Trọng Sinh Chi Nịch Sát

Chương 54


Đọc truyện Trọng Sinh Chi Nịch Sát – Chương 54

Có Tưởng Trạch Thần cùng Lê Chu đồng thời hợp tác, quá trình quay MV rất thuận lợi, dù sao nhân vật chính thực sự cũng chỉ có một mình Lê Chu mà thôi, cho dù là nhân vật nữ chính được thiên thần đem lòng yêu thương hay là nhân vật thiên sứ phản diện do Tưởng Trạch Thần đóng đều chỉ là những người qua đường. Điều duy nhất khiến Tưởng Trạch Thần không thích lắm chính là chuyện sau khi quay xong tất cả mọi người đều nhất trí rằng diễn xuất của cậu quá chói sáng, gần như đã lấn át cả vẻ thống khổ của Lê Chu, cho nên không thể không thu liễm một ít mà quay lại lần nữa.

—— Đương nhiên, tuy rằng không thể đoạt đất diễn, nhưng mà có thể trong lúc vô tình bắn ra khí thế ngời ngời để tranh màn ảnh với Lê Chu cũng khiến cho Tưởng Trạch Thần đắc ý vô cùng. Còn về phần Lê Chu, lần đầu tiên bị ‘đối thủ’ đoạt hết màn ảnh và không thể không vì thế mà phải quay lại lần nữa khiến cho nên cậu ta hết sức uất ức, vỗ vỗ đầu của cậu rồi trực tiếp kéo vào phòng thu âm.

Sau đó… Sau đó Tưởng Trạch Thần đang đắc ý dào dạt lập tức yên tĩnh hẳn.

Mặc dù lúc nhỏ cũng được học qua thanh nhạc, nhưng dù sao Lê Chu cũng chỉ là dân mới trong nghề cho nên những ca khúc của cậu ta cũng không quá khó. Mà những bài hát chia cho Tưởng Trạch Thần – kẻ tay mơ trong đám dân mới của nghề ca sĩ – cũng lại càng thêm đơn giản. Tưởng Trạch Thần đi theo Lê Chu nghiêm nghiêm túc túc học hỏi nửa ngày, sau khi cảm thấy hơi ổn mới đi vào phòng thu để thu âm thử, sau đó nhận được biểu tình rối rắm và lời nhận xét cũng rối rắm của người chế tác.

“…Nếu nói về mặt chất giọng thì cũng không tệ lắm, cậu cũng hát rất nghiêm túc, nhưng mà lấy hơi… Có hơi loạn. Bởi vì cậu không nắm được cách lấy hơi cho nên tạo cho người nghe cảm giác vô lực. Hơn nữa có phải cậu đang rất khẩn trương không? Tôi cứ cảm thấy trong thanh âm của cậu có âm rung nha?”

Tưởng Trạch Thần liếc liếc cái tên bạn ‘đểu’ đang ôm bụng bụm miệng để nén cười, lặng lẽ đen mặt.

—— Cậu rất khẩn trương, không hề sai, chính cậu cũng cảm thấy mình hát mà vẫn nhớ rõ ca từ đã là một điều đáng ngạc nhiên lắm rồi, về phần những thứ như luyến láy nha lấy hơi nha, cậu căn bản đã sớm quên đến chín tầng mây rồi!

—— Chuyên này thật sự không trách cậu được! Cộng cả hai đời lại thì cơ hội Tưởng Trạch Thần mở miệng ca hát cũng chỉ có ở trong lớp âm nhạc của trường và trong KTV. Vế sau thì cậu đâu cần quan tâm mình hát kiểu gì, vui vẻ cao hứng là đủ rồi, vế trước thì cậu tin tưởng tuyệt đối rằng mình hát sẽ hơn quần chúng một ít. Nhưng mà trong phòng thu âm đều là những người chuyên nghiệp, cậu tự biết sẽ phải đem khuyết điểm của mình bày ra, cho nên không khiến Tưởng Trạch Thần khẩn trương mới là lạ.

Cuối cùng kết luận là Tưởng Trạch Thần cũng không phải gỗ mục không thể điêu khắc, cậu vẫn còn có một chút giá trị, thế là lịch trình mùa hè của cậu lại tăng thêm một mục —huấn luyện thanh nhạc. Đồng thời, Tưởng Trạch Thần còn nhận một nhân vật trong phim võ hiệp, cậu diễn vai kiếm khách thiếu niên cho nên cũng phải tiếp nhận thêm một khóa chỉ đạo võ thuật. Vốn cho rằng tạm biệt việc học một thời gian thì mình sẽ thảnh thơi sung sướng, Tưởng Trạch Thần quả thực không biết nói gì, chỉ muốn nghẹn ngào khóc rống, cảm thấy bản thân thật sự là quá ngây thơ rồi…

Điều duy nhất có thể làm cho cậu vui vẻ đó là bộ phim mà cậu diễn vai thám tử thiếu niên nhận được đề cử cho giải Kim Hoa, có điều sau khi đối chiếu với chín bộ phim đối thủ ‘tai to mặt lớn’ khác, cậu rất bình tĩnh mà khẳng định rằng chuyện bộ phim cậu đóng giành được giải là chuyện nghìn lẻ một đêm, cho nên cậu cũng không hề có gánh nặng về tâm lý — dù sao chỉ cần có thể được đề cử thì cũng chính là một sự khẳng định với cậu.

—— A, còn có một tin tức tốt là Tưởng Trạch Thần đã trúng tuyển đúng-quy-củ vào trường Sân khấu điện ảnh B thị với số điểm không cao không thấp, Lê Chu cũng cùng cậu tám lạng nửa cân, tuy rằng điểm có cao hơn cậu nhưng mà cũng chưa đạt tới trình độ làm cho người ta cảm thán không thôi. Về phần Lý Thiệu Minh, cũng trúng tuyển vào một trường đại học hạng ba ở B thị, may mắn thành tích của cậu chàng rất ổn định, ba ba cậu chàng cũng không ôm quá nhiều hy vọng rằng Lý Thiệu Minh sẽ đỗ đại học cho nên mới tránh được ‘thảm án máu chảy thành sông’ ngay khi nhận được giấy báo điểm.


Lê Chu nhận một vai diễn mới trong một bộ phim về tội phạm kinh tế. Cậu ta vào vai một kẻ xui xẻo vừa mới bước vào thương trường đã bị kẻ khác hãm hại thành ‘kẻ ăn ốc thằng đổ vỏ’, sau đó cố gắng truy tìm chứng cớ để rửa sạch tội danh. Chuyện khiến Tưởng Trạch Thần phẫn hận không thôi chính là rõ ràng cùng tuổi nhưng bộ dáng Lê Chu lại trưởng thành hơn cậu rất nhiều, hóa trang một cái liền biến thành một người đã hai lăm hai sáu tuổi, khí chất trầm ổn bao quanh cậu ta cũng không phải điều mà những thằng nhóc ngây ngô mới bước vào xã hội có thể có được. Còn cậu, hầu hết fan hâm mộ đều là các bà các chị, cho nên Tưởng Trạch Thần cũng chỉ có thể chua xót nói một câu ‘Tên này mau già’ mà thôi.

Đối với nhân vật kia, Lê Chu cảm thấy có chút khó giải quyết, bởi vì cậu ta không hiểu rõ về cuộc sống của một người như vậy và cũng mù tịt về kinh tế tài chính này nọ. Sau khi rối rắm hồi lâu, cậu ta chạy tới xin Tưởng Trạch Thần giúp đỡ, muốn nhờ cậu ‘giật dây bắc cầu’ một chút để cậu ta có thể tới Tưởng thị học tập.

Tuy rằng không thích gặp Lê Chu cho lắm, nhưng nếu em trai yêu dấu đã nhờ vả và cũng không phải chuyện gì quá mức khó khăn thì Tưởng Trạch Hàm vẫn rất vui vẻ gật đầu đáp ứng. Anh còn cố ý phái một trợ lý mang theo Lê Chu, có điều, so với cách nói ‘cho anh ta theo để tiện bề giảng giải’ không bằng nói là ‘cẩn thận trông coi không để cho cậu ta tạo ra một đống phiền toái’.

Ngày quan sát Tưởng thị đầu tiên của Lê Chu là ngay khi cậu ta và Tưởng Trạch Thần đồng thời rời khỏi phòng thu âm. Dưới sự ‘nhõng nhẽo’ của Lê Chu — mỹ kỳ danh viết rằng nếu có ‘chủ nhà’ như Tưởng Trạch Thần đi theo thì cậu ta sẽ cảm thấy an toàn hơn — Tưởng Trạch Thần không thể không thỏa hiệp mà cùng cậu ta đi tới Tưởng thị để làm quen tình hình. Nhớ tới cảnh lần cuối cùng cậu bước vào nơi này là lúc cha Tưởng mới mất, Tưởng thị lúc ấy loạn hết cả lên, cậu bỗng thấy có chút bùi ngùi.

Đợi ở đại sảnh với Lê Chu trong giây lát liền thấy hai thanh niên mặc tây trang đang vội vã đi ra khỏi thang máy, một người trong đó khiến Tưởng Trạch Thần thấy có chút quen mặt, lại trong lúc nhất thời không nhớ ra đó là ai.

Nhìn thấy Tưởng Trạch Thần, người thanh niên quen mặt kia cũng sửng sốt, lập tức bước nhanh hơn về phía cậu, có chút kinh ngạc lẫn thân mật hỏi han, “Uả, sao em lại tới đây? Anh không nghe thấy lão đại dặn rằng hôm nay em cũng tới đấy!”

“Tại em không có chuyện gì làm cho nên đi cùng Lê Chu cho vui.” Tưởng Trạch Thần chớp chớp đôi mắt đáp lại. Tuy rằng quên mất đối phương là ai, nhưng từ trước tới nay cậu rất dễ làm quen cho nên Tưởng Trạch Thần cũng không bối rối khi ứng phó với tình huống này — Có điều nha, lão đại trong miệng ta là ai? Tưởng Trạch Hàm ư?

“Vậy em tính đi cùng cậu ấy thăm thú một chút hay là đi gặp lão đại?” Người thanh niên gật gật đầu, đặt tay lên bả vai Tưởng Trạch Thần, dò hỏi.

“Thăm thú thì thôi anh ạ, em không có hứng thú.” Tưởng Trạch Thần chần chừ một hồi, đời trước cậu đã quá quen thuộc Tưởng thị rồi. “Em đi gặp anh em vậy, nếu hiện giờ anh ấy rảnh rỗi.”

“Tuy rằng hiện tại anh ấy rảnh nhưng rất nhanh sẽ lại bận rộn thôi. Nếu em muốn gặp thì phải chờ tầm…” Nhìn đồng hồ trên cổ tay, thanh niên nhún vai bảo, “Một giờ.”


“Vậy thôi.” Tưởng Trạch Thần quyết đoán từ chối, bây giờ để cậu lên chào Tưởng Trạch Hàm một tiếng thì không vấn đề gì nhưng cần chờ một giờ để chào hỏi thì không đáng.

Tựa hồ hoàn toàn không ngạc nhiên khi Tưởng Trạch Thần phản ứng như thế, thanh niên gật gật đầu, nhìn qua cậu thanh niên vẫn luôn im lặng bên cạnh mình một chút, sau đó quay ra giới thiệu với Lê Chu, “Đây là trợ lý Tiểu Trần, cậu ấy sẽ đi cùng cậu trong mấy ngày nữa, có vấn đề gì cậu cứ hỏi cậu ấy.”

“Chào anh, trợ lý Trần.” Lê Chu lộ ra nụ cười xã giao và bắt tay vị trợ lý đang ngượng ngùng khẩn trương, sau đó quay lại nhíu mày với Tưởng Trạch Thần, lộ ra có biểu tình chút thất vọng, “Cậu thật sự không đi cùng với tớ à?”

“Tớ đã nói rồi, không đi đâu.” Tưởng Trạch Thần vẫy vẫy tay, “Dẫn cậu đến đây là cậu có phúc lắm rồi đấy!”

“Vậy thôi, lần sau mời cậu ăn bữa cơm để cảm ơn vậy ha!” Lê Chu cũng không dong dài, phất phất tay chào rồi đi theo trợ lý Trần. Tưởng Trạch Thần thấy nhiệm vụ của mình đã xong, cũng khách khí cười với vị thanh niên quen mặt kia, tính toán cáo từ rời đi, không nghĩ tới đối phương nhìn cậu một lát rồi đột nhiên nói, “Kỳ thực, em quên mất anh là ai rồi phải không?”

Tưởng Trạch Thần 囧, tuy rằng chuyện này là sự thật, nhưng mà bị đối phương nói thẳng ra như vậy vẫn khiến cậu có chút xấu hổ.

Ho nhẹ một tiếng, Tưởng Trạch Thần “Ừm” một tiếng, dùng ánh mắt ý bảo đối phương cho ít gợi ý.

Thanh niên có chút bất đắc dĩ mà gãi đầu, “Anh là bạn cùng phòng thời đại học của anh em, anh tên Đỗ Lỗi, sau khi tốt nghiệp thì làm trợ lý cho anh hai em. Anh còn mời em ăn cơm nữa mà!”

“A! Là anh!” Tưởng Trạch Thần hai mắt sáng lên, cuối cùng cũng từ một góc nào đó trong ký ức tìm ra đối phương là ai. Nhớ ra đối phương là ai cùng tính cách đối phương, thái độ Tưởng Trạch Thần lập tức tùy ý hơn, hoàn toàn không còn nghiêm túc đứng đắn như vừa rồi nữa, “Ai da, mời em ăn cơm thì nhiều người lắm luôn, làm sao em có thể nhớ hết tất cả được!”

“Cái đồ không lương tâm, chỉ có anh hai em mới thấy em ngoan ngoãn đáng yêu thôi.” Đỗ Lỗi lườm nhẹ một cái, năm đó, đám người trong ký túc xá bọn họ bị hai anh em nhà này tra tấn đến muốn chết muốn sống, quả thực có thể xưng là tôi luyện tâm trí, thậm chí cho dù hiện tại nhắc tới, đối với ‘ân tình’ khi đó vẫn ‘suốt đời khó quên’ như cũ.


Tưởng Trạch Thần nhún vai, đối với mấy câu ‘chua lòm’ như vậy cậu đại khái nghe nhiều lắm rồi, cho nên hoàn toàn miễn dịch. Hàn huyên hai câu xem như ôn chuyện, Tưởng Trạch Thần lần thứ hai tính toán nói lời tạm biệt lại đột nhiên bị Đỗ Lỗi xua tay đánh gãy.

Kỳ quái nhìn đối phương vội vàng giải thích, “Thật có lỗi, xin lỗi không tiếp được.” Sau đó liền bỏ rơi cậu và lập tức đi về phía cửa lớn, Tưởng Trạch Thần nhất thời tò mò theo đuôi, sau đó nhìn thấy vài người đi vào cửa lớn của công ty, nhất thời hai mắt cậu sáng trưng.

Đối với phái đoàn tinh anh này, Tưởng Trạch Thần phần lớn đều không biết, nhưng mà cậu biết cô gái đang được vây quanh ở giữa, đúng là ‘chị dâu tương lai’ Trương Dĩnh đã lâu không gặp!

—— Trách không được trong chốc lát anh cậu sẽ không rảnh rồi đó →_→

Vài năm không thấy, Trương Dĩnh trổ mã càng thêm xinh đẹp, nhờ trang điểm trang nhã mà cô càng thêm nổi bật, trưởng thành và hào phóng. Cô bắt tay với Đỗ Lỗi, mỉm cười hơi có vẻ xa cách, tuy rằng cũng hàn huyên về một số chuyện hồi đại học nhưng vẫn có vẻ nói chuyện công thức hóa.

Tưởng Trạch Thần không tiến lên, chỉ đứng từ xa nhìn qua, cứ cảm thấy thái độ Trương Dĩnh có chút kỳ quái — tựa hồ cùng Tưởng thị và Đỗ Lỗi cũng không quen biết lắm, giải quyết việc chung mà gần như xa lạ.

Trong lòng có chút hoài nghi, Tưởng Trạch Thần tạm thời đánh mất ý đồ chuẩn bị rời đi. Đỗ Lỗi dẫn đám người Trương Dĩnh đi qua bên cạnh, khi hai mắt giao nhau cậu liền thủ thế ra hiệu tỏ vẻ anh ta cứ đi làm việc trước đi, cậu sẽ ở đây chờ. Đỗ Lỗi sửng sốt nhưng vẫn lập tức gật gật đầu, mà Trương Dĩnh cũng bởi vì tầm nhìn của Đỗ Lỗi nên phát hiện Tưởng Trạch Thần, tuy rằng kinh ngạc nhưng cô cũng không biểu hiện gì nhiều, chỉ mỉm cười và lễ phép gật gật đầu, xem như lời chào hỏi vội vàng.

Đoàn người Trương Dĩnh rất nhanh biến mất trong thang máy, Tưởng Trạch Thần xoay người đi về phía góc đại sảnh, vừa đặt mông lên cái ghê sofa mềm mại đã có người phục vụ bưng nước lên cho cậu.

Tuy rằng Tưởng Trạch Thần gần như không tới Tưởng thị, nhưng mà thân là diễn viên nên người biết cậu cũng không ít, cho dù là cậu hay là Tưởng Trạch Hàm cũng chưa bao giờ giấu giếm thân phận nhị thiếu Tưởng gia. Cho nên nhân viên tại Tưởng thị chỉ cần liếc mắt đã nhận ra cậu và tất nhiên là sẽ dành cho cậu tất cả những ưu đãi bậc nhất.

Công việc của Đỗ Lỗi đại khái chỉ là dẫn đám người Trương Dĩnh đến chỗ Tưởng Thạch Hàm, cho nên không để cho Tưởng Trạch Thần chờ bao lâu, anh ta đã lại xuất hiện tại trong đại sảnh.

Nhìn quanh một vòng, lập tức được nhân viên tiếp tân chỉ cho Tưởng Trạch Thần đang bắt chéo chân uống trà, Đỗ Lỗi đi qua ngồi đối diện với cậu, tỏ ra nghi hoặc, “Làm sao vậy, còn có việc cần anh à?”

“Dạ!” Đặt chén trà xuống, Tưởng Trạch Thần thanh thanh yết hầu, hơi có chút xấu hổ lại có vài phần thật cẩn thận, cậu hỏi,“Chị Trương Dĩnh… Tới làm gì?”


“Bàn chuyện làm ăn.” Đỗ Lỗi càng thêm kỳ quái, dù sao biểu tình của Tưởng Trạch Thần quả thực rất rối rắm khiến anh ta cũng không hiểu ra sao, “Hiện nay bọn anh có hợp tác cùng Trương thị, Trương Dĩnh là đại biểu Trương thị phái tới.”

“Em nhớ hồi đại học các anh và chị ấy không phải là…” Tưởng Trạch Thần suy tư vài giây, quyết định ăn ngay nói thật, không quanh co làm gì, “Không phải các anh chị thân nhau lắm sao? Sao bây giờ gặp mặt lại khách sáo như thế?”

“Em thấy lạ à…” Đỗ Lỗi cuối cùng cũng tự nhận là đã hiểu rõ tại sao cậu rối rắm, anh nở nụ cười, ánh mắt cũng nhu hòa hơn và mang theo thái độ đàn anh nhìn đàn em, “Em còn nhỏ lắm, không hiểu được chuyện giữa những người lớn đâu. Giao tình là giao tình, công việc là công việc. Đặc biệt Trương Dĩnh lại là con ông cháu cha vừa mới tốt nghiệp đã vào làm việc trong công ty nhà mình, là một người ở thế giới khác hẳn với bọn anh mà. Hồi đại học cho dù thân thiết thế nào thì khi ra xã hội cũng phải phân rõ rành mạch, như vậy mới không khiến người ta chỉ trích điều gì.”

“A…” Tưởng Trạch Thần có chút không quá sảng khoái mà lên tiếng, cậu không thích việc bị Đỗ Lỗi coi thành một đứa bé không hiểu chuyện, hơn nữa cậu rõ ràng muốn hỏi không phải Đỗ Lỗi cùng Trương Dĩnh! Mà là anh cậu cùng Trương Dĩnh!

“Hơn nữa, tuy rằng hồi đại học Trương Dĩnh thường xuyên đi chung với bọn anh nhưng chủ yếu cũng vì anh của em, sau khi anh em không phản ứng lại sự quan tâm ấy thì cô ta cũng dần lạnh nhạt với bọn anh. Sau khi tốt nghiệp cũng không có liên hệ, thẳng đến lần này cùng Trương thị hợp tác mới lại gặp mặt.” Đỗ Lỗi nhún vai, có chút tiếc hận, “Kỳ thực lúc học đại học bọn anh đều cho rằng có lẽ anh em với cô ấy sẽ có ‘gì gì đó’ với nhau, kết quả từ đầu tới đuôi đều không xảy ra việc gì cả…”

“Hả? Chị Trương Dĩnh cùng anh trai em không phát triển chút gian tình… Khụ khụ, tình cảm gì sao?” Tưởng Trạch Thần kinh ngạc, lập tức nghĩ lại cũng thấy hợp lý, bởi vì đời trước cậu cũng không hề nghe nói chuyện anh cậu và Trương Dĩnh yêu nhau từ thời học đại học. Cậu chỉ nghe nói rằng hai người có thiện cảm với nhau sau một lần Trương thị hợp tác với Tưởng thị, sau đó vì cùng làm việc lâu dài và tính tình hòa hợp nên mới phát triển tình cảm, bằng không năm đó khi Tưởng Trạch Thần phát hiện Trương Dĩnh cùng Tưởng Trạch Hàm là bạn đại học cũng sẽ không kinh ngạc như vậy.

—— Có đôi khi, duyên phận giữa người với người cũng rất kỳ quái, sớm chiều ở chung không nhận thấy được gì, ngược lại tách ra một đoạn thời gian rồi gặp lại mới đột nhiên phát hiện đối phương có lực hấp dẫn thật lớn với mình.

—— Như vậy… Chẳng lẽ hợp tác thúc đẩy tình cảm giữa Tưởng Trạch Hàm cùng Trương Dĩnh tiến triển chính là lần này? Có điều cũng không nhất định, dù sao theo như đời trước thì số lần hợp tác giữa Trương thị cùng Tưởng thị vẫn là rất nhiều, hiện tại cũng chỉ là vừa mới bắt đầu thôi, thậm chí còn có nghe đồn Tưởng Trạch Hàm lựa chọn Trương Dĩnh cũng bởi vì có Trương thị hiệp trợ sau lưng Trương Dĩnh…

Tưởng Trạch Thần cảm thấy bản thân mình có chút kỳ quái, cậu đối với việc tiến triển tình cảm giữa Tưởng Trạch Hàm và Trương Dĩnh cũng không còn mang theo đơn thuần là hứng thú và tò mò nữa, ngược lại có thêm bất mãn và mất mát vì anh trai sắp bị người khác đoạt đi mất.

Vừa nghĩ tới sau khi có bạn gái và lập gia đình, Tưởng Trạch Hàm sẽ không có khả năng chỉ chú ý tới mình cậu như bây giờ nữa, vừa nghĩ tới có lẽ về sau trên blog người bên cạnh Tưởng Trạch Hàm sẽ đổi thành một người khác, Tưởng Trạch Thần liền không nhịn được mà khó chịu.

Tưởng Trạch Thần đương nhiên biết mình như vậy rất không đúng, có điều lại cũng không hề cảm thấy điều này có gì kỳ quái, dù sao đại đa số người đều là ích kỷ, đối với thứ quan trọng đều có dục vọng độc chiếm, đều hy vọng có người chỉ đối xử tốt với mỗi mình mình, mà lỡ như đối phương đem lực chú ý phân cho người khác thì sẽ thấy ghen tị.

—— Có lẽ, cậu nên sớm tìm một người bạn gái để hóa giải cảm giác mất mát khi anh trai bị cướp đi?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.