Bạn đang đọc Trọng Sinh Chi Nguyệt Quang Thiếu Niên – Chương 12
Vốn bầu không khí đang tốt đẹp, bị hai lão đại Âu gia đột nhiên lên tiếng đánh gãy, thúc giục, Âu Lăng Sương cũng không dám phản kháng, hậm hực đứng lên, xách túi ngoan ngoãn đuổi theo.
Liếc mắt một cái nhìn sắc mặt đen sì của hai anh em nhà họ Âu, Âu Lăng Dật hai tay cắm ở túi quần tao nhã đứng lên, trong lòng oán thầm: Mới sáng sớm, hai anh em Âu gia này đã lên cơn thần kinh!
Mọi người đi ra cửa liền thấy lái xe sớm mở ra cửa chiếc Rolls-Royce màu đen dài, chờ bên ngoài.
Nhìn thấy này chiếc xe, Âu Lăng Dật chau mày.
Đây chính là xe chuyên dụng của Âu Hình Thiên, phòng nước, phòng cháy, chống đạn, ngày thường trừ bỏ chính hắn ngồi, đều là dùng để đưa Âu Thiên Bảo đi học.
Đời trước Âu Lăng Dật thèm đỏ mắt, cũng chưa từng có cơ hội được ngồi xe này lần nào.
Nỗi hờn tủi kiếp trước vốn sâu đậm, cho dù kiếp này hắn đối y có chiếu cố tốt đến cỡ nào cũng không thể khiến y trong lòng gợn một tia sóng.
Âu Thiên Bảo gắt gao đi theo phía sau Âu Hình Thiên.
Âu Hình Thiên nắm lấy bả vai Âu Thiên Bảo, làm cho gã lên xe trước, còn dùng tay cẩn thận ngăn trở đỉnh đầu của gã, sợ va chạm trần xe.
Sau khi Âu Hình Thiên an trí tốt cho Âu Thiên Bảo, quay đầu lại, Âu Lăng Sương đã cùng Âu Lăng Dật ngồi vững vàng ở vị trí đối diện Âu Thiên Bảo, thanh thản nhìn ngoài cửa sổ.
Âu Lăng Sương trốn tránh hắn như rắn rết, lên xe né tránh rất xa, Âu Hình Thiên cũng không để ý đến.
Nhưng là hiện tại con trai nhỏ mới vừa gặp cũng liền xa cách hắn như thế, khiến cho hắn thực bất mãn.
Ánh mắt con trai lúc nào cũng bình tĩnh lạnh lùng, hắn chỉ nhìn thấy thanh thản cùng bình yên, cũng không đối với hắn tỏ ra sợ hãi, như vậy vì sao thái độ đối với hắn xa cách vạn dặm thế kia? Hắn không nhớ rõ chính mình đã làm cái gì không tốt làm cho con trai nhỏ tránh né như vậy.
Chẳng lẽ là bởi vì nhiều năm như vậy vứt bỏ y nên trong lòng ghi hận chính mình? Nghĩ như vậy, Âu Hình Thiên cảm giác trái tim bình lặng đôi chút, thình lình xảy ra tự trách làm cho nội tâm hắn thêm phần áp lực.
Hừ ~ chê cười, chỉ là một đứa con do kĩ nữ sinh ra, vứt bỏ liền vứt bỏ, tại sao tự trách? Hiện tại không phải hắn đã đón y trở về Âu gia đó sao? Cùng lắm thì về sau bồi thường cho y thật tốt, cho y trải qua hai năm yên bình là được.
Bỏ xuống tự trách cùng áp lực mạc danh kỳ diệu nổi lên trong lòng, Âu Hình Thiên khôi phục vẻ lãnh khốc ngày thường.
Môi mỏng khêu gợi khẽ nhếch, hắn lập tức ngồi ở bên người con trai lớn, phân phó lái xe khởi hành.
Hai bên phong cảnh thanh đổi, xe chậm rãi chạy ở trên đường.
Trong xe Âu Thiên Bảo lôi kéo cánh tay Âu Hình Thiên không ngừng nói chuyện.
Âu Lăng Sương cùng Âu Lăng Dật ngồi ở đối diện dựa vào cửa kính xe, một người nhìn trái một người nhìn phải, an tĩnh phát ngốc.
“Tiểu Dật, đợi lát nữa đến trường học phải thông qua cuộc thi, em làm được không? Anh nhớ rõ em cho tới bây giờ còn chưa được đọc sách đi! Rõ ràng chỉ cần papa nhờ hiệu trưởng, phá lệ cho em vào thẳng trường thôi! Cuộc thi kia chỉ sợ một lần không qua, phải thi thêm lần thứ hai, lần thứ ba, thẳng đến khi thi được mới thôi, đối với em mà nói hẳn là rất khó.” Âu Thiên Bảo vẻ mặt lo lắng đánh vỡ không khí lặng im của hai người đối diện.
Xem như ở phương diện y học tài cao tới đâu, lại như thế nào? Còn chưa từng được đi học đàng hoàng sao có thể so sánh với thiên tài? Papa chán ghét nhất chính là kiểu người không thực lực, luôn muốn đi cửa sau, mày như thế này thì làm sao khiến papa yêu thương được! Âu Thiên Bảo trong lòng tính toán, từng đợt rung động hả hê.
Nghe xong lời nói của Âu Thiên Bảo, Âu Hình Thiên quả nhiên nhìn Âu Lăng Dật chán ghét mà liếc mắt một cái, quả quyết cự tuyệt: “Thi không đậu thì khỏi học, Âu gia chúng ta không cần phế vật vô dụng.”
Lại giống hệt kiếp trước bị nộ khí của hắn vây sát, Âu Lăng Dật liền mày cũng chưa mặt nhăn một chút.
Ánh mắt vẫn như cũ, chuyên chú dừng ở phong cảnh bên ngoài cửa sổ xe, miệng thản nhiên đáp ứng: “Đã biết thưa cha.”
Âu Lăng Sương lo lắng hướng y liếc liếc mắt vài cái, lại nhìn Âu Hình Thiên ở đối diện, thấy hắn sau khi nghe thiếu niên trả lời, sắc mặt càng thêm âm trầm, thức thời lựa chọn im lặng.
Âu Hình Thiên nghiêm khắc cự tuyệt Âu Lăng Dật lập tức có chút hối hận.
Đứa nhỏ này nguyên lai hoàn cảnh sinh hoạt vốn là ác liệt, dựa vào tự học, có thể ở phương diện chữa bệnh lấy được thành tích như vậy đã là không tồi, nên cho y thêm ít cơ hội mới đúng.
Âm thầm suy tính một phen, Âu Hình Thiên đang chuẩn bị sửa miệng, lập tức bởi vì Âu Lăng Dật ôn hoà, không thèm quan tâm trả lời chọc tức một phen.
Trong lòng nghẹn khí, sắc mặt càng thêm biến đen.
Y chẳng lẽ không thể giống Thiên Bảo như vậy, mềm giọng cầu xin một chút? Âu Hình Thiên âm thầm suy nghĩ, trong lòng đối con trai nhỏ lạnh lùng mà bất mãn.
Lẳng lặng nhìn chằm chằm thiếu niên bất vi sở động đối diện, Âu Hình Thiên cả người tản ra lãnh khí.
Dương quang sáng sớm xuyên qua cửa kính xe chiếu rọi trên khuôn mặt trắng nõn tinh xảo của thiếu niên, làm cho y trong suốt như ngọc.
Đối với lãnh khí đang bao trùm chính mình hình như có cảm thụ, thiếu niên nghiêng đầu nhìn về phía cha ruột sắc mặt âm trầm, đôi mắt to tròn vo chớp chớp, lông mi dày như cánh quạt cũng khẽ lay khẽ lay, rất là khả ái.
Thấy thiếu niên nghiêng đầu nhìn ngó chính mình, trong mắt chuyên chú hiện lên thân ảnh của bản thân.
Còn nhớ tới vừa rồi trên bàn cơm, thiếu niên quật cường uống xong sữa, động tác liếm môi rất nhanh, Âu Hình Thiên ánh mắt mờ tối, bực mình trong lòng lập tức bị một trận thỏa mãn thay thế.
Thật sự là đứa nhỏ quật cường đến khả ái.
Được rồi, con muốn khảo liền cho con khảo, thật sự không được thì hắn an bài hỗ trợ.
Âu Hình Thiên trong lòng suy tính một phen, quyết định phá lệ tiêu sái một lần mở cửa sau.
Mọi người ở đây tâm tư khác nhau, lặng im cân nhắc, xe vững vàng đến cửa lớn của trung học dục đức.
Bình thường xe đưa học sinh chỉ có thể dừng ở cửa trường học.
Thân là nhà đầu tư lớn nhất cho trường, xe Âu Hình Thiên có được đặc quyền, hắn bảo lái xe lập tức đem xe tiến vào bãi đỗ xe trường học.
Âu Thiên Bảo kỳ quái nhìn về phía hắn: Bình thường papa đưa mình đi học đều chỉ dừng ở cửa, lần này như thế nào trực tiếp vào trong?
Tiếp thu ánh mắt nghi hoặc của con trai lớn, Âu Hình Thiên vỗ vỗ đầu của gã: “Ta muốn mang em trai con đi gặp hiệu trưởng.
Được rồi, xuống xe đi, đừng đến muộn.”
“Papa, để con dắt em trai đi là được, người còn nhiều việc bận rộn!” Ngoan ngoãn xuống xe, Âu Thiên Bảo nghe xong lời giải thích của cha mình, ánh mắt tối sầm lại, giữ chặt cánh tay hắn nóng bỏng nói.
“Đúng đấy ạ, cha nhiều công việc bề bộn cần giải quyết, cứ đi trước ạ.
Con cũng có thể mang Tiểu Dật đi.” Âu Lăng Sương thấy thế cũng nhỏ giọng tiếp lời.
“Để ta tự mình dẫn em hai con đi.
Mấy đứa nhanh về phòng học kẻo muộn.” Âu Hình Thiên thúc giục Âu Thiên Bảo, trong giọng nói là chân thật, đáng tin, kiên định.
Âu Lăng Dật lẳng lặng đứng ở một bên chờ đợi, giống như mọi chuyện không liên quan mình.
Âu Thiên Bảo với Âu Lăng Sương thấy biểu tình kiên định của hắn, chỉ có thể ủ rũ hướng phòng học đi đến.
Âu Lăng Sương bởi vì không thể bầu bạn bên cạnh Tiểu Dật lòng tràn đầy tiếc nuối, Âu Thiên Bảo bởi vì cha gã đối với Âu Lăng Dật coi trọng, lòng tràn đầy ghen tị.
Quay đầu nhìn bóng dáng hai người xa dần, Âu Thiên Bảo lạnh lùng cười: Một tên không đọc qua sách vở, còn dám ảo tưởng thi vào được Dục Đức? Thật là trò đùa!
“Hiệu trưởng, Âu tổng đến đây!” Bí thư xa xa thấy cổ đông lớn nhất trường học – Âu Hình Thiên, mang theo đứa trẻ nhỏ vào văn phòng, vội vàng đi thông báo.
Hiệu trưởng kinh sợ đứng lên, đi ra văn phòng nghênh đón: “Âu tổng! Ngài khoẻ chứ?”
Đối với việc hiệu trưởng ra nghênh đón, Âu Hình Thiên lãnh đạm gật đầu, lưu ý thấy con trai nhỏ vẫn luôn cùng mình giữ khoảng cách, đưa y tiến vào văn phòng, ở trên sô pha mà ngồi xuống.
Âu Lăng Dật bị bàn tay của Âu Hình Thiên đang đặt trên đầu vai y khiến y cứng đờ rồi.
Không giống Âu Hình Thiến có thể làm cho chính mình cảm giác được cảm xúc dao động, Âu Hình Thiên tựa như người máy không có cảm tình, Âu Lăng Dật không thể ở trên người hắn tiếp thu đến sóng điện cảm xúc.
Sờ không tới nỗi lòng của Âu Hình Thiên, Âu Lăng Dật không có cảm giác an toàn, đối với việc hắn hướng đến, nhượng bộ lui binh.
Nay bị hắn mạnh mẽ nắm vai, cả người cũng không thoải mái.
Biết tay mình vừa hạ xuống trên người thiếu niên liền làm cho biểu tình y trở nên cứng ngắc, lại thấy y nhăn mày, bộ dáng nghiêm túc kháng cự, Âu Hình Thiên trong lòng chua xót, tăng thêm vài phần lực đạo.
Dù sao cũng là con hắn, làm con trai cho cha mình ôm một cái cũng không được? Hắn sẽ không buông tay.
Âu Hình Thiên bực mình khó chịu, ngây thơ cùng đứa nhỏ phân cao thấp.
Hiệu trưởng câu nệ ngồi xuống chiêu đãi cha con hai người, thấy bọn họ ngồi xuống cả buổi cũng chưa mở miệng, chỉ có thể nơm nớp lo sợ mở miệng: “Âu tổng lần này đến đây, không biết có chuyện gì?”
Đối này nhà đầu tư này, hiệu trưởng phải bỏ ra vạn phần cẩn thận.
Âu Hình Thiên là loại người nào? Đứng đầu hắc đạo đất nước C, chỉ cần một điểm mất hứng, liền có trăm ngàn loại phương pháp cho ngươi bốc hơi khỏi nhân gian! Hắn làm việc đều tùy tâm sở dục, vui buồn không có quy luật, hiệu trưởng khi đối mặt hắn, có thể nói ít một câu liền ít nói một câu.
“Đây là con trai nhỏ của tôi, lưu lạc bên ngoài rất nhiều năm, vừa tìm trở về.
Ngài an bài cho hắn một lớp đi.” Âu Hình Thiên nghĩ nghĩ, vẫn là quyết định trước tiên an bài lớp học cho con trai nhỏ.
Căn bản không được có thể chậm rãi bổ sung, đối với con trai hiểu biết hơn chút, hắn đối với chỉ số thông minh của y rất tin tưởng.
“A, nguyên lai là Tiểu thiếu gia! Tôi sẽ kêu người sắp xếp xuống.
Ngài chờ trong chốc lát!” Hiệu trưởng nịnh nọt cười, vội vàng đứng lên, chuẩn bị đi xuống an bài.
Âu Lăng Dật kinh ngạc liếc mắt một cái nhìn Âu Hình Thiên vứt bỏ mặt mũi, vẫn luôn ôm bả vai chính mình.
Y nhớ rõ đời trước Âu Hình Thiên cho tới bây giờ không hề đối với bên ngoài thừa nhận qua thân phận tiểu thiếu gia Âu gia của y.
Chỉ có y là liên tiếp nói với bạn học cùng lớp rằng cha ruột của y chính là Âu Hình Thiên.
Âu Thiên Bảo tuy rằng trên mặt đối với y luôn là chiếu cố, cũng chưa từng chứng thực qua lời y nói.
Bởi vậy ba năm trung học, sinh hoạt của Âu Lăng Dật vẫn luôn bị đồng học khinh bỉ cùng với trào phúng.
Kiếp này, Âu Hình Thiên trước mặt hiệu trưởng thế nhưng chính miệng thừa nhận thân phận bản thân, Âu Lăng Dật cảm giác phi thường không chân thật.
Nhưng là hiện tại không phải thời điểm kinh ngạc.
Y nâng tay lên, mở miệng ngăn cản hiệu trưởng đã sắp đi ra khỏi cửa: “Hiệu trưởng xin đợi đã, tôi muốn tham gia kiểm tra.
Hiện tại!”
Nghe thấy tiếng nói lạnh lùng của tiểu thiếu gia vang lên, hiệu trưởng dừng lại cước bộ, quay đầu về phía cha con hai người làm ổ ở sô pha nhìn nhìn, trong mắt tràn đầy trưng cầu.
Âu Hình Thiên nhìn về phía người không biết chuyện lớn nhỏ, trên mặt tràn đầy buồn bực.
Nhưng thấy tiểu nhi tử nghiêm túc dừng ở chính mình, ánh mắt lãnh đạm tỏa ra ý chí kiên định cùng thản nhiên như hố sâu vạn trượng làm cho người ta sa vào trong đó.
Ở nơi đáy mắt đang chăm chú nhìn hắn, tức giận đến cũng nhanh mà đi còn nhanh hơn.
Nội tâm Âu Hình Thiên cứng rắn giờ phút này mềm mại lạ thường.
Không tự chủ được mân mê xoa nhẹ đôi môi đỏ mọng, dùng thanh âm ôn nhu trước nay chưa từng có bất đắc dĩ chấp thuận: “Được rồi, muốn kiểm tra thì kiểm tra, ta ở nơi này chờ.”
Hiệu trưởng là người biết nắm bắt tình huống rất nhanh, thấy cha con hai người đã thỏa thuận nhất trí, bận rộn phân phó cho thư ký đem đến một bộ bài thi kiểm tra năng lực Âu Lăng Dật.
Âu Lăng Dật tiếp nhận bài thi đưa tới, vội vàng xem một lần, đặt xuống nét bút thập phần nghiêm túc.
Âu Hình Thiên tà mị tựa vào sô pha, một tay đỡ đầu, lẳng lặng nhìn con trai quật cường không kém kiêu ngạo, trong lòng tràn đầy thỏa mãn.
Tiểu thiếu niên hơi nhăn mày một chút, dứt khoát cẩn thận điền đáp án, thỉnh thoảng cắn cắn bờ môi đỏ tươi nhỏ nhắn, hàng lông mi dài cũng theo từng hơi thở của y không ngừng run rẩy, biểu tình trông vừa đáng thương vừa đáng yêu, đánh thẳng vào nội tâm của Âu Hình Thiên.
Thôi, nếu con chấp nhất với loại kiểm tra đầu vào như thế, ta liền theo ý con lần này.
Mặc kệ thi không qua, ta nhất định sẽ bố trí vị trí tốt nhất cho con.
Nghĩ một hồi, Âu Hình Thiên hạ quyết định, dùng ánh mắt ý bảo Hiệu trưởng cùng mình ra ngoài.
Hiệu trưởng tiếp thu báo hiệu, nhẹ nhàng đứng dậy, rón rén đi phía sau hắn rời khỏi căn phòng.
Lặng yên không một tiếng động đóng lại cánh cửa hành lang, Âu Hình Thiên đánh vỡ trầm mặc: “Con trai tôi luôn phải có vị trí tốt nhất ở đây, đợi đến lúc chấm bài kiểm tra, ngài hẳn là biết việc gì nên làm đi?”
“Đương nhiên, đương nhiên, tôi nhất định thu xếp chu đáo cho Tiểu thiếu gia.” Gặp Âu tổng tựa tiếu phi tiếu quan sát bản thân, thanh âm trầm thấp lại tràn đầy khí tức áp bách, Hiệu trưởng chịu không nổi loại không khí cường đại như vậy, thái độ cung kính liên tục gật đầu.
“Vậy thì phiền ngài!” Làm việc với Hiệu trưởng thông minh thực vừa lòng, Âu Hình Thiên vỗ vỗ bờ vai của gã, trở về căn phòng tiếp tục công việc bảo hộ cho tiểu nhi tử.
Hiệu trưởng dõi theo bóng dáng to lớn của Âu Hình Thiên dần dần biến mất: Không hổ là ông trùm hắc đạo! Loại áp lực này chỉ có thể mình hắn mới có.
Xem ra Âu tổng đối với tiểu nhi tử kia quả thật rất coi trọng.
Tuyệt đối không thể đụng vào y.
Nội tâm suy nghĩ kỹ càng, Hiệu trưởng đoán được tình thế hiện tại, tâm tình kiên định, cũng nhẹ nhàng trở về.
“Đã xong.” Âu Lăng Dật đắm chìm vào tờ đề thi hết sức chuyên chú, hoàn toàn không chú ý hai người rời khỏi.
Hai giờ sau, y điền xong toàn bộ đáp án, xoa bóp ngón tay, mở miệng.
“Nhanh như vậy?” Kinh ngạc tốc độ của Tiểu thiếu gia, Hiệu trưởng có chút khó xử: Qua loa như vậy đã xong không phải là điền lung tung đi? Tính ra kêu làm bài cũng chỉ là làm màu thôi hả?
Đẩy mắt kính, Hiệu trưởng tiếp nhận bài thi của Âu Lăng Dật bắt đầu chấm bài, một lát sau kinh ngạc sợ hãi kêu một tiếng: “Ôi ~”
Âu Hình Thiên thật sự nhìn không được hành động xoa bóp ngón tay của Âu Lăng Dật, một phen đoạt hai tay y bao bọc trong tay mình, nhẹ nhàng thay y mát xa.
Xúc cảm bàn tay trơn mềm nhẵn nhụi, cứ như bề mặt lớp ngọc mát lạnh cực phẩm, khiến hắn vô cùng hài lòng híp lại cặp mắt phượng hẹp dài.
Âu Lăng Dật chán ghét nhíu mày, sống chết cố gắng rút lại tay chính mình, cha con hai người kẻ tranh kẻ đoạt, bị tiếng kêu sợ hãi của Hiệu trưởng đột nhiên đánh gãy.
“Có vấn đề gì?” Không phải đã nói sắp xếp ổn thỏa sao? Tự dưng ngạc nhiên như thế là có ý gì!? Trong lòng bất mãn, thanh âm Âu Hình Thiên tự nhiên mang theo băng hàn lạnh lẽo khiếp người.
Âu Lăng Dật cũng kinh ngạc nhíu mày, bài thi đó dù sao cũng rất đơn giản, nếu y làm sai thì vị Hiệu trưởng kia mới là người có vấn đề!
Hiệu trưởng sắc mặt đỏ lên, cầm lấy mặt sau bài thi lặp lại xác nhận mấy lần, mới kích động ngẩng đầu: “Âu tổng, thư ký ban nãy lấy nhầm đề thi.
Đây là bài kiểm tra của cuộc thi so tài giữa trường tư Canada với trường Dục Đức lúc trước, trình độ khó tương đương với bậc đại học, nhưng mà Tiểu thiếu gia làm đúng hoàn toàn, không sai lấy một câu! Đáp án vô cùng hoàn mỹ!”
Hiệu trưởng đứng lên kích động vung trong tay đề thi, điệu bộ như nhặt được bảo vật: Âu tổng cũng khiêm tốn quá đáng! Tiểu thiếu gia lợi hại như vậy còn kêu mình chiếu cố nhiều hơn, căn bản đều là dư thừa!.