Đọc truyện Trọng Sinh Chi Nịch Sát – Chương 48
Tuy không thể hoàn toàn nói rằng qua lần này cậu đã nổi tiếng, nhưng sự nghiệp của Tưởng Trạch Thần thăng tiến vù vù sau bộ phim này cũng là điều rõ như ban ngày. Rất nhiều lời mời phỏng vấn cùng tham gia chương trình giải trí ùn ùn kéo đến, may mắn là năng lực làm việc của Tống Nhạc rất tốt nên mới không bị luống cuống tay chân, có điều vì chưa bao giờ trải qua chuyện như thế này nên hắn cũng sứt đầu mẻ trán một hồi.
Từ lúc bộ phim được công chiếu rộng rãi, Tưởng Trạch Thần nhận được không ít lời chúc mừng từ bạn bè, ngay cả ‘bạn gái tương lai’ Tân Nhược Đồng ít khi liên lạc cũng nhắn tin chúc mừng. Cô còn chúc cậu năm nay thi đỗ đại học Sân khấu và điện ảnh ở B thị, cô cũng tràn đầy hy vọng nói với cậu rằng năm sau mình cũng sẽ thi vào trường đó, để cho trọn giấc mộng làm diễn viên.
Tưởng Trạch Thần suy nghĩ hồi lâu mới nhớ ra bằng cấp đời trước của Tân Nhược Đồng, cô đích thực tốt nghiệp từ trường đại học Sân khấu điện ảnh ở B thị, vì thế cậu cực kỳ chắc chắn nói với cô rằng cô nhất định sẽ thành công.
Tân Nhược Đồng nhắn lại một icon mặt cười toe, cảm ơn Tưởng Trạch Thần đã chúc phúc, cũng hy vọng có thể cùng cậu ở trong trường đại học cùng phấn đấu vì lý tưởng.
—— Phấn đấu vì lý tưởng cái gì chứ, thoạt nhìn như thế này rất giống bước đầu của gian tình nha… Tưởng Trạch Thần đắc chí cứ như cậu đã theo đuổi được cô gái kiêu kỳ mà đời trước vẫn ghét cay ghét đắng mình vậy.
Tuy rằng chưa thu được giải thường gì từ bộ phim, nhưng chất lượng nhân vật để lựa chọn và cát xê của Tưởng Trạch Thần cũng tăng lên một ít, chỉ cần cậu lấy được giải thưởng và sự công nhận từ các nhà bình luận thì sẽ có được một bước nhảy vọt.
Bởi Tưởng Trạch Thần lần này thành công ngoài dự kiến của mọi người nên Tống Nhạc liên tiếp tự trách bản thân vẫn chưa hiểu hết năng lực của minh tinh trong tay mình, hắn không ngờ cậu lại tiến thêm được một bước lớn trong sự nghiệp như vậy, nếu không thì hắn cũng sẽ không vội vã nhận kịch bản mới cho cậu — dù sao cái kịch bản kia cho dù là chất lượng hay tính cách nhân vật đều chỉ dừng ở mức độ tạm được — Sau cùng, hắn quyết chí vì Tưởng Trạch Thần lựa chọn ra kịch bản hay nhất, để cậu có thể nương theo tiếng vang của bộ phim trước mà càng thêm nổi tiếng và thành công.
—— Vì thế, sau một phen lựa lựa bỏ bỏ, Tưởng Trạch Thần nhìn kịch bản phim thần tượng trong tay mà hắc tuyến đầy trán.
“…Cái này á anh?!” Có điểm kinh ngạc mà nhìn Tống Nhạc, Tưởng Trạch Thần tựa hồ vô cùng tò mò có phải đầu óc hắn ta bị hỏng rồi không, cậu hỏi, “Anh để em diễn cái vai tầm thường lại ngu ngốc này á?! Em không hề có tí hứng thú nào với cái kịch bản toàn tình yêu thế này đâu!”
“Cho dù em không có hứng thú nhưng vẫn có thể diễn, phải không?” Tống Nhạc đẩy gọng kính. Từ lúc trở thành người đại diện của Tưởng Trạch Thần, Tống Nhạc liền rơi vào tình trạng bị cậu vần đi vò lại, sớm đã quen cậu tùy hứng và cáu kỉnh, vì thế lâu dần hắn cũng thành công luyện được hình tượng ‘người đại diện mặt lạnh’, khiến Tưởng Trạch Thần cảm thấy bản thân mình dường như có thêm một quản gia robot.
—— Thiếu niên ôn hòa lại có điểm lỗ mãng rốt cuộc đã đi nơi nào mất rồi nha?!
“Diễn… Thì em vẫn có thể…” Tưởng Trạch Thần vẻ mặt cầu xin, ra mặt ghét bỏ khi nhìn kịch bản, “Cái nhân vật như thế này cũng không quá khó khăn nhưng em thực sự không hề có chút hứng thú nào.”
“Không có hứng thú cũng phải diễn, đây là lựa chọn thích hợp nhất hiện nay.” Tống Nhạc dịu dàng trấn an cậu.
“Em lại không thấy cái kịch bản này có gì thích hợp với mình cả!” Tưởng Trạch Thần bất mãn bĩu môi, cậu vừa nói vừa vươn tay ra, “Anh cho em xem những kịch bản khác đi, em cũng không tin những kịch bản khác đều sẽ tổn thương chỉ số IQ của em như nó!”
“Những kịch bản không ‘tổn thương chỉ số IQ của em’ đương nhiên vẫn có, nhưng hiện tại chúng lại không thích hợp với em.” Tống Nhạc đẩy tay Tưởng Trạch Thần về, không khách khí cự tuyệt yêu cầu của cậu, “Những bộ phim hay và có ý nghĩa tốn quá nhiều thời gian quay, đợi đến khi nó được ra mắt thì mức độ nổi tiếng của em cũng đã giảm xuống, mà mấy bộ phim thần tượng thì lại quay rất nhanh, dư âm cũng lâu, tỷ lệ xem cũng cao nên thích hợp để củng cố danh tiếng. Mà đạo diễn phim thần tượng anh chọn cho em cũng không tầm thường đâu, phim của bà ấy làm ra luôn có tỷ lệ xem cao nhất, cũng coi như là người có tiếng trong ngành này. Nam diễn viên nổi tiếng từ phim của bà ấy cũng đã có hơn mười người, thậm chí còn có người tạo được riêng một góc trời — đương nhiên, về phần sự nổi tiếng này ngắn hay dài thì phải phụ thuộc vào năng lực cá nhân của mỗi người họ. Anh cũng biết em không thích những anh chàng diễn viên nổi tiếng nhờ khuôn mặt đẹp trai cùng nội dung phim sến súa, nhưng bọn họ lại được rất nhiều fan nữ hâm mộ. Hơn nữa không thể không thừa nhận sức mạnh của phái nữ, họ hâm mộ cùng theo đuổi thần tượng rất cuồng nhiệt, là lượng fan trung thành với thần tượng đến cuối cùng. Hiện tại em không chỉ cần một kịch bản hay, một nhân vật tuyệt vời, mà còn cần tích cóp từng chút từng chút danh tiếng, bảo trì phong độ như hiện nay để khán giả không quên mất em là ai.”
Tưởng Trạch Thần không hiểu những điều này, cậu chỉ biết cố gắng đóng phim sau đó hưởng thụ thành công, cho nên sau khi được Tống Nhạc giảng giải một hồi, cậu biến thành lơ ma lơ mơ. Cuối cùng, cho dù không quá thỏa mãn với kịch bản và nhân vật nhưng xuất phát từ tín nhiệm với Tống Nhạc, Tưởng Trạch Thần vẫn gật đầu đồng ý tiếp nhận kịch bản.
Bạn hỏi nội dung kịch bản như thế nào ư… Kỳ thực đơn giản kinh khủng, nói ngắn gọn thì chỉ là một câu chuyện tình yêu về một cô nàng bình thường được một đám các anh chàng đẹp trai kiêm giàu có vây quanh, rồi cuối cùng cô ta có một cuộc tình hoàn mỹ và hạnh phúc mà thôi. Trong kịch bản có ba nam nhân vật khó có thể phân biệt chính phụ, một người tính tình vui vẻ ngay thẳng nhưng có chút nóng nảy, một người dịu dàng nhã nhặn nhưng lại là kẻ nhiều tâm kế, một người lạnh lùng ít nói cứ như người khác đang thiếu nợ cậu ta tám trăm triệu đồng vậy — Nghe nói đây là ba kiểu mẫu đàn ông được các cô gái yêu thích nhất, có điều Tưởng Trạch Thần cũng hoàn toàn không thể hiểu nổi cái loại nhân vật công thức hóa như thế này thì có gì hay ho.
Tưởng Trạch Thần đóng nhân vật đầu tiên, loại hình vui vẻ ngay thẳng lại nóng tính, nghe Tống Nhạc nói nhân vật này khá giống hình tượng thiếu niên thám tử vừa rồi của cậu — đương nhiên, Tưởng Trạch Thần kiên quyết sẽ không thừa nhận nhận xét này. Cậu khá thích hình tượng nhân vật thứ hai, tiếc rằng lấy địa vị trong giới của cậu hiện nay chưa đủ để cùng đạo diễn cò kè mặc cả, chỉ đành phải yên lặng tiếp nhận nhân vật được giao.
Lúc này, đạo diễn đã quay chán phim thần tượng ‘Truyền thống’, muốn có đột phá đầy sáng tạo nên chỉ quay một phần đầu của bộ phim, sau đó áp dụng phương pháp vừa quay vừa chiếu vừa thăm dò ý kiến từ khán giả, chú ý đến tình cảm dành cho nhân vật của họ, cũng sẽ căn cứ vào đó để quyết định kết cục bộ phim. Nghe nói, phương pháp như vậy có thể kích thích năng lực cạnh tranh của ba diễn viên nam — Ai diễn tốt và được nhiều người thích thì sẽ có càng nhiều đất diễn, cuối cùng người đó sẽ trở thành nam diễn viên chính.
Không thể không nói, đây là một thử nghiệm rất lớn mật, khá nhiều nhà phê bình nghệ thuật không thích phương pháp này, họ nói đây là lấy lòng người xem nên nó bị lên án rất nhiều. Tuy nhiên không thể không công nhận, thủ đoạn này của phim thần tượng lại hấp dẫn được rất nhiều người xem — dù sao loại phim thần tượng này trừ bỏ những cô bé khờ dại thích tình yêu lãng mạn ra thì đại đa số người đều vừa xem vừa phỉ nhổ.
Bộ phim thần tượng này dự định sẽ lên sóng vào kỳ nghỉ đông, thời gian vừa lúc tách rời khỏi những bộ phim khác trong tay Tưởng Trạch Thần, duy nhất có chút phiền phức chính là nó sẽ chiếm gần hết thời gian của cuộc thi thử. Nhưng cũng may, chủ nhiệm lớp Tưởng Trạch Thần sớm đã biết hoàn cảnh của cậu, cũng biết cậu đã lựa chọn thi vào trường đại học Sân khấu và điện ảnh nên sau khi dạy dỗ vài câu thì cũng giảm bớt cho cậu rất nhiều bài tập và miễn cưỡng cho qua cuộc thi thử, khiến Tưởng Trạch Thần cảm động mãi.
Bởi vì cuộc thi thử ngày một tới gần, vì mình cũng vì người khác, Tưởng Trạch Thần không thể ở trong ký túc xá, như thế sẽ ảnh hưởng tới các bạn học khác, vì thế cuối cùng cậu cũng trở về Tưởng gia đã xa cách cả một học kỳ.
Đối với việc Tưởng Trạch Thần bỏ rơi mình, Lý Thiệu Minh ai oán vạn phần, mỗi ngày gặp mặt đều như khóc như tố mà nhìn cậu, thẳng đến khi Tưởng Trạch Thần thật sự chịu không nổi, đem cái laptop mình không dùng đến nữa nhét vào trong tay cậu ta, như vậy mới giải quyết được tình trạng ‘oán phụ’ của Lý Thiệu Minh.
Giống như thường, Tưởng Trạch Thần vừa nhận được kịch bản liền đem cho Tưởng Trạch Hàm xem qua, mà Tưởng Trạch Hàm sau khi xem xong cũng phản ứng không khác Tưởng Trạch Thần là mấy.
Sau khi cậu lung tung lộn xộn thuật lại luận điệu cùng giảng giải của Tống Nhạc một lần, Tưởng Trạch Hàm cũng miễn cưỡng gật đầu tỏ vẻ anh đã hiểu, nhưng lời kịch đầy sến súa yêu đương và tranh giành người yêu, thậm chí đôi khi còn có tình tiết bắt buộc phải cởi trần lộ ngực khiến anh thực sự khó có thể thích ứng.
“Phần sau của kịch bản đâu em?” Lật đến trang cuối cùng lại không thấy kết cục, Tưởng Trạch Hàm nhíu nhíu mày, đem kịch bản để sang một bên, dò hỏi.
“Còn chưa viết nha, nghe nói phải dựa vào mức độ ủng hộ từ người xem mà chọn ra nhân vật nam chính cuối cùng.” Tưởng Trạch Thần nhún vai, lại lập tức tự tin nâng cằm, “Có điều người đó nhất định là em rồi! Em đã xem qua lý lịch của hai diễn viên còn lại, căn bản vẫn là gà mờ mới xuất đạo thôi, làm sao có thể so với em chứ!”
Cho dù không ôm hy vọng gì với kịch bản mới, nhưng mà có thêm niềm tin ‘Phải làm diễn viên tốt nhất trong phim’ khiến Tưởng Trạch Thần vẫn quyết dốc sức diễn xuất, chiếm lấy vị trí nam chính cuối cùng, biến nhân vật công thức hóa thành một nhân vật có cá tính riêng sẽ càng giúp cậu chứng minh thực lực của bản thân! Hơn nữa đối tượng fan cần lôi kéo lần này đều là những cô bé ngây thơ xinh đẹp lại hay mơ mộng, cho dù là vì bản tính hoa hoa công tử hay vì tự trọng đàn ông, cậu cũng không thể cho phép bất cứ đứa con trai nào nổi bật hơn mình.
—— Thân là diễn viên, phải có giác ngộ đoạt máy quay, đoạt chú ý!
“Nếu nhân vật chính cuối cùng là em thì có cái gì…” Tưởng Trạch Hàm trầm ngâm một hồi, có chút lo lắng hỏi thăm, “Có nội dung gì không tốt không?”
“Cái gì?” Đang đắm chìm trong hăng hái bừng bừng, Tưởng Trạch Thần phản ứng có phần trì độn.
“Tỷ như cảnh hôn môi, lên giường.” Tưởng Trạch Hàm nhếch môi, bình thản nói ra.
“Hôn môi chắc sẽ có nha, điều này là không cần nghi ngờ rồi, còn về phần mấy cảnh giường chiếu… Hẳn là sẽ không có. Nếu có chắc chắn đạo diễn phải nói trước, loại cảnh này đâu thể nói thêm là thêm, đến bây giờ em cũng chưa nhận được thông tin về việc này nên chắc không có đâu.” Tưởng Trạch Thần cũng không quá để ý mà nói, “Dù sao cũng chỉ là giả thôi, không sao hết.”
—— Em thật đúng là không sao! Tưởng Trạch Hàm ngoài việc âm thầm nghiến răng nghiến lợi thì không còn cách nào khác, ngay cả tươi cười trên mặt cũng đã cứng ngắc.
Tự nói với mình phải trấn định, Tưởng Trạch Hàm thả lỏng cơ mặt, trêu chọc cậu em ngốc, “Em xác định bộ dáng ‘gà luộc’ của mình sau khi lộ ra sẽ không khiến ảo tưởng của các cô bé vỡ nát sao? Hoặc là trực tiếp bị đạo diễn loại bỏ?”
“Chỗ nào là ‘gà luộc’ chứ?! Em cũng rất cơ bắp đấy nha!” Tưởng Trạch Thần nhất thời nổi giận, vén tay áo lên, lại cố gắng gồng tay cho có cơ bắp, nhằm chứng minh mình rất đàn ông.
“Cái này thì tính gì? Cho dù là con gái, nếu cố gắng dùng sức cũng sẽ lên cơ tay mà.” Tưởng Trạch Hàm cười nhạt, mặc dù đã mấy tháng không gặp nhưng buổi tối ‘nào đó’ anh cũng đã ‘nghiên cứu cẩn thận’ thân thể của em trai, cho nên trên người cậu có cái gì anh cũng biết cả rồi. Anh tiếp tục trêu chọc, “Em có cơ bụng không?”
“Em…” Khí thế của Tưởng Trạch Thần nhất thời xẹp lép, ngượng ngùng sờ sờ bụng mình, cố chấp trả lời, “Chắc… chắc là sẽ có đi? Chẳng qua là em cao lên quá nhanh, cơ thể theo không kịp nên mới có chút gầy thôi, cái này không phải lỗi của em nha!”
“Xem ra… là không có?” Không để ý đến Tưởng Trạch Thần già mồm át lẽ phải, Tưởng Trạch Hàm tươi cười nhìn kiểu gì cũng thấy rất khiêu khích, anh nhắm thẳng vào trọng điểm mà nói.
Bị chọc đến nỗi đau thầm kín, Tưởng Trạch Thần sâu sắc cảm thấy mình bị nghi ngờ và khinh miệt, nhất thời cậu chịu không nổi đả kích, dứt khoát kéo áo lên cao lộ ra cái bụng, còn cố gắng gồng lên để có cơ bụng, hòng chứng minh bản thân không phải thằng ẻo lả.
Tưởng Trạch Hàm che miệng, nhìn em trai nhà mình nghẹn đỏ mặt nhưng vẫn đang cố gắng gồng cái bụng vừa thẳng vừa xẹp của cậu, anh buồn cười đến mức hận không thể bò lăn ra được, lại sợ cậu xấu hổ quá sẽ trở mặt giận dỗi nên không thể không cố gắng nhịn xuống.
Có điều rất nhanh, ý cười đơn thuần nhạt đi, màu mắt chuyển thâm, Tưởng Trạch Hàm nhìn cậu em trai vẫn vô tư không biết gì của mình, anh vươn tay phủ lên bụng cậu.
Tưởng Trạch Thần có chút sững sờ, cảm thấy làn da ở bụng mình bị bàn tay nóng rực của Tưởng Trạch Hàm làm bỏng rát, rõ ràng chỉ là tiếp xúc đơn thuần thôi mà cậu đã không được tự nhiên rồi. Cậu buông áo xuống khiến cả bụng cậu lẫn tay anh đều bị che phủ.
“Sao thế, em nhận thua rồi đấy à? Tự cảm thấy bản thân không cố được nữa hay sao vậy?” Tưởng Trạch Hàm cười khẽ, cho dù là biểu tình hay giọng điệu đều rất bình thường, chỉ có ánh mắt anh là khiến Tưởng Trạch Thần dựng tóc gáy, cảm thấy mình như loài ếch khi bị con rắn nhìn chằm chằm vậy.
Không chờ Tưởng Trạch Thần đáp lời, Tưởng Trạch Hàm một tay vẫn đặt ở bụng cậu, một tay kéo lấy bả vai cậu, hai tay cùng dùng lực nên không hề phí sức đã có thể đem Tưởng Trạch Thần kéo ngã xuống giường.
Anh ngồi lên eo cậu trong khi vẫn cười tươi như hoa. Đè vai cậu xuống, Tưởng Trạch Hàm dễ dàng ngăn chặn Tưởng Trạch Thần giãy giụa. Cái tay đặt trên bụng cậu bắt đầu vuốt dọc vuốt ngang, vuốt lên vuốt xuống, thậm chí còn như vô ý lướt qua đầu nhũ của Tưởng Trạch Thần.
“Đừng thẹn thùng mà, để anh hai xem xem Tiểu Thần nhà anh có cơ bụng thật hay không nhé?” Động tác ái muội, giọng nói lại bình tĩnh vô cùng, Tưởng Trạch Hàm khoái trá cảm thụ thân thể dưới thân mình càng lúc càng cứng ngắc, trái ngược với vẻ mặt càng ngày càng ‘ngây thơ’ của anh.
—— Ôi nha! Anh hai, anh là dụ thụ phải không?! Hoàn toàn không thể phủ nhận được việc mình bị anh trai sàm sỡ, Tưởng Trạch Thần mắt chữ O mồm chữ A, cậu có cảm giác ‘trinh tiết’ của mình sắp bị mất.
Cái tay dao động trước ngực và bụng không khác động tác âu yếm khi ‘yêu’ là mấy, càng chết người chính là cái thứ ‘không phẩm chất không đức tính’ trong quần bò của cậu mới bị lơ đãng cọ xát mà đã có xu hướng ngóc đầu, Tưởng Trạch Thần liều mạng cắn răng nhịn xuống, cố gắng không để mình sượng mặt đến chui xuống đất cũng không hết ngại.
—— Bị… bị người cùng giới trong lúc vô ý cọ xát nhưng lại có phản ứng hẳn là hiện tượng sinh lý bình thường đi?! Nhất định là hiện tượng sinh lý bình thường! Tưởng Trạch Thần quyết định lát nữa nhất định phải đi tra Baidu — về phần Lê Chu… Thôi thôi, lúc trước cậu chia sẻ chuyện mộng xuân cho cậu ta mà vẫn còn bị tên này lôi ra trêu đùa đến tận bây giờ đó, Tưởng Trạch Thần không hề muốn lần nữa lại chính tay đưa nhược điểm của mình cho tên bạn xấu xa ấy.
“Có lẽ Tiểu Thần nên vận động nhiều hơn đó nha, trên người chỗ nào cũng mềm nhũn, tuy rằng xúc cảm rất tuyệt nhưng mà khẳng định sẽ bị đạo diễn ghét bỏ đó.” Tưởng Trạch Hàm chớp chớp đôi mắt mà chế nhạo, tựa hồ không hề phát hiện em trai mình đang rất khác thường.
—— Mềm nhũn cái đầu anh ấy! Lão tử cả người đều cứng ngắc có được không! Tưởng Trạch Thần khóc không ra nước mắt, vì không khiến một lần sảy chân để hận nghìn đời nên chỉ có thể cố gắng tự cứu.
“Còn, còn dám nói em! Em thấy anh hai cũng chẳng khá hơn chút nào đâu?! Cả ngày ngồi trong phòng làm việc, đi làm với tan tầm đều là xe đón xe đưa, cũng chưa bao giờ thấy anh đi tập thể hình cả!”
“Tiểu Thần đang nghi ngờ anh hai đấy à?” Tưởng Trạch Hàm nhướng mày, tiếc nuối lắc lắc đầu, “Anh vốn cũng không muốn kích thích em thêm nữa đâu, nhưng mà nếu Tiểu Thần đã chủ động nói ra…”
“Làm gì thế?” Mở to hai mắt cảnh giác, Tưởng Trạch Thần cảm thấy bản thân càng ngày càng lún sâu vào hố, mặc kệ nói cái gì cũng sẽ bị kéo tới tình huống càng thêm quỷ dị.
“Cho em mắt thấy tay sờ chứ làm gì nữa.” Tưởng Trạch Hàm cười khẽ, buông cái tay đang ấn bả vai của Tưởng Trạch Thần ra, cũng tiện thể rút tay đang đặt trên bụng cậu về. Anh nhanh chóng cởi phăng áo sơ mi của chính mình ra.
Tưởng Trạch Thần nhất thời cảm thấy mình nghẹn một hơi ở cổ họng, nuốt không được mà nhổ ra cũng chẳng xong. Đương nhiên, kinh diễm và vân vân là tuyệt đối không có, chỉ có đủ loại hâm mộ xen lẫn đố kỵ mà thôi — đây mới là cảm giác bình thường của một thằng con trai bình thường khi nhìn thấy cơ thể đẹp đẽ của người cùng giới mà.
Nắm lấy tay Tưởng Trạch Thần đặt lên bụng mình, sau đó Tưởng Trạch Hàm không để ý tới động tác muốn giãy giụa của cậu mà cứ gắt gao đè lại. Tuy rằng Tưởng Trạch Hàm cũng không nói câu “Đã vừa lòng với những gì em thấy chưa?” nhưng từ biểu tình đến ánh mắt của anh đều rõ ràng biểu hiện ra hàm ý như vậy, loại khoe khoang trắng trợn này khiến Tưởng Trạch Thần nhịn không được mà nghiến răng nghiến lợi.
—— Nhờ cái nghiến răng này, phản ứng ‘bất lương’ của cậu nhất thời tan thành tro bụi, Tưởng Trạch Thần nghiêm túc nhìn anh hai nhà mình một lúc lâu, thẳng đến khi anh vì ngạc nhiên mà buông lỏng tay ra, cậu nhanh chóng rút tay mình ra khỏi bụng anh và đồng thời nghiêng người đẩy Tưởng Trạch Hàm qua một bên.
“Anh bớt đắc ý đi! Chờ em bằng tuổi anh khẳng định sẽ đẹp hơn anh rất nhiều!” Tưởng Trạch Thần nhe răng, thấp giọng gầm gừ, “Anh chờ đó! Ngày mai em sẽ đi tập luyện! Tuyệt đối sẽ luyện ra cơ bắp trước khi bộ phim quay xong!”
Nửa người trên vẫn trần trụi, Tưởng Trạch Hàm có phần không tập trung mà ngồi dựa ở đầu giường, nhìn em trai đang chống nạnh giương vuốt bên cạnh, trong mắt anh xẹt qua một tia tiếc nuối nhưng miệng vẫn cười tươi rói, bình thản nhún nhún vai, “Ừ, em cố lên nha, anh hai mỏi mắt mong chờ đó.”
“………” — Tưởng Trạch Thần cảm thấy, có một ông anh hai ‘không bình thường’ như thế này, sớm muộn gì cậu cũng hộc máu vì tức thôi!