Đọc truyện Trọng Sinh Chi Khí Hậu Quật Khởi – Chương 136: Bánh bao nhỏ khoái trá
Tháng tư Kiến Dương năm thứ chín.
Hoàng trưởng tử Hạ Lan Khải Giác bốn tuổi, lại một năm tuyển tú đến — trước đó, hoàng đế lấy lý do hoàng trưởng tử ra đời mà dời lại, lần này liền trực tiếp thuận lý thành chương không chọn.
Chúng thần ngược lại cũng không nói gì, vốn có thể lấy con nối dòng thưa thớt làm lí do khuyên hoàng đế chọn cung tần. Nhưng năm đầu tiên, hoàng hậu sinh một hoàng trưởng tử, cách một năm, lại sinh một công chúa, hiện tại đang mang thai ba tháng, là nam hay nữ còn chưa biết.
Không sai, có một nam một nữ không thể tính là nhiều, nhưng trong mấy năm nay ngoại trừ hoàng hậu cũng không còn cung tần nào có thai nữa, ý hoàng đế đã quá rõ ràng.
Tuyển cũng vô ích.
Không tuyển cung tần, liền tuyển cung nữ đi — cái này là chuyện không tránh khỏi, cung nữ vào cung đủ thời gian liền được thả về cưới gả, dù thế nào cũng cần người mới tiến nhập bù lấp chỗ trống.
Vì vậy cách ba năm Dục Tú cung lại một hồi náo nhiệt, tú nữ vào cung cho dù là làm cung nữ, nhưng lễ nghi quy củ cũng phải hảo hảo học tập.
Trường Thu cung Tiêu Phòng điện, rèm che khẽ nhấc, một cô gái trẻ tuổi bước vào, không nói hai lời liền ngồi xuống trước mặt hoàng hậu, bộ dáng không tình nguyện:” Trưởng tỷ!”
Hoàng hậu đang nhắm mắt dưỡng thân nhẹ nâng mi:” Làm sao?”
“Trưởng tỷ! Ngài không thể làm vậy! Giáo tập tú nữ lại để cho ngoại mệnh phụ đảm nhiệm a!”_ Khuôn mặt không tình nguyện, Nguyệt Chi lòng tự nhủ hoàng hậu nương nương ngài quá không hiền hậu, chính mình có thai lười quản chuyện này, liền đem nàng giữ lại trong cung? Nàng còn mới thành hôn chưa được bao lâu!
“Ân, lúc trước không có.”_ Hoàng hậu cười nhìn nàng _” Nhưng chuyện như vậy là do bản cung định đoạt a, bệ hạ cũng không ngăn cản. Ngươi cứ làm đi, hơn nữa cũng không phải giữ ngươi ở trong cung, buổi tối ngươi muốn về nhà liền về nhà — ban ngày, dù sao Tô Triệt cũng không rảnh bên cạnh ngươi.”
Lý lẽ rất có phần cây ngay không sợ chết, Nguyệt Chi dẩu môi, không thèm để ý tới nàng.
“Mợ.”_ Khải Giác một đường chạy vào điện, đưa hai quả long nhãn trong tay cho Nguyệt Chi, lễ phép nói _” Mợ ăn long nhãn.”
“A.”_ Tô Dư cười nhìn hắn _” Cho mợ ăn không cho mẫu hậu ăn à?”
Không ngờ Khải Giác lập tức vẻ mặt thành thật:” Phụ hoàng nói, mẫu hậu ăn gì đều phải nghe theo ngự y, không cho ăn loạn.”
“…”_ Tô Dư cạn ngôn, Nguyệt Chi tâm tình phút chốc khá hẳn: Để ta thay ngươi quản lý, bất quá ngày tháng ngươi trôi qua cũng không tự tại gì.
Vì vậy Nguyệt Chi liền tâm bình khí hòa giáo tập tân tú nữ, việc này trước không có làm qua, chỉ là lễ nghĩ trong cung nàng đã sớm quen thuộc — dù sao cũng từng tại Trường Thu cung hầu hạ hơn ba năm không phải sao.
Nhưng nàng hiển nhiên không ngờ tới…
Hài tử gọi nàng một tiếng “Mợ” kia ngày ngày đều chạy đến đây là thế nào!
Có lúc còn mang muội muội đi cùng là sao a!
Nàng dạy tú nữ hành lễ, hoàng trưởng tử cùng trưởng công chúa bên cạnh nhìn theo, ánh mắt sáng ngời tràn đầy hiếu kỳ. Hai đứa bé bộ dạng đều đáng yêu, tú nữ đều chỉ là tiểu cô nương mười lăm mười sáu tuổi tiểu, đều thất thần nhìn theo bọn chúng, chuyện như vậy nàng biết làm sao a…
“Khải Giác! Ngươi…ngươi qua đây!”_ Thời điểm các tú nữ dùng cơm trưa, Nguyệt Chi đem Khải Giác gọi đến _” Ngươi ngày ngày đến nháo cái gì? Bài tập đâu?”
Khải Giác nhìn nàng:” Làm xong rồi.”
“Không luyện chữ sao?!”
“Luyện xong rồi.”
“Tại sao không đi Thành Thư điện tìm phụ hoàng chơi?!”
“Hắn không cho.”
… Hài tử nghe lời hiểu chuyện cỡ nào a! Chính sự làm xong liền biết chỉ có thể tìm nàng quấy rối!
Vì vậy đêm đó, Nguyệt Chi không về nhà. Thời điểm dùng bữa, nàng tay trái dắt Khải Giác, tay phải dắt Lung Tích công chúa, khí thế hung hăng đi Trường Thu cung cáo trạng.
Vừa vặn Hạ Lan Tử Hành cũng ở đó, còn thầm may mắn hôm nay không có hai tiểu bại hoại này quấy rối, có thể thật tốt cùng Tô Dư…còn có một bầy chồn ăn bữa cơm yên bình.
Tiểu chồn ngồi một hàng trên mặt bàn, phía trước mỗi con đều đặt một cái đĩa, tuyệt không chạy loạn trên bàn — Rút từ kinh nghiệm trước, Cá Bột Phi Ngư thật quá nghịch ngợm, vì vậy sau khi Cá Bột sinh ra một ổ chồn con này, hai người liền kiên nhẫn huấn luyện, rốt cục cũng ra được hiệu quả.
Chỉ thấy bầy chồn đang cúi đầu ăn đột nhiên đồng thời ngẩng đầu lên, sau đó đồng thời đứng dậy, nhìn ra ngoài.
Tô Dư quan sát bọn chúng, nói:” Ân… Xem ra có người đến.”
Hoàng đế cũng nhìn xem bầy chồn: “Ân…Hơn nữa còn là người quen.”
Nếu không bọn chúng đã sớm bổ nhào ra ngoài.
“Ai nha…” Một tiếng hét thảm truyền đến — xem ra vẫn bị chồn nhào đến, Tô Dư đếm thử, chồn con đều ở đây, chỉ có thể là Cá Bột Phi Ngư làm.
Sau đó Nguyệt Chi liền hầm hừ tiến vào.
“Lạc…”_ Cá Bột Phi Ngư chạy đến nằm xuống bên chân Tô Dư, dõi mắnhìnìn Nguyệt Chi, một bộ “ta cái gì cũng không làm”.
“Bệ hạ thánh an!”_ Nguyệt Chi khẽ chào, không nói hai lời đã lập tức cáo trạng _”Hoàng trưởng tử quấy rối, chuyện Dục Tú cung, thiếp không quản nữa!”
Một đám cung nhân bên cạnh im lặng dõi theo: Phu nhân Chỉ Huy Sứ cấm quân Đô Úy phủ đến tìm bệ hạ cáo trạng hoàng trưởng tử.
“Khải Giác.”_ Hoàng đế gọi nhi tử đến, nghiêm túc hỏi _”Ngươi đã làm gì?”
“Nhi thần không có!”_ Khải Giác đáp vô cùng mau lẹ, sau đó nhìn về phía Nguyệt Chi _”Mợ ngươi nói đi! Ta làm cái gì!”
“Ngươi…”_ Nguyệt Chi nghẹn lời, Khải Giác ngoại trừ ngồi một bên giương mắt nhìn theo…quả thực cái gì cũng không làm.
“Bệ hạ!”_ Nguyệt Chi vẻ mặt ủ dột giải thích _” Ngài không biết, hắn ngày ngày mang theo công chúa ở một góc theo dõi, khiến thiếp giáo tập lễ nghi không người thèm học, chỉ chăm chăm nhìn hai người bọn họ.”
“…”_ Hoàng đế giật mình, lập tức giáo huấn nhi tử _” Quấy phá mợ ngươi là không đúng.”
“Nhi thần không có quấy phá!”_ Khải Giác con mắt đảo một vòng, cây ngay không sợ chết đứng _”Nhi thần ở chỗ kia nhìn xem, không lên tiếng cũng không chạy loạn, chính các nàng không hảo hảo học tập như thế nào lại thành lỗi của nhi thần?”
Cũng rất đúng…
Hoàng đế suy nghĩ một chút, lại hỏi:” Vậy ngươi chạy tới nhìn làm gì? Cung nữ lễ nghi ngươi cũng không phải chưa thấy qua.”
“Chiết Chi cô cô nói, về sau phụ hoàng chọn thê tử cho nhi thần chính là từ trong tú nữ chọn ra, nhi thần muốn đi xem một chút phụ hoàng có thể sẽ chọn ai.”
“Phốc…”_ Tô Dư đang uống canh nhịn không được cười sặc, dùng khăn lau miệng hướng hắn nói _”Cho nên… Cho nên ngươi là đi xem vị hôn thê? A Giác ngươi nghe mẫu hậu nói…sau này chọn thê tử cho ngươi có thể là từ tú nữ chọn ra, nhưng cũng không nhất định a…hơn nữa cho dù chọn cũng không phải chọn vào năm nay, ngươi đừng quan tâm loạn nữa.”
Hoàng đế phối hợp gật gật đầu:”Ân đúng vậy, mẫu hậu người cũng không phải chọn từ tú nữ, biết không?”
“Nha…”_ Khải Giác vừa trả lời, vừa thở phào nhẹ nhõm, vuốt ngực nói_ “Thật tốt quá thật tốt quá…”
Ai? Có ý gì?
Tô Dư hỏi hắn:” Vì cái gì nói “Thật tốt quá”? Ngươi ngại các nàng bộ dạng không đẹp sao?”
“Không phải.”_ Khải Giác lắc đầu _” Các nàng so với ta tốt hơn nhiều a…”
Cũng thật hiểu chuyện…
Vì vậy Khải Giác không đến Dục Tú cung xem nữa — dù sao ở trong đó cũng không có hôn thê của hắn. Thời điểm nhàn rỗi, liền tới Trường Thu cung đọc sách, học thuộc 《Tam Tự kinh》cùng 《Bách gia tính》(*).
Sau đó, hắn vẻ mặt thất kinh tìm Tô Dư:” Mẫu hậu! Họ “Đệ Ngũ” thật đáng sợ!”
“… A?”_ Tô Dư sững sờ _”Vì sao?”
“Vì “Đệ Ngũ Ngôn Phúc, Bách Gia Tính Chung”!”_ Khải Giác chân thành nói.
Tô Dư vẫn chưa hiểu:”… Cho nên?”
Đây chỉ là câu cuối cùng của《Bách gia tính》 a, khi còn bé đều đã đọc qua, có chỗ nào đáng sợ?
“Mẫu hậu ngài xem a!”_ Khải Giác bò lên giường ngồi ở bên người nàng, không ngừng giải thích _” “Đệ Ngũ Ngôn Phúc, Bách Gia Tính Chung” — người họ “Đệ Ngũ” vừa nói chữ “Phúc”, người trong《Bách gia tính》đều chết hết rồi…”
…Kiểu giải thích gì vậy?!
… Làm sao nghĩ được như thế?!
… Dùng vu thuật sao?!
Tô Dư im lặng giật giật khóe miệng: “A Giác…..cái này không phải giải thích như vậy..ngươi đừng nghĩ lung tung..”
A Giác vẻ mặt chưa tỉnh, hỏi tới:” Vậy phải giải thích thế nào?”
“Cái này…”_ Tô Dư đạo _” Nói “Bách Gia Tính Chung” là để ngươi biết quyển sách này xong rồi, đằng sau không còn họ khác nữa, không phải nói người trong 《Bách gia tính》 đều chết…”
“… Thật sự?”_ Thấy Khải Giác không dễ dàng tin tưởng, Tô Dư liền kiên định gật đầu:” Thật sự, trong triều còn có vị đại nhân họ “Đệ Ngũ” đây, nếu chiếu theo ngươi giải thích, vị quan viên kia không phải chỉ cần trong nhà có hỉ…liền xảy ra chuyện lớn sao.”
Đệ Ngũ đại nhân vừa hạ một câu “Nhiều phúc nhiều thọ” Đại Yến liền có một người chết chuyện như vậy ngươi cảm thấy đáng tin sao con trai?
Tô Dư vì không muốn hắn cảm thấy mình bị cười nhạo, vẫn luôn dùng vẻ mặt nghiêm túc giải đáp, kỳ thật đã nhịn đến nội thương.
Ngày hôm sau, khi Tô Dư nói cho Hạ Lan Tử Hành chuyện này, hắn rõ ràng không có thiện lương như nàng, ngay trước mặt Khải Giác thiếu chút nữa cười đến choáng váng trong Thành Thư điện.
“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha A Dư ngươi biết không…Trẫm từ nhỏ vốn mất hứng họ Hạ Lan không có trong 《Bách gia tính》…hiện tại lại cảm thấy thật may mắn vì không có a ha ha ha ha ha ha ha…”
Nếu không quý nữ Đệ Ngũ gia vừa tiến cung nói một câu “Bệ hạ vạn phúc” hắn không phải sẽ chết sao…
Khải Giác nghe đến đây ánh mắt phát sáng:” Đúng nga…Hạ Lan không có trong 《Bách gia tính》…”_ Nói đến đây lại sinh hờn dỗi _” Nhưng mẫu hậu lại có a…”_ Suy nghĩ một chút lại nói _” Cậu cũng có…”_ Nhẩm tính xong liền bổ sung thêm _” Mợ cũng vậy…”
Biết rất rõ không phải giải thích như vậy, nhưng vẫn lo lắng khẽ nhẩm tính. Còn chọc chọc cánh tay Tô Dư:” Mẫu hậu, ngài sửa họ đi…”
… Nghe qua con trai khuyên nương mình sửa họ bao giờ chưa?
Tô Dư nhíu mày:” Mẫu hậu ngày hôm qua đã giải thích với ngươi mà.”
“Lỡ vạn nhất…”_ Khải Giác không yên lòng nói _” Ai biết《Bách gia tính》này có phải giống《Dịch kinh》 nhiều cách biện giải…”
Tô Dư sững sờ:” Ngươi còn biết 《Dịch kinh?”
Sao có thể, đứa nhỏ này mới vừa hơn bốn tuổi.
Khải Giác vẫn không cam lòng tiếp tục hỏi:” Mẫu hậu có đổi không…”
Tô Dư hít sâu, không biết còn có thể cùng hắn giải thích vấn đề này bao lâu, đứng dậy nghiêm túc vái chào hoàng đế:” Bệ hạ! Đứa nhỏ này giao cho ngài!”
(*) Bách gia tính: nghĩa là họ của trăm nhà, là một văn bản ghi lại các họ phổ biến của người Trung Quốc. Văn bản này được soạn vào đầu thời Bắc Tống. Ban đầu danh sách có 411 họ, sau đó tăng lên 504 họ, gồm 444 họ đơn (chỉ gồm một chữ, ví dụ Triệu, Hồ,…) và 60 họ kép (gồm hai chữ, ví dụ Tư Mã, Gia Cát,…). Hiện nay có khoảng 800 họ phát sinh từ văn bản gốc này.
Đây là thể thơ vần 8 chữ. Thứ tự không xếp theo sự phổ biến của từng họ, mà theo như học giả đời Tống Vương Minh Thanh (王明清), các họ đầu tiên được nói tới trong danh sách là họ của các gia tộc quan trọng của triều đình phong kiến lúc đó, trước hết là Triệu (趙) – họ của các hoàng đế nhà Tống, sau đó là Tiền(錢) – họ của các vua nước Ngô Việt, Tôn (孫) – họ của chính phi Ngô Việt vương và Lý (李) – họ của các vua nước Nam Đường. Bốn họ tiếp theo sau đó – Chu (周), Ngô (吳), Trịnh (鄭), Vương(王) – là họ bốn người vợ khác của Tiền Thục, vua Ngô Việt cuối cùng.
Toàn bộ văn bản được xếp vần điệu và có thể đọc lên như một bài thơ 4 chữ một câu, vì vậy đôi khi trẻ em Trung Quốc sử dụng tác phẩm này để học vỡ lòng bên cạnh cuốn Tam tự kinh.
(Nguồn: Wikipedia)