Đọc truyện Trọng Sinh Chi Luyến Sư Tư Đồ – Chương 48: Khuynh Tâm
Mạc Lang sau khi bị phũ phàng một trận, cuối cùng Lam Tuyên Cơ cũng nhận ra y đang đứng đó dang tay chờ không biết bao lâu rồi.
Lam Tuyên Cơ bèn lon ton chạy lại, hí hửng ôm lấy Mạc Lang
“Mạc Lang ca ca, huynh chờ muội sao?”
“Đương nhiên rồi!”
Mạc Lang nhìn Lam Tuyên Cơ mà nhẹ nhàng mỉm cười, rồi đưa tay nhẹ nhàng chỉnh lại nơ tóc bị lệch của nàng, nhìn xem hai người họ có khác gì một đôi uyên ương chứ, thật đáng yêu làm sao
Cơ mà hình như có hai con người không thấy như vậy thì phải, Mạc Lang hướng mắt nhìn đối diện
Ôi ôi ôi, có hai ánh mắt dữ tợn như tia sét hung tàn đang nhắm đến y như thể muốn ăn tươi nuốt sống y thì phải
“Tiểu Cơ, hình như cả hai đệ đệ của muội đều ghét ta nhỉ?”
“Hử?” – Lam Tuyên Cơ nghe Mạc Lang hỏi thế, bèn nhìn theo ánh mắt của y mà quay đầu nhìn
Thay vì hai vẻ mặt tối sầm hung dữ và ánh mắt rực lửa hầm hầm ban nãy cứ nhìn Mạc Lang chằm chằm
Khi Lam Tuyên Cơ quay đầu nhìn, thì cả Tiêu Vương và Triệu Lẫm đều trưng ra hai vẻ mặt không thể nào thân thiện hơn
Nào là hòa nhã, đáng yêu ngút ngàn.
Nhìn xem nhìn xem, có hai đệ đệ thế này không yêu chết mới là lạ nha
“Làm gì có, hai đệ ấy nào có ghét huynh đâu! Huynh yên tâm, ngoài hơi đanh đá thì đệ đệ của muội đều rất hiền lành ngoan ngoãn!”
“À..
Được, huynh tin muội mà!”
Nói tin chắc cũng là cố để mà tin thôi, chứ Mạc Lang nhìn hai cái con người như thể muốn mổ xẻ y ra thì muốn toát cả mồ hôi hột rồi
Chợt Lam Tuyên Cơ nghiêng đầu khẽ thấy Lý Như Lan trên đài đang từng từng đi xuống bèn quay sang nói với Mạc Lang
“Mạc Lang ca ca, huynh chờ muội một chút nha!”
Nói đoạn, Lam Tuyên Cơ bèn quay đầu chạy lon ton lại chỗ ban nãy.
Nhẹ nhàng cõng Lý Tiểu Mai lại lên lưng rồi mang đến chỗ của Lý Như Lan
“Lý sư tỷ, muội trả cục nợ này cho tỷ nè!” – Lam Tuyên Cơ bèn nhẹ nhàng thả Lý Tiểu Mai xuống
Lý Như Lan nhìn thấy Lý Tiểu Mai chân đi lại có chút khó khăn bèn hỏi
“Bị thương?” – Lý Như Lan
“À, chỉ là hơi đau chân một chút thôi!” – Lý Tiểu Mai
“Hở chút đau chân như vậy báo danh Đại hội Tiên Minh làm cái gì? Báo danh thì thôi đi, tại sao lại còn muốn vướng tay chân người khác?” – Lý Như Lan giọng điệu đanh thét
Lý Như Lan tuy mắng vậy nhưng cũng chịu cõng Lý Tiểu Mai lên lưng rồi rời đi trước, vẫn không quên gật đầu xem như lời cảm tạ
Lam Tuyên Cơ cũng nhận lấy, rồi mới lon ton chạy tới bên Mạc Lãng y bèn xem xét trên người nàng có vết thương nào không, thấy không có bèn nhẹ nhõm một đợt
Còn Lam Tuyên Cơ kể lắm thứ chuyện trong Tiên Minh Quan, l cho Mạc Lang nghe, cũng không quên bóc mẽ vị biểu đệ kia của Mạc Lang
“Thế đó thế đó, huynh lựa ai lại lựa người đáng ghét như vậy, đã liên tục chê bai tu vi của muội thì thôi đi, hắn còn là tên vô lương tâm thấy chết không cứu!”
Biểu đệ mình bị bóc mẽ ngay trước mắt, Mạc Lang lại chỉ im lặng nghe lấy nghe để, đợi nàng ta nói xong cũng chỉ khẽ thở dài nắm tay nàng đi vào trong
“Thôi mà đừng giận nữa, biểu đệ của ta vốn là như vậy, nhưng đệ ấy không phải kẻ xấu đâu, huynh dám đảm bảo!”
Ây da, hai con người này cứ ở đó mà “chim chuột” mãi đến xung quanh cũng không thể lơ mắt nổi, người thì ghen ăn tức ở, kẻ thì nghẹn họng một mớ “cẩu lương”
Cũng may sau đó vang đến một hồi chuông lớn, là tiếng chuông tập hợp, Lam Tuyên Cơ phải tập hợp về chỗ của mình
“Mạc Lang ca ca, vậy muội đi trước nh..”
Còn chưa dứt lời chào tạm biệt Mạc Lang, Lam Tuyên Cơ đột nhiên hai bên cánh tay mình bỗng bị nhấc bổng
Hai tên Tiêu Vương và Triệu Lẫm nhìn đến phát tức, không chờ tiếp mà trực tiếp xách nàng đem đi
Mạc Lang nhìn theo không nghĩ cũng đã rõ, còn hoang mang lo nghĩ không biết hai tên nhóc đó có định nhân lúc nào đó xử cho y một trận không đây
“Này, hai đệ làm gì mà lôi lôi kéo kéo vậy chứ?”
Tiêu Vương và Triệu Lẫm sau khi thành công lôi được tỷ tỷ về, cả hai cũng lui về vị trí của mình chờ đọc tên, nhìn hai tên này đồng lượt lườm Mạc Lang mà cứ như sắp bị y cướp mất tỷ tỷ đến nơi rồi vậy
Không lâu, một môn nhân của Cao Lăng La Thị bước lên trung đài.
Ngàn người dưới đài dần dần yên lặng, tập trung tinh thần nghe tuyên đọc
Dựa theo danh sách, cũng đọc tên từ một trăm trở lại đã là khiêm nhường lắm rồi, vốn dĩ ngoài mười cái tên đầu bảng thì những kẻ xếp sau có mấy ai nhớ tên họ chứ
Đọc đến cái tên thứ năm mươi, lọt vào tai là một cái tên theo thuộc – Lam Tuyên Cơ
Tiêu Vương và Triệu Lẫm lần lượt đưa mắt nhìn nàng, Lam Tuyên Cơ nhận thấy ánh mắt đó bèn nói
“Vẻ mặt gì vậy? Chê à?”
Tiêu Vương lại thở dài lắc đầu nhìn vị tỷ tỷ kia của mình rồi mới nói
“Xin lỗi, là đệ quá đề cao tỷ rồi!”
Tên tiểu tử này, xem có nổi đóa đến nơi không chứ, này chẳng phải là chê nàng tệ sao
“Chúc mừng tỷ vinh hạnh là đệ tử đầu tiên tụt được xuống hạng thứ năm mươi đấy!”
Triệu Lẫm chọc vào thêm một câu khiến Lam Tuyên Cơ trực tiếp á khẩu, Tiêu Vương còn tủm tỉm nhìn cười.
Nuôi chúng đến từng tuổi này vậy mà..
Tức chết mà
Đến một lúc sau lại nghe đến cái tên thứ hai mươi – Triệu Lẫm.
Lam Tuyên Cơ còn muốn lên tiếng chê ghẹo thì trên mặt Triệu Lẫm như thể là hiện rõ cả một câu chính là “Vẫn hơn tỷ ba mươi hạng” đấy
Công kích người này không xong liền quay sang người còn lại, nàng quay sang cái con người đến tên còn chưa được gọi nữa kia
À mà thôi vậy, nhìn hắn đi, mặt ủ rũ đen như đít nồi, môi thì mếu đến nổi muốn rớt xuống đất luôn rồi
Tiêu Vương xúi gục cả đầu, muốn ngẩng đầu lên cũng chẳng dám nữa, hắn sợ như thể chỉ cần ngước mặt lên liền nhìn thấy được vẻ mặt thất vọng của sư tôn vậy
Môn nhân Cao Lăng La Thị kia đọc xong đến cái tên thứ mười một đột nhiên lại dường, kì thật là không hề có tên của hắn nữa, cơ mà sao lại đột nhiên dường nhỉ
Với mười cái tên đầu bảng hóa ra là được đọc riêng, lần này là đọc theo thứ tự trên xuống
Huyễn Chu Cao Thị – Cao Viễn
Kim Quang Mạc Thị – Trương Trác Tử
Huyễn Chu Cao Thị – Cao Ưu
Cao Lăng La Thị – La Thanh
Kim Quang Mạc Thị – Tôn Tự
Minh Hy Liễu Thị – Liễu Miên Miên
Kim Quang Mạc Thị – Tiêu Vương
Minh Hy Liễu Thị – Lưu Ly
Cao Lăng La Thị – La Di
Kim Quang Mạc Thị – Lưu Anh
Ơ? Có phải hắn vừa nghe nhầm cái gì đó không nhỉ?
Tiêu Vương chợt ngẩng đầu lên, vẻ mặt hắn ngỡ ngàng ngơ ngác không dám tin vào tai mình nữa
Bên dưới cũng có rất nhiều người thì thầm to nhỏ lại cảm giác kì lạ khi năm nay lại nghe thêm một cái tên nghe có vẻ lạ lạ
Kim Quang Mạc Thị – Tiêu Vương? Hắn lại đang đứng được ở hạng bảy?
Tiêu Vương bèn bỏ quên đi vẻ đoan chính, khẽ chồm người muốn xem xem bảng vàng đặt một phía xa trước mặt
Triệu Lẫm đứng gần đó bèn nhắc nhở Lam Tuyên Cơ bảo hắn, nàng đứng cạnh hắn bèn đưa tay nắm lấy Tiêu Vương kéo hắn đứng thẳng trở lại rồi nhỏ giọng thủ thỉ
“Đệ lại làm trò gì vậy? Nhìn xem có bao nhiêu con mắt đang nhìn đệ kìa!”
Tiêu Vương còn chưa giải quyết gì mới Lam Tuyên Cơ, đang nghe bên cạnh có tiếng tủm tỉm nhue cố nén cười lại
Hắn quay sang, lại nhìn ra người đứng cạnh mình lại là Cao Viễn, Cao Viễn thấy Tiêu Vương nhìn mình có chút bất mẫn
Nghĩ lại bản thân cũng có chút bất lịch sự, Cao Viễn bèn khẽ vỗ vỗ vai Tiêu Vương rồi thủ thỉ
“Đệ ở hạng bảy đấy, không phải đệ nghe lầm đâu!”
Là thật á? Tiêu Vương vừa nghe xong, thật sự là mừng đến muốn nhảy dựng cả lên cả lên vậy, nhưng tay mới vô thức giơ lên liền nhanh chóng rụt lại
Bình tĩnh nào Tiêu Vương, ngươi mà làm thế thì không chỉ tự làm mất mặt của mình thôi đâu
Nhìn điệu bộ kiềm nén không yên của hắn, Mạc Tử Quân trên đài cao nhìn xuống mà chẳng hiểu sao lại khẽ mỉm cười vô thức trước điệu bộ của tên nhóc nghịch ngợm không chịu yên một chỗ kia
Gia Yên thánh chủ đứng gần bên cạnh y, đột nhiên nhìn qua lại thấy có chút kì lạ
“Tử Quân?”
Đỗ Vân Ân chỉ vừa cất tiếng, Mạc Tử Quân phút chốc lại dập tắt nụ cười thoáng qua ấy, y không nhìn mà chỉ hỏi lại
“Chuyện gì?”
Đỗ Vân Ân im lặng đôi chút, rồi lại khẽ lắc đầu đáp
“À, không có gì!”
Mạc Tử Quân cũng chẳng nói thêm gì, cả Đỗ Vân Ân cũng thế.
Cô chỉ hướng mắt nhìn xuống, lại không nhìn đệ tử của mình trái lại lại nhìn chằm chằm vào Tiêu Vương có chút nghi hoặc nhưng chỉ tự lắc đầu thôi vậy
Làm lễ xướng danh xong, tất cả liền giải tán.
Tiêu Vương bèn đi lên đài cao, bước đến trước Mạc Tử Quân
“Sư tôn, đệ tử lần đầu thi đấu đã xướng danh hạng bảy đấy, con giỏi không?”
Tiêu Vương vừa chạy đến bên y sẽ khoe thành tích cầu được khen, Mạc Tử Quân đương nhiên là nở mặt nở mày mà gật đầu khen hắn
Chợt y bỗng để ý đến trên mặt, nơi dưới mi mắt của Tiêu Vương.
Bắt gặp ánh mắt của y, Tiêu Vương chỉ khẽ quay đầu sang một hướng Mạc Tử Quân lại hỏi
“Bị thương à, sao phải giấu?”
“Con điệu đà nên sợ xấu đấy ạ!”
Giọng điệu này nghe đanh đá cứ như đang nhái lại lời ai vậy, Tiêu Vương là nam nhân nhưng hắn rất trân quý dung mạo, hiển nhiên lúc nào cũng bị nói là điệu đà như nữ nhân, riết cũng quen luôn rồi
Mạc Tử Quân khẽ cúi người kéo hắn quay sang mình y, chậc, chỉ là một vết xước nhỏ thôi mà
Nhưng có vẻ đối với Tiêu Vương nó lại rất lớn Mạc Tử Quân lại khẽ đưa tay đến, nhẹ nhàng chạm vào má hắn
Tiêu Vương bất ngờ đứng đờ ra đó không biết nên thế nào mới phải nữa, lại thấy ngón tay y dần sờ qua vết xước nơi mí mắt, lại vô ý thế quái nào tiến gần tới
Tiêu Vương tròn xoe mắt, một cảm giác dịu dàng chạm vào má, vết thương kia phút chốc đều mờ dần rồi hoàn toàn biến mất chẳng còn chút sẹo nào để lại nữa
Mạc Tử Quân thu tay lại, nhưng dường như Tiêu Vương vẫn còn chưa mấy tỉnh táo lại
Hắn đờ đẫn ra đó, trong đáy mắt lại chỉ lưu lại khoảnh khắc ban nãy cả hai mặt đối mặt với khoảng cách chỉ một gang tấc
Bóng dáng của người khắc sâu trong tim.
Tựa như ánh trăng chiếu rọi khắp thiên địa mênh mông thu lại nơi đáy mắt
Trong lòng hắn bắt đầu nảy nở một ấn tượng sâu sắc, một cảm giác chẳng thể gọi tên, chẳng biết là nốt trầm hay bổng, chẳng biết ca từ ra sao
Một như ánh trăng sáng thanh lãnh trên cao, một như mầm cỏ tươi thơm mùi nắng sớm, vốn chẳng nghĩ là sẽ hòa hợp
Tiêu Vương..
Trái tim ngươi đang vì người trước mắt mà run lên đấy, ngươi có cảm nhận được không?.