Đọc truyện Trọng Sinh Chi Mang Vợ Về Nhà Chơi – Chương 41: Bạch Phao Huệ bị knockout
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
Đã một tháng sau ngày Dịch Tiểu Lâu tỉnh lại, trong một tháng này, nếu Tưởng Chấn Vũ không có việc gì quan trọng đều đã một tấc không rời chăm nom bên cạnh Dịch Tiểu Lâu, sợ y vì dòng máu linh thú gì đó mà ngất xỉu, phiền tới nỗi Dịch Tiểu Lâu hận không thể một chưởng đập chết Tưởng Chấn Vũ.
Nếu hỏi Dịch Tiểu Lâu việc sở hữu huyết thống linh thú ấy khiến y thay đổi gì? Y nhất định sẽ trả lời: Ăn nhiều, ngủ ngon, khoẻ mạnh hơn trước! Cẩn thận nghe kỹ giọng điệu của y, sẽ phát hiện mỗi lần đều là y cắn răng nói những lời này, vốn tưởng rằng dòng máu linh thú thức tỉnh có thể khiến y có được dị năng, kết quả lại việc gì cũng không xảy ra cả!
Đương nhiên, trong một tháng này cũng không thể nói không có gì xảy ra được, tên đàn ông tên Tần Phong lần trước đến nhà Đoàn Dự Thanh cứ cách vài hôm lại đến tìm Tưởng Chấn Vũ, nói là có nhiều vấn đề muốn thảo luận về bộ đội đặc nhiệm, nhằm giúp bọn họ trong việc chế tạo vũ trang cho quân đội.
Mỗi khi Dịch Tiểu Lâu nghe cái cớ đó đều khinh thường cười nhạo nói: “Sao không thấy hắn tới tìm tôi – bộ đội đặc nhiệm, người cũng hiểu hết cảnh vụ vậy?” Nói xong, còn hung hăng trừng mắt nhìn Tưởng Chấn Vũ, ngẫu nhiên còn nhe răng cười tìm hắn đến võ quán luyện tập, nói là luyện tập, thật ra chỉ có một mình Dịch Tiểu Lâu lao vào đánh Tưởng Chấn Vũ thôi, ai bảo đồng chí Tưởng Chấn Vũ dám làm chuyện “chột dạ” như vậy làm gì?
Giờ đây, Tưởng Chấn Vũ rất không mong muốn gặp lại Tần Phong, mỗi lần hắn đến đều mặt nhăn mày nhó, có khi còn minh trào ám phúng* một phen.
*Minh trào ám phúng: 明嘲暗讽 chế giễu, nói bóng nói gió.
Sáng sớm, Dịch Tiểu Lâu sửa sang lại quân phục, đội quân mũ, phù chính, đứng trước gương ngắm, cảm thấy không còn chỗ nào không hài lòng, phong độ xoay người lại, quay chùm chìa khoá trong tay, chuẩn bị đi làm.
Tưởng Chấn Vũ canh lúc Dịch Tiểu Lâu xoay người trong nháy mắt, một phen đè ót Dịch Tiểu Lâu, bước đến nhanh chóng hôn một cái, cười tủm tỉm nói: “Nếm thử cũng rất ngon~”
Đây là một cái hôn phớt, cùng lắm chỉ là khom khom người đến khóe miệng mà thôi.
Dịch Tiểu Lâu sửng sốt một chút, sau đó cũng bước tới, hôn Tưởng Chấn Vũ một cái, liếm liếm môi nói: “Lễ thượng vãng lai*.” Nói xong, tiêu sái lướt qua Tưởng Chấn Vũ, ra hướng ngoài cửa.
*Dạng như “có qua có lại” ấy mà
Còn Tưởng Chấn Vũ vẫn đứng trong phòng vỗ vỗ đầu, bà nhà mình thật đúng là không biết hai chữ “rụt rè” viết thế nào mà, rõ ràng người bắt đầu là mình, bất quá “lễ thượng vãng lai” bốn chữ này cũng không sai, còn có thể hôn qua hôn lại, mùi vị thật sự là rất tốt, không biết khi nào thì lại được lên giường với vợ nữa đây.
Có chút buồn rầu nhìn tiểu huynh đệ, bất quá là một cái hôn nhẹ, tiểu huynh đệ thế nào lại tinh thần như vậy, sức tự chủ của hắn với vợ, ra trận chỉ có nước nhận thua mà thôi.
Từ lần trước nếm hương vị của vợ xong, hắn mới biết được bản thân đã khát vọng khối thân thể này lâu đến vậy, ngồi trên giường, cởi bỏdây lưng, khoá kéo, động tác trên tay thô bạo cao thấp chà sát.
Không biết về sau có phát triển đến nỗi cứ đến gần vợ là phát tình không? Nếu thật như vậy chẳng lẽ mình phải rời xa vợ sao?
Trong lòng suy nghĩ loạn thất bát tao, động tác trên tay không chậm lại chút nào, ngược lại còn có xu thế càng lúc càng nhanh, thẳng đến khi tiểu huynh đệ thoải mái phóng ra xong, Tưởng Chấn Vũ mới lấy giấy lau khô, tinh thần sảng khoái ra khỏi phòng.
Ngoài cửa, Dịch Tiểu Lâu tựa cửa, hai tay ôm ngực nhàn nhã chờ, thấy Tưởng Chấn Vũ đi ra, khóe miệng gợi lên, cười nói: “Thoải mái chưa? Mau thật…”
Gương mặt Tưởng Chấn Vũ xanh mét, không cam lòng nói: “Tôi ra mau hay không chẳng lẽ cậu không biết? Lần trước tôi khiến cậu rất thoải mái đó~” Vừa lòng nhìn mắt sắc mặt Dịch Tiểu Lâu xịu xuống, mà, tôi mau không phải vì sợ trễ giờ làm sao? Đấu với cậu, tôi dĩ nhiên sẽ duy trì lâu thật lâu rồi!
Hai người náo loạn một trận, cuối cùng cũng chạy đến chỗ làm sát giờ tập trung, không nghĩ tới lại gặp Bạch Phao Huệ tiểu thư-người đã một tháng không gặp ngay trước cửa lớn.
Dịch Tiểu Lâu nhíu mi nhìn Tưởng Chấn Vũ: Đào hoa của cậu lại tới nữa! Tưởng tiên sinh thật là diễm phúc thâm sâu, hết nam hoa đào Tần Phong lại tới nữ hoa đào Phao Huệ, thật sự là mọi việc đều thuận lợi, vô cùng hưởng thụ!
Tưởng Chấn Vũ nâng trán, làm sao hắn không thấy ý cười nhạo trong mắt Dịch Tiểu Lâu được chứ? Hung hăng trừng mắt nhìn người trước mặt, Bạch Phao Huệ điềm đạm đáng yêu hai tay nắm chặt trên làn váy áo, cô không phải pháo hôi sao? Xuất hiện vài lần là tốt rồi, năm lần bảy lượt xuất hiện thật có lỗi với cái tên của cô!
Bạch Phao Huệ ngẩng đầu liếc mắt nhìn Tưởng Chấn Vũ một cái, cúi đầu, sau đó lại ngẩng đầu, cúi đầu, lập lại vài lần như thế, cũng không hé ra nửa câu.
Cô mở miệng nói chuỵên đi chứ! Dũng cảm nói hết suy nghĩ trong lòng cô, lớn tiếng lên! Cô không nói chuyện thì mấy lời tôi định nói trong bụng biết nghẹn đến khi nào! Cha cô không phải thượng tá sao? Cha cô không phải lôi lệ phong hành* sao? Sao cô lại nhu nhược vậy? Người ta nói hổ phụ vô khuyển tử*, nói ra mấy câu chứng minh khí phách bản thân đi chứ!
*Lôi lệ phong hành: 雷厉风行 ý như “uy nghiêm”.
*Hổ phụ vô khuyển tử: ý dạng như: cha mạnh mẽ không thể đẻ ra con vô dụng được.
Dịch Tiểu Lâu nhìn Tưởng Chấn Vũ nghẹn vặn vẹo mặt, có chút thương hại, trời cao minh giám, gặp phải loại phụ nữ thế này, không thể đánh không thể mắng thật khó đối phó! Vậy nhưng có thể chơi đùa một chút cho đời thêm lạc thú!
Sau khi Bạch Phao Huệ ngẩng lên cúi xuống vài lần xong, rốt cuộc hạ quyết tâm, hít sâu một hơi nói: “A Vũ, chúng ta thật sự không có khả năng sao? Anh có nhớ chuyện tình năm ấy ven hồ Đại Minh không*?”
*Cái mà BPH nhắc đến là hình ảnh mẹ Tiểu Yến Tử trong Hoàn Châu Cách Cách ạ:]]]]~ một người đàn bà phải sống bên bờ hồ Đại Minh suốt đời hoài phí cả một thời xuân vì yêu một người đàn ông ( Hoàng thượng). Mình cũng chẳng nhớ rõ lắm, nếu ai có nhu cầu thì google để biết thêm chi tiết.
Phụt! Tưởng Chấn Vũ và tiểu Lâu hai người song song phun ra, sau đó nhanh chóng nghiêm mặt như khúc gỗ, một bộ chính nghĩa lẫm liệt.
Đây là xem truyện Quỳnh Dao đến tàn não? Cô cho cô đang diễn thanh cung kịch* sao? Còn bày đặt ven hồ Đại Minh! Bây giờ mà còn tìm được cái ven hồ đó sao!
*Thanh cung kịch: Kịch tranh đấu cung đình
Tưởng Chấn Vũ dùng sức nhéo đùi mình, nhìn cười, hòa khí nói: “Bạch tiểu thư, chúng ta không có chữ “từng”, cho nên đương nhiên sẽ không có khả năng này.”
Tưởng Chấn Vũ thật không thể hiểu được, Bạch Phao Huệ này rốt cuộc thích mình ở điểm nào, ngày đó xem mắt không tốt đẹp gì không nói, sau cũng chưa gặp lại, sao cứ tìm mình nói yêu thương gì đó? Còn nữa sao ngày nghe cô ta nói càng tựa như mình và cô ta từng trải qua một đoạn tình cảm vậy, không phải đã bị chứng ảo tưởng chứ?
Bạch Phao Huệ đột nhiên dữ tợn chỉ vào Dịch Tiểu Lâu, mắng: “A Vũ, có phải vì tên này mà anh không yêu em không? Có phải nó dụ dỗ anh không?”
Dịch Tiểu Lâu ngạc nhiên phát hiện, y trong mắt Bạch Phao Huệ não tàn này, lại trở thành tiểu tam* chọc gậy phá uyên ương! Điều này khiến y cảm thấy bị vũ nhục, sao y có thể là tiểu tam? Đã gặp qua tiểu tam nào đẹp trai phóng khoáng, suất khí ngất trời như vậy chưa?
*Tiểu tam: người thứ ba
Dịch Tiểu Lâu giận, hậu quả rất nghiêm trọng, một phen khoác tay Tưởng Chấn Vũ, cười tủm tỉm nói: “Tôi với anh ấy đã sớm định ước chung thân, sao lại nói là tôi dụ dỗ ảnh? Hơn nữa là anh ấy theo đuổi tôi, không phải tôi theo ảnh!”
Bạch Phao Huệ bi thương chảy nước mắt, tay hung hăng giật lấy cánh tay Tưởng Chấn Vũ, ngón tay run run chỉ vào Dịch Tiểu Lâu, khóc nói: “A Vũ, nó nói láo! Em không tin! Anh yêu là ta sao lại có thể theo đuổi người như vậy? Em không tốt chỗ nào, anh nói cho em biết được không? Em sẽ sửa!”
Tưởng Chấn Vũ muốn hỏng mất, đây là nháo thế nào ra? Hắn bình tĩnh đẩy tay Bạch Phao Huệ ra, nghiêm túc nói: “Cậu ấy nói đều là sự thật.”
Bạch Phao Huệ lắc đầu, khiếp sợ lui về phía sau hai bước, ai ai oán oán nói: “Em không tin! Em không tin… Đây không phải sự thật…”
Dịch Tiểu Lâu hừ cười: “Không tin? Tôi đây chứng minh cho cô xem!” Nói xong, liền kiễng chân, một phen đè ót Tưởng Chấn Vũ lại, hôn sâu cuồng nhiệt!
Tách– tiếng máy chụp ảnh vang lên.
Bạch Phao Huệ nguyên bản còn lắp bắp, thương tâm nước mắt chảy ròng đang cười hì hì cầm một cái máy chụp ảnh, liên tục tách tách chụp cảnh hai người hôn nhau, phía sau cô còn có một người đàn ông đẹp trai, bất đắc dĩ ôm eo cô, cưng chiều nhéo mũi, cười nói: “Chơi đủ chưa?”
Bạch Phao Huệ hạnh phúc tựa vào người đàn ông, giơ máy ảnh lên, cười nói: “Từ sớm đã muốn diễn một hồi như vậy rồi! Đùa vui thật!”
Hai người không tin nổi nhìn cặp tình nhân trước mắt, cảm thấy bọn họ cứ như là mấy đứa ngốc bị đùa giỡn vậy.
Tưởng Chấn Vũ tức giận trừng mắt người đàn ông, “Anh dám để cho người của mình chơi đùa với người khác kiểu vậy? Nếu cô ta thật lòng thích tôi thì phải làm sao bây giờ?”
Dịch Tiểu Lâu cũng không nghĩ tới, vốn dĩ là y đùa giỡn người ta, không nghĩ tới ngược lại bị người ta đùa giỡn, sự chênh lệch tình cảnh làm cho y cảm thấy vô cùng thất bại!
Người đàn ông yêu chiều nhìn Bạch Phao Huệ, cười nói: “Thật sự yêu một người, cho dù cô ấy muốn hủy diệt cả thế giới, tôi cũng sẽ ủng hộ, huống chi chỉ là chút việc nhỏ diễn trò đùa giỡn này.”
Tưởng Chấn Vũ tuy rằng cảm thấy người này nói có đạo lý, nhưng không thể nhận thua, vì thế mở miệng nói: “Cưng chiều mù quáng có khi ngược lại sẽ làm nguội lạnh tình cảm.”
Bạch Phao Huệ ngăn cản người đàn ông đang định phản bác, ngẩng đầu lên, cuối cùng lần đầu tiên lộ ra gương mặt tao nhã hào phóng, nho nhã lễ độ nói: “Đùa giỡn các anh, em thật có lỗi, nhưng ai bảo anh không chịu phối hợp với em? Cha không đồng ý cho em và Diêu ở bên nhau, cứ thúc giục em đi xem mắt, vì thế em đã định tìm anh diễn trò yêu đương, giấu diếm người nhà, bất quá như bây giờ cũng rất tốt, cha cứ cho rằng em yêu anh đến si ngốc, thoả thuận với em, chỉ cần em có thể buông tha cho anh, tùy em muốn yêu ai thì yêu.”
Nói rõ mọi chuyện xong, hai người Bạch Phao Huệ liền dắt tay nhau bỏ đi.
Tưởng Chấn Vũ nhéo nhéo vòng eo Dịch Tiểu Lâu: “Chúng ta có tính là làm một chuyện tốt không?”
Dịch Tiểu Lâu nghĩ nghĩ, tuy rằng cảm thấy bị đùa giỡn vẫn rất khó chịu, bất quá vẫn là nói: “Tính! Lần sau đùa lại bọn họ!”
Vì thế, không thể tránh khỏi, lần này bọn họ lại trễ làm!