Đọc truyện Trọng Sinh Chi Luyến Sư Tư Đồ – Chương 33: Đêm An Hảo Mộng
“Hai đệ có làm quá không chứ?”
Lam Tuyên Cơ miệng thì ăn uống nhàn rỗi nhìn Tiêu Vương và Triệu Lẫm vẫn còn đang sốt ruột
Nhìn Lam Tuyên Cơ còn thông thả thoải mái ăn uống, Triệu Lẫm bèn hậm hực giật cái bánh trong tay nàng ra, Tiêu Vương lại ép nàng ta ngồi yên rồi nói
“Tỷ nghiêm túc một chút đi, Lý sư tỷ là ai tỷ cũng biết mà! Tỷ ấy thân phận khó xem thường, tỷ đắt tội với người ta thì sao này khó sống đấy!” – Tiêu Vương
“Tiêu Vương nói không sai, tỷ nhớ kỹ xem có làm gì đắt tội đến Lý sư tỷ hay không?” – Triệu Lẫm
Lam Tuyên Cơ bị cướp miếng ăn lại bất lực trước sự lo lắng thúc giục của hai người
Nàng ta khẽ phẩy phiến suy suy nghĩ nghĩ một lúc, cuối cùng lại đành lắc đầu
“Ta cũng không rõ nữa, Lý sư tỷ cũng không phải người đột nhiên gây chuyện!”
“Nhưng rõ ràng ta gặp tỷ ấy không quá ba lần, lần đầu tiên là khi xung đột với Lý Tiểu Mai, lần thứ hai là khi luyện kiếm, lần thứ ba là lúc sáng! Cũng chỉ có vậy thôi!”
Kết luận này lại khiến cả ba càng khó nắm bắt hơn, Tiêu Vương đột nhiên hỏi
“Đệ hỏi, tỷ nói thật nha?” – Tiêu Vương
“Đệ có ý gì? Muốn hỏi thì cứ hỏi đi!” – Lam Tuyên Cơ khó hiểu
“Tỷ có lén ăn vụng gì đó không?”
Tiêu Vương nhìn Lam Tuyên Cơ đầy nghi hoặc, kết quả bị nàng gõ vào đầu một phát rõ đau
“Đệ bị ngốc à? Tỷ muốn ăn gì Mạc Lang ca ca đều mua cho tỷ, tỷ có cần phải ăn vụng à?” – Lam Tuyên Cơ
Tiêu Vương xoa xoa đầu mình, Triệu Lẫm lại bèn đanh đá nói
“Ta biết rồi, chắc chắn là thay Lý Tiểu Mai trả thù tỷ đó! Lý Tiểu Mai ghét tỷ như vậy, Lý sư tỷ lại là trưởng tỷ của cô ta, lần trước ra mặt chắc chắn chỉ là để chuyện lặng xuống thôi, giờ lại ngầm trả thù, đúng là cay độc mà!” – Triệu Lẫm
“Đệ có phải nói quá khó nghe rồi không?” – Lam Tuyên Cơ
“Đệ nói khó nghe? Lời cô ta thì dễ nghe chắc! Tỷ muội cô ta đều đáng ghét như nhau, thật tình, nữ nhân thật phiền phức!” – Triệu Lẫm
“Đừng nói như vậy chứ, cơ mà theo hai đệ có vẻ tỷ đệ chúng ta phải ít gặp nhau rồi!” – Lam Tuyên Cơ
Cả ba tuy rất miễn cưỡng nhưng gia quy Kim Quang Mạc Thị rất gay gắt khó mà không tuân thủ
Vừa ngồi tỷ tỷ đệ đệ được một lúc thì một hồi chuông lại vang lên cắt ngang cuộc trò chuyện của họ
Cả ba chỉ biết thở dài dứng dậy chuẩn bị về điện tiếp tục buổi học tiếp theo, Tiêu Vương lạo bất mãn nhìn về phía tít xa có một cái chuông vàng khổng lồ rồi nói
“Chắc chắn sẽ có ngày ta nun chảy cái chuông đáng ghét đó cho xem!”
Mắng thì cũng chỉ là trút giận vài câu, cuối cùng lại phải tục học rồi lại học.
Lết thân về Lục Hành Thất, Tiêu Vương hắn ngáp ngắn lại ngáp dài
Các nam đệ tử đều đã có mặt, một nam nhân thân lục y bèn bước vào, chúng đệ tử thi lễ xong lại chuẩn bị buổi học tiếp theo
Tiết học hôm nay lại là của Luân Ninh thành chủ, cứ nghĩ sẽ nhàm chán không kém tiết học của Nhạc Tinh thánh chủ, nhưng hóa ra lại trái ngược hoàn toàn
Luân Ninh thánh chủ này lên đứng lớp vậy là kết quả không hề cầm sách cầm vở hay giảng dạy thông thường
Bày đầy trò cho các đệ tử, tuy vậy cũng toàn xoay quay các vấn đề đạo pháp tiên gia không sót một phần
Kết thúc buổi học Tiêu Vương chỉ thầm cảm thán rằng Triệu Lẫm đúng là rất biết cách chọn sư phụ để bái học mà
Nhưng rồi đột nhiên hắn bèn dẹp bỏ toàn bộ ý nghĩ đó ngay chỉ trong một khắc
“Cái quái gì đây?”
Tiêu Vương nhìn cả đống sách trước mặt mà ngớ người, thầm đoán điều không lành
“Hôm nay chơi vui như vậy, ta cũng có thưởng cho các đệ tử chứ!”
Chu Lạp An nhìn một loạt chúng đệ tử rồi khẽ cười cười
Nhưng điệu cười đó rất ư là nguy hiểm, Chu Lạp An bèn vỗ vỗ lên đống sách trên bàn rồi nói
“Sách này, viết hầu hết các chú thuật triệu ngũ hành, phát mỗi đệ tử một quyển! Tiết học tiếp theo, chính xác là bảy ngày sau, tất cả phải thuộc hết cho ta!”
Chu Lạp An vừa dứt lời, cả Lục Hành Thất lắm tiếng thở dài vang khắp phòng học, còn Tiêu Vương thì bất lực nằm ườn cả người ra bàn than vãn
Chu Lạp An nhìn đám đệ tử đang than lên thở xuống kia, trong lòng xem như sớm đã dự đoán được rồi, vẫn in cái điệu cười nguy hiểm kia trên mặt
“Ta chỉ nói như vậy thôi, bảy ngày sau, nếu có ai không thuộc hết chú lệnh xem!”
“Xem ta làm gì các ngươi!”
Nói đến câu cuối cùng sắc mặt Chu Lạp An đột ngột thay đổi, trở nên nghiêm ngặt hiện rõ, trước sau một trời một vực, lật mặt phải nói là quá nhanh rồi
Cảnh cáo cả đám đệ tử xong, Chu Lạp An trực tiếp bước khỏi Lục Hành Thất.
Triệu Lẫm theo lời sư phụ bèn phát cho chúng đệ tử mỗi người một quyển chú lệnh của Luân Ninh thánh chủ đã soạn
Đến chỗ Tiêu Vương, hắn thở dài nằm ườn ra bàn giả chết, Triệu Lẫm nhìn hắn là liền trợn mắt nhíu mày, tay cầm quyển trục lập tức vố xuống đầu hắn một phát
“Ngươi phát điên à!” – Tiêu Vương xoa đầu mắng cậu ta
“Ta phát điên thì sao, đằng nào ta cũng thuộc chú lệnh chứ không lười như ngươi!” – Triệu Lẫm đanh đá mắng lại
Bất mãn thế nào cũng đành chịu, may đây cũng là buổi học cuối của hôm nay, Tiêu Vương đành mang theo quyển trục dày cộp đó rồi lết thân tàn này khỏi Lục Hành Thất rồi lại uể oải trở về Thanh Uy Viện
Tiêu Vương khẽ bước vào nhè nhẹ từ từ vào cửa.
Mắt ngó nghiêng ngó dọc ngó xuôi ngó ngược hết tứ phương tám hướng
Trước cửa sau điện Tĩnh Thất của Thanh Uy Viện, ngọn thác Khiết Hà chảy rì rào, bọt nước trong suốt văng lên vách đá, hơi nước bốc lên phà qua tầm mắt
Tiêu Vương đưa mắt len lén nhìn ngang qua một ô cửa lớn, liền nhìn thấy một nam tử mặc áo trắng ngồi nghiêm chỉnh trong Tĩnh Thất, tóc dài cột gọn, tay còn đang cầm một quyển trục chăm chăm đọc sách
Y đột nhiên hướng mắt nhìn sang Tiêu Vương đang đứng tít một phía lén nhìn mình, bị y nhìn thấy hắn bèn ấp a ấp úng
“A..
Sư tôn, con chỉ nhìn..
à không con..”
Tiêu Vương còn đang loay hoay chưa nghĩ ra nên nói lời gì, cũng chẳng biết sao mình lại đột nhiên có cảm giác chột dạ như làm tội
Mạc Tử Quân có vẻ không bận tâm lời của hắn lắm, y nhìn hắn một loạt rồi khẽ nhíu mày
“Đi đứng kiểu gì đây? Đứng thẳng lưng!”
Thấy Tiêu Vương khom người uể oải nào là thở dài nào là ngáp lên ngáp xuống, Mạc Tử Quân liền lên tiếng chỉnh đốn hắn
Tiêu Vương bèn lập tức vâng lời đứng thẳng người dậy, hắn im im nghiêm nghiêm một lúc ngớ người đứng đó mà quên mất bản thân còn định làm gì nữa
Lại bèn lén liếc qua nhìn Mạc Tử Quân, y vẫn ngồi nghiêm chỉnh ở đó, tay vẫn cần quyển trục chăm chú xem sách, không có phần nào để tâm đến hắn
Tiêu Vương xem như hắn nghĩ nhiều rồi, bèn trở về phòng mình, bắt đầu việc học hết đống chú lệnh của quyển trục dày cộp kia
Khổ nỗi Tiêu Vương quả thật là có thù hằn với sách, vừa nhìn đống chữ không được bao lâu đã bị không mở mắt nổi rồi
Học thuộc lại còn phải thi triển, Tiêu Vương ngáp ngắn ngáp dài cố gắng nhét hết vào đầu đến tận khi đêm xuống
Lúc này trong bóng đêm, Mạc Tử Quân đi ngang qua dãy hành lang, lại thấy phòng ngủ của Tiêu Vương vẫn còn ánh đèn mờ nhạt
Hắn còn chưa ngủ?
Mạc Tử Quân đi qua, khẽ gõ cửa nhẹ vào tiếng lại không có tiếng hồi đáp
Mạc Tử Quân mấy phần nghi hoặc, không biết hắn lại bày trò gì đến tận giờ này, cũng không biết có phải lại trốn xuống núi mua rượu nữa không đây
Mạc Tử Quân đứng trước phòng, lại rất chần chừ, y dường như không có ý định bước vào, đương nhiên không hề hứng thú nhưng chỉ là, hắn là đồ nhi của y
Đấu tranh tư tưởng cuối cùng Mạc Tử Quân cũng chọn cách mở cửa phòng
Vừa bước vào phòng, y mới phát hiện Tiêu Vương không thấy đâu cả, đèn trên bàn vẫn còn chưa tắt
Mạc Tử Quân nhìn thoáng qua căn phòng của hắn, trong lòng có chút dậy sóng
Tiểu tử này đúng là một kẻ tùy tiện, hắn ở đây được ba tháng, dường như cả ba tháng đều không dọn phòng thì phải
Đến kiếm còn vứt đại một xó cạnh giường, chăn gối còn chẳng thèm xếp đàng hoàng
Y bước vào trong, đột nhiên bèn nhìn xuống cạnh bàn thư án.
Tiêu Vương hóa đã ngủ, chỉ là trước khi ngủ quên tắt đèn
Hắn đang nằm ra sàn mà ngủ, khiến Mạc Tử Quân khi nãy đứng bên ngoài chỉ thấy bàn không thấy hắn đâu cả
Nhưng xem ra chính xác thì là Tiêu Vương đang học, nhưng học được một nửa, đã mệt quá mà ngủ quên
Tiêu Vương ngủ gật cạnh bên thư án đặt giữa phòng, xung quanh tứ tung đều là sách và sách, chẳng phải ban nãy hắn chỉ mang về có một quyển thôi sao
Kỳ thật y là sư tôn của hắn, có gì không biết vẫn nên hỏi y chứ, cớ nào lại lụt lội tìm tòi lại kéo thêm một đống sách nữa thế này
Mạc Tử Quân nhìn qua căn phòng của hắn mà lại tức đến giật một bên mày, nhưng lại đành nén sự bất lực thành một tiếng thở dài
Mạc Tử Quân định rời khỏi phòng, lại thấy Tiêu Vương cả người có chút run rẩy.
Mạc Tử Quân lại bước đến, y nhìn sang phía cửa sổ một bên vẫn còn đang mở
Đêm khuya sương xuống rất dễ sinh bệnh, Mạc Tử Quân khẽ phất tay nhẹ, cửa sổ lập tức đóng lại, vẫn là không phát ra chút tiếng động lớn nào
Mạc Tử Quân lại bèn nhìn thoáng qua hắn, khẽ dang tay đến, nhưng đột nhiên lại khự lại
Mạc Tử Quân có mấy phần cả kinh, lý nào cần phải bế hắn về giường không?
Mạc Tử Quân là người thanh khiết luôn xem trọng lễ giáo đi đầu, y cũng không thích việc động chạm tay chân với người khác, huống hồ là bế bồng này nọ
Mạc Tử Quân không nghĩ nhiều nữa, không bế hắn về giường cũng không thể để hắn ngủ thế này cả đêm, sớm hôm sau sẽ cảm lạnh mà sinh bệnh mất thôi
Mạc Tử Quân khẽ cúi xuống cạnh, khẽ đặt tay lên trán hắn, thân nhiệt không quá cao nhưng cũng có vài phần âm ấm, còn đang nghĩ ngợi đôi chút, lại vô ý thế nào cứ nhìn hắn còn đang ngủ
Lúc Tiêu Vương ngủ như nước trong veo, hơi thở đều đều, im im lặng lặng không lắm lời như mọi khi, nhưng vẫn phần nào ánh rõ vẻ tinh nghịch vốn có
Hắn cuộn tròn trong đống sách, tự lấy một tay làm gối, tay còn lại vẫn còn hờ hờ cầm sách
Đồ quá nhiều, kỳ thật không còn chỗ nào để nằm, cho nên hắn cuộn nhỏ lại, cong người, lông mi dài rủ xuống, thoạt nhìn có mấy phần đáng yêu đấy chứ
Mạc Tử Quân nhìn chằm chằm hắn, nhìn phát ngốc đến tay còn đặt trên trán hắn cũng quên rút tay về
“Ưm..”
Tiêu Vương khẽ hừ một tiếng rồi còn cựa quậy đôi chút, lại còn với tay níu níu lấy tay áo của y trong vô thức, xem ra hắn ngủ thực say rồi
Mạc Tử Quân đột nhiên cơ hồ tỉnh táo lại, có phần đắn đo khẽ rút tay về, lại đành tự mình cởi bào phục đắp lên người Tiêu Vương rồi quấn lại
Sau đó y mới chịu bế hắn về giường cho hắn ngủ, cũng không hề quên đắp thêm một lớp chăn nữa cho hắn
Y bèn tiện tay sắp xếp lại đống sách mà hắn bày bừa khắp phòng rồi đặt ngay ngắn trên thư án, sau đó cũng không quên thổi tắt nến trong phòng hắn rồi mới trở về Tĩnh Thất
Còn Tiêu Vương hắn còn đang ngây ngốc ôm gối ngủ say không biết chút trời trăng gì cả.