Đọc truyện Trọng Sinh Chi Ma Quỷ Cự Tinh – Chương 46
[Ba ba đơn thân] quay cực kỳ thuận lợi, chỉ cần đứa bé phối hợp, lấy tiêu chuẩn của Lục Ninh, quay bộ phim này khiến người vừa lòng không thể vừa lòng hơn.
Đạo diễn Đặng Nhất Khánh xuất thân quay phim văn nghệ, không giống tác phong cường ngạnh của Trần Đạt, không khí toàn đoàn làm phim đều thực hòa hợp.
Ngày 24 tháng 6, khi thành tích được công bố, Lục Ninh còn đang đuổi diễn, đời trước y chưa từng thi đại học, căn bản không biết thời gian có kết quả.
Lục Viễn…… cùng tồn tại trong đuổi diễn, bộ phim này đối với cá nhân hắn mà nói vẫn là cực kỳ có tính khiêu chiến, hắn dường như là quá chú tâm đầu nhập, mới có thể đạt tới hiệu quả tương đối vừa lòng.
Khi vừa mới bắt đầu, hắn ở đoàn phim [Lục quang] sinh hoạt cũng chẳng thế nào, nhân vật này là vì D.A đầu tư điện ảnh mới rơi xuống đầu hắn, đạo diễn vốn trúng ý một diễn viên phái diễn xuất hơn ba mươi tuổi khác, đương nhiên không hài lòng một tiểu tử lông vàng chưa đầy hai mươi như Lục Viễn, thế nhưng nhân vật bên đầu tư định ra, hắn cũng không tốt nói cái gì, chỉ là âm thầm quyết định, nếu vị này biểu hiện không được như ý muốn, hắn liền cắt vai diễn của nhân vật này, nói vậy bên đầu tư sẽ không ngay cả loại sự tình này cũng phải quản đi?
Còn có một vấn đề khó khăn là, diễn viên của bộ phim này đại bộ phận đều là người HongKong, khi nói lời thoại 80% đều là tiếng Quảng Đông, không giống [Hắc Sa] năm đó, [Hắc Sa] nhiều lắm là nội địa cùng HongKong nửa này nửa nọ, người đối diễn với bọn họ cũng chỉ có vài người như vậy, cũng liền không khó khăn gì, trong bộ [Lục quang] này, diễn viên đối diễn với Lục Viễn thực không ít, hơn nữa, toàn bộ đều diễn viên HongKong, lời thoại tiếng phổ thông làm bọn họ khó nhập diễn, cả bộ điện ảnh bọn họ đều dùng tiếng Quảng Đông, khi đưa vào thị trường nội địa, lại thêm vào ***g tiếng hậu kỳ là được.
Lục Ninh cùng Lục Viễn đóng phim đến bây giờ, đều là tự mình phối âm, nhưng năm đó khi [Hắc Sa] truyền bá ra ở HongKong, liền có một vị nói tiếng Quảng Đông ***g tiếng cho bọn họ.
Tình huống như vậy không thể nghi ngờ khiến tình huống của Lục Viễn ở đoàn phim [Lục quang] là họa vô đơn chí. Lục Viễn trong lòng rất rõ ràng nguyên nhân của loại cảnh ngộ này, càng dùng toàn lực cho những người này xem bản sự của hắn.
Huống chi, hắn tuyệt không thể bại bởi Lục Ninh, nguyên nhân hắn nhận bộ phim này chính là ở tính khiêu chiến của nó.
Thế cho nên Lục Viễn vốn là biết đại khái thời gian có kết quả, lại căn bản không có tinh lực cùng rảnh rỗi đi chú ý, hắn toàn tình đầu nhập nhân vật này, căn bản là không nhớ rõ ngày mấy là ngày mấy!
Hôm đó Cố Di cùng Phí Xuân Lâm gặp mặt, hẹn trong một quán café ở thành phố C, Phí Xuân Lâm nhìn Cố Di dung nhan xinh đẹp, một thân quần áo xanh lam lại càng thêm có vẻ ôn nhu như nước trước mắt, tâm tình vô cùng phức tạp.
Hắn thấy được túi xách Cố Di cầm kia, đối với những nhãn hiệu này đó hắn là không hiểu, nhưng bạn gái hắn, không, hiện tại nên gọi vị hôn thê, lúc trước đi HongKong cầm ba bốn tháng tiền lương của hắn mua một cái, hắn nhớ không lầm mà nói, chính là dấu hiệu này.
Một cái túi đã đắt như vậy, Phí Xuân Lâm đoán bộ âu phục hợp thân trên người Cố Di này, khẳng định đồng dạng giá trị xa xỉ.
Phải, hắn hối hận, nếu năm đó không cãi nhau chia tay với Cố Di, như vậy hiện tại……
Nhưng hắn làm sao có thể nghĩ đến tiểu tử Lục Viễn kia thật sự có thể trở thành ngôi sao?
Nghe nói làm ngôi sao, cùng người ta ăn cơm một bữa cũng có thật nhiều tiền, một ngôi nhà nhỏ ở thành phố C làm sao sánh được.
Muốn nói tính cách, Cố Di đương nhiên là tốt hơn vị hôn thê hiện tại của hắn không biết bao nhiêu cấp bậc!
“Tôi không muốn vòng vo với anh, tôi đã liên hệ qua với Lý thúc thúc, chỉ vì một tin tức nói không rõ ràng như vậy, Phí Xuân Lâm anh thật là có ý tứ!” Cố Di đến cùng là so hai năm trước có chút nhuệ khí.
Phí Xuân Lâm nghẹn, lấy giọng điệu tự cho là thâm tình chân thành nói, “Tiểu Di, anh chẳng qua là vì muốn gặp lại em……” Nói xong đã muốn đưa tay bắt lấy tay Cố Di.
Cố Di cảm thấy mình sắp ghê tởm đến phun ra, cô trước kia làm sao sẽ cảm thấy Phí Xuân Lâm tốt?
Lúc này, chiếc chuông gió ngoài cửa quán café truyền đến tiếng vang “đinh linh linh”, Phí Xuân Lâm vừa nhấc đầu, liền nhìn thấy một người đàn ông đi tới chỗ bọn họ.
Trên thân người đàn ông này có chút gì đó hắn nói không nên lời, hắn kỳ thật cũng không phải loại đàn ông có bộ dạng đặc biệt dễ nhìn, chỉ là vóc dáng rất cao, mi phong cương trực, hình dáng khuôn mặt có chút sâu, ánh mắt đặc biệt có thần, tóc cắt thật sự ngắn, nhìn khiến cho người ta cảm thấy rất có cảm giác áp bách, khí thế cả người đều có chút kinh người.
“Nói xong?” Lúc nhìn Cố Di, liền bỗng nhiên nhu hòa lại.
Cố Di thản nhiên, “Vâng.” Cô cúi đầu lên tiếng
Phí Xuân Lâm trừng lớn ánh mắt — trơ mắt nhìn Cố Di cùng người ta đi, lên chiếc xe BMW thể thao đỗ ngoài tiệm café.
…… Trên bàn còn giữ năm trăm tệ người nọ ném nhẹ bẫng…… Kỳ thật đến lúc đến hắn chỉ gọi cho mình cùng Cố Di hai ly café, có như thế nào cũng không vượt qua một trăm tệ a……
Không có việc gì càng ngược tâm hơn so với bạn gái trước gả cho cao phú soái ……
Nhất là khi bản thân mình bất luận phương diện nào cũng bị đối phương áp một đầu.
Trên xe lại không giống như Phí Xuân Lâm nghĩ, Cố Di cực kỳ khách khí nói với người đàn ông bên cạnh: “Cám ơn anh, Diệp tổng.”
Người bên cạnh này không phải ai khác, chính là tổng tài đương nhiệm của D.A, Diệp Tồn An.
Diệp Tồn An xuất thân cô nhi, sau khi bị Chung Du Bạch bắt cóc tống tiền lên thuyền của đám yêu ma quỷ quái kia, chỉ có thể tiếp tục đi dọc theo con đường này, từ nhỏ hắn đã gan lớn tâm đen, nhưng có chết hắn cũng không nghĩ tới thúc thúc chân dài một đường tài trợ hắn ăn học lại là một con thỏ tâm độc tay lại càng đen.
Vòng quanh đều là yêu ma quỷ quái, cho nên bán mạng vì yêu ma quỷ quái cái gì quả thực là ngay cả tương lai cũng đều là tối tăm có được không? Làm hại hắn bình thường cũng không dám nói chuyện yêu đương, chỉ sợ vạn nhất bị đối phương phát hiện cái gì, kia phải làm thế nào?
Đem so sánh mà nói, trong những người mà hắn có thể yên tâm tiếp xúc, phụ nữ bình thường ôn nhu như nước giống Cố Di quả thực như là một luồng ánh nắng trong bóng đêm.
“Không phiền toái.” Hắn cười nói.
Cố Di còn tưởng rằng Diệp Tồn An vừa vặn là đến thành phố C nói chuyện làm ăn, kỳ thật…… Hắn ở thành phố C làm gì có cái chuyện làm ăn gì mà nói!
Nhưng lúc này Cố Di cũng không chú ý tới vẻ mặt của hắn, cô đang muốn nhanh về nhà –
Đúng, chính Lục Viễn cũng chưa chú ý tới đã có điểm, Cố Di lại vẫn treo ở trong lòng, cô từ nhỏ đến lớn đều xứng chức là chị gái tốt, cô muốn nhanh về nhà giúp hai em trai tra điểm!
Vì thế, khi Lục Ninh nhận được điện thoại, còn ngưng một chút.
Thanh âm của Cố Di trong điện cũng có chút khàn, cô hiển nhiên là kích động không biết nói gì cho phải, “A Ninh, em cùng A Viễn thật lợi hại!”
Là thật lợi hại, hai năm không hảo hảo học hành, chỉ dùng thời gian ba bốn tháng, mà có thể thi được điểm cao như vậy, đến tột cùng đầu óc phải như thế nào mới làm được!
Kỳ thật, Lục Ninh biết đầu óc của mình đời này tuyệt đối phải cao hơn người bình thường, mà trong ba bốn tháng kia, y cùng Lục Viễn áp xúc thời gian đến cực hạn, còn khẩn trương hơn lúc quay phim, thời gian ngủ mỗi ngày nói đúng ra còn không đến bốn giờ, nếu là học sinh trung học bình thường, căn bản không có khả năng tập trung tinh lực trong thời gian dài như vậy, thế nhưng y cùng Lục Viễn có thể làm được, khi bọn họ đọc sách, là hoàn toàn đầu nhập, dùng đến ứng phó dự thi giáo dục như thi đại học vậy vẫn là tương đối có thể.
Lục Ninh có bút ký ôn tập Lục Viễn chuẩn bị, Lục Viễn càng là trong đầu đặt một kho đề, nếu thi mà kém, kia cũng không có biện pháp.
Cố Di cúp điện thoại không bao lâu, điện thoại của Lục Viễn liền đến, nghe thanh âm, hắn cũng có chút phấn khởi.
…… Xem đi, y liền nói ngày đó căng thẳng rõ ràng là Lục Viễn.
Lấy tố chất tâm lý của Lục Ninh cùng Lục Viễn, muốn phát huy thất thường vẫn là tương đối khó khăn, Lục Ninh khoa văn, 632 điểm, Lục Viễn khoa lý, 651 điểm, hai điểm này rất xinh đẹp, mới khiến Cố Di kích động như vậy.
“Có điểm rồi?” Một diễn viên già cùng quay phim quan tâm hỏi, cháu gái ông năm nay cũng thi đại học, cho nên có nhắc nhở Lục Ninh tra điểm, chỉ là Lục Ninh còn chưa tra đâu, điện thoại của Cố Di đã đến.
Lục Ninh chậm rãi cười rộ lên, “Vâng, 632 điểm.”
Vị diễn viên già kia ngưng một chút mới bội phục nói: “Thi rất tốt!”
Không sai, thi rất tốt, điểm này phỏng chừng vào Thanh Hoa Bắc Đại tốt nhất thì kém một chút, các trường học khác lại hoàn toàn không thành vấn đề.
Bởi vì tin tức khiến người khiếp sợ này, ngày hôm sau các báo giải trí lớn phá lệ treo hai điểm thi này ở vị trí đầu đề.
Hai năm này, tỷ lệ hấp thụ ánh sáng của Lục Ninh Lục Viễn thật sự là rất cao, cao đến gần như tháng tháng đều đều lên tin tức, lên trang đầu cũng không phải một hai lần, chỉ riêng lúc lưu diễn châu Á đã từng lên vài lần, nhưng lại là ngôi sao đang nổi, bởi vì thành tích mà lên trang đầu cái gì…… Thật đúng là rất hiếm thấy.
Mà tin tức này vừa ra, nhấc lên sóng gió không nhỏ ở đại lục.
Việc ngôi sao không có riêng tư mấy năm gần đây vừa vặn tuôn ra vài điều, dư luận của đại chúng đối với trình độ văn hóa của ngôi sao có nghi ngờ rất lớn, vào thời điểm này, Lục Ninh Lục Viễn tuổi còn trẻ như vậy đã tiến vào giới giải trí là cái chảo nhuộm minh tinh lớn này, cũng không trách lúc trước nói muốn thi đại học, truyền thông một loạt không xem trọng.
Kết quả, bọn họ không phải ra vẻ, còn giao ra một phiếu điểm xinh đẹp như vậy, trực tiếp khiến đám truyền thông đang chờ chế giễu choáng váng mắt, vài nhà truyền thông lớn đều là suốt đêm đổi bản thảo trước đó đã chuẩn bị tốt, lại một lần nữa viết ra một phần bản thảo khác.
Không ai sẽ hoài nghi tính công bằng của thi đại học, ở Trung Quốc, dự thi công bằng nhất không thể nghi ngờ chính là thi đại học.
Đặc biệt một trang báo mạng dùng giọng điệu khoa trương nói: “Ai nói ông trời đối với mỗi người đều là công bằng? Chúng ta nhìn thấy không công bằng sinh ra, loại con nhà người ta này thật khiến cho người chán ghét!”
Không sai, loại con nhà người ta này, nhất định là tiết tấu khiến mọi người hộc máu a, bộ dạng đẹp còn chưa tính, ca hát diễn xuất đều là hạng nhất, cố tình học tập còn tốt như vậy……
Nếu nhà hàng xóm có một đứa con như vậy, kia tuyệt đối là một loại cảm giác muốn chết.
Trên diễn đàn Lục Quỳ, admin lấy chữ to màu đỏ chói đăng một bài post, tên bài post liền gọi là “651-632”.
Trong vài giờ bài post đã có trên vạn bình luận, mà trong đó mấy trăm bình luận đều là giống nhau:
“Người nói ăn bàn phím đâu?”
……
……
Vị nói ăn bàn phím kia là một ID lâu năm ở Lục Quỳ, vị huynh đài này nuôi nick này đã nhiều năm, thật sự là luyến tiếc ném nó.
“Nói trên 500 điểm liền ăn bàn phím, hiện tại hơn 600, hẳn là ăn mười bàn phím mới đúng.”
Người ngồi trước màn hình này, nhìn thấy những lời này, tâm muốn chết cũng có.
Hắn rất muốn làm bộ chưa từng nói qua những lời này, nhưng là vô luận hắn đến bài post nào bình luận, tổng có người bắt hắn hỏi: “Nói xong ăn bàn phím đâu?”
Vì thế buổi tối hôm đó, trên diễn đàn Lục Quỳ xuất hiện bài post mới của vị ID “nổi danh” lăn lộn Lục Quỳ mấy năm, trong bài post có một video, không xuất hiện mặt người, chỉ nhìn thấy trước mặt người này bày ra mười chiếc hộp, mở ra, rõ ràng mỗi hộp đều là chocolate làm tương đối giống bàn phím thật……
“Tôi rất ghét ăn đồ ngọt.” Đây là một câu duy nhất chủ video nói.
Sau đó liền nhìn thấy hắn bắt đầu “ăn bàn phím”.
Trầm mê dụ hoặc: Sô pha!
Đầu gỗ ngốc qua: Băng ghế!
Yêu Ninh: Ăn bàn phím! Ăn bàn phím!
Liliy: Ăn bàn phím! Ăn bàn phím!
……
……
Sau mấy trăm bình luận, mới nhìn thấy một bình luận không giống như vậy.
Đơn điệu chút: …… Ta lại có thể nhàm chán như vậy, nhìn hắn ăn xong rồi, video bốn mươi phút a! Trừ bỏ ăn chocolate ra một chút động tác khác cũng không có! Chủ nhà, tôi khinh bỉ anh!
Mauk: Không thể tưởng được thanh âm của lưu manh còn rất dễ nghe.
Hoa hướng dương: Chủ nhà một lúc ăn nhiều như vậy chocolate, sẽ không phun sao?
Hi╭ lưu manh: Phun ra.
……
……
Vài tầng sau, mới có người phát hiện vị huynh đài “ăn bàn phím” này trả lời bình luận, chocolate có ăn ngon, ăn nhiều như vậy, tuyệt đối sẽ phun a!
Hơn nữa vị này nói, hắn một chút cũng không thích ăn đồ ngọt.
Bởi vì hành vi tức cười của hắn, tin tức Lục Ninh Lục Viễn thi đại học lại nóng lên một hồi, vài ngày sau, Lục Ninh cùng Lục Viễn đều xin hai ngày nghỉ với đoàn làm phim, về trường học điền nguyện vọng.
Truyền thông lúc này còn điên cuồng hơn so với hồi bọn họ đi thi, lúc trước hai người đều quay phim khép kín trong đoàn, truyền thông muốn phỏng vấn đều bị Chung Du Bạch cản, bọn họ vừa trở về, truyền thông tự nhiên đều nghe tin lập tức hành động.
Vừa đến cổng trường, bọn họ liền bị truyền thông triệt để ngăn chặn, vài micro nhắm chọc thẳng lên mặt bọn họ, ngay cả bảo vệ trường cũng đi ra duy trì trật tự, Lục Ninh cùng Lục Viễn thật vất vả mới đột xuất vòng vây đi vào trường học.
“A Ninh.” Lục Viễn bỗng nhiên nói.
Lục Ninh nhìn về phía hắn, “Ừ?”
“Ngươi là muốn công tác, hay là muốn đến trường?”
…… Này xem như cái vấn đề gì?
“Một năm mười hai tháng, ta nghĩ muốn dùng bốn năm tháng quay phim, thời gian còn lại đến trường, chuẩn bị album cũng có thể ở trường học không phải sao? Muốn tuyên truyền mà nói, tận lực đặt ở cuối tuần……”
Nhìn Lục Viễn cũng không giống nói đùa, Lục Ninh nhịn không được nói: “Ngươi nghiêm túc?”
Giới giải trí là một nơi đổi mới rất nhanh, bọn họ hiện tại chính là đang nổi tiếng, Lục Viễn lại nói ra một đoạn nói như vậy.
“Nghiêm túc.” Lục Viễn gật gật đầu.
Lục Ninh thở dài, đừng nhìn bọn họ hiện tại chạm tay có thể bỏng, nhưng chính y cũng không biết loại nổi tiếng này có thể lâu dài hay không, nhưng ý tưởng của Lục Viễn cũng không tệ, nhịp độ hai năm này của bọn họ quá nhanh, nhanh đến một chút thời gian nghỉ ngơi cũng không có, khiến Lục Ninh cảm thấy như là trở lại hai năm mới vào giới giải trí của mình trong kiếp trước.
Kỳ thật cuộc sống như vậy, cũng không hưởng thụ.
“Chúng ta có thể một bên đọc sách, một bên chọn phim mình thích đi quay, cùng Chung Du Bạch nói, đầu tư một vài điện ảnh tốt hoặc phim truyền hình, lịch quay phim tận lực đặt ở nghỉ đông cùng nghỉ hè……” Lục Viễn nói ra những lời này, có thể thấy được cũng không phải quyết định lâm thời, mà là sớm đã có ý nghĩ như vậy, “Ta lên cấp, A Ninh, ngươi vậy đúng không?”
“Ừ.” Lục Ninh không phủ nhận, y quả thật cảm thấy lực lượng mình nắm giữ mạnh hơn trước kia một khoảng.
Kỳ thật, hai năm cuối cùng của đời trước, Lục Ninh qua chính là sinh hoạt như vậy, chỉ là khi đó, y đã có tư cách, y cùng Lục Viễn hiện tại, còn chưa có tư cách như vậy.
Nhưng là theo hiểu biết của y với Lục Viễn đời trước, hắn là vẫn cứ như vậy tiếp tục nổi tiếng, ít nhất là bảy tám năm sau, vẫn là thực nổi tiếng.
Lục Viễn nở nụ cười, “Chúng ta không cần sợ những kẻ chính đạo kia như vậy! Có thể làm một vài việc muốn làm –”
Lục Ninh nhìn hắn, đúng vậy, Lục Viễn luôn luôn đều chưa từng lạc mất mục đích ban đầu, hắn từ ban đầu cũng rất rõ ràng, hắn muốn, là tránh né thế giới nơi nơi là nguy cơ này, mới có thể đi đến trước đèn flash, hắn chưa từng bởi vì lúc này đang nổi tiếng mà kiêu ngạo tự đắc, người thích bọn họ trên đời này càng đến càng nhiều, Lục Viễn hắn lại chưa bao giờ bởi vậy mà cảm thấy mình cùng trước kia có cái gì không giống.
Tâm được mất của ngôi sao một khi rất nặng, ở trong giới này sẽ thực khổ sở, rất nhiều người đều không thể thừa nhận cảm giác ngã từ đám mây xuống, lúc ngươi nổi tiếng, mỗi người thổi phồng ngươi khen ngươi cưng chiều ngươi, người trong giới đều vót nhọn đầu muốn đi đến đỉnh Kim Tự Tháp, nhưng tuổi trẻ qua nhanh, có lẽ chỉ là ngày hôm sau, tin tức của ngươi có lẽ cũng không lên nổi trang tin tức, không còn có người chú ý.
Loại chênh lệch này không phải mỗi người đều có thể thừa nhận, cho nên mới sẽ có người từ công tử văn nhã ban đầu biến thành ông chú đáng khinh ngày nay, không phải hắn nguyện ý, mà là không như vậy, hắn ngay cả một ô vuông nhỏ trên báo cũng không có.
Bởi vì mọi người đã quên hắn đi.
Lục Viễn lại sẽ không, hắn từ ban đầu, đã không có đem giới giải trí này xem thành toàn bộ của hắn.
“Được, chúng ta đây cùng nhau đọc sách đi.” Lục Ninh thở dài.
Lục Ninh báo danh khoa luật của đại học Phục Đán, kỳ thật cá nhân hắn mà nói càng muốn chọn chính pháp(1) Hoa Đông, chỉ lấy chuyên nghiệp mà nói, trường học càng tốt hơn chút, thế nhưng…… Lục Viễn mất hứng.
“Đến trường học không giống nhau, vạn nhất phải cùng nhau tuyên truyền a cái gì, kia không phải khó sắp xếp thời gian nha!” Đây là lý do tương đối gượng ép của Lục Viễn.
Lục Ninh cảm thấy lấy trình độ nổi tiếng của y cùng Lục Viễn hiện tại, thường xuyên có fan tụ tập, quấy rầy hai trường học còn không bằng quấy rầy một trường học, đại học Phục Đán — y đời trước nghĩ cũng không dám nghĩ.
Đời trước Lục Ninh không phải học sinh giỏi, đời này vẫn là nhờ gió đông của Lục Viễn, lại nhờ đầu óc tốt sau khi trùng sinh ban tặng, mới có thể bước nửa bước vào cổng trường có danh tiếng như vậy, y thực cảm kích, cũng thực thỏa mãn, cho nên, cuối cùng vẫn là lựa chọn cùng một trường học với Lục Viễn.
Lục Viễn rất có dã tâm, hắn lựa chọn khoa y của đại học Phục Đán, Lục Ninh thật sâu thắp một ngọn nến cho bệnh viện tương lai hắn lựa chọn.
Có lẽ khi hắn còn chưa thăng cấp, còn chưa có dã tâm đi vào bệnh viện, người bên chính đạo trong bệnh viện nhiều lắm, hiện tại cũng không nhất định.
“Về sau chúng ta có thể ra nước ngoài a.” Lục Viễn đã sớm làm tốt quyết định, “Bệnh viện nước ngoài hẳn là không có nhiều gia hỏa đáng ghét như vậy tụ tập đi?”
Lục Ninh: “……”
Mặc cho ai cũng không có nghĩ đến, quyết định này, ngược lại khiến y cùng Lục Viễn ở trong giới này tiếp tục vững vàng, một năm so một năm càng nổi tiếng, thả chậm bước đi, không có xảy ra sai lầm, ngược lại đạt được thành công.
Trong giới giải trí không ít người có bằng cấp cao, nhưng rất ít người có thể sống đến phong sinh thủy khởi, người lại còn đang đi học, cố tình học cũng tốt như vậy.
Xã hội này đối với giới giải trí kỳ quái, tổng không thiếu khắc nghiệt chanh chua, đối với hai sinh viên ưu tú này, còn chưa tới mức không có chỗ chê.
Loại điệu thấp này, dần dần sẽ trở thành một loại tu dưỡng hàm xúc.
Có một lời tựa của bài phỏng vấn bọn họ nói như thế này:
Thích bọn họ, không chỉ bởi vì bộ mặt, lại càng không chỉ vì tiếng ca êm tai cùng diễn xuất xuất chúng của bọn họ, còn bởi vì trên người bọn họ truyền ra một loại năng lượng –
Không sợ tuổi trẻ gian khổ, chưa bao giờ sa vào hưởng lạc, từng bước, khắc khổ, cố gắng, lạc quan, kiên trì, vĩnh viễn không buông tay.
Thần tượng có chí tiến thủ của thời đại mới, không có ai làm được càng thêm xuất sắc so với bọn họ.
.
(1) Chính trị và pháp luật