Đọc truyện Trọng Sinh Chi Nịch Sát – Chương 27
Đời người, kỳ thực có đôi khi như là một câu chuyện cười. Khi còn bé muốn trăng muốn sao nhưng lại chẳng thể chiếm được, đợi cho trưởng thành, chiếm được rồi lại vứt bỏ như đôi giày rách.
Lúc Tưởng Trạch Thần cùng Tưởng Trạch Hàm đang ngồi trong phòng ăn, Tưởng Trạch Thần thấp giọng cảm khái một câu như vậy, lập tức đã bị anh hai nhà mình nhéo nhéo mũi, chế nhạo hỏi cậu khi nào thì biến thành triết học gia rồi.
Tưởng Trạch Thần nhún vai, hừ một tiếng, bưng đĩa đựng trái cây đi ra ngoài, mà Tưởng Trạch Hàm đi ở phía sau vài bước, dung túng mà lắc đầu cười nhạt.
Đêm 30 có vợ chồng Tưởng gia ở nhà, một chút cũng không ấm áp như trong tưởng tượng, ngược lại là cứng ngắc như bị bắt buộc. Anh em Tưởng gia sớm đã quen với tư thế ghé vào bên nhau cùng xem TV, quen với những cuộc trò chuyện vô nghĩa câu được câu không, cũng quen với chuyện không nói chuyện nữa thì thiêm thiếp ngủ. Mà lúc này, bọn họ không thể không như là ngưu lang chức nữ bị chia rẽ, ngồi tách biệt ở hai chiếc ghế sa lông, nhỏ thì bồi Tưởng phu nhân, lớn thì được kêu tới bên người cha Tưởng.
Người một nhà ngồi quây quần lại căn bản không có không khí tám chuyện phiếm gì hết, cả hai bên đã ở riêng từ nhiều năm, cho dù là nhóm người lớn cũng không thể che đi sự xa lạ với bọn trẻ, càng không cần phải nói tới chuyện bọn trẻ cũng chẳng có tình cảm thân cận gì với cha mẹ. Bình thường, lúc gọi điện thoại một khi không có đề tài nói chuyện liền có thể trực tiếp cúp máy, mà giờ khắc này mặt đối mặt, không nói lời nào hiển nhiên không khí sẽ càng thêm cứng ngắc, vì thế, nhóm người lớn vì tìm kiếm đề tài để nói mà vắt hết óc nghĩ suy, còn bọn trẻ cũng không thể không phấn chấn lại tinh thần, như là ứng phó với cuộc thi sát hạch vậy, sợ nói sai dù chỉ một câu. Cuối cùng, hỏi tới hỏi lui, đề tài câu chuyện có thể nói đến cũng chỉ có học tập.
Cha Tưởng cùng Tưởng Trạch Hàm nói đến vấn đề ấy thì còn có một chút tiếng nói chung, ít nhất cả hai đều đối với tài chính thương nghiệp cảm thấy hứng thú, với sản nghiệp Tưởng gia cũng quen thuộc, mà Tưởng Trạch Thần cùng Tưởng phu nhân thì lại lệch nhau rất nhiều. Tưởng phu nhân thích trang phục, thích đồ trang điểm, thích tiệc rượu giao lưu giải trí, Tưởng Trạch Thần tuy rằng cũng từng thích, nhưng đã sớm từ bỏ lâu lắm rồi, hơn nữa gu thẩm mĩ giữa nam và nữ cũng có chênh lệch. Cho nên, cậu không có cách nào để mà triển khai vấn đề để trò chuyện với mẹ mình, chỉ có thể một lần tiếp một lần mà bị hỏi việc học như thế nào, thi được bao nhiêu điểm, bình thường thích làm cái gì và vân vân, khiến Tưởng Trạch Thần vạn phần nhức đầu.
Tưởng Trạch Thần hy vọng Tưởng phu nhân có thể đổi đề tài, kết quả không nghĩ tới âm kém dương sai chuyển đến vấn đề càng khiến cậu khó chống đỡ hơn — trong lúc đổi kênh TV, Tưởng phu nhân sắc sảo phát hiện con trai mình ở trên truyền hình sớm nở tối tàn (ý là làm nghề diễn viên), nhất thời liền bạo phát, mà Tưởng Trạch Thần đương nhiên cũng khổ sở theo.
Tưởng Trạch Thần vẫn chưa cùng Tưởng phu nhân nói tới chuyện mình đã bước vào giới diễn nghệ, bởi vì cậu biết Tưởng phu nhân cho tới bây giờ đều hy vọng cậu có thể thừa kế sự nghiệp của cha Tưởng, cho nên tuyệt đối sẽ không đồng ý, mà lý do Tưởng Trạch Hàm giữ bí mật đại thể cũng là đồng dạng. Có điều anh em hai người đã sớm ăn ý mà chuẩn bị tốt lời khai, còn cha Tưởng thì ông khẳng định đã biết chuyện này — dù sao Tưởng Trạch Hàm giúp Tưởng Trạch Thần tìm nhân vật đều nhờ vận dụng quan hệ nhân mạch của ông — nói là tính toán cho Tưởng phu nhân một cái ‘Kinh hỉ’, chờ Tưởng Trạch Thần thành công rồi thì mới nói cho bà. Mặc kệ là bởi vì tin tưởng lý do kia, hay là do đồng dạng tâm tư với hai anh em, cha Tưởng cũng bị kéo xuống nước, trở thành một thành viên tổ bảo mật. Chỉ có Tưởng phu nhân đáng thương, vẫn sống tại nước ngoài, vòng giao tế lại hẹp, căn bản không biết con trai của mình đã sớm lệch khỏi quỹ đạo mà bà dự kiến.
Nhưng là, trên đời không có bức tường nào chắn được gió, không giấy nào gói được lửa, Tưởng Trạch Thần đóng càng ngày càng nhiều phim truyền hình, cơ hội xuất hiện ở trên TV cũng càng ngày càng nhiều, cho dù chỉ là một nhân vật nhỏ chưa lắm danh tiếng, cũng khó tránh khỏi bị Tưởng phu nhân tóm được.
Vì thế, phát hiện con trai của mình đã muốn dốc lòng dốc sức bon chen vào giới diễn nghệ, Tưởng phu nhân nổi bão — đương nhiên, bà cũng sẽ không ngu ngốc đến mức trực tiếp ở trước công chúng nói cái gì mà con phải kế thừa gia nghiệp Tưởng gia, chỉ nói rằng đứa trẻ xuất thân thế gia không nên đâm đầu vào cái giới giải trí lắm thị phi, hoàn toàn là tư thái người mẹ nghiêm khắc đang lo lắng cùng khẩn thiết răn đe con cái.
Cha Tưởng không hé răng, trong mắt ông thì chuyện này chẳng là gì, chỉ cần còn ở trong nước, con cháu Tưởng gia cho dù làm gì cũng không bị ức hiếp, Tưởng phu nhân hoàn toàn là chuyện bé xé ra to. Tưởng Trạch Hàm đương nhiên có ý giúp Tưởng Trạch Thần nói chuyện, lại cũng đương nhiên bị Tưởng phu nhân coi là hung thủ khiến con mình đi vào con đường sai trái, ngược lại dẫn tới lửa giận của bà càng thêm tăng vọt. Chỉ tiếc, bên người Tưởng Trạch Hàm có cha Tưởng bảo hộ, thân là mẹ kế nên bà ở Tưởng gia cũng không có tư cách nổi nóng với Tưởng Trạch Hàm, chỉ có thể phát hỏa trên người con trai mình.
Tưởng Trạch Thần vốn cảm thấy công lực nhẫn nhịn của mình đã sớm tôi luyện đến thực không tồi, nhưng không nghĩ tới vẫn như cũ không chịu nổi áp lực từ Tưởng phu nhân, suy nghĩ trước sau, cậu dứt khoát dùng phương pháp mà đám thiếu niên ở tuổi phản kháng bây giờ hay dùng để tránh họa — sau nửa ngày ngậm miệng không phát ra tiếng thì đột nhiên bùng nổ, quát to một tiếng, “Mẹ căn bản chẳng hiểu con gì cả! Con muốn tự quyết định cuộc đời của chính mình!”, sau đó quay đầu chạy thẳng lên lầu.
Né tránh cha Tưởng xa lạ cùng Tưởng phu nhân lải nhải, Tưởng Trạch Thần xông vào phòng riêng, nặng nề đóng sầm cửa lại, rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra, vui vẻ phấn chấn nhảy lên giường, quyết định dẹp đi kế hoạch người một nhà cùng đón giao thừa, thà một mình còn thong dong vui sướng hơn nhiều!
Nếu như là đứa trẻ mười ba mười bốn tuổi bình thường, ôm lấy tâm lý trước giấu cha mẹ để rồi không ngừng nỗ lực, đạt được thành tích mới khoe ra, kết quả bị hất một bát nước lạnh phủ đầu như thế, biến đêm giao thừa nhiều năm mới có một lần cả nhà đoàn viên chướng khí mù mịt, phỏng chừng lúc này trái tim thủy tinh đã sớm nát bấy, muốn đi trả thù xã hội. Nhưng Tưởng Trạch Thần hiện tại một chút cũng không muốn làm như thế, cậu đã sớm dự liệu được, cũng làm tốt chuẩn bị tâm lý, chỉ là cảm thấy đầu mình đã bị Tưởng phu nhân làm cho ẩn ẩn phát đau thôi.
Có điều, vô luận Tưởng phu nhân không đồng ý như thế nào, Tưởng Trạch Thần cũng sẽ không lo lắng, bởi vì hành vi lần này của cậu có thể nói là đã trải qua sự cho phép của hai người cầm quyền ở Tưởng gia, cho dù Tưởng phu nhân có ầm ĩ tới đâu, cũng không ầm ĩ được mãi, cuối cùng chỉ có thể nhận mệnh.
—— Có thể để bà sớm nhận mệnh cũng tốt, đỡ phải tới khi cha Tưởng mất thì bà càng ầm ĩ nhiều hơn, bị tội cũng là cậu…
Có điều, tuy rằng trong lòng Tưởng Trạch Thần không đem chuyện đêm nay coi là gì, nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tiên mẹ con huyên náo nghiêm trọng như thế, vì để an toàn, Tưởng Trạch Thần cũng phải làm ra bộ dáng đau thương, ít nhất không thể mới vừa tức giận bỏ lên lầu mà giờ đã vui vẻ ngồi chơi game được.
Ngồi trên giường một lát, nhàm chán không biết làm cái gì, Tưởng Trạch Thần đành quyết định đi ngủ, kết quả mới vừa lăn vào chăn bông không bao lâu, liền nghe được có người thật khẽ mở cửa tiến vào phòng.
Cho dù không nhìn, Tưởng Trạch Thần cũng biết đó là Tưởng Trạch Hàm, cậu đối với anh quen thuộc cơ hồ đã muốn thành một loại bản năng.
“Tiểu Thần, em đừng buồn nữa…” Nghiêng người ngồi xuống bên giường, thanh âm mềm nhẹ của Tưởng Trạch Hàm vang lên, mang theo nồng đậm lo lắng, “Anh tin rằng về sau mụ mụ sẽ hiểu cho em mà…”
“…Anh, em không sao, mụ mụ có hiểu hay không em cũng không cần đâu.” Nghẹn ra vài phần giọng mũi, Tưởng Trạch Thần càng rụt đầu vào trong chăn, miệng nói lời kịch tức giận, sau đó uyển chuyển đuổi người, “Anh, thực xin lỗi, em muốn ở một mình một lát…”
Tưởng Trạch Thần đã từng diễn qua vai thiếu niên trong thời kỳ phản kháng vì lý tưởng mà cùng gia đình cãi cọ rồi đi ra ngoài chịu đủ đau khổ, hoàn toàn là một điển hình cho câu ‘Cá không ăn muối cá ươn’, vì thế lần huyên náo đêm nay cũng chỉ có thể nói là cậu đã quen việc dễ làm.
“Tiểu Thần, em đừng như vậy mà, có chuyện gì thì cùng anh hai nói, được không? Anh hai không muốn em ở trong phòng một mình miên man suy nghĩ, em như thế, anh hai sẽ lo lắm đấy…” Nghiêng người nằm xuống, đem cả chăn lẫn Tưởng Trạch Thần đang quay mặt về phía tường ôm lấy, kề sát trước ngực, Tưởng Trạch Hàm nhìn qua, vừa bất an lại tự trách, “Tiểu Thần, chuyện làm diễn viên…”
“Em sẽ kiên trì!” Cắt ngang lời Tưởng Trạch Hàm nói, Tưởng Trạch Thần không cho anh chút khoảng trống nào để hoài nghi, kiên định trả lời, “Mặc kệ mụ mụ có đáp ứng hay không, có nguyện ý hay không, em đều muốn làm diễn viên! Anh… Anh sẽ ủng hộ em chứ, đúng hay không?”
“Ừ, đúng, anh hai vẫn mãi ủng hộ em, chỉ cần Tiểu Thần muốn làm cái gì, anh hai nhất định sẽ giúp em…” Tưởng Trạch Hàm cọ cọ cổ Tưởng Trạch Thần, gật gật đầu, “Tiểu Thần… Chỉ cần làm theo con tim của mình là được rồi.”
Sau khi cho anh hai nhà mình thấy lập trường kiên định, Tưởng Trạch Thần cuối cùng cũng an tâm, vươn tay ở bắp đùi của mình cấu một cái, nhất thời hốc mắt liền ươn ướt.
Quay đầu, cậu nhịn đau rưng rưng mỉm cười, nhiệt liệt mà khen một câu, “Cám ơn, anh hai, anh tốt nhất!”
Bóng đêm đã sâu, bên trong gian phòng không mở đèn, nguồn sáng duy nhất chính là ánh đèn le lói hắt ra từ cửa sổ bên giường, không biết đó là ánh đèn đường hay ánh trăng trên bầu trời nữa. Ánh sáng mơ hồ chiếu xuống khuôn mặt Tưởng Trạch Thần, gương mặt nửa sáng nửa tối, ái muội mơ hồ, chỉ có cặp mắt to tròn đầy thủy quang kia là thứ ánh sáng rực rỡ nhất trong toàn bộ đất trời.
Giống như là đã bị hấp dẫn — không, đại khái là đích thực đã bị hấp dẫn, Tưởng Trạch Hàm không tự chủ được mà tiến lại gần, dùng đôi môi nhẹ nhàng chạm vào đôi mắt kia, kết quả là đụng phải lông mi đột nhiên xoẹt qua, phía trên còn dính vài giọt nước, ở trên môi Tưởng Trạch Hàm lưu lại một giọt.
Tưởng Trạch Hàm vươn đầu lưỡi, liếm liếm — mặn.
Trong khi Tưởng Trạch Hàm bị mê hoặc, Tưởng Trạch Thần đồng thời cũng bị hoảng sợ, lắc lắc thân thể né tránh, không biết anh hai nhà mình lại co rút cái gì. Theo bản năng cảm thấy được hắc ám và vân vân, rất không an toàn, cậu cũng không thấy rõ biểu tình cùng động tác của Tưởng Trạch Hàm, không thể nào phán đoán nên không thể đáp lại, Tưởng Trạch Thần vội vàng bật lên chiếc đèn đầu giường, nhất thời, dưới ánh đèn mờ nhạt, biểu tình có vẻ hơi giật mình của Tưởng Trạch Hàm không cách nào che giấu.
“Anh…?” Tưởng Trạch Thần cả người đều cảm giác có chút sởn gai ốc, cậu chưa từng thấy qua Tưởng Trạch Hàm có loại biểu tình như thế, thấy ánh mắt của Tưởng Trạch Hàm nhìn cậu như là trúng tà, may mắn Tưởng Trạch Hàm ở sau khi ngọn đèn sáng lên rất nhanh liền phục hồi lại tinh thần, đưa tay xoa xoa đầu cậu em trai đang ngây ngốc của mình, bất động thanh sắc mà hỏi lại, “Làm sao vậy?”
Tưởng Trạch Thần nhất thời nói không được mà nuốt xuống không xong, nghẹn đến muốn hộc máu, rõ ràng có vấn đề chính là đối phương, còn cậu lại sửng sốt để cho anh mình đánh đòn phủ đầu biến chính mình thành giống như thần kinh hề hề — chẳng lẽ cậu thật sự phải hỏi, “Anh à, anh trúng tà sao“?!
“Anh, anh đừng như thế này, thật chẳng được tự nhiên…” Cuối cùng, Tưởng Trạch Thần vẫn là nửa oán giận nửa làm nũng mà đem sự tình che lấp đi, không muốn chạm đến mấu chốt của Tưởng Trạch Hàm — dù sao nhìn bộ dáng Tưởng Trạch Hàm, giống như không muốn trao đổi bất cứ lời nào về chuyện này — những năm gần đây, sát ngôn quan sắc của Tưởng Trạch Thần đối với anh trai nhà mình đã có thể xưng là độc bộ thiên hạ, ngạo thị quần hùng.
“Sao thế, da mặt của Tiểu Thần nhà anh sao lại mỏng như thế, ngay cả cùng anh trai thân cận một chút cũng thẹn thùng sao?” Tưởng Trạch Hàm bật cười, đưa tay tắt đèn, đỡ Tưởng Trạch Thần nằm yên ổn lại lần nữa, sau đó ngồi dậy, “Tốt lắm, anh chỉ tới xem xem em có nghĩ ngợi luẩn quẩn trong lòng hay không. Dù sao chuyện cũng đã thành ra như thế, phải suy nghĩ thoáng một chút, đừng nghĩ nhiều quá, phần mẹ thì cứ giao cho anh là được rồi.”
“Dạ.” Tưởng Trạch Thần tuy rằng oán thầm rằng rõ ràng phải là giao cho cha Tưởng, lại cũng không nói thêm gì về việc lợi dụng tranh công của anh hai nhà mình, chỉ nhu thuận gật đầu.
“Ngủ đi, sáng mai dậy là mọi chuyện sẽ ổn cả thôi.” Vì Tưởng Trạch Thần sửa lại góc chăn, Tưởng Trạch Hàm cười, nhẹ vuốt cái đầu đã trùm chăn kín mít chỉ lộ ra lỗ tai nho nhỏ của em trai nhà mình, nói, “Anh đi xuống trước nhé, còn phải cùng ba ba mụ mụ đón giao thừa nữa.”
Ngáp một cái, Tưởng Trạch Thần vươn một cái tay từ trong ổ chăn ra, quơ quơ xem như nói chúc ngủ ngon, âm thầm vì tránh được ‘nụ hôn chúc ngủ ngon’ đêm nay mà thấy may mắn không thôi.
Bên ngoài chăn, giường bị lún xuống vì thể trọng của Tưởng Trạch Hàm cũng khôi phục lại bằng phẳng, Tưởng Trạch Thần nghe thấy tiếng bước chân đang đi tới cửa của anh ngừng lại một lát, sau đó, thanh âm Tưởng Trạch Hàm lại nhẹ nhàng vang lên, “Những dịp tết về sau, nếu vẫn chỉ có hai người chúng ta thì thật tốt…”
“Dạ…” Tưởng Trạch Thần lên tiếng, cũng không biết chính mình rốt cuộc là thật tâm hay là giả ý.
—— Có điều, quả thực, chỉ có hai anh em bọn họ cũng đã đủ rối rắm lắm rồi, vẫn là ít người tốt hơn, như thế ngày trôi qua cũng sẽ càng thêm thư thái…