Đọc truyện Trọng Sinh Chi Nịch Sát – Chương 45
Tưởng Trạch Thần ngây ngốc ngồi trên giường, ngoài mặt vẫn đang lơ mơ nhưng trong nội tâm lại rối rắm mà gào thét, bởi vì ngày hôm qua — sau khi ‘sinh nhật’ xong cậu liền say khướt, đã thế còn làm một hồi mộng xuân!
—— Đương nhiên, mộng xuân không phải thứ sẽ khiến Tưởng Trạch Thần rối rắm, con trai mà, chỉ cần đủ tuổi là sẽ có thôi, rất ít người không bị mộng xuân nha, đây là hiện tượng sinh lý hết sức bình thường. Có điều, khiến Tưởng Trạch Thần khó có thể tin chính là, nhân vật chính thứ hai trong mộng xuân của cậu lại là Tưởng Trạch Hàm!!
—— Con mẹ nó, nhất định là có gì lầm lẫn ở đây! Lão tử làm sao có thể tưởng tượng ra chuyện cùng Tưởng Trạch Hàm ở trên giường *** *** chứ?! Có ‘chủ ý xấu’ với Tưởng Trạch Hàm, còn không bằng để cậu trực tiếp tự sát luôn đi cho càng thêm thoải mái vui vẻ! Lão tử rốt cuộc là có bao nhiêu hận bản thân mình nên mới làm ra cái mộng như vậy nha! Trong khoảnh khắc mở mắt ra, Tưởng Trạch Thần tràn ngập tuyệt vọng với cuộc đời của mình…
—— Thử nói xem, trong mộng cậu có thể có can đảm ‘làm phản’ hay không, không đến nỗi vừa thấy khuôn mặt Tưởng Trạch Hàm đã mềm nhũn người rồi chứ…?
Nội dung cụ thể của mộng xuân Tưởng Trạch Thần cũng không thể nhớ rõ, cảnh trong mơ vốn đã luôn chập chờn mơ màng, dưới tác dụng của cồn lại càng có vẻ khó nắm bắt. Nhưng dù chi tiết có mơ hồ tới đâu thì Tưởng Trạch Thần lại vẫn nhớ rất rõ ràng, cái tên cùng cậu ‘trên giường’ kia nhất định là Tưởng Trạch Hàm chứ không phải người nào khác.
Hậu quả sau khi say rượu đó là đau đầu cùng thân thể bủn rủn, tựa hồ đem Tưởng Trạch Thần quay về đời trước — cậu đã rất quen thuộc với cảm giác sau khi say rượu lại mê mải trong *** như vậy.
Đưa tay luồn vào trong chăn, sờ sờ quần lót thấm ướt của mình, Tưởng Trạch Thần yên lặng dùng tay còn lại che mặt — cậu thế mà lại cứ như vậy ngủ thẳng cẳng đến hừng đông…
Hai thế làm người, Tưởng Trạch Thần lần đầu tiên bắt đầu hoài nghi tính hướng của mình. Cậu không phải loại người đơn thuần không hiểu gì, đời trước cậu đã quen thuộc với những cảnh tượng thối nát rồi. Trong đám bạn xấu mà cậu chơi chung cũng có tên thích ‘chơi’ con trai, chẳng qua Tưởng Trạch Thần đối với đàn ông cho tới bây giờ đều không có hứng thú. Cậu thích chính là những cô em mềm mại, vô luận là trên giường, tán tỉnh hay là YY trong đầu, đối tượng cũng luôn là khác phái — đương nhiên, việc ôm hôn một cậu trai xinh xắn vào lòng cũng không khiến Tưởng Trạch Thần phản cảm, chỉ là không có xúc động dục vọng mà thôi.
—— Lần đầu tiên! Đây là lần đầu tiên! Tưởng Trạch Thần phát hiện bản thân mình có lẽ thích đàn ông!
Nếu người con trai kia là một ai khác thì thật tốt biết bao, Tưởng gia nhị thiếu đã sớm rơi rụng sạch nhân phẩm cốt cách, những chuyện không hợp thế đạo cậu cũng đã làm nhiều lắm rồi, nhiều hơn một chuyện cũng không hề khiến cậu cảm thấy áp lực, dù sao từ lúc được sống lại, cậu vốn đã tính toán sẽ làm những việc mà bản thân cảm thấy thoải mái nhất — Đúng vậy, nếu thực thích thực yêu thì việc theo đuổi một người con trai cũng không khiến Tưởng Trạch Thần không thể tiếp thu, nhưng vấn đề là, người kia vì cái gì lại là Tưởng – Trạch – Hàm! A a a a a!!
—— Nhất định có chỗ nào lầm lẫn rồi, cậu tuyệt đối không có khả năng… Hay nói đúng hơn là không dám có cái suy nghĩ kia với Tưởng Trạch Hàm… Chẳng lẽ bởi vì đời trước chất cồn cùng *** luôn dính liền với nhau như trẻ sinh đôi trong bụng mẹ khiến cậu sớm hình thành thói quen sau khi say rượu sẽ tìm một người nào đó để ‘giải tỏa’, mà tối hôm qua bởi vì không thể ‘thực chiến’ nên đành làm một hồi mộng xuân bù đắp? Về phần đối tượng mộng xuân, có lẽ bởi vì trước khi cậu say rượu chỉ có mình Tưởng Trạch Hàm lắc lắc lư lư ở trước mắt, cho nên đại não liền dứt khoát lấy anh đến làm mẫu? Tưởng Trạch Thần tự an ủi mình như thế, ý đồ vì mình tìm một cái cớ, nhưng cái cớ mà ngay cả trẻ con lên ba cũng không lừa được này căn bản không thể thuyết phục tâm tình bất an thấp thỏm của Tưởng gia nhị thiếu.
Mỏi mệt bước xuống giường, lục tìm quần lót mới để thay, Tưởng Trạch Thần cầm cái quần lót mà cậu hận không thể hủy thi diệt tích kia đi vào phòng tắm, tính toán tiêu hủy chứng cứ ở trước khi những người khác phát hiện — chủ yếu vẫn là trước khi Tưởng Trạch Hàm phát hiện.
—— Chỉ tiếc, trời không chiều lòng người.
Trong nháy mắt khi Tưởng Trạch Thần vặn mở vòi nước, Tưởng Trạch Hàm từ tối hôm trước đến hiện tại vẫn luôn thấp thỏm cảnh giác lập tức nghe được tiếng nước chảy, hít sâu một hơi, đẩy ra cửa phòng em trai.
“Tiểu Thần, tỉnh rồi sao?” Khẩu khí vẫn thoải mái vui vẻ như ngày thường, thanh âm của Tưởng Trạch Hàm khiến Tưởng Trạch Thần vẫn bị vây trong trạng thái căng thẳng hoảng sợ, cứng ngắc mà quay đầu, xấu hổ nhếch nhếch miệng “A… Da… Dạ, đúng vậy…”
“Em đang giặt cái gì vậy?” Nhíu nhíu mày, không thèm để ý chút nào tới việc em trai đang mất tự nhiên, Tưởng Trạch Hàm tùy ý mà liếc qua chậu nước, lập tức cười đầy ái muội, ý vị sâu sa mà ‘À’ một tiếng.
Một tiếng ‘À’ này ngân vang thật lâu, khiến Tưởng Trạch Thần vừa xấu hổ vừa tức tới nghiến răng, trong lòng thầm nói “Nếu anh mà biết đây là do ‘nhờ anh’ mới có, xem anh còn dám cười như vậy nữa không!”Ngoài miệng lại tỏ ra chẳng hề gì “À cái gì mà à! Đây chẳng phải chuyện bình thường lắm sao?! Đừng nói anh chưa từng có nha!”
“Được rồi mà, anh hai biết chuyện này thực bình thường.” Tưởng Trạch Hàm cười khẽ, nhéo nhéo hai má của cậu em ngoài cứng trong mềm của mình, ngầm hiểu trong lòng mà chớp chớp đôi mắt, “Rất nhiều ‘tinh’, điều này thuyết minh Tiểu Thần nhà anh thực khỏe mạnh.”
“……” Vô lực co giật khóe miệng, Tưởng Trạch Thần quay đầu tiếp tục hung tợn chà chà quần lót, tính toán kiên quyết không tiếp tục cái đề tài tràn đầy tính nguy hiểm này, mà Tưởng Trạch Hàm cũng biết thời biết thế mà không hề mở miệng.
—— Cậu em trai thần kinh thô nhà mình đến tận lúc này còn không thể phát giác, Tưởng Trạch Hàm thật sự ở sâu trong nội tâm thấy may mắn không thôi. Biết Tưởng Trạch Thần còn chưa chuẩn bị sẵn sàng, anh không muốn đột nhiên vạch trần hết thảy, dọa em trai mình chạy mất, cũng không muốn mang quá nhiều gánh nặng tới cho cậu, cho nên, cứ từ từ tiến hành mới là tốt nhất.
Tối hôm qua, Tưởng Trạch Hàm thật sự giận sôi gan, giận đến cơ hồ mất cả lý trí, động tác vốn luôn giữ chừng giữ mực đã bị phá vỡ, tuy rằng cực lực khắc chế không lưu lại dấu vết khả nghi trên người cậu, nhưng cũng đã tới mức độ chỉ còn bước cuối cùng là không làm. Mà trong quá trình này, Tưởng Trạch Hàm rất rõ ràng nhận thấy em trai đã mở mắt ra và nhìn thấy anh, tuy rằng đôi mắt vô cùng mơ màng, thần trí cũng không thanh tỉnh, nhưng cũng giúp cậu ghi nhớ anh vào trong đầu.
Bởi vì sợ hãi Tưởng Trạch Thần nhớ kỹ mặt mình rồi hoài nghi, Tưởng Trạch Hàm cố ý sau khi thu dọn sạch sẽ để lại một chiếc quần lót, làm chứng cứ chính xác cho ‘một hồi mộng xuân’.
Nếu Tưởng Trạch Thần không hề nhớ rõ, vậy thì anh sẽ chẳng cần phải làm gì cả, mà lỡ như cậu có ấn tượng về anh, như vậy việc phòng ngừa chu đáo này của anh coi như là có đất dụng võ, thậm chí có lẽ càng có thể tiến thêm một bước.
Đầu tiên, Tưởng Trạch Hàm có thể thừa dịp Tưởng Trạch Thần say rượu thần chí không rõ mà đem hết thảy đổ cho một hồi mộng mơ hồ, đẩy hết cho tự thân Tưởng Trạch Thần, xóa sạch trách nhiệm, thứ hai… Tưởng Trạch Hàm cũng muốn nhân cơ hội này tăng thêm ám chỉ, khiến Tưởng Trạch Thần bắt đầu hoài nghi mình có ‘tâm tư mờ ám’ với anh trai, đánh vỡ cục diện bế tắc ‘anh hiền em kính’ này.
—— Vì đạt tới mục đích, Tưởng Trạch Hàm chưa bao giờ sợ hãi việc sử dụng bất cứ thủ đoạn gì, hơn nữa anh tự nhận bản thân mình đối với Tưởng Trạch Thần cũng đủ ‘giơ cao đánh khẽ’ lắm rồi.
Mưu tính hết thảy, mọi chuyện nhờ trời, Tưởng Trạch Hàm đã làm tất cả để Tưởng Trạch Thần nghĩ về cái chuyện kia, về phần đối phương có như anh mong đợi hay không, vậy phải xem chính bản thân Tưởng Trạch Thần. Cho nên, Tưởng Trạch Hàm vẫn luôn rất bất an, sợ một hồi xúc động lúc này sẽ phá hủy tất cả kế hoạch đang đi dần từng bước, mà như thế anh sẽ không thể không dùng thủ đoạn kịch liệt hơn để đối phó với em trai mình.
—— May mắn, em trai anh đủ chậm chạp, đối với anh… cũng đầy tín nhiệm. Tưởng Trạch Hàm thật sự không biết chuyện này rốt cuộc là tốt hay xấu.
Chỉ tiếc, nếu một khi không thể phá vỡ tầng ngăn cách mang tên ‘anh em’ này, Tưởng Trạch Hàm sẽ không thể chất vấn Tưởng Trạch Thần cái vấn đề đang thiêu đốt ruột gan anh suốt từ đêm qua tới giờ.
—— Tưởng Trạch Thần tại sao lại hiểu chuyện ‘phòng the’ như vậy? Mà anh tại sao lại biết Tưởng Trạch Thần rất hiểu chuyện đó?
Tưởng Trạch Hàm sẽ không ngốc đến mức khi chưa chuẩn bị đầy đủ đã quên mình nhảy vào cái ‘hố sâu’ này, đem tới cho mình đầy thương tích, cho dù anh bức thiết muốn biết được bí mật ấy.
—— Anh luôn luôn có thể nhẫn nại, cho nên, lúc này đây cũng như vậy.
—— Sớm muộn gì cũng có một ngày, khi anh đạt được điều anh muốn, anh nhất định có thể biết bí mật này. Mà trước đó… liền cho tên ngốc Tưởng Trạch Thần này một đoạn thời gian thoải mái đi.
—— Dù sao, Tưởng Trạch Hàm bây giờ vẫn còn là anh hai Tưởng Trạch Thần, anh không có lý do gì chất vấn cậu, cưỡng ép cậu vì mình quản chặt nửa người dưới.
Vui mừng cùng may mắn từ từ mất đi, chán nản cùng ảo não một lần nữa xâm nhập thần kinh Tưởng Trạch Hàm, khiến hai mắt của anh càng thêm tối sầm lại. Bị ánh mắt như vậy nhìn chằm chằm, Tưởng Trạch Thần cảm thấy thân thể mình càng ngày càng cứng ngắc, hơn nữa cậu bây giờ vẫn còn chột dạ nên không thể tiếp tục đứng vững dưới cái nhìn đầy áp lực như muốn thiêu chết cậu của anh trai được. Cuối cùng, ôm tâm tình bi tráng như khi Kinh Kha ám sát Tần Thủy Hoàng, đóng lại vòi nước, cầm chặt cái quần lót ẩm ướt, cậu xoay người rồi hỏi, “…Anh hai, anh làm sao vậy? Sao cứ nhìn em chằm chằm như thế?”
“Không có gì, đang suy nghĩ mấy chuyện mà thôi.” Tưởng Trạch Hàm cười khẽ lắc đầu, hợp thời giấu đi nguy hiểm nơi đáy mắt, đến gần Tưởng Trạch Thần ở mặt ngoài nghi hoặc trên thực tế nội tâm như lâm đại địch, một tay anh đặt lên vai cậu, một tay phủ lên trán cậu, ánh mắt, biểu tình cùng ngữ điệu đều tràn ngập chân thành tha thiết, dịu dàng cùng quan tâm, anh hỏi, “Tiểu Thần, có đau đầu không?”
“Vẫn, vẫn bình thường…” Khuôn mặt thoát khỏi sự kiểm soát của đại não đỏ ửng lên, Tưởng Trạch Thần lần đầu tiên cảm thấy việc đối mặt với người là đối tượng trong mộng xuân của mình là một việc cỡ nào khó khăn, nhất là khi người đó chẳng hay biết gì, cứ vô tư thân mật với cậu.
—— Hậu quả sau khi say khướt cũng không đáng kể, tuy rằng đích xác không thoải mái, nhưng so với chuyện Tưởng Trạch Hàm vẫn lù lù trước mắt, nó chỉ còn là mây bay nha mây bay…
Có đôi khi, nếu một người không chú ý tới một người khác thì dẫu người nọ có làm gì thì họ cũng sẽ không để ý, nhưng một khi đột nhiên lưu ý, sẽ không tự chủ được mà phát hiện ra rất nhiều chuyện bản thân mình đã xem nhẹ, thậm chí còn có thể hoài nghi vì sao nó lại bị mình xem nhẹ lâu tới như vậy…
Tưởng Trạch Thần cho tới bây giờ đều biết anh trai mình có bề ngoài xuất sắc, về phần có bao nhiêu xuất sắc thì cậu lại chưa bao giờ lưu ý, dù sao chỉ cần không phải tình địch thì thằng con trai khác bộ dáng ra sao cũng không liên quan gì tới cậu. Nhưng mà, ở buổi sớm mai này, Tưởng Trạch Thần không thể không phá lệ mà phát hiện, bộ dạng anh trai quả là vô cùng xuất sắc, có thể dễ dàng hấp dẫn tầm mắt của mọi người.
Áo sơ mi thoải mái màu trắng, quần bò màu xanh lam, vô cùng đơn giản lại khiến Tưởng Trạch Hàm càng có vẻ nhẹ nhàng khoan khoái, tràn ngập sức sống; gương mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt càng thêm thanh thản dịu dàng, góc cạnh cân xứng, ngũ quan có thể nói là hoàn mỹ, đôi mắt hơi hơi nheo lại, trong tròng mắt đen tràn đầy tình ý không hề che giấu, cơ hồ có thể đem người ta nhấn chìm trong đôi mắt ấy — Tưởng Trạch Thần không tự chủ được mà tim đập gia tốc, cuối cùng cậu cũng giải thích được tại sao trong mộng xuân của mình, cậu lại chọn Tưởng Trạch Hàm làm nhân vật chính — anh trai của cậu… Đích thực là một mỹ nhân siêu cấp!
—— Tới tận bây giờ mà còn có thể nghĩ ngợi lung tung đến cái chuyện này, Tưởng Trạch Thần thực muốn quỳ lạy bản thân mình… Orz
Luống ca luống cuống đẩy Tưởng Trạch Hàm ra, thuận miệng nói vài câu ngay cả bản thân cậu cũng không biết mình đang nói cái gì, Tưởng Trạch Thần có thể nói là vô cùng chật vật chạy khỏi toilet, cũng trốn khỏi tầm mắt Tưởng Trạch Hàm, cậu cảm thấy bản thân mình cần bình tĩnh lại.
—— Hoàn toàn không dám liếc nhìn Tưởng Trạch Hàm dù chỉ một cái, Tưởng Trạch Thần đương nhiên cũng không phát hiện, Tưởng Trạch Hàm vẫn chăm chú nhìn cậu chạy đi, trên mặt anh mang theo nụ cười cực kỳ đắc ý, may mà không bị co rút vì cười.
Ngày kế tiếp, Tưởng Trạch Thần cảm thấy sinh hoạt của mình như đang chìm trong nước sôi lửa bỏng.
Cậu khuyên bảo chính mình cần phải chỉnh đốn tư tưởng, vì cái mạng nhỏ của mình, cũng vì hạnh phúc và tính phúc nửa đời sau của mình, tuyệt đối không thể có những ‘ý nghĩ xấu xa’ với Tưởng Trạch Hàm. Nhưng mà, con người luôn có tâm lý phản nghịch, cho dù là đối với chính bản thân mình cũng không ngoại lệ. Càng muốn khống chế, suy nghĩ lại càng giống như con ngựa hoang đứt cương, mà ‘thói quen’ đã sớm dưỡng thành cũng khiến Tưởng Trạch Thần không biết làm thế nào với mình.
Giống như Tưởng Trạch Hàm, Tưởng Trạch Thần từ nhỏ đã có thói quen quan sát từng hành động từng biểu tình của anh trai, quen với việc khi nhàn rỗi chạy tới bên anh giết thời gian — Nhưng những thói quen vốn vô cùng đơn thuần kia nay lại hoàn toàn đảo điên, Tưởng Trạch Thần sau cái đêm ấy bỗng nhiên thấy chúng lại có một ý nghĩa sâu xa và vô cùng đặc biệt khác, đặc biệt đến mức khiến trong lòng cậu thấy run sợ.
Tưởng Trạch Thần cố gắng xem nhẹ Tưởng Trạch Hàm, cố gắng làm mình biến mất khỏi tầm mắt của đối phương, đảm đương thật tốt chức vị người trong suốt. Nhưng hành động cố gắng xa lánh của cậu lại đưa tới sự chú ý gấp bội từ người kia, mỗi lần nhìn thấy ánh mắt vừa nghi hoặc vừa đầy lo lắng rồi lại mất mát của anh, Tưởng Trạch Thần luôn cảm thấy bản thân mình đã làm một chuyện vô cùng đuối lý, vô cùng bội nghĩa bạc tình, một ngàn cái một vạn cái thực có lỗi với Tưởng Trạch Hàm.
—— Không đúng! Cậu chỉ không muốn có lỗi với Tưởng Trạch Hàm, cho nên mới không thể không làm như vậy!
Thời gian còn lại của kỳ nghỉ hè kết thúc trong sự giãy giụa và cám dỗ, vì cứu vớt chính mình, cũng vì cứu vớt Tưởng Trạch Hàm (?), Tưởng Trạch Thần việc nghĩa không chùn bước mà hưởng ứng đề nghị ‘Học sinh lớp 12 vì cuộc chạy đua nước rút vào đại học nên không thể phân tâm, tốt nhất nên trọ tạitrường’ từ trường học, tích cực chủ động chịu đựng ánh mắt hoài nghi từ cô chủ nhiệm, xin cô một mẫu đơn xin vào ký túc xá.
—— Trong mắt chủ nhiệm lớp, Tưởng Trạch Thần cho tới bây giờ luôn luôn vô duyên vô phận với những cụm từ ‘thi vào đại học’, ‘học tập’ và những từ có liên quan…
Hiển nhiên, ngay cả chủ nhiệm lớp cũng cảm thấy việc này quá đột ngột, cho nên không thể trách được hai vị phụ huynh Tưởng gia cũng giật mình sững sờ. Khi Tưởng Trạch Thần cầm mẫu đơn đã điền đầy đủ đưa cho Tưởng phu nhân ký tên, cũng tuyên bố quyết định của mình, Tưởng Trạch Hàm cùng Tưởng phu nhân một lúc lâu vẫn chưa thể phản ứng.
“Trọ ở trường?!” Tưởng Trạch Hàm nhăn chặt mày, trên mặt là nghi hoặc và khó có thể tin cùng kiên quyết phản đối. Anh có thể đoán được nguyên do khiến Tưởng Trạch Thần làm thế — vì né tránh anh, đây là điều không cần nghi ngờ — nhưng nguyên do này cũng càng khiến Tưởng Trạch Hàm không thể tiếp thu.
Rõ ràng hết thảy đều đang phát triển theo hướng anh mong muốn, rõ ràng ánh mắt Tưởng Trạch Thần nhìn anh đã từ từ bắt đầu thay đổi, rõ ràng ‘tình anh em đơn thuần’ đã chậm rãi nhiễm tạp chất, cho dù Tưởng Trạch Hàm lý giải tâm tình muốn trốn tránh của Tưởng Trạch Thần, nhưng anh cũng hoàn toàn không muốn để cậu né tránh.
—— Hơn nữa… Trọ ở trường? Như vậy có nghĩa là Tưởng Trạch Thần càng thêm có nhiều thời gian cùng ‘cô bạn gái bí ẩn’ kia tình chàng ý thiếp, rèn luyện ‘kỹ xảo’, không phải sao?
“Tiểu Thần, em vì sao lại muốn trọ ở trường? Ở nhà không tốt sao?” Kiềm chế lại nóng nảy cùng bất an, Tưởng Trạch Hàm dịu dàng lên tiếng, khuyên bảo.
“…Vì …Vì học tập nha, em cũng đã cuối cấp, sắp phải thi vào đại học rồi mà! Anh cũng biết thành tích của em không tốt, năm qua cũng học tiến bộ hơn một chút, nói không chừng có thể tiếp tục cố gắng để được điểm khá nha!” Tưởng Trạch Thần chột dạ đáp lại — đáp án này ngay cả bản thân cậu cũng không tin tưởng, nên đương nhiên cũng không lừa được Tưởng phu nhân cùng Tưởng Trạch Hàm.
“Tuy rằng thành tích của Tiểu Thần không tốt lắm, nhưng nếu phát huy thành tích bình thường, trình độ văn hóa cũng đủ điểm thi vào trường đại học Sân khấu và Điện ảnh ở B thị, đây chính là trường đại học sân khấu và điện ảnh tốt nhất cả nước! Hơn nữa kinh nghiệm đóng phim của em phong phú, đã nổi tiếng ở mức nhất định, anh tin tưởng dù thi vào trường ở B thị cũng vẫn rất dễ dàng.”
Tưởng Trạch Hàm nhẫn nại, tỉ mỉ đem sự không cần thiết cùng bất tiện khi ở ký túc xá nói cho Tưởng Trạch Thần, hòng chặt đứt suy nghĩ muốn ra ngoài sống của cậu, anh lại nói tiếp, “Hơn nữa, trong lúc em học lớp 12 cũng vẫn muốn nhận kịch bản không phải sao? Mỗi ngày từ trường học đi tới đoàn phim cũng không tiện, đi sớm về trễ, làm việc và nghỉ ngơi cũng không ổn định, còn có thể ảnh hưởng đến các bạn học khác nữa. Lại nói, điều kiện trong ký túc xá cũng không tốt, thức ăn cũng rất kém, căn bản không thoải mái bằng trong nhà, em khẳng định sẽ ở không quen, ăn không quen — anh cũng biết lúc quay phim em cũng sống trong điều kiện hoàn cảnh không tốt nhưng đó chỉ là tạm thời, còn ở trong ký túc xá sẽ phải ở tận một năm nha!
Nghe Tưởng Trạch Hàm tận tình khuyên bảo, Tưởng Trạch Thần nội tâm cũng thống khổ không thôi — cậu thực tình một chút cũng không muốn ở ký túc xá! Nếu như không có nghịch chuyển vào sinh nhật đêm đó, Tưởng Trạch Thần cảm thấy bản thân mình đời này cùng ký túc xá vô duyên, nhưng mà… Nhưng mà chỉ cần có thể né tránh Tưởng Trạch Hàm, cho dù là ở ký túc xá, cậu cũng nhịn!
Cố chấp lắc đầu, tỏ vẻ chính mình hoàn toàn không bị thuyết phục, Tưởng Trạch Thần biểu tình quật cường, ngược lại đem ánh mắt hướng về phía Tưởng phu nhân, “Mẹ, con đã trưởng thành, muốn học cách sống độc lập, hơn nữa con cũng đã nói với Lý Thiệu Minh rồi, con sẽ cùng ở trong một phòng ký túc xá với cậu ấy, mẹ cũng không thể để con béo nhờ nuốt lời nha!”
Tưởng phu nhân trầm ngâm, nhìn nhìn con trai thần tình khẩn cầu chờ đợi, lại nhìn nhìn Tưởng Trạch Hàm sắc mặt âm trầm môi mím thật chặt, cuối cùng chần chừ hỏi, “Thần Thần, con đã quyết định rồi sao? Sẽ không đổi ý?”
“Tuyệt đối sẽ không!” Tưởng Trạch Thần trả lời như đinh đóng cột.
Tưởng phu nhân có chút bất đắc dĩ, bà vừa không muốn để con trai đã muốn nuôi quen (?) ra ngoài sống, đồng dạng cũng lo lắng Tưởng Trạch Thần bị nuông chiều từ bé sẽ không quen hoàn cảnh cùng cơm nước trong ký túc xá sẽ phải chịu ủy khuất, nhưng về phương diện khác, Tưởng Trạch Thần tới ký túc xá không phải là có thể cách xa Tưởng Trạch Hàm hay sao?
Sớm đã cảm thấy cứ để hai anh em dính với nhau như thế thì vô cùng kỳ quái, vô cùng nguy hiểm, Tưởng phu nhân đồng ý tất cả hành động có thể giúp bà kéo hai người họ ra xa nhau. Đương nhiên, Tưởng phu nhân cảm thấy nguy hiểm là do nhìn từ góc độ hai anh em Tưởng gia vốn là đối địch lợi ích, mà không phải nghĩ về phương diện cấm kỵ — mà gần như đã đem việc cùng Tưởng Trạch Hàm đối nghịch trở thành bản năng, Tưởng phu nhân cũng sớm thành thói quen đồng ý tất cả những điều Tưởng Trạch Hàm phản đối.
Rốt cuộc, suy nghĩ hồi lâu, Tưởng phu nhân mới đưa ra quyết định, “Được rồi, nếu Thần Thần đã suy nghĩ kỹ, vậy mẹ sẽ ủng hộ con, Thần Thần cũng nên học cách tự lập.”
Lấy qua tờ đơn Tưởng Trạch Thần đưa tới, thân là người giám hộ [thực sự], Tưởng phu nhân tuyệt bút vung lên, ký tên của mình, xem như tuyên cáo kết quả cuối cùng, mà Tưởng Trạch Hàm cho dù không cam lòng cũng không còn biện pháp khác.
—— Tưởng phu nhân chính là Vương mẫu nương nương chia rẽ Ngưu Lang và Chức Nữ, là Mã Văn Tài chuyên phá rối Lương Sơn Bá cùng Chúc Anh Đài, là cừu hận giữa hai gia tộc gây ra bi kịch cho Romeo cùng Juliet, tóm lại, Tưởng Trạch Hàm lần thứ hai thua trên tay Tưởng phu nhân, thua không thể cứu vãn.