Đọc truyện Trọng Sinh Chi Nịch Sát – Chương 42
Tưởng Trạch Thần không biết mẹ mình tuy ở mặt ngoài thỏa thuận nhưng ở trong lòng có thật sự đồng ý với mình hay không, cho dù như thế nào thì việc tạm thời cùng Tưởng phu nhân đạt thành nhất trí vẫn khiến cậu thở phào một hơi. Đời trước đã té một vố đau, Tưởng Trạch Thần bất kể lợi dụng biện pháp gì cũng không tính toán nối gót theo đời trước, cho nên nếu cần thiết, cho dù để mẹ mình thương tâm khổ sở cùng thất vọng, cậu cũng tuyệt đối sẽ không thỏa hiệp.
Lễ truy điệu cùng tang sự của cha Tưởng được tiến hành đâu vào đấy dưới sự sắp xếp của Tưởng phu nhân cùng Tưởng Trạch Hàm, tuy rằng hình dung như thế này có phần không thỏa đáng, nhưng mà hình thức quả thật vô cùng hoành tráng và náo nhiệt.
Thân là thương nhân, vòng xã giao của cha Tưởng rất rộng, loại người nào cũng đều kết thân, mà mặc kệ có quen với cha Tưởng hay không thì ai cũng chen vào một chân —— cũng chẳng phải là đơn thuần truy điệu cha Tưởng, trọng yếu hơn là tới xem tư chất của người kế thừa Tưởng thị tương lai, dựa vào đó quyết định thái độ kế tiếp đối với xí nghiệp Tưởng thị.
Có thể nói, đây là Tưởng Trạch Hàm lần đầu tiên lấy thân phận người đứng đầu Tưởng thị xuất hiện tại trường hợp công cộng, ý nghĩa cực kỳ sâu xa.
Đối với việc này, Tưởng Trạch Thần rất có tự mình hiểu lấy mà lui đến một bên làm phông nền, toàn quyền ném cho Tưởng Trạch Hàm đi xử lý, dù sao đời trước Tưởng gia nhị thiếu cũng không có địa vị gì trong trường hợp này, cậu sớm đã thành thói quen. Chẳng qua Tưởng phu nhân lại dị thường không quen nhìn con trai nhà mình “Không màng danh lợi” như thế, nên dẫn tới bà càng thêm bất mãn oán giận với Tưởng Trạch Hàm, cho rằng là anh khiến Tưởng Trạch Hàm không được nổi bật.
—— Đối với chuyện này, Tưởng Trạch Hàm cũng thực bình tĩnh, dù sao mẫu thượng đại nhân nhà cậu cho tới bây giờ chưa bao giờ thuận mắt Tưởng Trạch Hàm. ╮(╯▽╰)╭
Thế giới sẽ không bởi vì thiếu đi một người mà đình chỉ vận động, khi tro cốt cha Tưởng xuống mồ an nghỉ, sau khi hết thảy trần ai lạc định, sinh hoạt Tưởng Trạch Thần khôi phục như những ngày trước đó, đến trường – quay phim- cùng bạn bè nô đùa, duy độc biến hóa chính là trong nhà nhiều hơn một con người —— Tưởng phu nhân. Hơn nữa, bất đồng với lúc vợ chồng Tưởng gia cùng về nước, lúc ấy Tưởng phu nhân vẫn luôn chuyển vòng quanh cha Tưởng, hiếm khi phân tâm vì anh em Tưởng gia, hiện tại, Tưởng phu nhân biến thành chuyển vòng quanh Tưởng Trạch Thần.
Nói thật ra, Tưởng Trạch Thần đối với biểu hiện quyết đoán mà khí phách bốn phía khiến Tưởng phu nhân kinh sợ vài ngày trước của mình vẫn rất cực kỳ vừa lòng, bằng không cậu hiện tại đại khái sẽ ôn lại một lần nữa cuộc sống không hay ho sau khi cha Tưởng qua đời giống như đời trước.
Đời trước, thái độ Tưởng phu nhân đối với thằng con không cầu tiến của mình là dị thường bất mãn vì cậu sống quá phóng túng, mỗi lần hai mẹ con gặp mặt hầu như đều trôi qua trong cãi vã cùng trách cứ, quả thực làm cho người ta sứt đầu mẻ trán, mà đời này thì sao… Ngồi ở trước bàn ăn, ăn bánh táo nóng hổi mới ra lò khiến Tưởng Trạch Thần hạnh phúc thỏa mãn mà híp mắt, toàn thân không chỗ nào là không thỏa mái.
—— Không thể không nói, Tưởng phu nhân đem lý thuyết “Con đường ngắn nhất tới trái tim đàn ông là đi qua dạ dày ” làm đến hoàn mĩ, tay nghề nấu ăn của bà quả thực là ngon số một!
Sớm thành thói quen làm một người vợ hiền dâu thảo, Tưởng phu nhân hết sức chuyên tâm để nối liền quan hệ với con trai mình —— vô luận là bởi vì muốn bù lại khoảng thời gian mà mình thiếu hụt con hay là muốn để Tưởng Trạch Thần hoàn toàn đứng ở phía bên mình —— bà xuất ra tất cả thủ đoạn của mình nên đương nhiên là khiến Tưởng Trạch Thần không thể nào chống đỡ, thậm chí mỗi khi Tưởng Trạch Hàm về nhà nhìn thấy thế thì biểu tình của anh đều không được tốt lắm.
—— Đương nhiên, ở trong mắt Tưởng Trạch Thần, đó là do anh bị chuyện của công ty biến thành mỏi mệt bất kham phiền muộn không thôi.
Tưởng Trạch Hàm sau khi học xong những môn học cơ bản thì một lòng dốc vào trong công ty, anh nghiễm nhiên đã rút đi thân phận sinh viên và trở thành người có địa vị xã hội. Dựa vào sự chăm chỉ thông minh từ bé nên anh nhanh chóng làm xong xuôi mọi việc, đối với trình tự hoạt động của công ty cũng vô cùng hiểu biết, hơn nữa trong tay anh lại cầm một số cổ phần lớn nên Tưởng Trạch Hàm trừ bỏ lúc ban đầu vì bận rộn mà cơ hồ cả ngày đứng ở trong công ty ra, sau khi rất nhanh đã đứng vững vàng gót chân, củng cố địa vị thì anh lại bắt đầu làm việc cùng nghỉ ngơi theo giờ hành chính. Bởi vì không cần tới trường nữa, cho nên anh đương nhiên không nguyện ở trong kí túc xá mà trở về ở trong Tưởng gia mà anh luôn tâm tâm niệm niệm.
—— Chỉ tiếc, người phụ nữ danh chính ngôn thuận chen chân vào giữa hai anh em anh thật sự có chút rất chướng mắt.
Vừa vào cửa, Tưởng Trạch Hàm liền nhìn thấy em trai nhà mình ngậm một miếng bánh táo, ngoan ngoan ngoãn ngoãn mà để Tưởng phu nhân tùy ý hôn trán của cậu, hình ảnh mẫu từ tử hiếu quả thực muốn chọc mù con mắt anh. Có điều, Tưởng Trạch Hàm là người có tu dưỡng tốt nên chỉ híp mắt lại liền treo lên tươi cười, mặt không lộ sắc đi vào phòng khách rồi lên tiếng chào hỏi Tưởng phu nhân.
Tưởng phu nhân e dè lãnh đạm rồi lại không mất lễ phép mà gật đầu đáp lại, sau đó xoay người vào phòng bếp, mà Tưởng Trạch Thần thì xấu hổ mà chớp chớp mắt, vội vàng nhiệt tình tiếp đón Tưởng Trạch Hàm đến ăn bánh ngọt mới ra lò.
—— Đã không có cha Tưởng, Tưởng phu nhân sẽ không cần phải giả bộ làm một bà mẹ kế hiền lành, dù sao Tưởng Trạch Hàm cùng Tưởng phu nhân không có thiện cảm với nhau đã là chuyện mà mọi người đều rõ ràng trong lòng. Còn Tưởng Trạch Thần cho dù không hy vọng mẹ mình cùng anh hai khó xử lẫn nhau nhưng cũng không thể miễn cưỡng cùng bức bách bắt người mẹ vốn không muốn rút chân ra khỏi tranh đấu Tưởng gia của mình lấy thái độ hòa nhã đối xử với người thắng Tưởng Trạch Hàm.
—— Làm nhân bị kẹp giữa hai lớp bánh như thế này, Tưởng Trạch Thần tỏ vẻ bản thân đã quen lắm rồi. →_→
“Bánh táo à em?” Làm như không thấy Tưởng phu nhân lãnh đạm, Tưởng Trạch Hàm đem áo vest treo lên trên cái giá móc, nới lỏng cà vạt đi đến bên cạnh bàn. Nhất thời, bộ dáng tinh anh nghiêm cẩn giỏi giang trở thành biếng nhác mà nhàn nhã, trong đôi mắt đen láy của Tưởng Trạch Hàm mang theo vui vẻ thoải mái, anh ngưng mắt nhìn Tưởng Trạch Thần, cả người tràn ngập thả lỏng cùng sung sướng.
“Dạ, mẹ làm đó anh, ăn ngon lắm nha!” Tưởng Trạch Thần liên tục gật đầu, cố gắng muốn thêm điểm cho mẹ mình trước mặt Tưởng Trạch Hàm, chỉ tiếc bởi vì ngoài miệng ngậm một miếng bánh táo quá lớn cho nên không nói được rõ câu: “Về sau nếu chọn bạn gái, em sẽ chọn người nào nấu ăn ngon!”
—— Nấu ăn ngon … Thử thách này hơi bị lớn, vậy nếu mời đầu bếp giỏi nhất tới làm thay thì thế nào?
Tưởng Trạch Hàm ánh mắt lóe lóe sáng, không dấu vết mà nhìn lướt qua phòng bếp, sau đó cúi người xuống, tại thời điểm Tưởng Trạch Thần còn không kịp phản ứng, anh nhanh chóng cắn một cái lên miếng bánh táo mà cậu ngậm ở ngoài miệng.
Gương mặt đột nhiên phóng đại, hơi thở ấm áp phả lên mặt khiến Tưởng Trạch Thần hoảng sợ, ngoài miệng buông lỏng, miếng bánh táo đáng thương không gì ngăn cản mà lướt qua quần áo rồi rơi xuống dưới đất, khó thoát vận mệnh đi gặp thùng rác.
“Anh hai!” Tưởng Trạch Thần có chút căm tức mà mặt đỏ lên, trừng mắt oán giận “Trong đĩa không phải còn nhiều lắm sao?! Anh làm chi lại tranh của em!”
“Anh không thích ăn đồ ngọt, ăn miếng lớn quá sợ không hết, cho nên để không lãng phí, anh cắn thử một miếng của Tiểu Thần xem hương vị ra sao là được rồi.” Trong nội tâm tiếc nuối miếng bánh táo kia có phần lớn quá, Tưởng Trạch Hàm không có lòng hối cải chút nào, ngược lại anh càng chọc ghẹo em trai mình “Có điều nha, sao Tiểu Thần lại để nó rơi xuống đất mất rồi? Rất lãng phí nha.”
“… … Đây rốt cuộc là lỗi của ai vậy!” Bị đầu sỏ gây nên oan uổng mà lệ rơi đầy mặt, Tưởng Trạch Thần nổi nóng, vừa định giáo huấn ông anh hai thường xuyên đùa giỡn cậu bằng những trò kì lạ này, kết quả bị Tưởng phu nhân vừa đi ra khỏi phòng bếp mở miệng ngăn lại.
“Thần Thần, con sao có thể không biết lớn nhỏ với anh hai như thế? Anh hai con làm việc cả ngày hẳn là đang mệt mỏi lắm, không có sức cũng con chơi đùa đâu! Bài tập làm xong chưa? Còn không mau lên lầu làm bài tập đi!” Tưởng phu nhân ánh mắt sắc bén, ngữ khí nghiêm túc, hệt như là bà cô chủ nhiệm không được hoan nghênh nhất ở trường của Tưởng Trạch Hàm.
Nhất thời, Tưởng Trạch Thần ủ rũ, như khóc như tố mà liếc Tưởng phu nhân một cái, u oán quay đầu lên lầu.
—— Tuy rằng biết rõ đây là bởi vì mẫu thượng đại nhân nhà mình không thích nhìn thấy cậu cùng Tưởng Trạch Hàm thân mật như vậy, nhưng mà Tưởng Trạch Thần cho tới bây giờ cũng không phải dạng con ngoan trò giỏi nên cậu vẫn không thể ức chế mà giận chó đánh mèo với bài tập.
——Mẹ nó chứ đám bài tập đi gặp quỷ hết đi!
Thu được một bước coi như là thắng lợi, Tưởng phu nhân mặt ngoài bình tĩnh nội tâm lại đắc ý, bà thu lại tươi cười, ánh mắt tối đen nhìn thoáng qua Tưởng Trạch Hàm rồi quay về phòng bếp tiếp tục chinh phục dạ dày của con trai yêu nhà mình. Mà chưa từng bị thua triệt để như vậy, Tưởng Trạch Hàm yên lặng đứng ở bên cạnh bàn một lúc lâu, rồi không hề ngại ngùng mà bê đĩa bánh táo đi lên lầu.
Còn chưa đi đến cửa phòng Tưởng Trạch Thần, chợt nghe đến tiếng nói chuyện của em trai mình, tựa hồ là đang gọi điện thoại cho ai đó xin đáp án bài tập. Tưởng Trạch Hàm nhịn không được bật cười, tay chân nhẹ nhàng mà đẩy cửa ra, liền nhìn thấy Tưởng Trạch Thần tay trái cầm điện thoại, tay phải múa bút thành văn —— Với đứa trẻ học hành không chuyên tâm, lại không tính coi sự học làm việc chính như Tưởng Trạch Thần, đáp án là điều rất cần thiết!
Cùng Tưởng Trạch Thần trò chuyện chính là Lý Thiệu Minh, tên này gần đây bởi vì thành tích học tập quá kém nên bị ông cha lôi ra đánh cho một trận, cuối cùng cũng học được thói quen tan học liền lôi bài vở ra phấn đấu —— đương nhiên, chuyện này cuối cùng là tiện nghi cho Tưởng Trạch Thần.
Một bên đem từng chữ số điền vào trong vở bài tập, một bên còn vô tư vô tâm oán giận đối phương đọc nhấn chữ không rõ, đang nghe Lý Thiệu Minh uy hiếp muốn cúp máy mặc kệ mình, Tưởng Trạch Thần đột nhiên cảm giác phía sau rờn rợn, tựa hồ có ai… Đang nhìn cậu?
Cứng ngắc mà quay đầu, cậu mới vừa nhìn thấy bóng người liền theo bản năng mà cúp điện thoại, đợi cho Tưởng Trạch Thần nhìn thấy rõ là huynh trưởng đại nhân nhà mình liền nhất thời dựng lông toàn thân, không hề trì hoãn mà không đánh đã khai “Em không chép bài tập đâu! Em chỉ cùng Lý Thiệu Minh… So, so đáp án!”
Tưởng Trạch Hàm không biết nói gì mà nhìn em trai mình hoàn toàn vô duyên cùng hai chữ ‘Nhanh trí’, dùng vẻ mặt “Anh hiểu cả” sau đó đặt đĩa bánh lên bàn học, ngón tay thon dài của anh chỉ chỉ lên vở bài tập “Đáp án sai, không phải B, là C.”
Đối với anh hai nhà mình có cực độ tin tưởng, Tưởng Trạch Thần lập tức quyết đoán sửa lại, sau đó biểu tình vô tội mà đem tờ bài tập không quá sạch đẹp gì lật qua, cứng ngắc mà mở ra đề tài mới “Anh hai, sao anh lại lên đây?”
“Mang bánh táo qua cho em, em không phải rất thích ăn hay sao? Sao lại quên mang lên như thế?” Tưởng Trạch Hàm cười nói, tùy tay kéo qua một cái ghế ngồi ở bên người Tưởng Trạch Thần, biểu tình cùng ngữ điệu mang theo chút dụ dỗ “Muốn anh hai tới so đáp án với em không?”
“Muốn!” Tưởng Trạch Thần hai mắt sáng lên, không chút do dự mà đem sách bài tập đẩy lên trước mặt Tưởng Trạch Hàm, cười nịnh nọt vô cùng.
—— Tuy rằng anh cậu tựa hồ lại bắt đầu giống đời trước không hề nguyên tắc “Cưng chiều” cậu như vậy, nhưng mà loại mừng rỡ như điên đến muốn tung hoa chúc mừng này rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.
—— Các học sinh bị bài tập tra tấn trên thế giới này thật sự là đau thương không thể chịu nổi nha.
—— Vì thế, khi Tưởng phu nhân làm xong bữa tối, lúc đi lên kêu Tưởng Trạch Thần xuống ăn cơm lại lần thứ hai nhìn thấy thằng con trai đáng thất vọng của mình đang không hề phòng bị mà gần như lui vào trong ngực Tưởng Trạch Hàm, hai anh em thân mật khăng khít như trẻ sinh đôi dính vào nhau, trong lòng bà căm tức cùng thất bại là có thể nghĩ.
—— Tưởng phu nhân bất mãn mà cảm thán, mấy ngày qua bà cảm giác con trai mình đã trưởng thành cùng có chủ ý là ảo giác rồi đi?! Hay là con của bà sớm đã bị Tưởng Trạch Hàm mua chuộc, nói như vậy kỳ thật là do bị Tưởng Trạch Hàm sai sử?!
Trải qua mấy ngày quan sát, cuối cùng bà cho ra kết luận rằng phương thức ở chung giữa con trai mình cùng Tưởng Trạch Hàm không quá bình thường —— kỳ thật đây là kết quả sau khi Tưởng Trạch Hàm đã cố gắng thu liễm—— Tưởng phu nhân cuối cùng quyết định, vẫn nên cùng Tưởng Trạch Thần bàn bạc lại một chút.
Vì thế, ngày hôm sau, thừa dịp Tưởng Trạch Hàm không ở nhà, Tưởng phu nhân lần thứ hai đem Tưởng Trạch Thần gọi vào bên người.
“Con không nên tiếp tục cùng anh hai của con thân cận như vậy, Thần Thần.” Tưởng phu nhân đồng dạng đi thẳng vào vấn đề “Mẹ biết các con từ nhỏ cùng nhau lớn lên, tình cảm rất tốt, nhưng mà hiện tại giữa hai con dù sao vẫn có khúc mắc tồn tại. Tuy rằng nó hiện tại tựa hồ không có mưu đồ gì với cổ phần trong tay con, nhưng mà có lẽ bởi vì nó chưa thể ra tay, hoặc là còn có băn khoăn nào đó, như thế cũng không có nghĩa là con đã an toàn. Tóm lại, mẹ không hy vọng con cứ thân cận và tin cậy nó như thế, đến cuối cùng sẽ khó chịu nổi.”
“Con biết, mẹ ạ.” Tưởng Trạch Thần có chút bất đắc dĩ mà nói “Nhưng mà… Con cũng đã quen rồi… Hơn nữa…” —— hơn nữa, đây có lẽ là một đoạn thời gian cuối cùng có thể cùng Tưởng Trạch Hàm ở chung như vậy.
Tưởng Trạch Thần biết, ít nhất ở trước khi cậu tốt nghiệp trung học, Tưởng Trạch Hàm hẳn sẽ không động tới cổ phần trong tay cậu, bởi vì đời trước, Tưởng Trạch Hàm bắt đầu ra tay chính là tại sau khi cậu tốt nghiệp trung học rồi tiến vào công ty.
—— Có lẽ là bởi vì bây giờ còn chưa thể ra tay, có lẽ là bởi vì có điều băn khoăn, có lẽ… đời trước là bởi vì tình thế bức bách. Tưởng Trạch Thần biết vào năm mình tốt nghiệp trung học ấy, quản lý cấp cao của Tưởng thị đối với một quyết sách nào đó mà có rất nhiều ý kiến bất đồng, Tưởng Trạch Hàm vì thế cơ hồ cùng những thành viên ban quản trị khác bắt đầu giằng co. Tưởng Trạch Hàm cho rằng những thành viên ban quản trị khác quá mức cẩn thận, bảo thủ không chịu thay đổi, không tốt cho sự phát triển của Tưởng thị. Còn những thành viên ban quản trị khác thì cảm thấy Tưởng Trạch Hàm làm việc quá mạo hiểm, họ lại chủ trương củng cố từ căn bản rồi dần dần tiến lên, nói trắng ra là mặc dù tin tưởng anh có năng lực nhưng mà trong mắt bọn họ thì Tưởng Trạch Hàm còn quá non trẻ. Cuối cùng, song phương ai cũng không thể thuyết phục ai, mà quyền quyết định liền nằm ở cổ phần trong tay song phương.
Khi đó, Tưởng Trạch Thần mới vừa gia nhập công ty, vẫn là kẻ không biết cái gì, hơn nữa tuy rằng cậu đã trưởng thành nhưng Tưởng phu nhân vẫn như cũ thay cậu lên tiếng trong cuộc họp hội đồng quản trị, cho nên bởi vì Tưởng Trạch Thần vội vàng đau đầu với công việc của mình nên cũng không biết bên trong ban giám đốc lần này tranh luận rốt cuộc cụ thể là bởi vì sao.
—— Nhưng mà, Tưởng Trạch Thần biết, Tưởng Trạch Hàm tại sau lúc đó… Hoặc là tại ngay khi việc đó bắt đầu đã ra tay với cổ phần trong tay cậu, bởi vì anh không muốn lại bị đám người trong ban giám đốc kia cản tay cản chân, không duyên cớ bỏ lỡ thời cơ tốt.
“Mẹ à, tin tưởng con đi, mặc kệ con cùng Tưởng Trạch Hàm hiện tại ở chung như thế nào, cũng sẽ không thay đổi ước nguyện ban đầu mà con đã quyết định.” Nhún vai, Tưởng Trạch Thần cố làm ra vẻ mặt tràn ngập thoải mái, nói “Con của mẹ biết nên làm như thế nào mà, cho nên tại trước khi Tưởng Trạch Hàm chân chính thay đổi thái độ, mẹ hãy cố gắng giải sầu hưởng thụ cuộc sống, không cần lo lắng cái này lo lắng cái kia, cuộc đời có mấy lần được vui vẻ đâu mẹ! Dù sao nói không chừng cũng không được bao lâu nữa, mẹ cũng sẽ không thể tùy ý sử dụng tấm thẻ mà ba đã cho mẹ —— hiện tại nó thuộc về Tưởng Trạch Hàm. Nghe nói, mua sắm có thể khiến người ta thả lỏng, mẹ à, mẹ có lẽ nên thỏa mái buông lỏng một chút.”
—— Vì thế, đích xác cảm thấy từ sau khi cha Tưởng qua đời thần kinh của mình quá mức căng thẳng, Tưởng phu nhân nghe theo con trai nhà mình khuyên bảo, đi ra ngoài thỏa sức mua sắm, mà Tưởng Trạch Hàm cũng lập tức nhận được thông báo tiền trong tài khoản của mình bị giảm đi một số lượng lớn.
—— Đêm đó, sau khi mua sắm trở về Tưởng phu nhân phá lệ phát hiện Tưởng Trạch Hàm tựa hồ cũng không chướng mắt như vậy, sau đó ngầm đồng ý hành động gắp đồ ăn cho con trai mình của anh trên bàn cơm.
—— Vậy đại khái xem như “Của đi thay người” đi? Anh hai Tưởng gia không quá xác định mà nghĩ.