Đọc truyện Trọng Sinh Chi Luyến Sư Tư Đồ – Chương 11: Sự Cố Bất Ngờ
Thanh Uy Viện..
“Sư tôn, người có từng nghe qua người có thể điều khiển cả ngũ hành pháp chưa?” – Tiêu Vương
“Điều khiển được cả ngũ hành pháp, thì chẳng phải ta đang ở trước mặt con sao?” – Mạc Tử Quân
“Sư tôn, người cố tình trêu đồ nhi đấy à!”
“Điều khiển được cả ngũ hành pháp! Thậm chí còn có cả người có phục hệ nằm ngoài ngũ hành nữa đấy!” – Mạc Tử Quân
“Nằm ngoài ngũ hành? Băng pháp? Này sư tôn đang tự nói mình đấy à?” – Tiêu Vương
“Tiểu Vương nay thông minh nhỉ!” – Mạc Tử Quân
“Sư tôn!” – Tiêu Vương bị trêu đến phát cáu
Thật chẳng biết từ khi nào mà Mạc Tử Quân lại thích cái việc phải trêu hắn mọi lúc thế này nữa
“Điều khiển được cả ngũ hành không có nghĩa là có cả năm phục hệ! Nói là không có phục hệ cũng không phải!” – Mạc Tử Quân
“Thế là gì ạ?” – Tiêu Vương
“Truy tự!” – Mạc Tử Quân
“Hể?” – Tiêu Vương thật sự khó hiểu vô cùng
Mạc Tử Quân y đúng là tên kiệm lời, không thể nói cho người ta dễ hiểu hơn hay sao -_-
* * *
Mị Đằng Viện..
“Ây da, rốt cuộc đấu kiếm mà không dùng kiếm là ý gì đây a?”
Lam Tuyên Cơ rối ren chạy qua chạy lại khắp viện mà suy suy nghĩ nghĩ
“Sư phụ, có thật ta để muội ấy tự tìm câu trả lời không đấy? Đệ tử thấy muội ấy còn ngốc hơn cả kẻ ngốc!” – Mạc Lang ngồi nhìn Lam Tuyên Cơ cả buổi mà bất lực
“Tuy là con bé ngốc thật! Nhưng không sao! Dễ thương mà!” – Mị Tôn thánh chủ
“Sư phụ, chỉ còn ba ngày nữa là đến đợt thi! Muội ấy phải làm sao chứ!” – Mạc Lang
“Con lo quá rồi đấy! Con bé sẽ vượt qua mà!”
“Sư phụ chắc chứ!”
“À..
gần như thế!”
*Trời ạ! Tại sao con lại là đệ tử của người cho khổ không biết! *
* * *
“A a a a! Nghĩ ra rồi!” – Lam Tuyên Cơ bỗng nhiên hét lớn một tiếng
Nàng ta vừa nghĩ ra câu trả lời cũng là lúc cả Mị Tôn thánh chủ và Mạc Lang phải nói là mừng muốn rớt nước mắt luôn ấy chứ =))
“Nói xem nói xem! Muội nghĩ ra rồi hả?” – Mạc Lang
“Phải phải! Đấu kiếm mà không dùng kiếm! Hóa ra không phải ý nói văn phong gì hết a! Làm muội nghĩ mãi không ra!” – Lam Tuyên Cơ
“Nào ngờ thật ra lại rất đơn giản a!” – Lam Tuyên Cơ
“Bởi đã bảo muội đừng nghĩ xa quá mà!” – Mạc Lang
Lam Tuyên Cơ bèn mở quạt phẩy phẩy như thể một người rất ư là tri thức cơ đấy
“Muội sẽ giành chiến thắng đợt thi ngự kiếm lần này!”
* * *
Ba ngày cuối cùng cũng trôi qua, chẳng mấy chốc đã đến Đại hội tị thí của các đệ tử
“Hừ, thi ngự kiếm lại không mang kiếm sao!” – Lý Tiểu Mai hống hách nhìn Lam Tuyên Cơ
“Lần trước chỉ cắt vỡ bình hoa của ngươi! Lần này ta sẽ cắt cái miệng ăn nói không tốt lành của ngươi đấy!” – Lam Tuyên Cơ
“Ngươi!” – Lý Tiểu Mai
“Đủ rồi! Các ngươi xem đây là đâu?”
Nhận thấy sự nhắc nhở, cả hai bèn kiên dè cúi đầu
“Dạ Nhạc Tinh thánh chủ!”
“Hai người các ngươi bị chia một nhóm! Tốt nhất nên cư xử cho đúng mực vào!” – La Tiểu Mị
“Lý Tiểu Mai, đằng nào xét theo cấp bậc thì Lam Tuyên Cơ vẫn lớn hơn ngươi! Nên học lại cách cư xử với sư tỷ của mình đi!” – Mạc Tung Xuyên
“Đệ tử xin nghe!”
* * *
*Ta hoàn toàn không hề muốn được xếp thành một nhóm với cô ta! *
Cả hai mình nhau đầy căm ghét đến rực lửa
* * *
“Nhìn Lam Tuyên Cơ như vậy chắc cậu ta ổn rồi nhỉ!” – Triệu Lẫm
“Hẳn là thế!” – Tiêu Vương
Chợt vang lên một tiếng đánh chiêng lớn.
Lý Như Lan – nữ đệ tử của Gia Yên thánh chủ là người trọng trình lần này
* * *
“Tiêu Vương, ngươi ở trận thứ mấy?” – Lam Tuyên Cơ
“Là trận thứ sáu! Ta ở tận trận cuối cùng cơ!” – Tiêu Vương
“Ta ở trận thứ tư này!” – Triệu Lẫm
“Ta..
hể? Ta ở trận đầu tiên?” – Lam Tuyên Cơ
* * *
“Trận đầu tiên! Lam Tuyên Cơ và Lý Tiểu Mai!”
* * *
Đây là lần xung đột trực tiếp về năng lực cá nhân đầu tiên giữa hai nàng.
Lam Tuyên Cơ biết đây được xem là vòng đấu đầu tiên, mà Lý Tiểu Mai chính là trở ngại lớn nhất, dựa vào gia cảnh và tiên tư của nàng ta
Dù chỉ nghe qua khảo sát qua cũng biết được Lý Tiểu Mai thực lực cũng không nhỏ, vậy mà lần trước nàng ta lại dùng gia thế chèn ép cơ chứ
Bước đến đài, chưa bắt đầu mà cả hai đã nhìn nhau với ánh mắt như thể muốn giết nhau đến nơi rồi
Lý Tiểu Mai bèn rút kiếm, vào thế chuẩn bị tiếng công.
Còn Lam Tuyên Cơ vẫn đứng đó vẻ mặt đầy thản nhiên tay thì cầm quạt phẩy phẩy như thường, nàng ta còn chưa biết là khi nào bắt đầu khi nào chưa nữa là
Tiếng hô bắt đầu vừa dứt, Lý Tiểu Mai đã ngay lập tức vung kiếm ra đòn
Lam Tuyên Cơ bật người khỏi không trung, thoắt ẩn thoắt hiện tránh những chiêu thức ác liệt của nàng ta
“Chỉ biết trốn! Đúng là rùa rụt cổ!” – Lý Tiểu Mai
“Ai là rùa rụt cổ chứ! Ngươi xong rồi thì tất nhiên là đến ta đấy!” – Lam Tuyên Cơ
“Cái gì?”
Không để Lý Tiểu Mai kịp hiểu thêm gì.
Lam Tuyên Cơ bèn bung quạt, cầm quạt mà vung tay phất mạnh một đòn.
Một làn phong đánh tới như cuồng phong khó đỡ
Gió áp đến như bão táp, đưa tay lên chắn gió mà chẳng kịp nhìn về trước.
Bỗng chốc Lý Tiểu Mai bất ngờ trợn mắt, Lam Tuyên Cơ từ khi nào đã đánh úp đến khiến nàng ta không đỡ kịp.
Một đòn bật khỏi võ đài
Cuồng phong hạ xuống, chỉ mỗi Lam Tuyên Cơ còn đứng lại trên đài nhìn xuống
Một tiếng hô vang đến “Trận đầu tiên, Lam Tuyên Cơ thắng!”
Vừa nghe xong, phong thái ngầu lòi khi nào ngay lập tức liền biến mất, thay vào đó là Lam Tuyên Cơ nhây nhoi như mọi khi.
Mừng đến nhảy dựng cả lên
Tiêu Vương, Triệu Lẫm và cả Mạc Lang còn vui mừng thay nàng mà nhìn thấy phong thái mất cả hình như của Lam Tuyên Cơ bèn quay đi như thể không quen biết gì
Trong giờ thực chiến, bọn họ phân thành mấy nhóm so tài điều khiển kiếm.
Cuối cùng loại đi chỉ còn mười người được xếp thành sáu nhóm cuối
Lam Tuyên Cơ tuy hạ đối thủ của mình rất nhanh gọn nhưng cô lại được xếp ở hạng thứ ba trong bảng đấu mà thôi
“Ấy ấy! Tiêu Vương đứng nhất này!” – Lam Tuyên Cơ
“Lão tử đương nhiên là phải đứng nhất rồi a!” – Tiêu Vương bèn hớn hở ra oai ngay
“Tiếc quá a, ta chỉ ở hạng tư, ta xếp sau Lam Tuyên Cơ này!” – Triệu Lẫm
“Người thứ hai..
người này cũng là đệ tử nhập môn như chúng ta sao? Nghe tên lạ tai quá! Hình như lần trước không gặp!” – Lam Tuyên Cơ
“Trương Trác Tử?” – Triệu Lẫm
“Là hắn sao?” – Tiêu Vương
“Ngươi biết hắn à?” – Lam Tuyên Cơ
“Hắn là đệ tử của Nhạc Tinh thánh chủ mới thu nhận đấy!” – Tiêu Vương bèn chỉ tay đến một phía xa xa
Là một nam nhân có vẻ khá lạnh lùng, lại còn hay có vẻ nghiêm khắc khó chịu.
Xem ra Trương Trác Tử này không phải kiểu người thích bắt chuyện cho lắm a
“Mà nói ra lúc nãy! Vừa nói bắt đầu mà Tiêu Vương đã đánh vang người ta khỏi đài rồi!” – Triệu Lẫm
“Ngươi ra tay ác quá a!” – Lam Tuyên Cơ
“Ta còn chưa kịp nhìn, hạ đối thủ tuy nhanh nhưng như thế chẳng phải nhàm quá sao?” – Triệu Lẫm
“Đúng a, lần sau chí ít cũng làm gì đó cho đặc sắc xíu đi a!” – Lam Tuyên Cơ
“Nhanh mà, thế nên ta mới đứng đầu bảng chứ a! Sư tôn rất tự hào về ta cho xem!” – Tiêu Vương
“Lại sư tôn sư tôn! Ngươi đúng là tên cuồng sư!” – Triệu Lẫm
“Hể! Tự nhiên ta lại nghĩ thành..” – Lam Tuyên Cơ bèn nhướng mày rồi nở nụ cười đầy nham hiểm nhìn Tiêu Vương
“Nè! Ngươi nghĩ đi đâu đấy hả?” – Tiêu Vương
“Ta có nói gì đâu? Ngươi đang nghĩ gì ấy nhỉ?” – Lam Tuyên Cơ
“Ta có nghĩ gì đâu!” – Tiêu Vương
“Thật sao? Vậy mà lại phản ứng thế này sao a!” – Lam Tuyên Cơ
“Ăn nói nhảm nhí gì đấy! Ta không quan tâm nói nữa!” – Tiêu Vương bèn lơ luôn nàng ta mà bước đi
“Vậy sao!”
Lam Tuyên Cơ bèn gập quạt, hít một hơi rồi cất tiếng nói lớn
“SƯ ĐỒ LUYẾ!”
Chưa kịp nói xong mà Tiêu Vương đã ngay lập tức chạy đến bịt chặt cái miệng không biết phải phép của Lam Tuyên Cơ lại
“Ngươi muốn hết hả!”
Tiêu Vương nhỏ giọng cáu giận nhắc nhở nàng ta, ấy vậy mà Lam Tuyên Cơ cứ cười khúc khích
“Haizz, các ngươi tha cho cái tâm hồn của ta đi!”
Triệu Lẫm bèn vờ như không nghe thấy gì mà đi khỏi, xung quanh ai ai cũng nhìn họ đang vật vã nhau.
Đúng là không muốn tin là mình quen biết với họ luôn
“Các đệ tử chú ý! Tất cả tập trung chuẩn bị cho đợt thi thứ hai!”
* * *
“Triệu Lẫm! Đến nghề của ngươi rồi đấy!” – Lam Tuyên Cơ
“Đừng bảo thế chứ! Biết đâu còn có người hơn ta!” – Triệu Lẫm
“Khiêm tốn làm chi không biết!” – Lam Tuyên Cơ
* * *
“Lập pháp này ngươi định triệu lên thứ gì?” – Triệu Lẫm
“Vài cái bánh nóng hổi thì sao!” – Lam Tuyên Cơ
“Ngươi đúng là không thể nghiêm túc được mà!” – Tiêu Vương
“Triệu lên một tiểu mộc sẽ thế nào?” – Triệu Lẫm
“Ngươi không định sẽ giống trước đây khi chúng ta còn ở thôn Liên Hoa đấy chứ!” – Lam Tuyên Cơ
“Không sao! Dùng tặng cho sư phụ cũng được mà! Luân Ninh thánh chủ rất thích cây xanh lại còn là tiểu mộc tinh! Chẳng phải vẹn cả đôi đường sao!” – Triệu Lẫm
“Dùng làm quà tặng sao?” – Tiêu Vương
“Lẩm bẩm gì đấy Tiêu Vương?” – Lam Tuyên Cơ
“À, không có gì!” – Tiêu Vương
* * *
“Hử? Đầu tiên là Triệu Lẫm đó!” – Lam Tuyên Cơ
“Ta thứ hai! Tiêu Vương cuối cùng này!” – Lam Tuyên Cơ
“Ta bị dính lời nguyện trận cuối hay sau ấy!” – Tiêu Vương
“Chịu!”
* * *
Tiếng đánh chiêng vừa vang lên, Triệu Lẫm liền ngay lập tức đứng trên đài đấu
“Mộc liên!”
Chấp lệnh đọc chú ngay lập tức toàn bộ đài chiến bỗng chốc bị bao phủ hoàn toàn bởi một màu xanh cây cỏ
Ánh sáng xanh khẽ vụt tắt, chợt hiện ra khỏi áp chế một tiểu tinh linh
Tiểu tinh linh này có vẽ ngoài mang một màu xanh lá, tung tăng nhảy nhót vui vẻ vô cùng
Những nữ đệ tử không khỏi cảm thấy thích thú
“Wao, dễ thương quá a!”
Triệu Lẫm bèn hạ xuống chấp tay hoàn thành rồi quay sang Luân Ninh thánh chủ.
Xem ra người rất hài lòng về cậu, Triệu Lẫm cất tiếng
“Sư phụ, tiểu tinh linh này! Đệ tử tặng người đấy!”
“Hảo!”
Tiểu tinh linh kia bèn lỏn tỏn chạy đến chỗ Luân Ninh thánh chủ, người khẽ cười khen ngợi Triệu Lẫm.
Đồng thời chợt quay sang Tôn Tự
“Haizz, đệ tử mới nhập môn đã biết quan tâm sư phụ nó như vậy! Còn đại đệ tử của ta..
haizz, thật không nên nhắc đến mà!”
“Cơ kìa sư phụ, đệ tử cũng đâu kém đệ ấy đâu a!” – Tôn Tự
“Ây da, thật đau lòng mà a!”
“Sư phụ!”
Luân Ninh thánh chủ là một người phải nói là rất không để tâm chính phái, việc mà người quan tâm đơn giản là tự tìm niềm vui cho mình thôi
Thành ra việc luôn trêu chọc đệ tử của mình cũng là chuyện thường ấy mà
“Người chiều đệ ấy vì đệ ấy nhỏ nhất thôi!”
* * *
* * * Bùm! ***
Chợt giữa đài tiên bỗng vang lên một tiếng động lớn, mọi người bèn tập trung hướng mắt về phía đài tiên
Lam Tuyên Cơ đã sớm đứng trên đài tiên, đón gió thổi tới
Mùi hương kia có năng lực vô cùng kỳ lạ, bay theo gió nhưng không tản ra khắp nơi, lướt qua lá cây nhiễm màu xanh biếc, lướt qua hoa hồng lại dính hồng nhan, chúng biến thành những sợi sương ảo màu sắc rực rỡ tung bay
Người thấy thì ưu thương, cỏ cây lại vui sướng, rung rinh lá cành trong gió, mặc sức vui vẻ nhảy múa
“Là Hòa Tiếu Hương!” – Mạc Tung Xuyên
“Chà, mùi hương tuyệt lạ quá a!” – Đỗ Vân Ân không ngớt lời khen ngợi
“Ha ha, không hổ là đệ tử của ta!” – La Tiểu Mị
Lam Tuyên Cơ nhận thấy sự hài lòng của bao người, nàng ta hiển nhiên là thở phào nhẹ nhõm.
Chí ít là có khả năng sẽ được thông qua rồi
* * *
“Người cuối cùng, Tiêu Vương!”
Tiêu Vương bước lên đài tiên, khẽ hít một hơi sâu.
Tập trung lập pháp, miệng khẽ lẩm nhẩm đọc chú
Giữa đài tiên bỗng chợt rung chuyển động khí, Tiêu Vương khẽ bậy người bay lên không trung
Chấn động truyền đến, mang theo luồng khí sắc quang đỏ rực bất ngờ vung loan lên từ dưới mặt đất
Đang nắm thế thượng lưu, Tiêu Vương chợt trợn mắt.
Từ đâu bỗng nhiên truyền đến một luồng áp khí ứ đọng như muốn thắt chặt hô hấp
“Tiểu Vương?” – Mạc Tử Quân ngay tức khắc bèn nhíu mày nhìn hắn như thể nhận thấy điều gì đó khác thường
Tiêu Vương nấc một cơn, cơ thể vô lực nhất thời không áp chế được pháp trận.
Ngay lập tức bị luồng pháp khí đánh bật khỏi đài tiên
“Tiêu Vương!”
Ánh khí quang bỗng tắt vụt rồi biến mất hẳn.
Lam Tuyên Cơ và Triệu Lẫm bèn hoảng loạn chạy sang, thật sự không khỏi lo lắng
“Tiểu Vương, con sao rồi?”
Mạc Tử Quân từ khi nào đang nhanh chóng đỡ lấy hắn.
Tay điểm lấy hai huyệt, Tiêu Vương ho lấy vài tiếng “khụ khụ”, bèn nhanh chóng đưa tay chống người ngồi dậy
“Đồ nhi không sao!”
“Nhưng..”
Tiêu Vương vẻ mặt thất vọng bản thân đến tột cùng.
Tại sao lại thành ra thế này chứ
“Ta rốt cuộc là sai ở chỗ nào chứ?”
Tiêu Vương thật sự không tài nào hiểu nổi, hắn đưa tay tự vò đầu bứt óc, tâm trí thật sự rối ren vô cùng
“Ta đã luyện tập không rất bao nhiêu lần! Tất cả đều thành công mà!”
“Tiểu Vương bình tĩnh nào!”
“ĐỒ NHI KHÔNG TIN!”
Tiêu Vương luôn tự tin ở vòng thi này, tại sao lại xảy ra sự việc này chứ
“Sư tôn, nếu con thua thì phải làm sao đây?”
Tiêu Vương quay sang nhìn Mạc Tử Quân, hắn như thể đang mong chờ câu trả lời của y.
Có vẻ hắn là đang sợ điều gì đó sao
Mạc Tử Quân bèn đưa tay nhẹ nhàng xoa đầu hắn rồi ôn hòa bảo
“Dù thắng hay thua! Con vẫn là đệ tử của ta thôi!”.