Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân

Chương 486: Phiên ngoại 7


Đọc truyện Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân – Chương 486: Phiên ngoại 7

“Sư phụ.” Trong thôn nhỏ bên cạnh rừng cây, tiểu tăng nhìn người thiếu niên vội vàng đi tới, quay đầu gọi sư phụ của mình.

Phất Y Đại Sư ra khỏi rừng cây, trước đó ngài vào thôn, cũng đã hỏi thăm chuyện của Duy và Lam. Cả hai đều sinh trưởng tại thôn này, Lam từ năm tuổi đã bái sư tập võ, rời khỏi thôn nhỏ. Duy từ khi hai tuổi cha mẹ đều mất, Duy ở với ông bà mà lớn lên, khi bảy tuổi, ông bà cũng lần lượt ốm chết. May mà thôn nhỏ này nhiều người lương thiện, mọi người cùng nhau chăm sóc, nuôi Duy khôn lớn. Lam bên ngoài xông xáo làm ăn, tuổi còn nhỏ mà đã danh chấn giang hồ, sư phụ hắn thậm chí muốn đem con gái độc nhất gả cho hắn, chỉ là Lam liều mạng cũng muốn hắn và Duy sau này không lo chuyện bạc tiền, liền dứt khoát từ chối, cùng Duy ở bên nhau, không màng chuyện giang hồ.

Phất Y Đại Sư quay đầu lại nhìn thôn trang nhỏ, đang là vụ mùa thu hoạch, trên đồng ruộng thóc lúa đã gặt vãn, hẳn sẽ là một vụ mùa bội thu. Phất Y Đại Sư cười rồi cúi đầu, người tu đạo, đều nói phàm nhân náo loạn, chỉ là Phất Y Đại Sư lại thấy nhân gian thực yên bình. So với không sơn yên tĩnh, vùng hoang vu mênh mang, trường hà cô mặc, nhân gian quả thực huy hoàng, lượn lờ khói bếp, gà chó kêu vang, điểm điểm đèn đuốc, đây mới là phong cảnh đẹp nhất thế gian.

“Sư phụ.” Tiểu tăng lữ hỏi sư phụ của mình: “Người định xem đến ba kiếp hay sao?”

“Đi thôi.” Phất Y Đại Sư mang theo tiểu đệ tử ra khỏi rừng cây.

“Sư phụ, người không nhìn thấy sao?”

“Thấy chứ.” Phất Y Đại Sư nói: “Bọn họ đều sống rất tốt, mặc dù có chút vận mệnh không thể tránh khỏi, nhưng kiếp này bọn họ đều hạnh phúc.”


“A!” Tiểu tăng lữ sôi nổi đi phía trước Phất Y Đại Sư, nói: “Sư phụ, bọn họ đều là người quen cũ sao?”

Phất Y Đại Sư chỉ cười, không nói gì.

“Cái gì gọi là có chút vận mệnh không thể tránh khỏi?” Tiểu tăng lữ lại hỏi.

“Ví dụ như cha mẹ duyên mỏng.” Phất Y Đại Sư nói.

Tiểu tăng lữ cái hiểu cái không gật đầu.

Phất Y Đại Sư đi rất chậm, như có chút đăm chiêu. Ông hôm nay không ngờ Duy và Lam lại nhận nuôi Thanh, Duy không thích đứa nhỏ này, nhưng chỉ cần Lam thích, y cũng sẽ nhận nuôi nó, huống chi thiếu niên này kiếp trước, trái tim có lẽ vẫn rất độc, tâm cơ có lẽ vẫn rất thâm trầm, nhưng không còn lệ khí của kiếp trước. Cả đời này rồi sẽ sống nơi sông núi bao quanh, cùng người thương bình an vượt qua thời niên thiếu, sẽ không có cơ hội đi sát phạt vô tình, khiến máu nhuộm thắm cả núi sông.

Thật tốt, Phất Y Đại Sư nhìn lên bầu trời, thở phào một cái.


“Sư phụ, người đi nhanh chút đi.” Tiểu tăng lữ ở phía trước Phất Y Đại Sư nói.

“Được.” Phất Y Đại Sư cười nói.

Tiểu tăng lữ tiện tay vặt một chùm lá xanh.

Phất Y Đại Sư cảm thấy cái gì đó, liền nói với tiểu đồ nhi: “Tân Độ, ngươi phải nhớ kỹ, thế nhân đều nói duyên ba kiếp, nhưng ba kiếp không phải cứ cầu là được. Nghiệp chướng kiếp này, kiếp sau phải trả, đời đời kiếp kiếp, nhân quả báo ứng, mặc kệ là kiếp nào cũng sống không uổng phí.”

“Sư phụ.” Tiểu tăng lữ mở miệng hỏi: “Vậy kiếp sau của Tân Độ, là một mảnh lá cây, hay là một đóa hồng liên (hoa sen hồng)?”

Một đóa hồng liên? Phất Y Đại Sư vội vàng hỏi: “Ngươi vì sao lại nói hồng liên?”

“Đồ nhi hôm qua nằm mộng, mơ thấy một hồ sen hồng nở hoa, có người đi vào trong ao, nhưng không đi ra.”

Phất Y Đại Sư một lúc lâu không nói gì. Đêm nay… Đại Sư ngắm nhìn trời sao, sao Bình Chương đế đúng là ảm đạm không ánh sáng.

“A Di Đà Phật.” Phất Y Đại Sư nói với đệ tử bên cạnh mình: “Tân Độ, chúng ta về thượng đô thôi.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.