Trọng Sinh Chi Nịch Ái

Chương 14: Ăn đến ăn đi đậu hủ


Đọc truyện Trọng Sinh Chi Nịch Ái – Chương 14: Ăn đến ăn đi đậu hủ

Tôi đứng ở một góc hành lang không ai thấy, cố gắng dung nhập vào vách tường, trở thành một bối cảnh hài hòa. Khi các thành viên khác của hội học sinh cũng thưa thớt dần, tôi mới đứng dậy, hàng vạn hàng nghìn lần kêu to một tiếng, “Anh Tô Văn, muốn cùng về nhà không?”

“Tiểu Xương. . . . . . Làm sao em ở đây?” Anh Tô Văn có chút kinh ngạc nhíu mày, sau đó lập tức trấn định lại hồi đáp, “Không được. Anh còn có chút giấy tờ phải xử lý. Em không cần chờ anh.”

“Không có gì, dù sao em cũng chờ đã lâu, cũng không kém bao nhiêu.”Mặt dày cười một tiếng với anh Tô Văn,tôi tỏ vẻ một bộ ‘ anh có biện pháp bắt em đi? Em liền bám theo anh’, tùy chỗ xếp chân ngồi xuống.

“. . . . . .” Anh Tô Văn góc mặt vừa kéo, mặt nạ ôn nhu rốt cục có vết rách, “Từng gặp qua mặt dày,chưa từng thấy kiểu như em.”

“Ha hả. Đó là vinh hạnh của em.” Tôi ngẩng đầu lên, vạn phần vô tội chớp chớp mắt.

“Vào đây chờ đi. Phỏng chừng nửa giờ là xong.” Anh Tô Văn không nói thêm gì nữa, thuận tay đem cặp sách của tôi xách lên, đi vào phòng họp . Tôi vẫn là lần đầu tiên đi vào bên trong phòng họp của hội học sinh , ức chế không được tò mò của mình , bắt đầu khắp nơi đánh giá. Anh Tô Văn ra hiệu cho tôi ngồi trên ghế sa lon ,chờ anh đem chút giấy tờ làm cho xong.

Phòng họp lớn như thế ,chỉ nghe thấy tiếng gõ bàn phím lốp cốp của anh Tô Văn.Tôi ngáp một cái, cả thân thể ngã vào trong ghế sa lon ,cơn buồn ngủ bắt đầu ập đến.Mở mắt ra lần nữa, anh Tô Văn đã tắt máy vi tính, đang chuẩn bị khóa cửa rời đi. Tôi vội vàng ngồi dậy, đuổi theo cước bộ của anh, có chút xấu hổ lau miệng, xác định trên khóe miệng không có nước miếng linh tinh gì đó xong, mới quay đầu cười khúc khích nói, “Ghế salon của bọn anh thật đúng là mềm nha, haha, làm em không kìm được liền ngủ mất tiêu.”

“Ờ.”Lại là ngữ điệu không mặn không nhạt .Tôi có chút nhụt chí gãi gãi đầu, “Anh Tô Văn ,cái kia, chuyện đại hội thể dục ,anh đưa em lên phòng y tế. . . . . Em vẫn chưa có nói cám ơn anh.”

“Không cần khách khí.”

Anh Tô Văn , anh cũng quá tàn khốc đi.Đem lời thoại tiếp theo tôi chuẩn bị nhiều như vậy đánh nát hết ! Vốn đang muốn thừa cơ hội này cùng anh ta trao đổi một phen. . . . . . Ai ngờ ,qua một học kỳ , anh đối với tôi vẫn là trước sau như một không có hảo cảm.

“Kia. . . . . Kỳ nghỉ anh có kế hoạch gì không?”


“Không có.”

Tôi híp mắt,”Vậy thì vừa rồi, anh cự tuyệt lời mời đi xem phim của học tỷ .Chẳng lẽ anh nối dối?”

“Thì sao chứ.”

Được. . . . . Được ! Anh điên rồi ! Tôi đối với anh Tô Văn trước mắt coi như là hoàn toàn hết cách, chỉ có thể oán hận trừng mắt nhìn vẻ mặt phong khinh vân đạm kia.

“Anh ! Anh có phải còn oán hận em không ?” Tôi túm góc áo anh, có chút không cam lòng nói, “Anh nói đi ,em chỗ nào làm không tốt, em sẽ cố gắng hay đổi .”

“Em không có làm sai cái gì.”Anh Tô Văn mặt không thay đổi nói, ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn tôi một cái, “Nhanh về nhà một chút đi. Mẹ em lo lắng .”

“Mẹ đi làm, không vội.” Tôi bất đắc dĩ thở dài, “Chúng ta ở bên ngoài mua chút gì ăn đi. Em lười nấu cơm .”

“Em có thể làm cơm sao?” Anh Tô Văn quay đầu nhìn. Tôi nghe ra châm chọc trong ngữ điệu anh ,trong lòng lại trầm xuống. Cậu nói, cậu đây không phải là xem thường người khác sao? Được rồi, mười lăm tuổi tôi đây quả thật vẫn không biết nấu cơm, nhưng sau khi lên cao trung, tôi liền chuyển ra ở riêng, làm chút thức ăn đơn giản đã trở thành một loại trụ cột kỹ năng sống.Tôi có thể sẽ không biết sao? Bất quá ngay lúc đó tôi, thật đúng là không thể làm cơm. . . . . . Trừ thức ăn chỉ cần dùng nước nóng chế vào là xong .

“Không tin hả?Không tin em làm cho anh coi !” Tôi thẳng thẳng thân mình, vẻ mặt nghiêm túc nhìn anh Tô Văn ,cố gắng bảo vệ lòng tự ái của mình.

“Tùy ý.”


Hai chữ này của anh mặc dù có chút đả kích tính tích cực của tôi , nhưng vẫn làm tôi nhiệt huyết sôi trào một trận. Trước khi về nhà ,tôi tới siêu thị gần đây mua nửa cân trứng gà cùng một chút rau dưa, tính toán về nhà thi thố tài năng một phen. Thật ra thì, tôi cũng chỉ biết làm hai món ăn một món canh như cơm xào cà chua ,sườn xào chua ngọt cùng canh rong biển,còn lại tôi cũng làm không ra như tài nghệ siêu sao.

Cho nên sau khi về đến nhà, tôi vội vàng đem cặp sách ném đi,mặc lên tạp dề sặc sỡ của mẹ, ở trong phòng bếp xử lý cả buổi,cuối cùng đem món ăn bưng lên bàn. Đã lâu không làm, không quen tay,cho nên trứng có chút khét, canh rong biển có hơi mặn ,sườn xào chua ngọt lại càng chua hơn.Bất quá cũng không ảnh hưởng gì . . . . . Cũng vẫn có thể ăn với cơm .

Tôi trong lòng thấp thỏm nhìn anh Tô Văn cầm cái muỗng sứ trắng , nhìn anh ưu nhã ăn cơm, sợ anh không nể mặt đem ăn đồ phun ra. Khụ khụ, bất quá lấy giáo dưỡng của anh Tô Văn cao như vậy ,hẳn là sẽ không làm ra loại chuyện đó .Cho nên anh Tô Văn ăn xong một chén cơm, tôi mới dám can đảm mở miệng hỏi thăm, “Như thế nào? Cái mùi vị kia. . . . Được không?”

“Xới thêm chén cơm.”

“A! Em, em biết rồi!” Đôi mắt của tôi sáng ngời, sau đó luống cuống tay chân nhận lấy chén cơm của anh Tô Văn,cho anh thêm một chén đầy. Hì hì, anh Tô Văn ngoài miệng không nói, nhưng trên thực tế vẫn là rất hài lòng đi ! Tôi hài lòng mà nghĩ, cảm giác mình rốt cuộc tìm được điểm đột phá giữa tôi và anh Tô Văn. Cùng anh Tô Văn bồi dưỡng quan hệ tốt, tựa hồ cũng không phải là không có khả năng.

Cho nên tôi thừa dịp anh Tô Văn ăn cơm, bắt đầu cũng kể những chuyện lý thú của mình trong trường học ,cũng không quản anh có nghe vào hay không, tôi như cũ nói theo ý mình,tiến vào trạng thái vô ngã. Cuối cùng anh Tô Văn trong chuyến này làm một tổng kết: nếu như thi đấu diễn thuyết Anh văn của em cũng là loại trạng thái này , vậy trên căn bản tiến vào top 3 không phải là vấn đề gì.

Cả kỳ nghỉ, tôi đều càng chiến càng bại, càng chiến càng bại nhiều lần .Quan hệ tôi cùng anh Tô Văn cải thiện rất lớn . . . . . Ít nhất tôi cho là như thế . Thỉnh thoảng đụng phải đề số học quá khó,cho dù mình suy nghĩ một chút là có thể làm ra,tôi cũng cố ý chạy tới chỗ anh Tô Văn , để cho anh giải .

Anh Tô Văn rất giỏi về bài tập giải thích phức tạp , biến đổi thành một đường đơn giản như chơi.Thanh âm anh giảng bài luôn rất êm tai, giống như không bao giờ dùng hết kiên nhẫn.Người như vậy ,cho dù anh ta bình thường đối với bạn hư tình giả ý, động một chút là ‘mỉm cười Mona Lisa ’, nhưng bạn có thể chán ghét anh sao?Tôi thì không thể.

Mẹ thấy tôi và anh Tô Văn quan hệ có thay đổi rất lớn , đầu tiên là kinh ngạc, sau đó liền cao hứng. Bất quá làm bà cao hứng , đoán chừng chính là thành tích học tập của tôi .Tôi cho bà xem phiếu điểm toàn điểm tốt,cùng bằng khen giải nhất chạy 10.000m ,bà đêm đó liền làm cho tôi một mâm đồ ăn,thậm chí còn đốc xúc tôi uống bia.

= =! Thật sự là dạy hư học sinh mà. Bất quá tôi nhìn ra được, mẹ rất vui vẻ. Bà cả đời bận bịu, còn chưa có sống vì mình .Cái gì ăn ngon , mặc tốt cũng lấy tôi làm chủ. Bà đem tất cả tinh thần cũng ký thác trên người của tôi, hi vọng tôi có một ngày hơn người.


Nhưng hơn người sau, có thể thế nào đây? Tôi đối với mình sau này học đại học chuyên ngành gì cũng không để ý, bất quá nếu là ý nguyện của mẹ, tôi đây sẽ cố gắng làm hết sức mình.Thừa dịp hiện tại mình trong học tập có một chút ưu thế những người khác không bằng, liền sức yếu lo trước một bước đi !

“Anh Tô Văn, ngày mai có muốn cùng ra ngoài chơi không?” Cũng không biết hôm nay là lần thứ mấy tôi hỏi những lời này rồi, nhưng câu trả lời của anh Tô Văn trước sau như một chấp nhất, “Không.”

“A nha, suốt ngày buồn bực ở nhà làm gì a !Anh Tô Văn bộ dạng tốt như vậy, làm trạch nam rất đáng tiếc .” Tôi vẻ mặt tiếc nuối lắc đầu, “Khó trách hiện tại trên đường rộng lớn các phụ nữ đều như lang tựa hổ, thì ra là người đẹp trai đều ở nhà không ra khỏi cửa .”

“Vậy em đi ra ngoài giảm bớt tình trạng hiện giờ đi.” Anh Tô Văn mặt không đổi sắc nói.

“Em? Em nào đủ.Nhiều nhất đủ cho các nàng nhét nhét kẽ răng , làm món ăn khai vị thôi.Không xuất sắc như anh có thể ăn được!” Tôi ra sức tán dương anh Tô Văn, kiễng chân trong ngóng anh có thể hồi tâm chuyển ý, đáp ứng ngày mai cùng tôi đi ra ngoài.

Đáng tiếc anh Tô Văn cứng mềm không ăn, dứt khoát quay đầu, đi vào gian phòng của mình, tôi còn chưa kịp cùng theo vào ,liền đem cửa đóng,cho tôi ăn một cái đóng cửa tiễn khách

Quên đi quên đi,không đi thì không đi !Tôi bĩu môi, giống như hồ ly ăn không được nho trấn an tâm linh thụ thương,từ trong túi lấy điện thoại ra, gọi cho Thi Thi , “A lô, Thi Thi sao? Ngày mai chúng ta đi ra ngoài chơi không? Ừm, có tớ, cậu ,cùng Hạ Phi.”

“Được.”Thi Thi một tiếng đáp ứng ,sau mới hỏi ,”Chúng ta đi đâu chơi?”

“Đi trượt băng đi.Trước kia còn chưa cùng các cậu đi qua .”

“Được !Thực ra tớ còn chưa đi thử qua . . . . .”

“Có tớ cùng Hạ Phi ở đấy. Cậu sợ cái gì!”

“Hồng Xương. . . . . .Cậu rốt cục có chút khí khái của nam tử hán rồi .”


“Ha ha. Kia có muốn lấy thân báo đáp không?”

“Đi chết đi !”Thi Thi cúp điện thoại. Tôi he he cười cười, sau đó gọi cho Hạ Phi. Thanh âm lười nhác rất nhanh liền truyền tới, “A lô . . . . . Có việc thì nói, không có việc thì cúp. . . . .”

“Phi Tử. . . . . . Cậu sẽ không phải vừa mới rời giường chứ ?”

“A. Là cậu à.” Hạ Phi thanh âm rốt cục có chút lực , “Mới một giờ chiều mà thôi, đợi lát nữa tớ lại đi bồi bổ cảm giác.”

“Cậu là heo hả?Như vậy cũng có thể ngủ! À, ngày mai chúng ta đi trượt băng không?”

“Chúng ta? Cậu và tớ?”

“Dĩ nhiên còn có Thi Thi nữa!”

“Stop!”

“Được rồi, đến lúc đó tớ lại gọi cho cậu.Nhớ buổi tối đi ngủ sớm một chút! Thiệt là, kỳ nghỉ vừa tới người liền sáng ngày đảo lộn, cũng không biết cậu buổi tối làm cái gì. . . . . .”

“Buổi tối là. . . .” Hạ Phi thanh âm bỗng nhiên trở nên cực kỳ khàn khàn, làm tim tôi hẫng một nhịp.Câu tiếp theo của anh càng làm cho tôi mặt đỏ tim đập, “Nhớ cậu.”

“A! Đi chết đi!” Tôi tức giận cúp điện thoại.

Trời ạ, câu chót của tôi cùng Thi Thi, lại không hẹn mà nên !Nói cách khác, tôi ngoài miệng ăn đậu hủ Thi Thi, kết quả lại bị Hạ Phi ăn trở lại! Cảm giác này. . . . . . thật phức tạp. Duy nhất đáng được ăn mừng chính là, tôi còn chưa bi thảm suy bại tới trình độ bị nữ sinh chọc ghẹo.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.