Đọc truyện Trọng Sinh Chi Luyến Sư Tư Đồ – Chương 37: Cạn Lực
Lục Hành Thất hôm nay do Luân Ninh thánh chủ đứng lớp, còn nằng nặc kiểm tra đột xuất
Nói là đột xuất nhưng chẳng phải là cho cả đám đệ tử nhai nát đống sách kia rồi sao
Kết quả khi đọc qua câu hỏi thì lần lượt cả một đám đệ tử hơn chín phần đều là gục ngã toàn bộ
Toàn những câu hỏi sau vào cả trọng tâm, nào hiểu nổi, này đính thực là cho học một đằng mà cho đề một nẻo, chịu không chịu cũng phải chịu mà
Ngồi trong phòng học chỉ thấy có vài đệ tử là còn giữ vững trạng thái phải gọi là “thời tới rồi”
Nhưng phần lớn hầu như đều là đệ tử của Luân Ninh thánh chủ chỉ dạy, trong đó có cả Triệu Lẫm
Luân Ninh thánh chủ nhìn cả dãy đệ tử trong phòng học mà nở lên một điệu cười rất ư là thỏa mãn
Còn Tiêu Vương của lúc này chỉ thầm tạ ơn suốt bao ngày qua hắn đã ôm sách cả ngày lẫn đêm
Sau một canh giờ bước khỏi Lục Hành Thất, thật là muốn rớt nước mắt mà
Tiêu Vương đứng trước Lục Hành Thất, vươn vai thoải mái quá được “một kiếp nạn”
Một nhiên lại có một người đi quá, cố ý hất vai vào hắn một cái.
Tiêu Vương quay sang liền ăn ngay một cái lườm từ họ
Nhìn đi nhìn lại, chính là mấy tên hôm qua nhờ hắn canh gác thay đây mà
Nhịn được một lần lại không nhịn được lần hai, Tiêu Vương vẫn bước đi, vẫn không quên nói mốc lại
“Lườm có ngày rơi cả mắt đấy, cẩn thận lúc đó ta mà nhặt được thì sẽ chơi ném bi đấy!”
Nói đoạn, Tiêu Vương cũng không quên quay đầu lè lưỡi chọc tức bọn chúng, khiến bọn họ cũng chỉ biết ôm giận mà không làm được gì
Đi ngang qua Dược Y Quán, lại gặp Lam Tuyên Cơ đang mếu máo miệng ngậm bánh còn tay thì bóp bóp lấy chân mình
Vì nhìn thấy Tiêu Vương đi tới, Lam Tuyên Cơ bèn mếu máo than vãn
“Tỷ khổ quá đi à, chân tỷ sắp gãy luôn rồi hu hu..”
Tiêu Vương bèn lại ngồi cạnh, bóp chân của tỷ tỷ của mình rồi hỏi
“Chân mới lành, tỷ lại làm gì nữa vậy?”
Lam Tuyên Cơ mếu máo nhai hết cái bánh trong miệng, rồi mít ướt với Tiêu Vương
“Sư phụ không cho tỷ nghỉ tiết vũ âm, báo hại chân của tỷ đau nhức chết đi được a!” – Lam Tuyên Cơ
“Lý nào lại vậy, Mị Tôn thánh chủ chẳng phải rất thương tỷ sao?” – Tiêu Vương
“Đệ không biết đâu, sư phụ bảo Đại hội Tiên Minh năm nay sư phụ đã điền tên của tỷ đó, Mạc Lang ca ca cũng không giúp được tỷ rồi!” – Lam Tuyên Cơ mếu máo
Tiêu Vương ngồi bóp chân cho Lam Tuyên Cơ, nghe nàng ta nói thế hắn cũng phần nào tính xem ngày Đại hội Tiên Minh đến cũng sắp chạm đến mông rồi
Cứ cho là hắn có một lượt học cả pháp thuật lẫn sách luận, suy cho cùng hắn vẫn là tập trung ôn bài kiểm tra của Luân Ninh thánh chủ nhiều hơn
Đại hội Tiên Minh đối với Bách gia tiên môn mà nói là cực kỳ quan trọng, phải nói cứ cho là bước ngoặt vào đời cũng được
Mặt mũi hay địa vị của họ phần lớn đều dựa vào những cuộc tỷ thí trong Đại hội Tiên Minh này
Ngày hôm đó sau khi trở về Thanh Uy Viện, chỉ vừa bước sang biện viện Tĩnh Thất luyến lại bài kiếm lần trước
Như thể đang đoán trước sự việc, Tiêu Vương ngay lập tức được Mạc Tử Quân đích thân dạy thêm bao nhiêu là thuật kiếm rồi pháp luận
Sau nhiều ngày liên tục, Đại hội Tiên Minh ngày càng gần khiến Tiêu Vương càng khổ sở, than vãn đến trời đất cũng không thấu thay
“Nghỉ xong rồi, chúng ta tiếp tục!”
Vừa nghe lời này từ Mạc Tử Quân, Tiêu Vương nằm bẹp một chỗ bất động, tựa như một con cá đang mắc cạn, hãi hùng gào khóc một trận
“Không nổi nữa không nổi nữa mà, sư tôn tha cho con đi!”
Thân hắn nằm ngửa, tay chân dang ra như một con sao biển, y phục lại xộc xệch, tử tráng xuống cổ khắp người lấm tấm mồ hôi, hoàn toàn chẳng có chút đoan chính nào cả
“Còn muốn nghỉ nữa?”
Mạc Tử Quân ngồi nghiêm trang bên Tĩnh Thất nhâm nhi tách trà nhìn hắn rồi nói
“Đã gần một nén hương* rồi, nghỉ vậy mà đủ rồi!”
[ Một nén hương ≈ 15 phút]
“Chưa đủ, chưa đủ mà!”
Tiêu Vương nằm đó lăn lăn lộn lộn một trận than than vãn vãn với Mạc Tử Quân
“Từ sớm đến giờ con mệt mỏi suốt gần ba canh giờ* mà chỉ được nghỉ chưa đầy một nén hương, thật không công bằng mà!”
[ Ba canh giờ = 6 tiếng trong ngày]
“Nghỉ đủ lâu rồi, mau ngồi dậy!”
“Sư tôn..”
Tiêu Vương lăn tròn người nhìn sang y, vẻ mặt thập phần thành khẩn mếu máo trái lại Mạc Tử Quân còn chẳng nhìn lấy
“Không nói nhiều, mau đứng dậy!”
Mạc Tử Quân khẽ gằng giọng, Tiêu Vương nhận thấy y đã dần mất kiên nhẫn với hắn rồi
“Vâng vâng, con nghe ạ!”
Tiêu Vương chỉ đành chịu trận cố mà đứng dậy cầm kiếm tiếp tục luyện tập, lần này là mệt thật sự
Liên tục nhiều ngày cứ như thế, Tiêu Vương vừa cầm kiếm được một lúc đã bước loạng choạng, mắt cứ nhìn nhìn y
Còn lo y sẽ trách phạt gì gì vì sự chậm chạp của hắn, nhưng có lẽ là không rồi
Hắn bước lùi vài bước, tay nâng kiếm vào thế, đột nhiên lại hậu đậu bước hụt phải sỏi đá rồi vấp ngã
Lại càng không may vấp ngã xuống hồ Khiết Hà đang chảy rì rào, ngã xuống một phát, bọt nước trong suốt văng lên vách đá
Thân vừa chạm nước, dòng nước lạnh lẽo thấu xương liền quẫy đạp khắp con suối
Tiêu Vương ngay lập tức liền cảm thấy lạnh buốt, lạnh đến mức không thể cử động nổi nữa
Hắn dường như chỉ cần đứng yên một giây máu sẽ đông cứng, tay chân đóng băng lại vậy
Còn đang vùng vẫy không ngừng trong nước, Tiêu Vương ngay tức cảm lấy có gì đó vừa hạ xuống qua eo hắn
Là một bàn tay, nhẹ nhàng luồn qua cánh trên cánh tay dưới bả vai hắn, trực tiếp nhấc bỗng Tiêu Vương lên
Tiêu Vương cả người đều ướt sũng từ đầu đến chân, hắn khẽ ngước mắt nhìn, liền thấy Mạc Tử Quân đứng trên bờ đang bế ở cánh tay dưới vai mà nâng bỗng hắn lên giữa không
Cứ như thể y sợ bị hắn chạm vào người mình vậy ấy, tay thì nâng hắn giữa không trung, chân cũng đung đưa không chạm vào mặt nước
“Nước của Khiến Hà đâu có sâu đến vậy?”
Mạc Tử Quân nhấc bỗng Tiêu Vương trên tay, mắt nhìn xuống hồ có chút suy ngẫm
Nước hồ sâu nhất cũng chưa đến đến vai y nữa, lý nào Tiêu Vương lại kịch liệt vũng vẫy đến như vậy chứ
“Tiêu Vương?”
Mạc Tử Quân không nghe thấy Tiêu Vương đáp lời lại, lên tiếng cũng không thấy Tiêu Vương đáp lại
Mạc Tử Quân nhất thời đột nhiên lo lắng, khẽ cúi nhìn hắn, chỉ thấy Tiêu Vương thân thể còn đang ướt sũng mà run rẩy không ngừng
“L..
lạnh..”
Tiêu Vương khóe môi còn đang run run, khẽ hé giọng nho nhỏ mà cất tiếng.
Mạc Tử Quân nhìn liền biết tình hình không ổn rồi, liền không nghĩ thêm mà ôm theo Tiêu Vương vào Tĩnh Thất của mình
Tiêu Vương lim dim một lúc lâu lại ngủ say sưa, Mạc Tử Quân lại cảm thấy tên nhóc này sao lúc nào cũng có thể ngủ vậy chứ
Đọc sách cũng ngủ gật, canh gác cũng ngủ gật, luyện kiếm cũng hậu đậu ngã xuống hồ rồi giờ cũng ngủ luôn
Mạc Tử Quân không nghĩ nổi, chỉ cảm thấy Tiêu Vương cả người lạnh ngắt, lý nào chỉ vừa ngã xuống hồ liền bị cảm chứ
Giờ nghĩ lại, quả thật con người và thần tiên rất khác nhau, khác rất nhiều ấy chứ
Mạc Tử Quân khẽ đưa tay đặt vào mạch tịnh nơi cổ tay Tiêu Vương, từng chút từng chút truyền linh lực cho hắn
Tiêu Vương mơ màng nửa mơ nửa tỉnh, chỉ cảm nhận được từ đâu tỏa ra hơi ấm quyện cùng mùi đàm hương thanh lãnh tán đều trong không khí
Dần dần hun ấm cơ thể còn đang run rẩy của hắn, khí lạnh cứ như dần bị hút cạn, tay hắn mơ màng níu lấy tay áo đối phương siết chặt trong tay không buông
Nhìn thân thể nhỏ bé đang cuộn tròn say giấc, hơi thở đều đều loáng thoáng vẻ đầy mệt mỏi
Mạc Tử Quân nhìn hắn như thể bèn ngẫm nghĩ trong lòng, nhiều ngày kiên tục không ngừng nghỉ, cơ thể của một tên nhóc con thì khó mà chịu nổi rồi
“Hẳn là ta đã quá hà khắc rồi..”
Mạc Tử Quân cho rằng bản thân đã quá kỳ vọng vào Tiêu Vương rồi, dẫu sao thì hắn cũng chỉ mới mười lăm tuổi, tu vi không quá cao cũng là lẽ thường tình
Tiêu Vương đã liên tục nhiều ngày khổ luyện không ngừng nghỉ, cho cả những bài kiểm tra ở Lục Hành Thất, còn thêm cả việc chuẩn bị cho Đại hội Tiên Minh sắp tới
Suy cho cùng, vẫn là nên để tiểu đồ nhi của mình nghỉ ngơi nhiều một lúc.
Nhỡ đâu đến khi ấy hắn mệt quá thì công sức khổ luyện lại công cốc hết mất
Hôm sau, Tiêu Vương được Mạc Tử Quân cho nghỉ một ngày, còn tưởng hắn sẽ an nhàn về phòng ngủ luôn cả ngày
Nào ngờ ngay tức khắc lại chạy xuống điện, đem đi khoe mẽ chọc tức hai tỷ đệ của mình
Mạc Tử Quân thật sự muốn hỏi rốt cuộc có nên cho hắn nghỉ một ngày này hay không nữa
Nhưng lời cũng đã hứa rồi, sao có thể dễ dàng thu lại được, tên tiểu tử này thật là đáo để
Sau một ngày được nghỉ ngơi thỏa sức, những hôm luyện thuật tiếp theo Tiêu Vương đều khiến Mạc Tử Quân cảm thấy rất hài lòng
Thấp thoáng đã nửa tháng trôi qua, ngày Đại hội Tiên Minh cũng đã đến.
Mới sớm thức dậy, Tiêu Vương đã thấy đặt trước cửa phòng là một bộ y phục
Tiêu Vương tò mò nhẹ nhàng cầm lên, y phục trong tay màu trắng tinh khiết
Từ tên xuống dưới từ trong ra ngoài bộ y phục này rất tinh xảo, còn viền ánh bạc kim băng, hoa văn vân mây vi vu thanh thoát.
Mà khoan đã..
Y phục này là dành cho hắn sao?
Còn đang suy nghĩ thì đột nhiên từ chính điện vang đến một hồi chuông, Tiêu Vương không lãng phí thời gian thêm nữa, hắn lập tức cầm bộ y phục đi thay
Tiêu Vương thay xong y phục, cũng không quên đứng trước gương ngắm nghía lại bản thân mình thêm giây lát
Hắn xoay trái xoay phải ngắm đi ngắm lại bản thân từng li từng tí, y phục này tuy là cổ áo hơi cao nhưng may mà phần lớn cao về sau gáy hơn cổ trước
Tiêu Vương cũng phần nào thoải mái, cũng không lo ngại mấy về vết sẹo sau gáy của mình nữa
Điều khiến Tiêu Vương để ý đến hơn chính là đằng sau lưng có thuê lên một chữ “Mạc” xen vào làn mây kim lam trên y phục, thật sự bắt mắt nha
“Thích quá đi!”
Tiêu Vương còn đang thích thú ngắm nghía bản thân thì đột nhiên bên ngoài chính điện lại vang thêm một hồi chuông nữa
Tiêu Vương hoảng một trận, tay vơ lấy chiếc đai cột tóc rồi chạy khỏi phòng.
Đầu tóc chưa cột gọn, còn đang xõa xuống wia lưng mà lon ton chạy xuống chính điện
Hầu như các đệ tử của Kim Quang Mạc Thị đã được ghi danh sẽ đến Đại hội Tiên Minh đều có mặc.
Tiêu Vương vừa chạy xuống đã lập tức thu hút ánh mắt của chúng đệ tử xung quanh
Triệu Lẫm quay sang nhìn thấy Tiêu Vương tóc còn đang xõa xuống chưa cột lên, thật là giận đến không biết nói gì nữa
Tôn Tự đứng cạnh cậu ta bèn cất tiếng định hỏi đó lập tức bị Triệu Lẫm chen ngang nói trước
“Đừng hỏi gì cả, ta không quen biết hắn!”
Triệu Lẫm hoàn toàn chối bỏ quan hệ với tên sư ca tùy tiện không biết phải phép kia.
Tiêu Vương thật sự không hiểu nổi, huynh đệ mà nỡ nói vậy hả?
Đột nhiên một nữ nhân bạch y với bím tóc song nha kế chạy đến bên Tiêu Vương, đưa tay cầm lấy sợi dây cột tóc của hắn
“Đệ thật là, đã hai hồi chuông rồi mà tóc chưa cột lại là sao hả?”
Tiêu Vương loay hoay túm lại mái tóc đang bung xõa của mình kia lại
Mái tóc óng mượt lại bị hắn hoảng quá làm cho rối cả lên, Lam Tuyên Cơ nhìn mà chỉ biết thở dài
“Cúi người xuống, còn một hồi chuông nữa là đi rồi, đệ còn không lo thời gian đi!”
Tiêu Vương ngoan ngoãn cúi người để Lam Tuyên Cơ thắt tóc cho mình, nàng ta lại còn thuận tay thắt tóc hắn thành vài cái bím nhỏ rồi cùng với mái tóc đen dày cột lại vào nhau, trông có đáng yêu không chứ
“Xong rồi!”
Lam Tuyên Cơ vừa dứt câu, Tiêu Vương còn chưa một lời cảm ơn tỷ tỷ với nàng đã một phát vọt hẳn đi mất vút
Lam Tuyên Cơ phút chốc thật muốn cự tuyệt hắn giống như Triệu Lẫm ấy, công sức nuôi dưỡng hắn bao năm để hắn chạy đến chỗ người ta rồi
“Ta nuôi đệ lớn để đệ chạy mất đó hả?”
Tiêu Vương một mạch chạy đến một phía biện viện, ở đó đã có bóng dáng của một bạch y nam tử đứng đó
“Sư tôn!”
Nghe có tiếng gọi, Mạc Tử Quân khẽ quay sang, cúi đầu nhìn người trước mắt
“Sư tôn, người thấy con mặc y phục của đệ tử huyền môn này..
Có hợp không ạ?”
Tiêu Vương hỏi xong, ánh mắt vô cùng mong chờ nhìn y.
Mạc Tử Quân khẽ nhìn hắn đang mong chờ nhìn y, y bèn đáp lời
“Đương nhiên là hợp, rất đẹp!”
Mạc Tử Quân vừa dứt lời khen, đã thấy bạch y thiếu niên trước mắt liền cười tươi như nắng.
Y xem như nhìn rõ, Tiêu Vương xem ra rất thích được khen ngợi đấy.