Trọng Sinh Chi Mang Theo Bao Tử Đấu Ác Phu

Chương 88


Đọc truyện Trọng Sinh Chi Mang Theo Bao Tử Đấu Ác Phu – Chương 88

Ngủ 1 giấc thật dài, lúc tỉnh lại, Phục Kỳ cảm thấy thân thể mềm nhũn, đầu cũng choáng váng. Mở mắt ra, nhìn đến trần nhà quen thuộc, nhớ lại mình Thiện Diệu ôm mình trở về nhà, an tâm hẳn, lại nằm trên giường 1 lúc.

Sờ đồng hồ ở tủ đầu giường, đã hơn 10h, hôm sau rồi sao? Bên cạnh không có người, Thiện Diệu đi đâu vậy?

Đứng dậy, Phục Kỳ cúi đầu ngửi thấy trên người mình có mùi nước thuốc, trong lòng một trận chán ghét, cảm giác nôn mửa dâng lên. Cưỡng chế xuống, tính qua chỗ tủ treo quần áo tìm 1 bộ để thay.

Xuống giường, khóe đảo đến cửa phòng không có đóng, lại đảo xuống đất, thấy Thiện Diệu quỳ rạp trên mặt đất. Phục Kỳ hoảng sợ, dép cũng không xỏ, đi mau qua, ngồi xổm xuống, thấy chỗ Thiện Diệu hạ đầu có 1 vũng nước to, trong đó có cái bát vỡ còn vương vãi sợi mì.

Phục Kỳ nhanh chóng lật người lại, nhìn thấy Thiện Diệu trên đầu có không ít vết máu. Sao lại choáng ở trước cửa, rách cả đầu còn không đi tìm bác sĩ sao?

“Diệu, tỉnh tỉnh.” Phục Kỳ nâng Thiện Diệu lên giường. Trước kia cậu vẫn cảm thấy Thiện Diệu đặc biệt nằn, lôi kéo đi đều lao lực, nhưng hôm nay kéo Thiện Diệu lên giường, cũng chưa cảm thấy có gì lao lực, hình như sức mình lớn hơn nhiều, buổi sáng mệt mỏi cũng không có.”Tỉnh tỉnh nào.”

Phục Kỳ kêu hai tiếng, không có kết quả, liền chuẩn bị gọi bác sĩ Thường cùng chú Lâm qua. Mới vừa giật giật, chợt nghe thấy Thiện Diệu khàn giọng nói: “Kỳ, anh không sao.”

“Tôi đi kêu bác sĩ.” Phải để bác sĩ nhìn vết thương của Thiện Diệu.

“Đừng.” Thiện Diệu dừng hạ, thô thô thở hổn hển khẩu khí, tay cầm lấy Phục Kỳ góc áo không tha.”Đóng cửa lại, trong tủ treo quần áo có hòm cứu thương, em giúp anh bôi thuốc là được. ”

Phục Kỳ nhíu mày: “Không được, vết thương trên đầu phải cẩn thận xử lý.”

“Anh biết không có việc gì, nghe anh được chứ?” Phục Kỳ lúc ấy bị hắn đánh đầu rơi máu chảy, sắp đến quỷ môn quan đưa tin, lại bị hắn tùy ý kéo về nhà, ném cho Đồng Hoà Bình cứu trị. Hiện tại từ miệng Phục Kỳ nói ra lời này, Thiện Diệu chỉ cảm thấy miệng vết thương trên đầu đau lợi hại hơn.

“Thương thế kia không thể để cho chú Lâm thấy, anh, anh sợ lão gia tử lo lắng. Em sơ cứu trước, chờ lúc chú Lâm ra ngoài thì kêu bác sĩ Thường qua.” Câu nói kế tiếp, Thiện Diệu đứt quãng mới nói xong.

Phục Kỳ tuy rằng cảm thấy Thiện Diệu hồ nháo, nhưng có lẽ không cho lão gia tử biết là đúng. Thứ nhất, lão gia tử lớn tuổi, chịu không nổi tin độc tôn bảo bối bị thương, thứ hai lão gia tử rất có thể vì báo thù cho Thiện Diệu mà gây chiến, như vậy có thể sẽ liên lụy đến Đồng Hoà Bình. Thứ 3, Phục Kỳ có chút tư tâm, Thiện Diệu dù sao cũng là vì cậu mới bị thương, nếu để lão gia tử đã biết, có thể hay không chán ghét cậu?


Đỡ Thiện Diệu ngồi dậy, nhúng ướt khăn, nhẹ nhàng lau đi máu đọng, trên đầu Thiện Diệu còn vương 1 đoạn mì sợi ngắn. Tìm ra thuốc cầm máu phun lên, Phục Kỳ lấy cái nhíp, bật đèn pin di động, muốn gắp hết mảnh vụn thuỷ tinh trên đầu ra.

“Em lấy cái ghế dựa mà ngồi, đừng đứng mãi.”

“Như vậy liền với không tới.” Phục Kỳ bản năng trả lời xong, mới lĩnh hội lời nói của Thiện Diệu tràn đầy quan tâm. Cậu quá chậm tiêu, về sau Thiện Diệu thật sự rất tốt với mình, cậu không nên hoài nghi Thiện Diệu.”Đứng một hồi có cái gì quan trọng đâu, tôi ngủ đã lâu, cũng không cảm thấy mệt.”

Nói xong, bụng “thầm thì” vang lên hai tiếng. Phục Kỳ đang cảm thấy ngại, bụng Thiện Diệu cũng bắt đầu bồn chồn.

Hai người nhìn nhau mỉm cười. Thiện Diệu nhắm mắt lại, tùy ý Phục Kỳ bận rộn trên đầu mình.

“Tôi xuống lầu kiếm đồ ăn.”

“Ừ.” Thiện Diệu mơ hồ phát ra cái đơn âm, âm điệu khẽ cao.

“Làm sao vậy?” Phục Kỳ vừa thu dọn đồ đạc vừa hỏi.

Thiện Diệu mặt đỏ lên: “Có thể rót chút nước cho anh trước không?”

Phục Kỳ không rõ Thiện Diệu đỏ mặt cái gì, nhanh chóng rót nước cho Thiện Diệu, liền vội vàng xuống lầu kiếm thức ăn. Chú Lâm đang chuẩn bị cơm trưa ở phòng bếp, Phục Kỳ đi vào áy náy nói: “Có gì ăn không ạ, cháu đói quá.”

“Có thể ăn là chuyện tốt, lúc mang thai nên ăn nhiều một chút, thế mới chia cho em bé trong bụng được.” Chú Lâm nhanh chóng hâm cháo.

“Để cháu làm cho.” Phục Kỳ chiếu cố cho Thiện Diệu xong, lại cảm thấy trên người rất khoẻ khoắn. Mấy ngày vừa qua, thân thể luôn không tốt.

Chú Lâm sao lại đồng ý, kiên quyết không cho Phục Kỳ nhúng tay. Phục Kỳ đành phải nói rằng: “Hâm nóng một chút, Thiện Diệu cũng đang đói. Cháu lên lầu xem Tiểu Sơ cùng Tiểu Thần.”


“Sao không cho thiếu gia xuống dưới lấy ăn, về sau cậu ấy không muốn xuống dưới, cậu liền bấm nút bảo tôi đưa lên”

Phục Kỳ nói: “Không có việc gì, cháu cũng phải vận động chứ. Cám ơn chú Lâm.”

Bọn nhỏ còn đang dính giường, Phục Kỳ mở cửa lặng lẽ nhìn thoáng qua, liền đóng cửa rời đi. Bọn nhỏ mà tỉnh nhất định muốn qua phòng bọn họ nghịch, tình huống hiện tại của Thiện Diệu, sao cậu dám để bọn nó đi vào.

Bưng hai bát cháo lớn, một đĩa sủi cảo chiên, trở về phòng, một người ngồi trên giường, một người ngồi trên ghế, đối mặt với nhau mà ăn. Thiện Diệu không ăn sủi cảo chiên mà ăn sạch cháo. Phục Kỳ ngược lại ăn hết sủi cảo chiên, để cháo lại cho Thiện Diệu.

“Kỳ, em cũng lên nằm đi, có mệt hay không?”

“Không mệt. Tôi thấy sắc mặt anh không được tốt, tôi gọi bác sĩ Thường vào nhìn xem, bảo là tôi khó chịu.” Phục Kỳ chồng chén bát lên nhau, chuẩn bị đưa xuống.

Thiện Diệu không đồng ý: “Em biết tính chú Lâm rồi đấy, chú ấy mà nghe em khó chịu, khẳng định cũng sẽ qua xem. Anh không sao, ai chảy máu mà sắc mặt dễ coi được, em không biết là, so với vừa rồi thì trông anh đỡ hơn nhiều à?”

“Thế tôi đi gọi bọn nhỏ rời giường, cơm nước xong, bảo Chú Lâm dẫn bọn nó đi ra ngoài chơi.”

“Em, mau trở về, anh muốn nói chuyện với em.” Thiện Diệu lúc nói chuyện, mí mắt còn đang đánh nhau.

Phục Kỳ cười gật gật đầu.

Lúc trở về, quả nhiên, Thiện Diệu đã ngủ say. Phục Kỳ nằm bên cạnh, nắm chặt tay Thiện Diệu, mở to mắt, trước khi Thiện Diệu tỉnh lại, suy nghĩ rất nhiều chuyện.

Lần trước đã chuẩn bị tiếp thu tình cảm của Thiện Diệu, chính là thử tin tưởng, đường lui cũng đã dọn sẵn. Mà lúc này đây, cậu đã tin tưởng, Thiện Diệu là thật thương cậu.


Vì một phần kế hoạch điện tử mấy tháng trước mà khó chịu vài ngày, thật sự là không đáng. Cậu hẳn là nên chính mồm hỏi một câu, nên để cho Thiện Diệu một cơ hội giải thích.

Cậu tin tưởng Thiện Diệu giờ phút này là thật thương cậu, nhưng vẫn là không thể nào tin tưởng tình cảm của y có thể kéo dài. Nếu Thiện Diệu có thể vẫn luôn thích cậu, như vậy bọn họ một nhà 4 người liền hạnh phúc sống với nhau. Nếu…

Phục Kỳ nhắm mắt lại, cảm thụ nước mắt từ khóe mắt chảy xuống. Bỗng nhiên có vật thể ấm áp mềm mại dán lên mặt cậu, chặn đứng giọt nước mắt kia.

Mở mắt ra, nhìn đến khuôn mặt tuấn tú.”Tỉnh.”

“Ừ, không biết làm sao, lại ngủ mất.” Thiện Diệu thật có lỗi mà day day cái mũi.”Chúng ta nói chuyện đi.”

“Được.” Phục Kỳ ngồi dậy hỏi: “Anh muốn nói cái gì?”

Thiện Diệu từ trong chăn bắt lấy tay Phục Kỳ, đầu lại cúi xuống, không nhìn Phục Kỳ, hỏi: “Hai ngày trước sao đột nhiên em liền giận anh, ì chuyện của Hòa Bình sao?”

Phục Kỳ rút tay ra, Thiện Diệu hoảng sợ, cho rằng Phục Kỳ còn đang giận mình. Kết quả Phục Kỳ chạy tới bên bàn mở máy tính ra, lấy cho hắn xem một phần văn kiện.

“Đây là.” Thiện Diệu tức đến muốn đập đầu mình 1 cái, bị Phục Kỳ ngăn cản.”Lần trước quả thật nó có đề xuất muốn anh đầu tư, tuy rằng lúc ấy anh còn chưa hoàn toàn yêu em, nhưng vì các con, anh cũng không thể để nó tiến hành thực nghiệm a. Nó không chết tâm, để lại một phần kế hoạch trong máy tính. Anh không hề có ý tưởng muốn bắt em đi thí nghiệm nên quên mất chuyện này.”

“Lúc ấy, Tiểu Thần còn đứng ở cửa nghe lén bọn anh nói chuyện. Anh đánh Hòa Bình một quyền, Tiểu Thần thấy được. Nếu em không tin, có thể đi hỏi Tiểu Thần. Nó nghe không hiểu bọn anh nói chuyện, nhưng nhất định có thể chứng minh anh đã từng đánh Hòa Bình. Tin anh đi, anh tuyệt đối không hề đáp ứng việc này.”

Thiện Diệu nói 1 tràng, trên trán lại toát ra 1 tầng mồ hôi mỏng.

Phục Kỳ khép máy tính lại, mặt giãn ra nói: “Tôi tin anh. Ra khỏi trường tôi đã nghĩ ra, cho dù là vì con thì anh cũng sẽ không để tôi đi làm thực nghiệm thời gian này đâu nhỉ. Bị người bắt cóc rồi tôi liền xác định được, anh với bác sĩ Đồng không liên thủ với nhau.”

“Diệu, nghĩ như vậy khiến tôi rất vui. Lúc đó, tôi sợ hãi, nhưng không dứt hi vọng, tôi biết, anh khẳng định sẽ đến cứu tôi, nể mặt con, anh cũng sẽ không bỏ lại mặc kệ tôi.” Đặt tay lên bụng, Phục Kỳ cười nói: “Tôi cảm thấy, hình như nó lớn thêm rồi.”

Thiện Diệu lại buồn bực nói: “Người thứ nhất anh nghĩ phải cứu sau khi biết tin em mất tích, là em, Phục Kỳ.”


Phục Kỳ hốc mắt nhịn không được nóng lên, thở dài: “Không có gì khác nhau cả, chỉ cần anh có thể tới, tôi đã rất vui. Diệu, cả nhà chúng ta sống vui vẻ qua ngày đi.”

“Không giống nhau. Phục Kỳ, không thể giống được.” Thiện Diệu cũng đỏ mắt: “Lần này em hiểu lầm anh, có thể cho anh đòi bồi thường không?”

“Cái gì?”

Thiện Diệu nói: “Anh không có tư cách bắt em quên đi chuyện trước kia, anh chỉ xin em, từ nay về sau, có thể nhìn thẳng vào tình cảm của anh đối với em, mà không phải luôn sợ hãi, bài xích cùng không tín nhiệm anh. Khi nào nhớ lại nhưng chuyện khốn kiếp anh đã làm với em thì đừng để nó ảnh hưởng tới cách nhìn của em về anh hiện tại, đừng bao giờ nghẹn, cứ đánh anh cho hả giận đi. Anh tình nguyện luôn bị em đánh, bị em mắng cũng không muốn em vẫn luốn đặt anh ở định nghĩa không thể tha thứ.”

Phục Kỳ không hé răng.

Thiện Diệu một tay ôm lấy người: “Cho anh cơ hội lập công chuộc tội, được không? Nếu không phán anh án tử hình, vậy cũng đừng giam anh chung thân, em hãy xem biểu hiện của anh rồi chậm rãi giảm hình phạt cho anh được chứ?”

“Anh…”

Thiện Diệu thân mình cứng ngắc, chờ câu nói tiếp theo của Phục Kỳ.

Phục Kỳ 1 lúc sau mới nói: “Nói hay lắm. Thôi, chúng ta bắt đầu lại từ đầu đi. Nhưng anh nói rồi đó, tôi mà nhớ lại những chuyện khốn kiếp trước kia của anh có thể đánh anh ngay lập tức, anh phải đánh không đánh trả, mắng không mắng lại.”

“Đương nhiên.”

“Tuy rằng ngay lúc này đã muốn đánh anh, nhưng niệm tình anh trọng thương vì tôi nên tha cho anh một lần, tôi xem chú Lâm đã ra khỏi nhà chưa để kêu bác sĩ Thường qua.”

“Đừng chịu đựng, em đánh đi.” Thiện Diệu nắm chặt tay Phục Kỳ, đánh về phía mặt mình. Thiện Diệu dùng lực rất mạnh, Phục Kỳ dùng sức giật trở, mới giảm xóc, đánh vào mặt Thiện Diệu đã nhẹ đi nhiều.

“Đừng làm rộn.” Phục Kỳ dựng mi, khẽ quát.”Từ từ, cổ tay anh?”

Thiện Diệu không hề gì nói: “Lúc bị trói giãy dụa, trầy chút da mà thôi.”

“Vậy coi như tôi đã đánh anh xong.” Phục Kỳ trừng mắt nhìn Thiện Diệu một cái, xoay người lại nhịn không được gợi lên khóe miệng. Lại đi lấy hòm thuốc, trước khi bác sĩ Thường đến, xử lý sơ cho y thêm 1 lần.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.