Đọc truyện Trọng Sinh Chi Luyến Sư Tư Đồ – Chương 17: Không Hiểu Ta Không Muốn Hiểu!
“Tiêu Vương, ngươi vẫn lành lặn chứ?” – Lam Tuyên Cơ
“Phải đó, Thượng Tiên có phạt nặng lắm không?” – Triệu Lẫm
“Đừng có mà hỏi nữa a!”
Tiêu Vương thoáng qua đầu khẽ nhớ lại khoảnh khắc hôm qua mà tức điên người
Nếu để Lam Tuyên Cơ và Triệu Lẫm biết được hôm qua hắn khổ sở bị y phạt sắp phát khóc đến nơi chắc chắn sẽ bị hai người họ cười chết hắn cho xem a
“Ngươi bị thượng à?”
Lam Tuyên Cơ thản nhiên nói một câu thật sự là không có chút xấu hổ gì cả
Còn Tiêu Vương nghe được bèn đột nhiên bịt chặt cái miệng không biết điều của nàng ta lại mà mắng
“Dẹp ngay cái suy nghĩ đen tối ấy của ngươi đi!”
“Đúng là không biết xấu hổ!”
“Nàng ta có bao giờ biết xấu hổ đâu mà ngươi nói chứ!” – Triệu Lẫm
Lam Tuyên Cơ nghe Triệu Lẫm không tiếc lời nói xấu mình bèn gỡ tay Tiêu Vương ra mà lên tiếng thanh minh
“Sao các ngươi nỡ nó về một cô nương xinh đẹp đáng yêu đoan trang thùy mị như ta được a!”
“…”
“…”
Tiêu Vương và Triệu Lẫm hai mắt nhìn nhau mà chung cả suy nghĩ
“Ọe!” – Triệu Lẫm
“Buồn nôn chết ta rồi a!” – Tiêu Vương
“Muốn bị đánh à!” – Lam Tuyên Cơ
* * *
Nhìn cả ba cứ tung hô vui đùa cùng nhau, Lý Như Lan từ xa ánh mắt cứ liên tục nhìn chăm chăm quan sát Lam Tuyên Cơ
Nàng ta ánh mắt nhìn Lam Tuyên Cơ lại cực kỳ gắt gao lại có vẻ không hề có chút thiện cảm gì đối với nàng cả
– – “Như Lan, huynh nghe nói hôm qua muội phạt Tuyên Cơ ở lại Võ Đường luyện kiếm cả một ngày không cho nghỉ ngơi?”
Lý Như Lan cùng Mạc Lang đến thư phòng giáo chủ sắp xếp chút kinh thư.
Nghe Mạc Lang hỏi thế nàng có phần khự lại, bèn đáp
– – “Là muội phạt đấy! Nha đầu đó khóc lóc mách lẻo với huynh à?”
– – “Không có, huynh nghe người khác thuận lại! Tuyên Cơ không phải kiểu người sẽ mách lẻo thế đâu!”
Lý Như Lan lặng đi đôi lúc, bèn khẽ siết lấy nắm tay, đặt kinh thư xuống thư án.
Quay sang nghiêm giọng nói
– – “Dạo này huynh quan tâm nha đầu ấy quá rồi đấy! Huynh có biết bao nhiêu đồng môn nhìn vào lại nghĩ hai người..
Hừ!”
Lý Như Lan khự lời, lòng có chút hầm hực
– – “Muội nghĩ đi đâu đấy? Ta đối với Tuyên Cơ cũng như với muội thôi! Có gì phải nghĩ chứ!”
– – “Nha đầu đó cũng đâu quá nhỏ chứ, đã mười lăm rồi còn gì! Sao huynh phải từng giây từng phút đều để mắt đến vậy?”
– – “Đến giờ văn tự ở Lan Thất huynh cũng đến xem chừng cô ta! Huynh muốn muội nhìn vào nghĩ như thế nào?”
Lý Như Lan có chút bứt rứt, nhận thấy bản thân có chút quá lời nóng nảy
Bèn khẽ cúi đầu quay đi, Mạc Lang nghe những lời của Lý Như Lan có phần bật cười đáp
– – “Đừng suy nghĩ nhiều thế chứ, huynh đối với Tuyên Cơ xem nàng ấy như tiểu muội ấy chứ!”
– – “Nàng ta vừa ngây ngô lại vừa ngốc nghếch, sư phụ muốn huynh dành nhiều thời gian thay người để mắt đến nàng ta ấy mà!”
– – “Haizz, nhưng dạo gần đây có chút bận! Nhưng với huynh, huynh vẫn tin tưởng vào muội nhất! Chỉ mong muội để mắt đến nàng ta một chút, đừng quá khắc khe!”
Lý Như Lan có chút không vừa lòng lắm, nhưng nàng ta cho rằng có lẽ mình quá bảo thủ chăng bèn gật đầu
– – “Muội sẽ để mắt đến nàng ta vậy!”
* * *
“Nghe Châu Nhi bảo thành Duệ An có nhiều món ngon lắm a! Xế chiều chúng ta xuống thành chơi không?” – Tiêu Vương
“Phải a, ta nghe nói là có món gì gọi là đậu minh viên! Lát nữa rủ thêm vài người cùng đi!” – Triệu Lẫm
“Ta khao! Đi không nào!” – Tiêu Vương
“Ah, Tiêu Vương! Ta yêu ngươi mất a!”
Lam Tuyên Cơ nghe đến ăn là sáng cả mắt, mừng đến ôm lấy Tiêu Vương cười tít cả mắt
Lý Như Lan đứng từ xa nhìn cả ba mà khẽ nghiêng đầu cơ chút cười cười
“Nghĩ lại thì..
nàng ta cũng có chút đáng yêu!”
Lý Như Lan bèn thở dài một tiếng nhẹ, bèn bước gần cả ba.
Đưa tay tách Lam Tuyên Cơ và Tiêu Vương ra
“Nam nữ thụ thụ bất thân!”
“Còn nữa, Kim Quang Phái có gia quy có điều luật cấm xuống núi khi đêm xuống! Không được đi!”
Nghe Lý Như Lan nghiêm khắc nhắc nhở, cả ba bèn nhìn nàng ta mếu máo
“Sư tỷ à, bọn đệ lâu lâu mới có dịp xuống núi chơi mà a! Muội muốn thử qua nhiều món ở Duệ An lắm a!” – Lam Tuyên Cơ
“Bọn đệ nhất định về trước giờ giới nghiêm mà a!” – Tiêu Vương
Lý Như Lan nhìn cả ba nũng nịu nịnh bợt mình mà có chút xiêu lòng, đằng nào Lý Như Lan nàng ta cũng là người khá dễ dãi bèn khẽ thở dài
“Ta không hứa đâu! Tất cả muốn núi xuống trước tiên phải hoàn thành hết giáo trình của lão sư giao cho đấy a!”
“Bọn đệ viết gần xong rồi, sư tỷ yên tâm!”
“…”
Thấy Tiêu Vương có chút im thin thít, Lý Như Lan bèn nghiêng đầu nhìn Tiêu Vương
Lam Tuyên Cơ và Triệu Lẫm nhìn như hiểu ra được tình huống của Tiêu Vương ngay lúc này bèn không khỏi thở dài
*Cái tên này! Mấy hôm nay hắn nghỉ chỉ để nằm ngủ thôi chắc! *
“Sao đấy? Đừng bảo là đệ chưa viết đấy!” – Lý Như Lan
“Đúng là chưa ạ!” – Tiêu Vương gãi đầu gượng gạo đáp
Lý Như Lan nghe thế bèn nhìn cả ba mà nở một nụ cười nhẹ nhàng vô đối
“Ở nhà!”
“Ơ kìa sư tỷ!”
Lý Như Lan mặc cho cả ba có mếu máo cầu xin, vẫn một mực quay lưng bỏ đi
Lam Tuyên Cơ và Triệu Lẫm bèn quay sang nhìn Tiêu Vương với ánh mắt đùng đùng sát khí
“Hảo bằng hữu, có gì từ từ nói chứ!”
“TIÊU VƯƠNG!”
“Các ngươi cũng không thể trách ta, làm đệ tử huyền môn bận lắm a!” – Tiêu Vương bèn phản bác
“Cái rắm! Ngươi là đệ tử huyền môn thì sao! Chúng ta còn là đệ tử ở cấp Kỷ, lại ở hàng tập sự! Đều như nhau, ở đó mà bận!” – Lam Tuyên Cơ
“Chỉ giỏi xảo biện! Chỉ mới lên được cấp Kỷ như chúng ta, nhiệm vụ đầu tiên còn chưa có mà bận cái gì chứ!” – Triệu Lẫm
“Nói hay lắm, các ngươi muốn đổi không! Rồi các ngươi sẽ hiểu nỗi khổ của ta!” – Tiêu Vương
Nghe đến thế cả Lam Tuyên Cơ và Triệu Lẫm bèn im bặt, đảo đảo mắt liên hồi
“Còn mạnh miệng! Các ngươi tưởng dễ lắm chắc!”
“Các ngươi làm sao hiểu được cảm giác bị sư tôn tét m..”
Tiêu Vương suýt thì thẹn quá hóa giận mà lỡ mồm nói ra chuyện đáng xấu hổ kia của hắn bèn im bặt, nhưng xui xẻo là đã bị “hai vị hảo bằng hữu” kia nghe thấy
Không những là nghe thấy, mà là nghe thấy rõ mồn một.
Dù hắn chưa nói hết, cả hai cũng đủ đoán ra câu sau rồi.
Bèn nở nụ cười gian xảo trêu chọc hắn
“Ngươi vừa nói gì đấy a!” – Triệu Lẫm
“Ngươi bị thượng tiên tét mông!” – Lam Tuyên Cơ
“Các ngươi ngậm miệng lại cho ta!” – Tiêu Vương hai má đỏ bừng lên, hắn chính là thẹn quá hóa giận mà quát
Còn cả hai thủ cũng ôm bụng cười khà khà, Lam Tuyên Cơ còn cười đến nổi phải đưa tay lau nước mắt a
“Hai người các ngươi! Ta phải đánh chết hai tên các ngươi!”
Tiêu Vương nổi giận đùng đùng, bèn đưa tay tay rút Du Hỏa kiếm
“Mỗi người một kiếm! Hai ngươi chết chắc rồi!”
Lam Tuyên Cơ và Triệu Lẫm bất giác bèn xanh mặt.
Thôi xong, Tiêu Vương mà nói được chính là làm được a
Triệu Lẫm bèn nhanh trí đưa tay kéo Lam Tuyên Cơ khẽ cúi đầu hành lễ khiến Tiêu Vương khó hiểu
“Bái kiến Thượng Tiên!”
Tiêu Vương đột nhiên giật mình, bèn nhanh chóng thu kiếm về vỏ, mà quay đầu về sau định hành lễ
“Sư t..”
Còn chưa kịp nói hết hai tiếng “sư tôn”, hắn đã cứng đờ.
Làm gì có sư tôn ở đây chứ!
Tiêu Vương giận dữ quay về sau, thì Lam Tuyên Cơ và Triệu Lẫm đã cao chạy xa bay.
Để lại Tiêu Vương cáu giận vô cùng mà chẳng làm được gì
“Tức chết ta rồi!”
“Tốt nhất đừng để ta bắt được các ngươi!”
Thế là cuối cùng cũng chẳng có chuyện được đi “quẩy” trước mùa thi nữa.
Đã phải chôn mình trong sách với sách rồi
Chính là đợt thi quyết định, với hai màn thi.
Thi văn và thi pháp
Thi pháp không sợ mà sợ thi văn cơ, toàn bộ đệ tử Kim Quang Phái ùa ập đến Tàng Thư Các đọc sách nghiên cứu
Ừ thì chỉ mỗi Tiêu Vương khỏe nhất.
Mà cũng không hẳn là khỏe nhất
Thân là đệ tử huyền môn của Thượng Tiên – Tịnh Thanh thánh chủ.
Hắn được phép mượn sách về phòng mà tự học
Nhưng khổ nỗi a, đọc hết cả đống sách khi đã đủ khiến hắn than khóc rồi.
Nhưng Mạc Tử Quân lại còn tăng thêm số lượng kinh văn
Sư tôn ơi sư tôn
Sao người không giết đồ nhi luôn đi a
Là đệ tử huyền môn, sư tôn hoàn toàn đặt lòng tin vào hắn
Hắn đương nhiên không muốn y thất vọng
Cả ngày ngoài đọc sách thì luyện kiếm tập pháp thuật
Rốt cuộc chính là không biết hai từ nghỉ ngơi là gì.
Trải qua hai tháng ôn luyện cuối cùng cũng sắp đến
“Vài hôm nữa thi văn rồi, chúng ta đi ăn chút đó lấy lại tinh thần đi a!” – Lam Tuyên Cơ
“Dạo gần đây ta ăn sách muốn phát no rồi!” – Triệu Lẫm
“Nè Tiêu Vương, có nghe ta hỏi không? Ba chúng ta xuống Duệ An trấn ăn chút gì đó nạp năng lượng đi a!” – Lam Tuyên Cơ
“Không ăn nổi nữa a!”
Tiêu Vương tay bèn xoa xoa cái bụng căng căng tròn tròn của mình mà than vãn
“Giờ ta mới để ý! Tiêu Vương, có phải ngươi gần đây đã béo lên nhiều không?” – Triệu Lẫm
“Sắp sinh đến nơi rồi a!” – Lam Tuyên Cơ bèn cười cười trêu hắn
“Câm miệng cho ta, nói hươu nói vượn! Ta là nam nhân thì sinh kiểu gì?”
“Tiêu Vương ngươi chẳng phải rất kén ăn sao?” – Triệu Lẫm
“Vậy mà gần đây nhìn ngươi béo ra không ít a!” – Lam Tuyên Cơ
Haizz
Tiêu Vương bèn xoa xoa cái bụng của mình, lắc đầu thở dài
“Sư tôn bảo ta gần đây chỉ lo học không chú ý bản thân, nên đích thân dỗ béo ta đó a!” – Tiêu Vương
“Thảo nào dạo này ta đến Hợi Điện luôn tình cờ gặp được Thượng Tiên!” – Lam Tuyên Cơ
“Thượng Tiên đích thân nấu cho ngươi ăn á? Tiêu Vương, ngươi đúng là phước đức ba đời mà!” – Triệu Lẫm
“Đúng là ganh với ngươi ghê a! Nói xem, Thượng Tiên nấu những món ăn cho ngươi có ngon không?” – Lam Tuyên Cơ
“Có thể không sao? Nếu không ta sao lại ăn nhiều đến phát béo thế này a!” – Tiêu Vương
Tiêu Vương đáp lời Lam Tuyên Cơ xong, liền đưa mắt nhìn xuống cái bụng mỡ mập mạp của mình mà khóc ròng
“Nếu cứ thế này, sợ là ta sẽ béo đến mức không thể ngự kiếm bay a!”
Cứ để Tiêu Vương than với vãn, Lam Tuyên Cơ vừ Triệu Lẫm cứ cười khúc khích.
Lam Tuyên Cơ bèn mở phiến phẩy phẩy
“Nuôi lớn rồi thịt, nguyên tắc lẽ thường ấy mà!”
“Cái đó..
không không! Tuyệt đối không được!” – Tiêu Vương bỗng bèn quát toáng lên với nàng
“Ta chỉ trêu thôi mà, ngươi đâu cần phải làm quá lên chứ!” – Lam Tuyên Cơ
“Tiêu Vương, ngươi chột dạ đấy à?” – Triệu Lẫm
“Làm..
làm gì có!” – Tiêu Vương
Thấy biểu hiện ấy của Tiêu Vương, Lam Tuyên Cơ và Triệu Lẫm càng nhìn hắn với ánh mắt đầy nghi ngờ
“Đỏ mặt tía tai?”
“Lại còn chột dạ ngại ngùng?”
“Tiêu Vương! Đừng nói với ta là ngươi thất tiết rồi nha!”
Triệu Lẫm bèn la toáng lên, Tiêu Vương đưa tay bịt lấy một miệng ăn nói hàm hồ của cậu
“Ngươi muốn chết à! Ta không có!”
“Ha ha, vậy ngươi chột dạ thế là sao a!”
“Đã bảo không có mà!
Cả ba đùa đùa giỡn giỡn, vô tình lại đụng phải Tôn Tự và Mạc Lang đang đi ngang qua
” Sư huynh! “
” Ừm, Kim Quang Phái cấm đùa giỡn lớn tiếng đấy! “- Mạc Lang bèn nhắc nhở cả ba
Biểu cảm trên mặt Lam Tuyên Cơ bèn cáu lên, bỉu môi như giận dỗi nhìn Mạc Lang
” Đừng nhìn ta như thế, gia quy vẫn là gia quy! “
“! “
* * *
Nhập môn hơn ba tháng cuối cùng cũng có cơ hội xuống núi nhận công vụ, quy tắc của Kim Quang phái vô cùng nghiêm ngặt
Hiển nhiên ai ai cũng không đủ gan dám phạm, ờ thì..
Ngoại trừ ai kia cứ một ngày phạm sương sương cũng” vài “gia quy cơ
Nào là về muộn giờ giới nghiên
Nào là uống rượu
Nào là ngủ gật trong lúc lão sư giảng dạy
Nhưng ai phạt được hắn
Có ai dám đâu
Nhưng Tiêu Vương hắn cũng có nỗi niềm đó a
Đó là chán quá chán ấy mà
Nhìn xem chúng đệ tử đồng môn, sau đợt khảo giới một tháng xong cũng nhận nhiệm vụ hạ sơn
Còn Tiêu Vương thì sao?
Tiêu Vương hắn chỉ xuống ngày luyện võ luyện công rồi lại ở Thanh Uy Viện ăn không ngồi rồi
Hắn là đệ tử của Tịnh Thanh Thượng Tiên, nhưng lại lag kẻ rảnh rỗi nhất
Vì sao?
Sư tôn không cho hắn xuống núi!
Đùa chắc, cao nhân bái sư học đạo xong thì làm gì
Tất nhiên là nhận công vụ hạ sơn rồi
Nhưng hắn ngày ngày cứ xin y thì y chỉ lắc đầu rồi bắt hắn ở lại Thanh Uy Viện tu tâm thiền thế
Ơ kìa, Kim Quang phái từ khi nào biến thành Kim Quang tự* thế hả?
(Tự: Ở đây là chỉ chùa)
” Sư tôn! Ta muốn hạ sơn! Đệ tử muốn xuống núiiiii! “
” Không! “
Đã ba tháng trôi qua, Tiêu Vương xin xỏ cái gì y cũng cho.
Nhưng nhắc đến hai chữ” hạ sơn “là y như rằng nhận được mỗi một chữ” không “từ y
Những đệ tử mới nhập môn sẽ được các Trưởng Công* giao những nhiệm vụ cực kì nhỏ vặt
(Trưởng Công: Ý chỉ những đệ tử thâm niên, có nhiệm vụ kiểm duyệt công vụ)
Như kiểu hành sơn từ tà, bắt vài con hạ quỷ nhỏ về chẳng hạn.
Cũng không thể xem là nguy hiểm được a
Mỗi lần công vụ không quá lâu, lâu lắm cũng tầm một đến hai ngày trở về.
Tiêu Vương vài ngày cứ ngồi chống cằm nghe Triệu Lẫm và Lam Tuyên Cơ kể hết lần công vụ này đến lần nọ
Nghe là tức không biết nói gì.
Thiên lý ở đâu?
Hắn là đệ tử của trưởng môn Kim Quang mà
Hắn là đệ tử của Tịnh Thanh Thượng Tiên mà
” Sư tôn! Đệ tử đã thuần thục nhiều pháp thuật người chủ dạy, tại sao vẫn chưa được xuống núi a! “- Tiêu Vương chống cằm nhìn y mà xin xỏ
Mạc Tử Quân vẫn như thường, y nhâm nhi tách trà rồi vẫn đáp lại
” Không được chính là không được! “
Tiêu Vương bất mãn, hắn nằm ườn người ra sàn lăn qua lăn lại
” Ta sắp chán chết đến nơi rồi! “
” Không thể chết được!”- Mạc Tử Quân vẫn ung dung đáp
Tiêu Vương thật không thể hiểu nổi con người này.
Đôi khi Tiêu Vương tự nghĩ người trước mắt mình có thật sự là Tịnh Thanh Thượng Tiên – Mạc Tử Quân hay không
Vì sao?
Chính là vì người trước mắt hắn và người hắn từng biết lại ở hai thái cực hoàn toàn khác nhau
Sư tôn của kiếp trước mà hắn biết, dù nhận hắn làm đệ tử nhưng y vô cùng hà khắc.
Đôi khi chỉ cần hắn lơ là khoảng cách không biết giữ chút chừng mực
Chắc chắn y sẽ phạt hắn quỳ giữa điện ít nhất sáu canh giờ hơn nữa còn bị ăn đánh vài trăm trượng
Còn sư tôn của kiếp này trước mắt hắn đây, vẫn nhã nhặn vẫn băng lãnh vẫn cao cao tại thượng
Nhưng đối với hắn lại có phần không cứng nhắc như xưa mà còn ôn hòa với hắn
Sau khi trọng sinh, Tiêu Vương thiết nghĩ tốt nhất mình phạm càng nhiều gia quy càng tốt
Phạm nhiều đến nổi để y lập tức đuổi hắn khỏi Kim Quang phái luôn.
Hắn tuyệt đối muốn tránh xa cái con người này càng xa càng tốt
Không muốn như kiếp trước, bản thân nổ lực bao nhiêu y vẫn không hề để hắn vào mắt
Nhưng kiếp trước hắn càng tiến lại càng xa.
Kiếp này càng tránh lại càng gần
Tịnh Thanh Thượng Tiên trước mặt hắn phải chăng bị đoạt xá rồi a?.