Trọng Sinh Chi Man Phu Lang

Chương 10: Đánh cuộc


Đọc truyện Trọng Sinh Chi Man Phu Lang – Chương 10: Đánh cuộc

Lo lắng thoáng chốc được buông xuống, A Từ giống như có thể nghe thấy thanh âm trái tim nhảy lên bang bang, vài bước đi qua, chỉ thấy tiểu tử kia cười đến hết sức vô tâm vô phế nhìn hắn đầy thâm ý, “Mặt đều tái rồi, lo lắng như vậy?”

A Từ há mồm muốn nói cái gì, lại cảm thấy cổ họng như bị nghẹn không thể phát ra tiếng, chỉ có thể xiết chặt quyền quay đầu đi.

Hắn lúc trước trong lòng một mực nghĩ, phải tìm được Dụ Phi, về sau không bao giờ đấu hơn thua với hắn nữa, hắn phải nhịn xuống không thể xúc động….

Dụ Phi được một tấc lại muốn tiến một thước bắt nạt người, “Sao nửa ngày không thấy đã trở thành câm điếc rồi? Đến đến, há miệng ra cho ta nhìn xem đầu lưỡi có vấn đề gì…..”

Hắn phải nhịn xuống…..

Thiếu niên chỉ cao tới cằm hắn kiễng chân, không biết xấu hổ vươn tay sờ soạng trên mặt hắn, chạm đến đôi môi thì càng thêm quá đáng mà muốn tham nhập vào bên trong…..

“Ngươi đủ rồi!”

Được rồi hắn nhịn không được…..

Dụ Phi đem hồ ly tạc mao ôm lấy….. Ngạch, được rồi, lấy chiều cao hiện tại của hắn thì kêu bán ôm thích hợp hơn =-=

Lão vẫn còn phát dục, còn có thể cao thêm!

Đem rối rắm về chênh lệch chiều cao áp chế, Dụ Phi dùng sức kéo đầu hắn xuống ngang với tầm mắt mình, có chút hung tợn cười nói: “Về sau không cho phép coi thường phu quân ngươi, hiểu chưa?”

Được rồi, hắn giận chó đánh mèo–

A Từ hạ mắt, có chút tình tự phức tạp không hiểu, lại có chút bất đắc dĩ nói nhỏ, “Tiểu hài tử tính tình…. “


Hai người các ngươi cũng chưa trưởng thành đi ==

A Trác đồng dạng buông tâm thả con mồi chậm rãi đi tới chỗ bọn họ, nhìn A Từ khó có lúc biệt nữu cảm thấy buồn cười, đệ đệ nhà hắn thật đúng là gặp khắc tinh.

“Về sau đừng chạy loạn.” A Trác nói: “Rừng rậm này đến ban đêm càng hung hiểm, ngươi dù sao cũng là lần đầu tiên đến đây, đối với nơi này không quen thuộc. Vừa rồi không thấy ngươi, ta cùng A Từ đều rất lo lắng cho ngươi….. “

Vừa lo lắng vừa hối hận, thiếu chút nữa bị sợ hãi mãnh liệt trong lòng bao phủ.

Nguyên lai, bọn họ đã để ý tới tiểu tử này như vậy….

Dụ Phi cười cười, “Ân, ta về sau sẽ chú ý. Chờ đến thêm một hai lần cho quen thuộc hơn, các ngươi không cần lo lắng.”

Cảm giác có người quan tâm cũng không tồi, bất quá cũng phải nhanh chóng đem hình tượng nhu nhược của mình trong lòng mấy nam nhân này xóa bỏ mới được, bằng không muốn làm cái gì cũng bó tay bó chân khiến hắn bực bội.

A Trác thấy bộ dáng lơ đểnh của Dụ Phi, cũng biết hắn không để ý. Cảm thấy thở dài, tiểu tử này tính tình có vẻ tốt, kỳ thật trong khung đầy bá đạo, muốn cho hắn khiêm tốn thụ giáo, so với bắt A Loạn cam tâm tình nguyện đi theo Đa Triết học may vá còn khó khăn hơn…..

“Được rồi, phải trở về đã, chúng ta đem con mồi kiểm lại đi.” Dụ Phi dời chủ đề, trước khi buông A Từ liền ghé sát vào bên tai hắn nói một câu: “Ta không phải tiểu hài tử, ngươi cẩn thận bị thua cuộc thì biết tay…. “

A Từ hừ lạnh một tiếng, “Ai thua ai thắng còn chưa biết đâu.”

Đem con nai cùng con hoẵng để phía trước kéo lại đây, A Từ đối với Dụ Phi đang ngồi phía trước, thản nhiên nói: “Ta săn hai.”

Tuy con mồi của Dụ Phi lớn nhất, bất quá bọn họ so chính là số lượng.


A Trác cũng kéo con linh dương đen thả xuống mặt đất, lại lấy ra hai con thỏ trong túi: “Ta được ba con.”

Đáng tiếc, A Từ bĩu môi, đại ca khẳng định luyến tiếc để cho tiểu tử này làm chuyện gì khó xử. Bất quá hắn hôm nay cũng coi như không hoàn thành việc bảo hộ, cho dù thắng cũng không nhẫn tâm trêu cợt tiểu tử này…..

Dụ Phi tiếp nhận ánh mắt an ủi của A Trác, cười tủm tỉm lắc lắc đầu, đi trở về chỗ con mồi mình săn được, dùng lực đem con vật cồng kềnh đẩy ra một bên.

“Đây là…..”

A Từ thở dốc vì kinh ngạc, mở to hai mắt.

Bên dưới xác của con bò, còn có hai con bào tử đã chết…..

“Ngươi làm như thế nào……” A Trác hoàn toàn sửng sốt, loại trình độ này làm sao có thể là lần đầu tiên săn thú…..

“Làm cái bẫy rập nhỏ mà thôi.” Dụ Phi rất hảo tâm nói: “Lần sau đến thời điểm săn bắn ta có thể dạy các ngươi, bất quá trước đó, đánh cuộc…. ” Ánh mắt ý vị thâm trường nhìn A Từ.

A Từ run run một cái, lập tức cãi lại nói: “Kia….. Ngươi với đại ca số lượng giống nhau, không có người đứng đầu thì đánh cuộc không tính.”

Dụ Phi nheo lại mắt, ngữ khí trầm xuống: “Muốn chơi xấu?”

“…..”

A Từ yên lặng quay đầu đi, không phải hắn muốn chơi xấu, thật sự là ánh mắt của tiểu tử này nhìn hắn khiến hắn có chút sợ hãi….


Hừ lạnh một tiếng, biểu tình Dụ Phi trở nên có chút nguy hiểm, “Nếu nói như vậy, ta….. Ân?” Bỗng nhiên chú ý tới cái gì, câu chuyện dừng một chút, giây lát lại nở một nụ cười quỷ dị, “Tốt lắm, ta khiến cho ngươi thua tâm phục khẩu phục.”

Dứt lời xoay người đem con hoẵng săn được từ trên mặt đất nâng lên, Dụ Phi đen chân sau của con hoẵng nâng lên, có một vết thương bén nhọn….

“Ta sao không thấy cung tiễn của ngươi?” Dụ Phi nghiêng mắt nhìn qua, khóe miệng nhếch lên tươi cười thiếu đánh.

A Từ lấy con hoẵng trở về, cẩn thận dò xét một phen, chân sau quả thật là trúng tên, khó trách khi bị hắn đuổi theo thì chạy không nhanh. Nhưng lúc ấy hắn một lòng muốn bắt con hoẵng để kích thích Dụ Phi, không thể tưởng được…..

Cảm thấy thở dài, nhưng vẫn là gật đầu nói: “Hôm nay là ngươi thắng.”

Không có một tiễn kia của Dụ Phi hắn chưa chắc có thể bắt được con hoẵng này, vô luận là phân một nửa hay phân hết cho Dụ Phi, hắn quả thật so với chính mình cùng đại ca đều thu hoạch được nhiều hơn. Một khi đã như vậy, đơn giản sảng khoái thừa nhận. Bọn họ bắc Man tộc từ trước đến nay nói chuyện giữ lời, cho dù cược tính mệnh, thua cũng sẽ thống khoái dâng đầu mình lên.

Tốt lắm tốt lắm, Dụ Phi vừa lòng gật gật đầu, hướng A Từ câu ngón tay nói: “Cúi đầu.”

A Từ không rõ cho nên cúi đầu, Dụ Phi đè lại bờ vai của hắn, đôi môi ấm áp in lên cái miệng của hắn.

“Ngươi…. ” A Từ bị khinh bạc bất thình lình liền loạngchoạng lui về phía sau, tiểu tử này sao cứ làm ra chuyện ngoài dự đoán của mọi người…..

Dụ Phi cũng không kéo hắn, dù bận vẫn ung dung khiêu mi: “Đây là đặt trước, cái khác buổi tối nói sau.”

“…..”

Thần linh tha thứ cho hắn…. Hắn hoài nghi chính mình không thể giữ vững kiêu ngạo một lời nói một gói vàng (lời nói đáng giá nghìn vàng) của nam nhi bắc Man tộc….

Bất luận trong lòng A từ có bao nhiêu giãy dụa, tâm tình của Dụ Phi vẫn hết sức tốt đẹp. Đem sợi dây trói con mồi đặt lên vai, thập phần vui mừng tiêu sái đi ở phía trước. Còn vỗ vỗ A Trác chuyên tâm nhìn chằm chằm mặt đất dưới chân, tự nhiên nói: “Ghen sao?”

“Không có….” A Trác nói vô cùng thành thật, kỳ thật hắn chỉ là cảm thấy đệ đệ bị khi dễ có điểm đáng thương…..


“Ta biết, đến cúi đầu, phu quân ta đối xử bình đẳng.”

“……”

“Ngươi đủ rồi!” A Từ trên trán cơ hồ nổi gân xanh, da mặt người này sao có thể dày như vậy!

“Khụ, ngươi kéo bò có chút miễn cưỡng…. Vẫn là cầm con thỏ cùng con hoẵng này đi, cái khác ta cùng A Từ cùng nhau kéo.” A Trác nghĩ nói sang chuyện khác hoà giải nhanh chóng mở miệng, hơn nữa lấy tốc độ hiện tại của Dụ Phi, bọn họ còn chưa đi ra khỏi rừng rậm thì trời cũng đã đen…..

Nhìn ra ý tứ chưa nói của A Trác, Dụ Phi cũng không già mồm cãi láo, thân thể này của hắn thể lực quả thật không được.

“Ân, bào tử cũng đưa cho ta một con, thứ này cũng không quá nặng.”

“Ngươi rốt cuộc là làm sao bắt được con mồi này….” Bọn họ thật sự là rất tò mò, rốt cuộc với thân thể kiều nhược của tiểu tử phía nam, làm sao có thể săn được con bò so với thân thể hắn còn khổng lồ hơn mấy lần như vậy? Bò Tây Tạng da dày thịt chắc, cung tiễn không có khả năng gây thương tổn đến sinh mệnh, còn chưa nói đau đớn do cung tên phóng tới sẽ khiến chúng phát cuồng….

“Ta đã nói là công lao của bẫy rập. Bất quá ta bố trí bẫy rập với các ngươi không giống nhau, lần sau đến ta tự mình làm cho các ngươi xem.”

“Hảo!” Cho dù là A Từ lúc trước sinh hờn dỗi cũng nhịn không được mà trở nên hưng phấn, bẩy rập có thể thoải mái săn bò Tây Tạng….

“Ân~” Dụ Phi thả dài ngữ điệu, không chút hảo ý cười nói: “Vậy ngươi đêm nay nên hảo hảo báo đáp ta.”

“……”

Trên mặt A Từ có chút nóng lên, một mực vùi đầu kéo con mồi đi, mãi cho tới khi trở về lều trại, cũng chưa nói câu nào với Dụ Phi.

Hết chương 10

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Công càng ngày càng nghịch ngợm =-=


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.