Đọc truyện Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân – Chương 38: Ảnh vệ Kỳ Lân
“Thính Triều lão ca!” La Duy cón chưa ra đến ngoài sân, đã nghe thấy ngoài tường viện có người kêu lên.
La Duy lùi về sau, nhìn Lạc Thính Triều.
Lạc Thính Triều định lên tiếng ngăn cản, một hán tử cao lớn thô kệch đã xông vào.
Năm tên Long kỵ vệ lập tức xuất hiện, quây xung quanh La Duy.
Hán tử này vừa thấy La Duy, liền không có ý tốt mà nhìn Lạc Thính Triều cười, “Thính Triều lão ca, ta đang thắc mắc sao từ sớm đã không thấy ngươi, hóa ra nơi này có…”
“Im miệng!” Lạc Thính Triều vội vàng lên tiếng quát bảo ngưng lại, “Tiền huynh trước hết hãy trở về, ở đây ta còn có việc.”
“Ta cũng có việc tìm huynh đây!” Đại hán họ Tiền nói: “Ngày hôm qua ngươi cho ta loại người nào vậy?”
Lúc này vài hạ nhân lại kéo một nam tử thân thể xích lõa đi đến.
“Chẳng dùng được chút nào.” Đại hán họ Tiền cao giọng nói: “Một đêm ngất đến năm sáu lần, đến cuối cùng còn dám đẩy ta ra, Thính Triều lão ca, ảnh vệ nhà huynh càng ngày càng vô dụng! Để ta biến thành một bụng tức tối thế này đây!”
Đại hán cũng không thèm nhìn ánh mắt Lạc Thính Triều, cao giọng mắng, càng mắng càng hạ lưu.
La Duy nhìn nam nhân ngã trên mặt đất, tóc dài tán loạn che khuất khuôn mặt, thấy không rõ diện mạo. Nam nhân cuộn thân thể, phí công che lấp nơi riêng tư của mình. Toàn thân xanh tím, các loại vết thương dày đặc, hai tay hai chân đều sưng đỏ, nơi riêng tư đeo một chiếc vòng cố định, đã biến thành màu hồng tím. Càng khó xử hơn là, hạ thân người này còn có một dương cụ bằng ngọc, hai thứ chất lỏng trắng hồng hòa trộn vương đầy hạ thân, chảy xuống thành vũng. La Duy chỉ liếc mắt một cái liền biết ảnh vệ này đêm trước đã trải qua tra tấn như thế nào.
Lạc Thính Triều quan sát sắc mặt La Duy, thấy La Duy sắc mặt không đổi khác, thoáng thả lỏng tâm tình, nói với đại hán họ Tiền: “Nếu người này không tốt, ta lại đưa cho ngươi một người khác.”
Ảnh vệ của Kỳ Lân sơn trang là những hộ vệ tốt nhất ngoài Long kỵ vệ, rất nhiều người dùng nhiều tiền đến mua, nhưng bọn họ cũng là đám người không đáng giá nhất trên đời. Không có tư tưởng, không có tự do, không có hỉ nộ ái ố, bọn họ chỉ là con vật của chủ nhân, hết thảy đều nghe theo chủ nhân, chủ nhân muốn họ sống thì họ sẽ sống, muốn họ chết thì họ phải chết. Những người này từ nhỏ đã ở Kỳ Lân sơn trang chịu giáo huấn, những người cuối cùng có thể trở thành ảnh vệ cũng là số ít bước ra được từ địa ngục. Ảnh vệ Kỳ Lân từ nhỏ đã dùng dược vật tăng cường thể chất, cho nên bọn họ đều không sống lâu, hơn nữa dược vật tính dâm, trong thời gian chịu giáo huấn phải quần giao phát tiết để giảm bớt tính cường liệt của dược vật, cho nên trên đời này, người bình thường đều nói ảnh vệ Kỳ Lân là vật dơ bẩn.
Đại hán nói với Lạc Thính Triều: “Đây là ảnh vệ bên người huynh, sao có thể dùng! Hơn nữa chỗ kia cũng rộng, lão đệ ta có thể nhét vừa một nắm tay! Ba người cùng vào cũng vẫn được. Ta nói này ca ca, người này bị bao nhiêu người chơi đùa rồi? Không phải là huynh chơi chán rồi mới vứt cho ta đấy chứ?”
Lạc Thính Triều “hừ” một tiếng.
Ảnh vệ kia giãy dụa gượng lên mà quỳ, nhưng đã bị thương quá nặng, làm cách nào cũng không dậy nổi.
“Đưa đi Hình đường.” Lạc Thính Triều nói.
Ảnh vệ nghe hai chữ Hình đường, toàn thân run rẩy.
Vài hạ nhân trong sơn trang đi tới bên cạnh, trong đó một kẻ định túm tóc ảnh vệ này lôi ra bên ngoài.
Vệ Lam thà để vị bằng hữu tối hôm qua của trang chủ tra tấn đến chết, thân thể hắn đã rã rời, sao có thể chống lại một đêm bị hơn mười đại hán tra tấn? Lúc trước còn có thể dùng nội lực hoãn lại đau đớn, nhưng hiện tại chỉ cần dùng một chút nội lực thôi, tim phổi hắn sẽ đau kịch liệt, căn bản không dám dùng nữa. Không thể khiến khách nhân vừa lòng, kết cục của hắn cũng chỉ có chết, nhưng nếu vì thụ hình ở Hình đường mà chết, cái loại thống khổ hận không thể sớm chết đi này, hắn không muốn chịu đựng. Đêm qua hắn nên tự kết liễu mới phải, như vậy sẽ không phải chịu thêm vũ nhục trước khi chết, còn có thể chết thống khoái, nhưng hắn lại không dám, ảnh vệ không có quyền lựa chọn bất cứ cái gì cho bản thân mình cả.