Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân

Chương 10: Giang sơn cùng mỹ nhân


Đọc truyện Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân – Chương 10: Giang sơn cùng mỹ nhân

Đoạn đối thoại xưa cũ lại vang vọng bên tai, Hưng Võ đế khóc rống, nếu biết một lần kia là sinh ly tử biệt, ngài vô luận như thế nào cũng không để La Tri Cẩm ra khỏi cung.

Đại Chu đệ nhất mỹ nhân La Tri Cẩm thuở nhỏ đã có hôn ước cùng con trai của Trấn Quốc hầu, cho nên khi đó từ Thái Hậu, cho tới các đại thần thân tín đều không đồng ý cho Hưng Võ đế lập La Tri Cẩm làm hậu. Trấn Quốc hầu lúc ấy đã nhiếp chính nhiều năm, quyền khuynh triều dã, mà ngôi vị Hoàng đế này ngài chỉ vừa mới lấy được từ tay hoàng huynh, Trấn Quốc hầu vừa phế một vị hoàng đế, sẽ không ngần ngại mà phế tiếp một hoàng đế nữa. Huống hồ thân là vua của một nước, lại đoạt vợ người khác, như vậy khác nào hủy hoại thanh danh, vì thế bận tâm cái này, bận tâm cái kia, cuối cùng chỉ đổi lấy tin tức La Tri Cẩm bệnh nặng mà chết.

Hưng Võ đế cũng từng nghi ngờ thân thế La Duy, nhưng La gia thông báo ngày sinh của La Duy chậm hơn chừng ba tháng, hơn nữa La Duy béo tròn từ nhỏ, nhìn không ra một chút bóng dáng của La Tri Cẩm, vả lại chữ “Duy” trong tên La Duy cũng không phải chữ “Duy” mà ngài ban cho lúc trước, Hưng Võ đế liền nghĩ đó chỉ là trùng hợp.

Sau khi La Tri Cẩm chết, Hưng Võ đế liền lập La Tri Ý làm hậu, một năm sau tru di cả nhà Trấn Quốc hầu, mở ra một vương triều Đại Chu chân chính thuộc về riêng ngài, nhưng rốt cuộc vẫn không thể giữ được nữ tử mình yêu.


“Thì ra nàng đã sinh cho trẫm một nhi tử…” Hưng Võ đế nói với người trong bức họa: “Thì ra nàng dù bỏ cả tính mạng cũng không muốn phụ trẫm! Tri Cẩm, Tri Cẩm nàng thật ngốc, chỉ cần đợi trẫm thêm một năm nữa thôi, chỉ cần chờ trẫm một năm, trẫm đã có thể nắm trong tay thiên hạ! Tri Cẩm, nàng thật nhẫn tâm, bỏ trẫm một mình trên cõi đời này, chỉ có một mình trẫm.”

Chân tướng lộ rõ chỉ làm lòng người thêm bi thương, chân tướng mà kiếp trước La Duy cũng không hay biết, đang khiến Hưng Võ đế trong lòng tan nát. Khi ngài ở cùng với nữ tử họ La này, nàng không hề nói với ngài một chữ “yêu”, cũng không có biểu hiện gì đặc biệt, cho nên đến tận bây giờ, ngài đều cho rằng nàng yêu ngài ít hơn ngài yêu nàng nhiều lắm, lại không ngờ từ mười ba năm trước, nữ tử này đã dùng một phương thức thảm thiết nhất để nói cho ngài rằng, nàng yêu ngài.

Nhìn bức họa trước mắt, Hưng Võ đế chỉ thấy vô ngần tịch mịch. Ngài là Hoàng đế, có được thiên hạ, kỳ thật chỉ có bản thân ngài biết, cái ngài có chỉ là một bức họa mà thôi.

“Bệ hạ.” Bên ngoài có người hầu bẩm báo: “Thái tử điện hạ cùng nhị điện hạ cầu kiến.”

Hưng Võ đế đi đến tiền điện, ngồi xuống, nhìn hai đứa con trước mặt, nói: “Chuyện gì?”

Sau khi Long Ngọc cùng Long Huyền quỳ xuống hành lễ, Long Ngọc mới nói: “Phụ hoàng, nhi thần ngày mai rời kinh, nên tới chào từ biệt phụ hoàng.”


“Đi đường cẩn thận.” Hưng Võ đế ngữ khí lãnh đạm nói: “Chuyến đi này là để ngươi thăm thú một phen, giang sơn trong tương lai trẫm phải nhờ vào ngươi, ngươi hãy tự chứng kiến con dân Đại Chu có cuộc sống như thế nào.”

“Nhi thần tuân theo lời phụ hoàng dạy bảo.” Long Ngọc lại quỳ xuống nói.

“Hãy bình thân.” Hưng Võ đế nói: “Mai sau ngươi sẽ thay trẫm ngồi trên ngai vàng này, sợ là không còn cơ hội thăm thú như vậy nữa.”

“Phụ hoàng sẽ sống lâu trăm tuổi!” Long Ngọc vội nói.


“Phụ hoàng cũng là người.” Trên mặt Hưng Võ đế có một chút tươi cười, “Thế nào cũng sẽ có ngày đó.”

Long Ngọc cùng Long Huyền lại quỳ rạp xuống đất, nói như vậy, bọn họ không dám tiếp nhận.

“Bình thân.” ý cười trên mặt Hưng Võ đế vụt tắt. Ngài nhìn Long Ngọc, diện mạo Long Ngọc rất giống mẫu hậu La Tri Ý, nhưng không có bóng dáng La Tri Cẩm. Rõ ràng là cùng một mẹ, nhưng Tri Ý và Tri Cẩm lại tuyệt đối không giống nhau, đều này cũng khiến Hưng Võ đế vô cùng tiếc nuối.

Long Huyền ở phía sau Long Ngọc, mang một tâm tình khác, rõ ràng cùng là hoàng tử, hắn lại chưa bao giờ được sánh ngang hàng với người kia. Một người chỉ có thể chết dí trong hoàng thành, một người lại có thể đi tuần tra thiên hạ, Long Huyền sao có thể cam tâm?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.