Đọc truyện Trọng Sinh Chi Lang Tế Tử – Chương 89
Edit: Linh
Dư Lãng đối với tai nạn xe cộ có bóng ma tâm lý, lại càng không nói tai nạn đã xảy ra với y. Bất quá y còn chưa ý thức được sự không thích hợp, phản ứng đầu tiên là xuống xe đi xem.
“Con làm gì vậy?” Dư Hải Thiên không nghĩ tới Dư Lãng gan lớn như thế, vươn tay giữ y lại.
“Con đi nhìn xem sao, ba ba còn không xuống xe nhìn bạn mình một chút đi!” có thể khiến cho Dư Hải Thiên cho mượn xe của mình, tự nhiên người trong xe kia nhất định có quen biết với hắn.
“Hắn không có việc gì!” Dư Hải Thiên nói như đinh đóng cột.
Dư Lãng cũng hiểu được người trong xe hẳn là sẽ không có việc gì. Dù sao chiếc xe kia đã được cải tạo đặc biệt, ngay cả thủy tinh cũng là chống đạn, tai nạn xe cộ còn thật sự không thể làm gì được người ở bên trong, xui xẻo đến mức như mình cũng không nhiều.
Lúc này Dư Lãng không biết nói gì, vụ tai nạn xe cộ lúc trước chín phần là do mình xui xẻo. Bởi vì nơi xảy ra tai nạn không xa là đường cua, phía dưới vành đai bảo hộ là sườn dốc, hai chiếc xe răng rắc đều ngã xuống.
Dư Hải Thiên thừa dịp y thất thần đã xuống xe, đi ra ngoài xem.
“Con cảm thấy không giống tai nạn, chiếc xe ở phía sau là cố tình đâm xe ở phía trước.” Dư Lãng nhìn Dư Hải Thiên liếc mắt một cái nói: “Ba ba, con gọi cảnh sát nhé?”
“Khang Huy ở trên chiếc xe phía sau…” Dư Hải Thiên thấp giọng nói.
Dư Lãng điện thoại ba một tiếng liền rơi xuống đất, im lặng một lúc, cầm điện thoại lên mới hỏi: “Ba ba, sao ba biết?”
“Ba đoán!” trong nháy mắt Dư Hải Thiên có chút mệt mỏi, hoặc là nói hắn chán nản. Ngay cả chính bản thân hắn cũng không dám tin tưởng Khang Huy cư nhiên thực sự cầm được thì cũng buông được đến loại trình độ này, lại còn dám làm thật.
“Còn nhớ vừa rồi ba hỏi con, nếu con là Khang Huy, gặp phải tình trạng này con sẽ làm gì không?
Dư Lãng gật đầu nhưng không nói gì. Y phát hiện khi mình nghĩ bản thân đã hiểu rõ được Khang Huy, hắn lại có một giới hạn cao hơn nữa. Chỉ sợ Dư Hải Thiên cũng không phải không có lòng phòng bị đi.
“Ba ba, ba có biết Khang Huy suy nghĩ gì sao?”
“Con không biết Khang Huy, nó là loại người tự phụ lại kiêu ngạo. Nói như vậy, thà rằng là ta phụ cả thiên hạ cũng không để người trong thiên hạ phụ ta. Người như vậy không có khả năng kéo dài hơi tàn mà sống qua cả đời. Nếu như vậy chỉ sợ hắn sẽ tình nguyện chết đi còn hơn.” Dư Hải Thiên thủ hạ vững vàng khống chế tay lái: “Khang Huy dù sao cũng là con độc nhất của ba, ông nội con đã là gần đất xa trời. Khả năng tính ngóc đầu trở lại không thể nói trước, hơn nữa tỷ lệ thành công quá thấp. Nếu tốt đến Dư gia, còn có một phương pháp càng nhanh, càng ngắn gọn hơn, càng tốt hơn.”
Chính là để Dư Hải Thiên và Dư Lãng đều chết đi. Nếu hai người bọn họ chết, thân là huyết mạch duy nhất của Dư gia, Dư gia tự nhiên là của Khang Huy.
Dư Hải Thiên đối với Khang Huy chưa từng yên tâm. Chờ hắn biết Khang Huy luôn luôn điều tra hành tung của hắn và Dư Lãng. Ngay từ đầu còn cảm thấy kinh ngạc một chút, chậm rãi hoài nghi đến suy nghĩ tiêu cực này.
Nói thực ra lúc đó, Dư Hải Thiên đã muốn kết thúc Khang Huy, nhưng hắn không thể hạ thủ được. Dù sao cũng chỉ là hoài nghi của mình mà thôi. Hắn nghĩ, vạn nhất mình sai, hắn giết Khang Huy rồi thì làm thế nào đây. Nếu giết Khang Huy, chỉ sợ sẽ không bao giờ biết mình có giết nhầm Khang Huy hay không.
Hắn không xuống tay được, không nghĩ tới Khang Huy lại có thể hạ thủ được.
Dư Lãng vẫn có chút khó có thể tin. Y cảm thấy một người dù hư hỏng đến đâu cũng không thể hỏng đến nỗi muốn giết cha của mình. Khang Huy muốn giết y, y có thể tin. Nhưng nói hắn hướng về Dư Hải Thiên động thủ, suy nghĩ một lát, y lại cảm thấy hành động này phát sinh trên người Khang Huy cũng không kỳ quái.
“Nhưng là ba ba, chúng ta chết ông nội cũng sẽ không bỏ qua cho cậu ta.”
Lấy cá tính Dư gia gia, cho dù tuyệt hậu, cho dù mất toàn bộ Dư gia, ông ấy cũng sẽ vì bọn họ báo thù. Ông mới không thèm quản Khang Huy là huyết Dư gia đâu. Lại càng không giao Dư gia vào tay một kẻ giết chết cha.
Dư Hải Thiên hơi hơi hít một hơi, trên mặt cư nhiên xuất hiện tươi cười: “Khang Huy sao lại có thể là hung thủ được cơ chứ, chuyện này chỉ là một hồi ngoài ý muốn mà thôi!”
Dư Lãng vừa định nói, Khang Huy sẽ không nghĩ ông nội y ngu ngốc như hắn đi. Liền thấy Dư Hải Thiên lạnh lùng mỉm cười, điềm nhiên nói: “Nói không chừng ông nội của con vừa nghe chúng ta chết, liền bị trúng gió thì càng tốt hơn!”
Dù sao Khang Huy cũng không mất đi được bao nhiêu, dù cho kém hơn nữa cũng không kém hơn kết cục hiện tại. Kết cục kém nhất chẳng qua là xong hết mọi việc mà thôi.
Nhưng là, mọi chuyện cũng cần có điều kiện tiên quyết, dù sao cũng phải là Khang Huy có thể sống. Khang Huy cũng không phải thượng đế, hắn làm sao có thể tính đến trận tai nạn này Dư Hải Thiên nhất định sẽ tử nạn mà bản thân nhất định còn sống đâu. Cư nhiên còn tự mình ra trận, còn không bằng đời trước lưu loát làm ở trên người mình đâu.
Thời gian này, Dư Lãng sợ Dư Hải Thiên thương tâm, cứ việc có chút gì, cũng không mở miệng hỏi đến Dư Hải Thiên. Về sau, mới chậm rãi hiểu được.
Khang Huy không động đến phanh xe của Dư Hải Thiên là bởi vì hắn không có cơ hội, dù sao Dư Hải Thiên cũng không giống mình.
Khang Huy tự mình ra tay cũng là không có cách nào khác. Hiện giờ không phải lúc Khang Huy vũ lực đầy đủ. Hắn chẳng qua chỉ là một người thiếu niên mười lăm tuổi mà thôi, hữu tâm vô lực. Hắn càng không thể chờ ngày mai bị đưa đến nước anh đi, như vậy mới là hoàn toàn không có cơ hội.
Dư Lãng trong lòng có một loại ý tưởng tương đối ôn hòa, Khang Huy là kẻ ngoan độc đến mức giết cha mà không có một chút gánh nặng trong lòng. Cho nên y và Dư Hải Thiên đánh cuộc, chỉ nhìn trời và đứng đó. Vào lúc đó, chỉ sợ Khang Huy đã không còn nhìn thấy một chút hy vọng nào. Hắn muốn chết nhưng cũng không cam lòng tự sát, cũng không có dũng khí tự chấm dứt sinh mệnh của mình. Hắn dùng mạng của mình đánh cược, thắng sẽ có tất cả, thua, một lần nữa đầu thai.
Đáng tiếc, lại không chết được.
Một năm này, Dư gia cung cấp cho T thị nguyên vẹn đề tài bát quái, đầu tiên là Dư Hải Thiên có một đứa con trai lưu lạc bên ngoài. Còn chưa chờ đứa nhỏ tiến vào Dư gia, đứa nhỏ mười lăm tuổi triển khai một hồi tranh đoạt quyền lực ở hào môn thế gia. Vị phu nhân cao quý, không tiếc vứt bỏ chồng con cũng muốn gả cho Dư Hải Thiên của cậu lên tiếng bỏ cuộc.
Không đợi mọi người cười chê Khang gia xong, lần thứ hai tuôn ra rèm pha, hai đứa nhỏ từ mười lăm năm trước cư nhiên bị bí mật đánh tráo. Vị thiếu gia ở Dư gia kia là người của Khang gia, còn người sinh hoạt ở Khang gia kia đúng ra phải ở Dư gia mới đúng, quả thực là loạn như ma.
Đã bị mọi người bàn tán, vị thiếu gia được nuôi ở Khang gia lại còn ngủ với chị họ của mình, liền tiếp tục lưu loát bị Dư gia trục xuất khỏi gia môn.
Người ta gieo trồng bản thân lại được gặt hái, mọi người ở T thị một mặt bội phục Dư gia thủ đoạn kiên quyết sắc bén, một mặt giáo dục con cháu của mình. Tìm phụ nữ nhất định phải đeo kính nhìn cho kỹ. Bất quá chuyện cười của Dư gia ít nhất cũng khiến cho họ cảnh tỉnh sớm mười năm.
Khi mọi người cảm thấy mọi chuyện sẽ kết thúc ở đây, nhất thời lại nghe được một tin như sấm sét, tạc bọn họ choáng váng đầu óc – Tiểu thiếu gia duy nhất theo huyết thống của Dư gia kia cư nhiên bị tai nạn xe cộ.
Các tờ báo đưa tin rất đơn giản, ngày X tháng XX, tại đường Hoa Bắc phát sinh tai nạn xe cộ nghiêm trọng, hai người thương nhẹ, một người trọng thương, không có tử vong.
Chỉ có một câu mà thôi, ngay cả thân phận của người bị tai nạn cũng không có, nhưng những gia tộc quyền quý tự nhiên sẽ có đường dây của riêng mình. Họ sẽ biết đầu tiên, trọng thương là đứa con bị bỏ rơi của Dư gia kia, mà chiếc xe khác là của Dư Hải Thiên. Nhưng người trong xe không phải hắn, mà là hai người vô danh.
Hehe ——, sự tình rất là ý vị sâu xa đó.
Dư Hải Thiên mang theo Dư Lãng đi đón Tiểu Viên Viên, về thẳng Dư gia, giống như trên đường hoàn toàn không xảy ra việc tai nạn xe cộ. Còn chưa chờ bọn hắn về đến nhà, điện thoại của Dư Hải Thiên đã ong ong vang lên, một giờ liền không dừng lại. Vô số người gọi đến hỏi hắn có việc nhanh chóng tìm đến hắn, không có việc cũng đến tìm. Chỉ vì muốn xác nhận Dư Hải Thiên không sao, lão đại ơi, ngài làm ơn xác nhận người bị tai nạn không phải là ngài đi.
Ngược lại mọi người không ai dám ám chỉ Dư Hải Thiên nhanh chóng xử lý cái tên nghịch tử kia. Giống như là đã thương lượng với nhau từ trước, trăm miệng một lời làm bộ không biết một người khác trong vụ tai nạn đó là Khang Huy, càng không biết Dư Hải Thiên thiếu chút nữa bị con trai ruột của mình mưu sát.
Dư Hải Thiên tuy rằng rất muốn ném điện thoại của mình đi, nhưng hắn biết tất cả những người gọi điện cho mình rất nhiều là đối tác. Nếu như mình chết, họ sẽ lập tức một lần nữa phong tỏa Dư gia. Hắn đối với điện thoại hừ hừ ân ân nửa ngày, không thể không chứng minh mình hiện tại sinh long hoạt hổ lắm, giữ vị trí này thêm vài thập niên nữa cũng không có vấn đề gì.
Dư Lãng cũng nhận được điện thoại của Lý Kham, vì Dư Hải Thiên còn đang lái xe đâu. Lý Kham sợ một trong số đó là Dư Lãng, cũng lập tức gọi điện cho con trai mình. Đương nhiên không phải là gọi vào số của Dư Hải Thiên, điện thoại của Dư Hải Thiên đã muốn xếp hàng đến C thị, hắn là gọi vào điện thoại của Tiểu Viên Viên.
Tiểu Viên Viên đứa điện thoại ở trước ngực mình cho Dư Lãng, bắt đầu chơi rubic của mình.
Dư Lãng báo bình an với Lý Kham, nhưng thứ khác cái gì cũng chưa nói, dừng một chút lại nói: “Lý ba ba, một bên kia hình như là Khang Huy?”
Lý Kham ở bên kia trầm mặc một chút, giống như thật khó khăn, nửa ngày mới bình tĩnh nói: “Ba biết.”
Dư Lãng càng ngày càng hận An Huệ Lan, không phải là An Huệ Lan thì có thể khiến mọi người biến thành như vậy sao. Y đem Dư Hải Thiên coi thành cha ruột, Lý Kham cũng là người cha có cùng huyết thống của y. Mà Lý Kham, chẳng sợ biết Khang Huy không phải con mình, không đáng để mình yêu thương nhưng cũng có tình cảm mười lăm năm, cũng không phải nói thu hồi là có thể. Giống như Dư Hải Thiên, nếu Khang Huy không phải con ruột của hắn mà là một người xa lạ muốn giết hắn. Hắn căn bản sẽ không có loại phiền muộn này.
Lý Kham nhìn đứa nhỏ mình nuôi biến thành bộ dáng ngày hôm nay, cũng nhất định sẽ khó chịu đi.
“Ba không sao, đừng lo lắng!” Lý Kham ở bên kia nói: “Ba đã nghĩ thông rồi, ba hẳn là nên may nắm vì đây không phải là con ruột của ba!”
Nếu Khang Huy thật sự là con ruột của mình, chỉ sợ mình sẽ có một ngày giống như Dư Hải Thiên hiện tại. Khang Huy biểu hiện như vậy, mặc cho ai nghĩ đến cũng đau lòng. Còn lại chẳng qua chỉ là sợ hãi mà thôi.
Khang Huy cũng chưa chết, mục đích tốt nhất của Khang Huy cùng mục đích tồi tệ nhất không đạt được. Dư Hải Thiên không chết, Dư Lãng cũng không có vấn đề gì, bản thân hắn cũng không chết, bất quá cái bộ dạng này của hắn còn không bằng chết đi.
Dư Hải Thiên nhận được báo cáo kết quả xác nhận Khang Huy bị gãy xương, xương sống bị gãy, liệt nửa người chỉ nói một câu: “Đáng tiếc!” Nói xong cúp điện thoại.
Tin tức ngày ngược lại khiến Dư Lãng trầm mặc, còn đặc biệt ở trên mạng tra một chút, cẩn thận tìm hiểu chứng liệt nửa người. Bệnh này nói đơn giản chính là tứ chi đều tê liệt, ngón tay, cổ có thể cử động được hay không đều phải nhìn kỳ tích xuất hiện.
Dư Lãng nhìn người mình rồi suy nghĩ một chút, nhất thời liền rung mình. Sau đó y càng trầm mặc. Y nhớ tới tai nạn xe cộ của mình, lại nghĩ đến tai nạn của Khang Huy. Vài ngày sau, y quyết định đến bệnh viện nhìn Khang Huy.
Dư Hải Thiên cũng đi theo, khi bọn họ đi qua, Dung Việt Trạch cũng ở đó, đại khái mỗi người cha mẹ tại thời điểm con mình uy hiếp đều sẽ nhượng bộ. Hắn vẫn có thể ra ngoài. Không ăn không uống bắt đầu trông nom Khang Huy. Khang Huy không ăn cơm, hắn cũng không ăn. Khang Huy tuyên bố muốn nhảy lầu, Dung Việt Trạch ôm Khang Huy ngồi ở cửa sổ, một chân bước ra ngoài – muốn chết mọi người cùng nhau chết.
Dư Lãng nghe được báo cáo từ bảo vệ một run rẩy khóe miệng một bên nói. Y cũng nhịn không được rụt người lại. Cái gọi là tra công tiện thụ là đây.
Dư Lãng ở tại cửa nhìn thoáng qua, cũng không chuẩn bị đi vào. Y chỉ là muốn nói qua lời từ biệt mà thôi. Y lôi kéo Dư Hải Thiên trở về, hỏi hắn: “Ba ba, nếu như con biến thành bộ dáng giống như Khang Huy kia, ba sẽ giống như Dung Việt Trạch đối sử với con như vậy sao?”
Y vẫn là thực hâm mộ Khang Huy có thể được Dung Việt Trạch đối xử cẩn thận, một bước không rời như vậy. Khang Huy biến thành bộ dáng đó, Dung Việt Trạch còn có thể coi như bảo bối mà ôm, nội tâm cường đại biết bao nhiêu cơ chứ.
Dư Hải Thiên lại lắc lắc đầu, xoa xoa đầu Dư Lãng: “Ba ba sẽ để cho con ra đi thực hạnh phúc.”
“Nói dễ nghe như vậy, ba ba liền nói thẳng ra là ba tính tự mình tiễn con đi tây thiên không phải là được rồi sao?” Dư Lãng bĩu bĩu môi.
Dư Hải Thiên mỉm cười: “Cùng với sống thành bộ dáng kia, một chút hy vọng cũng không có, ba ba tình nguyện tự mình đưa con ra đi.”
Ba ba vĩnh viễn cũng sẽ không để mình con chịu khổ, ba mất đi con rất thống khổ, chính là để cho con sống như vậy ba không đau khổ những con lại sống không bằng chết.
“vậy ba ba phải bảo vệ con thật tốt đó!” Dư Lãng lại than thở một câu. Nụ cười trên mặt lại tỏ vẻ bản thân đối với đáp án của Dư Hải Thiên vô cùng vừa lòng. Đáp án của Dư Hải Thiên sẽ không để cho y hoài nghi hắn không yêu y bằng Dung Việt Trạch yêu Khang Huy. Bởi vì Dư Hải Thiên yêu y, so với yêu chính bản thân mình còn nhiều hơn.
Giống như Dung Việt Trạch đó mới là đồ ngốc ấy. khi đi ra bệnh viện y hỏi Dư Hải Thiên: “Ba ba, ba nói về sau Dung Việt Trạch và Khang Huy sẽ như thế nào nhỉ?”
Khang Huy thành cái dạng này, tình yêu nhất thời kia của Dung Việt Trạch không gọi là năng lực, nếu hắn có thể yêu cả đời, Dư Lãng sẽ ngay ở trên mặt mình viết hai chữ: “Bội phục”
Dư Hải Thiên sờ sờ cằm: “Mấy ngày hôm trước Dung Việt Trạch gọi điện thoại nói hắn muốn chiếu cố Khang Huy. Bảo ba giao Khang Huy có hắn, bác gái của con cũng có suy nghĩ này, bác cũng muốn nhìn xem tình cảm của hai người bọn họ kiên định đến mức nào, ba cũng đáp ứng rồi đó.”
Nuôi Khang Huy, tiền thuốc men cũng là một khoản chi tiêu lớn đâu.
Dư Lãng cũng biết được cái chủ ý này quá thâm, lập tức khuyến khích Dư Hải Thiên: “Ba ba, ba nhanh chóng nhận lời anh họ đi. Con nghe nói liệt nửa người nặng thì ngay cả đi tiểu cũng phải dùng một đường khác.”
Y chờ đến lúc nhìn hai người họ chán ghét nhau, đồng tình nhìn thoáng qua Dư Hải Thiên: “Baba con cảm thấy Khang Huy sẽ còn phải trở về trong tay của ba. Nhiều nhất bốn năm năm, Dung Việt Trạch khẳng định phải đem người trả lại cho ba.”
Dư Hải Thiên đối với loại lạc quan này của Dư Lãng hừ một tiếng. Hắn cảm thấy hai năm đã là quá giỏi rồi.
Lên xe, Dư Lãng không muốn lái xe chạy xuống mở cửa xe. Dư Hải Thiên muốn lái, hắn cũng không làm, sẽ tự mình mở cửa.
“Con đã học lái xe đâu, đừng cầm lái.” Dư Hải Thiên vẻ mặt không đồng ý, đối với Dư Lãng ồn ào đòi lái xe, con cam đoan tám trăm năm trước đã biết càng cười nhạt. Hắn một trăm phần trăm xác định Dư Lãng khẳng định gạt hắn. Dư Hải Thiên đành phải dỗ y, nói ngày mai mình sẽ tự dạy y lái xe. Chờ có bằng, sẽ cho y một chiếc xe thể thao.
Dư Lãng không vui, y hiện giờ muốn khai xe: “Ba ba không biết đâu, hôm nay đối với con rất có ý nghĩa. Đây là ngày con bắt đầu một cuộc sống mới.”
Náo loạn nửa ngày, Dư Lãng rốt cuộc như nguyện ngồi ở vị trí lái xe. Người tài xế kia vẻ mặt đáng thương cầu xin ngồi ở vị trí phía sau. Ngồi ở ghế phó lái là Dư Hải Thiên. Dư Hải Thiên hai mắt nhìn chằm chằm Dư Lãng, kiên quyết không để cho y tăng tốc vượt qua tốc độ của xe đạp.
Thẳng đến khi một giờ sau còn chưa về được đến nhà, Dư Lãng rốt cuộc nổi giận: “Ba ba, ba muốn tìm ngược đúng không. Cứ đi như vậy thì đến khi nào chúng ta có thể về đến nhà được chứ.”
Dư Hải Thiên vẻ mặt không hề gì: “Nơi nào có ba ba mới là nhà của con chứ!”
-Hoàn chính văn-