Đọc truyện Trọng Sinh Chi Người Thừa Kế – Chương 20: Con mình tự tay nuôi lớn có thể làm hay không
“Chỉ có điều nói đi cũng phải nói lại,” Chu Trạch Diên hé mắt, cười xấu xa nói: “Ông uống say rồi coi tôi thành người nào?”
Bạch Khôn mặt không đổi sắc nói: “Ông quản nhiều quá.“
Chu Trạch Diên giả vờ tức giận: “Đồ khốn! Ông chiếm tiện nghi của tôi mà còn không cho phép tôi hỏi?”
Bạch Khôn tiện tay quăng bao thuốc lá vào mặt hắn, bĩu: “Ông có cái gì để tôi chiếm? Đã hỏa táng từ lâu rồi.”
“Vậy ông chính là chiếm tiện nghi em trai tôi,“ Chu Trạch Diên cười rộ lên: “Thành thật khai báo, có phải ông nhớ thương Trạch Tục từ lâu không?”
Bạch Khôn giật bao thuốc lại, cúi đầu châm lửa, không ngó ngàng gì đến hắn, sắc mặt trầm xuống.
Chu Trạch Diên sờ sờ mũi, hắn hữu khẩu vô tâm (miệng nói ra nhưng không hề nghĩ thế) nói đùa, nhưng nhìn như vậy, nói không chừng Bạch Khôn thật sự thích Chu Trạch Tục, hắn suy nghĩ một chút nói tránh đi: “Hôm qua ba tôi nhìn thấy hai chúng ta làm cái kia, không nói gì hết?”
“Không hề, đạp tôi một phát rồi lôi ông đi mất, trước sau nhiều nhất là ba phút.“
Chu Trạch Diên có chút khổ
não: “Tôi căn bản không nhớ rõ, nhưng ông ấy cũng không hỏi gì hết, ông nói xem ông ấy thế này là có ý gì?”
Bạch Khôn liếc nhìn hắn một
cái, đột nhiên nói: “Ông với tôi hôn môi thì to tát gì?“
Chu Trạch Diên trào phúng: “Chuyện này không quan trọng ấy hở, thế tại sao chú Bạch lại khóa hết thẻ của ông? Dựa theo chênh lệch trị số vũ lực giữa ba tôi với ba ông, đáng nhẽ ba tôi phải đánh gãy chân tôi mới đúng.”
Tầm mắt Bạch Khôn dời xuống phía dưới, hỏi: “Cái chân nào?”
“Cút, ít ngắt lời tôi! ” Chu Trạch Diên cầm bia lên, đưa lên miệng rồi lại thấy không được, gọi phục vụ mang cho hắn chai nước có gas.
Bạch Khôn vươn tay bắt lấy chai bia trước mặt, ngón tay dạo một vòng quanh thân chai, nói: “Có phải việc lớn hay không cũng còn tùy người, ba ông thích Trạch Tục như vậy chú ấy chịu đánh gẫy chân của cậu ta sao?”
Chu Trạch Diên lại suy sụp, nhìn chằm chằm chai nước có gas ngẩn người, móng tay vô ý xẹt qua nhãn chai.
Hắn chờ mấy ngày, Chu Nhâm vẫn không nhắc tới chuyện này, cứ như chuyện này căn bản chưa từng xảy ra.
Trên thực tế Chu Nhâm rất phiền não.
Đời sống cá nhân của con út quá lộn xộn, nữ có nam có, trình độ hỗn loạn còn khủng bố hơn đứa lớn đã qua đời. Kết quả quan sát được khiến y nhức đầu vô cùng, đột nhiên lại xảy ra một việc càng khiến y khiếp sợ.
Y cả đời kiềm chế, giữ mình trong sạch, trừ người vợ quá cố, cho đến giờ chưa từng cùng người khác làm ra những chuyện vượt qua luân thường đạo lý. Ra đời lăn lộn buôn bán suốt hai mươi năm, xung quanh toàn những đóa hoa xinh đẹp dụ hoặc, nhưng chưa hề có thứ gì cám dỗ khiến y từng bước từng bước sa chân vào.
Y càng không thể ngờ có một ngày, ham muốn đã ngủ yên quá lâu sẽ chợt tỉnh lại. Mà người khiến nó bùng cháy lại là đứa con trai út — dù không phải ruột thịt nhưng cũng do y nuôi nấng.
“Ba ba?“
Chu Nhâm ngước mắt nhìn, con trai mang vẻ mặt nghi ngờ đứng trước bàn, đang ôm một tập tài liệu được kẹp cẩn thận. Y hoàn hồn, hỏi: “Báo cáo phân tích viết xong rồi?”
Chu Trạch Diên đưa đồ trên tay qua, “Hôm trước đã viết xong, nhưng có mấy chỗ không chắc lắm, nên sửa rất lâu.”
Chu Nhâm xem lướt qua, nhấn điệm thoại nội bộ gọi trợ lý vào, đưa báo cáo cho trợ lý, nói: “Cậu đưa cái này cho giám đốc Giang bên tài vụ, nói cho anh ta biết là nhân viên thực tập làm, kêu anh ta xem xong thì báo kết quả lại đây.“
Chu Trạch Diên thầm thổn thức, lần này hắn dụng tâm làm, so với cái báo cáo trước nghiêm túc không biết bao nhiêu lần.
Trợ lý nhận lệnh lại không đi, nói: “Chu tổng, mẹ của thư kí Trương bên cạnh Vu Phó thị trưởng qua đời, muốn sắp xếp thế nào ạ?”
Lông mày Chu Trạch Diên giật giật, hắn dĩ nhiên biết ‘sắp xếp’ là có ý gì, mượn chuyện đi viếng mang vòng hoa với một khoản tiền phúng lớn, đơn giản chính là để đả thông quan hệ, tương lai luôn có lúc cần dùng đến. Chỉ có điều, Vu Phó thị trưởng à? Hắn ngó Chu Nhâm, ánh mắt vô thức mang theo chút phòng bị.
“Không phải đã nói rồi? Sau này quan hệ với bên Vu Phó thị trưởng không cần sắp xếp, cậu cũng không cần báo lại cho tôi.” Chu Nhâm hữu ý vô ý liếc con trai.
Chu Trạch Diên cúi đầu, làm bộ như không liên quan đến mình. Nhớ tới cô ả Vu Uyển Hân, hắn giống như bị nghẹn ở cổ.
Trung tuần tháng tám, triển lãm tranh của lư mỹ họa sĩ Chu Phiêu Bình ở học viện nghệ thuật B đại khai mạc.
Hôm khai mạc, cha con Chu gia cũng đi ủng hộ. Chu Phiêu Bình thấy hai người họ, khi nói chuyện vẫn có chút lúng túng, ngày triển lãm đầu tiên có tương đối nhiều người, bà chỉ trò truyện vài câu, liền lấy cớ đi ra ngoài.
Chu Nhâm không quá hứng thú với hội họa, đứng trong khoảnh sân xem một chút, nhớ tới con trai thời niên thiếu rất có thiên phú về vẽ, thuận miệng nói: “Bây giờ còn thích vẽ không? Hay là ba tìm thầy cho con, học tiếp.”
Chu Trạch Diên vội vàng xua tay nói: “Không muốn không muốn, con sắp đi học rồi, làm gì có thời gian.” học vẽ? Đùa gì thế!
Chu Phu Bình là một họa sĩ lớn đương thời, lại là Hoa kiều, triển lãm này khá được coi trọng. Nghi thức cắt băng khai mạc mời ba vị khách quý, trong đó có Vu Thức Khiêm – Phó thị trưởng Bắc thành.
Sau khi kết thúc nghi thức, Chu Nhâm nói phải đi, buổi trưa y có hẹn khách dùng bữa, dặn dò cậu con trai hôm nay thi sát hạch (lái xe) mấy câu, mới vội vàng rời đi.
Một lát sau, Chu Trạch Diên xem đủ những bức tranh vẽ-mà-như-không-vẽ, một mình từ trong trung tâm nghệ thuật đi ra, khuân viên B đại rộng chừng bốn ngàn mẫu, cổng hướng Đông, học viện nghệ thuật gần như ở góc xa nhất, may là khắp nơi đều có cây xanh có thể che chút ánh mặt trời, thế nhưng Chu Trạch Diên đi có mấy phút mà vẫn bị hun đến mồ hôi ướt đẫm lưng.
“Bíp bíp–” một chiếc xe từ đằng sau chạy tới, bấm còi, Chu Trạch Diên quay đầu lại nhìn, trên kính chắn gió dán tờ giấy thông hành của “Tòa thị chính”. Tài xế vẫy tay, ý bảo hắn lên xe.
Hắn suy nghĩ một chút, đi tới mở cửa xe, Vu Thức Khiêm ngồi bên trong khẽ mỉm cười với hắn.
Chu Nhâm mời cơm khách đến hơn ba giờ chiều mới kết thúc, ở công ty cũng không có chuyện gì, y liền đi đến trường lái.
Thi sát hạch đối với Chu Trạch Diên chỉ như ăn miếng cơm, cực kì thuận lợi thi xong, vừa quay đầu liền thấy xe Chu Nhâm đỗ cách đó không xa, vừa có chút ngoài ý muốn cũng có chút hân hoan chạy tới.
Chu Nhâm vừa rồi luôn luôn dõi theo con trai không chút áp lực nào vòng qua cọc gỗ, lại nhìn hắn vui vẻ nhảy từ trên xe xuống, dáng vẻ hoạt bát, yêu thương trào dâng trong lòng, y không nhịn được lại nổi lòng nghi ngờ, Trạch Tục khi nhỏ rõ ràng không khiến y yêu thích như vậy, thế nào sau khi lớn lên lại thay đổi hoàn toàn đến thế.
Chu Trạch Diên nhảy chân sáo, đến trước xe còn làm mặt quỷ nhỏ, mở cửa ghế phó lái, thở phiu~ một tiếng, đắc ý nói: “Ba ba, ba xem con thi à? Con rất tuyệt ha?“
Chu Nhâm quay đầu không nhìn hắn, mặt không cảm xúc nghĩ, con mình đáng yêu quá đi