Đọc truyện Trọng Sinh Chi Mang Vợ Về Nhà Chơi – Chương 13: Chiến đấu trong rừng
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
Ngay lúc trận đấu sắp bắt đầu, Đoàn Dự Thanh đột nhiên xuất hiện, Mary theo sau như trước, Tưởng Chấn Vũ đột nhiên có dự cảm không tốt.
Đoàn Dự Thanh hì hì cười nói: “Nếu đã là trận đấu, chỉ chạy bộ không phải rất không thú vị sao? Hay là nghe đề nghị của thầy một chút rồi các trò hãy quyết định lại xem nên so cái gì?”
Trần Hạo diện vô biểu tình nhìn vào mắt Đoàn Dự Thanh, ánh mắt toát ra ngụ ý: Cậu lại muốn đùa cái gì.
Đoàn Dự Thanh hừ một tiếng, không để ý tới Trần Hạo, dám tịch thu kẹo của y, không thèm để ý đến hắn, y theo thói quen nhếch cặp kính đen trên mũi “Chúng ta đến rừng rậm chơi chiến đấu đi, bốn người một tổ, mỗi tổ có một pháo hiệu, một bộ bản đồ cộng thêm dao điện, các trò đi vào rừng rậm tìm mao cầu thú, đội nào mang mao cầu thú về trước tính là thắng, đương nhiên, trận đấu này có hạn chế thời gian, với thời gian một giờ, quá một tiếng, mặc kệ các trò có tìm được mao cầu thú hay không, đều phải trở về biết không?”
“Lúc các trò gặp nguy hiểm thì đốt pháo hiệu, chúng tôi sẽ nghĩ cách cứu viện các trò, như vậy các trò có ai muốn rời khỏi trận đấu hoặc là còn có ai không đủ sức tham gia trận đấu không?” Trần Hạo dù sao cũng là người cùng Đoàn Dự Thanh chung sống đã lâu, trong nháy mắt sẽ biết y đang suy
nghĩ cái gì, hắn không nói gì mà chỉ lùi lại phía sau.
Cuối cùng lục tục còn có gần hơn 10 người tham gia trận đấu, Đoàn Dự Thanh liền đem trang bị phân phát cho từng tiểu đội rồi mang bọn họ đi tới khu rừng rậm trên núi phía sau học viện,đi được một quãng liền thả vài tiểu đội đi vào, đội Dịch Tiểu Lâu là nhóm thứ ba được bỏ vào, nguyên nhân làm như vậy là để chia các đội rộng ra, để bọn họ đơn độc tìm kiếm mao cầu thú.
“Cục băng, chúng ta đánh cuộc đi~” Đoàn Dự Thanh kiểm tra máy theo dõi trên tay, trên máy từng hình ảnh của các đội hiện lên, đó là do bọn họ đặt trên người bọn trẻ để giám thị.
“Là sao?” Trần Hạo cưng chiều nhìn Đoàn Dự Thanh đang dựa vào gốc cổ thụ, cười đến dịu dàng.
“Chúng ta đoán đội nào sẽ thắng.”
“Thưởng cái gì?”
“Nếu tôi thắng không được hạn chế tôi ăn kẹo nữa, còn cho tôi ở mặt trên một tháng!” Đoàn Dự Thanh dốc sức đè nén giọng nói, làm cho bản thân thoạt nhìn không có vẻ gì là rất kích động.
“Vậy tôi?”
“Cậu, cậu sẽ không thắng, bởi vì tôi cược đội tiểu Lâu, cậu không được cược giống tôi.”
“Tôi thắng cậu mặc bộ đồ y tá ở nhà cho tôi xem, còn phải đong đưa theo lệnh tôi chụp ảnh lưu niệm, thế nào?”
“Thật, thật sự phải mặc sao?” Đoàn Dự Thanh nhớ tới bộ y tá hồng nhạt ở nhà kia, rùng mình một cái, ngập ngừng nói.
“Cậu không phải nói cậu sẽ không thua? Sao? Không dám cược?” Trần Hạo nháy mắt, hai tay ôm ngực hỏi.
“Ai, ai sợ cậu! Nói, cậu cược đội nào?” Đoàn Dự Thanh lớn tiếng nói.
“Ha ha…” Trần Hạo nhìn Đoàn Dự Thanh rồi lộ ra nụ cười không có ý tốt cho đến khi y không chịu được run lên, mới chậm rãi nói:”Tôi nói đội nào cũng không thắng.”
“Cậu, cậu chờ đó!” Y lập mưu phản công đã lâu, y có lòng tin lúc này đây mình sẽ đạt được ước mơ!
Bên này, Đoàn Dự Thanh cùng Trần Hạo định hiệp nghị, bên kia, đoàn người Tưởng Chấn Vũ ở khu rừng rậm xa lạ bàn bạc.
“Mao cầu thú, thích những đóa hoa xinh đẹp, bình thường quần cư ở ruộng hoa hoặc là hoa viên, tính cách dịu ngoan, sợ người lạ, ý thức phòng bị rất lớn, một khi có người xa lạ hoặc là loài ngoại lai xâm nhập lãnh địa của chúng thì sẽ trở nên hung dữ, tùy tiện tấn công người khác, cho nên muốn tiếp cận mao cầu thú, nhất định phải cho chúng cảm nhận được thiện ý của chúng ta.” Bạch Trì đi ở phía trước dẫn đường với Hắc Hâm, vừa đi vừa nhớ lại nội dung bài học lần trước trên lớp.
“Khu rừng rậm phía sau học viện này chia làm ba khu lớn, chúng ta hiện ở khu vực một, cũng chính là khu vực an toàn, đại bộ phận linh thú ngụ ở đây tính cách tương đối dịu ngoan, khu vực hai gồm một bộ nhỏ linh thú có tính cách bạo lực, là linh thú công kích, về phần khu vực ba, nghe nói là cấm địa, bên trong là nơi những linh thú hung ác nhất sinh sống, mao cầu thú muốn tìm chúng ta ở khu vực một.” Hắc Hâm một bên xác định phương hướng trên bản đồ, một bên giải thích.
“Ý, này dễ thương quá, tôi nhớ gọi là cuồn cuộn thú?” Dịch Tiểu Lâu chỉ vào con linh thú phía sau cây đại thụ đang quan sát bọn họ, nhỏ giọng nói, linh thú này loại nhất chích, lông xù cả người, từ xa nhìn lại tựa như một cuộn len màu vàng vậy, phía sau là cái đuôi nhỏ màu đỏ, thỉnh thoảng lại run run phe phẩy.
“Ai nha, nhất chích rất dễ nuôi, bất quá tôi đã có linh thú nhất chích rồi, không thể lại ký kết với linh thú nhất chích khác, đáng tiếc quá.” Bạch Trì vẻ mặt tiếc hận nhìn chú linh thú tròn tròn xa xa kia, thật sự rất dễ thương, thật muốn nuôi thêm mọt con nhất chích linh thú để chơi đùa mà. “Tiểu Lâu cậu không phải không có linh thú sao? Nếu không, cậu cùng cuồn cuộn thú kia ký kết khế ước đi?”
Dịch Tiểu Lâu lắc đầu, đưa tay chắp sau người, bắt chước người lớn thở dài nói:”Việc này không được, tôi có thể không khác thường, cũng có thể không thể nuôi linh thú trong không gian, không có linh thú tự nguyện theo tôi ký kết khế ước, hơn nữa cùng linh thú ký kết khế ước chú ý là thế giới tinh thần phải phù hợp, đối với một người không có sức mạnh tinh thần nhiư tôi, căn bản không có khả năng phù hợp.”
Tưởng Chấn Vũ có lẽ là nhìn ra Dịch Tiểu Lâu tiếc nuối, chạy chóng nói sang chuyện khác:”Không biết còn bao lâu mới tìm được mao cầu thú, thật sự mong chờ được gặp giáo sư dạy dị năng chiến đấu nha.”
“Được gặp giáo sư dạy dị năng chiến đấu rất đáng giá, ba tôi nói có thể học được rất nhiều điều này nọ.”
“Nhất là Trần ca, ảnh từng một mình đánh bại cự long thú đó, rất mạnh!” Bạch Trì giọng nói mang theo cảm xúc sùng bái nồng đậm.
“Tôi cũng có thể.” Hắc Hâm không cam lòng nói một câu, có lẽ hắn bây giờ còn rất nhỏ, nhưng hắn tin tưởng hắn nhất định có thể đạt tới đỉnh cao dị năng, trở thành đại hiền giả, cho nên Bạch Trì căn bản không cần sùng bái cái tên Trần Hạo kia, chỉ cần sùng bái một mình hắn là được rồi.
“Ừ, tiểu Hắc đương nhiên có thể, cậu lợi hại nhất.” Bạch Trì vui vẻ kéo tay Hắc Hâm đi về phía trước.
Tưởng Chấn Vũ hâm mộ nhìn hai người tay trong tay ân ái phía trước, lặng lẽ liếc mắt nhìn Dịch Tiểu Lâu đi bên cạnh, bất động thanh sắc chậm rãi đưa tay ra, thiếu chút nữa, còn thiếu một chút!
Chính là bây giờ! Tưởng Chấn Vũ trừng lớn mắt, cong khóe miệng, ngao, có thể nắm tay rồi! Hả? Sao không đụng tay?
“Con cưng~ con sao lại ở đây? Ba ba rất nhớ con~” Dịch Tiểu Lâu nâng Béo béo, cọ hai má lên cái đầu nhỏ của nó.
“Béo béo! Tao là cha mày, tao cho mày ra ngoài sao?” Tưởng Chấn Vũ ngửa đầu thét lớn, rõ là sắp nắm tay rồi! Đáng giận!
“Gàoo~” Béo béo vo tròn thân, mông đưa ra phía Tưởng Chấn Vũ, vươn chân trước cào cào đầu, một bộ thèm không để ý tới hắn.
“Con à, đừng để ý đến cậu ta, chúng ta tìm mao cầu thú đi.” Dịch Tiểu Lâu ôm Béo béo, hừ một cái, đuổi theo Bạch Trì, tâm tình sung sướng.
“Ký sinh Tưởng Chấn Vũ, thân sinh Béo béo!” Tưởng Chấn Vũ hai tay ôm đầu, kêu rên, trời cao có thể thấy đượcđây chính là mẫu tử tình nhân mà!
Khu vực một cũng không có đại thụ khổng lồ, lúc này lại đột nhiên xuất hiện ánh sáng màu thâm lục tanh tưởi kỳ lạ.
“Độc giác răng nanh thú sao lại xuất hiện trong này? Nó không phải hoạt động ở khu vực hai sao?” Bạch Trì kêu sợ hãi.
Độc giác răng nanh thú, thân hình to lớn, ước chừng cao gấp rưỡi người, tứ chi thô cứng, móng vuốt sắc nhọn, trên người khoác bộ lông đầy châm thật dày, tuy rằng đầu nó so với thân hình to lớn có vẻ có chút nhỏ nhưng răng nanh nhìn rất doạ người, đáng sợ hơn là nó có thể phun ra một loại khí màu thâm lục, làn da con người chạm vào sẽ bị ăn mòn từ từ, trừ phi dùng máu của độc giác răng nanh thú đổ lên miệng vết thương nếu không cả người đều bị đám khí đó chậm rãi ăn mòn thành một đống xương cốt.
Xui xẻo! Chẳng lẽ phải chiến đấu với con linh thú này sao? Đáy lòng mọi người kêu gào nghi vấn.
Tưởng Chấn Vũ nuốt nuốt nước miếng, một tay gắt gao bảo vệ Dịch Tiểu Lâu, một tay theo bản năng nắm chặt thanh dao điện, chút cũng không dám lơi lỏng nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của độc giác răng nanh thú, Hắc Hâm đứng ở bên trái một tay nắm chặt thành quyền, âm thầm phòng bị.
Một tiếng động lạ truyền ra, đúng lúc này, con độc giác răng nanh thú kia giật mạnh chân trước, mạnh mẽ vùi đầu hướng Tưởng Chấn Vũ vọt qua.
Tưởng Chấn Vũ ôm Dịch Tiểu Lâu tránh sang bên phải, lăn một vòng trên đất tránh cú công kích của độc giác răng nanh thú, nhưng con linh thú này cũng không đơn giản buông tha cho bọn họ mà lại tiếp tục đi vòng quanh bọn họ, hướng hai người công kích lần nữa.
Bạch Trì thấy hai người Tưởng Chấn Vũ nằm trên mặt đất không kịp trốn tránh, lập tức dồn sức vào tay phải, ở phía trước hai người bắn ra một luồng bảo hộ trong suốt hệ thuỷ, ngăn chặn độc giác răng nanh thú đánh sâu vào, Tưởng Chấn Vũ nắm cả người Dịch Tiểu Lâu nhân cơ hội lăn hai vòng, đến bên cạnh bọn Hắc Hâm.
Lúc Tưởng Chấn Vũ dìu Dịch Tiểu Lâu đứng lên, chân mày hơi nhíu lại, chân nhìn như bị thương, có thể cảm thấy từng đợt đau đớn, nhưng hắn không lộ ra mà cắn răng không để người khác phát hiện.
Rầm—âm thanh lớp bảo hộ sụp đổ, Bạch Trì còn nhỏ, dị năng chống đỡ không lâu, độc giác răng nanh thú chỉ đụng hai cái lớp bảo hộ liền bị phá tan, mà Bạch Trì cũng bởi vì sử dụng sức mạnh tinh thần quá độ, gương mặt trở nên trắng bệch.
Hắc Hâm lo lắng nhìn Bạch Trì sắc mặt trắng bệch nắm chặt quyền đứng trước người y, khẩn trương trừng mắt định tấn công độc giác răng nanh thú.
“Gràooooo–” Ba tiếng rống rõ to vang lên, Béo béomột bên nhảy ra, cùng lúc đó hai lão hổ màu vàng cũng vọt ra, một trái một phải đi theo phía sau Béo béo, uy hiếp rống lên vài tiếng đe doạ độc giác răng nanh thú.
“Không Công! Hắc Hắc!” Hai lão hổ nhỏ màu vàng kia là linh thú của Bạch Trì và Hắc Hâm, lúc người lập khế ước gặp nạn linh thú sẽ lao ra bảo hộ họ.
“Hộc hộc–” Độc giác răng nanh thú hưng phấn gầm rú, chân trước phấn khích cào đất.
“Gràooooo–” Không Công cùng Hắc Hắc một trước một sau hướng độc giác răng nanh thú xông đến ý đồ cắn vào cổ nó, lại bị thân hình thật lớn của độc giác răng nanh thú đánh bay.
“Ngao ô ô ô~” Không Công cùng Hắc Hắc bị quăng bay về phía hai cây đại thụ bên cạnh, Bạch Trì và Hắc Hâm nhìn thấy, chạy chân chạy đến tiếp được hai lão hổ trước khi đập vào thân cây, nén giọng hỏi: “Không Công Hắc Hắc, không có việc gì chứ?”
Lắc đầu, dùng chân trước vỗ vỗ đầu nhỏ choáng váng, Không Công và Hắc Hắc nhảy khỏi lòng Bạch Trì Hắc Hâm, một lần nữa đánh về phía độc giác răng nanh thú, lúc này chúng nó thông minh hơn, không bay thẳng đến cổ nó đánh tới mà lợi dụng thân hình nhỏ, một trái một phải vây quanh nó, thỉnh thoảng vươn móng vuốt cào mặt nó, thừa dịp lực chú ý của nó bị phân tán liền nhào xuống, hung hăng cắn chân nó!
Độc giác răng nanh thú không thể tránh thoát, bị cắn bị vặn, đau đớn gào lên, vùng vẫy càng thêm mạnh nhưng Không Công cùng Hắc Hắc răng nanh rất sắc nhọn, hung hăng cắn không buông, đồng thời vươn tứ chi vững vàng ôm lấy chân nó, đề phòng chính mình bị hất văng.
Nếu nói trắng ra thân hình Hắc Hắc so với độc giác răng nanh thú chính là quả bóng bàn so với trái bóng rổ, so với thân hình Không Công cùng Hắc Hắc, Béo béo bé nhỏ ít có khả năng cắn được độc giác răng nanh thú, nhưng Béo béo lại thông minh, nó thừa dịp độc giác răng nanh thú đau phát cuồng loạn, quan sát chuẩn thời cơ liền nhảy lên đỉnh đầu nó, dùng cái đuôi gắt gao cuốn lấy cái sừng duy nhất màu nâu hồng trên đầu nó, mân mê tiểu mông, ló, vươn móng vuốt sắc nhọn, hướng con mắt nó cào loạn một trận.
Độc giác răng nanh thú đau đớn tru lên, dùng sức cào trước đầu, há to miệng phun ra một cỗ lại một cỗ khí thâm lục, chỉ chốc lát sau trong không khí liền tràn ngập loại khí này, tanh tưởi vô cùng.
Bạch Trì nhịn xuống cảm giác mê muội, cắn răng miễn cưỡng mở lại lớp bảo hộ hệ thuỷ chắn khí, mà Hắc Hâm cùng Tưởng Chấn Vũ song song từ trong lòng bàn tay ngưng tụ ra một hỏa cầu nhỏ, hướng độc giác răng nanh thú đẩy qua, chỉ là nó da dày thịt béo mà uy lực hỏa cầu lại nhỏ, căn bản không thể tổn thương nó.
Dịch Tiểu Lâu giật lấy con dao điện Tưởng Chấn Vũ cầm trong tay, tay trái vững vàng cầm chặt, nheo mắt, giật giật tay trái, canh chuẩn lúc độc giác răng nanh thú đứng yên, miệng mở lớn hết sức, xoát một tiếng ném dao điện trong tay, vững vàng đâm vào miệng độc giác răng nanh thú, khiến nó phun ra một ngụm máu.
Lúc độc giác răng nanh thú ầm ầm ngã xuống đất, bên kia
Trần Hạo và Đoàn Dự Thanh quan sát thấy tình huống cũng chạy đến, Trần Hạo bước vài bước lên, một quyền nện xuống ót độc giác răng nanh thú, đánh nó chết ngay tại chỗ.
Tưởng Chấn Vũ thả lỏng người, lúc này mới cảm giác xương cổ chân đau đớn, nhất thời đứng không vững, ngã xuống, miệng cắn chặt, doạ Dịch Tiểu Lâu lo lắng nhìn hắn, thấp giọng hỏi vài câu.
Đoàn Dự Thanh nhìn sâu vào mắt Tưởng Chấn Vũ, đỡ hắn ra khỏi rừng “Mắt cá chân bị thương, đến phòng y tế xem, Cục băng, cậu cũng cõng Bạch Trì đi, nó tiêu hao sức lực quá độ, khả năng sẽ ngất xỉu.”
Trần Hạo không lên tiếng đỡ Bạch Trì lên lưng, Hắc Hâm vẻ mặt lo lắng cầm tay Bạch Trì, gắt gao đuổi theo, dưới đáy lòng yên lặng thề, về sau nhất định phải luyện tốt dị năng, trở thành một người mạnh mẽ để bảo hộ Bạch Trì.
Vì thế, lần thi đấu trong rừng này liền như vậy mà chết theo.