Đọc truyện Trọng Sinh Chi Lang Tế Tử – Chương 12
Edit & beta: Linh
Cũng không biết có phải làm chuyện tốt được hồi báo hay không, cuộc sống tạm bợ của Dư Lãng có chút êm dịu, ban ngày theo cha đi thể nghiệm cuộc sống đại học, một vòng các anh các chị vây quanh, khóc gào cầu y ăn đồ ăn của bọn họ, giữa trưa thì ăn gì đó, buổi tối quấn ba ba, nằm cùng một cái ổ chăn.
Y đã biết thu thập Dư Hải Thiên như thế nào, Dư Hải Thiên không phải thích nghe lời nịnh nọt hay sao, y cả ngày chuốc thuốc mê cho hắn, mỗi ngày ít nhất cho hắn ăn ba cân mật.
Một tháng sau, kế hoạch trọng sinh của Dư Lãng rốt cục có được tiến triển, y đem An Huệ Lan đuổi đến kí túc xá.
Y ngày càng thảnh thơi, không cần tái phòng lang, phòng tiểu đệ đệ, phòng An Huệ Lan.
Dư Lãng sinh hoạt thảnh thơi, Dư Hải Thiên lại bắt đầu vội lên, bởi vì đến thời gian tân sinh khai giảng, chuyện trong trường học một đống lớn, thời gian Dư Hải Thiên hầu hết đều ở trường học.
Trường học có một đám sinh viên mới đến, một đám sinh viên cũ đi, vội vàng thích ứng môi trường, người chưa tốt nghiệp vội vàng nhìn cảnh tốt nghiệp, Dư Hải Thiên hai bên cũng không loạn, hắn sang năm mới tốt nghiệp, hơn nữa, chắc chắn là khi hắn tốt nghiệp sẽ vào làm ở công ty của Dư gia, hắn vội chính là tìm kiếm nhân tài.
Hắn ở hội sinh viên đại học vài năm, đối với nhân vật phong vân trong trường, chú ý rất nhiều cũng chiêu mộ được vài người, nhưng là cũng khó mà không có cá lọt lưới ( ý anh ý là bỏ sót nhân tài ý mà).
Hắn vội vàng tìm người để tuyển chọn, nhìn xem có thể hay không tìm ra mấy thiên lý mã, hắn mang Dư Lãng đến trường học liền để Dư Lãng ở một bên, cho Dư Lãng tự mình chơi.
“ Đây thật đúng là con của cậu a.” Bành Đào là trợ thủ của Dư Hải Thiên, từ trong trường học tìm được, Dư Hải Thiên thật sự rất thưởng thức hắn, trong nhà Bành Đào cũng không có gì, cũng liền quyết định đi theo Dư Hải lăn lộn. Hắn là trợ thủ của Dư Hải Thiên, chuẩn bị mang vào công ty, lúc lần đầu tiên nhìn thấy Dư Lãng đã cảm thấy ngạc nhiên, Dư Hải Thiên cư nhiên có một đúa con lớn như vậy. Phần ngạc nhiên này vẫn luôn kéo dài đến tận hiện tại, mỗi lần nhìn thấy Dư Lãng, liền phát ra một tiếng kinh hô như thế.
Dư Lãng măc kệ hắn, y quả thật không thể tin được trên thế giới lại có người so với mình càng nhàm chán, tại sao trước kia y lại không phát hiện Bành Đào là người nhàm chán như vậy.
Dư Lãng có quen biết Bành Đào, như thế nào không biết đâu, hắn chính là trợ thủ đắc lực của Dư Hải Thiên, đối Dư Hải Thiên trung thành tận tâm, thời điểm Dư Hải Thiên dạy dỗ con trai, hắn còn có thể nói vài câu, y nhớ rõ, Bành Đào cũng cầu tình cho y vài lần, tại thời điểm y chết, Bành Đào có đôi khi còn có thể đại biểu Dư Hải Thiên, cả ngày mặc tây trang, đeo một đôi kính mắt gọng vàng đi theo sau mông Dư Hải Thiên, không nghĩ tới bề ngoài hắn nghiêm túc như thế, lại che dấu tính cách tam cô lục bà (bà tám) này.
“Tớ nhìn không quá giống cậu a, đứa con này không phải ôm nhầm đi?” Bành Đào nhìn kỹ mặt mày Dư Lãng, đùa Dư Lãng.
Chọc đến mức Dư Lãng quả thật muốn cắn hắn một cái, chính là dù lời chú nói là thật, chú cũng không nên đụng vào vết thương của cháu a.
Dư Lãng trực tiếp đá Bành Đào một cước, hướng về phía Bành Đào nhổ ra một ít nước miếng: “Chú với ba chú mới không giống đâu.”
Nói vừa nói ra khỏi miệng, Dư Lãng liền hối hận, nếu như nói Bành Đào lời nói là dụng vào vết thương của y, như vậy lời của mình chính là trực tiếp cho Bành Đào một đao, Bành Đào… không có cha .
Nhất thời, ánh mắt Dư Lãng nhìn Bành Đào liền áy náy.
Bành Đào không biết Dư Lãng áy náy là bởi vì y nói sai nói rồi đó, còn tưởng rằng là bởi vì đá hắn một cước, cảm giác vừa bị đá còn rất đau, đem Dư Lãng ôm ghì mạnh lấy, cúi đầu, liền có chút đau thương cùng Dư Lãng nói: “ tiểu mập mạp nhà ai a.”
“Tốt lắm Bành Đào cậu đừng nhạ nó, tiểu tổ tông nhà tớ tính tình lớn đâu.” Dư Hải Thiên buông văn kiện trong tay nói một câu, đem Dư Lãng ôm lấy, sờ sờ đầu Dư Lãng.
Dư Lãng thở phì phì đem đầu xoay đến một bên: “Ba ba, chú bắt nạt con, ba ba giúp chú ấy hay là giúp con a?”
Dư Lãng đối với việc trước kia không sánh bằng Bành Đào vẫn là có một chút canh cánh trong lòng.
“Ba ba của con nhất định là ai đúng liền giúp a.” Bành Đào cố ý lớn tiếng nói.
Dư Lãng dùng sức trừng mắt nhìn Bành Đào liếc mắt một cái: “Chú nói không đúng… Ba ba của con cũng không phải là ba ba của chú, ba ba khẳng định giúp con.”
“Mặc kệ ba ba làm đúng hay không, có người bắt nạt ba ba của con, con khẳng định sẽ giúp ba ba cùng nhau đánh hắn.” Dư Lãng lại bổ sung một câu thuyết minh, mười ngày này, lời như thế y đều nói có trật tự, thường thường liền hướng về ba ba biểu hiện một chút hiếu thuận.
“Được.” Dư Hải Thiên trong mắt một mảnh nhu hòa: “Chờ một lát ba ba thay con đánh chú ấy.”
Dư Lãng vừa lòng, y tin tưởng, nói nhiều thế nào, giả cũng có thể biến thành thật.
Không có An Huệ Lan, lại nhìn thấy Bành Đào, chợt trầm tĩnh lại Dư Lãng đột nhiên nghĩ tới một cái vấn đề thực nghiêm túc, đó chính là… di sản.
Cái gì gọi là di sản đâu, chính là Dư Hải Thiên chết, sản nghiệp mới kêu di sản, cũng chỉ có di sản mới xem như đồ vật, không phải chiếc xe y mua, cũng phải trình bày xin ý kiến Dư Hải Thiên.
Kia rốt cuộc Dư Hải Thiên khi nào thì chết đâu?
Hiện tại Dư Hải Thiên hai mươi tuổi, chính mình ngũ tuổi.
Dư Lãng tại trên tờ giấy trắng dùng cọ màu hồng sắc, viết xuống hai con số 20 cùng 5, cho ra kết luận Dư Hải Thiên chỉ so với y lớn hơn 15 tuổi.
Nhất thời, Dư Lãng bi phẫn, không nói trước nhưng căn cứ thể trạng Dư Hải Thiên, mình có thể sống dài bằng hắn hay không, chính là sống dai như hắn, bản thân cũng chỉ có thể phong lưu khoái hoạt 15 năm.
Nhìn Dư Hải Thiên, hắn ít nhất có thể sống đến 75 đi, chờ thời điểm mình 60 tuổi hắn chết di, chính là có một đống tiền, mình còn có gì hảo sống đầu a, tay già chân chậm, y còn có thể chơi mỹ nữ sao, y còn có thể chơi mỹ nam sao, y trừ bỏ đem tiền mà đắp như chăn, còn có thể làm gì.
Hơn nữa… Dư Lãng hít hít cái mũi, y còn muốn bị Dư Hải Thiên không coi vào đâu, tiếp tục giả làm con sáu mươi năm.
60 cùng 15? Y trả giá cũng nhận được, tý lệ chênh lệch quá lớn.
Trách không được quốc gia đều đề xướng kết hôn muộn sinh muộn đâu, chính sách của quốc gia thật là tốt, vấn đề là, vì sao không đem cái quốc sách này trực tiếp biến thành luật pháp a, này một bộ luật, làm ra nhiều cống hiến cho dân cư địa cầu a.
Dư Lãng cũng không nghĩ đến, nếu chuyện này thật sự có một bộ luật, y còn có thể không được sinh ra đến, phỏng chừng y sớm bị ném vào trong thùng rác, điểm ấy y nghĩ đến thực thoáng, nơi này không lưu gia tất có lưu gia, nếu là y không đầu thai đến nhà Dư Hải Thiên, không chuẩn còn ba Dung An Thụy còn là ba y đâu, ba Dung An Thụy thật tốt a, người ta biết sai có thể thay đổi, liền chỉ có một thằng con trai là Dung An Thụy, Dung An Thụy ba mươi tuổi lấy di sản của ba hắn đó là thỏa đáng a.
Phẫn uất quốc gia có chính sách anh minh cũng không phải
rất anh minh, Dư Lãng cũng hiểu được vu sự vô bổ, y lật lật tiền tiêu vặt của chính mình, hắn hiện tại tuổi quá nhỏ, còn thuộc loại tuổi không thể lấy rất nhiều tiền, thời điểm bình thường cũng không cần dùng đến tiền,y trở mình mò toàn thân, chỉ tìm được chín mươi lăm khối, vốn là là có 195, kia một trăm khối cấp Dung An Thụy đi mua gậy gộc, 195 cùng 95 khác biệt cũng không lớn nha.
Dư Lãng đối với tờ giấy y vẽ loạn kia, trọng sinh tới nay, lần đầu tiên cảm giác bực mình, trong khoảng thời gian này y một phen thuận buồm xuôi gió, y tưởng tốt lắm, lấy lòng Dư Hải Thiên, kiên quyết chống lại tiểu đệ đệ của mình, chính là lấy không được toàn bộ di sản của Dư Hải Thiên, cũng muốn chiếm được hai phần ba, chính là mục tiêu nhân sinh vĩ đại của y, tại thời điểm xác lập, y cố tình liền quên mình và Dư Hải Thiên số tuổi chênh lệch, Dư Hải Thiên sống thọ, hoàn toàn có thể cho mục tiêu nhân sinh của chính mình, cùng với động cơ hành động trở thành tan tành bọt nước.
Ý thức được Dư Hải Thiên không quá đáng tin, Dư Lãng tích cực tự hỏi cuộc sống tương lai của chính mình, trong tay chỉ có không đến một trăm khối một ngày là kiên quyết không thể được.
Trước, chính là một trăm đồng tiền bị vứt trên mặt đất y lười xoay người lại nhặt, đối với tuổi tâm lý tương đối phức tạp của y mà nói, toàn bộ giá trị con người chỉ có không đến một trăm đồng tiền, thật sự là khiến y thực không có cảm giác an toàn.
Dư Lãng đem tờ giấy vò thành một quả bóng, từ xa ném vào thùng rác, Dư Hải Thiên là không thể dựa vào, di sản còn không có bóng dáng đâu, nếu cái gì đều dựa vào không được, như vậy y cũng chỉ có thể dựa vào chính mình.
Y muốn tự mình kiếm tiền.
Đương nhiên, làm phá gia chi tử cả đời, ăn không ngồi rồi cả đời người mà nói, y căn bản không biết làm cách nào để trở nên giàu có, hơn nữa, lấy tuổi hiện tại, y nhìn lướt qua dáng người như quả đậu của mình, nói muốn trở nên giàu có cũng là quá sớm.
Nhưng là, vô luận cách làm giàu nào đều cần đến tiền vốn.
Hiện tại chính là độ tuổi không thể làm giàu, chính là sinh không hợp thời, dinh ra có chút muộn, ăn thịt cũng không ăn được, nhưng là y hẳn là có thể uống nước canh đi.
Từ mộng tưởng hão huyền tỉnh lại, Dư Lãng lau một phen nước miếng, hiện tại vấn đề hàng đầu là phải có tiền vốn a, về phần có tiền vốn xong, kiếm tiền như thế nào đó là một chuyện khác.
Dư Lãng trong tay không phải không có tiền vốn, y có tiền,y nhiều trưởng bối, hàng năm thu tiền mừng tuổi liền không phải một số lượng nhỏ, còn có thời điểm sinh nhật, cũng là trực tiếp nhận tiền mặt, các trưởng bối trực tiếp trả thù lao, cho bản thân y đi mua quà sinh nhật, nhưng là tiền không có đến trong tay của y, làm một sổ tiết kiệm tích dần lên.
Trước kia, Dư Lãng sẽ không có chú ý quá số tiền kia, đương nhiên cũng không biết kia sổ tiết kiệm ai cầm đến tay, rốt cuộc là Dư Hải Thiên, hay là An Huệ Lan?
Dư Lãng cả ngày như keo trên người Dư Hải Thiên, cũng không có thời gian đi tìm, trong lòng lại muốn, sổ tiết kiệm tại trong tay Dư Hải Thiên, coi như xong, tại trong tay An Huệ Lan, An Huệ Lan sẽ cho y tìm không được. Y nhắm mắt lại, giống như chỉ thấy đến tiền của mình tại trong tay An Huệ Lan, ào ào biến mất, không nói nhiều, nằm mơ đều nghĩ đến sổ tiết kiệm kia, trong thời gian ngắn ngủi, liền xuất hiện một đôi mắt đem xì, ngay cả cá nướng y thích nhất cũng không ăn.
Khi đó An Huệ Lan còn chưa đi một tháng đâu, Dư Hải Thiên liền cho rằng y là nhớ An Huệ Lan, hắn cân nhắc bằng không đem An Huệ Lan mang trở về, hắn có chút không ngờ, nhưng là cũng không có cách nào.
Có một ngày buổi tối cơm nước xong, Dư Hải Thiên cũng rất nghiêm túc cùng Dư Lãng thương lượng: “Lãng Lãng thấy nhớ mụ mụ a?”
Dư Hải Thiên cầm trong tay hoa quả dầm, Dư Lãng ngồi ở trên đầu gối Dư Hải Thiên, cầm trên tay một cái muỗng nhỏ nhỏ, lấy ăn, một thìa cho mình, một thìa cho Dư Hải Thiên: “Con có ba ba là đủ rồi.”
Hoa quả dầm rất nhanh ăn xong rồi, Dư Lãng cố gắng đào ra một thìa cuối cùng, tránh cho nước đường rơi ra ngoài, một tay để phía dưới, cho Dư Hải Thiên: “Ba ba mau ăn.”
“Lần trước không phải là đã cho ba ba a? Lần này nên là con ăn.” Biết Dư Lãng không phải là vì An Huệ Lan mà rầu rĩ không vui, Dư Hải Thiên sẽ không có chuyện gì: “ Cục cưng tự mình ăn đi.”
“Ba ba mau ăn.” Dư Lãng giơ muỗng nhỏ tại bên môi Dư Hải Thiên không chút dời đi, kiên trì đem thìa này cho Dư Hải Thiên, y đều đã ăn nửa cốc, sớm ăn không nổi.
Dư Hải Thiên nghĩ nghĩ: “Kia ba ba cùng cục cưng một người một nửa tốt lắm.”
Nói xong, Dư Hải Thiên liền cúi đầu, đem nước đường uống một nửa, bọn họ ăn là quýt ngâm, trong thìa còn có một múi quýt, Dư Hải Thiên nói mỗi người một nửa chấp hành thập phần hoàn hảo, hắn ngạm hết múi quýt kia vào, cắn một nửa, làm cho nửa múi quýt kia lòi ra.
Dư Lãng nhìn suýt nữa phát điên, Dư Hải Thiên ngươi không học về vệ sinh thực phẩm a, y chịu đựng khí, cùng hắn thương lượng: “Ba ba cũng là người ăn đi…, ba ba đều gầy đâu.”
“Ba ba đã nói trước là một người một nửa.” Dư Hải Thiên cảm thấy không thể bạc đãi con trai tri kỷ như vậy, nhìn đôi mắt đen xì của Dư Lãng, hắn cảm thấy Dư Lãng nên tẩm bổ thật nhiều: “Cục cưng mau uống nước quýt … Buổi tối có muốn uống hay không?”
Dư Lãng bị ánh mắt Dư Hải Thiên thẳng ngoắc ngoắc nhìn sợ hãi, nhìn trong thìa nửa múi quýt, rất là rối rắm, ăn đi, đây là Dư Hải Thiên nhổ ra, không ăn đi, Dư Hải Thiên ở bên cạnh trợn tròn mắt nhìn đâu, y tổng không có thể làm cho mình cố gắng dấu nửa múi quýt này vào trên người a, nếu Dư Hải Thiên cho rằng y ngại hắn bẩn y liền thảm.
Dư Lãng thong dong hy sinh đem thìa nhét vào miệng chính mình, về sau y không bao giờ ăn quýt dầm nữa.