Trọng Sinh Chi Ngốc Phu Nhân

Chương 56


Bạn đang đọc Trọng Sinh Chi Ngốc Phu Nhân: Chương 56


Chương 56
Tô Mộ Tịch cùng Hiên Viên Hạo Thành thành hôn hơn một tháng, trong lúc này Hiên Viên Hạo Thành thích nhất là quấn quít lấy Tô Mộ Tịch cho nàng hạnh phúc. Các cung nữ Thần Hi cung thấy nhưng không thể trách, chỉ cần vừa nghe Thành hoàng tử nói lời này đều đỏ mặt lui xuống. Tô Mộ Tịch có chút bất đắc dĩ, nam nhân quả nhiên đều giống nhau, vì làm chuyện đó đều là mặt dày mày dạn. Bất đắc dĩ thì bất đắc dĩ, nhưng vẫn không có biện pháp đối phó với bộ dáng đáng thương của Hiên Viên Hạo Thành.
Ngày này xuân đến dương quang, Tô Mộ Tịch cùng Hiên Viên Hạo Thành cầm quyển sách phơi nắng bên trong đình, Hoa Ngữ vui mừng đến hành lễ nói: “Tiểu thư, đại hỷ sự, Tô phủ cho người truyền tin nói ba vị thiếu phu nhân đều mang hỉ dựng, làm cho người ta vội báo hỉ với tiểu thư để ngài dính chút không khí vui mừng.” Tô Mộ Tịch đang muốn uống trà dừng một chút, phục hồi lại tinh thần, mừng rỡ, ba chị dâu đều có bầu, đây thật đại hỷ sự. Tô Mộ Tịch trở lại Đông điện bận việc một trận, để cho người ta tặng nhiều đồ bổ thân đến Tô phủ.
Hiên Viên Hạo Thành mở to mắt vô tội ngồi ngốc, các chị dâu đều mang hỉ dựng? Vậy các nàng có phải giống mẫu hậu, trước to bụng, sau đó sinh đứa nhỏ như mẫu hậu sinh muội muội hay không? Nghĩ đến bộ dạng trước đây của muội muội, Hiên Viên Hạo Thành vui mừng. Lấy lại tinh thần đi đến bên người Tô Mộ Tịch, thanh thúy kêu lên: “Tịch nhi, Tịch nhi…”
Nghe được thanh âm của Hiên Viên Hạo Thành, thân ảnh bận rộn của Tô Mộ Tịch ngừng lại, ngẩng đầu nhìn Hiên Viên Hạo Thành: “Hạo Thành, làm sao vậy?” Người này, không phải là bị nàng gọi dậy quá sớm còn chưa tỉnh ngủ đi?

Hiên Viên Hạo Thành đỏ mặt, không phải nói thành thân sẽ có hài tử sao? Sao hắn cùng Tịch nhi thành thân thật nhiều ngày mà Tịch nhi còn không có hoài thượng bánh bao sau đó mang thai? Chuyện này hắn có phải hỏi vì sao hay không? Ừ, hẳn nên hỏi : “Tịch nhi, vì sao nàng còn không hoài thượng bánh bao?” Nói xong, đáng thương cúi đầu nói thầm: “Thành nhi cũng muốn có bánh bao giống muội muội trước đây.”
Hiên Viên Hạo Thành nói làm cho Tô Mộ Tịch giật mình, bắt đầu có chút suy nghĩ. Thời gian này nàng vẫn dùng dược, nguyên nhân không muốn mang thai thứ nhất: nếu mang thai, Hiên Viên Hạo Dạ sẽ ra tay, nàng không nhất định có thể giữ được đứa nhỏ. Dù sao kiếp trước nàng không mang thai nên không thể phòng ngừa chu đáo.
Thứ hai, thân thể nàng giờ mới mười lăm tuổi, nếu xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn về sau chỉ sợ sẽ khó có thai nữa, cho nên nàng không dám mạo hiểm. Nàng chưa từng nghĩ tới Hạo Thành cũng vội vàng muốn có đứa nhỏ của chính mình như vậy, hoàng gia mười bốn năm tuổi làm phụ thân cũng chuyện thường. Dược kia, nàng có nên uống nữa không? Lấy lại tinh thần hỏi: “Hạo Thành, chàng muốn làm cha sao?”
Hắn muốn hài tử, làm cha, có phải giống phụ hoàng cùng Thành nhi hay không? Dùng sức gật gật đầu: “Thành nhi muốn làm cha.” Nếu Thành nhi có đứa nhỏ, hắn cũng sẽ giống phụ hoàng bảo hộ hắn mà bảo hộ đứa nhỏ của mình, không cho nó bị người khác bắt nạt. Hơn nữa đó là đứa nhỏ của hắn và Tịch nhi, hắn và Tịch nhi còn có thể chậm rãi nhìn nó lớn lên cưới vợ, như vậy tốt lắm.
Trong lòng Tô Mộ Tịch vừa động, ánh mắt có chút hồng hồng, có lẽ có đứa nhỏ như mình cùng Hạo Thành cũng không tệ. Đi đến bên người Hiên Viên Hạo Thành, nhéo nhéo mặt Hiên Viên Hạo Thành cười đáp: “Được, Tịch nhi để Hạo Thành làm cha…”
Hiên Viên Hạo Thành còn nghiêm túc nhìn Tô Mộ Tịch: “Tịch nhi thật tốt, về sau, Thành nhi nhất định cố gắng không cho người bắt nạt con của Thành nhi. Con của Thành nhi và Tịch nhi, ha ha… Thật tốt.” Nói xong còn sờ bụng Tô Mộ Tịch: “Đứa nhỏ, con phải nhanh lớn lên, phụ thân chờ con nha.”

Tô Mộ Tịch cười gạt tay Hiên Viên Hạo Thành, cười mắng: “Đứa nhỏ bây giờ còn không ở trong bụng ta, Hạo Thành không được sờ loạn.” Người này, luôn có thể làm cho nàng dở khóc dở cười.
Hiên Viên Hạo Thành bị gạt tay ra, đáng thương nhìn Tô Mộ Tịch: “Tịch nhi, vậy đứa nhỏ ở đâu? Có cần Thành nhi làm gì hay không? Muốn Thành nhi đem cái gì nhét vào hay không? Bằng không sao lâu vậy nó vẫn không lớn?” Tô Mộ Tịch vừa nghe, đỏ mặt, nhét cái gì là cái gì, tên ngốc này… Trừng mắt nhìn Hiên Viên Hạo Thành một cái, Tô Mộ Tịch liền đi. Hiên Viên Hạo Thành vô tội sờ sờ đầu, Thành nhi có phải nói sai cái gì hay không? Bằng không vì sao Tịch nhi lại trừng hắn?
Ngày đó cùng Hiên Viên Hạo Thành nói chuyện, Tô Mộ Tịch nghĩ nghĩ. Không uống dược nữa, gọi Hoa Ngữ cùng Xảo Tâm và Đinh mẹ tới, uống ngụm trà công đạo nói: “Mẹ, từ hôm nay trở đi trong Thần Hi cung không được dùng huân hương, các cung nữ cũng không được dùng. Còn có, để người ta quét tước hết Đông điện một lần, về sau, trừ ba người bọn ngươi ra, bất luận kẻ nào cũng không thể tiến Đông điện tẩm cung một bước. Còn nữa, đồ ăn ta cùng Thành hoàng tử dùng, mặc dù là nước canh các ngươi cũng phải kiểm tra cẩn thận.” Lúc trước mặc dù nàng không uống huyết yến Tống mẹ bưng tới, nhưng dựa vào hiểu biết người đứng sau Hiên Viên Hạo Dạ, nàng sẽ không chủ qua, cho nên hết thảy vẫn đề phòng trước cho thỏa đáng.
Ba người tuy rằng nghi hoặc Tô Mộ Tịch muốn làm cái gì? Nhưng vẫn không nhiều lời, hành lễ liền đi xuống. Ba người đi rồi, Tô Mộ Tịch trầm tư, giờ có phải nên thu thập Tống mẹ hay không. Nếu mang thai, Hiên Viên Hạo Dạ nơi đó đã như cá mất nước, có lẽ sẽ dùng phương thức trực tiếp nhất làm mình mất đi đứa nhỏ. Trừ khi trong lúc nàng mang thai xảy ra đại sự khiến bọn họ không rảnh bận tâm chuyện mình mang thai, nhưng mà là chuyện gì đâu?
Hiên Viên Hạo Thành đi đến thấy Tô Mộ Tịch buồn rầu, Tịch nhi đang lo lắng cái gì? Sợ hãi kêu lên: “Tịch nhi, nàng suy nghĩ cái gì? Có phải suy nghĩ chuyện đứa nhỏ hay không?”

Người này từ khi nào mẫn cảm như vậy, Tô Mộ Tịch cười cười lên tiếng: “Không phải, Tịch nhi suy nghĩ sao Thành nhi lại trở về? Có phải làm cho Thái Phó giận không dạy nữa hay không?”
Hiên Viên Hạo Thành có chút thất vọng cúi đầu: “Mới không có, Thành nhi ngoan nhất, Thái Phó thích Thành nhi nhất.” Tịch nhi có chuyện vẫn không muốn nói với Thành nhi, là vì Thành nhi ngốc sao? Nhưng mà, vì Tịch nhi, hắn cố gắng nghe hiểu Thái Phó giảng khóa, cũng cố gắng cùng võ Trạng Nguyên học võ công. Có phải Thành nhi làm còn chưa đủ tốt hay không? Cho nên Tịch nhi mới không muốn nói chuyện với hắn.
Tịch nhi nhất định là vì chuyện đứa nhỏ mà phiền não, hoàng huynh muốn làm hoàng đế nhất định sẽ không để Thành nhi có đứa nhỏ, việc này không ai với hắn, nhưng hắn biết. Nhưng mà, hắn có biện pháp bảo trụ đứa nhỏ, Tịch nhi tin hay không? Ngẩng đầu, còn thật sự nói: “Tịch nhi, nàng để đứa nhỏ vào bụng đi, Thành nhi cam đoan với nàng, Thành nhi sẽ để đứa nhỏ bình an lớn lên, nàng phải tin tưởng ta.”
Hiên Viên Hạo Thành nói làm cho Tô Mộ Tịch sợ run một chút, hắn, làm sao biết mình lo lắng chuyện này? Nhưng Hạo Thành hiểu được thì sao, mặc dù nàng chưa làm mẫu thân, nhưng nỗi đau mất đi đứa nhỏ nàng không muốn nếm thử : “Hạo Thành, Tịch nhi biết.”
Hiên Viên Hạo Thành ôm Tô Mộ Tịch vào trong lòng, vỗ lưng của nàng như dỗ đứa nhỏ: “Tịch nhi không sợ, không sợ… Thành nhi sẽ cố gắng biến mạnh để bảo hộ nàng cùng con của chúng ta…” Nghe ngữ khí non nớt của hắn, Tô Mộ Tịch vốn muốn cười nhưng nước mắt lại nhịn không được chảy xuống. Ngốc tử, ai muốn chàng bảo hộ ta, ta từng phát thệ sẽ bảo vệ chàng cả đời, chàng không thể giành với ta.
Hiên Viên Hạo Thành vội vàng lau nước mắt cho Tô Mộ Tịch: “Tịch nhi đừng khóc, Thành nhi nói gì sai sao? Thành nhi sửa được không? Nếu Tịch nhi không thích đứa nhỏ Thành nhi cũng có thể không cần … Nàng đừng khóc…” Tịch nhi vừa khóc, tâm của hắn liền đau …
Tô Mộ Tịch đứng lên che lại cái miệng đang lải nhải của Hiên Viên Hạo Thành. Hiên Viên Hạo Thành mở to mắt, đây là lần đầu tiên Tịch nhi chủ động ăn miệng của hắn. Vui vẻ lập tức ôm Tô Mộ Tịch vào trong lòng, biến bị động thành chủ động, Thần Hi cung xuân ý chính nùng.

Tử Kim cung, Hiên Viên Hạo Dạ nghe được tin tức từ Tô phủ truyền đến có chút ngồi không yên, cơ hội bọn họ chờ cuối cùng cũng đến. Giờ chỉ cần an bài tốt chuyện Quân phủ, như vậy mình sẽ là thái tử. Đến lúc đó chỉ cần kế hoạch thuận lợi tiến hành, vậy ngôi vị hoàng đế này sẽ là của mình. Không có Quân Mạc Sầu hắn vẫn có thể được Quân Vô Thường duy trì, đến lúc đó uất ức phải chịu đựng thời gian này hắn sẽ chậm rãi báo.
Hiên Viên Hạo Dạ chìm vào mộng đẹp được ngồi lên ngôi vị hoàng đế, Giả Như Lâm vào chất vấn nói: “Phu quân, vì sao chàng lại ra tay nặng với đại ca của ta? Vì tiện nhân Tô Mộ Tuyết kia sao, chính nàng làm, vì sao chàng lại đả thương ca ta, huynh ấy giờ…huynh ấy giờ…” Ca ca nàng bị Thành hoàng tử đá một cước nơi đó, giờ không thể nào nói ra. Cha nàng giận mà không dám nói gì, giờ đều sắp tức chết rồi, Giả gia chỉ có ca ca là con trai duy nhất, nếu bất lực vậy Giả gia không phải sẽ tuyệt hậu sao?
Hiên Viên Hạo Dạ nhìn Giả Như Lâm một cái, cười lạnh. Đá Giả Như Quân thành bất lực đã xem như nhẹ, hắn còn muốn giết Giả Như Quân. Mặc kệ Tô Mộ Tuyết tiện đến mức nào, hắn không thích đến bao nhiêu nhưng Tô Mộ Tuyết đã là nữ nhân của Hiên Viên Hạo Dạ hắn. Giả Như Quân lá gan không nhỏ, dám ngủ với Tô Mộ Tuyết, lá gan hắn lại càng không nhỏ: “Đá hắn đã xem là nhẹ, ngươi muốn bổn hoàng tử đưa hắn đến nha môn?”
Giả Như Lâm ngậm miệng, đúng vậy, Tô Mộ Tuyết nữ nhân dù sao cũng là nữ nhân của Dạ hoàng tử. Nhưng mà, nàng có ngốc cũng biết, phụ thân keo kiệt bao che khuyết điểm, nếu đại ca thật sự bị hủy, phụ thân còn có thể dùng toàn lực duy trì Thành hoàng tử sao? Giả gia vô hậu, cha nhất định không muốn trèo rất cao. Nàng có nên nói chuyện này cho Dạ hoàng tử? Không, không được, nói cho Dạ hoàng tử mình sẽ hoàn toàn thất sủng. Chàng vốn sẽ không thích mình, nếu biết phụ thân không tận trung sẽ càng không sủng ái mình.
Cho nên, nàng không thể nói, lập tức cười đi đến bên Hiên Viên Hạo Dạ, vừa cười vừa nói: “Phu quân, thực xin lỗi, là Lâm nhi sai rồi, chàng tha thứ Lâm nhi được không.” Nói xong, gục vào trong lòng Hiên Viên Hạo Dạ.
Trong mắt Hiên Viên Hạo Dạ toát ra khinh bỉ nhưng không ngăn cản động tác của Giả Như Lâm. Nữ nhân ngu ngốc, còn muốn làm hoàng hậu, chỉ xứng là một thứ đồ chơi thôi. Hắn tuyệt không để ý chuyện đả thương Giả Như Quân, lại không biết việc này chôn xuống mầm tai hoạ không nhỏ cho hắn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.