Trọng Sinh Chi Nguyệt Quang Thiếu Niên

Chương 45


Bạn đang đọc Trọng Sinh Chi Nguyệt Quang Thiếu Niên – Chương 45


Biệt thự Âu gia.
Bác Ngô đang kiểm tra kết quả công cuộc dọn vệ sinh của người làm, đột nhiên nghe thấy ngoài phòng khách truyền đến tiếng chuông điện thoại.
“Xin chào, đây là biệt thự Âu gia, xin hỏi có chuyện gì?” bác Ngô vừa dứt lời, đầu dây bên kia điện thoại vang lên một giọng nói sắc bén của phụ nữ, ngữ khí nghe có chút tức giận.
“Xin hỏi cô có thể nói lại một lần nữa cho tôi nghe được không?” Tuy rằng không nhìn thấy đối phương, bác Ngô bá vẫn là hơi cũi người, bộ dáng gấp rút xin lỗi.

Tốc độ nói chuyện của đối phương sự quá nhanh, tuổi bác lại lớn, không có nghe kịp.
Đối phương trầm mặc nửa ngày sau mới hít một hơi thật dài nói một lần nữa, chỉ là lần này ngữ khí càng thêm bén nhọn.
“Thật có lỗi, Âu tổng hiện tại không ở nhà, xin hỏi tôi có thể thay mặt phụ huynh đến một chuyến không?” Đối phương không ai khác mà là chủ nhiệm của tiểu thiếu gia, trong giọng nói bác Ngô không khỏi có chút khiêm nhường cùng kính trọng.

Lại nói tiểu thiếu gia là đứa trẻ nhu thuận như vậy, như thế nào mà có khả năng làm ra loại chuyện đó, nghiêm trọng đến độ phải mời lên cả văn phòng gọi phụ huynh? Bác Ngô khó hiểu, cảm thấy đây là chuyện hiếm có vô cùng.
“Tôi? Tôi là quản gia.” Đối phương hỏi thân phận, bác Ngô thành thật trả lời, từ ống điện thoại lập tức cất lên một tràng chỉ trích liên thanh.
“Tôi hiểu rồi, tôi sẽ cố gắng liên lạc với Âu tổng, tạm biệt.” Đem tai nghe dời xa bên tai, đợi bên kia yên tĩnh, bác Ngô bá cau mày cam đoan.
Vẫn là nên tìm Nhị thiếu đi.

Nhị thiếu tính tình tốt hơn nhiều, sẽ không trách phạt tiểu thiếu gia.

Bác Ngô nghĩ trong lòng, bắt lấy điện thoại nhanh chóng bấm dãy số của Âu Hình Thiến.
“Thuê bao quý khách hiện không liên lạc được, xin vui lòng gọi lại sau… Sorry, the number is…” Một giọng nữ máy móc từ bên trong ống nghe truyền tới.

Bất lực thả ống nghe xuống, đợi vài phút nghĩ ngợi, bác Ngô thở dài một hơi, hóa ra kết quả vẫn như nhau.
Thêm nửa giờ nữa trôi qua, bác Ngô cuối cùng cũng chịu bỏ cuộc.

Tiểu thiếu gia còn đang ở trường mong chờ có người đến, xem như, tìm Đại thiếu vậy, chứ không không có ai để ý đến đứa nhỏ thì hẳn y sẽ rất buồn, rất đáng thương, cùng lắm thì mắng một trận thôi.

Nội tâm tuy rằng lo lắng, bác Ngô quyết định vẫn lựa chọn gọi đến văn phòng Âu Hình Thiên.
“Xin chào.


Đây là văn phòng tổng giám đốc của tập đoàn Âu thị.” Raymond tiếp nhận điện thoại, máy móc mở miệng.
“Xin chào ngài, cho tôi hỏi Đại thiếu có ở đó không? Tôi là quản gia của Âu gia, hiện đang có việc gấp cần gặp Đại thiếu.”
“Âu tổng đang bàn công việc với đối tác, lúc này không tiện để liên lạc, ngài để lại lời nhắn đi, đợi khi nào Âu tổng có thời gian tôi sẽ chuyển lời giúp.” Biết là Âu Hình Thiên cũng không có chuyện gì lớn cần giải quyết, chỉ có một chút chuyện vặt vãnh, nhưng Raymond vẫn không dám tùy tiện đi quấy rầy Âu Hình Thiên.
“Nếu Đại thiếu bận thì đành chịu vậy.

Nhưng nhờ ngài mau chóng báo cho Đại thiếu biết tiểu thiếu gia ở trường học đã xảy ra chuyện, chủ nhiệm muốn mời phụ huynh đến làm việc.” Hiểu rõ bản chất Đại thiếu là người cuồng công việc, bác Ngô bất đắc dĩ cúp điện thoại, đối với Đại thiếu chưa hề ôm kỳ vọng, chỉ có thể chờ Nhị thiếu rảnh rỗi gọi lại.
“Tiểu thiếu gia?” Sau khi chào tạm biệt với bác Ngô, Raymond nhíu mi, thì thào tự hỏi.

“A, tiểu thiếu gia trong bức ảnh!”
Kinh hô một tiếng, Raymond mới phản ứng kịp.

Làm việc bên cạnh lão đại mỗi ngày, quan sát được hắn mỗi khi nhàn rỗi đều sẽ có thói quen nhìn chằm chằm vào bức ảnh chụp tiểu thiếu gia rồi ngẩn người, ánh mắt kia vừa thể hiện sự yêu chiều cùng ôn nhu, ngay cả người không tinh cũng có thể nhìn ra được trong lòng lão đại có biết bao nhiêu coi trọng vị tiểu thiếu gia đó.

Chuyện này chắc hẳn nên mau chóng thông báo cho Âu tổng, cho dù có quấy rầy hắn đang làm việc, nhiều lắm thì bị mắng một trận thôi nhưng nếu tiểu thiếu gia thực sự xảy ra chuyện, bản thân gã thì biết chuyện lại không nói vậy thì cuộc đời gã sẽ bước sang trang mới, bắt đầu ở một công ty mới.
Trong lòng hạ quyết tâm, Raymond vẻ mặt thấy chết không sờn, nghiêm túc đứng trước cửa phòng Âu tổng gõ nhẹ.
“Vào đi.” Âm thanh cực thấp có thể đông chết người trầm ổn vang lên.
Raymond cảm thấy cả người như đang bị đông cứng từng chỗ, dứt khoát đẩy cửa ra, cúi người ở bên tai lão đại, nhỏ giọng rất nhanh mở miệng: “Âu tổng, ban nãy quản gia gọi điện báo lại nói tiểu thiếu gia đã xảy ra chuyện ở trường học, mời ngài đến giải quyết.”
Âu Hình Thiên đang làm việc thì bị cắt ngang, vốn trong lòng khó chịu nhưng thấy sắc mặt trợ lý thập phần lo lắng, tính nhẫn nại ít ỏi cuối cùng cũng níu hắn lại, kiên nhẫn lắng nghe Raymond nói hết câu, chỉ là, đợi trợ lý dứt lời, trên mặt hắn biểu tình lãnh khốc lại nứt ra thành từng mảnh.
Hai tay Âu Hình Thiên nắm chặt, miễn cưỡng duy trì thái độ không hề thay đổi, hướng đến đối tác đang ngồi đối diện, nói: “Tống tổng, thật có lỗi, tôi hiện tại có việc gấp, cần ngay lập tức xử lý, chúng ta hẹn hôm khác bàn bạc có được không?”
“A, ngài có việc bận phải đi mà, không sao hết, không sao hết.” Vị khách cũng là người có mắt nhìn, thấy Âu Hình Thiến vẻ mặt mang theo vài phần nôn nóng, vội vàng xua tay tỏ vẻ không vấn đề.
“Raymond, cậu bồi Tống tổng sắp xếp thời gian gặp mặt, tôi đi trước.” Gấp gáp giao toàn bộ công chuyện cho Raymond xử lý, Âu Hình Thiên cầm lấy chìa khóa xe rất nhanh đã rời đi.
Dõi theo bóng dáng Âu tổng khuất sau cánh cửa, Raymond chà xát cái trán đầy mồ hôi lạnh, thả nhẹ khẩu khí: Hên là mình dũng cảm đi báo, chứ không đời mình tèo rồi.
“Tiểu thiếu gia ở trường học đã xảy ra chuyện! Tiểu thiếu gia ở trường học đã xảy ra chuyện…” Câu nói của Raymond cứ lặp đi lặp lại trong đầu Âu Hình Thiến, hắn cầm tay lái không khỏi dùng sức nắm chặt đến nỗi khớp xương trắng bệch.

Âu Hình Thiên giẫm chân ga nhấn mạnh, tốc độ như bay phóng tới trường trung học Dục Đức.
﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡

Bởi vì Lão Vu Bà cảm xúc quá kích động, tiếng quát mắng vang rền khắp chốn, khiến cả bụi bẩn bám xung quanh cũng theo từng đợt Lão Vu Bà hét mà tung bay, hơn nữa còn gióng trống khua chiêng gọi tới rất nhiều phụ huynh học sinh, cuối cùng sự tình càng ngày càng loạn, Hiệu trưởng đang nghỉ ngơi rốt cuộc phải đi đến.
Lúc này trong văn phòng giáo viên đã không thể chứa nổi một đám người phụ huynh và học sinh, Hiệu trưởng bắt buộc ra mặt đem mọi người cùng nhau tới phòng họp giải quyết.
Nhị vị phụ huynh có mặt tại đây đều là những phu nhân nhàn rỗi ở nhà, giúp chồng giáo dục, dạy dỗ con cái, ai nấy cũng cưng chiều con mình như thiên chi kiêu tử.

Lúc này bị nghi oan kẻ trộm bài có trong số những đứa trẻ ở đây, bao gồm cả con mình, họ đồng loạt dùng chiêu cúi đầu yên lặng không nói, cũng không nhận.

Tận tâm tận lực che chở con, không khỏi dẫn đến tranh cãi với chủ nhiệm Ngô một trận, từ đầu tới cuối nằng nặc bắt chủ nhiệm Ngô xuất ra bằng chứng.

Trong phòng họp nhất thời vang lên từng trận âm thanh hít thở không thông cùng tiếng cãi nhau không ngớt, cực kỳ náo nhiệt.
Âu Lăng Dật là người duy nhất không có phụ huynh, lẳng lặng đứng một góc sáng sủa coi chiến tranh giữa những người phụ nữ với nhau, bên tai ong ong ồn ào ảnh hưởng đến tinh thần lực của y rất nhiều, lâu dần, cho dù sức chịu đựng của y cực đại vẫn khó có thể ngăn chặn được từng đợt âm thanh quấy nhiễu, nội tâm bực dọc.

Nâng chân dự định rời khỏi.
“Ai cho phép trò rời đi? Trò kiêu ngạo như vậy khẳng định trò chính là người cầm đầu!” dư quang nơi khóe mắt thoáng nhìn qua động tác Âu Lăng Dật, Lão Vu Bà nhanh chóng kéo cổ tay y, thở hổn hển.

Cãi không lại đoàn người có kinh nghiệm đổi trắng thay đen, cô chỉ có thể khai đao với Âu Lăng Dật lẻ loi một mình.
“Chủ nhiệm Ngô, cô bình tĩnh một chút! Chuyện này cần có thời gian điều tra rõ ràng.” Thấy người Lão Vu Bà giữ chặt là tiểu thiếu gia họ Âu kia, Hiệu trưởng nháy mắt sợ hãi, cuống quít tiến lên bảo vệ Âu Lăng Dật, miệng không ngừng khuyên giải.
“Tôi ghét nhất là loại người dựa vào thân phận, dựa vào cái gọi là đặc quyền giai cấp! Có tiền thì có thể có tất cả sao? Có tiền thì có thể tùy ý hủy hoại tiền đồ người khác sao? Có tiền thì có thể làm xằng làm bậy? Tôi là chủ nhiệm lớp bọn họ, nên chuyện này do tôi làm chủ! Hôm nay, chỗ này, toàn bộ học sinh có mặt đều phạm nội quy vào điều nặng nhất, thư ký Lưu, ghi vào hồ sơ!” Bị hành động Hiệu trưởng hoàn toàn chọc giận, chủ nhiệm Ngô cuối cùng nhịn không nổi xả ra một trận ai oán tích lũy từ trước đó, đưa cả người không liên quan cũng mắng tới gọi cha gọi mẹ, đứng trước mặt đám học sinh hôm nay phải cho họ thấy thế nào là xử phạt nghiêm khắc tuyệt không thỏa hiệp.
Vốn là cô muốn đuổi học hết nhưng dù sao thân phận đằng sau lũ học sinh này, cô ít nhiều cũng biết, một lúc đuổi học nhiều như vậy quả thật quá nặng tay, lại dễ gây cừu hận, nhưng không thể lui chỉ còn đường tiến.

Bởi vậy lựa chọn cách ghi vào hồ sơ thì sau này tương lai chúng nó khi xét tuyển đại học đương nhiên sẽ gặp khó khăn, vẫn là có ảnh hưởng nhất định.
“Cô nói cái gì cơ? Cô dựa vào cái gì mà đòi làm như vậy? Bảo cô đưa ra chứng cớ, chứng cớ đâu?” Phụ huynh nghe thấy Lão Vu Bà không chút lưu tình hạ lệnh, cùng hùa nhau nổi giận lớn tiếng, phòng họp lại bắt đầu hỗn loạn.
Âu Lăng Dật bĩu môi, lôi Hiệu trưởng rời khỏi vòng vây chiến tranh, tìm hai cái ghế ở trong góc dựa người ngồi xem.
Chống cự lại một khối cảm xúc áp bách khổng lồ tương phản lẫn nhau, Âu Lăng Dật cảm giác tinh thần lực chính mình giống như gắn bó thêm ít nhiều, càng dễ dàng điều khiển dòng năng lượng lưu chuyển.

Hóa ra năng lượng nguyệt quang cũng có thể ngăn chặn được cảm xúc tiêu cực sao? Trong lòng đăm chiêu suy nghĩ, y cũng không vội vã nôn nóng rời đi nữa.

Hiệu trưởng khóc ròng chứng kiến một đám nữ nhân trước mắt nháo thành một đống hỗn độn, lại ngó sang bên cạnh thấy thiếu niên vui vẻ tận hưởng theo dõi cuộc chiến đến vui vẻ, nội tâm không che giấu thán phục: Quả nhiên là tiểu thiếu gia của người đứng đầu hắc đạo a, gặp tình huống khó khăn đến vậy lại có thể chịu đựng được! Ai như mình, tuy thân mang danh là Hiệu trưởng nhưng đối diện với đám người quyền thế, hung hăng mắng chửi như thế, mình vẫn là vô lực đứng lên ngăn cản~
“Chết tiệt! CMN đều câm miệng cho tôi! Con tôi đâu?” Các phu nhân còn đang đến đoạn cao trào, cãi hăng tới đỏ mặt đi tìm thủ phạm, bỗng đột nhiên một thanh âm thâm trầm lạnh lẽo ở cửa vang lên, đánh gãy động tác chuẩn bị xé xác nhau của đám người.
Âu Hình Thiên vô cùng lo lắng tìm được văn phòng giáo viên nhưng không tìm thấy nhi tử, sau mới biết đã đổi địa điểm đến phòng họp, lại tức khắc chạy tới, đứng trước cửa cả ngày trời, ngoài những phu nhân đang cãi nhau kịch liệt, căn bản không thấy bất cứ bóng dáng nào của con trai bảo bối lẫn ở trong đó, hắn rốt cục không thể nhịn được bạo phát.
“Cha?” Nghe thấy thanh âm quen thuộc, cảm giác hơi thở phụ thân mang theo một cỗ nôn nóng thô bạo đứng ở cửa phòng họp, bạn nhỏ Âu bắt chước các phu nhân ló mắt ra nhìn thân ảnh đang bốc hỏa ngoài cửa, ánh mắt không khỏi kinh ngạc nhìn về phía người vừa tới.

Âu Hình Thiên thế nhưng thật sự đến đây? Mặt trời mọc đằng Tây rồi hay gì?
“Dật nhi! Con không sao chứ?” Bởi vì Raymond chỉ mới nói nửa câu không nói hết, Âu Hình Thiên tự động bổ não ra đủ loại chuyện con trai bảo bối đã gặp phải, trong lòng run sợ cực độ.

Hiện tại bắt gặp khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai lấp ló sau đám người, nhanh chóng bước qua, nắm lấy bả vai gầy yếu trái phải cẩn thận kiểm tra.
“Dừng lại, tôi không sao.” Bị xoay đến choáng váng đầu óc, Âu Lăng Dật kháng nghị.
“Không sao là tốt.

Hù chết papa rồi!” Kiểm tra hoàn tất, thấy rõ nhi tử quả nhiên không có việc gì, Âu Hình Thiên thiếu chút nữa vì vui mà khóc, vẻ mặt cực kỳ kích động.
“Nói, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Đứng lên, đối mặt Hiệu trưởng nấp sau con trai, vẻ mặt hắn chất vấn rõ rệt, thái độ lật nhanh hơn lật bánh tráng cất một tiếng, làm cho Hiệu trưởng mồ hôi lạnh ứa ra, nội tâm căng hơn dây đàn không biết trả lời thế nào.
“Âu tổng, ngài cuối cùng cũng đã đến! Quý công tử nhà ngài quá không nên người, làm bài kiểm tra quan trọng đến thế, nhưng lại cả gan đi trộm đáp án bài thi.

Tôi hỏi y có trộm không, y còn không chịu thừa nhận.

Ngài nên dạy con cho tốt đi!” Bị một đám phu nhân công kích không còn đường lui, rốt cuộc cũng chờ được một người nam nhân, nam nhân bình thường đều sẽ phân rõ phải trái, sẽ không giống nữ nhân như vậy càn quấy, Lão Vu Bà trong lòng nhẹ nhàng thở ra, vội vàng tranh trước Hiệu trưởng cất giọng.
“Con tôi trộm đáp án bài thi? Không phải cô đang đùa?” Âu Hình Thiên nghe xong lời này của chủ nhiệm Ngô, mỉm cười âm lãnh.
Hiệu trưởng thoáng nhìn người nắm quyền ở Âu gia một thân bao trùm lệ khí dày đặc, sợ hãi rụt rụt cổ.
Lão Vu Bà có mắt như mù: “Tôi không đùa, đó là sự thực! Đề bài khó như vậy, y thế mà lại làm đúng hết không sai đến một câu!”
“Làm đúng hết đồng nghĩa với việc trộm bài thi?” Âu Hình Thiên cười lạnh, đem nhi tử ôm sát, ngồi vào sô pha bên cạnh.
Âu Lăng Dật giãy dụa một phen, không thoát khỏi, cảm giác được trên người  phụ thân càng lúc càng tỏa ra hơi thở giận dữ thô bạo, chỉ có thể an tĩnh bất động, toàn tâm vận dụng tinh thần lực chống đỡ cổ lệ khí đang không ngừng phóng thích mang đến áp lực tập kích.
“Không… không hẳn vậy.

Nhưng ~ nhưng là buổi sáng trong ngăn kéo tôi phát hiện có dấu vết bị cạy mở, hơn nửa trải qua thời gian kiểm tra, quả thật là chỗ bài thi sau khi nhìn thì thấy có vết keo dán lại.

Văn phòng cơ bản đã có người đến từ hôm qua để động tay động chân, chứng cớ rành rành chẳng lẽ còn không phải sao?” Đột nhiên cảm giác được trên thân nam nhân đối diện truyền đến hơi thở âm trầm áp bách, Lão Vu Bà thanh âm run rẩy.
Mà đám phu nhân kia vừa khi thấy Âu Hình Thiên xuất hiện ở cửa, đã ngay tức khắc nhận ra hắn, lúc này sao có thể còn dám lên tiếng? Tin tưởng như chính chồng mình đang thay lời muốn nói, không hề ngắt lời.
“Hừ, một vài câu hỏi nhỏ nhoi thôi đã làm rùm beng lên thế này, cũng chỉ có vài suy luận suông, không đâu vào đâu đã tự mặc định con tôi là người ăn trộm, nói không bằng chứng? Thân mang danh chủ nhiệm lại không biết cách làm gương cho tốt, chưa qua kiểm chứng đã đổ oan cho học sinh của mình, người như vậy muôn đời không xứng với hai chữ giáo viên.” Âu Hình Thiên cười nhạo, ánh mắt trầm nộ nhìn về phía Hiệu trưởng.

“Âu tổng nói rất đúng! Chủ nhiệm Ngô từ đầu tới cuối đều dựa vào phỏng đoán, không thể chính xác được! Chúng tôi còn chưa có đồng ý cách xử phạt hay cáo buộc của chủ nhiệm Ngô, vẫn đang trong giai đoạn thảo luận.

Đến đến đến! Mời Âu tổng ngồi xuống, mọi người mau ngồi xuống, chúng ta cùng nhau bàn bạc.” Hiệu trưởng lấy ra khăn tay, một bên chà sát mồ hôi lạnh, một bên liên tục khom người bồi tội, biểu tình sợ hãi vô cùng.
Các phu nhân gặp được thái độ mềm mỏng của Hiệu trưởng, liền thôi giương nanh múa vuốt, ai nấy trở về ôm con chính mình tìm chỗ ngồi xuống, sau khi khôi phục bình tĩnh, thong thả chờ đợi Âu tổng làm chủ.
“Cái gì mà một vài câu hỏi nhỏ nhoi thôi chứ? Đề của tôi phân bố trải dài ở nhiều vùng kiến thức, có nhiều câu vượt ngoài kiến thức cấp ba, đặc biệt ở phần cuối cùng có hai đề thuộc bậc đại học là vi phân và tích phân, con của ngài dù cho có vĩ đại, thông minh đến đâu cũng không thể có khả năng tính ra đáp án chính xác.

Không phải lấy trộm thế thì nằm mơ ra đáp án à?” Thấy mọi người ngồi xuống hết đồng loạt cùng nhau nhìn về phía mình, rất nhiều người trong mắt còn mang theo khinh miệt trào phúng, Lão Vu Bà khó chịu cực độ, nói ra chân tướng.
“Cái gì! Tức chết tôi rồi! Con của tôi cho dù có học giỏi cách mấy cũng không làm được loại bài thi vượt cấp như vậy! Ra đề cỡ đó không phải cố ý gây khó dễ thì là cái gì?” Nghe xong lời của chủ nhiệm Ngô, nhóm phu nhân lại kích động, cùng nhau nạp đạn xả thẳng mặt cô.
“Bảo bối, nơi này ồn ào, chúng ta đi thôi?” Chịu không nổi đám người tranh nhau cãi cọ, Âu Hình Thiên lại gần sát người nhi tử xoa bóp hai bên má trắng nõn phấn nộn vài cái, ra vẻ hỏi han, kì thực mượn cơ hội thân cận Âu Lăng Dật.

Mấy chuyện lông gà vỏ tỏi như vậy, căn bản không cần để ý tới, trực tiếp chạy lấy người mới là thượng sách, xem ai dám cả gan động vào một sợ tơ của con trai bảo bối Âu Hình Thiên hắn.

Về phần chủ nhiệm Ngô, không bằng chứng đã đi vu oan cho con trai mình, đợi lát nữa liền có thể nhanh gọn xử lý, không cần tranh cãi với hạng người không lý lẽ, mất công hạ thấp thân phận.
“Không đi.” Nghiêm túc hấp thụ cùng điều khiển tinh thần lực, Âu Lăng Dật không né tránh động tác thân cận của Âu Hình Thiến, sau khi hoàn hồn lau mạnh hai má, kiên định cự tuyệt.

‘Hòa nhập cộng đồng’, hẳn là ở đây gần gũi, cảm thụ được hỉ nộ ái ố của bọn họ đi? Đây đúng là tốt cơ hội, như thế nào có thể đi?
“Tại sao?” Biết nhi tử vốn không thích nơi ầm ĩ, náo nhiệt, Âu Hình Thiên kỳ quái hỏi.
“Tôi không ăn trộm, không làm sáng tỏ ai là người lấy thì không đi được.” Âu Lăng Dật tùy ý tìm lấy cái cớ.
“Được, đợi việc này giải quyết xong xuôi, con cùng papa ra ngoài dùng bữa trưa nhé, được không?” Nghĩ nhi tử nhất định là bị tổn thương lòng tự trọng, muốn rửa sạch thanh danh của bản thân, hiện tại nhìn thấy vẻ mặt nhu thuận, nghe lời của con trai bảo bối, kẻ cuồng con Âu Hình Thiên đau lòng đến lợi hại, chưa nói hai lời liền đáp ứng, thuận tiện lợi dụng cơ hội hưởng chút đặc quyền.
“Ừ.” Đã trôi qua hai tiết kiểm tra, lại cãi nhau thêm nửa tiết, Âu Lăng Dật cũng có chút đói bụng.
“Nháo đủ chưa? Mặc kệ con của các người có ăn trộm hay không, dù sao đứa con bảo bối của tôi tuyệt đối sẽ không làm loại chuyện này! Cô, không phải nói vi phân và tích phân rất khó? Hiện tại lập tức ra một câu hỏi có độ khó tương đương bài thi khi nãy, để cho bọn họ kiểm tra lại.

Ai ăn trộm, ai không ăn trộm, liếc qua một cái đã biết rõ! Nhưng mà, đợi có kết quả rồi, chứng minh con trai tôi thực sự không hề ăn trộm, cô tự biết có hậu quả gì.” Nhận được lời đồng ý của Âu Lăng Dật, Âu Hình Thiên chỉ vào Lão Vu Bà lạnh giọng mở miệng, độc đoán Càn Khôn*.
(Càn Khôn:)
“Đúng đúng đúng! Hảo biện pháp, hảo cách làm, chủ nhiệm Ngô, cô mau mau ra đề bài đi!” Hiệu trưởng nhìn ra Âu tổng không còn kiên nhẫn, lúc này đồng thanh phụ họa.
“Hừ, lửa thử vàng, gian nan thử sức, ra đề thì ra đề.” Ngẫm nghĩ lại, bản thân cô ngay từ đầu cũng không có căn cứ thiết thực để chứng minh, chỉ còn cách như thế, chủ nhiệm Ngô vội vàng dùng máy tính trong phòng họp kết nối với ngân hàng đề bài của mình, tìm một bộ đề thi có đóng dấu xuất ra.
“Bảo bối, chậm rãi làm, không vội.” Lo lắng nhi tử sốt ruột, ảnh hưởng đến khả năng phát huy, tuy rằng hắn đối với nhi tử có mười phần tin tưởng, Âu Hình Thiên vẫn là an ủi một câu.
Âu Lăng Dật bình tĩnh lãnh đạm, cầm lấy bút máy vùi đầu làm bài, lười quan tâm người nào đó.
Những bạn học khác thấy thế, tuy rằng chột dạ, cũng chỉ có thể bất đắc dĩ cầm lấy bút làm bài, trong lúc nhất thời, phòng hội nghị an tĩnh chỉ nghe âm thanh bút máy xẹt qua mặt giấy sàn sạt..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.