Trọng Sinh Chi Man Phu Lang

Chương 7: Chuyện cũ


Đọc truyện Trọng Sinh Chi Man Phu Lang – Chương 7: Chuyện cũ

A Trác tiến tới lều chủ, liền nhìn thấy Nạp Mộc mặt âm trầm ngồi ở giữa, thấy hắn tiến vào liền tức giận, trừng mắt nhìn hắn giận dữ nói: “Ngươi thằng nhãi con, năm đó không chịu nghe ta nói, bây giờ biết hậu quả chưa?”

“Đại ca đừng như vậy, trong lòng A Trác khẳng định cũng không vui vẻ gì.” Đa Triết một bên vội vàng dập lửa, một bên đem A Trác kéo qua ngồi nói: “Hơn nữa lần này chẳng phải cũng là cơ hội để nhìn một chút tính tình của Dụ Phi sao? Ngươi không biết những ca nhân cùng nói chuyện với chúng ta, đều hâm mộ, nói ba ca nhân nhà chúng ta có phúc khí, tìm được phu quân tốt.”

Nạp Mộc thấy A Trác vẫn là bộ dáng không chút biểu tình, liền nhịn không được nhéo lỗ tai đứa con của mình, “May mắn là Dụ Phi, nếu là tiểu tử khác bị như vậy, không biết sẽ xảy ra chuyện gì đâu.”

A Trác cũng không giãy dụa, Nạp Mộc không dùng nhiều khí lực, không phải thật sự muốn đánh hắn. Trong lòng biết a cha nghĩ đến chuyện năm đó lại không thoải mái, hắn liền thành thật làm nơi cho a cha trút giận.

“Được rồi, đại ca đừng tức giận, chúng ta không phải muốn nói chính sự với A Trác sao.” Đa Triết cầm tay Nạp Mộc, Nạp Mộc hừ một tiếng, thấy thái độ của A Trác cũng coi như ngoan ngoãn, liền theo Đa Triết mà bỏ tay ra, ngoài miệng vẫn không buông tha, “Hiện tại lại ngoan ngoãn như vậy, dáng vẻ không giống như năm đó bị người ta che mờ mắt….”

“Cảm tạ thần linh, hiện tại đã qua rồi.” Đa Triết nhanh chóng cười ha hả ngăn lại, “A Trác….. Thời điểm con tới Dụ Phi đã ngủ chưa?

“Ngủ, hắn….. Uống rượu.” Nghĩ đến chuyện lúc trước ở lều trại, trên mặt A Trác có chút nóng, may mà đèn cầy ban đêm luôn mờ tối, không thể nhìn rõ thần sắc trên mặt.

“Vậy đêm nay xem ra không được rồi…..” Đa Triết nhỏ giọng nói: “A Trác, con cùng hai a cha nói thật đi, lúc sau…. Con cùng Đa Nặc còn lui tới không?”

“Nếu có lão tử liền đánh gảy chân của ngươi!”

“Đại ca…..”

Vốn xem thường bạch nhãn lang kia nói muốn lấy A Trác, nhưng lúc trước nghe Mã Cát nói lại, lời nói dây dưa như vậy, thật sự làm cho bọn họ bất an.

A Trác lắc lắc đầu, “A cha, con thề với thần linh, tuyệt đối không có.”


“Vậy hắn vì sao lại không chịu buông tha?” Nạp Mộc cẩn thận nhìn chằm chằm biểu tình của A Trác, “A Trác, cởi áo ra cho a cha nhìn thử.”

Đây là…..

A Trác không tự giác nắm chặt quyền, có chút thương tâm khuất nhục, “A cha….. Con không có.”

“Vậy để a cha nhìn xem.” Nạp Mộc lạnh lùng nói, trực tiếp vạch áo A Trác ra.

“Đại ca đừng như vậy, A Trác nó sẽ không…..”

“Sẽ không?!” Nạp Mộc vừa nghe lời này liền tức giận, đè lại đứa con có chút giãy dụa, oán hận nói: “Năm đó đã có thể vì đứa tiểu tử kia mà thiếu chút nữa hại chết đệ đệ, nếu không phải ngươi che chở cho nó, ta lúc ấy đã đánh chết nó rồi cùng đi xuống tạ lỗi với phu quân!”

Nghĩ đến bộ dáng hấp hối của A Loạn khi đó, Nạp Mộc chỉ cảm thấy đời này hắn thẹn với Đa Triết. A Trác cho tới bây giờ đều là đứa nhỏ mà hắn kiêu ngạo nhất, cũng bởi vì dạnh này, năm đó sau khi xảy ra sự kiện kia, hắn mới cảm thấy càng thêm đau lòng cùng thất vọng…..

Nhìn thấy ánh mắt vừa hận vừa đau thương của a cha, A Trác nhất thời thôi giãy dụa, hạ mắt để mặc Nạp Mộc kéo quần áo hắn.

Làn da màu tiểu mạch khỏe mạnh như được phản quang dưới ánh nến, rắn chắc lại hữu lực, một đạo vết sẹo dữ tợn kéo dài từ vai trái tới trước ngực. Tay Nạp Mộc run rẩy, cuối cùng có chút đau lòng. Sau khi nhìn kỹ điểm hồng chí đỏ tươi chỗ hạ phúc của A Trác, liền quay đầu để đứa con mặc lại quần áo, “Coi như ngươi còn biết đúng mực…..”

Trong lòng hắn kỳ thật đối với chuyện này vẫn còn do dự, dân phong bắc Man tộc tuy tính tình ngay thẳng bất kham, nhưng vẫn rất coi trọng trinh tiết của ca nhân, nếu không cũng sẽ không có thạch sùng sa này. Nghĩ đến tiểu tử phía nam kia, thật sự là người không tồi, cũng không để ý A Trác so với hắn lớn hơn nhiều. Hắn ở trong lòng vì đứa con mà cao hứng nhưng vẫn lo lắng việc này…..

Đa Triết giúp A Trác chỉnh lại y phục, giận dữ nói: “Đại ca cũng là lo lắng cho con, A Trác, chuyện của con cùng Đa Nặc không thể giấu diếm được người trong tộc, thay vì để Dụ Phi biết được từ miệng người khác, không bằng con trước tiên nói cho hắn biết. May mà con xuất sắc hơn người, hẳn là có thể khiến cho hắn chú ý thêm chút ít…..”

Đa Triết nói chuyện, Nạp Mộc đứng dậy đi tới một bên tìm kiếm gì đó. Chờ thấy A Trác đã sửa sang lại tốt, liền đưa cho hắn một cái bình nhỏ, ngữ khí vẫn như cũ dặn dò: “Về sau làm ca nhân của người ta, phải có chút tâm nhãn, đừng cùng thứ không đáng giá đó dây dưa không rõ. Cầm bình dược này bôi lên vết sẹo, nhìn như quái nhân vậy, đừng khiến Dụ Phi bị dọa.”


Dược liệu trên thảo nguyên so với vàng còn trân quý hơn, dược như loại này lại càng khó cầu. Đại ca nói năng chua ngoa nhưng tâm lại tốt…. Đa Triết cảm thấy buồn cười, thấy A Trác không dám từ chối cũng không dám nhận, còn nghiêm túc nói: “Chút giáo huấn con để trong lòng là được, đồ vật này nọ giữ lại có gì tốt, A Loạn lại không trách con, ta cũng sẽ không, chúng ta luôn là người một nhà.”

“Cám ơn Đa Triết a cha…. ” A Trác thấp giọng tạ ơn, thấy Nạp Mộc đưa lưng về phía hắn không chịu xoay người, cũng chỉ đành yên lặng đem bình dược nhận lấy rồi rời đi.

Đa Triết trở về ngồi bên người Nạp Mộc, đổ một chén dầu lúa đưa qua, “Đại ca, ngươi cứ yên tâm. Tiểu tử Dụ Phi kia ta thấy tốt lắm, có thể đem thằng nhãi con của ta thành dễ bảo, ta thấy, A Trác cũng đã sớm bị nắm bắt.”

“Hy vọng như thế…..”

Dụ Phi ngày hôm sau tỉnh lại chỉ cảm thấy tinh lực dư thừa cả người thư sướng, hoàn toàn không có tác dụng phụ sau khi say rượu. Hắn hạnh phúc mở mắt ra xoay người ngồi dậy, “Chính trị viên, ta muốn uống sữa đậu nành!”

“Đó là cái gì?” A Trác vẫn canh giữ bên người hắn giật mình, đem mộc bồn đã sớm chuẩn bị tốt đưa tới trước mặt Dụ Phi, “Trước rửa mặt đi, A Từ một hồi liền đem đồ ăn tới.” Nhưng mà sữa đậu nành? Có thể là đồ chỉ có ở phía nam, không biết ở bắc Man tộc có hay không.

“Khụ…. Hảo.” Xem ra vẫn là có tác dụng phụ, đầu óc có chút mơ hồ…..

Dụ Phi lấy nước ấm lau mặt, chú ý tới A Trác vẫn không nhìn thẳng vào mắt hắn, trong lòng đại khái cũng đoán được. Thuận tay đem khăn đã vắt cạn nước, lau khuôn mặt rõ ràng cả đêm không ngủ của A Trác.

“Ngươi có chuyện muốn nói với ta đúng không?” Dụ Phi thả khăn xuống mộc bồn, dù bận vẫn ung dung nhìn nam nhân trầm mặc trước mặt, “Vẫn nghe nói ca nhân các ngươi trên thảo nguyên so với tiểu tử phía nam chúng ta còn lanh lẹ hơn, có chuyện gì cần nói tuyệt không giấu diếm, nói đi, tối hôm qua tiểu tử kia rốt cuộc là sao?”

“Hắn gọi là Đa Nặc….” Nhắc tới chuyện cũ làm cho tất cả mọi người đều không vui, trong giọng nói của A Trác không khỏi mang theo một chút phiền muộn khó có thể khống chế, “Chúng ta từ nhỏ liền nhận thức, vốn muốn về sau kết hôn….. Có một năm thời điểm vào mùa đông bộ tộc di chuyển, chúng ta gặp phải sói tuyết. Ta bị sói tuyết cào thương, Đa Nặc nhà bọn họ lo lắng thân mình ta không còn được như trước, liền phản đối việc hôn nhân này…..”

Cuộc sống trên thảo nguyên phần lớn thời điểm đều rất gian khổ, nếu không có thân thể khỏe mạnh cường tráng, sẽ trở thành trói buộc trong nhà. Đa Nặc là tiểu tử duy nhất trong nhà, a cha a phụ hắn đau hắn tới tận tâm khảm, tự nhiên sẽ không cho hắn lấy một ca nhân không đủ khả năng làm chủ gia đình. Hắn khi đó lại hôn mê hơn nửa tháng mới từ từ chuyển tỉnh, có thể lưu lại bệnh tật gì không, có ảnh hưởng tới con nối dòng ngày sau hay không? Mà A Từ cùng A Loạn lại vẫn thay nhau ứng phó với Đa Nặc, sợ tương lai vào cửa không thể một lòng chiếu cố hắn ngược lại khiến Đa Nặc bị ủy khuất…..


Thời điểm song thân Đa Nặc tìm đến Nạp Mộc nói những lời này, A Trác đã đứng ở bên ngoài lều, nghe xong những lời này trong lòng lạnh cả người. Bọn họ hy vọng bên nhà A Trác có thể đưa ra lời từ hôn. Bởi vì A Trác bảo hộ tộc nhân mới bị thương, nếu là bọn họ từ hôn, lo lắng sẽ bị tộc nhân miệt thị.

Hai người kia thái độ khách khí lời nói thấu tình đạt lý, còn đồng ý nếu bọn họ chịu từ hôn trước, liền đưa một ít dê đầu đàn làm trao đổi.

Nạp Mộc tức giận thiếu chút nữa hộc máu, lập tức chụp cái bàn kêu hai người kia cút, từ nay về sau A Trác tuyệt đối sẽ không dính líu tới tiểu tử nhà bọn họ.

A Trác ngơ ngác trở về lều trại, trong lòng buồn bực vô cùng, thầm nghĩ đến hỏi thử Đa Nặc nghĩ như thế nào, cũng giống như cha mẹ hắn sao?

Sau đó ban đem cùng ngày hắn đi tìm Đa Nặc hỏi rõ ràng, trong bóng đêm dày đặc, Đa Nặc nói muốn cưới hắn, nhưng không muốn khiến a phụ cùng a cha đau lòng. Do dự, liền không nói được một câu. A Trác tâm như tro tàn, định bụng bỏ mặc Đa Nặc trở về. Không nghĩ bị nghe thấy động tĩnh, vừa vặn a cha Đa Nặc đi ra liền đụng phải, lập tức không để cho A Trác biện bạch mà mang hắn trở về tìm Nạp Mộc.

Đêm hôm khuya khoắt, một ca nhân chạy tới nhà tiểu tử dây dưa, liền giống như muốn giữ lại việc hôn nhân này? Đây là tâm tư sai lệch muốn đem bản thân dâng lên cho Đa Nặc, sau đó cường ngạnh vào cửa?

A cha của Đa Nặc nghĩ như vậy liền giơ lên bàn tay nóng bỏng, không ngừng đánh vào mặt hắn, Nạp Mộc sắc mặt cũng xanh mét, mà Đa Nặc vẫn đứng phía sau a phụ hắn, lại không hề vì hắn mà nói một câu…..

Nạp Mộc bắt A Trác ở trước mặt mọi người lập lời thề, từ nay về sau đoạn tuyệt hết thảy quan hệ với Đa Nặc. A Trác hung hăng cắn răng, trong miệng đều là mùi rỉ sắt. Trong lòng nhiều loại cảm xúc hỗn loạn, cuối cùng phát ngoan, giãy khỏi Đa Triết a cha chạy ra ngoài.

Kết quả…..

“Kết quả A Loạn chạy đi tìm ta…..”

Nghĩ đến sự kiện thảm thống tối hôm đó, A Trác nắm chặt tay tới nổi gân xanh, móng tay gần như đâm vào lòng bàn tay. Dụ Phi một tay nắm lấy tay hắn, dùng lực tách ra, xoa lòng bàn tay hắn.

A Trác thở sâu, nói tiếp: “Khi đó đêm đã rất khuya….. ta chạy loạn không mục đích, không phát hiện đã chạy tới biên giới bộ lạc…..”

Hắn xông vào rừng rậm nguy hiểm, dã thú ban đêm đi ra kiếm ăn lần theo mùi của hắn mà xông tới. A Loạn vì cứu hắn mà suýt nữa chết dưới móng vuốt dã thú, hắn ôm đệ đệ suy yếu gần như không còn hơi thở, hận không thể lập tức lấy cái chết tạ tội. Nếu không phải sau đó A Từ cùng tộc nhân khác đi theo ra ngoài tìm hắn đuổi tới, A Loạn cùng hắn đã táng thân nơi bụng thú.

“Sau này Đa Nặc liền cưới ca nhân của nhà tộc trưởng, ta cũng không tiếp tục để ý tới chuyện của hắn, ta cũng không biết hắn tối hôm qua vì cái gì…..”


“Hẳn là vẫn còn thích ngươi.” Dụ Phi thản nhiên nói, thời điểm nghe A Trác kể lại chuyện cũ, hắn vẫn rất bình tĩnh. Đợi đến khi A Trác nói xong, Dụ Phi lúc này mới đem nam nhân vừa mới bị khơi lại miệng vết thương ngày xưa, đau đến mức run rẩy ôm vào lòng.

“Ngươi hiện tại đối với hắn, vẫn còn cảm tình?” Dụ Phi hỏi.

A Trác lắc đầu, “Đã sớm không còn.”

Vào thời điểm hắn không thể cho mình một câu hứa hẹn, thời điểm hắn trầm mặc đứng phía sau a phụ của mình, thời điểm A Loạn đầy máu nằm trong ngực mình….

Nguyên bản hắn đối với cảm tình của Đa Nặc còn có chút phức tạp, đơn giản là cha mẹ hai bên thân cận, cho nên hắn đều nghe người khác nói Đa Nặc chính là phu quân của hắn. Loại nhận định này tích lũy theo năm tháng, khi hắn đã đem Đa Nặc trở thành người nhà của mình. Người nọ lại hung hăng đẩy hắn ra đánh nát nhận định bao năm của hắn, cho nên mới đặc biệt khó chấp nhận. Nếu hết thảy có thể làm lại từ đầu, hắn tuyệt đối sẽ không không khống chế được cảm xúc như vậy, làm cho đệ đệ mình thương yêu nhất bị thương cũng làm cho a cha thất vọng với mình đến tận bây giờ…..

“Chuyện tối hôm qua ta đều mơ mơ màng màng, không quá nhớ rõ.” Dụ Phi nói: “Nhưng mà ta nhớ rõ ta đã nói, chuyện trước khi chúng ta gặp nhau ta sẽ không để ý, ngươi hiện tại phải toàn tâm toàn ý cùng ta một chỗ. Nhưng ngươi đừng gạt ta, về sau cũng vĩnh viễn không được gạt ta, hiểu chưa?”

“Ân, ta sẽ nhớ kỹ!” A Trác còn thật sự nói, “Ta thề với thần linh.”

Dụ Phi cười cười, hôn lên môi A Trác…..

“Khụ!”

Đôi môi vừa nhẹ tiếp xúc lập tức tách ra, A Trác nhanh chóng quay người đem mộc bồn bên chân bưng ra ngoài.

A Loạn xiết chặt chén gỗ đựng đồ ăn trong tay, trừng mắt nhìn Dụ Phi vẻ mặt vô tội.

Tiểu tử này tinh lực tràn đầy, một lần lại một lần như vậy như vậy!

Hết chương 7

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Cùng mọi người nói một sự kiện…. Gần nhất chuyện công tác không quá thuận lợi, lão bản phỏng chừng đã tới thời kì mãn kinh rồi, không tăng ca không thoải mái == Vì thế có thể tạm thời sẽ không được như bây giờ, một ngày một chương QUQ kỳ thật dự tính ban đầu của ta về thiên văn này là bởi vì một chút ác ý thú vị của ta…. Không nghĩ tới có thể được nhiều người thích như vậy, thật sự là phi thường vui vẻ, ai tới ôm một cái.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.