Trọng Sinh Chi Khí Hậu Quật Khởi

Chương 20: Chuyện mang thai


Đọc truyện Trọng Sinh Chi Khí Hậu Quật Khởi – Chương 20: Chuyện mang thai

Lời nói của hòang đế làm cho nghi hoặc của Tô Dư khó lắng xuống được. Lúc đi qua Vận Nghi cung, nàng nhịn không được mà nhìn vào một cái, ở trên kiệu liễn trầm ngâm giây lát, cuối cùng cái gì cũng không nói.

Đã mang thai lại không được tấn vị mà còn bị cấm túc quả thực rất đáng thương, bất quá ở trong hậu cung…. nàng không cần phải để ý đến những thứ này. Bởi trong 2 năm nàng khó khăn nhất, cũng chưa từng có người để ý đến nàng. Người người đều chỉ làm theo ý chỉ của hoàng đế, nên nàng bây giờ cũng như thế.

Dù sao nàng cũng không còn là đương gia chủ mẫu nữa, thì cần gì phải ôn lương hiền thục như thế.

Có thể cầu cho Lục Nhuận Nghi một câu mẹ tròn con vuông, tâm địa của nàng đã coi như tốt lắm rồi.

_______________________________________

Lúc Luận Nhuận Nghi bị cấm túc tâm tình trở nên tiêu cực tất nhiên là điều khó tránh khỏi, nhưng cũng chưa có xảy ra chuyện gì, bình yên trôi qua một tháng, cuối cùng đã đến thời điểm xóa bỏ lệnh cấm túc.

Lúc này mọi người trong lục cung mới có thể đến chúc mừng nàng ta — dù nàng ta chưa được sắc phong, nhưng việc có thai vốn là một đại hỷ sự.

Tô Dư cũng đến, chọn một đôi vòng ngọc có sắc nước tốt đến chúc mừng, nàng dụng tâm như vậy để mong tránh ăn phải cái khổ. Vừa bước vào Vận Nghi cung liền thấy náo nhiệt vô cùng, dừng bước trước cửa Văn Nhan uyển, hướng hoạn quan canh giữ ở ngoài cửa nói nhạt một tiếng:” Làm phiền thông bẩm.”

Hoạn quan vái chào, rồi gấp rút đi vào trong bẩm báo, một lát sau đi ra thỉnh nàng tiến vào. Lúc này ở giữa phòng khách đã ngồi mấy phi tần, chiếm đa số là người có vị phần thấp. Nên khi thấy nàng đi vào liền nhất tề chào:” Tiệp Dư nương nương vạn an.”

” Được rồi.”_ Tô Dư nói nhỏ một câu, rồi ngước mắt nhìn về phía người vẫn cúi đầu trầm mặc nằm trên giường, hoàn toàn xem nàng như không có ở đây Lục thị, mím môi nhẹ cười một tiếng: ” Chúc mừng Nhuận Nghi nương tử.”

Chỉ là một câu chúc vô cùng đơn giản, không hề có ý gì khác, nhưng khi rơi vào tai Lục thị lại thay đổi hoàn toàn. Nhuận Nghi nương tử, nàng ta hơn một tháng nay vẫn chỉ là “Nhuận Nghi nương tử”. Chiếu theo quy củ, thì khi có thai ít nhất cũng được tấn vị, nên bây giờ dù có nói như thế nào thì vị phần của nàng ta cũng không thể giống như lúc trước được nữa, thế nhưng nàng ta lại vẫn chỉ là 1 Nhuận Nghi. Điều này cũng còn thôi, dù sao cũng là do lúc ấy mình sai trước, nên chuyện không tấn vị này cũng đành nhịn. Nhưng mà hoàng đế lại không xóa bỏ lệnh cấm túc cho nàng ta, cứ như vậy mà cấm nàng ta suốt một tháng trời.

Tất cả đều là do Tô Dư.

Lục Nhuận Nghi nâng cằm, nhẹ cười 1 tiếng:” Không đảm đương nổi một tiếng Lục Luận Nghi này.”


Các tần phi khác không dám nói lời nào. Chuyện hơn một tháng trước các nàng đều rõ ràng, biết rõ ý chỉ cấm túc cuối cùng là do hoàng đế hạ. Nhưng nếu nói Tô Tiệp Dư trong chuyện này không có nửa điểm quan hệ….thì cũng chưa chắc.

Tầm mắt Tô Dư quét qua một đám phi tần, cuối cùng trở về trên người Lục Nhuận Nghi. Làm như chưa phát giác ra sự vô lễ của nàng ta mà tăng thêm vài phần ý cười:” Bản cung là vì hoàng duệ trong bụng Nhuận Nghi nương tử mà đến chúc mừng, nương tử dù không đảm đương nổi cũng phải thay hoàng duệ đảm đương.”_ Nàng vừa nói vừa liếc mắt sang hoạn quan đang cầm quà tặng _” Không biết trong bụng nương tử là hoàng tử hay công chúa, nên cũng không biết chọn lễ gì. Ở đây có đôi vòng tốt, nương tử là mẫu thân, liền thay mặt hoàng duệ nhận đi.”

Từng chữ rõ ràng đều nhắc đến hoàng duệ, phân nửa cũng không có đem Lục Nhuận Nghi để vào mắt, nhưng khi nói giọng điệu lại ôn hòa như những người khác. Lục Nhuận Nghi nghe được tuy không vui lại chỉ có thể thầm mắng mình tự chuốc lấy khổ, mặt tái đi, nhìn về phía nàng bằng con mắt sắc nhọn, cười một tiếng nói: ” Vậy thì đa tạ Tiệp Dư nương nương.”

Vừa tặng lễ xong không bao lâu, thì Tô Dư liền xoay người rời khỏi Văn Nhan uyển. Kỳ thật địch ý của Lục Nhuận Nghi cũng làm nàng có chút kinh hãi, chung quy thì có nhiều kẻ địch cũng không phải là 1 chuyện tốt. Hơn nữa nàng luôn chờ đợi từ trong mộng sẽ biết được gì đó, nhưng chờ một tháng, cũng chẳng xuất hiện giấc mộng nào.

Vừa bước ra khỏi Văn Nhan uyển, thì sau lưng liền có tiếng ngọc bị ném vỡ vang lên.

_______________________________________

Lại trôi qua một tháng, lúc này Lục Nhuận Nghi đã có thai bốn tháng rồi. Thái y nói thai nhi của nàng ta rất ổn, chỉ cần dưỡng thai thật tốt là có thể bình an sinh hạ. Ở một tháng này, Lục Nhuận Nghi nhất định sẽ nhón chân ngóng trông ý chỉ tấn vị, bởi vì đến cả Tô Dư cũng nhịn không được mà trông mong, thế nhưng hoàng đế lại thủy chung không chịu hạ chỉ.

Hoàng đế vẫn là năm ngày ba bữa sẽ hướng Khinh Lê cung đi một chuyến, nhưng cũng không có động nàng, nên nàng cũng từ từ yên tâm, mà điều đó cũng không gây trở ngại gì đến việc lục cung lầm tưởng nàng thật sự đắc “sủng”.

Nàng vẫn không biết nên đối với hoàng đế như thế nào mới tốt, rất nhiều thời điểm đều là không có chuyện để nói. Bất quá trải qua một thời gian dài, thì hai người cuối cùng cũng bắt đầu thoải mái chút ít. Chuyện của Lục Nhuận Nghi càng kéo dài, thì càng khiến trong lòng nàng thêm tò mò, cuối cùng liền nhịn không được mà hỏi hoàng đế:” Lục Nhuận Nghi nói cho cùng cũng không phạm nhiều sai lầm…. Bệ hạ cần gì phải trách nàng như thế?”

Lúc đó hoàng đế đang uống một chén canh hầm xương, nghe vậy liền bình thản liếc qua nàng, rồi đặt chén canh xuống, phun ra 6 chữ:” Xen vào việc của người khác.”

“…”_ Tô Dư nghe ra được trong lời nói của hắn có vài phần ranh mãnh, liền nhịn không được mà giận dỗi liếc hắn một cái, lộ vẻ có mấy phần hờn giận cũng ủy khuất.

Làm trong lòng Hạ Lan Tử Hành hơi động.

Tô Dư cũng cảm nhận được tâm tình cùng thần sắc của mình lúc nãy, liền nhất thời hơi luống cuống, vội vàng nhìn về phía hắn giải thích, thì hắn lại cười một tiếng nói trước:” Không phải đã sớm nói chuyện này không có liên quan gì đến ngươi rồi sao, vậy mà vẫn nhất định hỏi ư?”


” Nhưng nàng dù sao cũng đang mang thai…”_ Tô Dư cùi đầu nói nỉ non _” Hoàng duệ làm trọng…”

” Nhưng trẫm lại có chuyện trọng yếu hơn.”_ Khuôn mặt hắn hơi trầm xuống, vừa nói vừa lấy ngón tay sờ lên chóp mũi của nàng _” Không thể giải thích rõ ràng với ngươi được, nên không cho phép hỏi nữa.”

Khi hắn làm động tác này thân người Tô Dư liền run lên, đáy lòng cũng động một mảnh. Hắn cũng ý thức được vừa rồi mình đã vô ý làm cái gì, động tác này hắn đã từng làm một lần, là làm với nàng. Bất quá là ở trong đêm tân hôn của bọn họ.

Yên tĩnh trong giây lát, Tô Dư ngước mắt lên nói:” Thần thiếp…..không hỏi.”

_______________________________________

Hôm sau, sau khi hạ triều hoàng đế liền đi đến Khinh Lê cung. Khi đó Tô Dư cũng vừa đi thỉnh an sáng sớm ở Trường Thu cung trở về không lâu, khi cung nhân đang hầu hạ hoàng đế thay thường phục, thì Tô Dư cũng đang ngồi trước bàn trang điểm để cho cung nữ búi sơ một kiểu tóc đơn giản nhẹ nhàng.

Liên tục vuốt đôi vòng trên tay, giương mắt thoáng nhìn hắn ở sau lưng qua gương, thấy ngọc bội treo ở đai lưng chưa được tốt. Nhất thời không chút nghĩ ngợi, tiện tay đem đôi vòng kia đeo lên cổ tay, rồi nghiêng người có ý lấy tay sửa lại cho hắn.

Bỗng cổ tay bị hắn nắm chặt, lúc này mới cảm thấy được cảm giác mát lạnh của vòng tay trên làn da. Tay của Tô Dư hơi có lại, nhưng vẫn để hắn tùy ý nắm, không nói lời nào. Hạ Lan Tử Hành cũng chưa nói gì, chỉ quét mắt nhìn vòng tay trên cổ tay nàng:” Tỉ lệ quá kém. Không phải vài ngày trước đã sai người đưa đến cho ngươi đồ tốt hơn thế này sao?”

Tô Dư nghe vậy liền hơi chậm lại:” Vòng tay kia…”

Còn chưa kịp nói, đã nghe Chiết Chi ở bên cạnh nói:” Xin bệ hạ đừng nói nữa. Nhuận Nghi nương tử có thai, nên nương nương liền đem vòng tay kia đến chúc mừng, kết quả nương nương chân trước vừa bước ra khỏi Văn Nhan uyển, thì chân sau Nhuận Nghi nương tử đã đem vòng tay kia làm bể”_ Nói xong liền ngừng lại, rồi lại mang theo vài phần đáng tiếc bồi thêm một câu _” Thật uổng đồ tốt…”

” Chiết Chi!”_ Tô Dư nhẹ quát một tiếng, rồi hướng hoàng đế cưới ấm giọng nói:” Không phải như vậy. Thần thiếp chỉ nghe được âm thanh, chứ không có thấy nàng vứt xuống đất; còn nữa cũng chưa chắc nàng có ý vứt xuống đất, có khi là do lúc cầm lên bị trượt tay….”

” Không ngờ nương nương còn thay Nhuận Nghi nương tử nói chuyện.”_ Chiết Chi nhịn không được bắt bẻ, liền bị Tô Dư liếc một cái nên không dám nói nữa. Hoàng đế mỉm cười, lấy tay gở đôi vòng ngọc trên cổ tay Tô Dư xuống, rồi cười nói với Chiết Chi:” Chớ nên chọc Tiệp Dư mất hứng. Đi, tìm Từ U kêu hắn mang hai bộ vòng ngọc còn dư tới.”


” Dạ.”_ Chiết Chi khẽ chào rồi cáo lui.

Đó là ngọc do Nghi Ninh tiến cống, sắc nước tốt vô cùng, chỉ làm được tổng cộng ba bộ vòng tay. Tô Dư mơ hồ biết rõ việc này, nên thời điểm vừa nhìn thấy đôi vòng tay kia liền biết hắn là một bộ trong đó. Nên thời điểm tặng quà cho Lục Nhuận Nghi, nàng mới không chọn cái khác, nghĩ thầm rằng nàng tặng bộ vòng tay này làm lễ vật xem ra cũng không mỏng.

Ai ngờ gặp phải kẻ không có mắt, thật là đáng tiếc cho một thứ đồ tốt.

Tuy Lục Nhuận Nghi không biết phân biệt đồ tốt xấu, nhưng nàng thì lại biết. Nên lúc này mới cười mà khuyên bảo:” Thần thiếp cần nhiều vòng tay như vậy để làm gì…..”

Nàng còn chưa nói xong, thì dư quang đã thấy một hoạn quan bộ dạng bối rối đi vào điện, liền quay lại nhìn chăm chú, hoạn quan kia quỳ sụp xuống một cái, bẩm:” Bệ hạ…Vận Nghi cung bên kia….đã xảy ra chuyện rồi.”

Tô Dư rùng mình:” Đã xảy ra chuyện gì?”

Hoạn quan kia do dự chần chừ chưa dám mở miệng nói tiếp, hoàng đế thấy vậy thần sắc trầm xuống:” Nói.”

” Là… Là Nhuận Nghi nương tử động thai khí”_ Hoạn quan kia dập đầu một cái _” Nói là ăn phải điểm tâm do Tô Tiệp Dư nương nương tặng.”

Điểm tâm? Tô Dư kinh ngạc

_______________________________________

Thời điểm ngự giá đến Vận Nghi cung, đã có rất nhiều phi tần ở Văn Nhan uyển. Tất cả đều không hẹn mà cùng nhìn vào Tô Dư đi theo bên người hoàng đế, rồi mới phúc thân chào.

Hoàng đế ngồi xuống ghế chủ vị, nhạt hỏi một câu:” Chuyện gì xảy ra?”

…. Chuyện gì xảy ra? Không phải hỏi thai của Lục thị như thế nào trước, mà trực tiếp hỏi chuyện gì xảy ra?

Mọi người đều ngẩn ra, chỉ có Giai Du Phu Nhân tiến lên phúc thân:” Nhuận Nghi nương tử cũng không có gì đáng ngại. Còn về phần việc này…..”_ Nàng ngước mắt lên _” Là do trong điểm tâm Tô Tiệp Dư tặng có vấn đề, thần thiếp đã lệnh cho cung đang tư đem cung nữ tặng điểm tâm giữ lại.”


Tô Dư chỉ cảm thấy trong lòng rét lạnh, nhưng thấy hoàng đế vẫn bình tĩnh hớp một ngụm trà do cung nhân dâng lên, nói:” Truyền đi.”, rồi không nói gì thêm nữa.

Hoạn quan lĩnh mệnh đi ra ngoài đem cung nữ kia vào, Sở Tu Viện căm Tức nhìn Tô Dư, rồi buồn bã nói:” Thần thiếp là người đầu tiên bị sẩy thai, nhưng xem ra cũng không phải là người cuối cùng.”

Ý nói là Tô Dư lại lặp lại chiêu cũ.

Tô Dư không đáp, nhưng hoàng đế lại nhàn nhạt nói một câu:” Lục Nhuận Nghi đã sẩy thai rồi sao? Như thế nào trẫm lại không biết?”

_______________________________________

Cung nữ kia bị mang vào, cúi đầu quỳ sụt xuống. Hoàng đế liếc nàng ta một cái rồi hỏi Tô Dư:” Là người trong cung của ngươi?”

Tô Dư trả lời rõ ràng:” Thần thiếp không biết.”

Hoàng đế liếc nhanh qua Từ U, Từ U khom người nói:” Đã điều tra, đây thật sự là cung nữ của Khinh Lê cung.”

Hoàng đế nhẹ nhàng “A” một tiếng, rồi hỏi cung nữ kia:” Tô Tiệp Dư sai ngươi đi tặng điểm tâm?”

” Không… Không phải vậy”_ Cung nữ kia dập đầu một cái rồi nói _” Là Chiết Chi tỷ tỷ.”

Chiết Chi là trưởng sự cung nữ của Khinh Lê cung, nói Chiết Chi tặng còn không phải là nói đây là ý tứ của Tô Tiệp Dư sao? Đã có những tần phi đang ngồi sắc mặt trở nên lạnh lẽo, có ý xem trò hay mà nhạt nhìn Tô Dư. Đây là người lúc trước vì sát hại hoàng duệ mà bị biếm từ thê thành thiếp, nếu tái phạm tội này một lần nữa thì chỉ có mất mạng mà thôi.

Tô Dư thần sắc nghiêm nghị. Nàng biết Chiết Chi hôm nay từ sáng sớm đã luôn ở bên mình, cơ hồ nửa bước cũng chưa rời. Cho đến khi hoàng đế sai nàng đi tìm Từ U lấy vòng tay thì nàng mới rời đi, nhưng trong thời gian ngắn như vậy làm sao có thể làm những thứ này.

Nhưng chỉ là nói miệng không có bằng chứng.

Lúc này nghe được hoàng đế chậm rãi nói:” Nói như vậy, chẳng khác nào là nói do chính miệng Tô Tiệp Dư phân phó sao?”

Bốn phía đều kinh ngạc. Mọi người thì kinh hãi khi hoàng đế cứ như vậy nhẹ nhàng khéo léo tin Tô Dư trong sạch, còn Tô Dư thì đang lo lắng thấp thỏm hoàng đế có bắt Chiết Chi hỏi tội hay không.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.