà đầu tư sắp xếp đi. Tớ đi một mình cũng không sao…” Tưởng Trạch Thần có chút không quá để ý mà trả lời, đột nhiên sửng sốt, “Cậu nói hôm nay là mùng mấy cơ?”
“Mùng chín tháng chín, làm sao vậy?” Lê Chu cũng bị cậu làm cho ngơ ngác.
“… Không có gì.” Tưởng Trạch Thần lắc lắc đầu, cảm giác cổ quái trong lòng lại càng thêm sâu.
—— Mùng chín tháng chín, ngày này là ngày Tưởng Trạch Thần tuyệt đối không nhớ lầm, đây là ngày cậu xảy ra tai nạn xe ở đời trước, bởi vì hội nghị kia rất trọng yếu, cậu sợ bỏ qua cho nên mới cố ý xác nhận rất nhiều lần. Sau đó… Sau đó liền xảy ra “Sự cố nghiêm trọng” như vậy, Tưởng Trạch Thần ấn tượng liền càng thêm khắc sâu. Cho dù đã trọng sinh hơn mười năm rồi, cậu cũng cũng thể nào quên, đại khái… Cũng bởi vì cậu sợ hãi tránh không được ngày chết của mình đi?
—— Được rồi, Tưởng Trạch Thần! Đừng dọa mình như thế nữa! Đây chỉ là trùng hợp! Tưởng Trạch Thần cào tóc, cường bách chính mình không cần nghĩ nhiều. Chính là ngày giống nhau thôi, năm cũng không giống nha! Cho dù là đời trước, hiện tại cậu vẫn còn cố gắng giãy dụa ở trong công ty, cho dù chết, cũng phải chờ tới hôm nay của ba năm sau…
“Làm sao vậy, sắc mặt cậu rất khó nhìn nha.” Lê Chu nghiêng đầu, nhìn về phía Tưởng Trạch Thần, nhíu nhíu mày, lập tức đưa tay đè lại trán của cậu, “Thân thể khó chịu? Hay là khẩn trương?”
“Không có gì.” Tưởng Trạch Thần lắc lắc đầu, cậu cũng không muốn cậy mạnh, nhưng mà mới nãy cậu đã nói chắc như đinh đóng cột để đạo diễn không cần tìm thế thân, trong thời gian ngắn như vậy lại đổi ý, như thế không được tốt lắm đi? Mà thay đổi cũng bởi vì cái dự cảm ngay cả bản thân cậu cũng không tin tưởng…
“Tưởng Trạch Thần! Bắt đầu quay phim, đi làm chuẩn bị đi!” Ngay tại khi Tưởng Trạch Thần do dự, phó đạo diễn đã hô lên với cậu. Tưởng Trạch Thần lấy lại bình tĩnh, lên tiếng đáp lại rồi chạy về phía ô tô của mình.
Đoạn đường mà đoàn phim thuê để quay phim đã được giải tán sạch sẽ, trừ bỏ mấy xe phối hợp diễn ra thì không còn người đi đường nào, mà Tưởng Trạch Thần cần làm đó là lái xe một đoạn ngắn, về phần tai nạn xe thì sẽ hiệu chỉnh sau.
Tưởng Trạch Thần ngồi ở trong xe và thắt dây an toàn. Cậu hít sâu vào một hơi, đặt tay vào tay lái và cố gắng làm đầu óc trống rỗng để mình không nghĩ vẩn vơ nữa.
Chỉ tiếc, đôi khi tư tưởng là không thể khống chế, khi Tưởng Trạch Thần nhận được tín hiệu ‘Quay phim’, cậu đạp ga rồi từ từ gia tốc, lại đột nhiên cảm giác được cảnh tượng trước mắt giống hệt cảnh tai nạn xe đời trước của mình. Đèn đường, biển quảng cáo, chỗ rẽ, kim đồng hồ đo tốc độ dần nhích về phía bên phải… Hết thảy quen thuộc đến nỗi khiến Tưởng Trạch Thần kinh hồn táng đảm.
Chỗ quẹo vào đột nhiên xuất hiện một chiếc xe hơi, Tưởng Trạch Thần đang có chút hoảng hốt mãnh liệt co rụt lại đồng mâu —— cậu nhớ tới tình huống tai nạn xe đời trước —— ô tô không ấn giao thông quy tắc lao tới, phanh xe lại đột nhiên bị đứt, trong nháy mắt, cậu tâm hoảng ý loạn đầu óc trống rỗng…
Theo phản xạ mà đem xe phanh lại, đồng thời vì tránh né mà vặn tay lái, Tưởng Trạch Thần đang thất thần đã phạm vào hành động sai lầm nhất khi tai nạn xe.
Thanh âm lốp cao su ma sát nhựa đường làm da đầu người ta phát run, đầu xe quẹo mạnh 90 độ, để ngang giữa đường, mà xe theo quán tính vẫn lao về phía trước khiến xe mất đi cân bằng. Tưởng Trạch Thần cảm thấy tầm nhìn của mình xoay tròn, lục phủ ngũ tạng khó chịu như đã lệch hết vị trí, đầu truyền đến đau nhức va chạm, trước mắt tối sầm, tinh thần hoản loạn và thân thể đau đớn khiến cậu ngất lịm đi.
—— Lần này, ngay cả hiệu chỉnh cũng có thể bỏ, lão tử diễn ra cảnh tai nạn thật trăm phần trăm!