Bạn đang đọc Trọng Sinh Chi Ngốc Phu Nhân: Chương 46
Chương 46
Nếu quyết định giúp Tam ca, Tô Mộ Tịch trở lại trong cung liền tìm Lưu thái y đến. Lưu thái y hành lễ, Tô Mộ Tịch liền hỏi hắn: “Lưu thái y không cần đa lễ, Tịch nhi chỉ muốn hỏi ngươi một chút, có dược gì có thể khiến mạch đập hỗn loạn, giống như bệnh nan y hay không.”
“A…” Lưu thái y sợ tới mức há to miệng, Tô tiểu thư hỏi cái này làm gì? Một hồi lâu mới lấy lại tinh thần đáp: “A… Có, có Toan Ninh thảo, loại cỏ này ăn vào liền giống như tiểu thư nói.”
Thật sự có, nhãn tình Tô Mộ Tịch sáng lên, tiếp tục hỏi: “Lưu thái y, thuốc này có thương tổn đến người dùng không?” Nếu có cũng chỉ có thể nghĩ biện pháp khác. Vạn vạn không thể tổn thương Tam ca, bằng không nàng sẽ hận mình chết.
“Không có thương tổn, chỉ cần ăn mấy bát nước vo gạo là giải được.” Lưu thái y lắc đầu.
” Toan Ninh thảo có người thử qua?” Quan hệ đến tánh mạng Tam ca nhà mình, Tô Mộ Tịch không dám sơ ý.
“Này…” Thật không có người thử qua, là hắn lật xem sách thuốc nhìn đến : “Hồi tiểu thư, không có người thử qua.”
Tô Mộ Tịch nhíu nhíu mày: “Lưu thái y, ngươi giúp ta lấy Toan Ninh thảo lại đây, ta có chỗ dùng.”
“Tiểu thư, này…” Vạn nhất biện pháp hắn xem không chính xác thì sao?
Biết Lưu thái y lo lắng, Tô Mộ Tịch kiên định lên tiếng: “Đi đi! Không có việc gì, phiền Lưu thái y.”
Lưu thái y vừa đi, Tô Mộ Tịch liền thả tín hiệu, không bao lâu, Tùng Thư Minh xuất hiện ở nội thất: “Chủ nhân.”
“Tra được hành tung của Tiết Vấn Lan sao?” Cô nương kia chạy trốn rất nhanh, nếu dựa vào Tam ca phỏng chừng cả đời cũng truy không được!
“Tra được, nàng đi Lệ thành, vẫn một thân nam trang như cũ.” Tùng Thư Minh chưa thấy qua nữ tử kia, là Thư Mai hồi báo.
“Ừ, đã biết.” Lệ thành, cách nơi này không xa, tin tức hẳn sẽ rơi vào tai nàng rất nhanh. Nếu tánh mạng Tam ca bị uy hiếp mà nàng không trở về thì thật sự vô tâm với Tam ca, nữ tử như vậy không xứng với Tam ca. Nếu trở lại thì là hữu tình cố ý, hoàn thành tâm nguyện người sắp chết hẳn nàng sẽ nguyện ý. Tam ca, Tịch nhi chỉ có thể làm đến đây, về sau hết thảy phải dựa vào Tam ca.
Không bao lâu, Lưu thái y liền cầm Toan Ninh thảo đến, Tô Mộ Tịch tiếp nhận, nhìn nhìn thì ra là một nhánh cỏ khô, Lưu thái y này không đùa nàng đi: “Sao cỏ lại khô ? dùng như thế nào?”
“Tiểu thư có điều không biết, cỏ này là như vậy, chỉ cần lấy một mảnh lá cây phóng vào nước trà mà uống, một canh giờ sau sẽ có hiệu quả.” lần đầu tiên Lưu thái y nhìn thấy cỏ cũng hơi kinh ngạc.
Tô Mộ Tịch tươi cười: “Lưu thái y cám ơn ngươi, vậy ngươi đi xuống trước đi!”
Lưu thái y biết Tô Mộ Tịch có chừng mực nên cũng không hỏi nhiều, hành lễ cáo lui. Tô Mộ Tịch bẻ một nhánh lá Toan Ninh thảo phóng vào chén trà đầy. Một lát sau, kêu Hoa Ngữ tiến vào: “Hoa Ngữ, ngươi cho người đến ngự thiện phòng chuẩn bị nước vo gạo, nhiều một chút!” Vạn nhất uống không có tác dụng thì làm sao bây giờ, nhìn sắc trời cũng không sai biệt lắm, Tô Mộ Tịch chậm rãi nâng chung trà lên uống.
Hoa Ngữ nhìn, lên tiếng: “Tiểu thư, nước trà đều đã lạnh, nô tỳ thay trà nóng cho ngài được chứ?”
“Không cần, đi chuẩn bị nước vo gạo đi!” Tô Mộ Tịch khẽ nhíu mày, hương vị trà này thực không phải khó uống bình thường. Qua một canh giờ, Tô Mộ Tịch bắt đầu cảm choáng váng đầu óc. Hơn nữa toàn thân vô lực, Tô Mộ Tịch cảm thụ thân thể mình biến hóa.
Lúc này, Hoa Ngữ bưng nước vo gạo vào nhìn sắc mặt Tô Mộ Tịch tái nhợt mà bị dọa: “Tiểu thư, ngài làm sao vậy, muốn nô tỳ tìm Thái y hay không.”
“Không… Không cần… Hoa… Hoa Ngữ đem vo gạo nước lại đây.” Này Toan Ninh thảo quả thật hữu dụng, nhưng mà, nói chuyện cũng không có khí lực cảm giác thật sự là tệ hết biết. Còn không thể tiếp nhận bát trên tay Hoa Ngữ a, cười khổ một chút: “Hoa Ngữ, đút cho ta.”
“A, tiểu thư, người muốn uống thứ này? Nhưng mà, Nhưng mà…” Nước này rất bẩn a.
“Mau, nhanh chút…” Tô Mộ Tịch không thích cảm giác không khống chế được thân thể mình. Hoa Ngữ gật gật đầu, cầm chén phóng tới bên miệng Tô Mộ Tịch, Tô Mộ Tịch ừng ực ừng ực uống vài bát mới ngừng lại. Một lát sau, thân mình vẫn không thấy tốt lên, Tô Mộ Tịch xác thực cảm thấy mình quá mệt mỏi, từ từ nhắm hai mắt ngủ một hồi lâu mới có khí lực. Cỏ này, dùng rất tốt, xem ra Lưu thái y không nói dối.
Bẩm báo với hoàng hậu nương nương muốn thỉnh Tô Hồng Diệu tiến cung, chuẩn bị một chút rồi làm cho người ta đi thỉnh Tô Hồng Diệu. Đem trà đã chuẩn bị ra, để Hoa Ngữ báo trước với Lưu thái y rồi chờ Tô Hồng Diệu tới cửa. Không bao lâu, Tô Hồng Diệu quả nhiên đến đây, Tô Mộ Tịch sớm bảo Hoa Ngữ đem trà hâm nóng một chút rồi bưng lên cho Tô Hồng Diệu.
Tô Hồng Diệu không hề cảnh giác uống xong trà, tuy rằng cảm thấy hương vị trà có điểm là lạ, cũng không hỏi nhiều. Hoa Ngữ phúc thân cầm chén trà lui xuống. Tô Hồng Diệu ngồi trong chốc lát, thấy Tô Mộ Tịch vẫn không nói lời nào mới hỏi: “Tịch nhi, muội tìm Tam ca đến không phải chỉ uống trà đi! Nói đi! Chuyện gì?”
Chính là tìm huynh đến uống trà, nhưng mà Tô Mộ Tịch cũng không dám nói, chỉ tùy tiện hỏi nói: “Tam ca, gần đây Đỗ Cẩn Huyên có hay đi tìm huynh không?” Kiếp trước vào lúc này, nữ nhân kia hẳn là đã bắt đầu quấn lấy Tam ca.
Ánh mắt Tô Hồng Diệu mê mang một chút, gật gật đầu: “Ách, là có cô nương tự xưng là nữ nhi Đỗ tướng quân, ở Tô gia bố phường chỉ tên muốn gặp ta. Làm sao vậy? Nàng có vấn đề gì sao?”
“Không có gì, Tịch nhi chỉ hỏi một chút, Tam ca, huynh mau về nhà nghỉ ngơi đi! Tịch nhi tìm huynh đến chỉ hỏi vậy thôi.” Nói xong, học Hiên Viên Hạo Thành cười cười vô tội. Tô Hồng Diệu nhìn muội muội cười vô tội như vậy, bất đắc dĩ thở dài, nha đầu kia càng ngày càng nghịch ngợm. Chuyện sinh ý làm hắn mệt chết, nha đầu này còn hưng trí mời hắn vào cung chỉ để hỏi chuyện này?
Nhìn Tam ca rời đi, Tô Mộ Tịch gợi khóe môi cười cười, nhìn Tam ca bất đắc dĩ thực đáng yêu. Yên tâm đi Tam ca, trước năm sau Tịch nhi nhất định sẽ để huynh thú được nữ tử âu yếm, bất kể nàng là thần thánh phương nào, đều phải là thê tử của Tam ca ta.
Chờ Tô Mộ Tịch nhận được tin tức đã là ngày hôm sau. Hoàng hậu nương nương cố ý để nàng hồi Tô phủ thăm Tô Hồng Diệu, lần này ngay cả Hiên Viên Hạo Thành Tô Mộ Tịch cũng không mang. Làm hại Hiên Viên Hạo Thành giống con chó nhỏ bị chủ nhân vứt bỏ, ở cửa Thần Hi cung đứng giữa trời cũng không gặp Tô Mộ Tịch trở về. Hiên Viên Hạo Thành thương tâm, có phải hắn lại bị Tịch nhi từ bỏ hay không, nhưng mà, rõ ràng hắn không làm sai chuyện gì a? Ô ô…
Đến Tô phủ, một vòng đại phu vây bên giường Tô Hồng Diệu, tất cả mọi người đều bất đắc dĩ lắc đầu, tra không ra nguyên nhân bệnh. Sắc mặt Tô Thanh Hiệp cùng Vương Hương Tú tái nhợt, con thứ hai vừa mới thành thân, con thứ ba sao lại xảy ra việc này. Lần này ngay cả Duyệt Tâm công chúa nghĩ Tô Hồng Diệu bị trúng độc cũng tra không ra nguyên cớ. Nhìn người trong phòng lo lắng, Tô Mộ Tịch có chút hoài nghi có phải mình làm sai hay không. Nhịn nhẫn vài ngày là tốt rồi.
Lưu thái y được mời tới, trước khi đến hắn đã sớm được nhắc nhở nên nhìn nửa ngày Lưu thái y thán khí lắc lắc đầu: “Ta làm thái y hơn mười năm chưa thấy qua chứng bệnh như vậy, ai, Tam công tử sợ là…” Nói xong không nói tiếp nữa, Tô Mộ Tịch toát mồ hôi một chút, Lưu thái y này cũng là một người biết diễn a.
Nhất thời, người trong phòng đều trầm mặc. Tô Hồng Diệu cũng không nghĩ là do trà hôm đó Tô Mộ Tịch cho hắn uống, chỉ nói mình mệnh bạc. Nếu giờ mình ra đi, hại Tịch nhi trễ một năm mới có thể thành hôn, hơn nữa đồ cưới đã đáp ứng Tịch nhi còn chưa lo đủ. Nhắm mắt, vô lực an ủi nói: “Mọi, mọi người đừng, đừng lo lắng, ta, ta sẽ không có việc gì.”
Tô Mộ Tịch nhìn Tam ca như vậy hốc mắt cũng đỏ, biết rõ hắn không có chuyện gì, nhưng vẫn nhịn không được. Kiếp trước Tam ca cũng rời đi như lúc này sao? Mà nàng lại không đến thăm huynh ấy. Rõ ràng là nàng hại Tam ca thành như vậy, rõ ràng chính là nàng không tốt, nhưng Tam ca còn quan tâm nàng.
Tô Hồng Diệu nghe được tiếng khóc, nhìn Tô Mộ Tịch xa xa: “Ngốc, nha đầu ngốc, muội, muội khóc cái gì? Tam, Tam ca không phải không có việc gì sao?” Tô Mộ Tịch đẩy mọi người, lôi kéo tay Tô Hồng Diệu khóc lợi hại hơn.
Tô Hồng Diệu cũng không khí lực, chỉ có thể để Tô Mộ Tịch khóc. Người trong nhà lại trợn tròn mắt, bởi vì từ khi Tô Mộ Tịch tiến cung vốn không còn khóc trước mặt mọi người.
Đêm, Tùng Thư Minh mang tin tức trở về, Tam ca mắc bệnh nan y đã rơi vào tai Tiết Vấn Lan. Ba ngày, nàng cho Tiết Vấn Lan ba ngày, quá hạn liền xong. Kết quả ngày hôm sau, Tiết Vấn Lan liền phong trần mệt mỏi bị ngăn ở cửa Tô phủ. Tiết Vấn Lan cười khổ, biết rõ Tô Hồng Diệu tại Tô phủ nàng sẽ không thể gặp hắn.
Tô Mộ Tịch biết Tiết Vấn Lan đuổi tới liền chạy tới cửa đại môn, thấy nàng bị thị vệ hai bên ngăn đón liền phất phất tay cười nói với Tiết Vấn Lan: “Ngươi quả nhiên vẫn đến đây, vào đi! Ta mang ngươi đi gặp Tam ca.”
Tiết Vấn Lan ngẩng đầu nhớ tới mình gặp nàng ở nơi nào, trong đầu vừa động: “Thì ra ngươi là muội muội hắn thường bắt bên miệng, cám ơn.” Nàng hâm mộ Tô Mộ Tịch, bởi vì Tô Mộ Tịch có một ca ca yêu nàng. Mà nàng, ở trên đời này một người thân cũng không có, không thể phủ nhận Tô Hồng Diệu đã cho nàng ấm áp, nhưng ấm áp như vậy nàng không dám cầu nhiều. Vạn nhất ngày nào đó nàng trở lại thế giới của chính mình, Tô Hồng Diệu phải làm sao bây giờ? Người Tô gia đã yêu thì chính là cả đời, điểm ấy nàng tin.
“Không cần cảm tạ, Tam ca ta muốn gặp ngươi, ta biết.” Tam ca một chữ cũng không nói, Tô Mộ Tịch lại biết hắn muốn gặp Tiết Vấn Lan. Hai người không nói gì tiêu sái đến Hồng Diệu viên, Tô Mộ Tịch dừng lại trong vườn: “Ngươi đi qua đi! Ta ở chỗ này chờ ngươi.”
Tiết Vấn Lan không nói nhiều, thản nhiên gật gật đầu, không bao lâu, sắc mặt xám ngắt đi ra, “Tô cô nương, huynh ấy còn bao nhiêu thời gian?” Lúc nàng đi rõ ràng huynh ấy vẫn tốt, vì sao giờ lại thành như vậy ? Nàng nợ huynh ấy một mệnh, thật không còn cơ hội sao?
“Không biết, Lưu thái y nói sẽ kéo thời gian.” Nhìn Tiết Vấn Lan tỏ vẻ, Tô Mộ Tịch thực vừa lòng. Quả nhiên là có tâm, nhưng dám để Tam ca truy vất vả như vậy còn muốn buông tha, nàng sẽ không để nàng ta qua cửa dễ dàng. Tô Mộ Tịch nàng là người thực bao che khuyết điểm.
Tiết Vấn Lan đỏ mắt một chút, trình độ y học cổ đại nàng biết, nếu ngay cả Thái y đều tra không được, như vậy Tô Hồng Diệu… trong đầu lập tức chuyển, không phải là Tô Hồng Diệu cố ý dùng khổ nhục kế dẫn nàng trở về đi? Lập tức lại phủ định, Tô Hồng Diệu người này, ngay cả khi nàng đi còn không lên tiếng giữ lại, làm sao có thể dùng thủ đoạn ấy lừa nàng trở về? Mặc dù nàng không muốn thừa nhận, nhưng nàng đau lòng, nàng yêu phải nam tử cứu nàng khỏi gót sắt kia: “Huynh ấy, vì sao lại như bây giờ?”
“Không biết, Tiết cô nương đi! Tam ca có nói tới ngươi.”
Tô Mộ Tịch không đầu không đuôi nói một câu làm cho Tiết Vấn Lan có chút mộng, nhưng mà vẫn gật gật đầu.
“Quả nhiên là không phải nữ tử bình thường, có thể làm cho Tam ca ái mộ ngươi. Nhưng mà, giờ Tam ca ta như vậy, đương nhiên không xứng với ngươi, ngươi đã thăm Tam ca ta rồi, như vậy, xin mời rời đi thôi!” Biết đau lòng a, biết đau lòng ngươi còn chạy.
“Ta…” Tiết Vấn Lan vì Tô Hồng Diệu bị bệnh mà cả trái tim đều rối loạn, nghe xong Tô Mộ Tịch nói càng cảm thấy rối loạn.
Tô Mộ Tịch không muốn cho nàng nhiều thời gian suy nghĩ, trí tuệ của nữ tử này nàng không hề nghi ngờ, vươn tay: “Tiết cô nương thỉnh đi…”
“Ta, ta không muốn rời đi.” đầu óc Tiết Vấn Lan chưa suy nghĩ đã nói những lời này.
Cuối cùng cũng nói những lời này, Tô Mộ Tịch cười nhạt một chút: “Tiết cô nương muốn lưu lại, vậy hoàn thành tâm nguyện của Tam ca ta được không?”
“Tâm nguyện, tâm nguyện gì?”
“Tam ca ta thích ngươi, ngươi cũng biết đi!” Nhìn Tiết Vấn Lan áy náy không nỡ, tâm ý của Tam ca cứ để nàng ra tay là được.
Tiết Vấn Lan thở dài gật gật đầu: “Ta biết.”
“Như vậy, xin ngươi hãy gả cho Tam ca ta, ít nhất để cho Tam ca ra đi không còn tiếc nuối. Tam ca ta đi rồi, ngươi có thể rời Tô gia đi đến nơi khác.” ánh sáng chợt lóe trong mắt Tô Mộ Tịch, này nữ tử quả thật thông minh, nhưng lúc này lo lắng bệnh tình của Tam ca thì nào còn thông minh như vậy.
Tiết Vấn Lan ngẩn người, gả cho Tô Hồng Diệu, có thể chứ? Nàng đến thế giới này, cha mẹ thân thể này đã chết, mọi người ở thôn đều nói nàng là điềm xấu, lời này nàng sẽ không tin. Cho nên nàng bán tất cả gia sản, dùng nam trang phiêu linh mọi nơi, nàng nghĩ, có lẽ sẽ như lúc nàng tới mơ mơ màng màng mà trở về, không có gì vướng bận cũng tốt. Nhưng mà, nàng không biết sao mình lại chọc phải nữ nhân âm dương quái khí kia, nàng ta cưỡi ngựa thiếu chút nữa đạp lên người nàng. Nàng được Tô Hồng Diệu một thân áo trắng kéo ra, tuy rằng chân vẫn bị thương, nhưng đây là lần đầu tiên có người cho nàng ấm áp ở thế giới này.
Huynh ấy cẩn thận chiếu cố, nàng không phải là người không có tâm, sao có thể không phác giác, nhưng nàng sợ… mà giờ, thời gian của huynh ấy không nhiều lắm, nàng không sợ, cùng lắm thì cùng huynh ấy chết: “Được.”
Tô Mộ Tịch nhéo mạnh tay mình một cái, sợ mình sẽ vui vẻ cười ra tiếng. Tam ca, huynh không cần tùy tiện thú nữ nhân khác nữa rồi.