Trọng Sinh Chi Ngã Tâm Phỉ Thạch

Chương 31: Luân hồi


Đọc truyện Trọng Sinh Chi Ngã Tâm Phỉ Thạch – Chương 31: Luân hồi

Edit + Beta: Carly

Nửa tiếng sau, một chiếc Lincoln dừng lại trước cổng biệt thự, từ trong xe bước xuống rất nhiều nhà sư. Người đứng đầu thân mặc áo cà sa, lớn tuổi râu dài, nghiễm nhiên là phương trượng trụ trì trong chùa.

Tề Tuyên đi ra cổng đón tiếp, hắn thấy vị trụ trì nọ thì gật đầu một cái, thủ thế mời vào, “Huyền Tịch đại sư, mời.”

Lúc Huyền Tịch đi ngang qua Lý Hiền thì liếc mắt nhìn cậu một cái, nhưng không hề dừng bước. Ông trực tiếp đi tới trước mặt Cát Sơn bị trói lại, nhìn người dưới đất, lắc lắc đầu.

“Đại sư, sao vậy? Có được không?” Tề Tuyên thấy ông lắc đầu không nói, không khỏi sốt ruột hỏi.

“A di đà phật, không thể, cũng không phải không thể.”


“Ý đại sư là gì?” Lý Hiền không nhịn được hỏi, vừa rồi hai người đã nói với cậu, họ mời một vị đại sư đến, tìm cách để Cát Sơn chết rồi linh hồn hóa thành tro bụi, vĩnh viễn biến mất trên cõi đời này, cậu nghe xong liền có chút bất an.

Huyền Tịch đưa mắt nhìn Lý Hiền, “Thứ cho lão nạp nhiều lời. Thế gian vạn vật, thiên đạo luân hồi, tự có duyên phận của nó, ví dụ như ba vị thí chủ đây, nếu dùng sức người cưỡng chế bóp méo, giống như nghịch thiên vậy, tương lai chắc chắn sẽ phải chịu nỗi khổ phản phệ. Ba người các cậu đã bước qua vực sâu vạn trượng để đến được đây, mới biết đi tới ngày hôm nay thật sự không dễ, những chuyện của các cậu trước đây đều là nhân quả, sao lại gây thêm nhiều sát nghiệt nữa.”

Tề Tuyên lạnh lùng nhìn ông, không hề bị lay chuyển, “Hừ, đại sư chẳng lẽ không biết? Người này nhất định phải chết hôm nay, tại sao tôi mời ông đến đây, chúng ta đã sớm nói rõ rồi, đại sư ngài cũng đã đáp ứng, sao bây giờ lại nói mấy lời như đúng như sai đó? Nếu như đại sư sợ rằng làm như vậy sẽ tổn hại đến tu vi phật pháp của ngài thì không cần miễn cưỡng, chúng tôi sẽ mời một cao minh khác.” Hắn không khách khí nói.

“Đại sư, có cách nào siêu độ linh hồn, khiến người đó quên đi quá khứ không?” Lý Hiền lo lắng, “Đại sư uyên bác, người này đối với chúng tôi thật sự không thể không trừ đi.” Cậu cũng không muốn hai người bọn họ vì mình mà phải gánh chịu bất cứ nguy hiểm nào.

Huyền Tịch gật đầu, “Có, lần này chúng tôi bằng lòng đến đây, chính là vì thế.”

Tiêu Vũ đứng một bên đột nhiên lạnh lùng nói, “Huyền Tịch đại sư, ngài đúng là giảo hoạt, nếu bọn tôi muốn người này nhất định phải hồn phi phách tán, vĩnh viễn không được đầu thai thì sao?”

Huyền Tịch niệm một tiếng a di đà phật, cũng không nhìn y, chỉ nhắm mắt nói, “Vừa rồi lão nạp đã nói, không thể, cũng không phải không thể. Chỉ có điều, hai vị vì vị thí chủ trước mắt này, tương lai người phải chịu nỗi thống khổ vì bị phản phệ, chắc chắn là cậu ấy. Như vậy, có thể sao?” Lời của ông chọc đúng chỗ đau, sắc bén vô cùng.

“Ha ha ha ha, tốt, tốt, đại sư hẳn là nhìn trúng điểm này đi!” Tề Tuyên cười lạnh mấy tiếng, “Đại sư đã nói thế, chúng tôi còn có thể làm gì đây? Chỉ là, đại sư, tôi không quan tâm cái gì thiên đạo luân hồi, tôi chỉ muốn hỏi một câu, ngài có thể bảo đảm, người này sau khi chết đi rồi đầu thai, thật sự có thể quên hết quá khứ?” Ánh mắt hắn sắc bén nhìn Huyền Tịch.

“Tất nhiên.” Huyền Tịch cũng nhìn lại hắn, vô cùng nghiêm túc.

“Thế thì, cứ làm như những gì đại sư đã nói đi!” Tề Tuyên nhìn về phía Tiêu Vũ, gật đầu.

Chờ Huyền Tịch và các vị đại sư bày xong trận pháp, Tiêu Vũ lập tức phất tay, một thuộc hạ cầm súng bước tới.

“Ra tay đi.”


Người kia đi tới trước người Cát Sơn, giơ súng nhắm ngay tim gã, liên tục năm phát, mỗi phát đều bắn vào cùng một nơi. Cát Sơn trợn to mắt, trước khi chết, trong mắt gã cư nhiên chỉ còn lại vẻ thoải mái vì được giải thoát, có vẻ đoạn đối thoại vừa rồi gã cũng nghe thấy.

“A di đà phật.”

Lần siêu độ vong hồn này kéo dài chừng mấy tiếng, sau khi kết thúc, còn phải cho người đưa thi thể Cát Sơn đi hỏa táng, rồi đem tro cốt chôn dưới chân núi Thiên Phật, mới xem như hoàn thành siêu độ. Đợi khi bọn họ tiễn mấy người Huyền Tịch đi, thời gian cũng đã đến tối.

“Sư phụ, chúng ta chuyên tâm tu phật, hôm nay cư nhiên trơ mắt nhìn người ta sát sinh mà không ngăn cản, phải làm sao đây? Phật tổ sẽ không trách phật chứ?” Một tiểu sa di trẻ tuổi đang trên đường trở về không nhịn được hỏi Huyền Tịch.

“A di đà phật. Khổ Tuệ, người đó đã hãm sâu vào ma chướng từ lâu, không thuốc nào có thể chữa được, mà mệnh số của anh ta đã hết, tâm cũng không còn muốn sống, còn không bằng chết đi rồi chuyển thế. Chúng ta vừa rồi mới xua đi lệ khí của anh ta, tẩy sạch vong linh, về sau khi có được một cuộc sống mới, chắc chắn sẽ là một linh hồn thuần khiết, quên đi tất cả chuyện cũ quá khứ, có một sinh mệnh mới. Kiếp này tuổi thọ của anh ta kết thúc trước thời hạn đã định, đợi sang kiếp sau, sẽ trả lại cho anh ta gấp đôi, như vậy, cũng không uổng cho vận mệnh bị một phen đùa giỡn của anh ta.”

Tiểu sa di hiểu rõ gật đầu: “Những người này rõ ràng đều có ký ức của một đời khác, đúng là chuyện lạ a? Chỉ là, nếu mọi việc đều lặp đi lặp lại như vậy, cũng không biết là tốt hay xấu?” Cậu nhíu mày nhìn sang Huyền Tịch.

“Ha ha ha, Khổ Tuệ, huyền cơ thiên địa, chúng ta há có thể phỏng đoán. Con nói bọn họ sống lại làm lại, cũng không biết rằng, trong thế giới kia, nhất định là đã oán hận đến tận cùng, không cam đến tột cùng, chết không nhắm mắt, linh hồn mới vùng vẫy giãy dụa, không cách nào đầu thai, rồi mới ảnh hưởng đến thế giới này, tỉnh lại ở đây, tìm con đường ra.”

“Một thế giới khác? Sư phụ, ý người là không phải kiếp trước, mà là một thế giới khác? Nghĩa là sao?”

“A di đà phật. Phật viết: Không thể nói. Về sau con sẽ rõ.”


“Cát Sơn…Anh ta sẽ không trở lại nữa sao?” Lý Hiền nhìn các đại sư đã đi xa, trong lòng thấy phức tạp vô cùng.

Một cánh tay ôm lấy bờ vai cậu, “Hắn ta sẽ không trở lại nữa, tất cả đều đã kết thúc.” Tiêu Vũ đưa tay xoa má cậu, “Ai cho em tới hả? Có biết khi nãy nguy hiểm đến cỡ nào không?”

Tề Tuyên đứng một bên, cũng trưng vẻ mặt khởi binh hỏi tội nhìn cậu.

Lý Hiền xoay người, nghiêm túc nói, “Em biết hai người muốn bảo vệ em, không muốn em khổ sở sợ hãi, nhưng mà, em không muốn các anh lúc nào cũng phải lo lắng cho em, em muốn cùng các anh đối mặt với chuyện này. Vừa nãy, những lời em nói với Cát Sơn đều là thật tâm, em không yếu đuối đến vậy, bị người hại đã muốn tìm chết, em chỉ nghĩ phải làm sao để báo thù cho chính mình. Khi đó em không muốn sống, cũng không phải vì chuyện kia, mà vì em cho là…đó thật sự là do A Tuyên ra lệnh, nghĩ những trả giá của em thế nhưng không hề đổi lấy được tình yêu của anh, còn bị anh dùng cách tàn nhẫn như vậy để vứt bỏ, cuộc đời em như một trò cười vô nghĩa, quá tuyệt vọng, nên mới…”

Tề Tuyên ôm chầm lấy cậu, môi dán sát vào tai cậu, “Xin lỗi…Đã bỏ em lại mà đi, đó là chuyện mà tôi hối hận nhất, sẽ không bao giờ nữa…A Hiền…”

“Ân, em biết. May mà em tới, bằng không nghe tin em trúng độc, hai người nhất định sẽ bất an không yên, e rằng mục đích của gã sẽ thành công. Em rất vui.” Nghĩ tới Tiêu Vũ vẫn còn bên cạnh, cậu có phần lúng túng đẩy Tề Tuyên ra, “Chúng ta cũng rời khỏi đây thôi, trước khi tới đây em đã chuẩn bị rất nhiều đồ ăn rồi, trở về làm cơm đi?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.