Trọng Sinh Chi Luyến Sư Tư Đồ

Chương 8: Sư Tôn Không Đáng Sợ A


Đọc truyện Trọng Sinh Chi Luyến Sư Tư Đồ – Chương 8: Sư Tôn Không Đáng Sợ A


“Cấm chế là những loại cấm thuật hoàn toàn không được phép sử dụng dù là bất kì một ai!” – Lam Tuyên Cơ
“Cấm chế được áp được với khá nhiều loại cổ thuật! Nhưng phổ biến vẫn là những pháp lệnh triệu hồn!” – Lam Tuyên Cơ
“Triệu hồn? Cụ thể là những linh hồn thế nào?” – Tiêu Vương
“Nhưng linh hồn có chấp niệm dương thế không chịu luân hồi! Quá nữa thì có thể là dạ quỷ!” – Lam Tuyên Cơ
“Tuy nhiên đã triệu hồn thì người lập pháp phải trả một cái giá rất đắt! Nhưng củ thể thì ta chẳng biết nữa!” – Lam Tuyên Cơ
“Vậy không lẽ Kim Quang Phái có kẻ nào đó dám to gan triệu hồn?” – Tiêu Vương
“Có cần đi báo cho Trưởng Môn không?” – Lam Tuyên Cơ
“Không!” – Tiêu Vương
“Tại sao?” – Lam Tuyên Cơ
“Nhiêu đây không đủ bằng chứng! Ta nhất định phải tìm được kẻ đó là ai!” – Tiêu Vương bèn gấp bản vẽ lại mà giấu vào áo
*Sao ta lại có cảm giác chuyện này lại rất liên quan đến ta? Có lẽ nào năm đó ở Tuyệt Định Sơn..

rất có thể! *
“Lam Tuyên Cơ! Ngươi có biết gì về thứ gọi là trọng sinh không a?” – Tiêu Vương
“Trọng sinh? Ta biết một chút!” – Lam Tuyên Cơ
“Nói xem!” – Tiêu Vương
“Có hai kiểu ta từng nghe qua, là Đoạt Xá và Hiến Xá!” – Lam Tuyên Cơ
“Đoạt Xá tức là kẻ này chết không yên ổn không cam đoan! Ác khí âm tụ quá nặng, vẫn còn lưu lại chốn dương gian quấy phá! Cướp đoạt thân xác của người sống thành của riêng!” – Lam Tuyên Cơ
“Còn Hiến Xá là một bí thuật mà người còn sống dùng để gọi linh hồn đã khuất trở về! Linh hồn này dù là tốt hay ác dù muốn hay không muốn cũng sẽ đột nhiên sống lại trong cơ thể của kẻ đã triệu hồn!” – Lam Tuyên Cơ
*Ta sao cả hai đều không giống nhỉ? *- Tiêu Vương bèn hoài nghi
“Có một đặc biệt ở đây! Gọi là Kị Xá! Có những trường hợp từng được viết rằng trọng sinh cũng có thể xem như hình thức chiêu hồn! Linh hồn đã khuất ấy sẽ có thể trở về chính cơ thể của bản thân nhưng lại ở một khoảng thời gian khác!” – Lam Tuyên Cơ
“Trường hợp này được xét có thể xem là trùng hợp cũng có thể không!” – Lam Tuyên Cơ
“Là sao?” – Tiêu Vương
“Có thể là người đó đã bị ai đó dụng pháp khiến y sống lại! Cũng có thể xem như điều kì lạ vô tình xảy ra thôi!” – Lam Tuyên Cơ
“Nhưng nếu dụng pháp thì ta chưa từng nghe qua ai có thể làm được! Vì ngoài Đoạt Xá và Hiến Xá thì trước giờ chưa có kẻ nào thành công một thuật Kị Xá cả! Những người đã từng thử qua chẳng ai có kết quả tốt đẹp gì!” – Lam Tuyên Cơ
*Vậy ta xem ra là kẻ may mắn à? *- Tiêu Vương bèn suy tư
“Sao nay ngươi lại hỏi ta về vấn đề này?” – Lam Tuyên Cơ
“À không không, ta chỉ muốn biết thêm nhiều thứ! Đằng nào ta cũng là đại đệ tử huyền môn! Biết nhiều một chút cũng tốt!” – Tiêu Vương
“Ha ha, sao không dùng tài chém gió khi nãy của ngươi a! Ha ha, mà nói thật lúc nãy ta cũng tin ngươi nói thật luôn ấy chứ!” – Lam Tuyên Cơ
“Ngươi dễ lừa thật a! Thôi ta về Thanh Uy Viện đã!” – Tiêu Vương
“Ta cũng về Mị Đằng Viện với sư phụ!”
* * *
Thanh Uy Viện..
“Sư tôn?”
*Không có ở đây? Tốt rồi! Phải giấu cái này đi mới được! *
Tiêu Vương chạy tới chạy lui, lật đật qua lại, tìm chỗ nào đó để giấu bản vẽ kia đi
Không có, không có, sao ở đâu cũng không có
Sao không chỗ nào để giấu đồ hết a
Ngoại trừ tĩnh thất và phòng ngủ, phòng nào cũng bị Tiêu Vương hắn bới tung mấy lần
Lạch cạch, lạch cạch, Mạc Tử Quân bị quấy rầy, đi ra khỏi phòng từ sau Tiêu Vương bất cất tiếng hỏi
“Đang tìm gì?”
“Sư..


sư tôn, con!” – Tiêu Vương bèn lắp ba lắp bắp, tay vội giấu lại bản vẽ kia vào áo mình
“Con đang giấu gì?”
“Đồ nhi không có a!”
“Thế con đang làm gì?”
Nhận thấy giọng điệu trầm mặc của Mạc Tử Quân, Tiêu Vương có phần khá lo lắng bèn lắp bắp trả lời
“Đ..

đồ nhi chỉ đang định đến Chế Linh Viện nhận kiếm thôi a!” – Tiêu Vương khẽ lùi lùi
“Xin phép sư tôn, vậy đồ nhi đi trước a!” – Tiêu Vương bèn từ từ lui người về phía cửa
Mạc Tử Quân bèn bước đến trước mắt Tiêu Vương như thể chặn lại bước chân của hắn
“Sư..

tôn?”
“Con có đặt kiếm à?”
*Sư tôn? Đừng nói là người rảnh đến nổi danh sách rèn kiếm cũng kiểm tra qua đấy chứ? *
Tiêu Vương khẽ gãi gãi đầu gượng gạo suy nghĩ không biết nên trả lời y thế nào
Mạc Tử Quân vẫn im lặng mà chăm chăm nhìn Tiêu Vương hắn đang rối ren
Tiêu Vương bèn cúi đầu, hắn biết y rất ghét những kẻ nói dối.

Và hiển nhiên là Tiêu Vương hắn không muốn bị phạt đâu a
* * *?
Bỗng nhiên Tiêu Vương lại nhận thấy một cảm giác ấm áp đến kì lạ.

Mạc Tử Quân không trách phạt hắn, trái lại y lại khẽ xoa đầu Tiêu Vương rồi cứ thế rời khỏi
Để lại Tiêu Vương đầu ngơ ngác khó hiểu, dù y là một người điềm tĩnh lạnh lùng.

Nhưng không lẽ lại không trách phạt đệ tử sai phạm sao a
“Sư tôn?”
* * *
*Sư tôn không phạt gì ta à? *
*Lạ nhỉ? Mặc dù kiếp trước cũng chưa từng bị y phạt nặng gì! Vì nói là đồ đệ của y nhưng ta kiếp trước còn chẳng dám đến gần y! Cứ thế chuyên tâm cố gắng rèn luyện để y hài lòng là được! *
*Biết sẽ thế này thì kiếp trước nên ăn không ngồi rồi cho khỏe cái tấm thân này! *
*Ây da, sao kiếp trước lão tử lại ngu thế này a! *
“Làm gì mà ngơ ngơ ngác ngác ở đây vậy?” – Lam Tuyên Cơ
“Không lấy kiếm à?” – Triệu Lẫm
“Ta quên đặt kiếm! Trễ hạn rồi a!” – Tiêu Vương
*Kiếp trước ta còn tức tốc đến đặt kiếm đầu tiên nữa cơ! Vậy mà lần này lại sơ ý! Tức chết mà! *- Tiêu Vương thầm mắng mình
“Không sao, ta cũng đâu có đặt kiếm a!” – Lam Tuyên Cơ
“Vì ngươi không biết dùng!” – Tiêu Vương và Triệu Lẫm ngay lập tức đồng thanh
“-_-” – Lam Tuyên Cơ
“Tức chết với hai tên các ngươi!” – Lam Tuyên Cơ
* * *
“Ba ngươi ở đây tụ tập cái gì? Còn không mau tập luyện! Các ngươi nghĩ mình là đệ tử của thánh chủ thì đã giỏi rồi phải không!” – lão sư bèn cáu gắt quát mắng

“Dạ không ạ!”
* * *
Mị Đằng Viện..
“Hử? Tiểu Cơ? Sao con không luyện tập cùng sư huynh?”
Mị Tôn thánh chủ thấy Lam Tuyên Cơ chỉ ngồi tay chống cằm chân đung đưa có vẻ buồn chán
“Đồ nhi không dùng được kiếm ạ! Sắp đến đợt thi ngự kiếm rồi mà con..”
“Thế nên con chán nản sao?”
“Con không dám đâu a!”
“Tiểu Cơ, sư phụ bảo con này! Tuy Kim Quang Phái mọi đệ tử luôn phải thuần phục kiếm pháp! Nhưng đôi khi cũng có ngoại lệ chứ a!”
“Ngoại lệ ạ?”
Lam Tuyên Cơ ánh mắt bèn tò mò nhìn Mị Tôn thánh chủ, người liền bước ra trước mắt nàng
“Sư phụ của con cũng không giỏi kiếm pháp đâu a!”
“Hể?” – Lam Tuyên Cơ không khỏi bất ngờ
“Nhưng thay vào đấy, ta tự tạo nên một thế mạnh của riêng ta!”
Mị Tôn thánh chủ dứt lời, tay người liền lập tức vung roi với nhưng động tác vừa mạnh mẽ lại vừa nhẹ nhàng uyển chuyển như một điệu múa Tây Lương
*Đẹp quá a! *
Lam Tuyên Cơ trố mắt ngắm nhìn từng động tác bắt mắt tuyệt đẹp kia.

Ngần mắt chẳng hiểu sao lại đỏ hoe, đọng lại những hàng lệ
“Tiểu Cơ?”
Mị Tôn thánh chủ nhận thấy điều đó từ Lam Tuyên Cơ bèn có chút làm lạ bèn bước đến khẽ vỗ về Lam Tuyên Cơ
“Hức..”
“Sao con lại khóc? Sư phụ nghe qua Lam Tuyên Cơ là một người hoạt bát năng động, sao lại khóc thế này?”
“Hức..

mẫu..

Điệu múa đó..

làm con nhớ đến mẫu thân a..”
Lam Tuyên Cơ cố lau nước mắt, cơn nấc lại không ngừng
“Mẫu thân con?”
“Tuy khi ấy còn rất nhỏ! Con đã mồ côi cha mẹ! May mắn được Triệu thúc thúc thu nhận!”
“Trước khi lưu lạc đến trung nguyên, con chỉ nhớ rằng, mẫu thân con là người Tây Lương thuộc tộc Mao Xuyên!”
“Thế nên khi thấy sư phụ trong y phục người Tây Lương, và điệu múa ấy! Khiến con..

hức..”
Mị Tôn thánh chủ bèn ôm chặt Lam Tuyên Cơ vào lòng mà dỗ dành trìu mến
“Ta là sư phụ con, cũng sẽ là người chăm sóc con như một người mẹ! Thôi nào đừng khóc!”
“Không khóc! Lam Tuyên Cơ con không có khóc!” – Lam Tuyên Cơ bèn đưa tay lau nước mắt đi, miệng liên tục chối
“Phải phải, con không khóc! Tiểu Cơ rất mạnh mẽ a!”

“Tiểu Cơ? Con rất thích được sư phụ gọi như thế!”
“Vậy từ giờ ta sẽ gọi con như thế nhá!”
“Dạ!”
Ngoài Triệu thúc thúc, Tiêu Vương và Triệu Lẫm
Có lẽ đây là lần đầu tiên ta thật sự cảm nhận được cảm giác ấm áp này
Mẫu thân..
Cơ nhi lại nhớ người rồi
* * *
“Sư tôn, ngươi gọi đồ nhi về có việc gì ạ?”
“Ơ? Sư tôn đâu rồi nhỉ?”
Mắt ngó nghiêng ngó dọc ngó xuôi ngó ngược hết tứ phương tám hướng
Y không có ở đây a
Tiêu Vương tăng tốc độ chạy qua đại điện trống trải hoang vắng.

Dọc đường đi đến một bóng người cũng không có
“Lại phải tìm nữa a!”
“Thanh Uy Viện không có nhỏ đâu a!”
* * *
“Có khi nào sư tôn đang ở Tĩnh Thất nghỉ ngơi?”
“Nhưng lỡ lại làm phiền sư tôn nghỉ ngơi thì không được a!”
Vừa bước chân đến đã ngửi thấy mùi thanh lư lan tỏa khắp đình viện, xem ra sư tôn có vẻ là đang ở trong a
Nhưng Tiêu Vương lại cứ phân vân không biết có nên gõ cửa hay không.

Thành ra cứ đứng yên ở trước cửa mãi
*Lỡ sư tôn đang chờ ta bên trong thì sao a? *
*Nhưng nếu không thì thành ra lại làm phiền sư tôn rồi a! *
*Cái này không được! Cái kia cũng không được a! *
* * *
*Nhưng sao ta lại sợ y nhỉ? *
*À đúng rồi vì y là sư tôn của ta mà -_- *
*Nhưng ta sống lại là để trả thù y! *
*Không phải muốn làm hảo đồ đệ tử y! *
*Ta sao lại quên mục đích của ta chứ a! *
Tiêu Vương tay vò đầu bứt tóc tâm suy điên loạn, vừa phân vân vừa tức tối
“Vương nhi? Con bị sao đấy?”
Đột nhiên nghe thấy giọng nói vừa quen thuộc vừa xa lạ kia, thật không khỏi khiến Tiêu Vương hắn giật nảy cả mình
“A! Sư tôn, người làm đồ nhi giật cả mình a!”
“Con nên tập làm quen đi!”
*Quen kiểu quái gì đây a! Lão tử kiếp trước từng trải mà đến nay vẫn không quen nổi đây này -_- *
“Vào trong!”
Mạc Tử Quân dứt lời bèn quay mình bước vào trong.

Tiêu Vương cũng vâng lời, tò mò theo sao y
Vừa bước chân vào, cánh cửa đã bất ngờ đóng khóa lại.

Một tiếng “cạch” làm Tiêu Vương muốn rơi cả tim
*Bình tĩnh nào! Ta không sợ! Chỉ là giật mình thôi a! *
Thật không hổ là Tĩnh Thất thư tịnh của Tịnh Thanh thánh chủ
Bên trong tĩnh thất bày biện rất đơn giản, không có bất cứ món dư thừa nào
Họa tiết mây bay vẽ trên chiếc bình phong kiểu gập chậm rãi trôi bập bềnh, một cái bàn kê đàn nằm ngang trước bình phong

Trên mấy cái lư hương ba chân, là những luồng khói lượn lờ tỏa vào hư không, cả phòng tràn ngập hương đàn mát rượi
Tiêu Vương dù kiếp trước cũng có thể xem là một đệ tử của y
Nhưng khi ấy Tiêu Vương thậm chí còn chả dám đứng gần y quá ba thước nữa cơ
Ấy vậy mà kiếp này hắn thậm chí phá quy phá củ.

Lại còn hiên ngang đứng ngay trong Tĩnh Thất của y
“Sư tôn? Người bảo đồ nhi vào đây là có chuyện gì ạ?”
“Hừ!”
Mạc Tử Quân chỉ thế rồi bước sang bức bình phong kia.

Tiêu Vương vẻ mặt ngơ ngác nhìn theo y
*Hừ là sao? Sư tôn, dù người bậc tiên thánh! Nhưng đệ tử đây là người phàm trần a! Người nói gì thì cho đệ tử đẩy hiểu với đi a! *
“Tặng con!”
“Hể?”
Tiêu Vương nghe thấy thế bèn tò mò chạy vụt đến đưa mắt nhìn xem rốt cuộc đó là thứ gì
“C..

cái này?”
Tiêu Vương hai mắt mở to mà mồm cũng không khép kịp, con tim không khỏi nhảy loạn lên một lúc
Trước mắt hắn là hai thanh bảo kiếm thanh bạc lan băng cực kì tinh xảo.

Phần cương kiếm có một viên ngọc gì đó rất kì, Tiêu Vương bèn đưa mắt nhìn kiểm hơn
Hóa ra nó giống với ngọc bảo trên chiếc vòng tay ấn định huyền môn của y trao cho hắn
Tiêu Vương khẽ vươn tay đến, nhưng mắt có phần nghiên nghiên nhìn Mạc Tử Quân không biết có được phép không
Nhận thấy cái gật đầu từ Mạc Tử Quân, Tiêu Vương bèn khẽ đưa tay cầm hai thanh kiếm ấy lên
Lạnh
Cực kì lạnh a
Thanh kiếm vừa chạm vào đã truyền đến một cảm giác lạnh tê tái cả tay nhưng lại thích thú không muốn bỏ xuống a
Thân kiếm màu trắng bạc, viên ngọc đỏ nhỏ kia lại mang vẻ nổi bậc lạ lẫm lại rất kì diệu a
“Sư tôn, thật sự là..

tặng cho đệ tử sao a?”
“Ừm!” – Mạc Tử Quân chỉ khẽ gật đầu
Tiêu Vương tay giữ chặt hai thanh kiếm mà muốn khóc tới nơi rồi a
Tuyệt vời a
Tiêu Vương phải nói hắn là tên cực kì cuồng ngắm thần binh pháp khí a
Nay lại tự có của riêng mình thậm chí là cả một bộ song kiếm
Ây da
Nhân sinh không còn gì hối tiếc a
Cứ cười cười cả buổi đứng ngắm bảo kiếm.

Tiêu Vương dần dần quên mất một điều cơ bản cực kì quan trọng a
“Đ..

đệ tử đa ta sư tôn a! Đa tạ sư tôn a!”
Tiêu Vương cười toe toét tít cả hai mắt.

Xem ra kiếp này hắn quên rèn kiếm nhưng đổi lại lại còn nhận được hai bảo kiếm tuyệt vời thế này, lại còn là của sư tôn tặng hắn nữa a
Sư tôn xem ra không phải kẻ đáng sợ lắm a.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.