Trọng Sinh Chi Mang Vợ Về Nhà Chơi

Chương 45: Cậu đã quên tôi sao?


Đọc truyện Trọng Sinh Chi Mang Vợ Về Nhà Chơi – Chương 45: Cậu đã quên tôi sao?

– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –

Tưởng Chấn Vũ mở to mắt ra, hai mắt đỏ sậm, tóc dài vọt hơn 10cm, mái tóc ngắn khoan khoái vốn dĩ biến thành một đầu tóc dài đen như mực, rối tung trên mặt đất, móng tay thon dài cũng mọc ra thêm vài ly, bén nhọn cắm trên sàn, hắn lầm bầm một tiếng rồi linh hoạt nhảy lên, xoay vòng trên không, vững vàng rơi xuống đất, xoay xoay cổ tay, bộ mặt lạnh lùng nhìn Tần Phong.

Tần Phong gần như mê muội vuốt ve gương mặt Tưởng Chấn Vũ, ngón tay xẹt qua răng nanh sắt nhọn của hắn, một giọt máu rơi xuống… Phất mái tóc dài của hắn sang bên tai, tán thưởng nói: “Cậu quả nhiên là tốt nhất… vô cùng hoàn mỹ… vô cùng mạnh mẽ…” Đây là người duy nhất sau khi dùng thuốc mà không mất đi lý trí, nhưng cũng tuân lệnh giống như một con chó biết vâng lời.

Tưởng Chấn Vũ hơi hơi ngẩng đầu nhìn Tần Phong, sau đó hạ tầm mắt, lạnh lùng nói: “Chủ nhân.”

Tần Phong liếc mắt nhìn xung quanh cảnh tượng bốn phía sở nghiên cứu, khép mắt lại, ức chế sự kích động trong đáy lòng, ngày này rốt cục cũng đã tới… gã không mơ ước gì nhiều… Chỉ cần người kia có thể sống lại… mở mắt bình đạm nói: “Gọi Béo Béo ra.”


Thực nghiệm của gã còn thiếu một bước… Béo béo là mấu chốt lớn nhất…

Tưởng Chấn Vũ phất tay, đem Béo béo trong không gian quăng ra, Béo béo rơi xuống đất, nhe răng trợn mắt rống giận với Tần Phong rống, nhưng nó vừa nhe nanh gương vuốt, thân thể nhỏ cũng phát run… Bản năng của nó cho thấy người đứng trước mặt này có sự uy hiếp vô cùng lớn.

Tần Phong tựa như lơ đãng nhìn Béo béo, ôm nó lên, đặt lên đài thực nghiệm, phất tay ý bảo Tưởng Chấn Vũ cùng đám tang thi kia lui ra bên ngoài, “Đi ra ngoài, bảo vệ nơi này cho ta, không cho phép bất cứ ai tiến vào, nếu có người đến, lập tức giết chết.”

Tưởng Chấn Vũ lùi ra ngoài phòng, đứng thẳng, lặng thần, ánh mắt lăng lăng nhìn thẳng phía trước, không có tiêu điểm, tựa như là một pho tượng bình thường.

Đột nhiên, đằng xa truyền đến âm thanh cành cây bị đạp gãy, Tưởng Chấn Vũ ngẩng đầu, nhìn nơi phát ra tiếng động, có một người quần áo rách nát, tay chân tràn ngập vết lốm đốm to nhỏ không đều, chật vật không chịu nổi.

Lúc Dịch Tiểu Lâu bị thổi bay, thân thể bị nhánh cây đâm trúng rất nhiều, độc tố thâm nhập thân thể, khiến y hôn mê một lúc, vốn tưởng rằng sẽ cứ chết đi như vậy, y lại kỳ tích tỉnh lại, độc tố trong cơ thể dường như đã được giải, có lẽ đây là vì y kế thừa huyết thống linh thú, trong đó đây là dị năng mạnh nhất.

Tỉnh lại, y liền bắt đầu tìm kiếm Tưởng Chấn Vũ, cũng không biết đi bao lâu rồi, loáng thoáng trông thấy một dãy phòng ốc liền tìm đến, kết quả không ngờ có thể ở nơi này tìm được Tưởng Chấn Vũ, trong lòng vừa mừng vừa sợ.

Lúc vui mừng muốn chạy qua ôm lấy Tưởng Chấn Vũ, lại bị ánh mắt thù địch đầy xa lạ của hắn mà kinh ngạc, dừng chân, không dám tin nhìn chằm chằm Tưởng Chấn Vũ, miệng hé ra hợp lại, muốn nói cái gì cũng không thể.

Tưởng Chấn Vũ đề phòng nhìn chằm chằm Dịch Tiểu Lâu đằng xa, ngón tay đưa ra phía trước vài thước, hai tay vào trạng thái tùy thời công kích, chủ nhân có mệnh lệnh không cho bất cứ kẻ nào tới gần nơi này.

Sắt mặt Dịch Tiểu Lâu tái nhợt, bả vai run kịch liệt, từng chút từng chút bước tới, chỉ là mỗi bước đi, hô hấp của y liền khó khăn thêm một phần, bởi vì càng tới gần Tưởng Chấn Vũ, y càng có thể cảm nhận được ánh mặt hắn nhìn chằm chằm mình, lạnh như băng mà tràn ngập thù địch… Nhẹ giọng hỏi: “A vũ… Cậu không nhận ra tôi sao…” Tiếng nói vô cùng nhỏ, nếu không cẩn thận nghe, hoàn toàn nghe không nghe được y nói cái gì.

Tưởng Chấn Vũ rất nhanh nhảy đến trước người Dịch Tiểu Lâu, móng vuốt vung lên, ở trên mặt,cánh tay y lưu lại một vết trảo khắc sâu, hơi hơi nhíu mi lui về phía sau đến chỗ đứng ban đầu, có chút u mê, hắn vừa rồi có thể một kích giết chết người này… Nhưng hắn không làm…


Dịch Tiểu Lâu che miệng vết thương trên cánh tay, cũng không để ý tới vết thương trên mặt, lại bước đến, từng chút từng chút một chậm rãi tới gần Tưởng Chấn Vũ, gian nan mỉm cười nói: “Cậu… Thật sự không nhận ra tôi sao…”

Rõ ràng đã hứa sẽ luôn nhận ra nhau… Sao cậu lại có thể thất ước…

Không đựơc lại đây… Bước qua nữa ta sẽ… sẽ làm gì bây giờ? Vì sao không thể động thủ… Chủ nhân ra lệnh cho hắn… Hắn phải trung thành với chủ nhân… Không thể cãi lời chủ nhân… Mau giết y… Mau giết y!

Đột nhiên, một gã sắc mặt xám trắng nhảy dựng lên, miệng gào thét gì đó không rõ đánh về phía Dịch Tiểu Lâu, móng vuốt thẳng tắp chụp vào cổ y.

Mau tránh ra! Tưởng Chấn Vũ không rõ đáy lòng thình lình khủng hoảng cái gì! Thân thể cứ tự hoạt động, chắn công kích của tên trước mặt, đem Dịch Tiểu Lâu gắt gao bảo vệ phía sau lưng.

Dịch Tiểu Lâu ôm chặt lấy Tưởng Chấn Vũ phía trước, vùi đầu vào lưng hắn, lại quật cường không khóc lên, chỉ cắn chặn môi, cứ như vậy không nói một lời ôm lấy Tưởng Chấn Vũ, gắt gao, gắt gao ôm.

Tưởng Chấn Vũ muốn giãy dụa, lại sợ làm bị thương người sau lưng… Hắn không rõ tình cảm đang bùng cháy trong lòng là gì, chỉ biết khi nhìn thấy dáng vẻ yếu ớt của người này khiến hắn rất không thoải mái… Dường như hắn đã quên một chuyện rất quan trọng, rốt cuộc là chuyện gì đây?


Lúc Tần Phong bước ra khỏi sở nghiên cứu, nhìn thấy chính là cảnh Dịch Tiểu Lâu ôm Tưởng Chấn Vũ, ánh mắt đảo nhanh, xem ra thuốc trong người Tưởng Chấn Vũ không hoàn toàn có tác dụng, bởi vì sâu trong lòng hắn vẫn còn nhớ rõ Dịch Tiểu Lâu, còn sót lại tình cảm của hai người.

Gã không còn nhiều thời gian nữa… Không thể tiếp tục hao phí ở đây… Cứng rắn mở miệng ra lệnh nói: “Làm cái gì vậy? Không phải ta đã bảo ai đến gần sở nghiên cứu đều phải giết hết sao?”

Động tác của Tưởng Chấn Vũ nháy mắt tạm dừng, sau đó vùng mạnh khỏi vòng tay Dịch Tiểu Lâu, phản thủ một trảo, theo bản năng tránh chỗ yếu hại trên người y, hung hăng chộp vào bụng y, mặc y té trên mặt đất, xoay người về bên cạnh Tần Phong.

Trong tay Tần Phong vuốt ve một lọ thuốc màu xanh, bỏ vào túi tiền, xoay người đi sâu vào rừng, đoàn người Tưởng Chấn Vũ cũng nhanh chóng đuổi theo.

Trước khi đi, Tưởng Chấn Vũ quay đầu nhìn đôi mắt trừng lớn nhìn mình của Dịch Tiểu Lâu, khẽ dừng chân, sau đó gạt đi bất thường trong lòng, quay đầu thản nhiên bước đi.

Xa hơn một chút, một chiếc phi cơ to lớn chậm rãi bay lên, bay về phía xa xa…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.