Trọng Sinh Chi Luyến Sư Tư Đồ

Chương 14: Mách Lẻo Ta Sao


Đọc truyện Trọng Sinh Chi Luyến Sư Tư Đồ – Chương 14: Mách Lẻo Ta Sao


“Chào?”
“…”
“Này?”
“…”
“Đừng có lơ ta! Lão tử cáu thật đấy!”
“Ngươi muốn gì?”
“Muốn gì đâu chứ! Võ sư phân ta tập với ngươi thôi a! Mà người tên Trương Trác Tử đúng chứ?”
“Ừm!”
“Ta tên Tiêu Vương! Từ giờ chúng ta là một đội đó! Đừng có trưng cái bộ mặt tang nhan đó chứ a!” – Tiêu Vương bèn đưa tay vỗ tay gây chút chú ý với Trương Trác Tử
[ tang nhan: Mặt như đi đưa đám]
*Xem ra tên này không phải kiểu người hòa nhã thân thiện gì a -_- *
* * *
“Cầm kiếm lên!” – Trương Trác Tử
“Ể? Võ sư còn chưa bắt đầu, ngươi gấp cái gì a!” – Tiêu Vương
* * *
“YAH!”
“NGƯƠI GIỎI THÌ NÓI LẠI XEM!”
“NGƯƠI TƯỞNG TA KHÔNG DÁM CHẮC!”
* * * RẦM! ***
* * *
Còn chưa nhận định được điều gì trước mắt, đám đệ tử đã náo loạn khắp nơi chạy đến tụ tập hóng hớt
Tiêu Vương vừa quanh sang, đã nhìn thấy Lý Tiểu Mai từ đâu vô lực bay thẳng đến
Trương Trác Tử đứng cạnh, bèn thuận tay kéo hắn sang một bên.

Lý Tiểu Mai bị đánh va thẳng vào thân cây đại thụ bèn la lên một tiếng đau
Tiêu Vương bèn hướng mắt về phía đối diện, chợt có chút xanh mặt
Là Lam Tuyên Cơ?
Lý Tiểu Mai bèn đứng bật dậy, tay rút kiếm, giận dữ quát
“NHA ĐẦU KHỐN KIẾP! TA PHẢI GIẾT NGƯƠI!”
“VẬY CÒN KHÔNG MAU QUA ĐÂY ĐI!”
Lam Tuyên Cơ chớ có chịu thua, bèn nhíu mày, đôi mắt tam bạch* kia bèn nheo chặt trở nên giận dữ hơn bao giờ hết
[ Mắt tam bạch: Kiểu mắt có đồng tử nhỏ bằng 2/3 chiều rộng của tròng mắt]
Tiêu Vương và Triệu Lẫm liền lập tức chạy đến giữ chặt Lam Tuyên Cơ lại, muốn ngỏ lời trấn tỉnh nàng ta lại

Tiểu Lý Tiểu Mai giận dữ không kém, tay bèn vung kiếm lên chém tới một đòn
Lam Tuyên Cơ tay từ quạt thủ thế, nhưng bèn bị Triệu Lẫm và Châu Nhi giữ chặt lại
Tiêu Vương bèn hướng tay chỉ lệnh, Du Hỏa ngay lập tức bay vụt đến, một ra đòn đánh chặt, một bay đến đánh bay thanh kiếm kia của Lý Tiểu Mai
“Ngươi?”
Lý Tiểu Mai nàng ta kiếm bị đánh văng khỏi tay, liền lập tức vung tay lên.

Bất ngờ lại bị một bàn tay nào đó giữ chặt lại
“Buông ra! Ngươi biết ta là ai không đấy hả!” – Lý Tiểu Mai
“Lý Quy Phái có tiểu nữ tử như cô đúng là làm mất mặt một giáo phái mà!” – Trương Trác Tử trừng mắt nhìn cô ta, tay càng siết chặt hơn không thả
“A a đau! Thả ra!” – Lý Tiểu Mai tay bị Trương Trác Tử không thương hoa tiếc ngọc cứ thế một lực nghiến lấy không khỏi kêu đau
* * *
“Có chuyện gì mà ồn ào ở đây hả?”
“Mạc sư huynh! Lý sư tỷ!”
Mạc Lang và Lý Như Lan bèn bước đến, đám đông cũng tán đi một chút, nhưng cũng chả được bao nhiêu cả
Đưa mắt nhìn Lam Tuyên Cơ, Mạc Lang bèn bước đến khi nhận thấy vẻ mặt giận dữ lúc này của Lam Tuyên Cơ
“Cơ nhi, muội bình tĩnh trước đã!”
“Tuyên Cơ, hạ hỏa nào!” – Triệu Lẫm bèn cố ngỏ lời xoa dịu nàng ta
Lam Tuyên Cơ bình thường tuy là người đanh đá hay cáu gắt, nhưng về phép tắc vẫn luôn rất một mực tuân theo
Lại càng rất thân thiện hòa nhã, tuy nàng ta không phải kiểu yểu điệu như bao vị cô nương
Nhưng cũng càng không phải kiểu người dễ bị chọc giận đến mức mất kiểm soát cả
Tiêu Vương bèn nhìn sang Lý Tiểu Mai cô ta đang khổ sở khi bị Trương Trác Tử tóm lấy, liền cất tiếng hỏi cô ta
“Rốt cuộc cô đã nói gì?”
“Liên quan gì đến ngươi? Ta có nói ngươi à?”
“Ta hỏi lại, NGƯƠI ĐÃ NÓI GÌ?” – Tiêu Vương bèn có phần cáu gắt
“Hứ, ta cũng đâu có nói sai! À phải, ta nhớ ngươi cũng giống cô ta mà!” – Lý Tiểu Mai
“Ta nói cô ta, CÓ MẸ SINH MÀ KHÔNG CÓ MẸ DẠY đấy!”
Tiêu Vương nghe đến đấy, vẻ mặt hoàn toàn đen lặng đi.

Nắm tay mình hoàn toàn nghiến chặt lại thành quyền
Nhưng Tiêu Vương hắn thật sự cho rằng dù tức giận đến đâu cũng nhất định không được đánh nữ nhân
Đặc biệt là loại người như Lý Tiểu Mai cô ta, càng không đủ tư cách để hắn phải vì giận mà ra tay
* * * CHÁT! ***
Một cái tát như giáng trần đánh thẳng vào má Lý Tiểu Mai, đôi má bị đánh mạnh đến mức ửng đỏ

Lặng đi đôi chút, Trương Trác Tử bèn thả tay Lý Tiểu Mai
Cô ta giận dữ quay về phía người nữ nhân vừa tát mình mà nhìn một cách ấm ức
“Tỷ tát muội? Vì cô ta hả! Hay là vì hắn!”
Lý Tiểu Mai cáu gắt nhìn Lý Như Lan – trưởng tỷ của mình sẵn sàng vung tay tát cô ta một tát mà không thương tiếc
“Câm miệng trước khi ta lại đánh muội thêm một lần nữa!” – Lý Như Lan bèn trừng mắt nhìn Lý Tiểu Mai
Giọng điệu nàng vô cùng giận dữ, Lý Tiểu Mai bèn im bặt chỉ khụt khịt vài tiếng không nói gì
“Bước qua bên đó, xin lỗi cho ta!” – Lý Như Lan đưa tay về hướng Lam Tuyên Cơ đang đứng
“Muội không làm!” – Lý Tiểu Mai
“Tại sao ta lại có một tiểu muội như ngươi hả!” – Lý Như Lan quát
“Tỷ muốn ta gọi tỷ là trưởng tỷ lắm sao! Hay tỷ không muốn mang họ Lý cùng ta nữa! Vậy thì tỷ cứ ở đây mà đổi thành họ Mạc theo chúng luôn đi!”
Lý Tiểu Mai kì thực lại cảm thấy muốn ấm ức đến phát khóc rồi.

Bèn cáu gắt quát lại, rồi hậm hực bỏ đi
* * *
Lý Như Lan lặng đi đôi lúc, nhưng rồi bước qua phía Tiêu Vương và Lam Tuyên Cơ.

Hành động liền kính lễ cúi đầu
“Thay mặt tiểu muội của ta! Vô cùng xin lỗi cả hai! Ta sẽ nghiêm khắc quản giáo lại nó!” – Lý Như Lan
* * *
Có chút yên ắng nặng nề.

Tiêu Vương hắn cũng không phải kiểu người hẹp hòi, bèn bước đến bảo
“Tỷ không cần phải làm thế! Lỗi của cô ta tỷ chớ làm vậy!” – Tiêu Vương
Còn Lam Tuyên Cơ, nàng ta đưa mắt nhìn Lý Như Lan.

Im lặng không nói gì
Nhưng nhìn đôi mày đang nhíu chặt cũng biết Lam Tuyên Cơ nhất định vẫn không nguôi được cơn giận trong lòng rồi
Lam Tuyên Cơ bèn cứ thế quăng thanh kiếm gỗ đang luyện tập kia qua một bên, quay mình bỏ đi
“Ta mệt! Không tập nữa!”
Mạc Lang bèn bước đến, khẽ nhẹ giọng xoa dịu nàng ta.

truyện đam mỹ

“Được được, vậy ta đưa muội về Mị Đằng Viện! Hôm nay muội không tập cũng không sao đâu a!”
“Ừm!”
Mạc Lang bèn đưa Lam Tuyên Cơ về Mị Đằng Viện
“Muội thấy ổn hơn rồi chưa?”
“Muội muốn ăn thêm gì không?”
Lam Tuyên Cơ ban nãy có phần nổi giận vô cùng dữ dội.

Nhưng con người nàng ta cũng rất dễ dỗ dành
Chỉ cần cho ăn “một chút” là hết dỗi ngay a.

Lam Tuyên Cơ bèn ngước mắt nhìn Mạc Lang bảo
“Mạc Lang ca ca, lúc nãy muội hẳn đáng sợ lắm a?”
“Không có a! Lam Tuyên Cơ, muội tươi tắn đáng yêu như thế mà!” – Mạc Lang bèn cố dỗ dành nàng
“Tiêu Vương..”
“Hử?”
“Tiêu Vương ấy! Cậu ấy ổn chứ?” – Lam Tuyên Cơ
“Muội hỏi Tiêu Vương á, huynh thấy tiểu tử đó cũng không biểu lộ gì!” – Mạc Lang
“Mà hình như tiểu tử ấy cũng không tập nữa, cứ thể trở Thanh Uy Viện rồi!” – Mạc Lang
“Không sao thì tốt rồi a! Muội chỉ có chút lo thôi a!” – Lam Tuyên Cơ
“Tiêu Vương ấy, cậu ta chẳng bao giờ biết xả giận cả! Thế nên mới giữ mãi trong lòng! Nên muội mới lo cho cậu ấy thôi!” – Lam Tuyên Cơ
“Đừng lo, tiểu tử ấy có Tịnh Thanh thánh chủ chăm sóc mà! Muội đừng nghĩ nhiều!” – Mạc Lang
“Ừm!”
* * *
Thanh Uy Viện..
“Hử? Sao nay lại về sớm thế?”
“Đồ nhi có chút không khỏe! Muốn về phòng nghỉ một chút ạ!”
Tiêu Vương bèn cứ thế bước thẳng về phòng mà đóng sập cửa lại.

Mạc Tử Quân không khỏi lo lắng cho hắn
“Tiểu Vương, có chuyện gì? Nói vi dư nghe nào!”
* * *
Tiêu Vương lặng đi đôi lúc.

Không nhận thấy rõ tiếng nói của y bên ngoài.

Tiêu Vương cũng không có tâm để ý đến là mấy
Cứ thể nằm ường ra giường mà thiếp đi lúc nào chẳng hay cũng chẳng biết gì
* * *

“Oáp!”
Tiêu Vương khẽ ngáp dài một tiếng, bước xuống giường mình
“Sao hôm nay sư tôn sao lại không gọi ta dậy?”
*Hừm..

Nếu để sư tôn gọi dậy mãi cũng kì lắm a! *
Không nghĩ nhiều lắm, Tiêu Vương vẫn như mọi ngày mà đến Lan Thất học
Lạ là hôm nay hắn không nhìn thấy Lý Tiểu Mai đâu, thật ra Tiêu Vương cũng không hay để tâm đến cô ta
Chỉ là hôm nay nghe khá nhiều lời ra tiếng vào nên có chút tò mò
Chợt Tiêu Vương hắn bất ngờ bị Lam Tuyên Cơ và Triệu Lẫm kéo xuống bàn hỏi
“Ngươi được đấy!” – Triệu Lẫm
“Hả?”
“Chơi hơi không đẹp! Nhưng không sao, ta thích!” – Lam Tuyên Cơ
“Các ngươi nói gì đấy?”
Tiêu Vương hoang mang nhìn cả hai đang cố thẩm vấn mình kia
“Ơ? Không lẽ ngươi lại không biết?” – Triệu Lẫm
“Không biết mới hỏi a!” – Tiêu Vương
“Vậy không phải ngươi mách lẻo sao?” – Lam Tuyên Cơ
“Ơ? Ta mà chơi mách lẻo khi nào?” – Tiêu Vương
“Hôm qua lúc các ngươi mới về không lâu thì ta thấy Lý Tiểu Mai bị kéo đến Từ Đường lãnh phạt đấy a!” – Triệu Lẫm
“Sáng ra ta mới nghe Mạc Lang ca ca kể lại a! Là sư tôn của ngươi đã hạ lệnh phạt cô ta đó!” – Lam Tuyên Cơ
“Phạt đánh 600 quy trượng! Chép gia quy tận 300 lần!” – Triệu Lẫm
“Ta đâu có nói với người! Chuyện môn sinh xung đột thường không nghiêm trọng đến mức đến sư tôn phải ra mặt xử phạt đâu a!” – Tiêu Vương
“Vậy mới lạ đó!” – Lam Tuyên Cơ
“Hay là hôm qua người vô tình nhìn thấy?” – Triệu Lẫm
“Làm như người lúc nào cũng rảnh rỗi như chúng ta á!” – Lam Tuyên Cơ
“Hay dạo gần đây sư tôn có hướng thích đi tạo nghiệp mua vui ta!” – Tiêu Vương
“Nói vậy mà ngươi cũng nói được hả?” – Lam Tuyên Cơ và Triệu Lẫm bất lực khi nghe câu nói ấy của Tiêu Vương
“Ta lại thấy là, người đang trả thù giúp phu nhân của mình đấy a!” – Lam Tuyên Cơ
“Dẹp cái suy nghĩ đó của ngươi cho ta!” – Tiêu Vương
“Ha, ngươi cứ nói như thế! Lão tử phải làm sao đây chứ! Lão tử vẫn đang chờ vị cô nương của ta xuất hiện!” – Tiêu Vương
“Nhưng do duyên chưa tới thôi chứ ta không phải đoạn tụ như ngươi nói nghe chưa!” – Tiêu Vương
“Há há! Để ta chờ nha! Chờ cái ngày ngươi bị thượng á!” – Lam Tuyên Cơ
“Lam Tuyên Cơ, hôm nay ngươi chết chắc rồi!” – Tiêu Vương
“A, quân tử động khẩu bấy động thủ a!”
Tiêu Vương bèn đuổi bắt quyết phải đấm cho Lam Tuyên Cơ một trận
“Haizz, hai cái con người này! Đúng là luôn biết cách tự vơi cơn buồn của bản thân mà ha ha!” – Triệu Lẫm.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.